Hạ Tuyết - Chương 07

Góc
khuất 7: Thuỵ Trinh – một người mẹ...

Chiều trời bỗng dưng đổ mưa lớn. Những giọt nước lạnh giá
và nặng nề trút ào ào xuống mọi nơi của khu phố. Ngay trước cổng trường tiểu
học Bình Minh, Thuỵ Trinh cầm ô dù màu đen, đứng chờ ai đó. Ánh mắt cô cứ dán
chặt vào làn mưa xuối xả phía trước một cách vô định trống rỗng. Lúc này trông
cô hơi khác khi ở bar. Không gương mặt lạnh băng, khó chịu bất cần, càng không
có những làn khói thuốc trắng xoá vây quanh. Đơn giản chỉ là một người phụ nữ
đang trầm tư suy nghĩ với dáng vẻ lặng lẽ, buồn buồn.

Tiếng trống tan trường vang lên khiến Thuỵ Trinh sực tỉnh.
Khẽ khàng, cô chuyển hướng nhìn mơ hồ ấy vào hai cánh cổng to lớn màu xanh đậm
đang từ từ được mở rộng để cho các em học sinh ra ngoài. Rất nhanh sau đó, từ
bên trong một đám nhóc tì ùa ra với đủ loại áo mưa nhỏ nhỏ xinh xinh màu xanh
đỏ trắng vàng. Trông chúng như những chiếc nấm lùn biết đi. Các em nhỏ chạy ào
đến bên bố mẹ đã đứng chờ từ rất lâu.

Thằng bé có gương mặt tròn, xinh như con gái, gần như
nhảy cẫng lên dưới mưa khi chạy về phía Thuỵ Trinh và sà vào lòng cô. Giọng nó
hớn hở tíu tít:

“Mẹ, mẹ ơi! Mẹ đến đón Bí Ngô ạ?”

Thuỵ Trinh mỉm cười dịu dàng. Chắc chẳng ai trong bar
Gossi nghĩ rằng, cô chị đại đó lại có lúc mang gương mặt hiền lành trìu mến như
vậy.

“Ừ vì mẹ nhớ Bí Ngô của mẹ.” – Thuỵ Trinh khăn lau nước
mưa trên mặt con, ân cần – “Hôm nay, mẹ con mình dùng bữa tối với nhau nhé!”

“Tuyệt quá!” – Bí Ngô hét vang, giơ mạnh hai tay
lên cao chọc trúng chiếc ô

Thuỵ Trinh đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bí Ngô rồi dẫn
đi ra trạm xe buýt gần đó. Bóng dáng hai mẹ con khuất dần sau sau làn mưa còn
nặng hạt.

***

“Xúi quẩy thiệt! Tự dưng trời lại mưa cái ào.”.

Hạ Tuyết rũ rũ nước bám trên tóc và quần áo, than thở. Cô
đang trên đường đạp xe từ trường về nhà thì mắc mưa giữa chừng nên đành vào chỗ
trạm xe buýt trú đỡ. Bình thường, lúc cô nhớ mang theo áo mưa thì trời quang
đãng đẹp đẽ. Nhưng khi hôm nay lười, bỏ áo ở nhà thế là “ổng” mưa ngay tức
khắc. Thử hỏi, thế có phải xui không chứ? Dường như tháng này, cô gái bị sao
quả tạ chiếu rồi. Mà nhắc hai từ vận xui là đột nhiên Hạ Tuyết nghĩ đến Trọng
Lâm. Cuộc nói chuyện đêm trước với cậu ấm kỳ quặc đó thỉnh thoảng cứ lởn vởn
trong đầu cô. Tối nay, cô gái cầu mong “tên ấy” đừng đến bar Gossi nữa, hoặc
giả dụ có đến thì hy vọng hắn sẽ gọi cô PR bốc lửa nào đấy đứng bàn. Hạ Tuyết
không thích giáp mặt với con người này lắm. Không hẳn vì hắn xấu xa hay đểu giả
gì mà bởi do cô chẳng muốn bản thân xuất hiện lần nữa cái cảm giác khác lạ kia.
Cô lo mình lại say khói! Đúng...

“Bí Ngô! Từ từ thôi con! Trượt té đó.”

“Dạ, con biết òi mẹ.”

