Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 31 - Phần 1

CHƯƠNG 31

Anh trăng bàng bạc lơ lửng trong không trung, an lành, trầm
lặng. Bên ngoài cánh cổng sắt đang hé mở, một chiếc Land Rover màu trắng đỗ ở
đó, trong đêm đen, màu trắng trở nên vô cùng bắt mắt.

Trác Siêu Việt đứng dựa người vào chiếc xe, bóng dáng cô đơn
của anh phản chiếu lên thân xe, trong suốt, hư vô, đơn độc.

Mộc Mộc đi về phía anh, cứ gần thêm một chút, nhịp tim của
cô lại đập dữ dội hơn, mạnh đến nỗi lồng ngực nhói đau.

“Tại sao không nghe điện thoại của anh?” Gió lạnh thổi tới,
cô lại ngửi thấy mùi rượu, cô không hề có chút ngạc nhiên, anh không uống rượu,
sẽ không tới tìm cô.

“Tại sao em phải nghe? Anh đã từng nói, nếu em không phải là
chị dâu của anh, anh sẽ không gặp lại em. Bây giờ em đã chia tay với anh ấy rồi...”

“Hai người chia tay rồi?” Anh hơi sững lại.

“Ừm.” Trác Siêu Nhiên không gọi điện lại cho cô, chắc là đã
chấp nhận sự lựa chọn của cô.

Yên lặng một lát, anh mỉm cười giễu cợt, “Sao anh lại cứ có
cảm giác mình đã bị lợi dụng vậy nhỉ? Bốn năm trước, anh giúp em bôi nhọ thanh
danh bố nuôi thành công, bốn năm sau, anh giúp em vào học ở Học viện Âm nhạc,
giúp em chữa khỏi bệnh mất tiếng... Còn em, ngay cả điện thoại của anh cũng
không thèm nghe?”

“Em cứ nghĩ rằng anh làm những việc đó đều không cần sự báo
đáp.”

“Anh quả thực không cần sự báo đáp, nhưng... em ít nhiều
cũng phải có chút báo đáp chứ?”

“Anh muốn em làm gì?”

Anh mở cửa xe, “Lên xe.”

“Đi đâu?”

“Anh hơi mệt rồi, em massage cho anh nhé...”

“Á?”

Không để cô kịp nói gì, anh mở cửa xe ra, đẩy cô vào bên
trong.

Chiếc xe lao nhanh trên đường phố khoảng hơn nửa giờ đồng hồ,
rồi dừng lại ở bên đường. Mộc Mộc thò đầu nhìn ra ngoài, hai chữ “Long Cung” phản
chiếu lên cửa xe, vô cùng bắt mắt.

Bước vào bên trong hội quán Long Cung cổ kính, Mộc Mộc đưa mắt
nhìn nội thất bằng gỗ màu nâu tím, lối trang hoàng chạm trổ điêu khắc, còn cả
người đàn ông bên cạnh, tất cả đều không thay đổi.

Quản lý sảnh đang nói chuyện với khách, nhìn thấy Trác Siêu
Việt, lập tức chạy tới chào đón nhiệt tình niềm nở: “Trác tiên sinh, lâu rồi
không thấy anh tới, dạo này chắc bận lắm, phải không ạ?”

“Cũng tạm, mấy hôm trước đi thành phố A, vừa về chiều nay.”
Trác Siêu Việt day day đầu lông mày, thần sắc quả thực có phần mệt mỏi.

“Để tôi bảo Tiểu Hân chuẩn bị spa bằng tinh dầu cỏ thơm cho
anh, giải tỏa mệt mỏi, còn có thể giảm bớt căng thẳng.”

“Ừm. Phòng 12001 còn trống không?”

“Còn trống, để tôi đi lấy chìa khóa phòng cho anh. Anh đợi một
chút.”

Cửa phòng 12001 được mở ra, anh bước vào bên trong, tiện thể
hỏi luôn: “Còn nhớ nơi này không?”

Sao có thể không nhớ được? Căn phòng mặc dù đã được trang
hoàng lại, nhưng vẫn có thể nhận ra được dáng vẻ trước đây, căn phòng nghỉ ngơi
riêng biệt, phòng tắm, bể nước suối nóng ở giữa đại sảnh... còn cả mùi hương
thơm đầy mê hoặc - mùi hương mà cô mê say nhất.

