Bố già trở lại - Phần VII - Chương 26 - Phần 1

Chương 26

Tom Hagen đi sớm để đến giờ chơi golf, tạt vào nhà hàng của
câu lạc bộ để uống cà phê. Anh kêu hai li, theo thói quen, để không phải chờ
đợi nhờ pha thêm.

“Ông Hagen!” giọng ai đó gọi anh.

Hagen
nhìn vòng quanh. “Ông Đại sứ,” anh nói. Tiến lại gần bàn của ông già, đưa
tay ra. Corbett đang ngồi cùng bàn với những người ở Sở Mật vụ. “Quả là một
ngạc nhiên thú vị.” Chuyện ông ta từng lưu trú tại tổ quỷ của Johnny Fontane có
vẻ là một bí mật, nhưng ít có bí mật nào ở Nevada
mà Hagen lại
không biết. “Cái gì mang ông đến Las
Vegas?”

“Tổ chức của tôi đang xem xét yêu cầu xây dựng một nhà hát
cho viện đại học ở đây,” ông nói. “Tôi thật sốc khi Las Vegas cũng có cả một viện đại học mà lại
thiếu khoa sân khấu kịch nghệ. Tôi phải đích thân đến đó xem xét. Ngồi xuống
đi.”

Làm như chàng là một con chó bị nguyền rủa. Nhưng ngài Đại
sứ vốn như thế. Hagen
bảo người phục vụ đem cà phê qua cho mình, rồi ngồi xuống. “Xin lỗi tôi chỉ còn
ít phút nữa thôi. Đến sớm để đánh golf.”

Ngài Đại sứ nâng cốc lên. “Không bao giờ là quá sớm để uống
trà.”

“Tôi là người ghiền cà phê,” anh nói. “Ông là hội viên ở
đây?”

Ông Đại sứ co rúm người lại, như thể Hagen hỏi ông là ông đã từng chơi vịt chưa.

“Con ngài đang làm một việc phi thường đấy,” Hagen nói. “Tôi không ở Washington lâu, nhưng
cũng đủ lâu để biết gánh vác quốc gia đại sự là trách nhiệm nặng nề, đặc biệt
là những việc có thể thực sự tạo ra khác biệt trong đời sống của người Mỹ trung
bình.”

Điều này đã phóng ngài Đại sứ vào một tràng khoe khoang tâng
bốc con mình. Tuy vậy, Hagen
đã thành thật. Mấy đứa con của anh treo hình Tổng thống Shea trên tường, gần
bên các ca sĩ rock - and - roll, các ngôi sao điện ảnh và Chúa Jesus. Dầu cho
cuộc bầu cử có bị tai tiếng và dầu cho Jimmy Shea có vẻ là tay mơ thiếu kinh
nghiệm, Hagen
đã ngạc nhiên nhận thấy anh ta đã nhanh chóng trở thành một lãnh tụ lớn như thế
nào. Chuyện này làm Hagen
nhớ lại lúc anh chỉ dạy Michael tiếp quản quyền lực từ Bố già.

Hagen uống cạn li cà phê thứ hai. Anh phải đi. “Ông còn ở
thành phố này lâu không?” anh hỏi.

“Thực ra là đang trên đường đi ra,” ông ta nói. “Vài
cuộc gặp gỡ nhanh, và tôi hướng đến cái lỗ địa ngục sa mạc kia để đi đến
California.”

“Lúc nào thuận tiện chúng ta chơi lại ván tennis đó nhé,”
Hagen nói.

“Ván tennis nào vậy?”

“Thôi quên đi,” Hagen nói. “Làm ơn gửi lời thăm hỏi của tôi
đến Tổng thống. Chúc ông ấy vạn sự như ý.”

“Vâng, tôi sẽ nói lại với anh nhà tôi.”

Tom Hagen dành lòng kiên nhẫn cho công việc và gia đình và
không còn lại chút nào cho trò chơi golf nữa. Anh thuê một chiếc xe đẩy bất cứ
khi nào có thể. Anh lại gần quả bóng, nhắm vào nó, đánh bốp một phát. Rồi quên
đi.

Hôm nay anh chơi golf với Michael, Hal Mitchell và một anh
chàng bạn của Michael tên Joe Lucadello mà anh chưa gặp lần nào.

Michael cũng đã nghe rằng Corbett Shea đang ở thành phố này.
Người ta tưởng là Tổng thống đã có kế hoạch đến nghỉ ngơi tại nhà Fontane nhưng
rồi vì lí do nào đó phải hủy bỏ dự tính đó. Điều này không có nghĩa là câu
chuyện về Đại sảnh Corbett từng được đề xuất là hoàn toàn giả tạo.

