Huyền của Ôn Noãn - Ngoại truyện

“Ừm, nhưng có một điều, có thể để anh vượt qua cảm giác nghiện
làm bố trước được không?”

Ôn Noãn cười: “Không thành vấn đề.” Cô đoán cái cảm giác mới
mẻ này không cần nửa tháng sẽ qua đi.

“Vậy được, nói rồi đấy nhé, đợi sau khi con gọi bố, anh sẽ
suy nghĩ đến việc quay về làm việc.”

“Cái… gì?!”

Kẻ nào đó vui vẻ nói: “Con còn chưa gọi anh là bố, sao anh
có thể vượt qua được cảm giác nghiện làm bố chứ?”

Một cái gối mềm đập thẳng đến.

Đến khi Chiếm Thừa Nhân biết gọi bố, đứa con gái thứ hai của
họ, Chiếm Ương Cách cũng ra đời.

Ôn Noãn lại hỏi: “Nam Huyền, anh cũng nên về công ty làm rồi
chứ nhỉ?”

“Bảo bối, em làm khó anh quá, con gái chúng ta vừa mới chào
đời, em đã bắt anh rời xa nó là sao?”

Tiếng hai, ba cái gối bôm bốp, soàn soạt kéo tới.

Xuân đi đông đến, mùa hè năm nay bọn họ đón chào đứa con út
Chiếm Tinh Bắc.

“Nam Huyền, anh…”

“Bảo bối, chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta nên đối xử với
các con một cách công bằng sao? Sao anh có thể để Bắc Bắc ở nhà một mình mà
quay về Thiển Vũ làm việc. Đó không phải là việc mà một người cha nên làm.”

Đạn gối loạn lạc không đếm xuể.

Sau đó, trước khi hai người lại sắp sửa nói về chuyện này,
anh sẽ vươn tay, kéo cô vào lòng, khóe miệng khẽ nhếch: “Bảo bối, em thấy về
phương diện quyết sách và quản lý, em giỏi hơn hay anh giỏi hơn?”

“Đương nhiên là anh.” Nếu không, việc gì cô phải mòn mỏi hy
vọng anh trở về Thiển Vũ chứ?

“Lại hỏi em một chuyện nữa. Công ty và các con, với em cái
gì quan trọng hơn?”

“Cái này còn hỏi sao?”

“Trả lời anh.”

“Các con.” Cô nguyện vì các con mà làm tất cả.

“Ok, anh giỏi hơn em, các con lại quan trọng hơn công ty. Nếu
vậy, để anh chăm sóc các con, em quản lý công ty, đấy không phải là sự phân
công thích hợp nhất sao, bảo bối?”

Ôn Noãn nghẹn lời, biết rõ là anh già mồm át lẽ phải, nhưng
lại không thể phản bác được.

Qua đêm nay, cuối cùng Ôn Noãn cũng từ bỏ việc thuyết phục
Nam Huyền. Từ đó về sau, trong nhiều năm, vẫn là cô ngày qua ngày trấn thủ ở
Thiển Vũ, thực hiện mọi kế hoạch phát triển, còn Chiếm Nam Huyền thong thả, rảnh
rỗi, chỉ ở trong nhà họ Chiếm làm một vú em vui vẻ.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bọn nhỏ dần lớn lên.

Một ngày nọ, Chiếm Thừa Nhân đang đọc sách, Ương Cách và
Tinh Bắc khoa chân múa tay nghịch vũ khí, đứa tiến đứa lùi, diễn ra cảnh chiến
đấu ác liệt.

Chơi cực kỳ phấn khích, Ương Cách vừa đánh vừa uy hiếp: “Đợi
tí nữa tao lấy xe tăng cán mày.”

Tinh Bắc uy hiếp lại: “Em lấy máy bay đè chị.”

Thừa Nhân không chịu nổi sự quấy nhiễu, đặt sách sang một
bên, ngẩng lên quát: “Còn ồn nữa, tao gửi chúng mày sang Singapore.”

Thời gian trôi nhanh như tên bay, thấm thoắt đã qua vài năm.

Ngày hôm đó, nhà họ Chiếm nghỉ ngơi trong phòng, tề tụ đủ
năm người.

“Nam Huyền, em nghĩ rằng anh vẫn nên về công ty làm việc thì
tốt hơn.” Ý cảnh cáo đã quá rõ.

“Không phải anh đã sớm về rồi à?”

“Khi nào? Sao em lại không biết?” Lần này vừa sửng sốt vừa lấy
làm lạ.

“Để anh tính cho.” Chiếm Nam Huyền nhổm dậy, kéo lấy tay cô,
tẽ từng đầu ngón tay trắng nõn của cô: “Năm nay Thừa Nhân chín tuổi, vậy chắc
phải từ… mười chín năm trước, anh vừa về đó một cái đã ở luôn mười năm, từ năm
mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, đó chính là thời thanh xuân quý giá nhất
trong cuộc đời mỗi người đàn ông.” Giọng nói đầy sự hoài niệm với những năm
tháng hăng hái đó, cuối cùng lại biến thành nỗi đau đớn, xót xa, thương tiếc
cho chính bản thân mình: “Thật không thể hiểu nổi, tại sao lúc trước anh lại
ngu ngốc đến mức ném cả cuộc đời mình vào Thiển Vũ?”

