3. Chuyện về cái chết

Chuyện về cái chết

Cái chết hẳn phải đẹp lắm. Bạn sẽ nằm đấy, trong lớp đất nâu
mềm, cỏ xanh ở trên đầu, lắng nghe khúc nhạc của thinh không. Không có quá khứ
lẫn hiện tại. Ta sẽ quên đi thời gian, quên đi cuộc sống này và hòa mình với an
nhiên.

Oscar Wilde

Vinh bỏ tôi đi vào một ngày tháng Sáu. Sài Gòn phủ đầy những
trận mưa dông, gió quật ngang rít thành những hồi dài bên ngoài cửa sổ. Vinh ra
đến cửa, bấm thang máy rồi mà vẫn còn quay lại, hôn lên môi tôi, vòng tay siết
ngang hông vững chãi. Vinh cười: “Anh sẽ nhớ em mất!”

Đến tầm tối, người ta dùng điện thoại của Vinh gọi vào máy
tôi thông báo rằng anh đã gặp tai nạn trên đường Nguyễn Trãi. Gió to, mưa lớn,
một thân cây gãy xuống ngang đường khiến Vinh trượt dài trên phố, chấn thương sọ
não và chết ngay tại chỗ. Tất cả những lời này, những câu tường thuật này tôi đều
nhớ rõ, kể cả nụ cười của Vinh và lời cuối cùng anh nói: “Anh sẽ nhớ em mất!”

Tôi đã không khóc. Không hề rơi một giọt nước mắt. Tôi có mặt
lúc nhận xác Vinh về nhà, ở bên quan tài anh cho đến khi được an táng. Tuần nào
cũng chạy xe ba mươi cây số lên mộ anh và quay trở về trong yên lặng. Tôi đã
không khóc, không than vãn, không trách cứ. Tôi khiến những người xung quanh
tôi sợ hãi lẫn hoài nghi.

Bạn phải có một lòng dũng cảm nhất định để tồn tại giữa
thành phố. Trước khi gặp Vinh, tôi hoàn toàn đơn độc cho dù có hội hè, sự kiện,
gặp gỡ, hẹn hò, tán tỉnh... Tôi vẫn hoàn toàn đơn độc, Vinh cũng vậy. Cho đến một
buổi chiều, chúng tôi tìm thấy nhau. Thành phố vẫn sầm sập vòng xoay của mình,
chỉ duy nhất một điều khác biệt mà tôi biết. Từ nay tôi đã có Vinh bên mình. Từ
nay đã có Vinh nắm tay tôi lúc băng qua phố, có nỗi nhớ Vinh để mong được trở về
nhà mỗi buổi chiều cuối ngày, có hơi ấm của Vinh mỗi khi tỉnh giấc vào buổi
sáng, có nụ cười của Vinh khi cả thế gian chỉ nhăm nhe bắt nạt. Tôi chưa từng
nghĩ điều kỳ diệu này có thể xảy ra. Một người hoàn toàn xa lạ bước chân vào cuộc
sống và mọi thứ thay đổi. Nhưng bạn cũng không hề chuẩn bị tình cảm lẫn nhận thức
để chấp nhận khả năng người đó sẽ ra đi mãi mãi. Giống như lúc này. Giống như
hiện tại. Tôi lại quay trở về làm người phụ nữ đơn độc giữa lòng thành phố. Và
là người phụ nữ với trái tim hun hút một lỗ hổng lớn lao.

