Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 37
CHƯƠNG 37
Trong hội quán xông hơi tắm suối nước nóng, hơi nước mù mịt,
hai người đàn ông đang nằm sấp trên một chiếc ghế dựa êm ái, hưởng thụ chế độ
đãi ngộ cao cấp nhất chỉ có những vị khách hạng sang mới có - được các cô gái
xinh đẹp gợi cảm massage toàn thân. Một người trong số đó chính là Trác Siêu Việt
- người vừa rời khỏi khách sạn, người kia là một người bạn đã quen biết nhiều
năm nay của anh, họ Lục tên Tường, một công tử hào hoa thuộc dòng dõi thế gia
điển hình, anh ta thậm chí còn không thể tính rõ được rằng bản thân mình đã từng
sở hữu bao nhiêu cô gái.
Lục Tường nhìn người mặt mũi u ám đang nằm bên mình, vô cùng
khó hiểu. Buổi tối, anh đã cố tình sắp đặt một bữa tiệc thịnh soạn, muốn để anh
bạn Trác nhị thiếu gia lâu ngày không gặp thưởng thức một chút cực lạc trong
nhân gian, nhưng người ta lại một mực không chịu nhận lời, nhất quyết không chịu
đi, còn nói là có việc quan trọng phải làm.
Lục Tường vốn không tin, theo về tới tận khách sạn mới bỗng
nhiên hiểu ra, Trác nhị thiếu gia giấu “người tình trong mộng” trong khuê
phòng, thảo nào suốt cả buổi tối, cậu ấy cứ như người mất hồn, vội vàng “hành sự”!
Nhưng bây giờ, dường như “hành sự” không gặp thuận lợi, Trác
nhị thiếu gia bỗng nhiên chạy tới tìm anh, còn mang vẻ mặt không thỏa mãn nữa
chứ.
“Sao thế? Hành sự không thành à?” Đây là khả năng lớn nhất
mà Lục Tường có thể nghĩ ra.
Một ánh mắt lạnh lùng chiếu lại, Lục thiếu gia không buồn để
ý, cười hì hì nói: “Cậu không cần phải tổn thương lòng tự trọng, tớ cũng đã từng
bị “ngã lộn nhào”, không nên coi thường... của cậu, nào, chúng ta cùng trao đổi
một chút về kinh nghiệm thất bại.”
Trác Siêu Việt trừng mắt lên nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng
cũng thở dài một tiếng, mang theo nỗi uất ức trong lòng: “Cậu thử nói xem, một
người phụ nữ sau khi làm chuyện đó với một người đàn ông, vội vội vàng vàng uống
thuốc tránh thai khẩn cấp, điều đó có nghĩa là gì?”
“Điều này mà cũng cần phải hỏi, không muốn có con chứ
sao...” Buột miệng nói xong, Lục thiếu gia bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. “Lẽ
nào cô ấy làm xong chuyện đó với cậu... Tớ tin rằng người phụ nữ này không có đầu
óc, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm giữ? Cô ấy không biết rằng có biết
bao cô gái chờ đợi, mong ngóng để được sinh con cho cậu à?”
“Cô ấy không phải là không có đầu óc, chỉ là không có trái
tim thôi.”
“Nghe khẩu khí đó của cậu, cậu vẫn rất hy vọng cô ấy sẽ sinh
cho cậu một đứa?”
Trác Siêu Việt không hề phủ nhận.
Lục Tường nhổm người ngồi dậy, buồn bực xua xua tay, tỏ ý
nói cô gái massage cho anh có thể kết thúc được rồi. “Cậu muốn nghiêm túc với
cô ấy ư?”
“Tớ đối với cô ấy, luôn luôn rất nghiêm túc.”
Lục Tường bất giác nhớ lại khoảng thời gian họ cùng uống rượu
và đánh cược ở quán bar Lạc Nhật.
Thời gian đó, Trác Siêu Việt vừa xuất ngũ, tâm trạng vô cùng
đau buồn, đêm nào cũng đến quán rượu để giết thời gian. Một hôm, anh vô tình
nghe thấy tiếng đàn của một cô bé trong quán bar Lạc Nhật, vô cùng kinh ngạc.
Anh không hiểu về sự tao nhã của dương cầm, thậm chí không yêu thích âm nhạc,
nhưng lại rất thích tiếng đàn của cô gái đó, anh nói tiếng đàn của cô có đủ hỉ
nộ ái ố, chua ngọt đắng cay...
