Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 09 - 10
… 9 …
Đêm
khuya buông xuống Thủy cung hồ Yên Ba sự tĩnh lặng hoang liêu. Làn hơi nước mờ
ảo tựa như khói mây càng thêm lạnh lẽo. Chúng phủ ngợp không gian, lơ lửng
ngoài cửa sổ chỉ chờ làn gió nhẹ sẽ đưa bước vào phòng. Bếp lửa hiu hắt than
hồng dạ bóng vào tấm vách tre những hình thù kỳ dị như các vũ công nhảy múa
trong lễ hội cúng trăng. Chốc lát, làn gió lạnh bên ngoài lại ùa vào phòng mang
theo sương khói. Gió khẽ lay tấm mành trúc rung lên giai điệu du dương. Gió
thổi bùng lên ngọn lửa lay lắt hơi tàn.
Khiết
Thảo ngồi bên bếp lửa, chăm chăm nhìn những kỷ vật của mẹ và em gái trên tay.
Rừng tre xanh thẳm nơi đây gợi chàng nhớ đến những năm tháng sống cùng gia
đình, bộ tộc. Mường Hoa Mễ cạnh dòng Thu Lã, cạnh hồ Tĩnh Dạ quanh năm suốt
tháng xanh màu lũy tre. Tre gắn bó với cuộc sống con người Thang Tuyền như hình
với bóng, như người một nhà, như bạn tri âm... Ngôi nhà sàn nhỏ, nơi trú ngụ
của gia đình chàng cũng nằm dưới tán tre xanh. Chàng khẽ rót một hơi thở dài,
lặng lẽ rút cây sáo thổi lên một làn điệu dân ca của quê hương.
Gió xào
xạc rung khóm tre ngoài cửa sổ.
Thanh
âm lá rơi chạm trên thềm nhà nghe mỏng manh như những sợi tơ tằm.
- Ngươi
nhớ nhà phải không?
Câu hỏi
vang lên rất khẽ khi chàng ngừng khúc nhạc. Ngài đã vào phòng từ lúc nào. Vẻ
mặt ngài chẳng biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Ngài vận y phục đơn giản, trang sức
lễ nghi trên người đã được cởi bỏ. Mái tóc dài đen mượt buộc lơi mềm mại phủ
xuống vai. Thoảng trong không khí mùi hương bạc hà thanh nhã.
Chàng
không lên tiếng, chỉ khẽ cười gật đầu rồi cất những kỷ vật vào trong cạp váy.
- Mẹ ta
có vẻ rất thích ngươi.
Ngài
nói khi đã ngồi đối diện chàng qua bếp lửa. Một thoáng bất mãn hiện trên gương
mặt lạnh lùng. Ngài dựa người vào vách tre, ánh mắt vô định.
- Tôi chỉ may mắn thôi.
- Ta hy vọng ngươi sẽ may mắn suốt thời
gian ở đây.
Chàng giấu nụ cười khẽ nói.
- Thần nữ rất yêu thương ngài.
- …
- Những món ăn trong bữa tiệc chiều nay
đều là những món ngài thích.
Ngài nhìn chàng, nói chậm rãi nhưng vẫn
thấy rõ sự gay gắt.
- Nếu yêu thương ta đã không ép buộc
chuyện hôn nhân. Cả vạn năm nay không có con dâu thì đã sao. Tự dưng lại buộc
ta phải kết hôn trong vòng một năm nếu không sẽ phải lấy cô dâu mà mẹ chọn…
- …
- Thật là vô lý.
- Vô lý nhưng ngài vẫn phải nghe theo.
Chàng khẽ cười. Ngài nhìn chàng chợt
cười nhạt.
Những sợi nước trong suốt kết tinh từ
hơi nước bất ngờ siết chặt lấy thân thể chàng. Những sợi nước lung linh ánh màu
lửa đỏ. Một cơn gió mạnh lùa vào phòng cuốn theo làn hơi lạnh cùng những mảnh
lá rơi lả tả trên sàn. Ngọn lửa trên bếp bùng cháy dữ dội. Một thoáng ngỡ ngàng
hiện hữu trong đôi mắt chàng nhưng tan đi rất nhanh. Vẻ mặt chàng vẫn giữ
nguyên nét điềm nhiên, bình thản. Chàng nói với nụ cười rất khẽ trên môi.
- Nếu tôi bị thương sẽ không thể làm
tròn nhiệm vụ.
- Vậy sao?
Ngài mỉm cười khinh mạn tiến về phía
chàng rồi ngồi xuống bên cạnh. Ngài thong thả đưa tay tháo cây trâm bạc duy
nhất cài trên tóc chàng. Búi tóc được bới hờ hững xổ xuống, xõa tung trên vai
chàng. Ngài chậm rãi vuốt những lọn tóc nâu bóng mượt vào nếp. Bàn tay ngài dịu
dàng đi chuyển từ mái tóc đến những đường nét của gương mặt chàng. Những ngón
tay từ tốn cảm nhận làn da mịn rồi dừng lại trên bờ môi mềm. Nụ cười ma mị vẫn
ẩn hiện trên môi vị Thủy thần. Giọng nói của ngài nhẹ tênh, nhẹ như hơi thở kề
sát tai chàng. Từng chữ được kéo dài lả lướt.