Chất giọng nửa quen nửa lạ của người phụ nữ nào đấy chợt
vang lên làm những suy nghĩ trong đầu Hạ Tuyết biến mất. Mau chóng, cô quay qua
nhìn hai mẹ con đang chậm rãi bước lên chiếc xe buýt vừa đỗ ịch. Tuy khá nhanh
nhưng Hạ Tuyết vẫn kịp thấy rõ gương mặt Thuỵ Trinh, trông thật dịu dàng, ẩn
dưới chiếc ô màu đen. Cô chị cười rất tươi với thằng bé đi bên cạnh.

“Chị Thuỵ Trinh! Chị Thuỵ Trinh!” – Hạ Tuyết liền
kêu to.

Dẫu tiếng mưa rất lớn nhưng Thuỵ Trinh nghe được có người
gọi mình. Theo quán tính, cô qua qua hướng ánh mắt về phía trạm xe buýt để rồi
thấy rõ Hạ Tuyết đang tròn xoe mắt nhìn mình chằm chằm. Trong thoáng chốc, cô chị
đại hơi sững người... Đúng lúc, giọng thúc giục của người soát vé cất lên đầy khó
chịu. Thế là chẳng kịp phản ứng gì trước cuộc giáp mặt bất ngờ với Hạ Tuyết,
Thuỵ Trinh nhanh chóng cùng con trai bước lên xe.

Hạ Tuyết trân trối nhìn theo bóng dáng xe buýt chạy ra
đường, hoà vào màn mưa trắng xoá. Phải mấy phút sau, cô mới lấy lại suy nghĩ.
Người phụ nữ khi nãy là Thuỵ Trinh? Đúng rồi, không thể nhầm lẫn được. Với lại, Thuỵ Trinh đã quay qua khi
nghe Hạ Tuyết gọi tên vì vậy cảnh gặp mặt vừa rồi không phải ảo giác. Thế đứa
trẻ đi bên cạnh gọi Thuỵ Trinh là mẹ thì sao?

***

Tối hôm ấy, trong phòng locker, Hạ Tuyết không ngừng nhìn
Thuỵ Trinh đang đứng nói chuyện với mấy cô PR khác. Gương mặt cô chị đại ấy lúc
này trông thấy vô cùng khác so với chiều nay. Vẫn lạnh băng, hờ hững và với một
thứ không thể thiếu: điếu thuốc phì phò khói trên môi. Đôi lông mày Hạ Tuyết
hết cau lại rồi giãn ra nhưng sau đó tiếp tục cau lại, cứ như thế, nét biểu cảm
đầy suy tư ấy lặp đi lặp lại gần chục lần. Đơn giản vì cô gái này bắt đầu nghi
ngờ về việc bản thân đã gặp một Thuỵ Trinh khác! Nhưng rồi, Hạ Tuyết tự phản
bác ý nghĩ đó ngay bởi rõ ràng, Thuỵ Trinh có xoay qua nhìn mình. Chà rắc rối
quá! Cô vò đầu, nhăn nhó trông thật thảm.

“Chị sao vậy?” – Hà Dương lo lắng hỏi khi thấy Hạ
Tuyết bức tóc bức tai.

“Hả? À ừ, không gì cả. Có gì hả em?”

“Dạ, em chỉ muốn nói là đến giờ lên sàn rồi.” – Hà
Dương bảo.

“Ừm.” – Hạ Tuyết gật đầu – “Chị em mình đi thôi.”

Hạ Tuyết đành đứng dậy, cùng cô em gái bước đến cửa
phòng. Và lúc đi ngang qua Thuỵ Trinh, Hạ Tuyết nghe tiếng người chị đại đó nói
thật khẽ:

“Đi theo tôi ra đây một lát…”

Chẳng kịp chờ xem Hạ Tuyết phản ứng thế nào là Thuỵ Trinh
đã lập tức rời phòng locker. Đứng bất động trong vài giây, Hạ Tuyết liền đi
theo.

Cả hai ra lối hành lang bên ngoài bar, nơi này ít người
đi qua, rất thích hợp để chia sẻ những bí mật. Thuỵ Trinh vứt điếu thuốc cháy
tàn rồi lấy ra một điếu khác, từ tốn châm lửa và rít thuốc. Đôi mắt cô nheo lại
giống như đang kiếm tìm điều gì qua làn khói trắng. Đứng bên cạnh, Hạ Tuyết
không biết phải bắt đầu thế nào vì vậy mà cứ đứng lặng thinh. Đầu óc cô chứa
hàng tá những câu hỏi, chỉ là chẳng rõ điều gì nên hỏi và điều gì thì không nên
hỏi. Tất cả chợt biến mất khi Thuỵ Trinh nhìn qua cô em, nói thật trầm:

“Cô nghĩ gì về việc chiều nay: tôi nắm tay một
thằng bé, gọi nó là con?”

