Adeline bên sợi dây đàn - Chương 02 - phần 1

Chương 2

Sự xuất hiện của hoàng tử bạch mã

* Một đất nước với bao điều
mới lạ.

* Những nguy hiểm rình rập.

* Cô gái xinh đẹp khóc
trong nỗi hoang mang.

* Chàng hoàng tử bạch mã khôi ngô tuấn tú xuất
hiện.

VOL
2-1

Đêm đã khuya, cái nắng nóng oi bức đã
tan dần, gió mát rượi khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Sáng nay, hiệu trưởng công bố học sinh
giao lưu Trung - Hàn trước toàn trường. Hiểu Tranh cảm thấy tâm trạng của mình
hơi phức tạp. Cô đến công viên bên cạnh, ngồi trên chiếc xích đu cô đơn, lặng lẽ
ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trời đêm thật đẹp, ánh trăng đang mỉm
cười dịu dàng, bên cạnh đó là những ngôi sao nghịch ngợm đang chớp mắt.

Buổi tối đẹp trời như thế này, bố mẹ ở
trên trời có nhìn thấy mình không nhỉ? Chắc chắn họ cũng sẽ thấy vui vì mình…
Nghĩ đến đấy, Hiểu Tranh thấy sống mũi cay cay, hai mắt đỏ hoe.

Hàn Quốc, một đất nước vừa quen vừa lạ.
Khi vẫn chưa chắc chắn là học sinh trao đổi, Hiểu Tranh vô cùng khao khát điều
đó. Nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi. Ở bên ấy không có người quen, không có
ai quan tâm đến mình. Sống trong môi trường xa lạ, tất cả đều phải thích nghi từ
đầu, phải tự mình đối mặt với bao nhiêu khó khăn. Mặc dù cô đã tự lập từ nhỏ,
nhưng nếu có bố mẹ ở đây… Cảm giác cô đơn, bất lực như nước thủy triều trào
dâng trong tim, hai hàng nước mắt lấp lánh chảy xuống khuôn mặt đẹp như ngọc của
Hiểu Tranh…

Bỗng nhiên xích đu khẽ đung đưa. Hiểu
Tranh ngoảnh đầu lại.

Một hình bóng cao lớn lặng lẽ đứng sau
cô.

Nhìn những giọt nước mắt trên mặt Hiểu
Tranh, Nghị Vĩ chợt hiểu cô đang nghĩ gì. Một người kiên cường như Hiểu Tranh
chỉ khi nào nhớ đến bố mẹ mới khóc thầm như thế này.

Nghị Vĩ mỉm cười nhìn bầu trời sao lung
linh và nói: “Chắc chắn bố mẹ em sẽ rất vui. Em sắp đi du học rồi”.

Hiểu Tranh lau nước mắt, khẽ nói: “Có
đúng là bố mẹ em sẽ biết không?”.

“Dĩ nhiên rồi, bởi vì em là cô con gái
mà họ yêu nhất. Dù em có đến Hàn Quốc thì họ ở trên trời vẫn sẽ dõi theo em. Vì
thế em sẽ không cô đơn”. Nghị Vĩ dịu dàng nhìn cô.

Hiểu Tranh xúc động nhìn anh. Từ nhỏ tới
lớn, Nghị Vĩ luôn là người hiểu cô nhất. Chỉ cần nhìn là anh biết ngay cô đang
nghĩ gì.

“Em đang lo lắng đúng không? Sống trong
một môi trường xa lạ, nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng
anh tin không khó khăn nào có thể đánh gục được em, bởi vì em là Tần Hiểu Tranh
kiên cường nhất, thông minh nhất”.

Hiểu Tranh cười.

Anh chàng này thật biết an ủi người
khác.

Thấy Hiểu Tranh cười, Nghị Vĩ cũng cười:
“Hơn nữa, chẳng phải người tài trợ của em ở Hàn Quốc sao? Em có thể gặp anh ấy
rồi, chẳng phải là chuyện tốt sao? Anh nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ chăm sóc em. Hiểu
Tranh, em thật hạnh phúc…”.