Tôi vẫn tiếp tục sống với những lịch trình như khi Vinh còn
bên cạnh. Thứ Hai, thứ Ba và thứ Năm, chúng tôi chỉ kịp ăn sáng cùng nhau và gặp
lại lúc mười một giờ tối ở nhà. Thứ Tư, cả hai có hai giờ để ăn trưa cùng nhau ở
một tiệm bún bò trên đường Mạc Đĩnh Chi. Thứ Sáu, Vinh sẽ đón tôi tan sở, hai đứa
có thể đi nghe nhạc hoặc mua một vài đĩa DVD mang về nhà xem đến khuya. Những
buổi sáng cuối tuần chậm rãi, tôi pha trà cho Vinh, nằm cuộn tròn trong lòng
anh kể lể vụn vặt, lắng nghe tình cảm của chúng tôi nhẹ nhàng thở vào không khí
và hơi ấm của Vinh làm rạng rỡ cả khung trời đằng sau ô cửa sổ màu xanh lam cũ
kĩ. Cuộc sống nối tiếp giản dị. Chỉ có điều, đôi lúc tôi thèm được nghe Vinh
quay đầu lại và nói: “Anh sẽ nhớ em mất!” đến ngột ngạt. Những lúc ấy, tôi đặt
tay lên ngực mình, hít thở vội vã để hiện thực này, sự mất mát này không thể
xâm chiếm được mình. Tôi cố tìm cách tránh xa nó một cách tuyệt vọng.

Mẹ đến thăm tôi mỗi tuần một lần. Lần nào bà cũng im lặng
lau chùi, dọn dẹp, mua ít trái cây để vào tủ lạnh, nấu cho tôi một ấm trà gạo đỏ
rồi lặng lẽ ra về. Thỉnh thoảng bà nhắn tin hay để lại một mảnh giấy trên bàn ở
phòng khách: “Cố mà khóc đi con!” Nỗi lòng của mẹ khiến tôi muốn ôm chầm lấy
bà, gục đầu vào lòng bà và thổn thức rằng tôi nhớ Vinh đến nhường nào. Nhưng
tôi không dám. Tôi không đủ sức lực và tự tin để thừa nhận với bà rằng tôi biết
chuyện gì đã xảy ra và nó hiện hữu rõ rệt như thế nào đối với sự tồn tại của
tôi. Mẹ hiểu. Và có lẽ sẽ là người duy nhất hiểu.

Ngày sinh nhật Vinh, tôi làm một chiếc bánh sô cô la lớn. Tự
mình mày mò thu âm một bản tình ca nhẹ nhàng tặng anh. Trời đổ mưa lớn, tôi đến
Igor, ngồi ở góc phòng tầng áp mái, nơi lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò. Mưa gõ mạnh
vào cửa kính tạo ra những âm thanh mạnh mẽ. Quán Igor buổi trưa yên ắng, chỉ có
tiếng mưa đều đặn. Tôi ngồi ôm gối yên lặng, nhìn chăm chú về hướng cầu thang.
Y như lần đầu tiên, Vinh sẽ xuất hiện ở đó với cái nhìn ấm áp, bờ vai rộng và nụ
cười có thể xua tan mọi nhỏ nhen, tầm thường. Tôi cứ ngồi mãi như thế cho đến
lúc có tiếng bước chân lên cầu thang. Vào một buổi trưa thứ Ba trời mưa như thế
này, việc Igor có khách là điều cực kỳ hiếm hoi. Anh ta mặc áo Polo màu ghi
xám, tóc cắt cao và hiền lành. Anh ta nhìn thấy tôi, mỉm cười. Người đàn ông đó
xuất hiện ở chỗ tôi đã mong chờ là Vinh. Không có gì lạ, vì Vinh không thể đến.
Anh ta ngồi xuống ở bàn song song bên cạnh. Lấy từ trong túi ra một cây nến, gọi
hai ly latte và một miếng cheesecake. Có lẽ anh ta cũng đang đợi người yêu đến,
tôi thầm nghĩ. Nhưng không phải. Anh ta hát. Một giai điệu quen thuộc. Anh ta
thắp nến và hình như là bài Happy Birthday. Khi bài hát kết thúc, tôi
nghe anh ta khẽ khàng nói: “Chúc mừng sinh nhật em!”

- Hôm nay là sinh nhật vợ tôi. - Người lạ quay sang và nói.

- Chúc mừng sinh nhật chị ấy. - Tôi mỉm cười. Người lạ cũng
mỉm cười.

- Đây là nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Cô ấy rất
thích ngồi đúng chỗ này vào những ngày mưa. - Người lạ không ngại ngần bộc bạch.

- Chị ấy giận anh à?

Anh ta lại cười hiền từ, ánh nhìn có những vết nheo dài nơi
đuôi mắt. Rất giống Vinh.