Lục Tường cũng tò mò đến xem trò vui. Anh không nghe ra sự hỉ
nộ ái ố và chua ngọt đắng cay trong tiếng đàn đó, chỉ cảm thấy cô bé đó rất
xinh đẹp, trong sáng, đơn thuần, trầm tĩnh, còn có cả sức mạnh thần kỳ của nghệ
thuật, một người con gái như vậy luôn lôi cuốn được cảm giác cho tình yêu đầu của
người đàn ông.
Anh mỉm cười, hích vai Trác Siêu Việt: “Cậu ở trong quân ngũ
bao nhiêu năm rồi, lâu lắm vẫn chưa “ăn mặn” đúng không? Nếu cậu thích cô ấy,
lát nữa tớ giúp cậu hẹn cô ấy ra ngoài, để cậu thoải mái hưởng thụ.”
Trác nhị thiếu gia một mực chấp hành nghiêm túc kỷ luật quân
đội trong nhiều năm qua, quả thực vẫn chưa dám “ăn mặn”, bèn có chút động lòng
với lời đề nghị mang tính xây dựng này. Nhưng anh do dự vài giây, rồi lại lắc lắc
đầu.
“Không thích?”
“Cô ấy sẽ không đồng ý đâu.” Trong mắt của Trác nhị thiếu
gia lóe lên một tia cô đơn.
“Sao có thể như thế được? Những người phụ nữ đến nơi này đều
chỉ vì tiền, chỉ cần có đủ tiền, cô ấy nhất định sẽ đi với cậu. Giả bộ thanh
cao, chẳng qua cũng chỉ là nâng cao giá trị của bản thân mình lên thôi.”
“Cô ấy sẽ không ra ngoài với bất kỳ người đàn ông nào, bởi
vì cô ấy tới đây chơi đàn, không phải là để kiếm tiền...”
Lục thiếu gia đương nhiên không tin, “Những người phụ nữ tới
đây đều vì tiền, không có ngoại lệ. Tớ đánh cược với cậu, chỉ cần tớ ra tay, cô
ấy nhất định sẽ theo tớ ra ngoài.”
“Nếu cô ấy đi theo cậu, chiếc xe mới mua của tớ sẽ là của cậu.”
“Được, trong vòng một tuần, cô ấy không đi với tớ, tớ sẽ đưa
cho cậu một trăm vạn đồng.”
Trác Siêu Việt mỉm cười nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn,
“Cậu chuẩn bị sẵn một trăm vạn đồng đi.”
Trong một tuần đó, Lục Tường dường như đã vận dụng hết tất cả
các ngón nghề theo đuổi phụ nữ của mình, các loại trang sức quý giá cùng quần
áo đắt tiền khiến các cô gái phải hét lên thất thanh, anh đều hào phóng tặng
cho cô hết thứ này tới thứ khác, còn cô, ngay cả nhìn cũng không buồn liếc mắt,
trả lại nguyên trạng.
Anh đã vì cô, bao trọn cả quán rượu, ánh nến lung linh, rượu
vang đỏ sóng sánh, xung quanh bày kín chín trăm chín mươi chín bông hồng xanh
kiều diễm, vô cùng xa hoa, lãng mạn, nhưng cô chỉ ngồi trước cây piano chơi
đàn, sau khi chơi xong lại thản nhiên rút lui.
Mỗi lần Lục Tường gặp thất bại thảm hại, Trác Siêu Việt thường
đắc ý nhìn anh, giễu cợt về việc không biết lượng sức mình của anh một cách
không chút thương tiếc.
Một tuần sau đó, Lục Tường đã nhận thua, Trác nhị thiếu gia
giữ bộ mặt xuân phong đắc ý hiếm thấy, “Bây giờ cậu đã tin chưa?”
Anh lờ mờ đọc được một vài điều trong ánh mắt của ai đó. “Bớt
hí hửng khi thấy người khác gặp nạn đi, cậu còn không bằng tớ đâu đấy. Thích
người ta lại không dám theo đuổi, ngày nào cũng ngồi đây làm khán giả. Có bản
lĩnh thì sở hữu cô ấy đi.”
“Con người tớ luôn biết tự nhìn nhận khả năng của mình.”
Sau đó, Trác Siêu Việt không lấy tiền của anh, anh cũng biết
Trác nhị thiếu gia hoàn toàn không để ý tới chút tiền đó, nhưng vẫn chuyển tiền
vào trong tài khoản của bạn, bởi vì bốn chữ - dám làm dám chịu!
