Ma thổi đèn (Tập 7) - Chương 56 (Hết)

CHƯƠNG
56

TỚI
THĂM CHUYÊN GIA GIẢI MÊ VĂN ÁM THỊ

Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật
rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này
giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?”

Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không
thuận lợi trong sự nghiệp, ông ấy thầm nghiên cứu gương cổ và quẻ phù dám chắc
chỉ là bất đắc dĩ thôi, không muốn người khác xía vào thành quả nghiên cứu của
mình chẳng hạn. Hơn nữa cổ vật triển lãm trong bảo tàng toàn là hàng giả, lúc đầu
tôi và anh không biết việc này, nhưng có lẽ giáo sư Tôn đã biết từ lâu, ông ấy
nhân lúc đêm khuya vắng người, đột nhập vào bảo tàng để xem hàng giả, cũng
không phải việc to tát gì. Hai quẻ phù cổ đồng nhân đồng quỷ thực sự đều được
cơ quan cổ vật cất giữ trong kho rồi, tôi nghĩ dù giáo sư Tôn mang thân phận học
giả, khi không được chính thức uỷ quyền cũng khó mà tiếp xúc với những món Quốc
bảo đó, ý tưởng dùng bốn quẻ một gương để tìm thôn Địa Tiên rốt cuộc không thể
thực hiện, ông ấy sớm muộn cũng sẽ đem gương cổ và quả phù trả về chủ cũ thôi.”

Tôi cười khổ, lắc đầu nói: “Cô toàn nghĩ tốt cho người
khác, tôi lại thấy không phải vậy. Từ cuốn sổ này của giáo sư Tôn có thể thấy,
lão âm thầm điều tra về thôn Địa Tiên đã từ rất lâu rồi, mọi tinh lực và tâm
huyết lão đổ hết vào đây, người thường không thể theo kịp, thậm chí nói là phải
bùa cũng không quá, cho nên lão tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng đâu.”

Shirley Dương ngạc nhiên nói: “Theo anh thì giáo sư
Tôn sẽ còn tới kho báu vật trong bảo tàng Hồ Nam để trộm Quốc bảo sao? Tôi tuy
không biết kho báu vật của Trung Quốc được canh phòng nghiêm mật thế nào, nhưng
đoán chắc không lỏng lẻo hơn so với kho bạc ngân hàng. Giáo sư Tôn đã gần sáu
mươi, lại chẳng có cả thế lực lẫn chống lưng, sao dám phạm tội tày đình này chứ?”

Tôi nói với Shirley Dương: “Cứ cho là lão ăn phải
gan hùm mật gấu, dám đi ăn cắp cổ vật trong bảo tàng đi nữa thì cũng vẫn còn
thiếu bản lĩnh chạy tường đạp ngói. Nhưng trong tay lão đã có hai quẻ phù cổ đồng
ngư, đồng long, lại cả một chiếc gương cổ Quy Khư, tôi thấy hoa văn mặt sau chiếc
gương được chép lại trong cuốn nhật kí đều là hình quẻ cổ Tiên Thiên, ở giữa có
hình nhật nguyệt chia làm hai đàng, hợp với số Hà Đồ Chu Thiên ba trăm sáu mươi
lăm khắc, thiên biến vạn hoá, thần quỷ khó lường.”

Tôi từng nghe Cổ Thái nói về Nam Hải long cốt, nên
biết số quẻ Tiên Thiên hiện giản lược chỉ còn tám quẻ, cũng có hai cực âm
dương, bắt đầu từ Chấn kết thúc ở Cấn, song quẻ cổ không chỉ có “Càn Khảm Cấn
Chấn,” những ngư, long, nhân, quỷ kết hợp với gương cổ Quy Khư tạo thành một bộ
đều nằm trong mười sáu quẻ Chu Thiên, mang những quẻ phù này lần lượt đặt trên
khay ngọc Chu Thiên có thể sinh ra cơ biến vô cùng, cơ số hợp lại rồi thành quẻ
tượng.

Ngư, long, nhân, quỷ có thể là phù hiệu biểu thị
không gian, sinh mạng trong quẻ cổ, ám thị thần bí trong chiêm bói non sông địa
mạch thời xưa, quẻ phù có tổng cộng mười sáu quẻ, ít nhất cần bốn cơ số mới có
thể sinh ra quẻ tượng đặc thù, thần cơ càng nhiều thì quẻ tượng hiện ra càng
chuẩn xác.

