Bố già trở lại - Phần VIII - Chương 28 - Phần 1

PHẦN VIII

1961 - 1962

Chương 28

Michael Corleone và Nick Geraci bắt đầu năm cuối cùng làm ăn
chung với nhau như thế, trong tình trạng của thế cờ bí Chiến tranh lạnh toàn
diện.

Họ tấn công ngầm lẫn nhau và nghĩ, một cách sai lầm, là kẻ
kia không biết đòn chém lén của mình.

Cả hai đều tê cóng người bởi một bí mật mà họ nghĩ mình đang
ẩn tàng, thận trọng cảnh giác mọi lúc mọi nơi để sẵn sàng động thủ một cách
nhanh chóng, chính xác, dứt khoát, theo tiêu chí’ tiên hạ thủ vi cường”, ngay
vào lúc cần thiết.

Họ cũng rất nóng lòng muốn giết hại lẫn nhau, nhưng đều chưa
có thể.

Quả là không an toàn cho Geraci nếu muốn đi một nước cờ nào
chống lại Michael (hoặc Russo, về vấn đề đó) mà không được sự chấp thuận của Ủy
ban, mà điều này cốt yếu sẽ là bất khả khi anh không ở trong Ủy ban. Còn mặt
khác cũng quan trọng không kém, đó là giết Michael Corleone cũng có nghĩa là
giết đạo quân hùng mạnh nhất mà thế giới từng biết đến gồm các chính trị gia,
thẩm phán, viên chức công đoàn, sĩ quan cảnh sát, đội trưởng cứu hỏa, thanh tra
xây dựng, nhân viên điều tra, các tổng biên tập nhật báo, tạp chí, các nhà sản
xuất tin cho ti vi và các thư kí - đánh máy được cài đặt có tính chiến lược,
vẫn ăn lương nhà Corleone. Không ai khác ngoài Michael và Hagen
biết tất cả những ai có tên trên bảng lương của Gia đình và mọi lắt léo trong
việc vận hành bộ máy đó, và Hagen
hình như là không thể lung lạc. Michael dầu không coi trọng lắm phẩm giá của Hagen nhưng hai con người
đó cần nhau theo cách mà những cặp vợ chồng già cần nhau. Ngay dầu Geraci có
nhận định không chính xác về chuyện này thì anh ta vẫn có lí. Nguy cơ trong
việc thử lung lạc Hagen
là quá lớn. Có lẽ chỉ là một cơ hội trong hàng ngàn là được việc, còn chín trăm
chín mươi chín là chuyện lấy lửa thử vàng kia sẽ khiến cho Geraci rước lấy họa
sát thân. Ngay cả nếu Geraci thực sự thoát khỏi Michael, cũng vẫn khó mà
tưởng tượng Hagen - bên ngoài Nevada, không phải là dân Ý, không có cơ hội
tiếp thu quyền lực - lại nói, Okay, Nick chuyện này là phải như thế này
đây.
Ngay cả việc tiếp cận gián tiếp mà Geraci hiện có được đối với
guồng máy liên kết kia cũng quá có giá trị, không nên hủy hoại.

Đối với Michael, anh ta còn quá cần Geraci nên cũng chưa thể
khử anh chàng này. Còn ai khác có thể điều phối vụ này ở Cuba? Michael
cần ai đó tuyển mộ đúng những người đáp ứng được các đòi hỏi của công việc, chỉ
huy và đôn đốc thực hiện tốt công việc, và sau khi xong việc, nếu cần thì dùng
tiếp, còn nếu không thì cứ đặng chim bẻ ná, đặng cá quên nơm. Có trách thì...
xuống Diêm vương mà khiếu kiện! Những ông vua khai sáng triều đại mới sau khi
lên ngôi cao vẫn thường quay lại sát hại công thần vì công thần thì thường hay
hống hách, lộng quyền và lờn mặt thiên tử tôn nghiêm. Chuyện này trong lịch sử
vẫn đầy những tấm gương tày liếp và lịch sử vẫn cứ là cuộc tái diễn không
ngừng.