Lúng túng trong chốc lát, Hạ Tuyết ngước mặt lên chậm rãi
đáp:

“Ừm, em hơi bất ngờ khi chị có con.”

Lại hít một hơi thật dài. Những lời nói của Thuỵ Trinh
phát ra theo cùng lớp khói thuốc dày đặc vì vậy cảm giác, chúng nhẹ nhàng làm
sao:

“Đúng, tôi có một đứa con trai mười tuổi. Tên gọi của
thằng bé ở nhà là Bí Ngô. Nó dễ thương đấy chứ?”

“Hoá ra, chị đã lập gia đình.”

“Cũng không hẳn. Mười năm trước, tôi yêu và chấp nhận qua
đêm với một người đàn ông vốn là một doanh nhân thành đạt nhưng có điều, dẫu đã
rất lớn vậy mà anh ta vẫn cứ bám váy mẹ. Cô hiểu ý tôi?”

“Dạ... Vậy sao anh ta không cưới chị?”

Thuỵ Trinh cười nhạt nhẽo xong thở dài thườn thượt:

“Mẹ anh ta không thích có nàng dâu làm cái nghề chuyên để
đàn ông sờ mó. Tất nhiên anh ta nghe theo, chẳng những thế còn cưới ngay một cô
gái con nhà danh giá. Khi tôi sinh Bí Ngô, mẹ anh ta muốn đưa thằng nhỏ về chăm
sóc vì đây là cháu đích tôn của dòng họ. Lúc đó, tôi chỉ có một mình không ai
thân thích, tiền cũng không vậy nên tôi đành để bà ấy mang thằng bé đi. Mỗi
tháng, tôi chỉ được phép thăm nó hai lần.”

Đôi mắt Hạ Tuyết chùng xuống, ra điều cảm thông trước lời
tâm sự buồn bã từ một người mẹ trẻ. Có nỗi đâu nào lớn bằng nỗi đau của việc
không thể ở bên cạnh chăm sóc quan tâm cho con mình mỗi ngày.

“Người đàn ông đó có bao giờ đến thăm chị?”

Điếu thuốc chưa hút hết nhưng Thuỵ Trinh đã vứt ra ngoài
cửa sổ. Cô vuốt nhẹ mái tóc tém, bảo với vẻ lảng tránh:

“Điều cô thắc mắc xem như đã được giải đáp, đến đây thì
ngừng thôi. Tôi hy vọng cô đừng cho người khác biết việc tôi có con.”

Thấy Thuỵ Trinh tránh né câu hỏi của mình, Hạ Tuyết nhận
ra cô chị không muốn tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện. Không còn cách nào khác,
Hạ Tuyết đành gật đầu: “Em hiểu, chị đừng lo.”

Buông thỏng hai từ cám ơn ngắn gọn, Thuỵ Trinh đi ngang
qua Hạ Tuyết. Còn lại một mình, Hạ Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, không gian sáng
bừng vì ánh trăng treo cao. Cơn gió lạnh thổi vào khiến cô tự dưng thấy chơ vơ.

Vừa lên sàn bar, Hạ Tuyết ngó thấy Tri Đồng ngồi lặng lẽ
trên chiếc ghế trong góc phòng tối. Trông gương mặt anh hơi bất ổn, dường như
có cả một cái núi mệt mỏi đang đè nặng lên anh. Tức thì, cô tiến đến chỗ gần.

“Anh gặp rắc rối gì à?”

Nghe thấy chất giọng quen thuộc, Tri Đồng mở mắt ra
mặt hơi ngẩng lên.

“Ừm, chỉ mệt mỏi tí thôi.”

“Hay tôi mát xa cho anh nhé.” – Hạ Tuyết đề nghị.

Tri Đồng toan trả lời thì đột ngột có người xuất hiện
ngay bên cạnh cả hai. Giật mình xoay qua, Hạ Tuyết ngạc nhiên khi thấy người vệ
sĩ mặc áo đen hôm trước được Trọng Lâm phái đến để yêu cầu cô đứng bàn cho hắn.

