Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 01 - 02
… 1 …
Trong ngôi nhà sàn xinh xắn nằm giữa
vườn thảo dược cây lá héo tàn cạnh dòng Thu Lã vang lên tiếng khóc khe khẽ.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hai người phụ nữ cùng vẻ mặt trầm
uất của một chàng trai làm không khí nặng nề ngạt thở. Thời gian vô tình trôi
lặng lẽ qua nỗi đau tiễn biệt của con người. Một lúc sau, chàng trai đứng dậy
bước ra thềm nhà. Chàng nén tiếng thở dài, ánh mắt xa xăm vô định. Phía cuối
trời, những cánh chim chao nghiêng lấp lánh chở nắng hoàng hôn bay về tổ ấm.
Giọng nói chàng chậm rãi cất lên.
- Mẹ… con sẽ đi thay Khiết Dược.
- Khiết Thảo… con nói gì vậy? Chuyện này
không thể được. Đó là tội bất kính với thần linh… chúng ta…
Người phụ nữ có gương mặt phúc hậu ngỡ
ngàng nhìn con trai mình. Giọng bà nghẹn ngào. Cô gái trẻ cũng bàng hoàng nhìn
chàng.
- Con biết… nhưng không còn cách nào
khác.
- …
- Chúng ta không thể nhờ người khác làm
Tế Nữ thay Khiết Dược. Cha mẹ nào lại nỡ để con gái mình đi vào chỗ chết, hơn
nữa ai lại dám hy sinh mạng sống của mình vì một người không thân thích chứ.
- …
- Còn nếu chúng ta nói sự thật rằng
Khiết Dược đã mang thai với Hàn An thì nhất định cả hai sẽ bị xử tội chết cho
dù gia đình chúng ta đã đính ước cho đôi trẻ. Hai em ấy chưa thành hôn, chưa
được cả bộ tộc công nhận là vợ chồng.
Khiết Thảo nói rất bình tĩnh và kiên
quyết.
- Chuyện này thế nào cũng phải có người
hy sinh cho nên thà để con chết một mình còn hơn là Khiết Dược một xác hai
mạng.
- …
- Thần linh vốn dĩ muốn trừng phạt bộ
tộc nên mới gây ra hạn hán và bắt chúng ta tế người. Họ chỉ cần một cái chết,
một linh hồn để hầu cận thì là nam hay nữ mà chẳng được.
Những lời thuyết phục của chàng cuối
cùng cũng đạt hiệu quả. Chàng nhẹ mỉm cười. Chàng là một dược sư, cứu sống rất
nhiều người nhưng cũng bất lực nhìn cái chết rất nhiều lần. Giờ đây chàng sẽ
được chứng kiến cái chết của chính mình. Tuy nhiên, chàng ra đi trong thanh
thản. Chết vì những người mình yêu thương cũng là một niềm hạnh phúc. Mẹ chàng,
em gái chàng và Hàn An.
Đêm buông sương mờ. Bốn bề hiu quạnh.
Gió thổi lạnh lùng.
Ánh lửa bập bùng trên bếp giữa ngôi nhà
sàn soi những gương mặt trầm uất bi thương. Khiết Dược thẩn thờ ngồi nhìn mẹ
đang tết tóc cho anh trai trước chiếc gương đồng. Lẽ ra người ngồi đấy phải là
nàng. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt kiều diễm của cô gái trẻ.
Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn và tài năng dệt lụa múa hát hơn người của nàng đã
mang lại tai họa cho gia đình. Nàng đẹp một cách thuần khiết và trong sáng với
làn da trắng hồng mịn màng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen huyền trong vắt như
pha lê lấp lánh, suối tóc bóng mượt ánh màu nâu đồng buông xuống tận gối…
- Em đừng khóc nữa Khiết Dược à.
- Anh…
Nàng thổn thức, đôi vai run khe khẽ
trong vòng tay dịu dàng của anh trai. Những giọt nước mắt ướt đẫm vai áo chàng.
- Sau Lễ tế, Hàn An sẽ được mọi người
thả ra. Cậu ấy không phạm tội gì cả, chỉ vì mọi người sợ cậu ấy dẫn em bỏ trốn
nên mới giam lại thôi. Hai em và mẹ hãy đi thật xa khỏi nơi này. Đi ngay và
không bao giờ được quay trở lại.
- …
- Em phải mạnh mẽ lên. Mẹ chỉ còn mình
em là chỗ dựa thôi.
Chàng kéo gương mặt em gái hướng thẳng
về phía mình. Từng chữ nhẹ nhàng cất lên đầy quyết đoán.
- Em phải sống hạnh phúc. Cả ba người
phải sống hạnh phúc thì anh mới yên tâm ra đi.
