Gửi người tôi yêu - Chương 26 - Phần 2

Bệnh viện mời đến một chuyên gia từ Bắc Kinh tới làm
một ca phẫu thuật hộp sọ cho Đường Lý Dục. Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi,
chỉ có điều, bác sĩ nói anh ấy tạm thời sẽ bị mất trí nhớ. Đường Lý Dục cuối
cùng cũng thoát ra khỏi cánh tay tử thần, nửa tháng sau anh đã có thể tháo bỏ
máy thở oxy và các loại dây ống trên người.

Đường Lý Dục của lúc đó đã hoàn toàn bình tĩnh trở
lại từ trong sự hoảng loạn của sợ hãi và lo lắng, anh không biết đã xảy ra
chuyện gì, sao lại ở đây, cô gái xinh đẹp đang mỉm cười trước mắt mình là ai.
Và anh cũng không biết những người đàn ông đối xử với anh rất tốt kia là ai,
tại sao lại ở đây với anh. Tuy nhiên, cũng không phải hoàn toàn giống như anh
tưởng tượng, anh luôn cảm thấy cô gái đang đứng trước mặt mình cùng với quá khứ
và nguyên nhân nằm trong bệnh viện của anh chắc chắn có liên quan mật thiết với
nhau.

Kể từ khi Đường Lý Dục tỉnh lại, anh nhìn thấy cô
luôn đối với anh sao mà nhẹ nhàng, sao mà chu đáo... giống như khi còn bé được
mẹ bảo vệ vậy.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa kính chiếu rọi vào, khiến
trong phòng sáng rực lên.

Đôi môi Đường Lý Dục hơi nhợt nhạt, con ngươi màu hổ
phách thất thần, nhưng anh dường như luôn dùng ánh mắt yêu cầu chứng thực để
nhìn cô gái vừa dịu dàng vừa xinh đẹp trước mắt mình, dường như anh có điều gì
muốn hỏi vậy.

“Tôi quen cô sao?”

Hứa An Ly đang cúi đầu lau tay cho anh bỗng ngây
người ra. Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường lý Dục.

“Sao tôi không tài nào nhớ ra cô là ai. Nói cho tôi
biết, chúng ra có quen biết nhau không?”

“Không quen, em là y tá chuyên môn.” Hứa An Ly nói
một cách nhanh chóng.

“Ồ! Cảm ơn.”

“Không có gì, là việc nên làm mà.”

“Nhưng tôi luôn cảm thấy tôi có quen với cô. Vì vậy
cô mới đối xử với tôi tốt như vậy, lẽ nào tôi nói không phải là sự thật hay
sao?”

“Không quen!”

“Cô gạt tôi, chúng ta quen nhau.”

“Vậy sao?”

“Ánh mắt cô cho tôi biết chúng ta không những quen
nhau, mà chúng ta có lẽ còn đã từng yêu nhau.”

“Ôi trời! Anh xem, khăn mặt còn chưa giặt đây này.”

Hứa An Ly mượn cớ giặt khăn mặt, nhanh chóng bê chậu
nước rửa mặt rồi chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Cô không muốn anh nhìn thấy
bộ dạng thất thần của cô. Bước vội vào nhà vệ sinh, để chậu rửa mặt xuống, cô
cố gắng dùng tay đỡ ngực để cho nhịp tim đập bình thường trở lại.

Nếu như không phải có người vào, thì cô cũng không
biết cô sẽ đứng sững người trong đó bao lâu.

Quá khứ, cô còn có quá khứ sao? Không có, cô đã sớm
quên nó rồi.

Tần Ca vì tiếp tục đóng viện phí cho Đường Lý Dục mà
đành phải vay công ty năm mươi nghìn tệ, một trăm nghìn tệ của anh đã tiêu hết
sạch rồi. Việc trong phòng bệnh chủ yếu dựa vào Hứa An Ly. Tần Ca hễ có thời
gian là lại tranh thủ chạy sô ở chỗ cũ để kiếm thêm ít tiền giúp Đường Lý Dục
nhanh chóng bình phục sức khỏe. Cấp trên, đồng nghiệp của Đường Lý Dục cũng đến
thăm anh và quyên góp cho anh được hai mươi nghìn tệ. Nhưng vấn đề tiền bạc vẫn
hết sức khó khăn.