Thực ra chỉ với hai tấm quẻ phù ngư, long cũng có thể
suy diễn ra một quẻ tượng đơn giản, nhưng ý nghĩa của quẻ tượng sẽ rất khó hiểu.
Đối với những người biết quẻ số Tiên Thiên, đa phần đều hiểu lẽ này. Giáo sư
Tôn nghiên cứuLong Cốt thiên thư đã nhiều năm, đương nhiên hiểu huyền cơ trong
đó, lão đã tập hợp được hai phù một kính, chỉ cần tìm ra phương pháp dùng cổ
phù suy diễn quẻ tượng trên tấm gương là có thể khởi hành tới Tứ Xuyên tìm cái
bảo tàng mộ cổ kia bất cứ lúc nào.

Nhưng dựa vào những hiểu biết trong mấy năm tiếp xúc
với Thập lục tự âm dương phong thủy bí mật, và kết giao với những người hiểu biết
chút ít về sự huyền bí của quẻ bói Chu Thiên như Trương Doanh Xuyên và Cổ Thái,
tôi hiểu rõ việc này hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng. Mười sáu số
quẻ cổ gắn liền với vũ trụ biến hoá, hiểu rõ tạo hóa bí ẩn, đúng như câu nói của
Đại sư Mô Kim thời Thanh, Trương Tam Gia: “Ai giải được bí mật trong đó, hoặc
là kẻ mê muội hoặc là bậc thần tiên,” cơ bản không phải huyền cơ bọn phàm phu tục
tử có thể tham ngộ, dù đem cái gọi là thiên cơ bày ra trước mắt, xem cả đời
cũng không thể lĩnh ngộ được thâm ý trong đó. Theo tôi biết, quẻ cổ Chu Thiên lần
lượt bao hàm bốn mục “quẻ đồ, quẻ số, quẻ phù, quẻ từ,” đến nay chiếc gương cổ
có vẽ quẻ đồ và bốn quẻ phù đều đã có tung tích; ở Nam Hải tôi đã gặp được di
dân Quy Khư là Cổ Thái, lại biết cổ quyết của quẻ số lưu truyền từ cổ đại, duy
chỉ còn thiếu quẻ từ quan trọng nhất, không có quẻ từ thì đừng nói đến chuyện
giải được quẻ tượng.

Quẻ đồ, quẻ số, quẻ phù và quẻ từ Chu Thiên hoàn chỉnh
nhất được phát hiện trong lịch sử là vào những năm cuối triều Thanh, do một Mô
Kim hiệu uý có lần đào được mộ cổ Tây Chu, nhưng có lẽ sợ làm lộ thiên cơ chuốc
phải tai họa nên không lâu sau bèn mang hủy hết số cổ vật này.

Theo thông tin trong cuốn sổ ghi chép của giáo sư
Tôn thì đám trộm mộ Quan Sơn thái bảo thời Minh từng khai quật một ngôi mộ cổ,
sau đó mang hết những quẻ bói Chu Thiên được tùy táng trong đó giấu ở thôn Địa
Tiên, cho nên vào cuối thời Minh, bọn giặc cỏ sau khi vào Xuyên mới đào bới mộ
cổ, muốn tìm kiếm đơn đỉnh long cốt và kim thư ngọc lộc trong truyền thuyết.

Tôi căn cứ vào ghi chép trong cuốn nhật kí của giáo
sư Tôn, đoán chừng lão hoàn toàn không hiểu gì về quẻ bói Chu Thiên, nhưng lại
kiêu ngạo tưởng mình đã biết tương đối thủ đoạn của dân trộm mộ thời xưa, có thể
chỉ căn cứ vào cơ số quẻ từ trong Hậu Thiên Bát Quái, cùng với kinh nghiệm bao
năm nghiên cứu về Long Cốt Mật Văn, dựa vào gương và đồng phù trong tay là có
thể đi tìm thôn Địa Tiên, chỉ e lão càng tìm lại càng xa mục tiêu, không khéo
còn mất cả tính mạng.