Đúng vậy, người tài trợ của mình ở Hàn
Quốc, chẳng phải đó là chuyện rất hạnh phúc sao? Hiểu Tranh không giấu được nụ
cười vui mừng.

“Tần Hiểu Tranh, vì em sắp đi ra nước
ngoài nên anh chịu thiệt thòi một chút... đẩy xích đu cho em”.

“Hay quá!”. Hiểu Tranh vui mừng nói. Hồi
nhỏ, Nghị Vĩ thường đẩy xích đu cho cô.

“Ngồi vững nhé, bắt đầu!”.

Nghị Vĩ đẩy mạnh, xích đu đung đưa
trong không trung, tiếng cười giòn giã theo gió bay đi khắp nơi.

Nghị Vĩ nhìn hình bóng uyển chuyển giống
như chú bướm xinh đẹp, nỗi buồn trào dâng trong lòng. Cô sắp đến một vùng trời
khác, sắp bước ra khỏi cuộc sống của anh. Cầu mong dưới vùng trời xa lạ ấy,
cũng có người yêu thương cô, bảo vệ cô như anh, để cô không còn cảm thấy cô
đơn…

Chuyến bay sang Hàn Quốc sắp cất cánh.
Rất nhiều người đến sân bay tiễn Hiểu Tranh. Những khuôn mặt thân quen, những lời
dặn dò và chúc phúc khiến nỗi buồn thương ly biệt trào dâng trong tim Hiểu
Tranh…

Đúng lúc Hiểu Tranh tạm biệt mọi người,
bước về phía cửa vào thì một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai cô.

Là cô Diệp, Hiểu Tranh vui mừng chạy về
phía cô.

Nhìn thấy người giáo viên thân thiết
như mẹ của mình, Hiểu Tranh không kìm được nước mắt. Cô ôm cô Diệp, òa khóc nức
nở.

“Cô bé ngốc, sao lại khóc chứ?”. Cô Diệp
khẽ vỗ vai Hiểu Tranh rồi dịu dàng nói, “Sống ở vùng trời xa lạ, chắc chắn sẽ
phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng ở đó còn có rất nhiều điều tốt đẹp
chờ em. Vì thế hãy vui lên nhé, hãy để đôi cánh ước mơ của mình thỏa sức tung
bay, thực hiện hoài bão của mình”.

“Vâng ạ”. Hiểu Tranh đứng thẳng người
nhìn cô Diệp rồi gật đầu đầy kiên định.

Tiếng loa gọi hành khách lên máy bay
vang lên. Hiểu Tranh lưu luyến từ biệt mọi người, đi về phía cửa soát vé…

VOL
2-2

Cuối cùng Hiểu Tranh cũng đã đặt chân đến
đất nước mà cô ngày đêm mong nhớ.

Màu xanh nhàn nhạt bao phủ bầu trời,
trong suốt như một tấm gương khổng lồ, không chút tạp chất.

Có lẽ vì là quốc gia châu Á, những người
xung quanh tuy xa lạ nhưng đều là người tóc đen, da vàng. Vì thế Hiểu Tranh
không thấy lạ lẫm và sợ hãi như mình đã tưởng tượng. Nhưng, nghĩ đến cuộc sống
mới sắp bắt đầu, Hiểu Tranh vừa thấy phấn khích, lại vừa thấy lo lắng.

Hiểu Tranh cầm tờ giấy ghi địa chỉ trên
tay, xách túi lớn túi nhỏ, dĩ nhiên còn có cả cây đàn tranh mà cô yêu quý nhất,
hỏi thăm hết người này đến người kia, cuối cùng cũng loạng choạng đến được trường
học. Vì toàn thân mệt rã rời nên cô không có tâm trạng nào mà thưởng thức khung
cảnh bên đường.

Khu ký túc xá số một thật khang trang
và sạch sẽ.