“Chiếm - Nam - Huyền! Từ khi em mang thai Nhân Nhân, anh đã
nhàn rỗi ở nhà, bây giờ Cách Cách đã tám tuổi, Bắc Bắc cũng bảy tuổi, anh chơi
còn chưa đủ sao?”

“Bảo bối.” Kẻ bị chất vấn tỏ vẻ oan ức. “Tuy em làm tổng
giám đốc Thiển Vũ rất vất vả nhưng em cũng nói Nhân Nhân, Cách Cách, Bắc Bắc đều
đã chín, tám, bảy tuổi rồi, có thể thấy nhiều năm qua anh ở nhà, cùng vợ dạy
con cũng không dễ dàng, đúng không?”

“Khụ… khụ… khụ…” Cô dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải thở
dài một tiếng. “Anh ngày nào cũng ngồi ở nhà không có việc gì, không cảm thấy
buồn sao?”

“Đương nhiên không buồn, hơn nữa ai nói anh không có việc
gì? Ngày nào anh cũng rất bận.”

“Anh bận gì chứ?”

“Ban ngày bận phơi nắng, buổi tối bận phơi ánh trăng.”

Tiểu vũ trụ bị lửa giận thiêu đốt cuối cùng cũng bùng nổ,
đôi mắt đẹp lạnh lùng, trên mặt Ôn Noãn lộ vẻ uy nghi đã được tôi luyện nhiều
năm ở Thiển Vũ: “Đừng tưởng em ở công ty thì không biết, ngày nào anh cũng ở
nhà dạy hai thằng con chơi trò bạo lực, em bị điên mới để anh ở cùng bọn trẻ cả
kỳ nghỉ hè này!”

Gối mềm trong tay không khách khí dữ dội đập tới, giáo dục
gia đình phải bắt đầu từ chồng.

“Oa! Bà xã, em xuống tay mạnh quá… A… a… a!” Mỹ nam nào đó
đã làm bố nhiều năm nhưng tính tình kiêu ngạo vẫn không thay đổi, bị gối dày
oanh tạc, ôm đầu trốn chui trốn lủi trên sàn nhà bằng gỗ thô: “Bảo bối, bình
tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, phải biết quyền làm cha là trời ban… A! Đau
quá, hu hu hu!”

Chiếm Thừa Nhân đang đọc sách, ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh,
quét mắt nhìn hiện trường bốn phía hỗn loạn, gối bay tứ tung, rồi im lặng cúi đầu,
chỉ nói: “Mẹ, cho con sửa một chút, không phải là hai thằng con chơi trò không
lành mạnh với bố già mà là đứa con gái thứ hai và đứa con út của mẹ.”

Chiếm Ương Cách đang tập vẽ tranh, ngước mắt nhìn anh: “Anh
cả thối tha, hừ, em sẽ vẽ anh thành Judas!”

Chiếm Tinh Bắc ngồi khoanh chân một bên, đối diện với chiếc
ti vi, hai bàn tay nhỏ bé điều khiển máy chơi game, mê mẩn đến mức chẳng để ý
gì, không nhận ra trong nhà đã có chiến tranh.

“Pằng… pằng… pằng!” Ôn Noãn nghe thấy tiếng bắn liên thanh
thì sợ hết hồn: “Bắc Bắc!”

Ngắm bắn từ phía sau lưng, “pằng” một tiếng xử lý nốt cái đầu
tên cướp còn lại, Chiếm Tinh Bắc lúc này mới bỏ máy chơi game xuống, quay đầu lại,
lắc đầu trước cảnh bố đang bị mẹ chèn dưới sàn, vẻ rất không đồng tình nhưng vẫn
mỉm cười: “Bố cũng thật là… Từ khi con quen bố đến nay chỉ toàn thấy bố ngày
nào cũng bị mẹ bắt nạt.” Cậu vừa nói xong, bốn người đều phì cười.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Khóe miệng Chiếm Nam Huyền cong lên: “Nhóc con, con chắc chắn…
là bắt đầu từ khi con quen bố?”

Ôn Noãn cười lườm Chiếm Nam Huyền: “Ồ? Đây là cách dạy con của
anh? Dạy nó nói năng lộn xộn?” Quả nhiên là công lao vĩ đại.

Chiếm Nam Huyền nghiêng người cựa mình, một tay kéo cô vào
lòng, cười nhạt rồi hôn lên trán cô.

“Bố!” Chiếm Ương Cách kháng nghị. “Chúng con còn chưa trưởng
thành!”

“Ai bảo thế? Bố và mẹ con đã sớm trưởng thành rồi.”