Shirley Dương nghe tôi phân tích xong cũng bắt đầu
lo lắng: “Giả sử đúng là như vậy, chúng ta nên mau chóng tìm giáo sư Tôn,
khuyên ông ấy quay đầu vẫn còn kịp.”

Tôi nói: “Giáo sư Tôn tính tình ngang ngược, làm việc
gì cũng cố chấp, lão nghiên cứu Long Cốt thiên thư đã nhiều năm mà chẳng hở ra
tí nào, thế mới biết dã tâm lão lớn chừng nào, không muốn cả đời làm chuyên gia
vô danh tiểu tốt, ngẫm ra thấy cũng có lí, ngày nay chuyên gia trên thế giới
nhiều như lông trâu, cái hư danh này có gì hiếm lạ chứ? Lần này lão đã hạ quyết
tâm đẩy cao tên tuổi, vậy phải thông qua việc phá giải câu đố ngàn năm trong quẻ
bói Chu Thiên, gây ra phản ứng dây chuyền, khiến từ thành thị cho đến nông thôn
đều phải biết đến cao danh của lão, đừng nói là cô với tôi, ngay cả đến giáo sư
Trần ra mặt khuyên có khi còn không được nữa là.” Shirley Dương nói: “Anh nói vậy
chắc tính toán cả rồi, có phải muốn nhân cơ hội này làm gì không đấy? Một kế
quèn của anh cũng bằng nửa chuyên gia rồi.”

Tôi nói: “Tôi đâu thần kinh, có điều trong thôn Địa
Tiên đó có giấu mật khí đơn đỉnh, có vẻ chính là ngôi mộ cổ chúng ta đang muốn
tìm. Những ghi chép tỉ mỉ về nghiên cứu bao năm nay của giáo sư Tôn đã mở sẵn
con đường cho chúng ta như vậy. Ý tôi là sao chúng ta không đi Tứ Xuyên một
chuyến? Thử dùng Phân kim định huyệt và Quan Sơn chỉ mê xem sao, cầu huyền
trong phủ, trộm lấy đơn đỉnh trong đó, cũng là để cứu mạng Đa Linh.”

Shirley Dương nói: “Việc này e không dễ, Quan Sơn
thái bảo là đầu sỏ trộm mộ lớn thời Minh, vả lại chỉ dựa vào ghi chép của giáo
sư Tôn vẫn chưa biết được vị trí thôn Địa Tiên ở đâu. Từ xưa đến nay, làm gì có
cái kiểu lấy thôn trang làm chi mộ chứ? Không biết thôn Địa Tiên có giống với
thôn đầu nguồn Đào Hoa mà ngư dân Vũ Lăng phát hiện ra, là một thôn xóm cách biệt
với thế giới hay không? Còn những cơ quan tường sắt màn bạc và mớ yêu thuật được
nhắc tới trong truyền thuyết dân gian thì sao?”

Tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã sáng bảnh tự
lúc nào, bèn bảo Shirley Dương: “Việc này để sau hãy nói, trước mắt tạm gác lại
chuyện thôn Địa Tiên là nơi người sống ở hay chỗ chôn người chết, trong hôm nay
chúng ta phải trở về Bắc Kinh, đến tận nhà tóm lấy giáo sư Tôn. Cái gương cổ đó
không phải Tần Vương Chiếu Cốt kính thì cũng là báu vật hiếm có trên thế gian,
sao có thể để nó rơi vào tay lão ta được, lão mà mang theo gương cổ vào núi tìm
mộ, nói không chừng cái gương mất tích luôn cùng lão cũng nên.”

Nói xong tôi liền cất luôn nhật kí công tác, cũng
không nghĩ đến chuyện ăn sáng, vội vã cùng Shirley Dương đáp chuyến xe đường
dài sớm nhất trở về Bắc Kinh.

Về đến nhà, việc trước tiên là lôi tên béo còn chưa
tỉnh giấc nồng ra khỏi ổ. Tuyền béo ngái ngủ càu nhàu: “Cái tên Nhất này thất đức
quá lắm, cậu không biết xuân mệt thu mỏi, hạ đánh giấc mơ màng, ba tháng đông
không tỉnh à, ngày đông tháng giá thế này còn không cho người ta ngủ yên nữa?
Thật quá vô nhân đạo, trước kia phát xít Đức cũng chả hành hạ người Do Thái đến
mức này...”