Hiểu Tranh đi đến trước cửa thang máy,
chuẩn bị nhấn nút thì nghe thấy tiếng “tạch”, đột nhiên cửa mở, năm sáu nam
sinh vội vàng lao ra, quả bóng rổ trên tay họ bật nảy dưới đất. Hiểu Tranh đang
định bước vào thang máy thì bị đẩy ra sau. Cô ngã lăn ra đất, đồ đạc trên tay
rơi loảng xoảng, mì ăn liền và quần áo văng khắp nơi.

Còn những nam sinh vội vàng chạy ra sân
bóng chỉ quay lại ra hiệu tay xin lỗi, sau đó quay người bước đi, không thèm
quay đầu lại.

Cây đàn tranh dài bị kẹp giữa cửa thang
máy, cửa thang máy sắp đóng lại.

Thấy vậy, Hiểu Tranh liền dùng thân
mình để chặn cửa thang máy. Cánh cửa thang máy nặng nề như kẹp nát tim cô. Đây
là thứ mà cô yêu quý hơn cả tính mạng của mình.

Đúng lúc cửa thang máy sắp đập vào đầu
thì đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên đầu cô, chặn cửa thang máy lại.

Hiểu Tranh thở phào vì đã thoát khỏi
nguy hiểm. Cô quay người lại, một hộp mì ăn liền che mất tầm nhìn của cô.

“Cái này là của em à”. Hộp mì từ từ hạ
xuống, tuy ngược sáng nhưng vẫn nhận ra đây là một anh chàng cao to, đẹp trai.
Những đường nét trên khuôn mặt anh hoàn mỹ như được chạm khắc vậy, không thể
chê vào đâu được.

“Vâng, của em, cảm ơn”. Hiểu Tranh vừa
nói vừa xoa đầu. Có lẽ vì dáng vẻ của mình quá thảm hại, lại bị một anh chàng đẹp
trai như thế này nhìn thấy nên cô cảm thấy rất bối rối.

Nhặt xong “lương thực dự trữ” rơi đầy đất,
Hiểu Tranh khó khăn lắm mới bước được vào thang máy.

Chỉ có hai người trong chiếc thang máy
nhỏ hẹp. Hiểu Tranh mệt đến nỗi không còn chút hơi sức nào nữa, cô không còn
tâm trạng để chú ý đến hình tượng của mình, ngả người vào góc thang máy rồi ngồi
xuống, xoa bóp cơ thể ê ẩm của mình.

Ánh đèn sáng rực.

“Em không sao chứ?”. Chàng trai cúi đầu
nhìn Hiểu Tranh, ánh mắt giống như cát mùa thu, mịn và dịu dàng.

“Cảm ơn anh”.

“Lúc nãy em đã cảm ơn rồi”.

“Lần này em thay mặt người bạn tốt nhất
của em cảm ơn anh”.

“Bạn ư?”. Chàng trai không hiểu, nhìn
Hiểu Tranh bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Hiểu Tranh ngẩng đầu mỉm cười bí hiểm,
sau đó vỗ vào cây đàn trước ngực mình và nói: “Đây là bạn của em. Bạn em còn nhờ
em nói với anh rằng quả thực hôm nay rất thảm hại, nhưng rất vui vì được làm
quen với anh”.

Chàng trai hiểu ý, mỉm cười và nói: “Ồ,
thì ra là bạn em. Vậy em cũng thay anh chuyển lời tới bạn của em, nói là không
cần khách sáo, anh rất sẵn lòng giúp đỡ những cô gái gặp khó khăn”. Sau đó, anh
lịch sự gật đầu với Hiểu Tranh.

Hai người nhìn nhau cười. Cửa
thang máy mở ra.

Chàng
trai giúp Hiểu Tranh xách túi đến cửa ký túc. Hiểu Tranh đang định nói lời cảm
ơn thì anh ấy nói trước: “À, đúng rồi, anh tên là Shin Chul Kang, nhờ em hãy
chuyển lời tới bạn của bạn em, ăn quá nhiều mì ăn liền không tốt cho sức khỏe
đâu”. Nói xong, anh quay người bước đi, vẫy tay qua đầu chào tạm biệt.

“Shin
- Chul - Kang”. Hiểu Tranh cười rồi nhún vai, quay người mở cửa ký túc.

