Nhất chân tâm (Tập 3) - Chương 34

Chương 34: Lao ngục tai ương

Nếu A Y Nỗ Nhĩ đã đi dạo Tây Hồ chi bằng trực tiếp đi tìm
Kim Lục Phúc luôn. Đến khi tìm thấy, là lúc Kim Lục Phúc và Quý Bạch Ngạc đang ở
trên đê Tô đi tới. Nhìn thấy người đối diện, Kim Lục Phúc cười cười: “Nương tử,
người thiếu tiền đã đến.”

Đến gần, không đợi A Y Nỗ Nhĩ nói, Kim Lục Phúc đã cười
nói trước: “Ai nha, rốt cuộc cũng nhớ ra là trưa trả tiền nợ, ta cứ tưởng là cô
quên rồi.”

“Sẽ không quên.” A Y Nỗ Nhĩ nói, bỏ ngân khiếu và mấy nén
vàng ra, không cẩn thận còn rơi cả trên mặt đất, nhặt lên nhét vào trong tay áo
hắn. “Kim Tiểu Lục, có thể nhờ ngươi một chuyện nữa không?”

Kim Lục Phúc lập tức lắc đầu: “Không thể. Hiện giờ đã
thanh toán xong, Vàng cũng không cần, cầm đi rất bất tiện, coi như không tính
toán.” Kéo tay Bạch Ngạc: “Ngạc nhi, đi thôi.”

Đi qua, Quý Bạch Ngạc cười nói: “Thật không thể tin được,
lại có lúc Kim Tiểu Lục chê tiền người ta mang tới nha.”

“Cũng có lúc tướng công nàng coi tiền vàng như cặn bã.” Hắn
cười. A Y Nỗ Nhĩ làm gì có tiền, đều là do Tứ ca hắn đưa cho, hắn làm sao dám
nhận vàng cơ chứ? Không cẩn thận lại bị Tứ ca hắn dùng lý do gì đó sai quan
binh truy nã hắn thì toi.

“Có lẽ cảm thấy ngượng khi lừa tiền người ta nhiều như vậy.”
Quý Bạch Ngạc nói, quay đầu lại nhìn thấy A Y Nỗ Nhĩ vẫn đang nhìn về phía bọn
họ: “Quyết định không chịu giúp sao?”

“Nương tử, nếu nàng ta đòi ta giúp đỡ mang nàng ta từ
hành cung đào tẩu ra ngoài, ta phải làm sao?” Kim Lục Phúc hỏi.

“Không thể.” Nàng gạt đi. “Động vào người vạn tuế gia
thích, sẽ dẫn tới chuyện không tốt.”

“Cho nên, ta mới từ chối đó chứ.”

Trở về quán trọ trả phòng, hai người dự định lập tức rời
khỏi Hàng Châu, đây là nơi nguy hiểm. Đáng tiếc, còn chưa đi tới cổng thành đã
bị binh lính vây quanh.

“Kim Tiểu Lục, chúng ta chọc tới ai sao?”

“Có người muốn hãm hại chúng ta.” Hắn cười, cũng biết Tứ
ca hắn mà không trả đũa thì trong lòng không thoải mái.

“Muốn chạy sao?” Quý Bạch Ngạc hỏi, dù sao nàng cũng
không sợ đánh nhau, Kim Lục Phúc rất nhiều mưu ma chước quỷ.

Chạy? Ánh mắt vài người trong đám binh lính lóe lên chút
tia sáng, tuyệt đối không phải binh lính bình thường.

“Xin mời hai vị đi theo chúng ta.” Người đứng đầu nhóm
binh lính nói, giọng điệu vững vàng không nhanh không chậm.

“Xin hỏi chúng ta phạm tội gì?”

“Trộm tiền
trong hành cung.” Người kia nói.

“Kim Tiểu Lục,
A Y Nỗ Nhĩ hại chúng ta.” Quý Bạch Ngạc ngạc nhiên nói.

Kim Lục Phúc
lắc đầu, có lẽ ngay cả A Y Nỗ Nhĩ cũng không biết đã đưa cho hắn bao nhiêu ngân
phiếu. “Ngạc nhi, nhớ kỹ, lát nữa nếu có cơ hội phải chạy thật nhanh, về Tây
Khê, nơi đó gặp Bách Hợp cô cô sẽ bảo vệ nàng.” Hắn nhỏ giọng dặn dò.

“Như vậy
không trượng nghĩa.”