- …
- …
- Em hứa.
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh trai, nhìn
thẳng vào gương mặt người giống y như mình, chỉ là đôi mắt sắc sảo và u buồn
hơn, nụ cười lạnh lùng và thâm trầm hơn, gương mặt góc cạnh và nam tính hơn.
Tuy nhiên, nét thuần khiết và trong sáng, thanh nhã và cao quý của những người
mang dòng máu dược sư không hề thay đổi. Chàng mỉm cười ấm áp, đưa tay lau
những giọt nước mắt trên mặt nàng, vén những sợi tóc ướt nước bết trên trán
nàng.
Tiếng trống đồng và dàn cồng chiêng theo
đoàn người đón Tế Nữ vang lên xa xa báo hiệu giờ lên đường đã đến.
Chàng đứng dậy đẩy nàng vào trong phòng
rồi trùm chiếc khăn che kín gương mặt và mái tóc. Mẹ chàng run run nắm lấy tay
con trai. Hai người bước xuống những bậc thang, xuyên qua vườn thảo dược đến
bên đoàn rước đang chờ ngoài cổng. Chàng siết nhẹ bàn tay mẹ trước khi lên
kiệu. Vài người phụ nữ đỡ mẹ chàng vào nhà khi bà khụy ngã. Chiếc kiệu theo con
đường sáng rực ánh lửa và tiếng trống đồng, tiếng cồng chiêng âm vang hùng
tráng ra trung tâm Tĩnh Dạ. Gió thổi mạnh kéo theo những đám mây vây kín bầu
trời. Vầng trăng và những vì tinh tú mất hút vào bóng tối mịt mù.
Hơi nước ẩm trong gió thốc đêm hè báo
hiệu cơn mưa dông phía trước.
Đoàn người đưa Khiết Thảo ra đến tế đàn
trên bờ hồ. Những lời khấn nguyện của Ban Tư Tế vang trong tiếng gió gào thét
bốn bề. Mọi người thành kính quỳ xuống khi chàng được dẫn theo chiếc cầu gỗ ra
con thuyền nhỏ đang chồng chềnh dữ dội trong sóng lớn. Tiếng trống đồng và cồng
chiêng lại vang lên. Ánh đuốc sáng rực viền theo bờ hồ như đêm hội Tế Nguyệt cúng
trăng mùa thu. Gió lồng lộng thổi tung váy áo và chiếc khăn choàng của Tế Nữ
mang màu đỏ máu. Những vòng đồng, vòng bạc ánh màu lửa sáng rực trong bóng tối
trên mặt nước thăm thẳm dậy sóng. Tiếng leng keng của trang sức va vào nhau
ngày càng lớn. Gió thổi ngày càng mạnh.
Con thuyền nhỏ ra đến giữa hồ.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Tiếng
hò reo vọng khắp không gian. Những giọt mưa nặng hơn, rơi nhanh hơn. Cuối cùng,
tiếng ầm ầm của dòng nước đổ từ trời cao cùng tiếng gió thét gào đã át mất âm
thanh vui mừng của con người sau cơn hạn hán. Toàn cảnh hồ Tĩnh Dạ, toàn cảnh
tộc Thang Tuyền bao phủ bởi làn nước trắng xóa.
Mọi thứ tan trong màn mưa lạnh.
Không ai khóc thương cho số phận người
Tế Nữ. Nước mắt đang rơi chỉ là nỗi vui mừng cho cuộc sống hồi sinh.
Mưa… Mưa rơi…
Trời cao than khóc cho số phận bi ai.
Khiết Thảo nở nụ cười bình thản chìm vào
làn nước đen thẳm của Tĩnh Dạ. Đáy hồ mềm mại đón lấy chàng đang rơi vào giấc
ngủ vĩnh hằng.
… 2 …
Khiết
Thảo nhíu mày gượng mở mắt khi luồng sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt. Chàng chớp
chớp mi, cố nhìn rõ mọi vật xung quanh. Căn phòng xa lạ với những tấm rèm lụa màu
thanh thủy bay lượn theo gió. Những đồ vật trang trí bằng đồng bóng loáng và
gốm sứ tráng men được chế tác khéo léo bày biện ngăn nắp khắp phòng. Không khí
thoảng mùi trầm hương từ các vách gỗ. Ngọn lửa trên bếp lách tách reo vui.
Chàng đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một hồ sen bất tận trải rộng đến chân trời
đập vào tầm mắt. Những đóa sen phơn phớt hồng, những chiếc lá xanh thẳm mượt mà
đung đưa theo gió.
- Anh tỉnh rồi sao?