Rèm
cửa hình hoa, đồ đạc màu trắng, căn phòng không rộng lắm, có hai chiếc giường
kê sát tường, hình như bạn cùng phòng chưa đến. Hiểu Tranh đặt túi xách xuống đất
rồi nằm vật xuống giường, chẳng mấy chốc mà chìm vào giấc ngủ.

VOL 2-3

Trong
buổi meeting của trường cấp ba thuộc Đại học Seoul.


quản lý học sinh thường ngày vẫn rất nghiêm khắc bỗng nhiên rạng rỡ lạ thường.
Cô tươi cười nói với học sinh toàn trường: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi
vì trường của chúng ta đón một vị khách đặc biệt, chắc chắn là mọi người đã
nghe nói tới”.

Nói
xong, cô quản lý ngừng một lát, thấy học sinh toàn trường đều bị lôi cuốn trước
những lời nói của mình giống như dự đoán, cô mừng thầm trong bụng: Bình thường
các ngươi không chịu nghe lời ta nói, cuối cùng bây giờ đã phải dỏng tai lên
nghe rồi, ha ha…

Học
sinh phía dưới bắt đầu rì rầm bàn tán. Mọi người đều rất tò mò không biết đã xảy
ra chuyện gì. Nhưng cô quản lý học sinh đáng ghét lại không chịu nói.


quản lý hài lòng nhìn mọi người, lấy giọng nói tiếp: “Gần đây hàng loạt hoạt động
giao lưu Trung - Hàn được triển khai rất sôi nổi. Trường của chúng ta rất vinh
dự tham gia vào hoạt động này. Mọi người đều nghe nói đến cuộc tuyển chọn học
sinh trao đổi Trung - Hàn vừa mới diễn ra rồi chứ? Bạn Lee Jun Tea của trường
chúng ta đã vinh dự được chọn sang học tập ở trường Đại học Thanh Hoa nổi tiếng
Trung Quốc”.


vừa nói dứt lời, học sinh phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao. Có tiếng trầm trồ
ngưỡng mộ, có tiếng than thở ủ ê, nhiều nhất là tiếng của các bạn nữ sinh: Bạn
Lee Jun Tea đẹp trai của chúng ta sắp đi rồi sao? Haizz, lại mất đi một anh
chàng đẹp trai rồi…

“Dĩ
nhiên, nếu đã là học sinh trao đổi, vậy thì phía Trung Quốc cũng cử một bạn học
sinh rất xuất sắc đến Hàn Quốc học tập. Trường chúng ta là trường cấp ba thuộc
Đại học Seoul, rất vinh dự được đón một bạn học sinh trao đổi rất xuất sắc. Bây
giờ, chúng ta hãy cùng làm quen với bạn học sinh Trung Quốc xuất sắc này”. Nói
xong, cô quản lý vỗ tay hoan hô.

Đúng
lúc mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao, hội trường bắt đầu ồn ào thì bỗng nhiên
phía sau tấm màn sân khấu vang lên tiếng nhạc du dương. Bản nhạc trầm bổng giống
như mây trôi nước chảy, say đắm lòng người. Tiếng đàn thanh thoát xuyên qua tiếng
người nói huyên náo, vang vọng bên tai mỗi người. Tất cả học sinh ngồi phía dưới
đều bị cuốn hút. Mọi người đều yên tĩnh thưởng thức bản nhạc có sức hút mê hồn
này. Toàn hội trường đều im phăng phắc, chỉ có tiếng đàn uyển chuyển bay bổng
trong không trung…

Shin
Chul Kang, hội trưởng hội âm nhạc của trường khẽ nhắm mắt, thả hồn mình vào tiếng
đàn du dương trầm bổng này. Nếu anh không nhầm thì đây là âm thanh của đàn
tranh, một loại nhạc cụ dân tộc của Trung Quốc. Cô giáo dạy nhạc của anh đã từng
nói, loại nhạc cụ này được mệnh danh là “dương cầm của phương Đông”. Tuy anh
không biết chơi đàn tranh nhưng nghe tiếng nhạc có thể thấy tài năng của người
chơi đàn vô cùng cao siêu. Anh không khỏi tò mò: Rốt cuộc nghệ sĩ này là người
như thế nào?

