Thời gian hoa nở - Chương 15 - Phần 1

Chương 15

Cô ấy khiến anh hạnh
phúc

Từ rất sớm anh đã thức dậy, vì vậy người nào đó luôn thích
ngủ nướng cũng đã thức, nhưng mà là do bị anh gọi dậy. Cô có vẻ không hài lòng
lắm, làu bàu vài câu, bịt tai lại muốn ngủ thêm, còn anh ghé sát vào tai cô thì
thầm: “Hôm nay anh rỗi, dẫn em đi chơi, em mà không dậy là không đi nữa đâu
nhé!”

Tiểu Viên ngồi bật dậy bằng tốc độ tên lửa, nhìn chằm chặp
ánh mắt hào hứng của Thang Hi Hàn, lúc ấy cô mới tỉnh hẳn. Đêm qua dưới thái độ
cứng rắn của ai đó, cô đã đầu hàng vô điều kiện, nhượng bộ, chìm vào giấc ngủ
ngon lành. Lúc này cô vẫn giữ nguyên tình trạng Eva như đêm qua, cứ thế ngồi dậy.
Cô kêu lên một tiếng rồi kéo vội chiếc chăn quấn quanh người, anh kéo chiếc
chăn ra rồi nói: “Thôi đừng quấn nữa, em đi tắm đi, anh bật sẵn nước nóng rồi.”

Anh bế cô đặt vào trong bồn nước ấm, cô vươn tay với chiếc
khăn tắm, che trước ngực, đầu cúi thấp không dám nhìn anh: “Anh ra ngoài đi, em
tự tắm được.”

Anh nhìn một hồi rồi nói: “Được thôi, nếu bây giờ anh mà
giúp em thì chắc là sẽ muộn thật, nhưng, em chắc chắn không muốn anh giúp chứ?”

Cô ngượng đến mức mặt đỏ như mặt trời, nói liến thoắng:
“Không thèm không thèm, anh đi ra ngoài đi.”

Anh cười lớn rồi bước ra ngoài.

Sau khi tắm xong, quấn chiếc khăn tắm quanh người rồi bước
ra, cô phát hiện quần áo vẫn để ở ngoài, định gọi nhờ anh cầm giúp, nhưng lại cảm
thấy không hay, mà cứ quấn khăn tắm như vậy, tự mình ra ngoài lấy thì cũng
không được. Anh ở bên ngoài hình như đang nghe điện thoại, cô cũng ngập ngừng
do dự, không biết nên làm sao mới được. Bất ngờ anh đẩy cửa bước vào, làm cô giật
thót mình, nói: “Anh vào đây làm gì?”

“Em không cần anh mang quần áo vào cho sao, thế anh cầm ra
nhé?” Anh cầm bộ quần áo quay người định đi ra.

“Đưa cho em đi.” Cô vươn tay kéo anh lại.

Quần áo đã lấy được, chiếc khăn tắm cũng đã tuột xuống.

Ánh mắt Thang Hi Hàn nhìn cô như phủ một màn sương mờ ảo,
anh ôm lấy cô bế ra phòng ngoài. Tiểu Viên vùng vẫy đấm thùm thụp vào vai anh,
la hét: “Anh để em xuống đi, em không muốn, anh không phải là hoàng tử, anh
không bảo vệ em, anh chỉ biết bắt nạt em thôi, anh không phải là hoàng tử cưỡi
hắc mã, anh chỉ biết cưỡi em thôi...”

“Được thôi, anh không cưỡi em nữa, để em cưỡi anh, được chưa
nào?”

“Không được.”

“Tại sao anh là hắc mã hoàng tử, không xứng là bạch mã hoàng
tử sao?”

“Người cưỡi bạch mã không phải là hoàng tử mà là Đường
Tăng.”

“Tùy thôi, em bảo anh cưỡi gì thì anh sẽ cưỡi nấy.”

“Á! Bảo anh đừng chạm vào ngực em mà!”

“Đâu có?”

“Thế bây giờ anh đang làm gì đấy?”

“Ồ, xin lỗi em, anh cứ nghĩ đấy là mông cơ.”