Đứng bên cạnh Hagen nơi chiếc xe, Hal Mitchell lắc đầu và
cười nụ. Trong bất kì khung cảnh nào khác chắc là Hagen sẽ không dám ăn nói với
Michael theo cái điệu suồng sã bỗ bã như nãy giờ. Nhưng có một quy ước được
hiểu ngầm là khi cùng chơi thể thao Tom vẫn là đại ca không khác thời thơ ấu
khi anh lớn Tom chỉ dạy cho chú út Mike chơi tennis. Những người bạn cùng chơi
với họ không có vẻ giật mình sửng sốt về hiện tượng đó như những người khác.
Hai người bạn này đều biết Mike đã khá lâu tuy chưa lâu bằng Tom nhưng cũng đã
gần vài chục năm rồi - Mitchell từ khi cùng quân ngũ và xuyên suốt cả cuộc
chiến và Joe Lucadello thì còn lâu hơn, từ những ngày cùng Mike đèn sách ở
Christ’s College, Cambridge. Joe là một chàng trai gầy ốm đến từ Philadelphia
với quần áo lòe loẹt sặc sỡ và một miếng che mắt trái. Anh ta đến Vegas nghỉ
ngơi, làm khách mời ở Lâu Đài Trên Cát. Đây là lần đầu Hagen gặp anh ta.

“Mike nói với tôi là bạn và anh ta cùng gia nhập Không lực
Canada,” Mitchell nói.

“Không lực Hoàng gia Canada, ông Mitchell à,” Joe nói, nháy
mắt.

“Hãy gọi tôi là Sarge” (phát âm trại đi của Sergeant, Trung
sĩ), anh ta nói. “Bạn bè đều gọi tôi như thế.” (anh ta phát âm my friends
thành my fwiends).

“Cám ơn anh bạn.”

Từ khi có chuyện Fredo, tâm tính Michael hay biến đổi thất
thường. Chuyện đó cũng đè nặng lên Hagen. Trong tư cách consigliere,
anh ta vẫn luôn tin rằng có những điều cần phải làm và bạn đã làm. Một khi bạn
đã làm, bạn không bao giờ nói về nó nữa. Bạn quên nó đi. Ngay cả chỉ một
khoảng cách như đường tơ kẽ tóc giữa tin vào một điều và làm điều đó cũng đủ là
không gian dung chứa bao cơn mộng dữ.

Hãy nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng đó. Đánh bốp vào nó
và quên nó đi.

Hagen được dành vinh dự phát bóng. Anh vụt mạnh vào quả bóng
khiến nó vọt bắn đi hơn hai trăm năm mươi yards, theo một đường thẳng băng.

“Tôi không nắm được những gì bạn làm, Joe à,” Mitchell nói
trên đường đi đến lỗ kế tiếp, hai chiếc xe đẩy của họ sóng hàng bên nhau trên
lối đi. “Vẫn còn là piwot?” (pilot, phi công).

“Buồn cười thật đấy,” Joe nói. “Bạn quả là người có khiếu
hài hước. Tôi biết bạn quản lí một casino, nhưng tôi không hề có ý tưởng
nào về chuyện bạn còn là một trong những diễn viên hài có tài đấy.”

Viên Trung sĩ định nói là pilot, nhưng anh ta đã
phát âm - theo Hagen nhận ra, và Joe cũng tưởng lầm - thànhpirate (cướp
biển). Nhưng Hagen không muốn làm Mitchell lúng túng bằng cách đính chính sự
hiểu lầm của Joe, và anh cũng không thể “tiếp nhãn “(make eye contact, đá lông
nheo) với Mike. Trong một thời điểm kéo dài, đầy nhột nhạt, dường như không ai
biết phải nói gì đây và nói thế nào.

Chính vào lúc đó mà Hagen lần đầu tự hỏi Joe Lucadello có
thực là bạn cũ của Mike ở Christ’s College, Cambridge, chứ không phải là thành
viên của một Gia đình khác?

“Không phải là piwate,” chàng Trung sĩ la toáng
lên. “Piwot.” Anh ta vươn ra cả hai cánh tay để diễn kịch câm máy
bay.
Chiếc xe của anh ta đột ngột ngoặt vào một bẫy cát. “Pwanes
(anh ta muốn nói ‘planes’, máy bay).