Tiếng nói nhẹ nhàng cất lên phía sau
chàng. Khiết Thảo nhìn cô gái vừa đến với sự cẩn trọng trong ánh mắt. Cô mặc
chiếc áo lam nhạt, váy dài cùng màu. Hoa văn kỷ hà thêu tròn quanh thân áo,
thân váy rất tinh xảo. Mái tóc cô xõa dài cài trâm bạc đính lông vũ hồng thiên
điểu. Cô đeo trang sức đồng lấp lánh ở cổ, tay và chân. Tiếng lục lạc ngân khe
khẽ theo mỗi bước đi nhanh nhẹn.
- Tôi tên là Điệp Tuyên. Tôi là Tế Nữ
cho Thủy thần hồ Tĩnh Dạ một trăm năm rồi.
Cô gái mỉm cười thân thiện nói.
- Anh đã ngủ suốt mười hai canh giờ. À…
đây là trang phục cho anh. Bộ váy áo Tế Nữ không hợp với anh chút nào.
- …
- Sau khi anh thay trang phục tôi sẽ dẫn
anh đến gặp Thủy thần. Tôi nghĩ anh có vài điều cần phải giải thích với ngài.
- Cảm ơn cô.
Điệp Tuyên mỉm cười lui bước.
Khiết Thảo nhìn bộ trang phục khẽ buông
một tiếng thở dài.
Chàng theo chân cô qua vô vàn dãy hành
lang nối những ngôi nhà sàn trong thủy cung xây ngay cạnh hồ sen mênh mông bát
ngát, cạnh rừng bạch mai bạc trắng một góc trời. Những mái ngói lưu ly xanh rêu
cong vút hình thuyền chạm khắc họa hình hoa văn tinh xảo xầu kỳ được đỡ bởi
những thân gỗ đen bóng vững chãi. Không gian lộng gió thoang thoảng hương hoa thanh
tao. Hai người đến ngôi nhà sàn trung tâm. Cô gái mỉm cười trấn an chàng.
- Anh đừng lo quá. Sẽ không sao đâu.
Chàng cúi đầu cảm ơn.
Thư phòng mang không khí lạnh lẽo dù các
cửa sổ được mở toang ngập nắng, ánh sáng rực rỡ tỏa rạng khắp nơi từ ngọn lửa
của nhiều cột đèn đồng. Hai chàng trai một đứng, một ngồi bên chiếc bàn đầy
những cuộn giấy Mật Hương đặt trên bục cao cạnh vách gỗ giữa nhà ngước nhìn kẻ
mới đến. Người đang đứng mỉm cười thân thiện thay lời chào. Người ngồi khoác
trang phục trắng bạc nở nụ cười khinh mạn đầy mỉa mai trên gương mặt đẹp ma mị
và lạnh như sương tuyết.
Thời gian nặng nề trôi qua.
- Thưa Thủy thần…
Điệp Tuyên lên tiếng đầy lo lắng khi nhận thấy
thái độ kỳ lạ của chủ nhân nhưng liền bị ánh mắt sắc lạnh ngắt lời. Cô nhanh
chóng lùi sang bên. Người vừa được gọi là Thủy thần chậm rãi đứng lên tiến đến
chỗ chàng. Tà áo choàng dài lướt trên sàn nhẹ lay. Màu trắng bạc của trang phục
và hoa văn lấp lánh nhẹ rung. Tiếng kim loại va vào nhau nhẹ vang khe khẽ. Ngài
hỏi, vẫn nụ cười khinh mạn cố hữu trên môi.
- Người của bộ tộc Thang Tuyền đầu óc đều
có vấn đề hay sao mà lại dâng cho ta một Tế Nữ như thế này chứ?
- …
- Các ngươi thật sự muốn biết thế nào là
cơn thịnh nộ của Thủy thần hay sao mà dám trêu đùa ta như thế?
- …
- Các ngươi muốn hứng chịu thêm vài năm
hạn hán nữa phải không?
Giọng ngài nhẹ tênh, nhẹ như hơi thở
nhưng lạnh băng, lạnh đến rợn người. Điệp Tuyên cùng chàng trai đang đứng khẽ
cắn môi với vẻ mặt mang đầy bất an. Họ biết chủ nhân của mình đang nổi giận
thật sự. Kế hoạch bắt Tế Nữ làm cô dâu tương lai của Thủy thần đã hoàn toàn sụp
đổ khi ngài đích thân đi đón Khiết Thảo. Dù người được hiến tế có mang vẻ đẹp
khuynh nước khuynh thành thì đó vẫn là một chàng trai. Cơn giận của ngài đã
phải nén lại suốt mười hai canh giờ và không thể kiềm chế được nữa.
