Mẹ, thơm một cái - Chương 04
29/11/2004
Bây giờ là mười một
giờ trưa. Lượng thuốc Ara-C còn 98.
Đang ngồi sung
sướng trên giường phụ của bệnh viện, thay phiên cho anh cả về nhà ngủ bù.
Mẹ ngủ không yên
cho lắm, trở qua trở lại, thỉnh thoảng còn mở mắt. Mẹ bị giảm cảm giác thèm ăn,
đại tiện khó khăn. Tôi nghĩ một là vì thành phần máu bị mất cân bằng, nhưng
chắc người bệnh nằm lâu ngày sinh cảm giác mệt mỏi cũng là một nguyên nhân nữa.
May mà mẹ rất có tinh thần hợp tác, cố gắng ăn, và cũng bắt đầu uống Ensure bổ
sung protein liều cao.
Lâu lắm trong nhà
chẳng có tin gì vui.
May thay thành phần
nhiệt huyết nhất trong máu tôi mà mẹ dày công bồi dưỡng đang phát huy tác dụng
quyết định.
Ba tháng trước bắt
đầu chuẩn bị gửi bản thảo tham dự giải Truyện phim Comic một triệu. Giải có số
tiền thưởng cực nhiều này mới được công bố vào tháng Bảy, nhưng hạn nộp bài lại
vào đầu tháng Mười một, rất gấp. Giới hạn số chữ từ tám vạn đến mười ba vạn.
Tiền thưởng giải nhất một triệu tệ, đồng thời chuyển thể thành phim thần tượng.
Giải nhì mười vạn, giải ba tám vạn, và năm giải truyện hay. Ban đầu tôi định
đem truyện đang viết Tình yêu, hai hay ba dở dự thi, nhưng
Comic Ritz vốn đã rất ưng ý truyện này, cố ý thẩm định để quay thành phim, bản
thân tôi cũng vừa ký hợp đồng sáng tác cho Comic Ritz. Nếu làm như thế mà nhỡ
đoạt giải khác gì gian lận của gian lận.
Nhưng vì tôi chỉ
muốn giành giải nhất, không muốn các giải khác, bèn nghiên cứu toàn bộ tình
hình chung các tác phẩm chưa công bố và thậm chí các cốt truyện chưa sáng tác,
thấy rất rất ít truyện về tình cảm, trong khi phim thần tượng hầu hết theo
hướng đó. Thế nên tôi không quan tâm lắm vụ này nữa, thỉnh thoảng còn phàn nàn
một tí về khoảng cách quá lớn giữa giải nhất với giải nhì.
Mãi đến cuối tháng
Tám, tôi bắt đầu sáng tác Đồng nhân thứ tám của Thiếu Lâm tự, tốc
độ mỗi ngày năm ngàn chữ, băng đèo vượt núi, giữa tháng Mười viết xong. Tổng số
một trăm hai chín nghìn chữ, suýt soát kịch phim. Câu chuyện này càng nghĩ càng
thấy thú vị, cũng có những khe hẹp để thẩm thấu chút yếu tố tình yêu. Quan
trọng là, tôi đã viết liên tiếp ba câu chuyện tình, ngán rồi, muốn thay đổi
chút vận may.
Ban đầu nội dung
chính của Đồng nhân thứ tám của Thiếu Lâm tự dài khoảng hơn
năm trăm ngàn chữ, tôi lược bỏ mấy nội dung miêu tả rất tinh tế hấp dẫn của
tuyến phụ, mới miễn cưỡng rút gọn được xuống dưới mười ba vạn. Nếu có biên kịch
tay nghề cao, có lẽ có thể nhìn thấy triển vọng phát triển của các tuyến nội
dung phụ bị cắt bỏ đó. Chỉ cần tư duy một chút, những tình tiết đó sẽ tràn ra
không dứt.
Nhưng tuyến phụ hay
không phải là trọng tâm vấn đề. Tham gia cuộc thi nào cũng thế, tôi chỉ có một
yêu cầu đối với sản phẩm của mình: “Đẹp mắt!” Vì vậy tôi không dùng cách viết
kịch bản, cũng chẳng sử dụng quá nhiều đối thoại, mà sử dụng triết lý kịch bản
phân cảnh “truyện tranh + điện ảnh” quen thuộc của mình để kể chuyện.
Trong một trăm
nguyên nhân khiến tôi kể chuyện rất xuất chúng, tôi quan tâm đặc biệt tới một
điều: “Nếu xóa sạch trơn tất cả đối thoại, câu chuyện có còn đẹp đẽ hay không”,
cũng có nghĩa là dùng “ống kính zoom xa” để quan sát toàn bộ câu chuyện có đầy
đặn phong phú hay không, chứ không phải cái thứ hàng kém chất lượng - không có
nội dung chỉ biết đánh rắm bằng mồm.
