Chuyện tình vượt thời gian - Chương 00
Mở đầu.
Cuộc quyết đấu trên vách núi
Triều
đại nhà Minh, năm Kiến Văn thứ hai (năm 1400 sau Công nguyên), tại vách núi
Khiếu Vân, huyện Thanh Tùng.
Đêm về khuya, những đám mây lặng lẽ trôi qua dưới ánh trăng,
càng làm cho màn đêm thêm mờ ảo. Trên vách đá dựng đứng có hai bóng đen đang
quyết đấu với nhau.
“Quân Lưu Ca, hôm nay ta nhất định phải đưa hạng gian tặc
hoang dâm như ngươi về quy án!”
Nói dứt lời, bóng đen ấy giơ thanh kiếm trong tay lên chĩa
thẳng vào yếu huyệt của đối phương. Ánh trăng sáng lọt qua đám mây rọi vào
khuôn mặt anh ta, trên người khoác bộ trang phục của sai dịch, nai nịt gọn
gàng, mặt mũi khôi ngô, tướng mạo phi phàm. Nhưng điểm thu hút nhất chính là
khí chất anh hùng toát ra trên khuôn mặt ấy.
Người được gọi tên là Quân Lưu Ca có thân hình cường tráng
hơn một chút, hắn vung kiếm đỡ lấy mũi kiếm đang lao về phía mình. Ánh sáng của
thanh kiếm hắt lên mặt hắn, dù không thật rõ nhưng cũng đủ để người ta nhận
thấy một đôi mắt nhỏ gian manh đầy tà khí. Nếu nói theo sách tướng số thì loại
người có đôi mắt này là kẻ đê hèn vô sỉ, dâm đãng lăng loàn.
“Thượng Quan Cảnh Lăng, tôi và ngài không thù không oán,
ngài hà tất phải chèn ép tôi đến vậy?” Quân Lưu Ca cảm nhận được sức mạnh của
đối phương đang dồn lên thanh kiếm, không còn cách nào khác đành phải lên tiếng
van xin.
Viên sai dịch Thượng Quan Cảnh Lăng không thèm đáp lời, càng
dồn sức vào thanh kiếm trên tay. Quân Lưu Ca hoảng hốt, vội lăn xuống dưới hòng
tránh lưỡi kiếm của đối phương. Thượng Quan Cảnh Lăng không bỏ qua, tiếp tục
tấn công tới tấp, khiến Quân Lưu Ca vội vã bỏ chạy.
Để bắt được tên vô lại Quân Lưu Ca, Thượng Quan Cảnh Lăng đã
phải bám theo hắn gần nửa tháng. Nay hắn ở ngay trước mặt, sao có thể dễ dàng
để hắn chạy thoát như vậy? Viên sai dịch tự nhủ, phải tóm gọn tên hoang dâm đã
hủy hoại thanh danh, hại đời biết bao cô gái nhà lành này.
Quân Lưu Ca vừa tháo chạy, vừa lầm bầm than khổ, phía trước
là đường cụt, còn nơi nào để thoát nữa đây. Thiết nghĩ, bản thân hắn cũng có
thể coi là cao thủ trong số những tên vô lại, không ngờ lại bị một tên sai dịch
vô danh tiểu tốt đẩy đến tình cảnh này, thật đen đủi!
“Phía trước không còn đường chạy, tốt nhất là ngươi nên
ngoan ngoãn nhận tội.” Thượng Quan Cảnh Lăng rút kiếm chặn đứng con đường thoát
thân của Quân Lưu Ca.
Quân Lưu Ca đứng bên vách đá cheo leo, nhìn phía sau là vực
sâu, phía trước là lưỡi kiếm sắc bén của Thượng Quan Cảnh Lăng. Hắn không còn
đường thoát thân, cũng không cam tâm đầu hàng, phải làm thế nào đây? Viên sai
dịch tiến lại mỗi lúc một gần, hắn hét to một tiếng rồi buông thanh kiếm trong
tay.
“Sai dịch đại nhân tha mạng, tôi xin đầu hàng!” Quân Lưu Ca
lập tức cúi thấp đầu.
Mặc dù thấy Quân Lưu Ca đã buông kiếm đầu hàng, song Thượng
Quan Cảnh Lăng vẫn hoài nghi, không dám khinh suất, thận trọng xách kiếm tiến
đến trước mặt tên tội phạm, định còng tay hắn lại.
Đột nhiên, một đám sương mù bay lên, xộc thẳng vào mắt
Thượng Quan Cảnh Lăng. Hóa ra nhân lúc viên sai dịch tiến lại gần, Quân Lưu Ca
đã dùng hết sức mình phả khói mê chuyên dùng để tấn công các cô gái vào mắt đối
phương.
Thượng Quan Cảnh Lăng phản xạ rất nhanh song đôi mắt vẫn bị
khói mê làm cay xè. Tranh thủ khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Quân Lưu Ca tung một
nắm đấm vào ngực Thượng Quan Cảnh Lăng. Dù mắt không nhìn thấy nhưng vì đã có
đề phòng từ trước, viên sai dịch lùi lại phía sau theo đường quyền, khiến sức
mạnh trong nắm đấm của đối phương giảm bớt một nửa. Tuy vậy, nắm đấm của Quân
Lưu Ca vẫn đủ mạnh để khiến Thượng Quan Cảnh Lăng thổ huyết. Nguy hiểm hơn,
phía sau viên sai dịch là vách núi cheo leo, chỉ cần lùi một bước nữa là rơi
xuống vực sâu.
“Quân Lưu Ca, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.”
Thượng Quan Cảnh Lăng rướn người cố hết sức ném chiếc còng
tay về phía đối phương, còng chặt cổ tay Quân Lưu Ca nhằm tiêu diệt tận gốc mối
họa này.
Lúc này, cả hai đều rơi xuống vách núi. Đột nhiên, qua lỗ
thủng trên vạt áo của Thượng Quan Cảnh Lăng bỗng xuất hiện một luồng sáng xanh.
Luồng sáng vây quanh lấy hai người họ, trong nháy mắt, cả hai biến mất trong
luồng sáng ấy.