Tôi bảo cậu ta mau dậy đi, chúng ta lại có việc đấy,
tôi đưa cậu đi ăn một bữa ra trò.

Tuyền béo nghe thế lập tức tỉnh ngủ: “Thế hả, tôi
cũng vừa nằm mơ còn đang ăn dở đấy, chúng ta mau đi ăn tiếp thôi, ai mời thế?
Kiều Nhị gia à?”

Nhân lúc Tuyền béo mặc quần áo, tôi hỏi cậu ta vụ
làm ăn với Kiều Nhị gia làm đến đâu rồi. Lão Kiều Nhị gia đó ở Lưu li xưởng tuy
là bậc thâm niên có danh vọng, kì thực quá nửa chỉ là hư danh thổi phồng, chẳng
có mấy phần bản lĩnh thực, thời trẻ đào được ngôi mộ giả đời Nguyên, lại cứ tưởng
mình tìm được miếng đất dời thây có huyệt phong thủy quý, nhưng chỉ cần lão chịu
chi tiền thì tôi vẫn sẽ làm ăn với lão.

Tuyền béo nói: “Nhị gia cũng tốt lắm, rất biết nể mặt
Tuyền béo tôi, quan trọng cũng vì chúng ta vẫn là nhân vật số một ở Phan Gia
Viên này…” vừa nói vừa mặc vội quần áo, khoác măng tô rồi theo chúng tôi ra khỏi
nhà.

Lúc này Shirley Dương đã gọi điện thoại cho giáo sư
Trần hỏi thăm địa chỉ, tôi bảo cô nàng: “Cả đêm qua không ngủ, cô mau về nghỉ
đi, có tôi cùng Tuyền béo đi tìm giáo sư Tôn tâm sự là được rồi. Bọn tôi nhất định
ăn nói có giáo dục, để ông ta hiểu được đại nghĩa, nhìn nhận tình thế rõ ràng
mà thật lòng trả lại Quốc bảo.”

Nhưng Shirley Dương không yên tâm, cứ nhất quyết đòi
cùng đi thăm giáo sư Tôn, cô nàng hứa sẽ không nói một câu, nhưng phải theo sát
kẻo chúng tôi đi quá giới hạn.

Tôi không còn cách nào đành phải đồng ý, trên đường
đi đem chuyện vừa xảy ra kể vắn tắt cho Tuyền béo nghe một lượt, bảo cậu ta
không được đánh rắn động cỏ, đừng có vừa vào đã cãi nhau ỏm tỏi lên, nhất thiết
phải nhìn sắc mặt tôi mà hành sự đấy.

Tuyền béo nghiến răng nghiến lợi: “Bát Nhất, cậu biết
tính tôi rồi đấy, Tuyền béo tôi lặn ngụp dưới đáy biển Nam Hải, suýt nữa thì
làm mồi cho cá, tối tăm mặt mũi suốt bao lâu, rốt cuộc lại để chiếc gương đồng
rơi vào tay con cáo già này. Quyết không thể bỏ qua cho lão, tí nữa nếu lão chịu
khai báo thành thật, chủ động mời bọn ta một bữa ra trò ở Chính Dương Cư thì
cho qua, bằng không hai người cứ cố mà cản tôi, cản không được thì đợi mà nhặt
xác lão già họ Tôn ấy.”

Tôn Học Vũ ở trong một tòa nhà ống trong khuôn viên
trường, cái gọi là “nhà ống” chính là mỗi tầng có một số đơn nguyên, với nhà
xí, nhà bếp cùng đường nước nằm ở cuối hành lang, là công trình công cộng sử dụng
chung. Hành lang nào cũng ám đen khói than, chất đầy đồ lặt vặt của các hộ,
quang cảnh gần giống một cái sân chung, điều kiện sống không được tốt lắm.

Cải cách văn hóa kết thúc, chính sách mới được thực
thi, nhiều phần tử tri thức và cán bộ lão thành đều quay lại công tác, được
phát bù lương, Tôn Học Vũ tuy từng ngồi trong chuồng trâu, lao động cải tạo ở
nông trường, song vẫn còn một số việc chưa làm sáng tỏ, nghe nói lão đã vì bảo
vệ chính mình mà bán rẻ một số người, nhưng cứ nhất định chối rằng không làm
chuyện đó. Nay tạm thời khôi phục công tác, nhưng chế độ đãi ngộ vẫn lần lữa
chưa được thực hiện, cho nên vẫn phải ở chung với một số giáo viên viên chức lí
lịch yếu kém chưa được phân nhà trong cái nhà ống này.