Sáng sớm hằng ngày, Tần Ca mang theo sự mệt mỏi toàn
thân bước ra từ trong quán bar, bụng đói đến mức sôi ùng ục. Liên tục chạy sô
đã khiến anh sức tàn lực kiệt, buồn ngủ và mệt mỏi. Do ăn ngủ không được tốt, nên
anh đã gầy đi rất nhiều.

Lúc đó, Tần Ca đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn qua
cửa kính. Anh thấy Hứa An Ly đang ngồi bên cạnh giường Đường Lý Dục, cô đã ngủ
say rồi, người vẫn ngồi trên ghế, nghiêng một bên, khuôn mặt nằm trên cánh tay
lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Tần Ca ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Hứa An
Ly, thần thái tiều tuỵ, khóe mắt anh bắt đầu từ từ đỏ lên. Bao nhiêu ngày ở
bệnh viện như thế, cô cũng gầy đi rất nhiều, nhìn như là thiếu dinh dưỡng vậy.

Thấm thoắt, kỳ nghỉ đã sắp kết thúc. Trong kỳ nghỉ
hè này, Hứa An Ly chưa từng được nghỉ ngơi, luôn sống trong mùi vị khó chịu của
phòng bệnh ở bệnh viện.

Nếu như, nếu như người nằm trên giường bệnh kia đổi
lại là mình, thì cô ấy cũng sẽ chăm sóc mình như vậy sao? Tần Ca lắc lắc đầu,
tại sao bỗng dưng lại hiện lên cái suy nghĩ như vậy chứ? Anh cảm thấy đúng là
đang tự tìm phiền phức cho mình. Cô đã là của anh rồi, trong cơ thể cô mãi mãi
có dấu vết của anh. Anh cũng đã là của cô...

Rất lâu sau, Tần Ca mới khẽ đẩy cửa phòng bệnh ra,
cởi áo đang mặc trên người ra đắp lên người Hứa An Ly. Hứa An Ly đang ngủ say
nên không hề biết gì. Tần Ca lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài rối bời của cô.

Trời đã sáng...

Đã không còn nhớ rõ ở bệnh viện bao nhiêu ngày rồi,
đầu tóc vì chưa gội mà bết cục lại với nhau, rối bù và kết cứng. Quần áo bẩn,
toàn thân đều là mùi mồ hôi, gió thổi khô rồi, mồ hôi mới lại xuất hiện, toàn
thân đều là mùi khó chịu.

Hứa An Ly bước ra từ trong nhà vệ sinh ở hành lang,
bưng một chậu nước bước vào phòng bệnh, đặt lên trên ghế, cô muốn rửa mặt cho
Đường Lý Dục. Cổ tay anh cũng bị thương, phải băng băng gạc. Rất nhẹ nhàng,
không dám mạnh tay, cô sợ rằng chỉ cần hơi mạnh tay sẽ làm đau anh.

“Đau không?” Giọng nói nhẹ như hoa.

“Ừm.” Ánh mắt ngoan ngoãn như một đứa trẻ: “Có em ở
đây, anh không còn đau nữa.”

“Phải nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, kết hợp
điều trị thì bệnh mới nhanh khỏi được.”

“Ừm, cảm ơn em.” Đường Lý Dục cười một cách ngây thơ
và hạnh phúc giống như một đứa trẻ con: “Nếu cứ như thế này cả đời thì tốt biết
mấy.”

“Anh đừng có mà tưởng bở! Em không phải là bảo mẫu
cả đời của anh đâu nhé.”

“Anh khỏe lại rồi thì sẽ làm bảo mẫu cho em.”

Ánh mắt của Đường Lý Dục chưa lúc nào rời khỏi khuôn
mặt của Hứa An Ly, giống như nhìn một người lạ mặt vậy.

Đầu đau đến mức giống như sắp sửa nổ tung vậy, trong
cơ thể, cảm giác nóng ran và lạnh ngắt đang xen lẫn vào nhau, anh rùng mình một
cái. Trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, nhiều người vây quanh giường
mà anh đều không thể nhớ ra họ là ai. Có cảm giác như đã từng quen nhau, nụ cười
đã từng quen, sự ấm áp đã từng quen, vậy mà vẫn lạ lẫm.