“Tiểu nha đầu
ngốc nghếch, đó là trở về tìm viện binh, dẫn Bách Hợp cô cô tới hành cung là được.”
Hắn nói, sau đó có thể chờ lão cha hắn ra chiêu trừng phạt Tứ ca.

Hỗn chiến bắt
đầu, có một vài người là cao thủ giả dạng, mặc dù không phải tới mức cát bay
che lấp ánh mặt trời, nhưng ít ra cũng là người ngã, ngựa đổ, mấy người dân đi
qua cũng bị lây cảnh gà bay chó sủa, rồi cũng tự biết kiềm chế bản thân không
xem náo nhiệt, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ não nhỏ trốn phía sau cây, sau cánh cửa
cửa hàng ló mắt ra nhìn, ngẫu nhiên còn có vài người lặng lẽ thảo luận vài câu.

,

“Ai nha nha,
đôi tiểu vợ chồng thoạt nhìn không khí lực.”

“Tiểu vợ chồng
đó nhìn không giống kẻ ác, tại sao lại bị quan phủ truy nã?”

“Kẻ ác cũng
không phải nhìn nét mặt mà đoán được, ngươi quên năm xxx đó có kẻ cũng như thế
sao?”

“Mau nhìn
mau nhìn, Tiểu nương tử chạy trốn, ai nha, tiểu tướng công bị bắt rồi...”

“Vợ chồng vốn
là chim rừng, gặp đại nạn thì càng bay tán loạn, cũng không sai a...”

Tiểu tướng
công bị bắt sẽ ở đâu nhỉ? Đương nhiên là ở trong địa lao, nhưng bởi vì là “trọng
phạm” cho nên được ưu đãi ở riêng một gian. Bên cạnh, các phạm nhân hô to gọi nhỏ
hỏi hắn vì sao phải vào đây, Kim Lục Phúc cười híp mắt nói: “Không có gì, tại
cũng không dư dả, cho nên vào cung vay tiền, ai biết được mượn nhầm người, là vị
nương nương nào đó.” Đám phạm nhân đều khen ngợi hắn, Kim Tiểu Lục hào phóng vô
cùng, đem xấp ngân phiếu đó chia cho mọi người, thấy không có chỗ ngồi còn rải
ra làm bìa, đúng phong cách đại gia. Vì vậy, xấp ngân phiếu đó bị hắn ném lung
tung cả, tới khi Tri phủ Hàng Châu tiến vào, còn bị một tấm ngân phiếu bay vọt
vào mặt, cũng may là không dính nước, nếu không chắc hắn sẽ tưởng các phạm nhân
tạo phản muốn mưu sát hắn.

Tri phủ đi tới
một gian… nhìn cái người “phạm nhân” cực kỳ yên tĩnh kia, thấy phạm nhân, hắn
cũng sững sờ: “… Phải…”

“Tiểu dân
tham kiến đại nhân, tiểu dân oan uổng lắm, xin đại nhân trả lại sự trong sạch
cho tiểu dân.” Phạm nhân giả dạng diễn xuất rất khá.

“Có oan uổng
hay không còn chưa biết, bổn quan sẽ tra rõ.” Người nọ nói, lại nhìn về mấy
thanh chắn nhà giam phía sau hắn, có chút yên tâm. Tri phủ rời đi, sai người
thu thập chứng cứ phạm tội, sau đó dặn dò trông giữ trọng phạm.

Ra khỏi đại
lao, Tri phủ hỏi thuộc hạ là tội phạm có mấy người, bắt như thế nào, nghe nói vẫn
còn Tiểu nương tử chạy thoát, có chút yên tâm, lại có người chạy tới nói trong
phủ có chuyện, vội vã rời đi, ra lệnh trời tối phải lục soát trong thành.

Tối muộn, trọng
phạm Kim Lục Phúc bị bịt mắt dẫn vào trong mật thất.

“Tiểu Lục, sốt
ruột sao? Lo lắng cho đệ phụ sao?” Hoằng Trú hỏi.

“Ngũ ca,
ngài chơi trò này đến nghiện rồi hả, …trước giam lỏng đệ phu sau đó là đến
phiên đệ đệ? Ngài thân là Vương gia mà nhàn rỗi vậy sao?” Kim Lục Phúc nói, cảm
giác trước mắt sáng trưng, cười hì hì với người vô lại đang uống trà trước mặt
hắn.