Bản
nhạc kết thúc, Hiểu Tranh bước ra sân khấu trong sự nín thở chờ đợi của mọi người.
Đôi mắt đen nhánh giống như hai viên kim cương đen. Đôi lông mi dài. Cái mũi
thanh tú. Đôi môi anh đào đỏ bóng gợi cảm. Làn da trắng như tuyết, giống như ngọc
bội trắng không tỳ vết nhưng lại mỏng và mịn, dường như chỉ cần thổi nhẹ là
rách. Khác với những cô gái ép tóc, làm xoăn, mái tóc của cô thẳng tự nhiên, giống
như tấm lụa đen bóng bồng bềnh trên bờ vai thon nhỏ. Vẻ đẹp của cô nhẹ nhàng mà
thanh thoát, không rực rỡ chói lòa như mẫu đơn nhưng lại thanh tú thoát tục như
hoa lan.

Vẻ
đẹp dịu dàng và tài năng xuất chúng của cô thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người
có mặt trong hội trường. Mọi người đều dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô mỉm cười,
bước đến trước micro chào mọi người theo cách chào truyền thống của Hàn, rồi
nói tiếng Hàn rất lưu loát: “Chào mọi người, tôi là học sinh trao đổi đến từ
Trung Quốc, tên tôi là Tần Hiểu Tranh, rất mong nhận được sự chỉ bảo và giúp đỡ
của mọi người…”.

Khả
năng sử dụng tiếng Hàn thành thạo của Hiểu Tranh khiến tất cả vỗ tay thán phục.
Lẫn trong tiếng vỗ tay ấy là tiếng hò hét của nam sinh. Trong những buổi
meeting ở trường, Hiểu Tranh chưa bao giờ thấy không khí nhộn nhịp như thế này,
sự chào đón nhiệt tình của mọi người khiến cô không khỏi đỏ mặt.

Shin
Chul Kang không rời mắt khỏi cô gái Trung Quốc trên sân khấu. Anh không dám tin
vào mắt mình. Đó chính là cô gái thảm hại mà anh đã gặp ở thang máy. Cô giờ đây
là một người đặc biệt, thanh tú thoát tục, say đắm lòng người, quả là khiến người
ta không rời mắt được.

Rốt
cuộc đâu mới là con người thật của cô.

Một
cảm giác kỳ diệu chưa từng có trào dâng trong lòng anh. Anh dịu dàng nhìn cô
gái Trung Quốc đẹp như thiên thần kia rồi khẽ mỉm cười: “Thì ra cô ấy tên là Tần
Hiểu Tranh”.

VOL 2-4

Buổi
meeting kết thúc, Hiểu Tranh vác đàn bước ra khỏi hội trường. Có lẽ vì cô đi
khá sớm nên hành lang dài tít tắp chỉ có một mình cô, chỉ nghe thấy tiếng bước
chân của mình và tiếng nói mơ hồ phát ra từ hội trường. Cô nhìn qua cửa kính,
phòng học trống trải không một bóng người. Hiểu Tranh ngắm nghía rất kỹ nơi mà
mình sắp học tập. Cũng không có gì đặc biệt, so với nơi cô học trước đây thì
thiết bị dạy học đầy đủ hơn, hiện đại hơn, có máy chiếu, điều hòa, ti vi màn
hình tinh thể lỏng treo tường. Ở một góc cuối phòng học còn có tủ lạnh và lò vi
sóng. Hiểu Tranh cảm thấy mơ hồ, vì sao trong phòng học lại có những thứ này nhỉ?

Bước
xuống dưới sân trường, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để ngắm nhìn ngôi
trường ngập tràn trong hương hoa. Nhà ăn, hội trường, phòng họp, ký túc, thư viện,
mỗi tòa nhà đều cách nhau rất xa. Các tòa nhà màu trắng đứng sừng sững trên bãi
cỏ xanh rờn, cao vút đến tận tầng mây. Hai màu xanh trắng hòa quện vào nhau một
cách hài hòa.