“A, hiểu rồi,” Joe nói. “Xin lỗi. Ờ, không. Ngay sau chiến
tranh tôi làm cho Hàng không Phương Đông. Nhưng mà, không...”

“Bạn bị chuyện đó trong chiến tranh, phải không?” Mitchell
nói. “Con mắt ấy?”

“Nhiều hơn hoặc kém hơn. Mà cũng có thể là không hơn không
kém.” Joe lửng lơ, ỡm ờ, theo cái điệu... “trớt hướt”, ai muốn hiểu sao
thì hiểu!

Nhiều hơn hoặc kém hơn?Mà cũng có thể là không hơn không
kém?
Hagen phân vân. Có thể là cái kiểu tạo dáng” lửng lơ con cá vàng”
kia chưa hẳn là kì dị như mới thoạt nghe. Nhiều tay cựu chiến binh thích khôi
hài khi nói về chiến tranh. Hagen không phải là cựu chiến binh, nhưng ba
chàng kia đều là. Mitchell có vẻ chấp nhận chuyện tránh né không trả lời như là
chuyện không có gì lạ.

Hagen đặt bóng lên cọc phát bóng.

“Vậy bạn đang làm loại công việc gì?” Mitchell hỏi.

“Thì... này kia nọ,” Joe trả lời nhơn nhơn, trơn tuột như
con chạch.” Những mặt khác nhau của các loại công việc, bạn biết chứ? Chủ yếu
là tôi coi mọi chuyện đều... dễ thương và thoải mái như bài ca Take it
nice and easy
đã nói lên cái... triết lí dung dị ấy!”

Hagen lùi lại nhường quyền đánh bóng cho người khác. Anh ta
đã sắp đánh bóng đi nhưng cuộc đối thoại khật khừ, lửng thửng kia thu hút sự
chú ý của anh. Chuyện phá vỡ nghi thức đánh golf không làm anh phiền hà gì.
Người ta tán hươu tán vượn thế nào tùy thích, anh chẳng bận tâm. Có điều là Joe
đã nói những gì mà một kẻ ranh ma quỷ quyệt có lẽ đã nói. Michael được cho là
đến thành phố này vì những cuộc gặp gỡ với các cổ đông của hai công ty nhà anh,
còn Joe được cho là đến đây để nghỉ ngơi vui chơi. Chuyện này có nghĩa là gì
nếu như Joe ở trong một gia đình khác? Hagen vẫn luôn luôn giả định là có điều
gì đó khác hơn là ước muốn trở thành một công dân tuân thủ luật pháp(a law - abiding
citizen)nằm sau việc Michael phong cho Geraci làm Ông Trùm. Nếu Mike thành
thật trong chuyện thoái vị nhường ngôi, tại sao chàng ta lại làm chuyện đó với
bao nhiêu những sợi dây ràng buộc? Ủy ban? Có lẽ họ sẽ vui sướng nếu anh từ bỏ
quyền lực. Michael đã nói rằng đấy là để bảo vệ: chính mình, gia đình mình,
những quyền lợi kinh doanh của mình. Hoặc có lẽ Michael không thể để mình buông
bỏ mạng lưới liên kết, vốn vẫn luôn là tài sản có giá trị nhất của nhà
Corleones.

Hoặc có lẽ có liên hệ nào đấy với nhân vật Joe này.

Hagen nhằm vào quả bóng.

Anh tiếp tục tin rằng Michael đã tạo ra câu đố rối rắm và
xuất sắc mà xưa kia Vito vẫn thường xây dựng và Hagen thường thích thú tìm lời
giải (tại sao Hagen lại bực bội khi làm điều này với Michael thì anh vừa hiểu
lại vừa không hiểu). Có thể nào tên cướp biển với chiếc quần Sansabelt màu cam
kia là chìa khóa cho mọi chuyện này? Hagen chưa kiểm tra nhân thân anh ta trước
đây. Michael đã nói rằng chàng ta và Joe đã học chung lớp ở Christ’s College,
Cambridge và Hagen đã chấp nhận điều đó theo giá trị bề mặt. Joe nói rằng anh
ta đến từ Jersey, nghĩa là bên ngoài nhà Philly, nhưng Hagen không thực sự biết
những người nhà Philly. Họ sống khép kín trong vòng thân tộc thôi nên người
ngoài chẳng mấy ai biết được gì nhiều về họ. Tuy vậy New Jersey có thể là một
dấu hiệu chỉ dẫn. Michael có cái đầu nhìn xa trông rộng hơn là những gì ngài
Đại sứ hé cho anh biết. Còn Hàng không Phương Đông? Có rất nhiều ổ để cắm phích
vào và để xem thử chúng có giúp cho Hagen giải được ẩn số x
gì không.