Bác sĩ cho Đường Lý Dục biết, vì anh gặp tai nạn bị
thương nên tạm thời bị mất trí nhớ.

Nhưng anh vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng gọi tuyệt vọng
trong đám đông, là cô ấy sao?

Đường Lý Dục nằm trên giường, lặng lẽ nhìn Hứa An
Ly. Vẫn với gương mặt nhợt nhạt, đôi môi khô nứt, nhưng trong đáy mắt anh có
một thứ ánh sáng kỳ lạ. Anh dường như từ trong đống tro tàn của sự chết chóc
nhìn thấy một người con gái xinh đẹp và tĩnh lặng như thiên thần, dịu dàng bón
cơm cho anh, chăm sóc cho cuộc sống của anh. Chân anh bị băng bó vẫn chưa thể
cử động được. Ở trước mặt Hứa An Ly, Đường Lý Dục rất ngoan ngoãn, luôn nhẹ
nhàng chấp nhận sự chăm sóc của cô, giống như một đứa trẻ cần sự chăm sóc của
bảo mẫu vậy. Khăn mặt được lau nhẹ nhàng từ trán, đến mặt, rồi chuyển đến cổ.
Anh tỏ ra rất phối hợp với sự chăm sóc của An Ly.

Sau khi Hứa An Ly làm xong tất cả các công việc
trên, cô cúi người xuống, ghé vào tai anh.

“Dục, anh muốn ăn cái gì? Nói cho em biết.” Giọng
nói nhẹ như sương khói, khiến tai anh thấy nhột nhột.

Ha! Cảm giác thật tuyệt vời! Sao mà như nằm mơ vậy,
nhẹ nhàng hít thở. Nhân lúc cô không chuẩn bị, anh nhẹ nhàng đưa cánh tay trái
bị thương nhẹ ra, chút một nắm chặt lấy cánh tay phải của cô, như là cố gắng dùng
hết sức lực, không chịu buông lỏng cho dù sức lực cơ thể anh còn rất yếu ớt.

Cô khẽ đờ người ra, nhìn anh hồi hộp.

Anh mấp máy môi, chậm rãi hỏi cô: “Tại sao em đối
với anh tốt như vậy?”

“Anh là người bệnh, ai mà chẳng đối tốt với anh như
thế.”

“Em nói dối, em vốn dĩ không phải là y tá. Nói cho
anh biết, em là ai? Hình như anh đã gặp em ở đâu rồi thì phải?”

Đường Lý Dục cố chấp hỏi đến
cùng giống như một đứa trẻ vậy.

Hứa An Ly từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Lý Dục một
cách bối rối, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Còn con ngươi của anh là một màu đen sì, khóe miệng
nhợt nhạt vẫn nở một nụ cười hiền từ. Cánh tay bất lực nắm chặt lấy tay cô,
nóng ran.

Cô bỗng nở nụ cười rồi nói với anh một cách điềm
tĩnh: “Được! Em nói cho anh biết, em không phải là y tá, em là bạn học của anh,
tất cả những người bạn thân của anh đều thường xuyên đến thăm anh giống như em,
anh không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.”

“Không, em nói dối, em là bạn gái anh, chúng ta chắc
chắn đã từng yêu nhau, phải không?”

Trong giấc ngủ mơ hằng ngày đều phảng phất có hình
bóng của một người con gái, nhưng Đường Lý Dục không tài nào nhìn rõ được gương
mặt cô ấy. Anh muốn biết cô là ai. Cô tại sao lại phủ nhận mình là bạn gái của
anh? Có quan hệ như thế nào với cô? Tất cả những điều này giống như một câu đố
khiến Đường Lý Dục vô cùng hiếu kỳ.

Bạn gái. Mấy từ này giống như một hòn than đang cháy
được vứt vào trái tim cô vậy! Nóng đến nỗi cô không biết phải làm sao. Căn
phòng tĩng lặng đến mức chỉ nghe thấy nhịp tim đập. Thế giới chỉ còn lại hai
người họ và cái nhìn họ dành cho nhau thật sâu đậm.

