38. Nông nổi

Nông nổi

(AK, nam, 16 tuổi)

Năm nay mình mười sáu tuổi, học lớp mười, thành tích học tập
cũng bình thường, nhưng mình học khá các môn xã hội hơn tự nhiên. Trường học của
mình cũng chỉ là một trường hạng xoàng, hàng năm tỷ lệ đỗ đại học không cao và
vì thế, mình cũng chẳng dám ôm mộng vào đại học. Thế nhưng bố mẹ mình thì khác,
luôn kỳ vọng vào mình rất nhiều và luôn đặt ra những yêu cầu khắt khe. Không biết
có phải do tâm lý phản nghịch hay không, mình đã làm trái hẳn với mong muốn của
bố mẹ, đã sớm lấn sâu vào chuyện yêu đương.

Cô ấy là Mẫn, học dưới mình hai lớp, biết mình ở sân tập
bóng rổ. Cô ấy rất cởi mở, tính tình thoáng đạt, hằng ngày đều đến xem mình
chơi bóng. Mọi người thấy thế đều nói rằng cô ấy thích mình, ban đầu mình không
tin và thực sự mình không thích kiểu con gái hơi “khùng” đó. “Tình ý” của Mẫn
ngày càng rõ rệt, trước mặt mọi người, Mẫn lại gần đưa cho mình chai nước
khoáng mà không hề ngại ngần chút nào. Không biết bằng cách nào Mẫn còn biết được
số điện thoại và gọi thẳng đến nhà mình. Trong điện thoại, Mẫn nói thích mình,
muốn kết bạn với mình. Lúc đó, mình thật chẳng biết trả lời ra sao, nhưng cũng
không thể nói được rằng: Mình không thích cô ấy. Mình đành nói tránh đi, rằng
việc học bận rộn không có thời gian yêu đương. Ai ngờ Mẫn khóc nức nở ở đầu dây
bên kia, khiến mình mủi lòng, đồng ý với cô ấy rằng sẽ “suy nghĩ thêm vài
ngày”.

Khi mình tâm sự chuyện Mẫn tấn công mình với thằng bạn thân,
nó nói rằng, bây giờ bọn con gái “kiêu” lắm, mình thật có phúc mới gặp được người
con gái như Mẫn. Nó còn bảo, nếu có ai theo đuổi nó như thế, nó đồng ý là cái
chắc! Nghe vậy, mình cũng thấy “rung rinh”, nhưng còn do dự vì biết thừa rằng,
nếu chuyện này mà đến tai bố mẹ thì mình tiêu mất! Và điều quan trọng hơn cả là
mình chẳng có tí tình cảm với Mẫn, vì từ nhỏ mình đã thích mẫu con gái dịu
dàng, thùy mị.

Hai ngày sau, Mẫn lại gọi đến, không may lúc đó mẹ mình nghe
điện thoại. Ít ra thì mẹ cũng nể mặt mà chuyển điện thoại cho mình, nhưng lại đứng
kè kè ngay bên cạnh để “giám sát”. Đương nhiên mình không dám nói thẳng vào vấn
đề mà giả vờ nói về bài toán khó chưa giải được. Mẫn im lặng một hồi lâu, có vẻ
như cũng hiểu ra hoàn cảnh của mình, nên nói “ok” rồi dập máy. Hú vía! Thế
nhưng mẹ vẫn chưa buông tha mình, vì từ trước đến nay mình chưa bao giờ nhận được
điện thoại của bạn gái. Thế là mẹ bắt đầu hỏi han tỉ mỉ về Mẫn: Khi mẹ hỏi tại
sao lại quen nhau, mình nói dối rằng đó là em họ của đứa bạn, nghĩ bụng ngày
mai nhớ phải dặn trước thằng bạn để nó “bao che” cho mình. Mẹ thôi không hỏi nữa
nhưng vẫn nhìn mình với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Tối hôm đó, mình đưa ra quyết
định “chống đối” để “trả đũa” cho sự không tin tưởng mình của bố mẹ. Thế là
mình và Mẫn bắt đầu mối quan hệ yêu đương theo kiểu “tàu ngầm”. Nhưng “cái kim
trong bọc cũng có ngày lòi ra”, bọn mình suốt ngày cặp kè, nào đi dạo, nào đi
chơi, tránh sao được bị người quen nhìn thấy. Mẹ Mẫn biết chuyện trước, bèn đến
thẳng nhà mình nói chuyện. Bà ấy quả là người “lợi hại”, bà nói là mình “dụ dỗ”
con gái bà, chứ con gái bà còn lâu mới thèm để ý đến mình. Mẹ mình nghe thế
cũng “nổi đóa” lên, nói Mẫn là đứa chẳng vừa, dám gọi điện đến “chèo kéo” mình,
con gái mà mặt dày như thế, sau này chẳng ai thèm lấy. Hai bậc phụ huynh cứ thế
cãi vã, thốt ra những lời nói thật khó nghe.

Sau đó, tuy mình không bị đánh nhưng ngày nào mình cũng được
nghe “ca nhạc”. Cả hai đứa mình đều bị phụ huynh “cấm cửa”, không được hẹn hò,
có gặp nhau cũng không kịp nói chuyện. Mình chỉ sợ mẹ Mẫn sẽ đem chuyện này đến
trường làm ầm ĩ lên. Nhưng không, mẹ mình giải thích là do bà ấy sợ ảnh hưởng đến
danh dự của con gái, mình thấy cũng có lý.