Không phải. Đương
nhiên sẽ không phải. Câu chuyện này đã đi một đường quyền cực kỳ lâm li hào
hùng.
Ngoài nhiệt huyết,
tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu về võ thuật và lịch sử, không ngừng xuyên tạc
chắp nối, cuối cùng đã đẻ ra được một nhân vật anh hùng vô danh tiểu tốt, hiên
ngang đứng giữa khe hở cực lớn của lịch sử. Một thủ pháp mà tôi rất ưa thích,
rất Cửu Bả Đao. Viết đến về sau, tôi rưng rưng nước mắt, trong lòng tâm niệm:
“Ôi, chỉ muốn mọi người đều biết, bản chất của tôi vẫn là nhiệt huyết bừng
bừng, còn tình yêu chỉ là thứ ảo ảnh đẹp đẽ mà thôi.”
Sau đó, tôi nhận
được thông báo của Comic Ritz, mời tôi Chủ nhật đến Trung tâm thương mại thế
giới nhận giải thưởng.
Xù và tôi đến sớm
lượn lờ chỗ NewYork NewYork bên cạnh, bấy giờ mới mua một cái sơ mi đàng hoàng
để mặc, trước kia lúc nào cũng rất tuềnh toàng. Ban đầu tôi tưởng chỉ ai đoạt
giải mới được mời tham gia. Đến nơi mới biết có mười lăm người. Vậy là sẽ có
bảy khuôn mặt nặng nề ngồi lại phía dưới. Tôi không cho rằng mình thuộc số đó,
nhưng tôi cũng không cho rằng đoạt một giải nào đó không phải giải nhất là điều
đáng vui mừng.
Gặp lại Chim Táo
hôm qua cũng đến nói chuyện ở đại học Sư phạm, và chủ nhân của giải vàng một
triệu mà tôi rất hâm mộ: Mậu Tây. Ba chúng tôi ngồi cạnh nhau, Chim Táo bên
trái tôi, Mậu Tây bên phải, Xù ngồi sau sờ soạng tôi.
Gặp Chim Táo thật
vui, không nhịn được chia sẻ với cậu ấy cảm tưởng và một vài tiếc nuối trong
buổi nói chuyện hôm qua. Tôi đã đọc truyện của Chim Táo, chữ nghĩa dùng rất
hay, và cũng cảm nhận được chiều sâu và khí chất của Chim Táo qua buổi nói
chuyện. Chim Táo là một người rất chân thành. Khi tôi nói “Đã đến đây, thì chỉ
có một mục đích, là bắt được vua”, cậu ấy cũng không giả vờ khiêm tốn với những
câu vớ vẩn như kiểu “Được giải đã là một sự khẳng định”, chỉ khựng lại một
chút, rồi vui vẻ đồng ý.
Mậu Tây mang lại
cho tôi cảm giác: “Úi chà, một bậc cha chú đáng nể.” Chắc hẳn là thuộc trường
phái sáng tác vừa rượu vừa thuốc. Mậu Tây toát ra một sự kiêu hãnh rất tự
nhiên, khi nói thẳng: “Tôi nghĩ cái giải này, nếu không được nhất thì thà đừng
được giải nữa.” Trong lòng tôi bất giác nảy sinh sự kính trọng, “Quả nhiên, người
giỏi giang đều có suy nghĩ như vậy.”
Trên sân khấu còn
chưa bắt đầu khai mạc, Chim Táo và tôi đã xoa nắm đấm, đứng ngồi không yên, tay
cầm bình nước suối cứ thế nốc, nốc tới mức thiếu đường tè dầm, phải nhờ Mậu Tây
trông giùm chỗ ngồi để đi giải quyết. Tôi đề nghị khi Tiêu Tường lên sân khấu
trao giải, hai thằng dùng dây thun bắn vào bộ ngực đẹp đẽ của cô ấy, đến lúc
người đẹp Tiêu phẫn nộ tìm hung thủ trong đám đông, bọn tôi sẽ giá họa cho chú
Mậu Tây.
Lễ khai mạc vừa bắt
đầu, ba người chúng tôi liền thành ra đối thủ của nhau, tôi phải xoa xoa tay để
giải tỏa căng thẳng. Âm thầm quan sát Mậu Tây, vị này luôn luôn bình thản, đúng
là đáng nể, không hổ danh một tay ghê gớm từng giật giải thưởng một triệu.