Môi Hứa An Ly khẽ run lên.

Cô đã từng muốn trở thành bạn gái của anh. Nhưng cô
lại ở ngoài tầm mắt của anh. Trong thời gian anh vẫn chưa nhớ lại, cô đã trải
qua bao nhiêu đau khổ và gắng gượng, bao nhiêu thất vọng và tuyệt vọng. Hạnh
phúc như thế đối với Hứa An Ly mà nói, nó không chân thực giống như bong bóng
xà phòng, dễ chạm vào, nhưng sẽ vỡ vụn ngay. Giữa cô và một người con gái khác
đã xảy ra nhiều tranh chấp như vậy, nhưng đến cuối cùng cô chọn cách rút lui,
tán thành cho hạnh phúc của họ, rồi thử làm bạn gái tốt nhất của một người đàn
ông khác. Bây giờ tất cả đã kết thúc rồi.

Hạnh phúc của cô, tương lai của cô là ở bên cạnh một
người là Tần Ca...

Cô đã lấy trinh tiết của mình ra để chứng minh cho
tất cả những điều này cho Tần Ca thấy!

“Em không phải là bạn gái của anh!” Giọng Hứa An Ly
rất nhẹ nhàng phát ra miệng. Điềm tĩnh, thản nhiên như thế, giống như là đang
nói chuyện của người khác mà không hề có chút liên quan gì đến mình. Cô đã lãng
quên anh trong sâu thẳm của năm tháng. Quên anh đi.

Chỉ cần Đường Lý Dục vẫn còn sống, thì sẽ không liên
quan gì đến cô. Đợi anh khỏe lại, cô sẽ giống như một đám mây nhẹ nhàng bay đi,
rời xa anh, rời xa thế giới của anh. Cho dù anh là người đàn ông duy nhất có
tình cảm đẹp với cô trong những tháng ngày tuổi xanh, là người đàn ông duy nhất
có thể cùng cô ngắm hoàng hôn, cùng cô đi lý giải những giọt nước mắt trong
lòng cô, là người đàn ông duy nhất cho cô sự ấm áp... Anh đã ghi chép lại sự mờ
mịt, khát khao, hy vọng và niềm vui trong suốt chặng đường của họ.

Nhưng bây giờ, bạn gái anh không phải là cô, mà là
Thẩm Anh Xuân.

“Em không phải là bạn gái của anh!”

Đường Lý Dục nắm chặt lấy cánh tay của Hứa An Ly,
giọng kiên quyết ngang ngạnh: “Em chính là bạn gái của anh, nếu em không chịu
thừa nhận, nhất định là sợ anh làm liên lụy đến em, phải không?”

“Không phải, Lý Dục, anh không
phải là bạn trai của em.” Hứa An Ly vội vã phủ nhận. Cô hoang mang quay lưng về
phía anh.

“Để cho em không phải hối hận về những gì đã hy
sinh, anh sẽ sống thật tốt, hồi phục sức khỏe nhanh chóng để mang lại hạnh phúc
cho em. Em đồng ý không?”

“Xin lỗi anh, em không đồng ý!” Hứa An Ly quay đầu
lại, nói với thái độ rất kiên định.

Ánh nắng của buổi sớm mai từ ngoài cửa chiếu vào,
trong phòng tràn đầy mùi vị của ánh nắng, cô không thể mở mắt ra nổi vì ánh
nắng chói lòa. Tuy đang nhìn Đường Lý Dục nhưng trước mắt cô toàn là những đốm
màu vàng, chẳng nhìn rõ nữa.

Hứa An Ly nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Đường Lý
Dục, đứng trước cửa sổ, quay lưng lại phía anh.

Thình thịch! Tiếng tim đập của anh phảng phất bên
tai cô.

Cô dường như lại được trở lại
với những ngày tháng trước đây. Nhưng cái suy nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức
bị cô ngăn lại, thời gian đã qua đi bảy năm rồi. Trong bảy năm, tất cả đều đang
thay đổi, cô đã mãi mãi bước ra khỏi mùa mưa của cuộc đời, bước ra khỏi tuổi
mười bảy nhiều mơ mộng hão huyền của cô.