“Thang Hi Hàn!”

“Suỵt, không được hét, ngoan, em nghe lời anh sẽ cưới em.”

Câu nói vừa dứt, miệng Tiểu Viên cũng đã ngậm lại, ngoài mấy
tiếng ư ư ra thì chẳng có lời nào được phát ra. Chàng hắc mã hoàng tử của cô về
sau đã rút ra được một kết luận, khi cùng cô vợ nhỏ của mình ABCD, việc đầu
tiên phải làm đó là làm thế nào để cho miệng cô ngậm lại, nếu không, tất cả mọi
cảm xúc sẽ bị phá hỏng, tất cả mọi khung cảnh sẽ tan biến hết.

*****Tôi là một đường ngăn cách hoàn toàn trong sáng*****

P/S cái nào, tôi nói dối đấy, thật ra tôi là một đường ngăn
cách không trong sáng.

Những đôi tình nhân khác sau khi xác lập quan hệ, cũng chính
là sau khi làm chuyện đó sẽ làm những gì tiếp theo thì Tiểu Viên không biết,
nhưng khi Thang Hi Hàn hỏi cô hôm nay muốn đi chơi ở đâu, cô ngẩn ra rồi trả lời:
“Ở đây có đền chùa gì không?”

Anh đứng trước chiếc gương sáng bóng, lần lượt đóng từng chiếc
cúc áo, nghe câu này xong, như không tin lắm vào tai mình, quay đầu lại, cười
nói: “Em bảo gì? Đền chùa?” Thang Hi Hàn không giấu nổi một nụ cười. Trong đầu
cô ấy rốt cuộc là thứ gì thế nhỉ? Một nơi hẹn hò kì cục như vậy, thế mà cô cũng
nghĩ ra được.

Hai người chơi đến trưa, sau đó tới một quán cơm chay gần
ngôi chùa ăn cơm.

Vừa ăn được vài miếng, Thang Hi Hàn nhận được điện thoại của
Cổ Tịnh, nói được vài câu, cô ấy nói cũng muốn đến, Thang Hi Hàn mặt mày khổ sở
cúp máy, nói với vẻ có lỗi: “Làm sao bây giờ, anh biết là em không thích cô ấy,
anh cũng không thích lắm, nhưng mà...”

Tiểu Viên không muốn làm khó anh, nói: “Không sao đâu, cũng
chẳng có gì mà, dù sao đi chơi càng nhiều người càng vui mà.”

Chỉ cần được ở cùng với anh thì ở đâu cũng vui cả, nhưng lúc
này Tiểu Viên liếc nhìn Cổ Tịnh đang ngồi bên cạnh mình với vẻ khó chịu, khẽ thở
dài, sao cô ta dai như đỉa thế nhỉ, rõ ràng hôm đi mua quần áo lần trước đã bị
chọc cho tức tối bỏ đi như thế rồi, sao hôm nay lại đến vậy?

Cả bữa cơm cô không ăn được nhiều, cố gắng không nói năng
gì, không cho cô ta cơ hội để bắt thóp, Thang Hi Hàn cũng nói chuyện với cô một
cách vô cùng khách khí. Quả là một bữa ăn khó chịu, anh nhìn cô, cô nhìn anh,
cô không nhịn được buột miệng cười khẽ, anh cũng mím chặt môi, cúi đầu.

Cổ Tịnh cũng cảm nhận được những hành động ấy, rồi đặt đũa
xuống.

Tiểu Viên đứng dậy, nói: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”

Nếu không nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, chắc cô sẽ phì cười
mất, nếu như thế, cô gái kia chắc chắn sẽ xé xác cô ra.

Trong nhà vệ sinh, cô cười đến rung cả người, vừa định quay
về bàn thì Cổ Tịnh đẩy cửa bước vào.

Cô khẽ cười rồi định bước ra, Cổ Tịnh mặt hầm hầm, nói: “Đợi
một chút.”

Tiểu Viên thầm thở dài, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Cô đứng yên tại chỗ, ôn hòa nhìn Cổ Tịnh, đợi cô ta lên tiếng.