“Nếu có người
hỗ trợ thì càng nhàn, Tiểu Lục.” Hoằng Trú liếc nhìn hắn: “Vốn cũng cho là đệ
phụ có thể trở về Tây Khê tìm Bách Hợp cô cô, ai ngờ, người đi Tây Khê về báo
là không thấy đệ phụ trở về, có lẽ có liên quan tới người nhà Mộ Dung.”

“Còn chưa về
sao?” Kim Lục Phúc đang cười, mặt liền âm xuống vài độ.

“Hừ, nếu
không phải vì con dâu của Nhan ngạch nương, đệ nghĩ ta thừa hơi nửa đêm tìm đệ
tán gẫu sao?” Hoằng Trú nói: “Nhưng, Tiểu Lục, sao lại chọc tới người Mộ Dung
gia? Lý do vì sao vậy?”

“Một lũ người
điên, đệ muốn ra ngoài, lúc trở về sẽ tiếp tục bồi chuyện huynh.”

“Biết đi nơi
nào tìm bọn chúng sao?”

“Có lẽ.”

“Có cần người
giúp không?”

“Lúc nào cần
sẽ báo cho huynh.” Thấy cửa sổ mở, hắn trực tiếp khinh công bay đi.

Còn lại
cái... người vô lại kia bĩu môi nói: “Xem ra họ Mộ Dung kia không may rồi.
Nhưng nếu không hỏi, ca ca cũng sẽ không nói cho đệ biết bọn họ vẫn còn ở trong
thành, cũng không nói thực ra có người đi theo bọn họ, ai nha, họ Mộ Dung kia
thích náo nhiệt gì chứ, mấy người cứ ra sức gây sức ép tới Giang Nam, ngay cả đối
mặt chính diện quyết đấu cũng không có, làm ta chẳng có chút hứng trí nào cả.”
Đương nhiên, cái bộ dạng lão thái bà lải nhải kia của hắn cũng không bị ai nghe
thấy.

Kim Lục Phúc
làm gì vậy? Hơn nửa đêm đi bộ tới bên tiểu đình gần Đoạn Kiều Tây Hồ ngắm cảnh
đêm. Lẽ ra hơn nửa đêm cũng sẽ không có mấy người nhàn tản giống Kim Lục Phúc,
nhưng hôm nay thì khác, không biết vì sao hết lần này tới lần khác có mấy cái
bóng quỷ cứ bay qua bay lại, cuối cùng đứng sau lưng Kim Lục Phúc thưởng thức mặt
nước Tây Hồ.

“Ngạc nhi
đâu?” Giọng nói cũng rất nhẹ.

“Sốt ruột
sao? Sao không mau đến? Xem ra địa lao đối với ngươi cũng chỉ là thùng rỗng kêu
to, cha ta nói không sai, lai lịch của ngươi không đơn giản.” Cái người giả quỷ
kia, đương nhiên chỉ có thể là Mộ Dung Tử Ngư.

“Ngạc nhi
đâu?” Vẫn câu nói cũ.

“Nếu không
còn được gặp lại thì sao?” Tử Ngư hỏi, quay người lại, yên lặng nhìn hắn.

“Vậy thì sẽ
đem toàn họ Mộ Dung chôn cùng.” Kim Lục Phúc lạnh lùng nói, đặt thanh kiếm sáng
chói để ngang cổ Mộ Dung Tử Ngư. “Tất cả.”

Mộ Dung Tử
Ngư xinh đẹp cười: “Cứ tưởng nội tâm Kim Tiểu Lục ấm áp, hóa ra rất lạnh.”

Hàn quang
không đổi.

“Đúng chứ?”
Mộ Dung Tử Ngư hỏi.

“Cũng đúng
mà cũng không đúng. Nói, Ngạc nhi đang ở đâu, đã biết lai lịch ta không đơn giản
thì ít ra vẻ đi. Nếu không tìm được Ngạc nhi…” Kim Lục Phúc nói. “Tốt nhất cô
hãy thông minh nói cho ta biết, nếu không muốn gia tộc Mộ Dung nhà cô xảy ra
chuyện gì.”

“Đương nhiên
sẽ nói cho ngươi biết, nếu không sẽ không ở đây chờ ngươi. Nhưng, phải đồng ý với
ta một điều kiện.”

Kim Lục Phúc
cười lạnh: “Loại người vô tâm như cô, không có tư cách đặt điều kiện với ta.”
Xoay người rời đi.