Quan trọng hơn nữa, còn ai khác có thể, trong giai đoạn quá
độ này, tỏ ra là một Ông Chủ tin cậy được đối với các Ông Trùm khác. Giờ đây
nếu giết Geraci, Michael sẽ bóp chết mọi cơ hội mà anh có để giữ lời thề đối
với vợ và bố mình.

Vợ cũ đã li thân. Bố đã quá cố.

Không thành vấn đề. Sinh li và tử biệt là những chuyện xiết
bao đau lòng, nhưng một người dùng những điều đó để phá vỡ lời hứa thì không
thể còn tự coi mình là con người trọng danh dự được nữa.

Nick Geraci đã không lưu ý vấn đề chao đảo của mình cho đến
cái ngày Michael Corleone bảo với anh rằng anh là Ông chủ mới. Vấn đề không
hoàn toàn biến đi sau đó, nhưng chỉ được nhận ra thoáng qua và có thể được bào
chữa dễ dàng (những cơn rùng mình vì cảm lạnh hay những bồn chồn lo lắng vì uống
qua nhiều cà phê) cho đến mùa hè năm ấy, vào khoảng thời điểm anh đến New
Jersey lần đầu với Joe Lucadello (mà anh ta tin đó là Điệp viên Ike Rosen) để
tham quan vùng đất đầm lầy mà Geraci đã tìm thấy khi anh ta và Fredo đang bàn
về kế hoạch Colma Miền Đông. Cho dầu kế hoạch của Fredo có khả thi hay không,
việc mua được mảnh đất này cũng đã là một món hời. Geraci đã sử dụng nhà kho
cho nhiều nhu cầu tàng trữ khác nhau, nếu không đã bỏ quên tài sản này rồi. Bất
kì khi nào muốn, anh cũng có thể bán lại với giá gấp đôi.

Họ cùng ngồi xe đến đó, Donnie Bags cầm tay lái và Carmine
Marino, anh chàng có khuôn mặt bầu bĩnh giống trẻ thơ, cũng ở phía trước. Rosen
mang một miếng che mắt và không có vẻ Do Thái chút nào. Anh ta còn mang theo
một điệp viên khác, một anh chàng WASP cằm nhọn được cho là mang tên Doyle
Flower. Cùng vị Hạ nghị sĩ đã nói với Geraci rằng Michael không bao giờ gặp
người nào trong nhóm chuyển tiếp của Tổng thống, đã nói về tất cả chuyện này
với Giám đốc Albert Soffet, vị này có vẻ đã xác nhận rằng Rosen và Flower thực
sự là những điệp viên của CIA. Tuy thế, Geraci vẫn dùng một xe kéo với Eddie
Paradise và vài ba tay cơ bắp nữa, như một biện pháp phòng ngừa.

Họ quẹo xuống con đường sình lầy với nhiều vết lún sâu để
đến nhà kho. Những chiếc xe tải chở rau củ quả và nhiều cư dân khác trong nhiều
năm đã dùng chỗ này như là nơi đổ rác. Nơi chốn này chứa đầy thau chậu, bồn
rửa, bồn cầu, xác xe cộ rỉ sét, máy móc, công cụ nông trang. Cái hòn đảo phế
liệu đó trong cái ao cặn bã là một phần của nơi xưa kia là Ebbets Field.

“Một nơi thích hợp để trồng những cái xác cứng đờ, tôi dám
cá như thế,” Rosen nói.

“Tôi không biết về chuyện đó,” Geraci nói, và đúng vậy. Bất kì
cái xác mới nào trên phần đất đó đều do những thường dân đem chôn. Chứ thành
viên của các băng đảng ở đây - phần lớn là người của Stracci - đều biết ai sở
hữu nơi này và tôn trọng điều đó. “Chúng tôi là những con dê tế thần mà bọn cớm
từng phát minh ra. Mỗi lần có ai tìm thấy một thây người bó trong tấm thảm là
thiên hạ lại đổ vấy cho chúng tôi.”