Chim Táo lên sân
khấu đầu tiên, giải khuyến khích. Tác phẩm là Bức vẽ đẹp đẽ ấy,
được ban giám khảo dành cho những nhận xét rất tốt. Điểm yếu chỉ là nhân vật
không sống động cho lắm. Đầu tôi nóng rừng rực, chỉ biết nốc nước khoáng liên
hồi. Mậu Tây vẫn ung dung, hai tay đút túi.
Kết quả Mậu Tây
giải ba, Tiêu Tường công bố. Tác phẩm là Chuyện tình Đài Bắc.
“Tệ!” Mậu Tây cười
khổ với tôi, buông một chữ này trước khi lên nhận giải. Nụ cười khổ sở ấy làm
tôi rất xúc động.
Nụ cười khổ của Mậu
Tây chứa đựng sự tự tin và cả chân thành đối với bản thân. Chú ấy nhất định đã
nhận ra tôi là người có thể giao tiếp theo kiểu “kiêu hãnh dịu dàng”, chứ không
phải hạng “khiêm tốn giả tạo”. Vì vậy sự xúc động này phần nào đến từ suy nghĩ
của bản thân tôi, là Mậu Tây công nhận và khẳng định giá trị của tôi.
Mậu Tây đứng bên cạnh
người đẹp Tiêu, vẻ mặt bình thản không hề thay đổi, còn tôi bắt đầu lo lắng
lung tung. May quá, giải nhì được công bố mau lẹ, là tác phẩm viết chung của Hạ
Bội Nhĩ và bạn gái Ô Nô Nô, Chung cư Bohemia.
Trong thời khắc
công bố giải nhì, tôi lại một lần nữa lý giải rõ ràng cá tính mình.
“Mình được giải
nhất rồi.” Trong lòng tôi bừng sáng, bắt đầu “vươn thở” đầy chắc chắn: “Không
còn khả năng nào khác!” Động tác này về sau bị Xù chửi là quá tự kiêu, nếu thua
thì thật là ê mặt.
Thua thì cũng rất
có thể chứ, tôi không bài xích sự thua. Nhưng lòng tự tin cao ngất thì dù thế
nào cũng phải duy trì. Bất kể thua thế nào, thua mấy lần, cũng không cướp đoạt
nổi sự tự tin, ấy mới là tự tin thực sự. Nếu không thì chỉ là cái vỏ bọc mong
manh mà thôi.
Quả nhiên, khi Tiêu
Tường nói, truyện đoạt giải nhất tên gọi rất giống tên thuốc gì nhỉ… Mười tám
đồng nhân hành khí tán, nắm tay tôi siết thật chặt, bước nhanh nhẹn lên sân
khấu, dùng một biểu cảm rất ngô nghê chụp ảnh. Phê thật, nhưng ngại quá, tôi đã
chuẩn bị trước bài phát biểu cảm tưởng khi giành giải nhất. Những cảm tưởng
này, mỗi khi ai đó hỏi mục đích sáng tác của tôi, tôi lại tua lại một lần.
Đại khái là: Cảm ơn
mẹ, dù cho được giải gì cũng phải cảm ơn mẹ. Viết lách năm năm nay, mục đích
sáng tác thay đổi liên tục, theo mỗi giai đoạn. Nhưng mãi hai năm trước tôi mới
ngộ ra giấc mơ của mình, đó là trở thành người kể chuyện giỏi nhất, kể được
nhiều chuyện nhất, có thể dùng nhiều phương thức nhất để kể nhiều loại truyện
trong giới văn học thông thường của Đài Loan. Trên thế giới này có lẽ thực sự
tồn tại những giấc mơ mà có cố gắng bao nhiêu cũng không thể đạt tới, nhưng nếu
nỗ lực gấp trăm lần để đổi lấy chỉ còn cách giấc mơ đó một hơi thở, thì tôi sẽ
thực hiện, để rồi bị chính mình làm cho cảm động tả tơi. Bởi vì, những giấc mơ
nếu nói ra sẽ bị chê cười, thì mới có giá trị theo đuổi, dẫu có ngã xuống, tư
thế cũng rất can trường. Xin cảm ơn. Thích quá.
Tiếp theo là nhân
vật số một của công ty Comic Ritz, chị Sài, ngượng nghịu nói mấy câu: mặc dù
tôi là nhà văn hợp đồng của Comic Ritz, nhưng vẫn không có cách nào để tôi
không đoạt giải lớn vì các đánh giá phải công bằng. Lúc đó bụng tôi tự nhủ: “À,
mình cũng dữ lắm chứ bộ.” Chỉ mong sao truyện này mau chóng được xuất bản ra
thị trường.