“Bạn gái anh tên là Thẩm Anh Xuân, là một cô gái
xinh đẹp hơn em.” Hứa An Ly đứng quay lưng về phía anh, nói từng câu từng câu
một.

Tuy không nhìn thấy thái độ của anh, nhưng cô có thể
cảm nhận được ánh mắt đen láy của Đường Lý Dục đang nhìn cô, mỉm cười, đôi mắt
cong cong đẹp như hình trăng lưỡi liềm. Vẫn là nét đẹp hút hồn người như thế.

“Em nói dối!”

“Đó là sự thật.”

“Nếu như em không lừa anh, tại sao Thẩm Anh Xuân
không đến thăm anh? Tại sao không chăm sóc anh giống như em đang chăm sóc anh?
Vì thế, xin em đừng ở trước mặt anh mà bịa đặt ra một người hoàn toàn không có
thật như thế. Nếu như em không phải là bạn gái của anh, tại sao lại đối xử với
anh tốt như vậy? Lau vết thương cho anh một cách dịu dàng như vậy? Nếu như em
không phải là bạn gái anh, tại sao lại hy sinh cả một kỳ nghỉ để ở đây chăm sóc
cho anh từng ly từng tí một như thế? Nếu như em không phải là bạn gái của anh,
tại sao lại xót xa anh như vậy?”

Hứa An Ly từ từ quay người, ngoảnh đầu lại, sững
người ra nhìn Đường Lý Dục. Trước mắt cô là đôi mắt có chút u sầu.

Anh hỏi rất đúng, Hứa An Ly quả thực đã làm tất cả
những việc mà bạn gái anh nên làm, những gì cô đã làm thực sự còn chu đáo, tỉ
mỉ hơn cả bạn gái. Tất cả những việc làm của cô, chỉ có bạn gái mới có tư cách
làm. Sự lo lắng của cô, sự đau xót của cô, sự mệt mỏi của cô, sự suy sụp tiều
tuỵ của cô, chỉ có một người con gái đang yêu tha thiết mới có thể hy sinh như
thế.

Thế nhưng cô là bạn gái của Tần Ca!

“Em biết không, An Ly, mỗi ngày anh tỉnh dậy, người
đầu tiên anh nhìn thấy là em, chỉ có là bạn gái mới có thể đối tốt với anh như
thế.” Lúc nói những lời này, trong mắt anh có chút mơ màng và mờ mịt. “Bởi vì
có em, anh mới có hy vọng và dũng khí để tiếp tục sống.”

Gió bên ngoài thổi tung rèm cửa, mang theo không khí
tràn ngập mùi hương của mùa hạ.

Anh túm lấy mũi làm ra một bộ mặt xấu đáng yêu, tiếp
tục nói: “Chúng ta chắc chắn từng rất yêu nhau nên em mới đối xử với anh tốt
như vậy. An Ly, sau này anh phải yêu em như thế nào mới có thể yêu em nhiều như
em yêu anh?”

“Không... Chúng ta không thể...”

“An Ly, anh không muốn em bỏ rơi anh, cho dù chúng
ta là gì của nhau, anh đều yêu em.” Đường Lý Dục dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hứa
An Ly.

“Em xin lỗi, từ trước tới giờ em chưa từng yêu anh,
cũng sẽ không yêu anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em đã là bạn gái của người khác rồi!”

“Nói dối, em yêu anh. Cứ coi như em là bạn gái của
người khác, anh cũng sẽ khiến em phải yêu anh, em không được phép bỏ rơi anh.
An Ly, em biết không? Anh chưa bao giờ thấy người con gái nào đối với anh lại
dịu dàng như thế. Cứ coi như bây giờ em vẫn chưa chắc chắn yêu anh, anh cũng sẽ
khiến em thích anh một chút ít. Đừng từ chối tình yêu của anh, được không?”

Ngoài cửa phòng bệnh, ánh sáng màu vàng của ánh ban
mai chiếu vào trong từ ô cửa sổ đang mở toang.