Chúng tôi đến trước nhà lão thì thấy cửa vẫn khoá,
có lẽ lão đi Thiên Tân chưa về. Tôi kiên quyết cắm sào chờ nước, nên bảo Tuyền
béo đi mua vài cái bánh chiên, cả bọn ngồi trong hành lang vừa ăn vừa đợi. Đến
trưa thì nghe trong hành lang có tiếng người nói giọng Tứ Xuyên: “Giáo sư Tôn
đã về rồi đấy à, bác đến mà xem con cá hố tôi mua trưa nay này, chẳng hiểu là
cái thứ gì nữa, còn không bằng cái dải lưng quần. Xấu hổ cho Bắc Kinh của các
bác lớn thế này mà ngay con cá hố ra hình ra dạng cũng không có mà mua.”

Lại nghe một giọng khá quen đáp lại: “Ấy bác Tống,
làm bữa cải thiện đấy à, bữa tối ăn cá hố nướng hả? Tôi xem nào, thế này mà còn
mỏng gì, có cái ăn là tốt rồi.”

Ba người chúng tôi nghe rõ mồn một, biết giáo sư Tôn
đã về. Quả nhiên từ đầu hành lang đen ngòm xuất hiện một lão già, tóc hói lên tận
đỉnh đầu, chỉ còn lại một túm lòa xòa trước trán, đó chính là chuyên gia Tôn Học
Vũ chuyên nghiên cứu mê văn thiên thư cổ đại. Đương nhiên lão không biết người
gặp phải ở Thiên Tân chính là tôi đây, thấy chúng tôi chờ ở cửa chỉ hơi ngạc
nhiên, hỏi: “Hồ Bát Nhất ở Phan Gia Viên, sao cậu biết chỗ tôi thế? Tên tiểu tử
nhà cậu tìm tôi chắc chẳng có việc gì tốt rồi.” Rồi như không muốn để hàng xóm
nhìn thấy lão nói chuyện với chúng tôi, nên không đợi tôi đáp lời lão đã vội
móc chìa khóa mở cửa, để chúng tôi vào nhà.

Tôi cũng không khách khí với lão, bèn dẫn Shirley
Dương và Tuyền béo khệnh khạng đi vào, đưa mắt nhìn quanh thấy trong phòng toàn
sách là sách, đồ đạc sinh hoạt chẳng có mấy thứ, thậm chí ngay đến chỗ ngồi
cũng chẳng có, tôi đành ngồi lên trên đống sách.

Giáo sư Tôn đóng cửa cẩn thận rồi mới quay lại nói với
chúng tôi: “Nhà không có nước nóng, các cậu uống nước thì dùng nước máy, trong
phòng có nhiều sách vở cổ tịch, không được hút thuốc, có gì mau nói, nói xong
thì đi mau cho.”

Tuyền béo thấy lão lạnh nhạt thế, không nhịn được
suýt thì khùng lên. Tôi vội ấn cậu ta xuống, đoạn nói với giáo sư Tôn: “Chúng
tôi chẳng có ý gì đâu, chỉ là tiện đường ghé thăm ông thôi. Trước đây ở huyện Cổ
Lam Thiểm Tây từng được ông chỉ bảo, hôm nay vội quá nên chẳng mang theo quà
gì, chỉ mua cho ông được ít bánh chiên, loại hai trứng, gọi là bày tỏ tấm lòng,
chưa nói hết được lòng tôn kính.”

Giáo sư Tôn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào: “Bánh
chiên à?” lão lập tức xua tay nói: “Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ,
tôi không bao giờ chỉ bảo cho đám người trộm mộ các cậu. Có gì thì mau nói đi,
tôi rất bận, không có thời gian tiếp đám buôn cổ vật các cậu đâu.”

