Nhất chân tâm (Tập 3) - Chương 09
Chương 9: Không thoát khỏi phiền phức
Sáng sớm, báo tuyết cọ cọ mũi vào mặt hắn, lại bị hắn ôm
vào lòng: “Tiểu nương tử, tật xấu của ngươi đúng là không sửa nổi nha.” Ngồi dậy,
lại thấy A Y Nỗ Nhĩ ngoái đầu nhìn mình.
“Nàng ấy đi rồi.” A Y Nỗ Nhĩ nói.
Vội quay đầu lại nhìn, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Báo tuyết bắt chước hắn quay đầu lại. “Tiểu nương tử, sao ngươi không trông chừng
Tiểu Bạch Ngan?” hắn xoa xoa mặt nó. Báo tuyết dùng mũi hừ hừ hai tiếng, có lẽ
bị xoa nắn yêu thương mạnh quá mà bất mãn.
“Sao ngươi lại gọi nó là Tiểu nương tử? Nó rõ ràng là súc
sinh mà.” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
Kim Lục Phúc suy nghĩ một chút: “Rốt cuộc cô có lai lịch
thế nào? Sao bọn thổ phỉ lại chỉ đích danh muốn bắt cô?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Vì ta suýt nữa bị cô hại chết, lý do ấy đã đủ chưa?” Hắn
lườm nàng một cái.
“Nếu ta cho ngươi biết, ngươi có đồng ý để ta đi theo
không?”
“Không, đây là hai việc khác nhau.” Hắn cự tuyệt thẳng thừng,
nữ nhân đều phiền phức như nhau.
“Vậy thì ta không thèm nói cho ngươi biết.”
“Bỏ đi, dù sao ta cũng không… cảm thấy có hứng thú lắm.”
Hắn đứng dậy, phủi phủi cát trên người. “Đừng có đi theo ta nữa, bên cạnh cũng
có đường khác đó.”
“Được, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải.”
“Không, ta đi phía đông, cô đi phái tây.” Hắn híp mắt, cười
nói.
Đôi mắt xinh đẹp của A Y Nỗ Nhĩ trợn tròn nhìn hắn một
lát, không nói gì. Kim Lục Phúc chào từ biệt với đầu lĩnh, không thèm nhìn sự cầu
khẩn tràn đầy trong mắt gã. Hắn phải đi trước tìm đầu ngan kia trở về.
Rời khỏi thương đội, Kim Lục Phúc vỗ vỗ báo tuyết: “Tiểu
nương tử, chúng ta đi tìm Tiểu Bạch Ngan, mũi ngươi thính như vậy, có tìm được
người hay không phải nhờ ngươi rồi.”
Báo tuyết liếc nhìn hắn, sau đó tỉ mì ngửi ngửi mặt đất,
đi về hướng khác vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn Kim Lục Phúc. “Ngươi chắc
chắn sao?” Hắn nghi ngờ, hướng bắc à? Không phải Tiểu Bạch Ngan muốn đi Giang Nam sao? Sao lại
chạy về phía bắc?
Báo tuyết lại
gần cắn cắn áo choàng của hắn, lôi kéo hắn chạy, mặc dù hắn nghi ngờ, nhưng báo
tuyết theo Tiểu Bạch Ngan nhiều năm như vậy, chắc không sai đâu. Phía sau có tiếng
cát bị nghiến, hắn cũng không thèm đếm xỉa.
Tiếng động
càng ngày càng tới gần, hắn chán nản ngồi xuống đất thở lấy hơi.
“Kim công tử,
ngài đi cùng với chúng ta đi.” Đầu lĩnh bước lên phía trước đưa túi nước cho hắn.
“Vị huynh
đài này, chúng ta là người xa lạ, không quen biết, đi chung không tiện.” Kim Lục
Phúc nói.
“Kim công tử,
giúp tiểu thư nhà ta an toàn, ngài sẽ sớm thoát thân được thôi.” Đầu lĩnh nói
tiếng Trung Nguyên không sõi lắm.
“Đúng, đúng
vậy, sớm nên thoát khỏi.” Kim Lục Phúc nói, “Cho nên, ngàn vạn lần đừng đi theo
ta, ta còn có chuyện gấp gáp muốn làm.”
Sặc...
“Ngươi cứ đi
đi, dù thế nào chúng ta cũng sẽ đuổi kịp ngươi.” A Y Nỗ Nhĩ nói.
Hắn cười cười, nghỉ ngơi đủ rồi, vỗ vỗ báo tuyết: “Tiểu
nương tử, theo giúp ta luyện công phu nào.” Vừa nói vừa tri triển khinh công
bay đi, báo tuyết liền bám sát theo hắn.