Cổ Tịnh nhếch lông mày, nói: “Chị là do ông của Thang Hi Hàn
giới thiệu à?”

Cô cười cười, không tỏ thái độ gì.

“Cái bệnh mãn tính này của ông cụ nhà anh ấy chẳng thể chữa
được, có một lần còn kinh điển hơn nhiều, chẳng biết thế nào mà quen với một bà
cô bán hoa quả trên phố, thấy bảo bà cô ấy có người con gái đang học ở đại học
Bắc Kinh, muốn giới thiệu cho Thang Hi Hàn. Chúng tôi nghe được thì buồn cười gần
chết, ông cụ nhà anh ấy đúng là lẩm cẩm mất rồi, chỉ cần không ghép Hỷ Nhi với
Hoàng Thế Nhân, thì thế nào cũng xong.”

Tiểu Viên không nói gì, tiếp tục nghe.

“Nhưng đứa con gái của bà cô bán hoa quả ấy dù sao cũng là học
đại học Bắc Kinh, còn y tá như cô là liên thông phải không? Thang Hi Hàn học
hành giỏi giang, học giỏi quá đến mức có những vấn đề thành tên mọt sách, đây
là lời dì tôi nói, không phải tôi nói. Chị chỉ mới qua được cửa ải ông cụ nhà
anh ấy thôi, còn chưa qua được cánh cửa bố mẹ anh ấy đâu! Hồi anh ấy còn đi học,
không biết bao nhiêu cô gái viết thư tình cho anh ấy, chị biết không? Khi anh ấy
đi du học, đến con gái của thầy giáo cũng mê mẩn anh, chị có biết không? Chị
cho rằng chị là ai chứ?!”

Haizz! Tiểu Viên khẽ thở dài, câu nói cuối cùng hơi quá lời
rồi đấy nhé!

Thế này thì sao cô có thể nhịn được nữa, làm sao có thể tiếp
tục nghe nữa đây?

“Tôi là ai không quan trọng, cô không biết cũng chẳng có vấn
đề gì, chỉ cần anh ấy biết là được rồi. Tôi đi ra trước, không anh ấy lại sốt
ruột.”

Tiểu Viên đẩy cửa bước ra, chưa được mấy bước, cô ta cũng đi
theo, nói sau lưng cô: “Đối với chị, Oxford, Cambridge, Harvard, Stanford đều
chẳng có ý nghĩa gì đúng không? Đối với chị, chắc chỉ có thể phân biệt được
Volkswagen và Mercedes đúng không?”

Tiểu Viên nghe những lời này, trong người như sôi sùng sục,
bước chân khựng lại.

“Tịnh Tịnh!” Anh xuất hiện trước mặt hai người, vừa kịp ngăn
lại, chắc hẳn anh đợi lâu nên lo lắng có việc gì xảy ra. “Em không nên nói những
lời này.” Khuôn mặt anh lạnh băng, giọng đanh lại.

Cô nàng đại tiểu thư yêu kiều kia chắc cũng chưa bao giờ
nhìn thấy thái độ anh như vậy, mắt đỏ hoe, nói: “Anh bị làm sao đấy, Thang Hi
Hàn, tự nhiên vác về một quả dưa hấu. Nếu là chị Vi thì em cũng chẳng nói làm
gì, anh nhìn chị ta xem, chị ta có điểm nào tốt chứ?”

Tiểu Viên nghiến chặt răng, lời nói có cay nghiệt thật,
nhưng chẳng có từ nào sai cả.

“Đủ rồi, Tịnh Tịnh!”

Anh nắm tay Tiểu Viên, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em!”

Anh nhướn mày, thần sắc lạnh tanh: “Điểm tốt của cô ấy em
không biết được.” Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp. “Cô ấy khiến anh hạnh
phúc.”

Cổ Tịnh tức tối nói: “Anh vác về nhà một quả dưa hấu to thế
này, anh định mở hội trợ triển lãm hàng nông nghiệp chắc? Anh cho rằng bố mẹ
anh sẽ đồng ý sao? Nếu là chị Vi thì thôi cũng xong, Thang Hi Hàn, mắt anh có vấn
đề à?”