Micro được trao cho
vị đạo diễn tham gia hội đồng giám khảo. Nhận xét của đạo diễn rất đúng trọng
tâm, không hề vượt quá những gì mà các bạn độc giả trên mạng, những người luôn
luôn sát cánh cùng quá trình sáng tác của tôi đã biết.
Đạo diễn bảo: “Đề
tài của truyện thoạt xem hơi cũ kỹ, vẫn là Thiếu Lâm tự. Nhưng lại có thể dùng
những thủ pháp thể hiện mới mẻ đến thế… cảm giác hình ảnh rất mạnh, như vừa
quay xong trọn bộ vậy… Toàn bộ câu chuyện không có chỗ nào bị hụt hẫng, lúc nào
cũng ở cao trào… cực kỳ lợi hại…” Khà khà, hy vọng sớm được thấy câu chuyện rất
KUSO này trên màn ảnh ti vi.
Sau đó, toàn bộ tác
giả đoạt giải cùng chụp ảnh trên sân khấu. Tôi liên tục làm những biểu cảm kỳ
quặc.
Lúc xuống khỏi sân
khấu, chú Mậu Tây đứng bên dưới bắt tay tôi một cách rất phong độ.
“Giờ đã biết cảm
giác đoạt giải một triệu là thế nào rồi nhỉ?” Chú Mậu Tây cười.
Tôi cười cười.
Khoan khoái thật.
Có lẽ chú Mậu Tây muốn nói là khoan khoái.
“Mẹ ơi, con mới
kiếm được một triệu, mẹ yên tâm chữa lành bệnh nhé!” Tôi thông báo tin vui cho
mẹ qua điện thoại. Mẹ rất mừng, sau đó xem ti vi suốt buổi tối, hy vọng nhìn
thấy vẻ nhơn nhơn tự đắc của thằng con mình.
Nhưng khoan khoái
chỉ là cảm xúc nhất thời. Cảm giác rõ ràng nhất của tôi là trút được gánh nặng.
Gia đình hiện tại
nợ năm triệu, ba anh em vẫn còn đi học, mà tiền khám chữa bệnh của mẹ chỉ mới
bắt đầu. Tôi rất mừng vì một triệu này là của mình, chẳng hề cảm thấy tiếc chút
nào cho những ai gọi là đối thủ. Dường như thượng đế khẽ giật vạt áo của tôi,
ghé tai thầm thì: “Này, chăm sóc mẹ cẩn thận nhé!”
Chứ sao, còn cần
ông nói nữa à.
***
Bây giờ là bốn giờ mười
phút chiều. Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt hóa trị liệu bảy ngày đầu tiên.
Mẹ bắt đầu kém ăn,
nhưng vẫn rất cố gắng ăn chút gì đó, ăn ít nhưng nhiều lần, theo ý thích của
mẹ. Mũi có vết thương phải chú ý tránh nhiễm trùng, ống truyền ở tay trái có
dấu hiệu rỉ máu, chút nữa y tá đến thay thuốc, thỉnh thoảng lâm vào trạng thái
sắp lên cơn sốt, túi chườm đá đã thay hai lần. Vừa xách nửa xô nước lau người
giúp mẹ.
Mẹ bảo tôi kéo rèm
cửa sổ ra, để ánh sáng tự nhiên chiếu vào phòng, thêm sinh khí.
Tôi cho mẹ xem tấm
thiệp động viên của Mặc Mạch, một người bạn trên mạng sau buổi nói chuyện ở đại
học Sư phạm, và kể cho mẹ nghe có người muốn phát quả cầu ánh sáng năng lượng
để chữa cho mẹ ở cự ly gần, cũng khuyên mẹ sau này hãy tập khí công, trường
sinh công v.v… Dĩ nhiên cũng kể cho mẹ nghe chuyện trao giải tối hôm qua và lời
phát biểu của tôi, vừa lúc Xuân Tử, một trong các giám khảo gọi điện thoại nói
chuyện, bèn kể cho mẹ nghe nội dung đại khái quá trình thảo luận của giám khảo.
Mặc dù tôi rất
giỏi, nhưng có lẽ vẫn do tôi từ bụng mẹ mà ra, mẹ tự hào nhất là đã nuông chiều
đến mức làm hỏng ba tôi và bà nội tôi.
Bà nội đã rất nhiều
năm không thực sự nấu món gì. Mẹ ốm nằm viện, bà nội xung phong vào bếp nội
trợ, khiến mọi người thấp thỏm lo lắng.