Đầu lĩnh quay sang nhìn A Y Nỗ Nhĩ.
“Đuổi theo. Không phải ngươi có chó săn hay sao? Sợ cái
gì?” A Y Nỗ Nhĩ nói.
Một mạch đuổi theo như vậy, nhưng đến cả chéo áo của Tiểu
Bạch Ngan cũng không nhìn thấy, Kim Lục Phúc nghi ngờ không biết báo tuyết có
đi nhầm đường hay không, nhưng hai ngày nay báo tuyết có chút mệt mỏi, hắn liền
giảm bớt tốc độ. Giảm tốc độ xong, nửa ngày sau lại nhìn thấy cái đuôi đi theo.
“Báo tuyết quen sống nơi hoang vu lạnh lẽo, ngươi lại kéo
nó chạy dưới ánh mặt trời chói chang như vậy, tất nhiên sẽ ngã bệnh.” A Y Nỗ
Nhĩ nói.
Báo tuyết nhìn nàng phì phì mũi, lại cúi đầu, phờ phạc nhắm
mắt.
“Ta biết, bây giờ đang là mùa hè, biết tìm nơi nào râm
mát cho nó nghỉ ngơi đây?” Hắn nói, có chút thương xót báo tuyết, Tiểu Bạch
Ngan đúng là đầu óc gia cầm không biết suy nghĩ, lại mang theo báo tuyết xuống
núi.
“Nếu không tìm được nơi râm mát, cho nó uống nhiều nước
cũng giảm bớt được một ít. Một mình ngươi lại không mang theo bao nhiêu nước,
ngươi cũng không biết ở đâu có nhiều nước đúng không? Cho nên…” A Y Nỗ chỉ vào
đoàn người. “Chúng ta mang theo rất nhiều nước, mà bọn họ lại biết nơi nào có
nước.”
Chẳng lẽ muốn hắn vì báo tuyết mà thỏa hiệp?
Nhưng nhìn báo tuyết phờ phạc như vậy, hắn không nỡ để nó
xảy ra chuyện. “Do Tiểu nương tử không khỏe mới để cô chiếm tiện nghi. Nhưng,
ta nói trước, ta là đến thảo nguyên, nếu không thuận đường, xin mời cứ đi trước.”
Hắn nói.
“Thảo nguyên thì thảo nguyên, tới thảo nguyên rồi chắc
cũng sẽ tới kinh thành thôi.” A Y Nỗ Nhĩ nói.
“Cô muốn tới kinh thành sao?” Hắn làm như vô tình hỏi.
Xem ra không phải chuyện đơn giản, chẳng lẽ nàng muốn đi kinh thành tìm Tứ ca hắn
cáo trạng sao? Nhưng mà hiện giờ họ cũng không phải con dân Đại Thanh, Tứ ca hắn
quản chuyện rộng được như vậy chắc?
A Y Nỗ Nhĩ cũng tự biết mình nói lỡ lời, cũng không nói
thêm. Không biết có phải thể chất của Kim Lục Phúc và A Y Nỗ Nhĩ thu hút người
khác đuổi giết hay không, mà vào một buổi tối nọ, bọn thổ phỉ lại lưu luyến nhiệt
tình như lửa đuổi tới.
Đối mặt với bọn thổ phỉ nhiệt huyết sôi trào, mặc dù hắn
rất muốn rời đi, nhưng lại nghĩ muốn giúp Tứ ca hắn sau này mở rộng thêm đất
đai thì lôi kéo thêm vài huynh đệ cũng không có gì là không tốt, cũng coi như hắn
không tới Tây Bắc công toi một chuyến, nghĩ như vậy, nên Kim Lục Phúc thường
ngày sẽ chạy trối liền gia nhập cuộc hỗn chiến.
Bọn thổ phỉ rõ ràng đã rút ra được kinh nghiệm từ lần thất
bại trước, cho nên lần này mang theo rất nhiều nhân mã. Nghĩ mà xem, một bên
thì nhân mã tăng gấp đôi, một bên giảm phân nửa, cuộc chiến này có thể đánh được
sao? Mặc dù trong đội bọn họ, tất cả cũng có chút quyền cước công phu, nhưng bọn
thổ phỉ có kinh nghiệm giết người không ghê tay, không cần mạng kẻ khác mà cũng
không cần mạng chính bản thân, cho nên cứ nhìn người trong đội cứ dần dần chết
dần, hai tay địch lại bốn người, hắn và A Y Nỗ Nhĩ dù có giỏi tới đâu cũng
không thể giết sạch toàn bộ bọn thổ phỉ này. Cho nên đành phải nghĩ cách mới có
thể sống.