“Bố già thối tha! Con đang nói anh cả, em trai và con!”

Chiếm Nam Huyền quay đầu nhìn Ôn Noãn: “Bà xã, em nghe thấy
không? Con gái nói chúng nó còn chưa trưởng thành.”

Ôn Noãn cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”

“Bảo bối, sau này em nên chú ý tới lời nói và việc làm.”

“Chuyện đó không phải nên nói anh mới đúng à?”

Chiếm Thừa Nhân lần thứ hai ngẩng lên: “Mẹ, ý của bố là, mẹ
đừng lúc nào cũng dùng bạo lực gia đình với bố, làm vậy dễ để lại vết thương
trong tâm hồn trẻ con của chúng con.”

Chiếm Nam Huyền cười ha hả.

Chiếm Ương Cách bĩu môi: “Anh cả chỉ thích cấu kết với bố
làm chuyện xấu thôi.”

Ôn Noãn cũng cười: “Thừa Nhân, không phải là mẹ dùng bạo lực
gia đình với bố con mà là mẹ đang dạy dỗ bố thôi.” Để kẻ làm cha không chút đứng
đắn đứng đầu một nhà kia cải tà quy chính.

Chiếm Tinh Bắc lập tức đứng lên: “Mẹ, con đi lấy đạo cụ cho
mẹ!”

“Đạo cụ gì cơ?” Ôn Noãn ngạc nhiên hỏi.

“Không phải mẹ muốn dạy dỗ bố sao? Con đi lấy nến và roi da
cho mẹ!”

“Chiếm Nam Huyền!” Ôn Noãn hét chói tai. “Anh ở nhà dạy
chúng nó cái gì thế hả?!”

Quơ lấy gối, cô tiếp tục tàn nhẫn đập: “Ngày mai anh về công
ty làm ngay cho em! Sau này không có sự đồng ý của em, anh không được ở cùng một
chỗ với tụi nhỏ!”

“Mẹ!” Hai trai, một gái đồng thanh kháng nghị, nghỉ hè mà
không có bố thì cuộc đời còn gì vui vẻ nữa?

Ánh mắt lạnh như băng đảo qua, Ôn Noãn dịu dàng hỏi: “Ai có
ý kiến?”

Hai đứa bé con rụt cổ lại, chỉ có Chiếm Thừa Nhân khúc khích
cười rộ lên: “Không có, hoàn toàn không có ý kiến. Con chỉ muốn nhắc nhở mẹ nên
kiềm chế một chút thôi, người ta thường nói đàn ông bốn mươi như hoa, bố năm
nay ba mươi bảy, đúng là một nụ hoa đợi đến năm nở, không thể chịu được sự tàn
phá quá mức, cho nên mẹ nhớ nể tình mà nhẹ tay!”

Ôn Noãn há hốc miệng.

Chiếm Nam Huyền một tay che miệng không dám cười thành tiếng,
một tay kia ôm bụng, rõ ràng đã buồn cười đến đau cả bụng.

Đúng lúc này Châu Tương Linh và chị Hoan xuất hiện ở cửa,
trong tay cầm một cái khay.

“Các cháu, chúng ta ra hoa viên ăn chè hạt sen nào.”

Chiếm Ương Cách reo hò ầm ĩ, bỏ bút xuống, chạy vụt đi: “Cha
mẹ ruột cũng không thân bằng bà nội!”

Ôn Noãn bật cười, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt vô cùng dịu
dàng của Chiếm Nam Huyền, chăm chú đầy yêu thương, năm tháng không hề phai nhạt,
trước sau như một.

Chiếm Thừa Nhân đứng dậy, quăng quyển sách trong tay vào đầu
Chiếm Tinh Bắc: “Còn không đi? Chờ bố già cho mày một cú headshot à?”

“Hê hê! Hai năm nữa thôi bố sẽ chẳng còn là đối thủ của em nữa.”

Cửa phòng bị Chiếm Thừa Nhân đẩy ra, tiếng nói chuyện xa dần.

Chiếm Nam Huyền nằm trên sàn quơ tay một cái, Ôn Noãn đã ngã
vào lòng anh.

“Bảo bối…” Tình ý sâu xa hóa thành một tiếng ngân nga thẽ thọt,
anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Em đã cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời
này.”

Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, hai tay vòng lên cổ anh, nằm trên
người anh, nghe tiếng trái tim đập đều đều trong ngực anh, khóe môi khẽ nở nụ
cười xinh đẹp.

Nhớ lại những chuyện đã qua.

Với anh, là yêu nhiều hận nhiều; còn cô, là mười năm lưu dấu,
tấc lòng mười năm.

Nhưng may mắn thay, năm tháng không phụ lòng người, tất cả đều
trọn vẹn.

Thực
hiện bởi​

nhóm
Biên tập viên Gác Sách

Sienna
- Nhocmuavn

(Duyệt
– Đăng)

Báo cáo nội dung xấu