Sáng nay lúc tôi
đánh răng, thấy bà nội đang đổ một âu cơm vào nồi hâm nóng, rồi lặng yên đứng
nhìn chúng cháy khét. Tôi gắng bình tĩnh tiếp tục đánh răng, bà nội cũng bình
chân như vại, nghiên cứu quá trình diệt vong của chỗ cơm, như một chuyên gia
khảo cổ.
Bà nội thật đáng
nể. Mấy hôm trước tôi còn được ăn rau xào nhãn hiệu bà nội, đó là một khối dính
dính không thể gọi tên, màu xanh lục, sinh thời nhất định là một cây rau xanh
tốt, giờ nó nằm trong đĩa, một cục xanh xanh vừa đặc vừa dính, vẫn may mắn hơn
nhiều so với thằng út hôm qua phải xơi canh củ cải cứng ngắc.
Mẹ thấy tôi cười,
hỏi tại sao.
“Con đang viết về
chuyện bà nội bị mẹ cưng chiều quá mức, nấu nướng lung tung.” Tôi trả lời.
Mẹ mỉm cười.
“Thế thì con phải
viết thêm một đoạn, kể bà nội bình thường ngồi ăn hay dạy mẹ nấu món này thế
nào, món kia nấu sai cách ra sao…” Mẹ nói một lúc cũng bật cười.
Đúng vậy, từ ngày
thứ hai mẹ gả về nhà chồng, nhà bếp đã được giao cho mẹ.
Bà nội tuy tốt
tính, nhưng là người thế hệ trước, vẫn dùng phương thức xét nét để duy trì quan
hệ mẹ chồng nàng dâu. Mấy năm gần đây, bà nội cùng toàn thể người già ở Đài
Loan trở thành khán giả trung thành của các chương trình “Thân thích thì không
so đo”, “Rồng bay trên trời”, “Dâu trưởng”, “Không hết yêu”, “Tình khó quên”
của đài truyền hình Formosa. Trở thành đệ tử của Uông Bổn Hồ, vui vẻ đi thăm
thú khắp các nhà họ hàng.
Mẹ ngã bệnh, vừa
khéo được nghỉ ngơi sau bao năm vất vả, còn bà nội thì ra sức tìm kiếm những
thứ ăn được trong nhà, chỉ mong tranh thủ thanh toán hết trước khi thực phẩm
quá hạn sử dụng. Tối, thằng út đem cơm đến, kể rằng bà nội rán một lúc mấy chục
cái bánh gạo cho mọi người ăn, khiến anh cả nổi cáu, bảo là không ai ăn như thế
cả. Bà nội thanh minh: “Không phải bà tranh thủ ăn trước khi hết hạn sử dụng,
mà là bà thích món này lắm.” Anh cả càng giận, nói rằng có thích ăn thì cũng
không thể ăn thế này được. Vừa nghĩ tới phiên mình về nhà nghỉ, phải đối mặt
với đám bánh gạo cao như núi, tôi đã muốn nản.
Ngoài bánh gạo, bà
nội còn rán lạp xưởng tới mức cứng quắt như sắt thép, mà vẫn được coi là thực
phẩm. Câu chuyện nhỏ ý nghĩa lớn này cho ta thấy, chỉ cần ta muốn, thì mỗi cái
lạp xưởng đều có thể biến thành một cái lạp xưởng… rất cứng.
Thời gian này, mặc
dù quyết tâm chăm sóc mọi người của bà nội khiến ai nấy cảm động, nhưng mẹ đang
bệnh, phải dựa vào sự chăm sóc của những người có sức khỏe trong nhà. A Di Đà
Phật.
“Ba ơi, đồ ăn bà
làm không đủ chất dinh dưỡng cho lắm, đa số là tinh bột, chỉ có calo thôi. Con
đề nghị mỗi ngày ít nhất một lần ăn ngoài để bổ sung dinh dưỡng.” Tôi nói với
ba như vậy.
“Đúng đấy.” Ba nói,
vừa nhập thông tin đơn thuốc vào máy tính.
“Thế thì con lên
nhà nói với bà ý kiến này.” Tôi nói rồi định đứng lên.
“Ba nghĩ hay bắt
đầu luôn từ bữa này đi.” Ba thở dài, như có điều suy nghĩ.
Nghĩ đến hình ảnh
sáng nay bà nội và những hạt cơm cháy khét đối đầu với nhau, tôi cắn một miếng
bánh bao nhân rau vừa lấy trong tủ lạnh ra hấp lại, hào hứng chuồn ra khỏi nhà,
thẳng tiến bệnh viện.
Rốt cuộc ai đã ăn
nồi cơm cháy bí ẩn ấy, cứ để cho Conan làm rõ.

