41. Nảy lộc đơm hoa

Nảy lộc đơm hoa

(An, nữ, 14 tuổi)

Không lâu sau khi bước vào trường cấp ba, mình nhận thấy lũ
con trai quả là có phần “điên rồ”, thường hay viết thư gửi các bạn gái để làm
quen, rồi còn “mặt dày” đến độ tự nhận mình là “sứ giả bảo vệ”. Mình thấy bọn họ
thật vô vị, rồi sau đó chuyển sang buồn cười, vì chính mình cũng nhận được những
lá thư “củ chuối” đó, nhưng mình đều lần lượt mắng cho bọn họ một trận. Bạn bè
nói mình quá vô tình, nhưng mình thấy thế là “phải đạo”, có thế mới tránh được
sự làm phiền của những kẻ vô duyên.

Mình có rất nhiều bạn gái thân, trong đó Hân, Minh và Yến là
ba đứa thân nhất. Mình và Hân ngồi cùng bàn. Hân tỏ ra khá “người lớn”, nhưng
làm việc lại thường thiếu suy nghĩ. Cũng có lúc bọn mình bất đồng một chút,
nhưng điều đó không ảnh hưởng đến mối quan hệ thân thiết giữa hai đứa. Minh và
Yến ngồi cùng bàn, tính tình cẩn thận, làm việc chắc chắn. Bốn bọn mình đi đâu
cũng có nhau.

Thời gian gần đây, mình phát hiện ra Hân thường hay chạy
sang lớp bên sau mỗi giờ học, còn trong giờ thì hồn vía như trên mây, mơ mơ
màng màng. Mình không khỏi tò mò hỏi: “Này, sao cậu cứ ngẩn người ra thế? Đang
tương tư chàng nào hả?”. Hân quay sang nhìn một hồi rồi mới kéo dài giọng trả lời
mình với vẻ mặt đầy bí ẩn: “An, tớ đang yêu”. “Cái gì, cậu đùa đấy à?” Mình há
hốc miệng vẻ ngạc nhiên, mình vốn chỉ định hỏi đùa thôi, ai dè là thật. Ôi,
mình khâm phục khả năng “phán đoán” của mình quá xá! Thực ra Hân hơn mình một
tuổi, nhưng đã yêu sớm như vậy, thật là không thể ngờ tới!

“Cậu có nhầm không đấy?” Mình vẫn ngỡ ngàng chưa dám tin.

“Không đâu, mình đã để ý cậu ấy khá lâu rồi!”

“Thế người ta có biết tình cảm của cậu không?”

“Chưa, tớ đang định viết thư cho cậu ấy!”

“Oài, thẳng thắn gớm nhỉ!”

“Thì cứ giữ mãi trong lòng không nói ra chắc?”

“Ừ, hy vọng người ta sẽ hiểu lòng cậu. Chúc may mắn nhé!”

Khi mình kể chuyện này cho Minh và Yến, hai đứa nó cũng hết
sức ngạc nhiên và không sao tin nổi.

“Thật đấy, cậu ấy chạy sang lớp bên rồi kìa!”

“Trời ơi! Hân nó bạo quá!” Minh không biết phải dùng từ nào
để diễn tả sự “gan dạ” của Hân.

“Ồ, xem ra trên đời lại có thêm một cô gái si tình nguyện
rơi xuống biển tình mênh mông”, Yến đùa.

Một thời gian sau, Hân tuyên bố với ba đứa mình một tin hệ
trọng: “Tớ đã có bạn trai!”

“Thật à?” Bọn mình đều ngạc nhiên. “Chắc chứ hả?”

Mình vốn thường nôn nóng sốt ruột nhất bọn, vội hỏi: “Nói
mau, là cái cậu lớp bên đó hả?”. Ý mình hỏi Phong, một bạn nam khá “ổn” ở lớp
bên mà Hân từng nói đến.

Nhưng Hân nói đã từ bỏ Phong từ lâu rồi, vì lớp đó còn có một
bạn nam khác tên Huy, đã viết cho Hân rất nhiều lá thư dài và đầy lãng mạn, khiến
Hân rung động. “Thế là mình nhận lời với Huy.” Hân nói, mặt bỗng chốc đỏ ửng
lên.

“Trời ơi, cậu thật đa tình quá!” Ba đứa mình đều thốt lên.

“Dù sao cũng chúc mừng hai người! Nhưng mà nhắc trước là đừng
có “trọng sắc khinh bạn” đó nhé!” Mình đùa.

Những ngày sau đó, Hân rất hay ngồi tủm tỉm cười một mình,
Hân cũng thường kể với mình về những giây phút vô cùng lãng mạn của hai người,
khiến cho mình cũng bắt đầu tò mò. Có thật tình yêu là như vậy không?

Một ngày cuối năm học, mình tình cờ nhìn thấy Hân đứng nói
chuyện rất thân thiết với một người con trai khác, đó chính là Phong, người Hân
thích trước đây.

Không hiểu sao gần đây mình rất hay tình cờ gặp Phong và cậu
ấy để lại cho mình ấn tượng rất tốt: đẹp trai, phong độ, thể nào Hân thích cậu ấy
như thế.