“Ta sẽ ngăn chặn bọn chúng, cô cướp lấy một con ngựa, chạy
mau đi.” Kim Lục Phúc nói.
“Ta không đi.” A Y Nỗ Nhĩ nói. Trên cánh tay có một vệt
dài đỏ sẫm.
“Cô có bị ấm đầu không vậy? Không chạy thì cô có thể sống
sót mà đến kinh thành sao?” Hắn trừng mắt nhìn nàng, ghét nhất kiểu người cản
trở người khác mà không biết chính bản thân mình là gánh nặng.
“Nhưng, còn ngươi thì sao?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
“Để cho cô… ta khắc có cách, nói nhiều như vậy làm gì.” Hắn
nói, lại nhìn báo tuyết. “Giúp ta chăm sóc báo tuyết.”
“Ta, ta…” A Y Nỗ Nhĩ không biết phải làm sao.
“Ta ta cái gì? Còn không mau chạy đi. Cô cứ lằng nhằng
mãi, ta cũng không bảo vệ nổi cô đâu.” Hắn vừa nói vừa kéo đầu một tên thổ phỉ
xuống ngựa, nhẹ nhàng đẩy con ngựa tới chỗ A Y Nỗ Nhĩ: “Chạy mau, đi theo báo
tuyết.”
“Ngươi phải cẩn thận nha.” A Y Nỗ Nhĩ dặn dò.
Kim Lục Phúc dùng sức đạp một cước vào mông ngựa, ngựa chạy
như bay phóng ra ngoài, bọn thổ phỉ thấy nàng cưỡi ngựa chạy nên chia người đuổi
theo, bởi vì phản ứng chậm một chút, lại thêm Kim Lục Phúc ở lại gây rối, cho
nên đến khi bóng dáng A Y Nỗ Nhĩ chỉ còn một chấm nhỏ thì bên này mới có người
đuổi theo.
Nhìn nàng chạy có lẽ đã thoát, hắn liếc nhìn đầu lĩnh thổ
phỉ, bỗng nhiên nhảy lên đỉnh đầu bọn chúng, trong tay phóng ra một đạo bạch
quang bay về phía đầu lĩnh, trong miệng hô lớn: “Được lắm, chém trúng, chết chắc
rồi.”
Thừa dịp bọn chúng chú ý khoảng cách với lão đại, Kim Lục
Phúc đoạt lấy một cây đao trên mặt đất, quay cuồng chém đứt chân của vài con ngựa,
nhìn bọn thổ phỉ đột nhiên đổ rầm rầm, hắn bĩu môi, ngồi càng cao té càng đau.
Trong lúc bọn thổ phỉ đang sôi gan, thì bất ngờ lão đại
cười lớn, tay chỉ về phía Kim Lục Phúc: “Giết cho ta... ha ha... giết chết hắn...
ha ha ha ha...”
“Đến đây đến đây, tới giết chết ta, giết chết ta thì
ngươi cũng cười mà chờ chết đi.” Kim Lục Phúc nhún nhún vai: “Đã nửa đêm rồi mà
các ngươi còn chơi nhàm chán như vậy, ta muốn tìm chỗ nghĩ ngơi, không chơi đùa
với các ngươi nữa.”
Đục nước béo cò chính là dùng để vào lúc này, Kim Lục
Phúc lợi dụng lúc chúng ngẩn người liền thi triển khinh công bay đi. Không biết
A Y Nỗ Nhĩ hay cằn nhằn kia có xảy ra chuyện gì không nữa.
Chạy rất xa rồi mà hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng
nàng, không khỏi có chút lo lắng, chẳng lẽ bị bọn thổ phỉ đuổi theo bắt được rồi
sao? Đoán bọn thổ phỉ không thể ngóc đầu nhanh như vậy được, lúc này hắn ở một
nơi chờ là được, cũng may đại miêu đi theo nàng, nếu không chắc cũng không tìm
được.
Ngồi xuống xếp bằng, hắn lẳng lặng chờ đợi, nhìn đi nhìn
lại, sa mạc vẫn yên tĩnh như vậy, ngẫu nhiên đám cát bên cạnh có chút tiếng động.
Khoảng một canh giờ sau, bóng dáng mạnh mẽ của báo tuyết
đã xuất hiện ở xa xa. “Đại miêu, sao ngươi lại một mình trở về? Nàng kia đâu?