Tiểu Viên không thể không bái phục, quả thật Cổ Tịnh rất có
năng khiếu. Lúc mắng mỏ người khác, Thang Hi Hàn chỉ gọi cô là củ khoai tây nhỏ,
cô đã chẳng vui vẻ gì rồi, bây giờ Cổ Tịnh gọi cô là quả dưa hấu, quả dưa hấu
to gấp bao nhiêu lần củ khoai tây thì cô cũng tức tối gấp bấy nhiêu lần. Còn nữa,
cái người tên là “chị Vi” mà Cổ Tịnh cứ nhắc đi nhắc lại ấy là ai chứ? Người có
thể khiến cho cô nàng Cổ Tịnh kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì này khâm phục như vậy
là ai chứ?

Cô tức tối suốt dọc đường, trong lòng không yên.

Anh nhìn thấy, chỉ khẽ thở dài: “Viên Viên, trên thế giới
này có rất nhiều loại âm thanh, chúng ta không thể tránh được, cũng giống như,
giống như...” Anh ngập ngừng nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: “Cũng giống như có
một lần em tức tối đi đi lại lại trong nhà ấy, còn nhớ không? Cái lần mà có người
nói nhân vật nam chính em yêu quý đi lăng nhăng ở ngoài ấy.”

Chị Vi thì có liên quan gì đến nhân vật nam chính chứ? Cô
nhìn anh chằm chằm, nhớ lại cái lần ấy, anh đang chăm chú làm việc, còn cô lại
chạy đến trước mặt anh làm ầm ĩ: “Anh bảo, có đứa nào đấy nói rằng nhân vật nam
chính mà em thích chẳng ra làm sao, nói anh ấy không ngọt ngào với nhân vật nữ
chính nên không phải là người tốt. Anh nói thử xem, có người như thế đấy, bị thần
kinh à?!”

“Ừ.” Anh rất chăm chú, cô đi đi lại lại cũng chẳng ảnh hưởng
gì tới anh, anh không nhìn cô, cũng không biết nhân vật nam chính trong tiểu
thuyết ngôn tình là gì.

Thế là Tiểu Viên càng tức tối, tức đến phát điên, đàn gẩy
tai trâu chẳng thể xả hết nỗi bực tức, thì sẽ khó chịu thế nào: “Này, em đang
nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không, toàn bộ sự việc là như thế này...”

Không quan tâm xem anh có muốn nghe hay không, cô giải thích
luôn một hồi. Thang Hi Hàn không còn cách nào khác, đành dừng lại nghe, sau khi
nghe xong, nói: “Hầu hết mọi người đều yêu cái tên nhân vật nam chính ấy giống
em à?”

“Đúng vậy!” Tiểu Viên gật đầu một cách quả quyết. “Trừ cái đứa
não có vấn đề ấy ra thì đều là như thế.”

Thang Hi Hàn xua tay, nói: “Em xem, vì thế việc này rất bình
thường, đi ngược lại với ý kiến của số đông, hoặc chủ động nhận sự mắng mỏ của
người khác, có lẽ đây là sở thích đặc biệt của họ. Bọn họ có thể nói rằng đây
là ý kiến không đồng nhất, thật ra chỉ cần có người quan tâm đến bọn họ, là có
thể khiến bọn họ vui sướng rồi. Vì thế, sự trả đũa tốt nhất đó là không thèm để
ý đến.”

Ừ, nói cũng có lý, nhưng, Tiểu Viên nhìn ai đó lại vùi đầu
vào máy tính, mắt chợt sáng lên: “Thang Hi Hàn, trình độ máy tính của anh siêu
lắm phải không?”

Anh hơi nhướn mày, nhìn cô cười, nghĩ bụng, chắc chẳng phải
chuyện gì tốt, thành thật trả lời: “Cũng bình thường, biết cài lại Win là
cùng.”

“Thôi đi, chắc là anh phải thuộc hàng siêu đẳng hả, như là
Tiêu Nại ấy.”

Anh nhíu mày: “Tiêu Nại là ai?”