Cô luôn cảm thấy bốn năm đã qua thật dài, giờ đây quay lại
nơi này, mới phát hiện ra bốn năm đó trôi qua thật nhanh!

Cô rất muốn hỏi thử xem: Anh thường xuyên đưa bạn gái tới
đây sao?

Nhưng cô lại sợ nghe được câu trả lời, vậy là cô cố gắng kiềm
chế lại, đến nỗi bàn tay siết chặt lại đau nhói, cuối cùng cũng kiềm chế được.

Một cô gái xinh đẹp bê một chai dầu thơm màu xanh và khăn mặt
bước tới, đặt các thứ đó lên chiếc ghế bên cạnh giường massage, cất giọng hỏi
Trác Siêu Việt - người đang cởi từng cúc áo.

“Có cần tôi giúp không ạ?” Đủ để thấy sự phục vụ ở đây chu
đáo biết bao, Mộc Mộc cắn chặt răng, cố gắng kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy
trong lòng, quay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trác Siêu Việt liếc nhìn cô một cái, nụ cười hiện lên trên
khuôn mặt, “Không cần, cô có thể ra được rồi, có người sẽ giúp tôi.”

Cô gái lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Mộc Mộc mới định thần,
quay nhìn khắp căn phòng trống trải, cô bỗng nhiên phát hiện ra, trong phòng,
ngoài cô ra, không còn ai khác nữa!

Đêm khuya thanh vắng, đưa cô tới chỗ cũ dạo chơi, Mộc Mộc dù
có ngốc nghếch đến mấy, cũng hiểu rõ ý muốn của anh.

Cô bước từng bước lại gần anh, gần đến khi chỉ còn cách một
bước chân, cô ngẩng mặt lên, bỗng nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mặt lại
trở nên xa lạ như vậy, cô không thể nhìn thấu được ánh mắt của anh, không hiểu
anh rốt cuộc đang muốn điều gì?

Hâm nóng thêm một lần nữa giấc mơ đã qua? Hay là muốn cả con
người cô, hoàn chỉnh, trọn đời trọn kiếp?

Nếu anh muốn, cô có thể hiến dâng, nhưng anh thật sự ham muốn
không? Anh có thể bất chấp cảm nhận của Trác Siêu Nhiên không? Anh có thể coi
thường sự phản đối của người trong gia đình không?

Anh không thể. Một tuần trước, ở nhà của anh, anh đã làm được
đến bước đó, rồi vẫn lựa chọn từ bỏ. Bởi vì cô là chị dâu của anh, cho dù sau
này như thế nào, đây đều là sự thật không thể thay đổi được, vợ của bạn tuyệt đối
không được mạo phạm, huống chi đó lại là của anh em song sinh.

Cô sớm đã biết, anh xem ra có vẻ ngông cuồng, bất cần, nhưng
cũng có giới hạn nhất định, có nhân cách riêng của mình.

“Xin lỗi...” Cô khe khẽ mở miệng, “Bây giờ em hoàn lương rồi,
không muốn quay lại nghề cũ nữa.”

Anh bật cười, khoe hàm răng đều tăm tắp, xem ra đang rất vui
vẻ. “Em nghĩ quá nhiều rồi, hôm nay anh rất mệt, không muốn dịch vụ trọn
gói...”

“Vậy anh muốn gì?”

Anh túm lấy tay cô, hững hờ đùa nghịch những ngón tay mềm mại
thon dài của cô. “Em biết massage không?”

Dựa vào kinh nghiệm mới chỉ trải qua một lần của cô, massage
dường như là dùng các ngón tay ấn, bóp, vuốt ve bừa trên người, chắc không khó
như chơi piano. Nhưng, cô khẽ khàng liếc mắt về phía cơ thể anh, không thể
không nhớ tới cảm giác khi chạm vào da thịt anh, vô cùng êm dịu, đàn hồi...

“Không biết!” Cô kiên định lắc đầu.

“Được rồi...” Cô vừa mới len lén thở phào, nghĩ rằng đã
thoát được vận đen, ai ngờ anh lại tiếp tục ném ra một câu khiến cô tức nổ đom
đóm mắt: “Vậy em hãy giúp anh tắm rửa nhé!”

“Tắm... rửa?” Sóng nước xoay vòng lan tỏa trước mắt, cảnh tượng
hai người họ quấn quýt bên nhau trong bồn nước bỗng nhiên lại hiện lên, trong
chốc lát, Mộc Mộc cảm thấy máu nóng ngùn ngụt bốc lên đỉnh đầu.