Tôi ra vẻ không hiểu: “Chắc giáo sư có gì hiểu lầm
tôi ư? Mới tiếp xúc với ông có mấy lần mà sao lần nào gặp tôi ông cũng nói tôi
buôn cổ vật thế? Ông nhìn đâu lại thấy tôi có cổ vật nào? Cứ khăng khăng nói thế
sẽ làm tổn thương tình cảm cánh yêu thích khảo cổ nghiệp dư chúng tôi đấy.”

Giáo sư Tôn mặt lạnh như tiền bảo tôi: “Tôi thi thoảng
dạo qua chợ đồ cổ Phan Gia Viên, đến đâu cũng nghe đầy lỗ tai đại danh Hồ Bát
Nhất nhà cậu, ai chẳng biết trong tay cậu Nhất toàn là minh khí loại tốt chứ? Nể
tình chúng ta đã từng quen biết, tôi không giấu cậu làm gì, những việc cậu làm
tôi đã biết từ lâu, nhưng chưa vạch mặt là muốn cho cậu một cơ hội khoan hồng,
nếu để tôi nói ra thì e dù quảng đại quần chúng nhân dân có muốn khoan hồng cho
cậu cũng không tìm ra cớ gì, lúc ấy đành phải trừng trị nghiêm khắc thôi.”

Tôi không thèm để ý vặt vãnh liền nói: “Ông thực có
lòng lo cho nước cho dân, còn muốn biến cả nhà mình thành cửa nha môn đấy phỏng?
Nhưng nhất định không được khoan hồng với tôi đâu, khoan hồng sẽ dễ làm tôi
không giác ngộ được đường hướng lắm. Con người tôi từ nhỏ đã luôn yêu cầu
nghiêm khắc với bản thân trong tất cả mọi mặt, có thể nghiêm khắc thì quyết
không khoan hồng. Tôi buôn bán nhỏ ở Phan Gia Viên, thế là sai trái sao? Là do
tôi ngoài giờ làm yêu thích khảo cổ, vả lại mua bán sòng phẳng không mang hàng
giả lừa người, nên mới được anh em đồng nghiệp ca ngợi vài câu, lẽ nào thế cũng
không được?”

Tuyền béo nghe đến đây cũng nổi cơn tam bành: “Bát
Nhất, cậu đừng phí lời với lão làm gì, trao đi đổi lại mấy món vặt vãnh đó thì
nhằm nhò gì chứ? Văn hóa phẩm đồi trụy là vô tội. Cậu mau mang chuyện chúng ta
đổ đấu nói cho lão biết đi, nói ra cho lão sợ chết khiếp.”

Giáo sư Tôn nghe thế vội nói: “Đấy cậu xem, đồng bọn
của cậu đã thừa nhận rồi nhá, cậu còn già mồm hả?”

Tôi vờ nhún nhường cười nói: “Tuyền béo không nhắc
tôi lại quên béng, đấy mà cũng gọi là đổ đấu sao? Cơ bản không đáng nhắc đến,
nhưng nếu ông thực bụng muốn nghe thì tôi kể cho nghe. Năm đó chính tay tôi đào
được một cỗ quan tài to ở huyện Phòng Sơn, ngôi mộ cổ đó chắc đã lâu đời, không
phải thời Kim thì cũng là thời Liêu gì đấy, lúc đó tôi chẳng hề đắn đo, bật
tung nó ra, nhìn vào bên trong thấy đồ đạc quả nhiên không ít, bèn lấy dây gai
trói xác chết kéo ra ngoài trước, phát hiện ra bên dưới cái xác có hai con cóc
vàng to bằng nắm tay, vàng ròng cả nhé.”

Giáo sư Tôn không ngờ tôi kể chuyện này, lộ rõ vẻ
kinh ngạc: “Tên tiểu tử này to gan thật, dám trộm mộ ngay ở Bắc Kinh sao? Mau
khai báo thành thật, sau đó thế nào? Cổ vật trong mộ tuồn đi đâu cả rồi?”

Tôi vươn vai một cái, đoạn than thở: “Sau đó mở mắt
ra nhìn, hóa ra là mộng Nam Kha, tỉnh mộng rồi thì còn sau đó với trước đó gì nữa,
giấc mơ nà quả thật là dở dang chưa hết...”