“Một nhân vật nam kinh điển khác.” Cô nắm chặt cúc tay áo
anh, khẩn khoản: “Có phải là anh chỉ cần một cái IP là có thể tiêu diệt được hắn?
Có phải không hả?”

“Em muốn làm gì?”

“Để cho em cảm nhận được cái uy lực của của anh đi! Diệt hắn
đi!”

Kết quả là, Tiểu Viên hài lòng mãn nguyện nghe anh nói: “Là
cái địa chỉ IP này chứ gì? Người ta đổi IP là lại lên được thôi.”

Cô chẳng cần quan tâm, diệt được cái nào hay cái ấy. Ngày
hôm ấy, Tiểu Viên rất hạnh phúc, rất hài lòng, cảm thấy cuộc sống của cô bây giờ
đã có một nhân vật nam chính kinh điển giữa đời thực!

Tiểu Viên nhớ lại chuyện cũ xong, vẫn cảm thấy chuyện này chẳng
liên quan gì đến chị Vi kia. Anh nói tiếp: “Ở đây cũng vậy, em nghĩ xem, đây chẳng
qua cũng chỉ là một loại âm thanh khác, có thể là có tính công kích, có thể là
chẳng có ý tốt đẹp gì, thì tại sao lại phải nghe, tại sao lại phải suy nghĩ? Để
ý đến cô ấy có đáng không?”

Trái tim Tiểu Viên trong giây lát bị những lời này của anh
khóa chặt, một cảm giác hạnh phúc không thể nói thành lời. Nhưng vẫn còn chút
gì đó...

“Chị Vị mà cô ấy nói là ai thế?” Vấn đề cuối cùng, Tiểu Viên
nghĩ, hỏi xong câu hỏi cuối cùng này, em nhất định sẽ nghe theo anh hết, không
để ý đến Cổ Tịnh nữa, không nghe những âm thanh độc địa ấy nữa.

Anh khẽ mỉm cười, nói: “Anh đảm bảo với em cô ấy là một người
không quan trọng, chỉ là một nhân vật xuất hiện vài lần thôi, em còn hỏi nữa
không?”

“Viên Viên, anh sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay, coi em
như vật báu. Em khiến anh hạnh phúc, anh cũng sẽ làm cho em hạnh phúc. Anh đi
khắp nửa vòng trái đất cuối cùng vẫn tìm được em, anh chính là tên con trai may
mắn nhất trên thế gian này.”

“Ngày hôm ấy em hỏi anh bắt đầu dùng ngày sinh nhật của em
làm mật mã từ khi nào, nếu câu trả lời của anh có nghĩa là anh bắt đầu thích em
từ khi nào, thì đáp án sẽ khiến em bất ngờ đấy.”

“Em đã từng nói, anh bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời em, đối
với anh, em cũng như vậy. Vì thế, đừng bao giờ nghi ngờ, đừng có mỗi lần có người
nói này nói nọ, phản ứng đầu tiên của em là phủ định chính bản thân mình, và phủ
định cả anh, em không thể cho anh một thứ tình yêu như vậy, như vậy không đáng,
đúng không nào?”

“Cuộc sống của anh luôn theo những quy luật, luôn luôn dựa
theo những nguyên tắc để hoàn thành. Mối quan hệ giữa chúng ta quả thực đã vượt
ra ngoài sự tưởng tượng của anh, tuy nhiên, anh muốn nghe theo tiếng gọi của
trái tim mình, đó sẽ là tiếng gọi duy nhất cần phải nghe theo. Viên Viên, còn
em thì sao?”

Tiểu Viên nhìn anh có chút không rõ, mắt cô như nhòa đi, như
có một lớp sương vây kín, cô im lặng nhìn anh, giống như một chú tuần lộc bị
thương, một vẻ mơ hồ rất thuần khiết.

Anh đưa tay ra trước mắt cô: “Em có muốn khẳng định giống
như anh không? Cho dù người khác có nói gì đi nữa, cho dù thế giới này có biến
đổi ra sao, cũng sẽ không buông tay? Nắm lấy tay anh, cùng anh đi suốt con đường?”

Mắt cô nhòa đi, đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay anh.

Báo cáo nội dung xấu