“Đừng nói là em không biết.”

“Em,” Cô nuốt nước bọt, hỏi với ngữ khí táo bạo: “Có phải là
nếu tối nay, bất cứ việc gì em cũng nghe theo anh, sau này anh sẽ không tới tìm
em nữa?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Bàn tay anh đang nắm lấy tay cô
bóp chặt, ánh mắt mãnh liệt chăm chú nhìn cô, “Em không muốn anh đến tìm em nữa?”

“Vâng.” Cô không hề né tránh, cứ trực tiếp đón nhận ánh mắt
anh. “Chuyện đã qua... em muốn quên hết, sau này bắt đầu lại cuộc sống mới.”

Bàn tay anh càng bóp mạnh hơn, tới nỗi các khớp ngón tay cô
đau nhói, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy được.

Cô không giãy giụa, tiếp tục nói: “Mấy ngày hôm nay, em đã
suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh là người đàn ông đầu tiên của em, em nghĩ rằng
mình rất yêu anh, tự cho phép bản thân mình si mê chờ đợi anh xuất hiện một lần
nữa. Thực ra, người em yêu hoàn toàn không phải là anh, mà là người đàn ông do
em tự tưởng tượng ra. Trong trại giam, em gửi gắm toàn bộ hy vọng lên anh, mơ
tưởng rằng anh sẽ yêu em, bảo vệ em, giúp em sau này không bao giờ phải chịu
đánh đập... Bây giờ em mới biết, những thứ đó đều là một kiểu gửi gắm tâm lý,
là do em đang lừa mình dối người.”

Anh càng lúc càng siết mạnh các ngón tay của cô, nhưng cô
không cảm thấy đau nữa, bởi vì có một nơi còn đau hơn cả các ngón tay.

Trước đây, khi chưa hiểu gì về anh, cô quả thực đã coi anh
như một nơi để gửi gắm tâm lý, nhưng một tháng sống chung vừa qua, một người
đàn ông luôn luôn miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo, thi thoảng thích chọc
tức cô, trêu chọc cô, nhưng vẫn lặng lẽ chờ đợi cô, đã chiếm trọn tình yêu của
cô rồi. Anh có thể không hoàn mỹ giống như trong giấc mơ của cô, nhưng lại đáng
yêu, chân thật, bằng xương bằng thịt hơn nhiều so với hình ảnh trong giấc mơ của
cô.

Cô hiểu rất rõ, tình cảm của Trác Siêu Việt dành cho cô vẫn
như lúc ban đầu, thời gian này, anh cũng đang đấu tranh tư tưởng, cũng đang do
dự.

Chỉ tiếc là, giữa họ không chỉ bị ngăn cách bởi Trác Siêu
Nhiên, mà còn có quá khứ không thể xóa bỏ của cô, gia thế của anh, bố mẹ anh.
Biết trước một tình cảm không có kết quả, cô không muốn thấy anh tiếp tục đấu
tranh tư tưởng một cách vô vị giữa tình yêu và tình thân, cũng không muốn anh
phải bỏ ra quá nhiều, cho dù chỉ là thương hại và đồng cảm.

Bởi vì bỏ ra càng nhiều, thứ muốn có được lại càng lắm...

Cô điều chỉnh lại nhịp thở, kìm nén nỗi đau, mỉm cười hỏi lại:
“Anh tức giận rồi ư? Anh nghĩ rằng em đang lừa gạt anh? Lẽ nào anh cũng không
phải là đang lừa mình dối người hay sao?”

“...”

“Đừng nói rằng anh thích em, nếu anh thật lòng thích em, tại
sao không thể nói rõ với anh trai anh? Tại sao cứ một mực khuyên em rằng: “Anh ấy
phù hợp với em hơn anh!” Cứ đẩy em về phía anh ấy?... Thực ra, anh thực sự
không yêu em, anh làm cho em những điều đó, đều là bởi vì anh cảm thấy thương hại
em!”

Cô hiểu rõ những câu nói của mình làm tổn thương người khác
thế nào, cô nghĩ rằng anh sẽ phẫn nộ, thậm chí có thể bóp nát bàn tay cô thành
những mảnh vụn, nhưng anh lại không làm vậy, ngược lại, anh buông tay ra, ngữ
điệu còn bình thường hơn cả lúc bình thường: “Em thật sự nghĩ như vậy?”