Về
ký túc, Hiểu Tranh thấy bụng mình sôi lên. Cô cúi đầu xoa bụng thì mới phát hiện
bận rộn cả một ngày nên quên mất cái bụng của mình.

Hiểu
Tranh nhìn bát mì úp, không ngừng xuýt xoa: “Thơm quá, thật không uổng công ta
đã vất vả mang theo mày vượt qua đại dương mênh mông”. Nói xong, cô há miệng rất
to, đang định đưa mì vào miệng thì nghe thấy tiếng “cạch”. Cửa ký túc mở ra, một
cô gái nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc ngắn bước vào. Cô ấy cũng há mồm nhìn Hiểu
Tranh, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Hai
người tròn mắt nhìn nhau.

“A,
cậu là lưu học sinh Trung Quốc vừa mới biểu diễn trên sân khấu lúc nãy, tên là
Tần – Hiểu – Tranh”. Hiểu Tranh vẫn chưa kịp nói gì thì cô gái tóc ngắn đã thốt
lên.

Hiểu
Tranh lập tức ngậm miệng lại, mỉm cười ngượng ngùng: “Ừ, là mình. Xin hỏi cậu
là?”.

“Mình
là Choi Da Woo. Ôi vui quá, không ngờ chúng mình lại ở cùng một phòng. Cậu chơi
đàn thật hay. Mình rất ngưỡng mộ cậu”.


gái không đợi Hiểu Tranh đáp lời mà thao thao bất tuyệt nói về sự ngưỡng mộ của
mình dành cho cô, nói về sự yêu mến đất nước và con người Trung Quốc. Hiểu
Tranh không nói gì, ngây người nhìn cô gái nhiệt tình, hoạt bát trước mắt.

“Sao
cậu lại ăn cái này, đi, đi, đi, mình mời cậu đi ăn”. Cô gái vừa nói vừa kéo áo
Hiểu Tranh.

“Cảm
ơn cậu, không cần đâu”. Hiểu Tranh khéo léo từ chối.

“Đi
đi mà, thưởng thức những món ăn đặc sắc của Hàn Quốc. Lần sau đi Trung Quốc, cậu
có thể dẫn mình thưởng thức những món ăn Trung Quốc chính cống”.

Thấy
cô ấy nhiệt tình như vậy, Hiểu Tranh không nỡ từ chối.


ấy mỉm cười sung sướng, khuôn mặt đỏ hồng
trông thật đáng yêu.

VOL 2-5

Nhà ăn.

Nhà ăn của trường chia thành hai tầng. Mỗi tầng có sức chứa hàng trăm người. Những chiếc bàn màu xanh được xếp ngay ngắn trong nhà ăn rộng rãi, sạch sẽ. Lúc này nhà ăn chật kín người. Mọi người cười nói vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.

Hiểu Tranh và Da Woo ngồi trong góc, ăn bữa trưa kiểu Hàn Quốc.

Hiểu Tranh vẫn chưa quen cách ăn của người Hàn Quốc. Vì thế có chút e dè quan sát động tác của Da Woo.

Da Woo vừa ăn vừa nhiệt tình giảng giải: “Nước mình rất chú trọng lễ nghi ăn uống. Ví dụ không thể cầm cái bát này lên…”.

Hiểu Tranh vừa nghe vừa ghi nhớ trong lòng.

“Nào, cậu ăn cái này đi, một trong những món ăn cơ bản của người dân Hàn Quốc, món kim chi, mọi người ăn không biết chán”. Da Woo trịnh trọng giới thiệu với Hiểu Tranh.

Hiểu Tranh tò mò gắp một miếng kim chi.

“Á”. Khuôn mặt trắng như tuyết bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô che miệng, trợn mắt nhìn Choi Da Woo: “Cậu… cậu…”.

“Sao thế?”. Choi Da Woo ngạc nhiên nhìn Hiểu Tranh đang rơm rớm nước mắt: “Đang bình thường, tại sao cậu lại khóc?”.