Trong hành lang dài của bệnh viện, bức tường trắng
và yên tĩnh cũng được chiếu đầy bởi màu sáng của ánh nắng, một người đàn ông
đang đứng lặng lẽ, nhìn không rõ thái độ, mặt anh hướng vào những người đang ở
bên trong qua tấm cửa kính, không rời mắt khỏi họ.

“Nếu như em không phải là bạn gái anh, vậy thì bây
giờ anh muốn em chính thức là bạn gái của anh, có được không?” Đường Lý Dục hồi
hộp nhìn Hứa An Ly.

“Em không nói, chứng tỏ em đã đồng ý với anh rồi
nhé. Được không em? An Ly, làm bạn gái anh nhé, coi như anh xin em đấy, nếu như
em chưa từng yêu anh, vậy thì anh cầu xin em bắt đầu từ bây giờ hãy yêu anh, cả
đời này anh sẽ đối xử tốt với em, thật đấy!”

Hứa An Ly hít thở sâu, không ngừng hít thở sâu.
Trong phòng yên tĩnh đến không một tiếng động. Cô cảm thấy như sắp nghẹt thở,
trước mắt là một đám sương trắng mờ mịt. Những nỗi đau xé nát cơ thể cô lại
xuất hiện, đầu óc vỡ tung ra.

Cả đời ư? Nếu như anh hoàn toàn hồi phục lại trí
nhớ. Liệu anh có còn nói với cô như vậy nữa không?

Hứa An Ly không muốn thảo luận vấn đề này với Đường
Lý Dục nữa, cô muốn quay người bước đi, anh ấy là bệnh nhân, cô không coi những
lời nói của bệnh nhân là thật, cũng sẽ không so đo anh đã nói gì với mình. Quay
người lại, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.

Ngoài cửa, có một cái bàn, Hứa An Ly quay người lại
định đi đổ chậu nước thì nhìn thấy trên bàn có cơm và sữa đậu nành còn bốc hơi
nóng.

Trái tim cô sững sờ. Anh ấy đã đến đây...

Ngày tháng cứ thế trôi, bận rộn không ngừng. Trách
nhiệm nặng nề là chăm sóc Đường Lý Dục được đè lên đôi vai của Hứa An Ly. Sự
mệt lỏi lao lực bao ngày của cô được dồn tích lại, ăn uống nghỉ ngơi không tốt
đã khiến cô ngất đi trong phòng bệnh. Được một phen hoảng hồn, bác sĩ y tá đã
phải bấm vào huyệt nhân trung, tiếp nước cho cô. Sau một phen bận rộn, cô mới
dần dần hồi phục lại. Bác sĩ nói, nguyên nhân là do cô quá lao lực, cần phải về
nhà nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng. Tần Ca dìu Hứa An Ly về khách sạn, kết quả
là người vừa nằm xuống đã ngủ say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi.

Hứa An Ly thực sự đã rất mệt, rất mệt rồi.

Cũng khoảng gần hai tháng rồi, thiếu ngủ triền miên
cũng giống như đói vậy, sẽ dẫn đến sức khỏe sa sút. Nếu như cứ tiếp tục như
vậy, thì cô sẽ mệt đến suy sụp mất. Tần Ca luôn túc trực bên giường Hứa An Ly,
nhìn cô ngủ, gương mặt có chút nhợt nhạt, tiều tụy u ám, khiến anh không dám
hôn cô...

Từ từ, môi cô hình như cũng động đậy. Anh muốn ôm
cô, anh muốn hôn cô, anh muốn... giống như lần đó, cơ thể anh và cơ thể cô hòa
quyện vào nhau không thể tách rời, nhìn cô nằm gọn trong lòng mình, thẹn thùng
rên rỉ và xoay chuyển. Cả đời này anh luôn nhớ cái bộ dạng lần đầu tiên cô trao
cho anh. Liệu cô ấy cũng có nhớ tới sự thô vụng của mình không?

Đã bao lâu rồi, anh và cô chưa hôn nhau? Chưa ôm
nhau? Đã bao lâu rồi, anh và cô chưa mãnh liệt với nhau? Đã bao lâu rồi, anh và
cô chưa nhìn nhau mỉm cười?

Đã đến lúc phải giải quyết rồi.