“Em nghĩ sai rồi ư? Một cô gái không thể nói được như em, vì
tiền có thể bán mình, ngay cả tên của em, anh cũng không biết, anh thích em ở
điểm gì chứ? Hay là bởi vì buổi tối hôm đó...”

“Em!”

Anh cuối cùng đã bị cô chọc tức đến nỗi không thể kiềm chế
được nữa, bàn tay đỡ lấy sau gáy cô, dùng miệng bịt chặt đôi môi cô, ngấu nghiến
hôn cô, vừa cắn vừa mút một cách tàn khốc, hận một nỗi không thể nuốt gọn cả phần
lưỡi của cô.

Ban đầu, cô nhẫn nhục chịu đựng sự tàn sát phá phách bừa bãi
mang tính trả thù của anh. Nhưng sau đó, động tác của anh chậm dần, sự phẫn nộ trong
đáy mắt cũng dần dần tan biến, hóa thành ngọn lửa nóng bỏng thiêu cháy cả con
người. Bàn tay đặt phía sau gáy cô dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, nụ hôn trở nên
triền miên, đau khổ.

Nỗi đau khổ nào cô cũng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng
tình cảm dịu dàng của đàn ông lại chính là điểm yếu trí mạng của cô... Cô cảm
thấy từng lớp phòng ngự ở tận cùng trái tim đang bị dỡ bỏ từng chút, từng chút
một, cô thậm chí bắt đầu luyến tiếc thứ tình cảm ấm áp này.

Cô dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại, dồn sức đẩy anh
ra, đánh anh, nhưng không có kết quả. Cô hạ quyết tâm, cắn vào môi anh, để anh
có đủ thời gian phản ứng lại, cô cắn một cách rất chậm, rất dịu dàng.

Anh khe khẽ rên lên một tiếng, cuối cùng cũng lưu luyến
buông cô ra, liếm vết máu đang rỉ ra trên môi. “Tô Mộc Mộc, em còn dám nói thêm
một lời nào nữa thử xem!”

Rất lâu sau cô mới định thần lại được, đưa tay lên vuốt ve
đôi môi sưng phồng, hằn học đẩy anh ra. “Đừng nói rằng anh không như vậy! Nếu bốn
năm trước em không bỏ đi mà cứ bám theo anh, chắc là anh đã chán ghét em từ
lâu, kết cục của em chắc còn không bằng Chu Tịch...”

“Chu Tịch? Có phải cô ta đã nói gì với em không?”

“Cô ta không nói gì cả.”

Với cá tính của Trác Siêu Việt, từ trước tới giờ đều không
chịu giải thích điều gì, nhưng hôm nay anh lại tỏ ra rất kiên nhẫn, cố gắng giải
thích với Mộc Mộc. “Em đừng nghe cô ta nói lung tung, anh với cô ta chẳng có
chuyện gì cả, là do cô ta chỉ làm theo ý mình, anh...”

“Không liên quan gì tới cô ta! Là do em đã nghĩ kỹ rồi,
không muốn vấn vương một cách không rõ ràng với anh nữa! Không muốn nhìn thấy
anh nữa!”

“Không muốn gặp lại anh nữa?” Anh bỗng nhiên bật cười, khóe
môi nhếch lên một đường cong khiến trái tim người khác giá lạnh, trong con
ngươi màu đen lóe lên ngọn lửa có thể nuốt gọn cả một con người. “Được!”

Anh bước từng bước về phía cô, cô lùi từng bước về phía sau,
nụ cười của anh khiến cô có một dự cảm chẳng lành...

Cứ lùi sát tới tận chân tường, đến khi không còn đường lui nữa,
anh bế thốc cô lên, bước đến bên chiếc giường massage, ném cô lên trên đó.

Chiếc giường massage lắc lư một cách dữ dội dưới người cô,
tròng trành muốn đổ, cô hoảng sợ túm chặt lấy tấm ga trải giường. “Anh...”

Anh đứng bên cạnh giường,
hai tay giữ chặt hai cánh tay cô, ấn cô ngã nằm xuống giường. “Em chiều anh
thêm một đêm nữa, anh hứa, sau này sẽ không tới tìm em nữa!”

“Anh không hối hận sao?”