Hiểu Tranh uống hết bát canh rồi mới ấm ức nói: “Cậu không nói với mình là món kim chi này cay”.

“Dĩ nhiên kim chi phải cay rồi”. Choi Da Woo thản nhiên đáp.

“Cậu…”. Hiểu Tranh nói không thành tiếng, “Mình không ăn cay, chỉ cần ăn cay là mặt đỏ, mắt đỏ, giống như đang khóc ấy”.

“Oa, thật là thú vị”. Choi Da Woo bịt miệng cười khoái chí.

“Mình thực sự không hiểu, cay như thế này sao mọi người lại thích ăn đến thế?”.

“Cậu không biết đấy chứ, tất cả người dân Hàn Quốc đều rất thích ăn những món ăn cay, ví dụ như kim chi này, tương ớt này… món gì cũng cay. Cậu đến đây phải biết nhập gia tùy tục mới đúng”.

“He he”, Hiểu Tranh mỉm cười lắc đầu. Điều này thì không thể nhập gia tùy tục được.

“Sau khi đã quen với việc ăn kim chi thì có thể học thêm được một thói quen nữa của nước mình”.

“Thói quen gì vậy?”. Hiểu Tranh tỏ ra rất hào hứng.

“Ha ha, mọi người ở đây đều thích đánh răng. Gần như tất cả mọi người đều mang theo một chiếc bàn chải đánh răng trong túi của mình. Cậu không thấy răng của bọn mình đều rất trắng và đều sao?”.

“Vì sao lại thế?”.

“Đó là bởi vì mọi người đều thích ăn kim chi và đồ ăn cay. Những thức ăn này có mùi rất nồng, sẽ lưu lại trong miệng, hơn nữa ớt cũng dính ở các kẽ răng, vì thế sau mỗi lần ăn mọi người sẽ đánh răng súc miệng”. Da Woo kiên nhẫn giải thích với Hiểu Tranh.

“Ồ, thì ra là như thế”. Cuối cùng thì Hiểu Tranh đã hiểu.

“Tóm lại, vẫn còn rất, rất nhiều thói quen mà cậu chưa biết. Cậu cứ từ từ mà tìm hiểu. Nếu không sau này phạm phải điều cấm kỵ cũng không biết…”. Da Woo vừa ăn vừa tươi cười giới thiệu cho Hiểu Tranh về các thói quen của người Hàn Quốc.

Hiểu Tranh mỉm cười nhìn Da Woo. Cô ấy là một cô gái tốt bụng nhiệt tình. Có một người bạn như thế này thật là hạnh phúc…

Bỗng nhiên, nhà ăn ồn ào hẳn lên. Hiểu Tranh tò mò nhìn lên.

Một đám nữ sinh vây quanh một góc nhà ăn, kèm theo đó là tiếng hét với độ decibel siêu cao của họ:

“Chul Kang, đẹp trai quá…”.

“Hội trưởng, em yêu anh…”.

“Ôi, anh ấy cười rồi, mình ngất mất thôi…”.

Hiểu Tranh nhìn mà trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau, cô quay sang hỏi Da Woo: “Có ngôi sao đến đây sao?”.

“Ha ha”. Da Woo cười rồi nháy mắt với cô: “Không có, nhưng cũng gần như là thế. Đó là ngôi sao của trường chúng ta. Học sinh của trường không ai là không biết anh ấy”.

“Pro vậy sao? Anh ấy là người như thế nào?” - Hiểu Tranh tò mò hỏi.

“Anh ấy tên là Shin Chul Kang, là hội trưởng hội âm nhạc của trường chúng ta. Anh ấy chơi piano rất hay, đã từng đoạt nhiều giải thưởng tại các cuộc thi lớn trong nước, hơn nữa còn từng tổ chức live show. Quan trọng nhất là…”. Ánh mắt của Da Woo bỗng trở nên mơ mộng và ngọt ngào, “Anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa rất dịu dàng, thực sự rất dịu dàng. Cậu không biết đâu, chỉ cần anh ấy cười, cậu sẽ có cảm giác dường như trái tim mình đang tan chảy. Vì thế, anh ấy là hoàng tử bạch mã trong mơ của tất cả các cô gái trong trường”.