“Bọn này đâu phải cớm,” Rosen nói.

“Anh bạn đây có một trong những thứ đó,” Flower nói, ý muốn
chỉ cái túi to đùng của Donnie.

“Bạn sẽ làm quen với nó thôi,” Donnie nói. “Có lẽ cũng giống
như cái đồ cướp biển của anh bạn của bạn đằng kia thôi.”

“Bạn ị ra đấy à?” Rosen sừng sộ. “Nghe mùi như ai ị bậy
trong này vậy?”

Donnie cua quá gấp ở một chỗ rẽ khiến một mảng bùn lớn bắn
lên và anh ta sắp buột miệng nói ra điều gì đó chắc là rất bậy bạ nhưng Carmine
đã nhanh trí chận họng anh ta vừa kịp lúc. “Không phải anh ta ị đâu. Đó là mùi
vị đặc trưng của New Jersey
mà.”

Flower và Geraci đều cười lớn, nhờ vậy không khí đang căng
lại dịu xuống và mọi người cảm thấy... mát mẻ, có phần “phẻ phắn”! Carmine là
một thủ lĩnh bẩm sinh. Anh ta gần ba mươi nhưng trông trẻ hơn cả mười tuổi. Anh
ta có họ hàng về bên ngoại với nhà Bocchichios - dòng họ chuyên cung cấp người
làm con tin - và cũng là một nghĩa tử của Cesare Indelicato, Ông Trùm ở
Palermo, người từng là đối tác của Geraci trong chuyện buôn bán ma túy ngay từ
đầu. Khi còn là thiếu niên Carmine đã được đưa qua đây để làm con tin trong lần
hội nghị đầu tiên của tất cả các Gia đình. Chỉ năm năm sau cậu ta đã sẵn sàng
chỉ huy một đám côn đồ trên Đại lộ Knickerbocker.

Có hai chiếc xe đỗ phía sau nhà kho. Ngay giữa ban ngày ban
mặt thế mà hai chiếc xe nọ cứ nhấp nhô bập bềnh vì... quan hệ tình dục bất
chính!

“Vấn đề thật sự duy nhất mà chúng ta có ở đây,” Geraci nói,”
trong mức độ mà dân địa phương gây ra, là chuyện này đây.”

Chiếc xe kéo theo sau họ. Chỉ mình Eddie Paradise bước ra.

“Bạn đang lẩy bẩy giống mấy chiếc xe kia đang bập bềnh,”
Rosen nói. “Bạn ổn chứ?”

“Tại Donnie bật máy lạnh trong xe quá mạnh,” Geraci nói và
bước ra khỏi xe. Đi lại vận động một hồi sẽ hết run ngay thôi.

Carmine cũng ra khỏi xe. Với một động tác nhẹ nhàng chàng ta
rút khẩu súng nơi đai quần, xịt ba phát thành ba lỗ thẳng hàng nơi sườn nhà
kho. Một cuộc trình diễn tài năng thiện xạ quá ư ngoạn mục và ấn tượng!

Hai chiếc xe xâm nhập trái phép bắt đầu lượn tại chỗ; bên
trong, những kẻ thông dâm hoảng hồn, cu teo vòi, chim co rúm lại, túm lấy quần
áo hối hả xỏ vào, lộn tùng phèo đằng trước ra đằng sau! Carmine khạc thêm một
phát thay lời muốn nói: “Cút xéo!”

“Bốn viên thành hàng trên bề rộng nhà kho,” Flower nói. “Một
khởi đầu ấn tượng đấy, anh bạn ạ. Tuy vậy tôi thấy cần cho bạn biết rằng những
sát hạch còn khắt khe nhiều hơn nữa.”

Carmine vẫy tay chào từ biệt khi hai chiếc xe kia vù đi.

Cả bọn được một mẻ cười sảng khoái, kể cả mấy chàng điệp
viên. Cơn run vì lạnh của Geraci cũng chấm dứt.