“Chào cô Hạ, cậu chủ của tôi đang chờ cô.”

“Chờ gì ạ?” – Hạ Tuyết hỏi ngay, thể hiện rõ sự kinh
ngạc:

“Chờ cô Hạ phục vụ. Thiếu gia tôi nói chỉ thích mỗi
cô Hạ đứng bàn.”

Đối diện, Hạ Tuyết cảm giác đầu choáng váng mặt mày xay
xẩm. Chuyện quái đản gì nữa đây trời ơi! Cô tự nhủ như thế và thấy rằng, tháng
này sao quả tạ chiếu mình nặng hơn những lần trước. Trọng Lâm đang có mặt ở đây
và lần nữa lại chọn cô. Bộ anh chàng này định chơi trò giật gân gì hay sao.

“Cô Hạ, mong cô nhanh chân cho, thiếu gia tôi đang
chờ.”

Lời giục giã vô cảm từ tay vệ sĩ khiến Hạ Tuyết khó xử vô
vàn. Cô không thích gặp Trọng Lâm nhưng nếu từ chối thì liệu có ổn không.

“Đừng lo, Hạ Tuyết.” – Tri Đồng cất tiếng động viên thật
đúng lúc – “Nếu Trọng Lâm thích thì cô cứ phục vụ, anh ta chắc cũng không làm
gì đâu.”

Ngán ngẩm. Hạ Tuyết còn có đường lui ư? Tất cả chỉ vì kế
sinh nhai mà bản thân phải khổ sở như vậy đây. Dù biết mình không có quyền làm
vậy nhưng Hạ Tuyết vẫn thở ra chán chường khi nhìn sang tay vệ sĩ đang đứng với
dáng vẻ hơi sốt ruột vì chờ đợi lâu. Khi vừa hiểu ý của cô gái là tên này quay
lưng bước đi ngay. Còn Hạ Tuyết, lầm lũi theo sau.

Dẫu đang mệt nhưng Tri Đồng vẫn không thể không lo lắng
cho Hạ Tuyết. Ban nãy anh động viên cô vậy thôi chứ thật chất là trong lòng lại
nghĩ khác. Anh vốn hiểu con người Trọng Lâm, tay thiếu gia ấy là một kẻ đáng
sợ. Tri Đồng chẳng thể làm gì ngoài việc để cô gái đi theo tên vệ sĩ. Nếu anh
nhúng mũi vào chuyện này, không khéo lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức. Có thể
anh thì không sao nhưng lỡ khiến Hạ Tuyết mất việc thì sẽ rất tồi tệ vì đây là
việc làm thêm duy nhất của cô.

“Ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ có ngày bị mất bóp tiền.” – Giọng
Thục Nghi ngay bên cạnh, nghe rành rọt.

Tri Đồng quay qua thấy Thục Nghi cầm bóp tiền của mình,
đưa qua đưa lại giống như tên trộm thứ thiệt. Gương mặt cô vẫn thế, chẳng có
chút cảm xúc nào dẫu đang đùa nghịch.

“Giờ cô lại có thêm cái tài ăn trộm nữa đấy à?” – Tri
Đồng nhích người ra để tạo thêm khoảng trống trên ghế sofa.

Chẳng ngần ngại, Thục Nghi ngồi phịch xuống nơi vừa được
dọn sẵn chỗ, đáp tỉnh rụi: “Có trách thì trách anh lơ là chứ sao lại đổ cho
tôi.”

“Cô giống hệt trẻ con, phải ăn thua đủ với tôi mới
chịu.”

“Tôi chỉ nói lý, anh nghe lọt tai hay không thì tuỳ.” –
Thục Nghi đặt bóp tiền lên bàn – “Làm cái nghề này, hiền quá thì chết từ đời
tám hoánh nào rồi.”

Tri Đồng cười cười nhưng rồi chợt nhăn mặt vì cơn đau đầu
kéo đến nhói buốt. Không ngờ cơn mệt mỏi lại nặng nề đến vậy. Không nghe Tri
Đồng nói gì, Thục Nghi chậm rãi xoay sang bên. Cô ngạc nhiên bởi trông mặt anh
nhăn nhó hệt như đang chịu cái gì đó đau đớn lắm. Tò mò, cô hỏi e dè:

“Anh bị gì thế? Táo bón hả?”