- Xin Thủy thần tha tội cho bộ tộc. Tất
cả những việc này là do một mình tôi gây ra. Tất cả tội lỗi sẽ do một mình tôi
gánh chịu nên xin ngài đừng trừng phạt bộ tộc Thang Tuyền thêm nữa, đừng gây ra
hạn hán thêm nữa.
Chàng quỳ xuống, cúi đầu thành khẩn cầu
xin. Nguyên nhân của sự hoán đổi được kể lại. Ngài nhìn chàng với ánh mắt không
chút xót thương.
- Ngươi đúng là kẻ rất yêu thương em gái
nhưng lại quá ích kỷ với bộ tộc của mình.
Câu nói của ngài vang lên cùng lúc với
sợi xích nước trong suốt lấp lánh ánh lửa quấn quanh người Khiết Thảo. Ngài vẫy
nhẹ tay, những sợi xích siết chặt hơn. Chúng tách ra thành muôn ngàn sợi mảnh
như tơ cắt vào da thịt chàng. Từng giọt máu nhỏ tí tách xuống sàn gỗ. Máu loang
loáng đọng vũng, ánh màu lửa, ánh màu nắng. Chàng nở nụ cười thanh thản trên
gương mặt bình yên. Ánh mắt không tồn tại vẻ đau đớn, khổ sở hay oán hận. Biểu
cảm đó như thêm dầu vào lửa cho cơn giận của ngài.
- Ngươi có vẻ chẳng hề hối hận việc mình
làm?
- Tôi đi vào chỗ chết vì những người
mình yêu thương thì có gì phải hối hận.
Chàng mỉm cười nhìn ngài. Những giọt máu
vẫn tí tách rơi.
- Ngươi có vẻ chẳng hề oán trách ta vì
những đau đớn này?
- Tôi phạm tội bất kính với thần linh và
bị trừng phạt thì có gì phải oán trách…
- …
- Có oán trách chăng là những lỗi lầm
mình không gây ra mà phải gánh chịu hậu quả, thậm chí phải mất mạng vì cơn giận
dữ quá mức của thần linh.
Chàng lại cười. Nụ cười rất nhạt. Những
vết thương sâu hơn, máu rơi nhiều hơn.
- Ngươi muốn thách thức ta sao?
- Tôi không dám thách thức ngài.
Thủy thần bật cười. Tiếng cười vang vọng
khắp không gian trầm mặc.
- Không dám thách thức ta…
- …
- Không dám thách thức ta mà vừa rồi
ngươi bóng gió chỉ trích rằng ta vì giận một kẻ xâm phạm vùng nước thiêng mà xử
tội cả tộc Thang Tuyền bằng một trận hạn hán làm không biết bao nhiêu sinh linh
thiệt mạng …
- …
- Ngươi giỏi lắm.
Ngài bước đến cạnh chàng đang quỳ giữa
vũng máu, chậm rãi đưa cánh tay kéo gương mặt mang vẻ đẹp băng thanh thuần
khiết hướng thẳng vào mình. Đôi mắt nâu trầm trong suốt của chàng tĩnh lặng
bình yên như mặt hồ mùa thu nhưng vẫn toát lên vẻ cương nghị khác thường. Ánh
mắt chàng xoáy thẳng vào ngài.
- Ngươi thật sự giỏi lắm.
Ngài bật cười thú vị rồi lùi một bước.
Những sợi nước mảnh như tơ tan ra hòa
vào dòng máu chảy tràn trên sàn gỗ. Làn hơi nước trong không khí ngưng tụ thành
muôn ngàn hạt băng li ti lơ lửng, chúng kết vào nhau thành những mũi băng sắc
lạnh như dao. Chỉ một cái vẫy tay. Những mũi băng đồng loạt lao đến cắt mạnh
vào cơ thể đã hứng đầy những vết thương. Chàng cắn môi để tiếng hét không bật
ra. Máu trong người chàng gần như đã chảy hết và đọng vũng trên sàn. Cơn đau đi
đến giới hạn. Chàng ngã xuống, người nhuộm đầy máu.
- Mạc Tần. Dọn dẹp chỗ này đi.
Ngài lạnh lùng gọi. Chàng trai đang đứng
cạnh Điệp Tuyên nhanh chóng bước đến cởi tấm choàng quấn quanh người chàng rồi
đưa đi. Cô cũng âm thầm bước theo.
Ngài đứng giữa thư phòng vắng lặng. Ánh
mắt xa xăm vô định.
Vũng máu đã tan biến như chưa hề tồn
tại, chỉ còn lại những giọt máu đỏ tươi thấm lấm tấm trên bộ y phục trắng bạc
nhẹ lay trong gió.