Vẫn còn mặc bộ đồ chơi golf, Tom Hagen bật đèn trong văn
phòng của anh ta ở Las Vegas, bên trên một tiệm giày gần Fremont, và ngồi xuống
bàn giấy của mình, một cái bàn mặt cuộn xưa kia là của Genco Abbandando, được
đưa đến đây từ nhà của Vito Corleone. Đến điểm này trong sự nghiệp của Hagen,
anh có mạng lưới những liên kết để lần dò manh mối câu chuyện về bất kì người
nào trên bàn làm việc của mình, thường là chỉ với ba hoặc bốn cuộc gọi, gần như
luôn luôn chẳng mất mấy tí thời giờ. Một giờ, theo tiêu chuẩn của anh, là một
sự phô diễn khá tồi tệ rồi đấy. Anh đã có thông tin mà Lucadello đưa đăng kí ở
Lâu Đài Trên Cát và những gì anh đã tìm hiểu được về anh chàng này trong buổi
sáng nơi sân golf. Anh ước lương rằng chuyện tìm hiểu về Joe Lucadello sẽ mất
ba cuộc gọi và hai mươi phút. Hagen nhìn vào đồng hồ, ghi nhận thời gian, và
nhấc điện thoại.

Bốn giờ sau đó Hagen vẫn chưa thu thập được gì. Không có ai
mang tên đó từng làm việc cho Hàng không Phương Đông, hay làm phi công cho
Không lực Hoàng gia Canada, hay từng học ở Christ’s College, Cambridge. Người
nhà Philly chưa từng nghe về nhân vật đó. Anh ta chưa bao giờ lấy dấu vân tay ở
bất kì nơi nào trên đất Mỹ. Anh ta chưa bao giờ đăng kí một chiếc xe, một chiếc
thuyền, một khẩu súng, hay một đơn khiếu kiện hợp pháp nào. Anh ta chưa bao giờ
đóng thuế lợi tức liên bang. Hẳn rồi, căn cước có thể là giả, nhưng ngay cả một
căn cước giả cũng để lại nhiều vết tích hơn là chuyện này. Theo như Hagen có
thể tuyên bố, thì thật ra hiện nay không có người nào là Joe Lucadello đang
sống trên cõi đời này cả. Mà suốt buổi sáng nay anh đã chơi golf với Casper Con
Ma Một Mắt tự xưng là Joe Lucadello đấy thôi!

Nhằm tìm chút gì làm định mức khuây khỏa cho
trôi qua buổi chiều
, anh thanh kiểm lại câu chuyện của ngài Đại sứ. Tất cả
đều đúng: ông ta đã ở nơi “tổ nóng” của Johnny nhưng đã rời đi; ông ta thực sự
có gặp gỡ một số người ở đại học, họ rất nóng lòng muốn biết rằng dường như Ông
Shea có khuynh hướng tán đồng việc xây dựng đã được đề xuất. “Muốn đọc ý nghĩ
của ngài Đại sứ quả có hơi khó đấy,” Hagen nghĩ. “Tuy vậy, vẫn chúc bạn may
mắn,” anh gật gù tự nhủ.

Anh lại nhìn vào đồng hồ đeo tay. Chỉ còn vừa đủ thời gian
để thay quần áo và chạy đến dự lễ khai trương viện bảo tàng nghệ thuật.

Anh cấp tốc đến khách sạn và chạy lòng vòng để sẵn sàng vọt
ra trong đêm như thế anh đã trễ lắm rồi vậy, thế nhưng anh đã đến viện bảo tàng
sớm, như thường lệ. Lễ khai trương còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu. Theresa,
vợ anh, nữ chủ tịch Ủy ban Thu thập Bảo tàng, đang ở sân bay đón nhà nghệ sĩ.
Cô trưởng ban lễ tân ve vẩy ngón tay vào Hagen, yêu cầu anh dừng lại nhưng giám
đốc bảo tàng đã kịp lao tới, xin lỗi rối rít phu quân của nữ chủ tịch.