“Lần trước khi anh ta làm như thế,” Donnie nói,” xe của mấy
cặp đéo bậy đó bị lún trong bùn. Chúng tôi chạy đến giúp đẩy xe họ lên, nhưng
bọn họ thần hồn nát thần tính lại nghĩ là chúng tôi sẽ làm hại họ nên tông cửa
ra và ba chân bốn cẳng chạy như bị ma đuổi! Đó là một trong những chiếc xe bị
xẻ thịt khi một người bạn của chúng tôi bị bắt giữ, mà trong trường hợp này tôi
không biết người ta có thể gọi đó là một chiếc xe bị vất bỏ bởi những kẻ đồi
bại tình dục hay là một chiếc xe bị đánh cắp. Cũng hơi khó nghĩ đấy chứ, các
bạn nhỉ!”

Momo Con gián “ngẫu nhiên” mà lại có mặt trong cái xưởng xẻ
thịt xe cộ kia khi bọn cớm đột kích vào. Bây giờ anh ta đã vươn lên đến tầm cỡ
của một... siêu trộm!

“Bộ ngực của em gái ngồi trong chiếc xe Ford kia khiến ai
nhìn vào là bị che mắt hết còn thấy ngày mai,” điệp viên Flower mô tả một cách
“hoa hòe hoa sói”, đúng như cái tên của anh ta. Đàn ông con trai mà lại tên
Hoa, đĩ tính quá!

“Bưởi cỡ đó mà được ăn thì mười roi cũng chịu, sá gì năm
roi!” Carmine đế thêm vào, gật gù đồng lõa theo cái điệu “ngưu tầm ngưu mã tầm
mã.” Và cả bọn phá ra cười tồ tồ, trông rất chi là... nham nhở!

Rosen gật đầu, một tia nhìn xa xăm trong đôi mắt, lẩm bẩm,”
Không tệ, không tệ,” và Geraci phải mất chốc lát để nhận ra rằng anh ta không
nói về bộ ngực của cô nàng tóc đỏ mà đang ước lượng diện tích của khu đất.

“Thấy thế nào?” Geraci hỏi.

Rosen tiếp tục gật đầu, quá chìm sâu trong dòng suy nghĩ nên
chẳng buồn trả lời. Geraci hướng dẫn họ vào nhà kho. Rosen ậm ừ đánh giá. Nó
chỉ trông có vẻ ọp ẹp đổ nát nếu nhìn từ bên ngoài. Bên trong, tòa nhà đã được
gia cố bởi anh chàng chuyên chế tạo xe bọc thép cho Gia đình Corleone.

“Có ai có tờ giấy trắng không?” Rosen hỏi. Anh ta cầm chiếc
bút chì.

Flower rút ra một tờ giấy nhỏ từ túi áo sơ-mi.

“Lớn hơn mới được.” Rosen gõ bút chì liên tục trong không
khí theo một tốc độ chính Buddy Rich có thể cũng ganh tị.

“Chúng tôi có một hộp bánh,” Eddie Paradise nói.

Rosen cau mày. Khi anh ta cau mày, bạn có thể thực sự thấy
bên trong, có cái gì đằng sau miếng che mắt. “Cần phải là giấy.”

“Xin lỗi,” Eddie nói. “Tôi không viết cái gì ra giấy. Nhờ đó
tôi không lưu lại gì.”

Geraci nhìn vào xe và thấy cuốn sổ tay của Bev. “Cái này thì
sao?”

Rosen cám ơn anh. Anh ta ngồi trên sàn nhà kho và vẽ ra
những sơ đồ để chuyển đổi bên trong thành một sân vận động. Dường như anh ta vẽ
nhanh theo mức anh ta có thể chuyển động bàn tay. Anh ta lại ra bên ngoài tìm
địa điểm thích hợp cho trại quân và anh ta cũng vẽ những sơ đồ đó. Chắc
chắn là được gợi hứng bởi việc nhìn thấy Carmine và Donnie Bags nơi dải đất hẹp
bên trên hồ nước nổi váng đang bắn mòng biển và chuột Rosen nghĩ ra vài biện
pháp và phác thảo một dãy súng trường.