Ngồi bên giường nhìn Hứa An ly tỉnh lại, quyết định
nhân cơ hội này để nói chuyện hẳn hoi với cô. Anh nghĩ ra một cách tốt nhất,
nhân cơ hội Đường Lý Dục vẫn chưa hồi phục những ký ức trước kia thì gọi Thẩm
Anh Xuân về. Đây là kế sách toàn vẹn nhất. Anh nghĩ, Hứa An Ly nhất định sẽ tán
đồng ý với chủ ý này của anh, vì dù gì thì Thẩm Anh Xuân mới là bạn gái của
Đường Lý Dục. Công ty ở Bắc Kinh luôn thúc giục anh trở về, nếu như Thẩm Anh
Xuân về rồi, thì anh có thể mang theo Hứa An Ly cùng quay về Bắc Kinh, công
việc ra đĩa của anh không thể kéo dài thêm được nữa.

“Thẩm Anh Xuân sẽ trở về? Nếu như cô ấy có thể trở
về, thì cô ấy đã không bỏ đi. Cho dù người đã trở về rồi, nhưng trái tim vẫn
chưa về, thì liệu có ích gì?”

Tần Ca tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn Hứa An Ly. Anh
không thể ngờ rằng cô lại có thái độ và giọng điệu như vậy. Trái tim ấm áp của
anh bỗng dưng trải qua một trận không khí lạnh. Từng đợt từng đợt hơi rét thổi
vào trái tim anh, từ từ ngấm cảm giác mát lạnh. Một góc rèm của cửa sổ bị gió
thổi bay.

Sao cô lại có thể nói chuyện với
anh như thế chứ? Thời gian vừa qua, Hứa An Ly tỏ thái độ không kiên nhẫn đối
với sự quan tâm của Tần Ca. Anh quan tâm cô, cô lại coi như không thấy. Cô là
bạn gái của anh lại chưa từng quan tâm đến cảm giác của anh. Sự lạnh nhạt của
Hứa An Ly cuối cùng cũng đã làm Tần Ca nổi giận!

“Em nói vậy nghĩa là sao?”

“Điều này thì phải hỏi anh!”

“Thẩm Anh Xuân dù sao cũng là bạn gái của Đường Lý
Dục. Đường Lý Dục cần cô ấy, nếu như cô ấy có thể trở về, chưa biết chừng bệnh
của Đường Lý Dục sẽ nhanh khỏi hơn!”

“Chị ta hại Đường Lý Dục vẫn chưa đủ thảm hại hay
sao? Nếu không phải vì chị ta, Đường Lý Dục sẽ không bị xe đâm như vậy. Bây giờ
em thấy ghét khi anh nhắc đến chị ta! Cứ coi như chị ta trở về từ Mỹ, nhìn thấy
Đường Lý Dục như thế này, chị ta sẽ chăm sóc anh ấy sao?”

“Em như vậy, anh ấy sẽ...” Tần Ca dừng lại một lúc,
như đang tìm kiếm một từ thích hợp: “Hiểu lầm em.”

“Anh...” Hứa An Ly mở to đôi mắt đầy nghi hoặc.

“Anh đang ghen với anh ấy? Anh đang ghen với một
người bệnh? Anh có còn coi anh ấy là bạn nữa không?”

“Đường Lý Dục cuối cùng rồi cũng sẽ khỏe trở lại,
chúng ta phải đối diện với sự thực, An Ly.”

Tần Ca cố gắng để tiếng nói khàn của mình nghe mềm
mại hơn một chút: “Anh không có ý gì cả. Anh chỉ là nhắc nhở em, Thẩm Anh Xuân
có trách nhiệm và nghĩa vụ này. Là bạn bè, chúng ta đã làm hết tất cả những gì
có thể làm rồi, hơn nữa, bệnh tình của Lý Dục cũng không hề bị gián đoạn chút
nào, đây là việc khiến chúng ta yên tâm nhất. Vì thế chúng ta không nên tự
chuốc lấy phiền phức cho mình nữa.”

“Sao anh lại có thể ích kỷ như thế, anh muốn bỏ mặc
anh ấy mà không quan tâm hay sao?”

Tần Ca không ngờ, Hứa An Ly
lại nhìn nhận mình như vậy, anh đã bỏ ra tất cả. Vì Đường Lý Dục mà anh suýt
nữa bị sếp sa thải.