Giáo sư Tôn bị tôi chọc tức, sắc mặt lại càng khó
coi, thấy lão đứng dậy ý chừng muốn tiễn khách, tôi vội nói: “Khoan hẵng, ông để
tôi nói hết đã chứ. Chính vì giấc mơ trộm mộ này, lại thêm cảm giác dở dang
chưa hết, cho nên tôi mới chạy đến Thiên Tân tham quan triển lãm cổ vật cho đỡ
nghiền, không ngờ lại gặp phải người quen trong Bảo tàng Tự nhiên, lần này thì
không phải nằm mơ.”

Giáo sư Tôn thấy tôi ăn nói nhã nhặn cũng cảm thấy
có điều không ổn, thái độ lên mặt nạt người đã giảm đi quá nửa, chưng hửng quay
lại ghế ngồi, đoạn hỏi dò: “Cậu... cậu nói cái gì? Người quen... người quen
nào?”

Tôi không cười nữa, nghiêm sắc mặt nói: “Nửa đêm tôi
được nhân viên dẫn đường, đi cửa sau vào bảo tàng, không ngờ trong bảo tàng lúc
ấy lại có trộm, tôi nhặt được một cuốn nhật kí công tác ngay tại hiện trường,
bìa nhựa màu đỏ có hình quảng trường Thiên An Môn, nội dung bên trong đã xem cả
đêm không sót một chữ nào, càng xem càng thấy rất quen, hóa ra là chiếc gương đồng
nhắc tới trong đó chính là chiếc gương mà ba chúng tôi và một nhóm ngư dân
chuyên nghề mò ngọc ở Nam Hải đã liều mạng vớt lên từ Hải Nhãn, chỉ vì việc này
mà mất một mạng người, còn một người nữa nay vẫn chưa biết sống chết thế nào.
Hiện này chiếc gương đó lại bị người ta nuốt mất, người này dù có phá giải được
bí mật trong quẻ tượng Chu Thiên, thì ánh hào quang học thuật trên đầu ông ta
cũng là được nhuộm đổ bằng máu của ngư dân Nam Hải. Tôi trải qua mười năm động
loạn, học hành tử tế chả được mấy năm, không biết nhiều lí lẽ bằng ông là một
giáo sư. Tôi đến đây là muốn hỏi ông, món nợ này chúng tôi phải tính sao đây?”

Tôn Học Vũ nghe xong mặt mày xám ngắt, biết việc đến
nước này không giấu nổi nữa, không chừng còn rơi vào cảnh thân bại danh liệt
cũng nên. Lão im thít không ho he tiếng nào, cuối cùng không chịu được nữa, lưỡi
cũng mềm đi, không dám vòng vo, bèn xin xỏ: “Xin cậu trả lại... trả lại cuốn sổ
ấy cho... cho tôi, các cậu muốn gì ở tôi? Chỉ cần bản thân làm được tôi đều chấp
nhận hết.”

Tôi ra vẻ ôn hòa nói với giáo sư Tôn: “Người không
phải thánh, ai mà chẳng vậy, biết sai thì sửa, vẫn là đồng chí tốt. Nay ông đã
nhận ra lỗi lầm nghiêm trọng, vậy tôi cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội,
tôi muốn ông dẫn bọn tôi đi Tứ Xuyên tìm mộ cổ thôn Địa Tiên, sau đó phải đem
gương cổ quẻ phù trao trả cho giáo sư Trần nguyên vẹn.”

Tuyền béo bổ sung thêm: “Để ông được quay đầu là bờ,
biết sai mà sửa, Tuyền béo tôi đã phải nghĩ nát nước, dốc hết tâm sức, mấy ngày
nay ít nhất cũng sút mất mấy chục cân, cho nên ông phải mời bọn tôi đi Chính
Dương Cư ăn một bữa ra trò, cũng là để tróc tận gốc rễ cái tư tưởng lỗi lầm,
nhìn vào tình thế tốt đẹp trước mắt, viết bản kiểm điểm, tuyên đọc trước mọi
người để bày tỏ quyết tâm sửa sai. Ông có biết Tuyền béo tôi vì lão già nhà ông
tức chết bao nhiêu tế bào não không hả?”