Donnie đang đánh mất mọi thứ, nhưng Carmine trông giống như
Buffalo Bill đứng ngoài đấy, làm bốc hơi những con mòng biển thành những tiếng
nổ của những đám lông hồng sắc máu. Ngoài những người đã từng là cảnh sát hay
đã tham chiến, phần lớn những người trong công cuộc này, kể cả Geraci, thực sự
không thể làm được những trò ấn tượng như Carmine vừa trổ tài. Việc bắn cần
thực hiện phải thực hiện ở cự li gần. Geraci chưa từng nghe bất kì ai bị giết
với một khẩu súng trường, điều có lẽ “đặc vụ Cuba” cần đến. Ai từng nghe nói
đến một người bắn tỉa của thế giới ngầm? Nói như thế để thấy rằng ai có thể làm
tốt hơn Carmine Marino để đến Cuba và quất ngã kẻ thù công khai của tự do?

“Chuyện quái nhất mà anh từng thấy, phải không?” Flower nói,
thúc chỏ vào Geraci và gật đầu với phong cách vẽ mang màu sắc “dị tật” của đối
tác có hành tung bí ẩn.

Rosen đưa cuốn sổ tay lại cho Geraci. Những bức đồ họa rõ
nét một cách kì diệu, mặc dầu anh ta đã vẽ chúng nhanh như thế. Chúng khá tốt
và cũng khá giản dị để có thể theo đó mà xây dựng. Thiết kế trại quân đơn giản
và rõ ràng.

“Tôi là một kiến trúc sư thất bại đấy,” Rosen nói, như thể
để xin lỗi.

Geraci nói anh ta có một đội thi công có thể hoàn thành
chuyện này trong vòng ba ngày. Rosen chau mày và nói rằng thật ra khi bắt tay
vào việc sẽ thấy rắc rối hơn nhiều so với chỉ mới thoạt trông trên sơ đồ. Hóa
ra là có bao nhiêu thứ quy định của chính quyền khiến cho việc thực hiện khó
khả thi, vì những lí do tiền bạc (Geraci có thể cho người thực hiện công trình,
nhưng anh ta cũng có quyền kiếm chác một khoản trong tiến trình thực hiện) cũng
như còn vấn đề an ninh.

Đó là lúc Geraci cảm thấy chắc chắn là toàn bộ vụ việc này
là thật. Những tay giả bộ làm hề này thực sự đang làm việc cho chính quyền.

Rosen lấy lại quyển sổ tay và đánh số trang qua đó như một
cô gái già bối rối trước cửa sổ của một cửa hiệu bán quần áo và đồ trang điểm
cho cô dâu. “Tuy vậy tôi không biết,” Rosen nói. “Không biết người dân địa
phương có là một vấn đề trầm trọng lắm không.”

“Vấn đề thế nào?” Geraci nói.

“Lấy đi chỗ mà người ta đem đổ những thứ phế thải bất tiện
nhất của mình, hoặc đi đéo người giữ trẻ của người ta,” Flower trả lời, “dứt
khoát là sẽ bị để ý trong một cộng đồng.”

“Đặc biệt là ở New Jersey,” Carmine nói. Anh ta trở lại xe
để lấy thêm đạn dược.

“Xin được hân hạnh thưa với Ngài là tôi đến từ New Jersey
đây,” Rosen nói.

“Vậy là anh rành quá rồi,” Carmine nói, nhún vai và đánh sầm
cốp xe lại.

“Mình thích bạn,” Flower nói, vỗ vào lưng Carmine. “Đúng mẫu
người chúng tôi đang cần.”

“Cái lưng của tôi?” Carmine nói. “Đừng chạm vào nó nữa.”

“Anh ta dễ bị nhột về chuyện đó,” Geraci nói. “Chuyện vỗ vào
lưng ấy mà.”

“Chỉ nhột thôi sao?” Carmine nói. “Nhiều oan hồn ở ‘uổng tử
thành’ đang cười thê lương về chuyện này đấy, xin được trân trọng kính thông
báo với quý vị như thế.”