Dần dần mẹ đã nới lỏng sự kiểm soát với mình hơn. Mình thật
là ngốc, trước thái độ dễ chịu của mẹ, mình đã kể hết chuyện cho mẹ nghe và còn
hứa sẽ không gặp Mẫn nữa. Mẹ nói mẹ không thể yên tâm được, vì Mẫn đúng là con
“hồ ly tinh”, con gái mà chủ động dụ dỗ con trai như thế ắt là không ra gì.
Mình không đồng ý với điều đó, nhưng cũng không phản bác, vì nghĩ cứ để mẹ nói
cho bõ tức.

Ai ngờ, mẹ mình còn quá đáng hơn cả mẹ Mẫn. Bà đến trường
nói xấu Mẫn, còn kể tường tận chuyện Mẫn theo đuổi mình như thế nào, yêu cầu
nhà trường phải giám sát nghiêm ngặt đối với đứa con gái “hư hỏng” như Mẫn. Kết
quả là, mẹ đã gây ra một làn sóng dư luận mạnh mẽ, đương nhiên nhân vật trung
tâm là mình và Mẫn. Đặc biệt, Mẫn đã phải chịu bao nhiêu lời bàn tán khó nghe.
Mẹ Mẫn vô cùng tức giận, gọi điện đến nhà gặp mẹ mình, họ lại cãi nhau ầm ĩ.

Mình thật không ngờ mọi việc lại đến nước này. Mình đã tìm mọi
cách thu xếp cơ hội để gặp Mẫn xin lỗi. Nhưng Mẫn kiên cường hơn mình tưởng,
còn bình thản hỏi mình có muốn trốn đi không. Nghe vậy, mình ngẩn người không
biết trả lời ra sao. Mẫn nói có người dì sống ở nông thôn, dì rất yêu thương Mẫn,
nên hai đứa có thể cùng trốn đến nhà dì. Ban đầu mình đã nói không được, nhưng
Mẫn thuyết phục, chỉ đi hai ngày để “dọa” phụ huynh thôi, không hiểu lúc đó
mình hồ đồ thế nào mà lại đồng ý.

Buổi trưa hôm đó, theo kế hoạch của Mẫn, mình đã để lại một
mảnh giấy rồi lén rời nhà, cùng Mẫn bắt xe đi. Bọn mình đã tựa vai nhau suốt dọc
đường. Đến nơi, Mẫn nói dối dì là bọn mình được nghỉ học, dì tin ngay và đối xử
với bọn mình rất nhiệt tình. Đêm buông xuống, Mẫn nhẹ nhàng trèo lên giường
mình và rồi, trong phút tình cảm trào dâng, cộng với sự hiếu kỳ và thiếu tự chủ,
bọn mình đã làm “chuyện đó”.

Ngày hôm sau, bọn mình trở về với tâm trạng lo sợ. Bọn mình
một lần nữa trở thành tiêu điểm của sự bàn tán, nhưng mình mặc kệ, vì cũng đã
nghe quen rồi, ai thích nói gì cứ việc nói. Mình đã hứa với Mẫn, sau này nhất định
sẽ cưới cô ấy. Mẫn cũng hứa rằng sẽ chỉ lấy mình mà thôi.

Về đến nhà, mình bị bố đánh một trận nhừ tử, còn mẹ thì đứng
bên cạnh khóc lóc, oán trách đủ kiểu, trách mình không hiểu cho tấm lòng bà.
Mình nói: “Có mẹ không hiểu con thì có, mẹ biết vì sao con làm vậy không, đó là
vì mẹ đã đem chuyện của con đến trường làm ầm ĩ lên, làm tổn hại đến lòng tự trọng
của con”. Kết quả là, đến lượt bố và mẹ quay ra cãi nhau.

Sự việc lại càng nghiêm trọng hơn khi hai ngày sau, mẹ Mẫn gọi
điện cho mẹ mình, nói rằng Mẫn đã thừa nhận việc làm “chuyện đó” với mình. Mẹ nổi
giận, nói: “Chẳng phải con gái bà cũng tình nguyện ư?”. Mẹ Mẫn đe dọa, Mẫn mới
mười bốn tuổi, hành vi của mình là phạm tội xâm hại tình dục trẻ tuổi vị thành
niên, sẽ bị vào tù! Mẹ mình lặng người đi hồi lâu. Còn mình, tự thấy oan quá, từ
đầu đến cuối đều là Mẫn “dẫn dắt” mình, nhưng tại sao lại cứ đổ lỗi cho mình vậy?

Quả thực AK cũng có điểm đáng được thông cảm, nhưng rất tiếc,
nếu xét về pháp luật, hành động của AK vào buổi tối hôm đó là một hành vi phạm
tội, dù có cố ý hay không. Quan hệ tình dục với thiếu nữ chưa mười bốn tuổi, dù
cô gái đó có tình nguyện hay không, đều là xâm hại tình dục trẻ tuổi vị thành
niên. Nếu bố mẹ Mẫn tố cáo trước pháp luật, thì AK chắc chắn khó tránh khỏi
hình phạt. Và nếu như thế, tương lai, sự nghiệp của AK sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều,
đó là điều thật đáng tiếc.

Việc AK phải làm lúc này, không phải là trách cha mẹ đã đối
xử bất công với mình, mà nên học cách tự mình chịu trách nhiệm, hãy mạnh mẽ để
trưởng thành hơn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3