Giáo sư Tôn vốn già trái non hột, lại có tật giật
mình, sau khi bị vạch trần gốc gác thì cũng không còn mặt mũi nào tỏ ra hách dịch,
tỏ vẻ thái độ nghiêm túc hay lên giọng chính nghĩa nữa, lão cúi xuống gầm giường
lôi ra mấy cái hộp giày, lấy ra chiếc gương đồng và hai miếng đồng phù, mang đến
trước mặt tôi.

Tôi cầm chiếc long phù bằng đồng xanh trên tay, lòng
không khỏi xao động, không ngờ cách biệt mười mấy năm, lại một lần nữa ngẫu
nhiên gặp được vật này. Miếng long phù này vẫn như xưa, chỉ có thế sự là vô thường,
chiến hữu cách mạng Đinh Tư Điềm trong cùng mắt xích lớn với chúng tôi năm xưa
đã âm dương cách biệt, hễ nghĩ đến cô ấy cùng Lão Dương Bì đều đã đi gặp cụ Các
Mác, lòng tôi lại đau như xát muối, nhìn sang bên cạnh, thấy Tuyền béo cũng vừa
nhìn thấy miếng long phù đã nước mắt nước mũi đầm đìa.

Lúc này lại nghe giáo sư Tôn lên tiếng: “Viết kiểm
điểm, Chính Dương Cư... đều không thành vấn đề, nhưng thôn Địa Tiên thì không
tìm thấy đâu... bất cứ ai cũng không thể tìm thấy. Trong bốn miếng cổ phù không
mắt ngư, long, nhân, quỷ này ẩn giấu một câu đố, tôi đã vắt kiệt óc mà vẫn
không hiểu được. Không giải được ám thị của đồng phù không mắt thì quẻ phù hay
gương cổ cũng chẳng tác dụng gì.”

Tôi lấy tay áo quệt mắt một cái, định thận lại, đoạn
hỏi giáo sư Tôn: “Hốc mắt của đồng phù trống rỗng, có thể là dùng để suy diễn
quẻ tượng. Từ xưa phương pháp soi đuốc gieo quẻ đã được gọi là quy bốc, cổ thuật
bói toán phân làm hai loại Quy, Gương; ánh đuốc rọi qua lỗ đồng, lọt tới quẻ đồ
sau mặt gương, chính là phương pháp soi đuốc bói gương. Cái này cũng được miêu
tả trong cuốn sổ ghi chép của ông, ông tưởng tôi đọc không hiểu đấy hả?”

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]

Giáo sư Tôn vội vàng giải thích: “Phương pháp chỉ là
phương pháp thôi, muốn đoán được long mạch phong thủy, cần phải dùng đèn cầy mỡ
người, chỉ cần hai quẻ đồng chú là đoán ra được quẻ tượng, nhưng nếu thực sự
đơn giản như vậy thì đã tốt. Trên quẻ đồ sau mặt gương có ba trăm sáu mươi lăm
cái tráp đồng Chu Thiên, mỗi tráp đề chia làm hai nghĩa âm dương, quay ra bốn
phương biểu thị cho bốn tượng, trong đó đều có ẩn ý đặc biệt, nếu không nghĩ ra
đồng phù ngư long nhân quỷ tại sao lại không có mắt thì làm sao chúng ta dùng
nó để suy diễn quẻ tượng cho được? Tôi vốn cứ tưởng trên cái lò đơn đào được ở
Hồ Nam sẽ có manh mối, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy tối qua vẫn không biết
được gì hơn, đối mặt với câu đố thiên cổ, tôi coi như đã nản thật rồi. Bởi vì
quan hệ giữa gương cổ với mộ cổ Địa Tiên cũng giống như vòng tròn nhân quả tuần
hoàn, không có gương cổ sẽ không thể tìm được mộ cổ Địa Tiên, không có quẻ tượng
quẻ từ Chu Thiên giấu trong mộ cổ này cũng không có cách nào sử dụng gương cổ.
Cho nên các cậu đừng mong tìm được mộ cổ thôn Địa Tiên. Thực ra thôn Địa Tiên bản
thân nó đã vô cùng mơ hồ, giống như một truyền thuyết trongNghìn lẻ một đêm vậy,
vả lại mấu chốt nhất là - các cậu đã không còn thời gian nữa rồi.”

Hết.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác
Sách:

Ariko Yuta –
Bupbecaumua – H.y

(Tìm - Chỉnh sửa –
Đăng)

Báo cáo nội dung xấu