Tom chưa từng nghe về nhà nghệ sĩ này, nhưng anh thấy ngay
là cuộc triển lãm là ý tưởng của Theresa về một sự thỏa hiệp, được trang trí
với một trò đùa láu lỉnh. Anh không thể không mỉm cười. Nàng có một chứng chỉ
về lịch sử nghệ thuật và thị hiếu của nàng hướng về hội họa trừu tượng. Nhiều quý
bà trong ủy ban của nàng là vợ của các chủ trang trại “chân quê” không biết gì
mấy về nghệ thuật nhưng biết rõ họ thích gì. Họ thích những tranh sơn dầu đầy
vẻ tang tóc thê lương của người da đỏ. Họ thích Norman Rockwell. Họ thích một
số tác phẩm đầu tay của Picasso. Cuộc triển lãm được đặt tên là “Mèo, Xe và Hí
họa: Nghệ thuật Pop của Andy Warhol.” Những chiếc xe giống như được sao chép từ
các mẩu quảng cáo trong các tạp chí, với cùng hính ảnh của một chiếc xe thể
thao lập lại theo những dãy thẳng hàng và nhiều màu. Hí họa là những bức phóng
lớn đầy vết sưng tấy những hình ảnh từ Popeye và Superman. Và họ cũng
thích những con mèo, ngay cả những con mèo màu xanh lá cây với những con mắt đỏ
rực gây cho Hagen một cảm giác bồn chồn sợ sệt.

Dây thừng chăng ngang bằng nhung hạ xuống. Theresa vẫn chưa
đến. Đám đông dàn trải rải rác bắt đầu thu gom lại.

“Xe đẹp đấy,” Michael vừa nói vừa chỉ vào. Anh ta cùng đi
với một nhóm cổ đông trong công ty bất động sản lớn nhất của gia đình, cùng với
Al Neri và vài tay cơ bắp. Sau cuộc này, tất cả sẽ cùng đi đến một bữa ăn riêng
mà Enzo Arguello cho dọn lên tại phòng khiêu vũ quay tròn tại Lâu Đài. “Tuy
vậy, tất cả những màu sắc khác nhau đó làm cho người ta khó lựa chọn.” Michael
nói thêm.

“Tôi lại nghĩ có lẽ đó chính là điểm nhấn.” Hagen góp nhời
bàn Mao tôn Cương... ẩu!

Cuối cùng Theresa đến với nhà nghệ sĩ, một chàng trai trẻ
mảnh khảnh, mặt trông ngơ ngác với tóc vàng hơi pha hồng và cặp kính màu đỏ.
Đám đông đi theo anh ta.

“Anh bạn Joe của chú có vẻ là người tốt nhỉ?” Hagen gợi ý.

“Đúng vậy,” Michael nói. “Một trong những người tốt nhất mà
tôi từng gặp.”

“Vậy sao?” Hagen lấp lửng.

“Anh đã có một buổi chiều hay ho nhỉ?” Michael cạnh khóe.

Một cách mát mẻ nhưng không hề êm ái.

Làm thế nào mà hắn có thể biết về nhà buôn ở Bonanza Village
kia nhỉ? Hagen đã thận trọng thực hiện mọi biện pháp đề phòng. Hay là trong các
bông hoa có dấu những thiết bị nghe lén? Hoặc là điện thoại bị bí mật theo dõi?

“Anh không tìm ra manh mối gì, phải không?” Michael nháy
mắt.

Lucadello. Đó là đề tài anh ta đang nói về. “Tôi chỉ làm một
vài cuộc gọi về anh ta,” Tom nói. “Và vài công việc giấy tờ khác. Còn để
trả lời câu hỏi của chú, đúng, tôi không.”

“Nếu anh muốn biết về anh bạn Joe, tại sao anh không hỏi
tôi?”

“Tôi chỉ hơi tò mò tí thôi,” Hagen nói.

Michael nâng li rượu lên và gật đầu hướng về phía con mèo
xanh lá cây. “Quá nhiều hiếu kì đấy,” anh ta nói, nhưng không uống ngụm nào.

“Tôi biết anh nghĩ thế nào, Tom à,” Michael nói, chuyển sang
phương ngữ Sicily. “Tôi biết những gì anh làm. Bản chất anh là thế và đó là lí
do tại sao anh lại là một luật sư giỏi.”

“Vậy anh ta thuộc Gia đình nào?” Tom hỏi, cũng bằng phương
ngữ Sicily. “Tôi có tiếp xúc với Nunzio ở Philly.”

“Tại sao anh nhảy đến kết luận rằng Joe là một phần trong tổ
chức của chúng ta, Tom? Bởi vì anh ta mang một cái tên Ý? Tôi thất vọng về anh
đấy.”

“Không phải vì anh ta mang một cái tên Ý, không phải thế.
Chú nghĩ chú đang nói chuyện với ai vậy?”

Báo cáo nội dung xấu