Kim đồng hồ treo tường sắp chỉ vào con số mười hai giờ đêm,
hương thơm mờ mịt khiến người ta cảm thấy ngà ngà buồn ngủ, Trác Siêu Việt vừa
nhắm mắt lại, muốn được nghỉ ngơi thư giãn một chút, điện thoại của anh bỗng
vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn mới, bèn cầm điện thoại lên.
“Em chỉ sợ rằng con của em khi sinh ra đời sẽ không biết bố
đẻ của mình là ai.”
Đọc xong mẩu tin nhắn này, Trác Siêu Việt lập tức ngồi bật dậy,
bắt đầu mặc quần áo.
“Cậu lại giở trò điên rồ gì vậy?” Khuôn mặt của Lục thiếu
gia lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Về khách sạn.” Động tác mặc quần áo của Trác Siêu Việt
nhanh nhẹn, dứt khoát.
“Vẫn không thể bỏ qua cô ấy?”
“Tớ nói rằng tớ muốn về đi ngủ, cậu có tin không?” Nghe ra
quả thực rất khó để người ta tin, nhưng anh thực sự đang muốn về đi ngủ.
“Tin! Về ngủ với cô ấy mà.”
Chủ ý này nghe ra cũng không đến nỗi tồi, nghĩ tới sự ấm áp
trong ký ức, động tác mặc quần áo của Trác Siêu Việt càng nhanh hơn.
“Tình cảm là một cuộc chiến giành giật ngang sức ngang tài,
ai nhượng bộ trước, người đó sẽ thất bại thảm hại.” Lục thiếu gia chậm rãi nhắc
nhở anh.
Ai chịu nhường trước một bước, người đó sẽ thất bại thảm hại?
Vậy thì ngay từ đầu, anh đã thua rồi. Từ đêm mưa gió của bốn năm về trước, anh
quay đầu xe lại tìm cô, từ khi anh nhìn thấy cô mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị
ra đi vào buổi sáng sớm, không kìm nén được lòng mình đã túm chặt tay cô, níu
kéo cô... anh đã thất bại một cách thảm hại rồi.
“Cảm giác khi bị thất bại thảm hại, rất hay! Có cơ hội cậu
cũng thử xem!” Kéo tấm áo ngoài một cách chỉnh tề, Trác Siêu Việt bước ra khỏi
hội quán ấm áp, nồng đượm hương thơm.
Bước ra khỏi hội quán, gió lạnh thổi tan chút hơi ấm còn lại
trên người anh, mái tóc ẩm ướt dính vào trước trán, khiến anh có cảm giác lạnh
từ đầu tới chân, nhưng, khi từ xa nhìn thấy ánh đèn điện huy hoàng của khách sạn
XX, trái tim anh dường như có một dòng máu nóng tràn qua.
Xe phóng như bay trên đường, dừng lại trước tòa nhà khách sạn
cao sừng sững, Trác Siêu Việt xuống xe, do dự nhìn về phía cửa sổ kính trong suốt
được ánh đèn điện phản chiếu sáng chói trên đỉnh của khách sạn, một trong những
gian phòng trên đó thuộc về anh.
Muộn như thế này vẫn chưa ngủ, cô nhất định đang đợi anh.
Gọi một cuộc điện thoại, điều chỉnh lại tâm trạng một chút,
anh mới bước lên lầu. Dùng thẻ từ mở cửa phòng, trong luồng ánh sáng ấm áp chiếu
vào mặt, anh nhìn thấy Mộc Mộc vẫn đang ngồi trên sofa, dường như vẫn giữ
nguyên tư thế từ lúc anh bỏ đi, cuộn tròn vào một góc ghế, ánh mắt chăm chú
nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay, chỉ khác một điều, khuôn mặt cô
còn vương những giọt nước mắt, trên người có thêm một chiếc áo tắm bằng bông trắng
của khách sạn, che kín cơ thể đầy vết bầm tím.
Nhìn thấy anh bước vào cửa, cô vội vàng lau nước mắt trên mặt,
cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc.
Trái tim của Trác Siêu Việt bỗng bị bóp nghẹt, cố gắng mấy lần,
anh mới kìm nén được ý muốn đi tới ôm cô vào lòng. Anh đi vào phòng ngủ. Không
lâu sau, anh cầm theo một chiếc hộp dài, đặt lên bàn trà, “Tặng em đấy.”