Nghe thấy câu này, bàn tay đang thọc vào cổ áo cô chợt sững
lại, các ngón tay nắm lại thành một nắm đấm, rồi lại dần dần duỗi ra, lần lượt
cởi từng cúc áo của cô...

“Tùy anh vậy.” Không muốn lại nhìn thấy sự mâu thuẫn trong
đáy mắt anh, Mộc Mộc khép chặt mắt, một giọt chất lỏng nóng hổi lăn ra từ khóe
mắt cô, rơi vào trong tóc. Họ không muốn gây tổn thương cho nhau, nhưng lại làm
tổn thương nhau sâu sắc, họ không muốn vượt qua dòng Lôi Trì[3] này, kiềm chế hết
lần này tới lần khác, ghìm chắc dây cương hết lần này tới lần khác, cuối cùng,
vẫn không kiềm chế được, vượt qua giới hạn này.

[3] Lôi Trì: tên một
con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc, thường được ví von với
một phạm vi, một giới hạn nhất định mà người ta không dám vượt qua.

Ngón tay mát lạnh lướt qua khóe mắt cô, lau qua lau lại.

“Mở mắt ra, anh không thích cưỡng hiếp một cái xác...” Dưới
mệnh lệnh đanh thép của anh, cô mở mắt.

“Anh đã dạy em phải làm vui lòng đàn ông như thế nào, em
quên rồi sao?”

Cô lắc đầu. Cô không quên, có bằng chứng từ lời nói đến việc
làm đều mẫu mực luôn cố gắng không biết mệt mỏi của anh, cô sao có thể quên được?

“Tối hôm nay, chừng nào em khiến anh hài lòng... anh mới để
em đi.”

Cô cười đau khổ, sự tàn ác của anh, cô đã sớm được lĩnh
giáo, không còn cảm thấy lạ lẫm nữa. Vịn vào chiếc giường massage xiêu vẹo, cô
ngồi dậy, cẩn thận quỳ gối trước mặt anh, đôi môi ghé sát vào khóe môi anh, khe
khẽ hôn lên đó, một cảm giác như bị điện giật khiến toàn thân cô rung lên, vội
vàng vịn lấy bờ vai anh...

Cô đang muốn hôn sâu thêm, anh quay mặt đi, né tránh.

Hiểu được sự khước từ của anh, cô khẽ khàng hôn lên sau tai
anh, đầu lưỡi chầm chậm mơn man vành tai. Đồng thời, ngón tay cô lần xuống cởi
cúc áo của anh, từng chiếc, từng chiếc một, cơ thể anh lộ ra trước mắt cô, ngón
tay cô luồn sâu vào trong vạt áo anh, cởi bỏ chiếc áo anh đang mặc trên người.

Cơ thể anh vẫn không thay đổi, mỗi bắp thịt vẫn nổi lên cuồn
cuộn, cô khẽ khàng hôn lên đó, những chỗ đầu lưỡi cô đi qua, cơ thể anh lại run
lên khe khẽ, cơ thịt mềm mại trở nên rắn chắc.

Khi đôi môi cô chạm tới vai phải của anh, cô bỗng nhiên phát
hiện trên vai anh có một vết sẹo lờ mờ hình dấu răng, xem ra rất giống với vết
tích do một người phụ nữ để lại.

“Đó là kiệt tác của em đấy.” Anh ôm lấy vòng eo cô, “Em còn
nhớ không?”

Bàn tay cô thận trọng vuốt ve vết sẹo, buổi tối hôm đó, khi
niềm khoái lạc và nỗi đau không thể kêu lên thành tiếng đan xen lẫn nhau, cô
không thể nào chịu đựng nổi, đã cắn vào vai anh, không hề biết mình lại cắn mạnh
như vậy, cũng không ngờ rằng có thể lưu lại vết sẹo trên người anh.

“Muốn thử lại một lần nữa không?” Hai bàn tay anh luồn sâu
vào bên trong vạt áo cô, đầu ngón tay lạnh tới nỗi khiến toàn thân cô run lên,
hơi thở hổn hển truyền vào qua lớp màng nhĩ của anh.

“Cơ thể em vẫn mẫn cảm như vậy, mới khẽ chạm vào đã run rẩy
cả người...” Anh ghé sát vào tai cô nói, trong giọng nói còn mang theo cả ý cười.
“Khi anh trai anh chạm vào người em, em cũng như vậy sao?”