- Cô ấy mất rồi.

Tôi thấy lồng ngực mình bị ép chặt. Sự mất mát của người đối
diện ồ ạt như lũ lớn. Những ngón tay run lên dữ dội, chới với. Nước mắt cứ vậy
trào ra không thể kiểm soát.

- Cô không sao chứ?

Người lạ lo lắng, ái ngại. Mà tôi gần như hoàn toàn mất kiểm
soát, không thể ngăn mình lại. Tôi nấc liên hồi làm bao nhiêu kìm nén bấy lâu
bung ra hết.

- Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ chuyện buồn của mình có thể
khiến cô đau lòng đến vậy.

Người lạ e dè, xích lại gần hơn và đưa cho tôi một miếng
khăn giấy nhỏ. Ngoài trời vẫn mưa rũ rượi. Hai chúng tôi ngồi yên lặng và không
nói với nhau thêm lời nào trong một khoảng thời gian dài vô tận. Ngọn nến thắp
lên đã sắp đến hồi tàn. Căn phòng lập lòe những hơi thở buồn bã đan xen.

- Người yêu tôi tên Vinh. Anh ấy là... một người ấm áp.

Lần đầu tiên sau một năm rưỡi mất Vinh tôi mới nhắc đến anh
với một người nào đó. Người lạ ngước mắt nhìn tôi. Hình như anh ta đã hiểu ra
điều gì đó đằng sau những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi khóe mắt tôi.

- Tôi... không dám tin... không dám nghĩ rằng... Vinh sẽ
vĩnh viễn không bao giờ quay về nữa...

Người lạ quay sang, ôm tôi vào lòng. Những ngón tay anh nhẹ
nhàng vuốt tóc tôi. Tình cảm này, nỗi đau này, chúng tôi đang san sẻ cùng nhau
một cách vô hình. Buổi chiều kéo dài cùng những trận mưa hoài không dứt. Người
lạ tên Duy. Anh ấy kể với tôi về vợ mình, về khoảng thời gian dài anh ấy cũng
như tôi, không dám đối mặt với một cuộc sống mất mát. Đan, vợ anh ấy, là một
người phụ nữ ngọt ngào, luôn biết cách làm những việc khiến chồng mình cảm thấy
được ủng hộ và yêu thương. Ngay cả lúc sắp phải ra đi, cô ấy vẫn luôn nghĩ cho
Duy.

Cô ấy nắm tay anh thật chặt và nói với anh rằng: “Đấy nhé,
em sẽ được đến một nơi yên lành trước anh, ngày ngày không còn phải sợ kẹt xe nữa!
Anh không được lo và nhớ em nhiều đâu đấy!” Cô ấy đã nói như thế.

Duy bình tĩnh kể về nỗi đau lớn nhất cuộc đời mình. Anh bảo
yêu thương sẽ luôn còn đó, không thể mất đi được. Đó là những gì mà anh nghĩ là
Đan và Vinh đều mong muốn anh và tôi hiểu để đủ can đảm đối diện với cuộc sống
của chính mình, tiếp tục hy vọng và vun đắp cho chúng. Lúc chúng tôi chia tay,
bầu trời cao vút. Những tàn mây xanh ngắt sau mưa vẽ thành những dải vòng cung
lớn. Duy nhét vào tay tôi số điện thoại của anh ấy và dặn, nếu muốn nói chuyện
với anh thì hãy gọi.

Tuần mới bắt đầu, tôi thay váy mới, gọi điện cho mẹ và mỉm
cười. Những chuyện cũ đã qua, và tôi sẽ vẫn luôn có Vinh trong trái tim mình.

Mùa hè bắt đầu rộn rã, đầy nắng. Một buổi chiều không vội
vã, tôi nhìn thấy Duy phía bên kia đèn đỏ. Anh vẫn mặc áo Polo màu ghi xám,
nháy mắt với tôi và chầm chậm băng qua đường.

Những yêu thương mà cả tôi cả bạn đều mong muốn bắt đầu lớn
lên từ hy vọng.

Báo cáo nội dung xấu