“Ta không
quan tâm tới danh phận.” Mộ Dung Tử Ngư nói.

“Còn ta thì quan tâm.” Hắn đáp, xoay người biến mất dưới
màn đêm Tây Hồ. Một lát sau trở về gian phòng nọ, cái kẻ vô lại kia vẫn còn
đang uống trà.

“Trở về rồi, tìm thấy chưa?” Hoằng Trú hỏi.

“Có Tứ ca và Ngũ ca phái người đi, đệ ở nhà chờ tin là tốt
rồi, Ngũ ca, nếu không có chuyện gì, đệ trở về nhà lao đợi.” Đứng dậy phủi phủi
bụi vốn không tồn tại trên người: “Đợi từ nhà lao ra, nhờ Khuynh Thành tỷ tỷ
hái ít lá ngải giải xui mới được.”

“Tiểu tử thối, lại lôi Khuynh Thành tỷ tỷ ra dọa bọn ta
sao?” Hoằng Trú liếc mắt nhìn hắn.

“Khuynh Thành tỷ tỷ chẳng qua cũng chỉ là dân đen bình
thường, làm sao dám áp đảo Ngũ ca ngài chứ, hiện tại đệ không cha không nương,
không phải chỉ có thể đi nhờ nhà Khuynh Thành tỷ tỷ sao?”

“Ca ca có nên giúp đệ một chút để biểu đạt có qua có lại
mới toại lòng nhau không nhỉ?”

“Vừa rồi đệ mới hù dọa Mộ Dung Tử Ngư là nếu không tìm thấy
Ngạc nhi sẽ đem toàn họ Mộ Dung chôn cùng, nhưng ngài cũng biết đệ làm gì có bản
lãnh ấy, chẳng qua nói chuyện dọa người chút thôi, hiện giờ có Ngũ ca giúp đỡ,
họ Mộ Dung muốn giữ lại ai cũng không thành vấn đề, còn chuyện phải làm như thế
nào thì tự ngài tìm cách giải quyết đi.”

“Không cần nhiều như vậy, một người là đủ rồi.” Hoằng Trú
cười nói. “Vất vả lắm mới gây sức ép đến Giang Nam, thế mà người lại chạy về
phía bắc, phiền phức phiền phức.”

“Đã muốn xem náo nhiệt sao lại còn ngại phiền phức chứ?
Ngài nhìn ngài xem, không phải cố ý kéo A Y Nỗ Nhĩ và Giang công tử đến Hàng
Châu sao? Ngũ ca, ngài là muốn xem tình địch gặp mặt đỏ mắt nhìn nhau sao?” Kim
Lục Phúc bật cười.

“Ừ, đang tiếc, người tính không bằng trời tính.” Hoằng
Trú lơ đễnh, đặt chén trà xuống. “Mật thám báo lại, bọn họ bí mật chạy về phương
bắc.”

“Phương bắc, phương bắc.” Kim Lục Phúc suy nghĩ. “Ngũ ca
có muốn đi theo xem náo nhiệt không?”

“Hiện giờ phải trở về kinh rồi, Hoắc Tập Chiêm đến thỉnh
cầu “trả lại Vương phi” cho bọn họ, Tứ ca bảo ta hộ tống nàng trở về.”

“Đến đây từ khi nào?”

“Nửa tháng trước.” Hoằng Trú đáp.

Kim Lục Phúc cười hắc hắc: “Là Tứ ca cố ý sao, ừm! Tốt lắm.
Nếu đi tới hướng bắc, vậy tiểu đệ đi trước, Ngũ ca huynh cũng không cần quá vội
vàng, cứ từ từ đi nha.”

Sáng hôm sau, trong hành cung, A Y Nỗ Nhĩ đứng trước kiệu,
không ngừng nhìn quanh, giống như đang chờ người nào đó.

“Quên nói cho ngươi biết, đêm qua Kim Lục Phúc đã vượt ngục
chạy thoát, bổn vương đã phái người truy bắt, bắt được sẽ áp giải về kinh.” Hoằng
Trú nói luôn vấn để chính, nhìn A Y Nỗ Nhĩ buông lỏng ánh mắt.

“Hòa Cung Thân Vương, vì sao các người muốn lợi dụng hãm
hại Kim Lục Phúc?” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.

“Lợi dụng? Ừm, cũng coi như là vậy. Nhưng không phải hắn
đã trốn sao? Còn lo lắng gì chứ?” Hoằng Trú cười, ngồi vào trong kiệu.