Dù đầu đau nhức kinh khủng ấy vậy, anh chàng họ Hoàng vẫn
bật cười khi nghe câu hỏi “có duyên chưa từng thấy” của cô gái bướng bỉnh ấy.

“Cô còn đùa được. Tôi mệt và đau đầu quá!”

“Nãy giờ, anh có sơ ý va đầu vào cây cột nào không,
nguy hiểm lắm nhé.”

“Nãy giờ nghe cô nói, đầu tôi càng nhức hơn nè.”

“Ừ thì không đùa nữa. Anh đau đầu do bệnh à?”

Tri Đồng, hai ngón tay nắn bóp thái dương, bảo:

“Không phải. Thỉnh thoảng tôi vẫn thường bị thế, hẳn do
áp lực công việc. Kinh doanh mà, đầu óc vận động liên tục để tìm ra các chiến
lược mới.”

Lông mày Thục Nghi hơi cau lại bởi chẳng hiểu quái gì
hết. Cái gì mà “đầu óc vận động liên tục” rồi “chiến lược mới” nghe cứ như là
tranh chức Tổng thống. Nếu thế thì hẳn ông Barack Obama gì đấy sẽ không đêm nào
ngủ ngon vì bị chứng động kinh hành hạ. Nhưng nôm na, cô hiểu Tri Đồng mệt mỏi
là do tác động ngoại cảnh chứ không phải vì có “tiền sử” té giếng từ bé.

“Có cần tôi giúp không?”

“Cô sẽ giúp gì?” – Tri Đồng hỏi kèm theo cái nhìn
nghi hoặc.

Không trả lời, Thục Nghi mau chóng đặt hai bàn tay lên
đôi vai Tri Đồng, xoa bóp nhè nhẹ. Dù cô nghe rất rõ anh bảo bản thân đang nhức
đầu vậy mà chẳng hiểu sao lại mát xa ngay vai. Hay do học “y thuật” từ nhỏ nên
Thục Nghi nghĩ vai và đầu liên quan với nhau?

“Tôi nhức đầu.” – Tri Đồng như nhắc nhở cô gái họ
Lý.

“Tôi có nghe nhưng ngồi như thế này thì khó mát xa
đầu cho anh lắm.”

Nghe câu đáp lời đầy hậm hực của Thục Nghi, Tri Đồng thở
ra rồi xoay người qua đối diện với cô, ra ý kiến: “Vậy thì làm kiểu này xem
sao.”

Nói xong là cậu chủ “giấu danh phận” đó liền nằm ngay
xuống ghế sofa, đầu gối lên đùi Thục Nghi mà không chút ngần ngại. Thục Nghi từ
kinh ngạc chuyển qua sửng sốt, từ sửng sốt chuyển qua tức giận nên nói gắt gỏng
mà quên mất đây là hành động thô lỗ đối với khách.

“Anh ấm đầu hả? Làm trò gì kỳ vậy?”

“Thì để cô mát xa cho dễ.” – Tri Đồng thản nhiên và có
lẽ, lúc này nên tìm hiểu thử xem anh có nhức đầu thật hay không.

“Nhưng nằm thế chẳng hay ho gì hết!” – Thục Nghi không
biết sao cứ thấy ngượng ngượng, kỳ kỳ.

“Bình thường thôi mà. Tôi là khách, cô phải chiều tôi
chứ. Lẽ nào, ngay cả việc mát xa giúp khách thư giãn, cô cũng không làm nổi ư?”

Nghe anh chàng hạch hoẹ vậy, Thục Nghi chẳng rõ
nên đáp trả thế nào vì anh nói rất chí lý. Cô cảm giác không được thoải mái lắm
bởi hẳn đây là lần đầu tiên có vị khách tựa đầu lên đùi mình. Người gì dở hơi thật! Nhủ thầm, Thục
Nghi chán chường đưa tay lên trán Tri Đồng xoa xoa nhẹ nhàng. Còn anh chàng họ
Hoàng kia thì kín đáo nở nụ cười thích thú vì xem như keo này anh thắng cô gái
ương bướng đó 1–0. Chưa kể, anh còn được thư giãn đầu óc bằng đôi tay của người
đẹp nữa.

Báo cáo nội dung xấu