Không! Không thể!

“Anh ích kỷ sao? Vì anh ấy, anh đã từ bỏ những buổi
biểu diễn quan trọng; vì anh ấy, anh đã bỏ tất cả tiền của mình ra; vì anh ấy,
anh đi diễn ngày đêm không ngừng nghỉ. Hứa An Ly, em không ích kỷ. Vậy thì, em
hãy trả lời cho anh biết, em không muốn Thẩm Anh Xuân trở về, em ngày ngày ở
bên cạnh Đường Lý Dục, em không phải là ích kỷ, vậy thì là cái gì?”

“Anh...!” Hứa An Ly giận đến
chảy máu mắt, nét mặt trắng bệch.

“Em nói đi!”

Hứa An Ly đau khổ nhắm mắt lại.

“Em vốn chưa hề quên anh ta!”

“Phải vậy!”

“Em căn bản vẫn yêu anh ta!”

“Đúng thế!”

“Em luôn coi anh là người thay thế!”

“Phải! Anh còn muốn hỏi gì nữa,
em đều thẳng thắn trả lời anh!”

Tần Ca cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong lòng mình,
nhưng khi nói ra thành lời thì vẫn giận dữ đùng đùng như thế, anh không muốn
cãi nhau với Hứa An Ly. Cô đã là của anh, cô đã từng trao cho anh. Nhưng cũng
chính bởi vì cô đã là của anh rồi, nên hỏa khí của anh mới lớn như vậy.

Hóa ra, đàn ông cũng không vĩ đại như phái nữ tưởng
tượng. Họ cũng có lúc chống chếnh, cũng có lúc mềm yếu, cũng ghen tuông, cũng
có đố kỵ. Hứa An Ly đã xem nhẹ khi Tần Ca là nam giới, hay là bạn trai của
cô...

Hứa An Ly ngơ ngác nhìn Tần Ca. Sao anh ấy lại có
thể nói mình như vậy? Sao anh ấy lại có thể nhìn nhận mình như vậy? Quả đúng là
một sự giễu cợt với cô!

“Tuỳ anh nghĩ thế nào cũng được, anh cho rằng em
thích anh ấy cũng được, tình cũ khó quên cũng được. Anh chẳng phải rất muốn
nghe thấy câu này hay sao? Anh chẳng phải muốn nhìn thấy em và anh ấy ở bên
nhau hay sao? Được! Vậy để em nói cho anh biết, em vẫn chưa quên anh ấy, em vẫn
còn yêu anh ấy! Em luôn tìm cơ hội để tiếp cận anh ấy, cho dù là bằng cách nào,
lần này anh đã hài lòng chưa?”

Tần Ca nhìn Hứa An Ly như nhìn một người xa lạ vậy.
Tất cả những lời muốn nói đều bị nghẹn ứ lại ở cổ họng, trong lòng dấy lên một
nỗi buồn vô tận, ánh sáng trong mắt nhìn cô một cách sâu sắc đã dần mờ tối
xuống. Sự nhạt nhẽo của cô ấy, sự giễu cợt của cô ấy, sự tàn nhẫn của cô ấy, sự
lạnh nhạt của cô ấy... Cho dù anh có cố gắng nỗ lực đến đâu, thì cô cũng không
thể nào yêu anh giống như yêu Đường Lý Dục được. Trong khoảnh khắc ấy, tâm
trạng buồn bã trong đáy lòng Tần Ca không ngừng được dâng lên...

Ánh nắng sau buổi trưa đã bị đám mây che đi, vô vàn
những điều đen tối dần hiện ra, che lấp tất cả những thái độ biểu cảm. Những
đắng cay chua xót không thốt lên được thành lời cứ từ từ dâng lên trong lòng.
Anh không nói gì, quay người biến mất từ trong phòng của Hứa An Ly.

Bóng dáng cô đơn, từng bước, từng bước, rời khỏi
phòng, rời khỏi cô.

Anh nghĩ, cứ cho rằng trong giờ khắc này anh biến
mất ngay trên thế giới này, cô vẫn sẽ không yêu anh...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3