A Y Nỗ Nhĩ hung hăng trừng mắt nhìn vào cỗ kiệu của hắn,
sau đó, tức giận đi vào kiệu của mình.

Kim Lục Phúc đi về phương bắc, nhờ có ký hiệu mà người của
Hoằng Trú để lại nên dễ dàng rất nhiều, nhưng vì đối phương ngày đêm đi không
nghỉ, cho nên hắn vẫn chưa đuổi kịp. Chạy theo tới khi mệt, lại tìm một quán trọ
nghỉ chân, cho ngựa ăn cỏ bổ sung sức lực, cũng không nghĩ ở trong quán trọ lại
có thể gặp tỷ tỷ của hắn.

“Tỷ tỷ, tỷ phu, hai người?”

“Đi kiểm tra mấy cửa hàng, thuận tiện tới kinh thành.”
Khuynh Thành cười nói. “Tiểu Lục Tử, sao lại chật vật như vậy? Bị sói đuổi
sao?” Mấy năm qua ba huynh đệ bọn họ đuổi bắt – chạy trốn không ngừng.

“Đừng nhắc tới nữa.” Chuyện này giống như thêm dầu vào lửa,
hắn càng oán giận Ngũ ca không lo chính sự, chỉ lo bắt nạt đệ đệ.

Nghe xong hắn than vãn, Khuynh Thành cười cười: “Lão Tứ
không lợi dụng được A Y Nỗ Nhĩ, bây giờ cũng không thể khai chiến với người Hồi,
hắn phải nhanh chóng trở về, còn Giang Trạch Dân tới Hàng Châu cũng không có động
tĩnh gì, phiền phức chỉ có Mộ Dung gia kia mà thôi, nhưng mà, nghe qua đúng là
Mộ Dung tiểu thư kia có tình ý sâu đậm với đệ nha, cũng không cần danh phận, hò
hét không xong, thật ngu ngốc.”

“Mộ Dung Tử Ngư kia nhất định là con rắn, bò lên, cắn ai
mà không chết thì nhất định không bỏ qua, vẫn là ngưỡng mộ mà không thể gần
gũi. Huồng hồ, đệ đã hứa với Bạch Ngạc cả đời chỉ cưới một người, sẽ làm được.”

Khuynh Thành nhìn hắn: “Xem ra, vài năm nay bị nương dọa
cũng không ít nha, ha ha. Tiểu Lục, vì sao Mộ Dung gia cứ quấn quýt lấy đệ mãi
không thôi vậy. Mộ Dung tiểu thư là xuất phát từ tình cảm, coi như là có lý do
chính đáng, nhưng Mộ Dung Huống chỉ bởi vì muốn thu nhận đồ đệ sao? Chỉ sợ
không đơn giản như vậy.”

“Đệ cũng không rõ vì sao, tỷ tỷ, tỷ thông minh như vậy,
nghĩ thử xem.” Kim Lục Phúc nịnh nọt hỏi.

“Ừ, đợi nghĩ ra mới nói được. Nhưng, cũng không cần vội
vàng, nếu Mộ Dung Huống đã biết lai lịch đệ không đơn giản, sẽ không dám làm gì
quá đáng với Bạch Ngạc đâu, trầm tĩnh, đừng hoảng hốt.” Khuynh Thành nói: “Huống
hồ, Tứ ca, Ngũ đệ cũng sẽ không thật sự ngồi yên mặc kệ đâu.”

“Không muốn thiếu nợ ân tình của Tứ ca và Ngũ ca. Hắn cười
nói, nhưng có lẽ hiện giờ hình như phải nợ rồi.

“Vậy thiếu nợ con bọn họ là được rồi.” Khuynh Thành cười
uống trà. “Tiểu Lục, ở kinh thành, nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm, chúng ta sẽ
ở lại kinh thành vài ngày chờ tin đệ.”

“Cũng chỉ có nương và tỷ tỷ là tốt.” Hắn ra vẻ cảm động
rơi nước mắt.

“Đừng vội mừng, nương, giúp cũng là thiếu nợ của lão nhân
gia.” Khuynh Thành, nhẹ nhàng cho hắn một cái gậy vào đầu.

“Không biết lúc nào nương mới buông tha cho đệ…” Kim
Lục Phúc bất đắc dĩ than thở.

Báo cáo nội dung xấu