Có phải bị tóm rồi không?” Hắn ôm lấy báo tuyết, nó cọ cọ mũi vào mặt hắn, kéo
hắn cùng chạy.
Đi theo báo tuyết một mạch cũng tìm được A Y Nỗ Nhĩ. Nàng
ngồi dưới đất, cách đó không xa ngổn ngang mấy thi thể cả người lẫn ngựa.
“Nha đầu, cô còn sống chứ?” Hắn hỏi, nhưng đối phó với mấy
thổ phỉ ác độc như thế, bản thân cũng không còn trẻ con nữa rồi.
“Cảm ơn ngươi, Kim Tiểu Lục.” A Y Nỗ Nhĩ nói, trong giọng nói còn
có chút run rẩy.
“Đâu có đâu
có,... trước nhớ cho kỹ, sau này tặng cho ta ít vàng bạc là được.” Kim Lục Phúc
nói, nhìn nàng: “Cô bị thương.”
“Ta biết,
Kim Tiểu Lục, bọn họ đều chết hết rồi sao?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
“Đại khái sống không nổi.” Kim Lục Phúc nói, đem khăn che
mặt của nàng xé thành nhiều mảnh nhỏ, băng bó cho nàng: “Cũng may mặt không bị
thương, nếu không sẽ bị thành người quái dị mất.”
“Người quái dị cũng không liên quan tới ngươi.” A Y Nỗ
Nhĩ nói.
“Đương nhiên là không liên quan, nhưng ta tấm lòng từ thiện,
sợ cô bị hủy dung không gả đi được, thành bà cô già ở vậy suốt đời.” Hắn vừa cười
vừa nói.
“Cái gì là bà cô già?”
“Bà cô già hả, bà cô già nhất định là một bà lão, vì lớn
tuổi nên gọi là bà cô già.”
“Ồ.”
“Này, nha đầu, giờ cô định thế nào? Vẫn đi kinh thành
sao?”
A Y Nỗ Nhĩ gật đầu: “Đi chứ. Kim Tiểu Lục, ngươi không hỏi
vì sao ta đến kinh thành sao? Ta đi tìm hoàng đế Càn Long.”
Hắn cười ha hả: “Sao, cô định gặp kiểu gì?”
“Không phải hắn đang ở kinh thành sao? Ta đến kinh thành,
không phải có thể gặp sao?”
“Cô cho là hoàng đế mở quán trọ, cô muốn gặp liền gặp
sao?” Hắn vừa cười vừa hỏi.
“Dù sao cũng sẽ có cách.” Nàng thở dài.
“Ừ.” Kim Lục Phúc gật đầu.
“Sao ngươi không hỏi vì sao ta muốn gặp Càn Long?”
“Không có hứng thú, cũng không phải chuyện của ta.”
A Y Nỗ Nhĩ nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó cúi đầu nói: “Coi
như không phải chuyện của ngươi, hiện tại ta chỉ có thể dựa vào ngươi, mà ta lại
không tìm được kinh thành.”
“Nha đầu, ta sẽ được lợi gì?”
“Không phải ngươi muốn bạc sao? Đến lúc đó ta sẽ cho
ngươi rất nhiều bạc.” A Y Nỗ Nhĩ nói: “Còn có, chuyện ngươi nhìn lén… không cho
phép được nói ra.”
“Yên tâm, kia là vết nhơ trong cuộc đời tiểu gia ta, sẽ
không nói.” Kim Lục Phúc ngửa mặt nằm xuống, gối đầu lên cánh tay: “Cần phải
nhanh đến thảo nguyên, đây là thời điểm mà trâu và dê béo nhất.”
“Ngươi đi thảo nguyên làm gì?”
“Ăn thịt.” Kim Lục Phúc nói. Xem hết một lượt để về nhà
còn kể chuyện cho lão nương hắn.
“Nhà ngươi ở đâu?”
Kim Lục Phúc liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tại hạ là người
Giang Nam ở Trung Nguyên, ở nhà có cha nương và vài tỷ muội huynh đệ,
tại ha năm này vừa mới hai mươi mốt, tạm thời chưa lập gia thất. Còn gì để hỏi
nữa không?”
“Lập gia thất hay chưa có liên quan gì tới ta.” A Y Nỗ
Nhĩ cúi đầu nói.
“Đương nhiên không liên quan, là ta tự giới thiệu, cô
không nghe là được còn gì.” Hắn xoay người. “Ngủ đi, sáng mai còn phải đi sớm.”
Phía sau không có động tĩnh.