Hiểu Tranh rất muốn nhìn mặt chàng hoàng tử bạch mã ấy. Đáng tiếc là anh ấy đã bị các cô gái vây kín, cô không thể nhìn thấy anh được.

“Ngoài hoàng tử bạch mã, trường mình còn có hoàng tử hắc mã”. Da Woo tỏ vẻ rất thần bí.

“Thật sao?”.

“Vừa nhắc là tới liền”. Da Woo nhìn về phía cửa nhà ăn, bên đó cũng đang bàn tán xôn xao, “Nhìn thấy chưa? Chàng trai áo đen đang đi vào nhà ăn. Anh ấy tên là Choi Joon Ho, là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Choi nổi tiếng trong nước. Anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa rất cool, rất cuốn hút. Anh ấy là thiên tài thể thao, chơi bóng rổ rất hay, không chỉ thế còn là cao thủ Taekwondo nữa”.

Hiểu Tranh hướng ánh nhìn về phía ấy, chỉ thấy một anh chàng cao to đẹp trai, mặc chiếc áo phông màu đen đang đứng ở cửa nhà ăn. Đi bên anh là một cô gái xinh đẹp với chiếc váy xanh baby dễ thương.

Lạnh quá! Tuy ngồi cách đó rất xa, không nhìn rõ khuôn mặt anh nhưng Hiểu Tranh có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ con người ấy. Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái đang ngó nghiêng nhưng lại không dám đến gần anh.

“Dường như anh ấy rất lạnh lùng”.

“Ừ, anh ấy là người như thế. Chính vì điều đó mà mặc dù có rất nhiều cô gái mến mộ nhưng họ tuyệt đối không dám lại gần khi chưa được sự cho phép của anh ấy. Phải biết rằng anh ấy là cao thủ Taekwondo, không ai dám mạo hiểm tính mạng của mình”.

“Nhưng có một cô gái đi sát bên cạnh anh ấy”.

“Cậu nói cô ta á. Cô ta tên là Lee Ha Na, thiên kim của tập đoàn điện tử”. Da Woo nhìn cô gái bên cạnh anh rồi nói, “Cô ta thì khác. Hai gia đình qua lại nhiều năm, chơi với nhau từ nhỏ. Hơn nữa cô ta còn được chọn là con dâu của nhà họ Choi. Chỉ có điều, tuy Lee Ha Na rất thích Choi Joon Ho, suốt ngày dính lấy anh ấy, nhưng dường như Choi Joon Ho không hề rung động”.

Thật sao? Hiểu Tranh nhìn cô gái ấy. Cô ta đang ngước nhìn chàng trai tên là Choi Joon Ho kia với ánh mắt mến mộ, nhưng Choi Joon Ho không thèm nhìn cô ta lấy một lần, dường như bên cạnh anh không có người này.

Một chàng trai mười mấy tuổi sao lại có thể lạnh lùng đến thế nhỉ? Hiểu Tranh cảm thấy kỳ lạ.

“Nói tóm lại hai chàng hoàng tử này là thuốc bổ mắt cho nữ sinh trường chúng ta. Hai gia đình họ có mối quan hệ thân thiết, đều là thành viên hội đồng quản trị của nhà trường, cùng lớn lên bên nhau. Nếu cậu muốn biết họ đang đứng ở vị trí nào trong trường thì chỉ cần nhìn xem chỗ nào có tiếng rì rầm và hò hét là được”.

“Ha ha”. Hiểu Tranh bật cười trước những lời nói hài hước của Da Woo, chỉ có điều… cô nhìn Da Woo với ánh mắt nghi ngờ và hỏi: “Sao cậu biết rõ về hai người ấy đến vậy?”.

“Chuyện đó thì…”, Da Woo tỏ vẻ rất thần bí, “bí mật”.

Báo cáo nội dung xấu