Để chọn một món quà mà cô sẽ yêu thích, anh đã tốn rất nhiều
công sức, kết quả lại không nhìn thấy được vẻ ngạc nhiên mừng rỡ đúng như dự liệu
trên khuôn mặt của cô, cảm giác thất bại khiến anh chẳng còn tâm trạng nào nữa,
vì vậy, câu nói tiếp theo “Chúc mừng sinh nhật!” hoàn toàn mang vẻ lấy lệ,
không có chút ý nghĩa chúc mừng nào.
Tuy nhiên, anh lại đánh giá thấp sức sát thương của bốn chữ
“Chúc mừng sinh nhật” này, khi câu nói đó vừa thốt ra khỏi miệng anh, Mộc Mộc sững
người lại, sau đó cúi đầu nhìn ngày tháng hiện lên trên điện thoại, có thể thấy
cô đã hoàn toàn quên mất ngày tháng năm sinh của mình.
Một người phụ nữ, phải không biết cách trân trọng bản thân
mình như thế nào thì mới quên hết cả ngày tháng năm sinh của mình như vậy.
“Anh cũng không biết em thích thứ gì, cứ chọn bừa một cái, nếu
em không thích có thể ném thẳng ra ngoài cửa sổ.”
Cô chăm chú cẩn trọng cởi sợi dây buộc ngoài hộp quà, khe khẽ
mở ra.
Một chiếc khăn tay màu trắng thêu kim tuyến được gấp lại
thành một bông hoa hồng, dưới ánh sáng của đèn điện, bông hoa hồng giống như một
giọt sương mới ngưng tụ, long lanh kiều diễm.
Vẻ kinh ngạc, mừng rỡ, trầm trồ tấm tắc lại một lần nữa hiện
lên trên khuôn mặt trắng nhợt của cô.
“Siêu Việt...” Cô đứng lên, vòng qua bàn trà, bước đến vị
trí chỉ còn cách anh một bước chân.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cô sắp xếp từ ngữ, nhưng cô lại không
nói gì cả, bỗng nhiên sà vào lòng anh, hai cánh tay ôm chặt lấy anh.
Lời nói khi nói ra được có thể là nói dối, nhưng có một số
ngôn ngữ cơ thể lại không thể nói dối dược, cái ôm này thật sự diễn đạt được
mong muốn của cô, khát vọng của cô.
Kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, bầu không trung trong
thành phố bỗng nhiên thổi bùng lên màn pháo hoa lung linh. Anh vỗ vỗ vào vai
cô, chỉ về phía cửa sổ. Ở trên đỉnh của tòa kiến trúc cao nhất thành phố X,
pháo hoa được nhìn ngắm ở cự ly rất gần, gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có
thể đón được những tia lửa đang rớt xuống.
Cô bước đến bên cửa sổ, ánh lửa sáng tỏ soi rõ cả đêm đen,
cũng soi rõ cả nụ cười trên môi cô.
Khoảnh khắc này, anh mới thật sự hiểu được tại sao Chu U
Vương lại đốt đài lửa để trêu đùa các nước chư hầu chỉ vì mong có được một nụ
cười của người đẹp, bởi vì khi yêu một người, cô ấy vui vẻ, bạn sẽ còn cảm thấy
vui hơn cô ấy nhiều.
Tình yêu quả là thứ mà người ta không thể nắm bắt được, một
giờ đồng hồ trước, bạn còn đang tức giận đến nỗi muốn hủy hoại cả thế giới này,
một tiếng sau đó nó lại khiến bạn cảm thấy thế giới này rất đẹp, một dải đen
ngòm cũng trở nên tuyệt mỹ.
Có thể, cũng chính vì cảm giác bất định không thể nắm bắt được
này, mới khiến người ta muốn thôi cũng không được chăng?
“Đêm khuya thanh vắng lại đốt pháo hoa, thật vô vị.” Anh hạ
thấp giọng, nói.
Cô nghi hoặc nhìn anh, Trác Siêu Việt vuốt vuốt sống mũi thẳng
tắp, lảng tránh ánh mắt đầy truy hỏi của cô. “Muộn quá rồi, ngủ thôi.”
“Không phải là anh làm đấy chứ?”
“Xí, anh đâu có vô vị như vậy!” Anh mệt mỏi ngáp một cái, bước
về phía phòng ngủ.
“Cảm ơn món quà sinh nhật... của anh.”
“Nếu muốn cảm ơn, hãy thực hiện những hành động thực tế hơn
một chút.” Anh quay lại, cúi người bế bổng cô lên, “Đi ngủ... với anh nhé.”