Khi Hân vào lớp, mình đang định cất lời hỏi thăm chuyện Hân
và Phong đứng nói chuyện ngoài hành lang, thì Hân đã giơ tay về phía mình và
nói: “Của cậu này!”. “Gì vậy?” Trên tay Hân là một lá thư. Hân trả lời mình bằng
một nụ cười và cái nháy mắt đầy ẩn ý. Mình nhận lấy lá thư, mở ra xem, đúng là
gửi cho mình. Chưa đọc nội dung, mình đã nóng lòng lật mặt sau để biết người gửi.
Đó là Phong, sao có thể? Đọc những dòng thư của Phong, mình bất giác đỏ mặt,
còn Hân ngồi bên cạnh thì không ngừng trêu chọc. “Người ta gặp rắc rối mà cậu
còn cười à?” Hân phản đối: “Rắc rối? Tớ còn ghen tỵ với cậu ấy chứ! Trước đây tớ
vẫn luôn thích Phong, ai ngờ người Phong chú ý lại là cậu! Phong thích cậu thì
cậu cứ đồng ý đi, nhiều người mong được như cậu lắm đó!”.

Không phải là mình không rung động, nhưng miệng thì vẫn nói
cứng: “Cậu chỉ được cái nói linh tinh, mình chẳng hề hiểu gì về Phong, làm sao
nhận lời được?”.

“Cậu thì lúc nào cũng nói vậy, nhưng lần này cậu đừng có mà
bỏ qua cơ hội trời cho, Phong thực sự rất tốt đấy! Hơn nữa, tình cảm có thể vun
đắp dần dần mà!” Hân nói với cái giọng như thầy bói, miệng liến thoắng không
thôi.

Còn Minh và Yến thì nói: “Thực ra chuyện tình cảm phải do tự
cậu quyết định thôi. Cứ suy nghĩ cho kỹ đi, không được thì bảo bọn mình!”.

Mình vốn nghĩ sẽ không nhận lời, nhưng rồi tính hiếu kỳ lại
trỗi dậy, mình thực sự rất muốn nếm trải hương vị của tình yêu, liệu nó có ngọt
ngào và lãng mạn như những gì Hân thường kể hay không? Và cuối cùng, tính hiếu
kỳ đã chiến thắng quyết tâm “không yêu”, mình đã đồng ý làm bạn gái Phong.

Mấy dịp cuối tuần sau đó, mình đều hẹn hò với Phong, nhưng rồi
mình nhanh chóng nhận ra, những cuộc hẹn đó chẳng những không được tốt đẹp và
lãng mạn, ngược lại, mình thấy hai đứa cứ phải giấu giấu giếm giếm như thể “ăn
trộm”, thật là khó chịu! Thực tế khác xa so với những gì mình tưởng tượng.

Thời gian trôi thật nhanh, thế là mình đã lên lớp mười một.
Vào học mấy tuần rồi mà Phong cũng không đến gặp mình. Một hôm, mình nhìn thấy
Phong sánh bước cùng một người con gái khác, ban đầu mình không để bụng, nhưng
rồi sau đó có người nói cho mình biết rằng đó là bạn gái mới của Phong, mình mới
ngỡ ngàng, trong lòng thấy khó chịu, mình chỉ muốn khóc! May có Minh và Yến an ủi,
khuyên nhủ mình.

Còn Hân, cũng thất tình và nguyên nhân cũng giống mình: Huy của
cậu ấy cũng đã có bạn gái mới!

Từ đó, không khí trong nhóm bị ảnh hưởng rõ rệt. Mặc dù Minh
và Yến luôn cố gắng trêu đùa cho vui vẻ, nhưng quả thực mình không sao thấy
lòng nhẹ nhõm được. Mình không đau khổ, nhưng hối hận vì đã không kiềm chế được
tính hiếu kỳ, sớm “hái trái táo xanh”, để rồi giờ đây thấy lòng rối như tơ vò.

Có một bài hát như thế này: “Tí tách, tí tách, mưa rơi tí
tách/ Hạt mầm nói: tôi muốn mọc mầm/ Cây lê nói: tôi muốn ra hoa/ Lúa mạch nói:
tôi muốn cao lớn”.

Mỗi sinh vật tồn tại trên đời là để mọc mầm, ra hoa, trưởng
thành. Trong lứa tuổi “nảy mầm đơm hoa”, các em khó tránh việc có những hành động
thiếu chín chắn và không thích đáng, nhưng nếu kịp thời tỉnh ngộ, thì mầm non vẫn
có thể ra hoa, rồi dần dần trưởng thành. Nảy mầm và đơm hoa là hai giai đoạn đầu
tiên của cuộc đời, do còn non nớt, nên đâu phải lúc nào cũng có thể làm mọi việc
một cách thỏa đáng nhất? Nhưng dần dần, các em sẽ có những trải nghiệm, và dần
dần học được cách đối mặt với tất cả những gì diễn ra trong cuộc sống của mình.
Khi đó, các em có thể vui mừng và tự hào nói với bản thân rằng: Mình đã khôn lớn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3