Cô giống như vừa bị ai đó tát một cái thật mạnh, khuôn mặt
nóng bừng.

“Anh ấy chưa...” Vốn định nói anh ấy vẫn chưa chạm vào cô, bỗng
nhiên nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt trên sofa, cô bèn nuốt mấy từ sau lại. Hóa ra,
mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, anh vẫn còn để bụng.

“Hử?” Anh chăm chú nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

“Buổi tối hôm đó, anh ấy còn chưa kịp chạm vào em, anh đã về
rồi, sau đó, em đã uống say...” Cô hạ thấp giọng lẩm bẩm, “Anh ấy không làm gì
cả...”

“Thật ư?”

“Nếu không tin, anh có thể hỏi anh ấy.”

Âm cuối cùng còn chưa được thốt ra, đôi môi anh đã đặt xuống,
nuốt gọn cả âm cuối của cô.

Nụ hôn của anh vẫn cuồng bạo như trước đây, khiến cô hoàn
toàn bị thuần phục, đầu óc cô trở nên mơ hồ, cơ thể dần dần mềm nhũn, bất lực
trong vòng tay anh, bất giác đổ người lên chiếc giường massage.

Trác Siêu Việt đứng trên nền nhà, phần cơ thể phía trên nằm
đè lên người cô. Anh hôn cô, cùng với sự quấn quýt, vương vấn của môi và lưỡi,
quần áo trên người cô bị anh lần lượt lột bỏ giống như người ta tách kén rút sợi,
cô khe khẽ rên rỉ, vô thức cởi bỏ dây lưng, quần áo của anh...

Khi thật sự yêu nhau, bất cứ kỹ năng khêu gợi nào và thứ gọi
là khúc dạo đầu đều trở nên thừa thãi. Khi da thịt chạm vào nhau, dục vọng liền
bùng phát từ nơi sâu thẳm nhất của cơ thể, thiêu rụi toàn bộ lý trí.

Họ ôm chặt lấy nhau, cuồng nhiệt kiếm tìm sự ấm áp của đối
phương, dường như đó là một tình yêu đã phải chờ đợi suốt hàng nghìn năm, dù có
ôm chặt đến mấy cũng không thỏa nỗi nhớ nhung, chỉ có thể dùng sự kết hợp
nguyên thủy nhất mới có thể phát tiết hết sự đau khổ đã bị dồn nén bấy lâu
nay...

Đôi môi anh cuồng nhiệt hôn cô, ngón tay vần vò bầu ngực cô,
còn cơ thể lại ghì sát vào giữa hai đùi cô, khiến hai đùi cô mở rộng ra với góc
độ lớn nhất, ngọn lửa cuồng nhiệt của sự chờ đợi bấy lâu đã bị chặn dưới cơ thể
cô, vì giây phút này, anh đã phải kìm nén quá lâu, phải chờ đợi quá lâu, toàn bộ
lý trí đều không có cách nào ngăn cản được nỗi khao khát của anh lúc này.

Anh dồn sức, dấn sâu vào lối vào ẩm ướt...

Hai tiếng thở nặng nề
phát ra từ hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau, vừa ẩn chứa một sự kích thích đầy
đau đớn, vừa bao hàm cả sự hưng phấn khó có thể kìm nén được.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cơ thể cô vẫn căng
chật hơn mức bình thường, giống hệt như trong ký ức, vẫn còn chưa vào hẳn bên
trong, cơ vòng ẩm ướt ấm áp đã quấn chặt lấy phần mạch máu đang cương cứng của
anh, khiến anh muốn thôi cũng không được, muốn dừng cũng chẳng xong.

Anh đứng thẳng người lên, hai tay nắm chặt hai đùi cô, kéo về
phía sau, toàn thân anh đồng thời lại nhích về phía trước, cứ thế đâm thẳng vào
nơi sâu nhất của sự ấm áp.

“A...” Mộc Mộc cắn chặt môi, đau đến nỗi toàn thân bỗng
nhiên trở nên căng cứng, hai chân cô kẹp chặt lấy eo anh.

Đã nhiều năm không gặp, cô đã trưởng thành rồi, khi mặc quần
áo rộng rãi bên ngoài, nhìn cô có vẻ gầy mảnh, nhưng thực ra những chỗ cần có
da thịt đều rất vừa vặn, đủ để kích thích dã tính nguyên thủy nhất của người
đàn ông.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3