“Giờ đây tôi càng chắc chắn hơn nữa,” Flower nói. “Ông
Marino, ông chính là người đứng đầu trong bảng phong thần của tôi. Một chiến
tướng khó ai đánh bại, tôi tin thế.”

Carmine cười toét miệng và vỗ lên lưng Flower, còn Flower
giả bộ vỗ trả lại nhưng đột ngột ngưng lại nửa chừng, và cả hai cười ha hả
(Nguyên văn: cười như... địa ngục - they both laughed like hell).

“Chỉ nơi người Ý tôi mới thấy một kẻ có vấn đề về chuyện
được ‘nựng’ đấy. Gớm, sao khó tính thế. Nựng chút xíu mà cũng đòi đưa người ta
đi thế giới khác chơi! Ông làm quá vậy ai còn dám ‘nâng niu’ ông nữa!” Rosen
lẩm bẩm khiến Geraci tự hỏi anh ta có thực sự là người Ý hay đấy là điều mà ai
đó không phải là dân Ý mới nói như thế.

“Cư dân địa phương sẽ không là vấn đề đâu,” Geraci nói. “Tin
tôi đi.”

Ngày hôm sau, một biển báo được dựng lên ngoài xa lộ, thông
báo một cuộc phân lô độc quyền mới. NHỮNG LÔ ĐẤT SANG TRỌNG RAO BÁN VÀO THÁNG
SÁU 1962, biển báo ghi bên dưới như thế Một năm trôi qua. Điều này có lẽ sẽ
khiến bất cứ sự hiếu kì nào của cư dân địa phương thành một lợi thế. Sự dự
phòng có thể làm cho thực sự đáng phát triển nơi chốn ấy - thoát nước, thuê luật
sư và kiến trúc sư, lo lót ủy ban kế hoạch: thủ tục theo thông lệ về việc phân
lô, không khác đối với một Ông Trùm Mafia cũng như bất kì ai khác.

Đêm đó, vào buổi ăn tối Nick Geraci bắt đầu run, đủ để làm
cho Barb và Bev hoảng sợ. Charlotte muốn gọi một xe cấp cứu. “Không có gì,” anh
nói. “Chỉ là cảm xúc bồn chồn do uống cà phê nhiều quá đấy thôi.” Nàng nói
nàng nghĩ chàng sẽ bớt. “Đó là vấn đề,” anh nói. “Hồi chiều anh uống một li cà
phê espresso hơi đậm.” Thực ra không có. Anh tập trung vào chuyển động của hai
bàn tay và hàm của mình khi ăn, và hiện tượng run dừng lại. Nhưng khi nó tái
diễn vào sáng hôm sau, Char bảo nếu anh không đi gặp bác sĩ thì nàng sẽ lấy một
con dao và đâm vào cẳng chân anh để anh không còn chọn lựa nào. Anh nói rằng
anh ổn thôi, hiện tượng đó rồi sẽ qua. Nàng đi vào bếp và lấy ra con dao lớn
nhất. Anh cười và nói anh yêu nàng. Nàng vung con dao lên và nói là mình nghiêm
túc chứ không đùa đâu. “Thì anh cũng nghiêm túc mà.” Anh nghiêm túc thật. Anh
đưa hai bàn tay run run lên.” Bé cưng, gọi điện thoại cho lão ta giùm anh đi.”
Mặc dầu lúc nàng gác máy thì anh lại ổn.

Bác sĩ quen thúc, chọc anh với các dụng cụ y học và những
câu hỏi, nhưng ông ta thấy bối rối không thể xác định căn nguyên bệnh trạng.

“Tôi tự hỏi có thể nào là nơi đầu anh không,” ông ta nói.
“Có phải anh đang phải làm việc khẩn trương lắm không? Áp lực, căng thẳng, đại
loại là thế? Hay trong nhà, mọi sự ổn chứ?”

“Ông nghĩ tôi là một thằng dở hơi, khật khùng nào đó hay
sao?”

Báo cáo nội dung xấu