- Nhưng ta lại nghĩ khác...
- …
- Ta nghĩ nếu ngươi bỗng nhiên gặp
chuyện gì đó biết đâu sẽ dễ dàng hơn.
Đêm khuya yên tĩnh nghe rõ nhịp thở của
cả hai.
Rất khẽ…
Rất êm…
Nhưng vẫn không giấu được sự rối loạn âm
thầm.
Chàng nhìn thẳng vào mắt ngài, giọng nói
nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ sắc lạnh.
- Làm chuyện này với người mình không
yêu chẳng có ý nghĩa gì cả.
- …
- …
- Ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện gì với
ngươi?
Ngài vừa nói xong liền bật cười. Tiếng
cười tự nhiên đầy thú vị.
Chàng khẽ nhíu mày, nén tiếng thở dài. Những
sợi nước tan thành sương khói. Chàng đi đến bên giường lấy chiếc chậu đặt than
dùng ủ ấm chăn nệm nửa canh giờ trước ra bếp. Chàng thêm than vào rồi đem về
chỗ cũ. Chàng trải tấm nệm xếp gọn trong góc phòng ra sàn. Điệp Tuyên đã chuẩn
bị nó cho chàng vì biết Thủy thần không quen ngủ cùng kẻ khác, huống chi chàng
chỉ là người hầu. Những thân tre làm sàn thẳng cứng, được xếp khít khao nhưng
gió vẫn lùa khá lạnh, không khí lại đầy hơi nước khiến chàng bất giác hắt hơi.
Chàng khẽ nói khi lần lượt thổi tắt những ngọn đèn khắp phòng.
- Ngài nên đi nghỉ khi chăn nệm còn ấm.
Đêm đã khuya lắm rồi.
Ngọn lửa trên bếp cùng những hòn than
hồng trở thành thứ duy nhất tỏa sáng. Chàng đứng bên vách gần cửa sổ, nơi ánh
sáng hiu hắt chỉ chạm đến một nửa. Vẻ đẹp thuần khiết và thanh nhã của người
mang dòng máu dược sư trong bóng tối càng nhân lên gấp bội. Vẻ đẹp trở nên mờ
ảo khi màn hơi nước lãng đãng đưa bước vào phòng. Làn gió lạnh khẽ đùa mái tóc
lòa xòa buông dài. Ánh lửa lung linh đọng trong đôi mắt trong vắt.
Tiếng những giọt nước trong chiếc thủy
khuê tí tách thả đều.
Từng giọt…
Từng giọt…
Âm thanh mỏng manh tan vào tĩnh lặng.
- Đôi lúc ngươi thật ngớ ngẩn.
Ngài mỉm cười rất nhẹ sau khi nhìn chàng
thật lâu. Nụ cười dịu dàng, ấm áp hiếm khi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng,
khinh mạn. Ngài đi đến chỗ chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng.
- Ngươi nên nhớ ta là Thủy thần.
- Tôi luôn nhớ điều đó.
- Vậy thì đi nghỉ thôi.
Ngài bước đi. Chàng vẫn đứng im.
Ngài ngồi xuống giường. Chàng vẫn ở chỗ
cũ.
- Ngươi không hiểu ta nói gì sao?
- …
- Ngươi lên giường mà ngủ, chỉ cần đừng
chạm đến ta là được. Nếu ngươi bệnh, cả hai chúng ta sẽ rất phiền phức với mẹ.
- …
- Giường còn rất rộng và người cần giữ
ấm là ngươi, không phải ta.
Ngài điềm nhiên ngã lưng xuống giường
nhắm mắt lại. Chàng đứng im một lúc rồi bước đến nằm cạnh, kéo chăn đắp cho cả
hai. Chàng khẽ cười, không rõ là vì điều gì. Tiếng thì thầm rất nhẹ trong đêm.
- Ngài là mạng Thủy, tôi là mạng Mộc.
Thủy – Mộc tương sinh nên mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Lá rơi xào xạc…
Gió thổi lạnh lùng…
Trăng sáng lung linh …
… 10 …
Không khí sớm cuối thu se lạnh. Cảnh vật
nhạt nhòa mờ ảo trong sương đang dần hiện rõ cùng ánh bình minh thấp thoáng
phía trời đông. Khiết Thảo nhẹ nhàng trở dậy, cố gắng không gây tiếng động mạnh
đánh thức người nằm cạnh đang say giấc. Chàng khẽ cười khi nhìn vẻ mặt hiền
hòa, bình yên của ngài. Chàng cẩn thận kéo chăn đắp lại cho ngài. Trong khoảnh
khắc, chàng bất giác muốn chạm vào gương mặt ngài, chạm vào mái tóc ngài… Bàn tay đưa ra rồi ngập ngừng dừng lại giữa
không trung…
Chàng phì cười. Nụ cười hòa tiếng thở
dài thật khẽ. Bàn tay thu lại vuốt ngược làn tóc phủ lòa xòa trên gương mặt
thuần khiết băng thanh thoáng nét buồn bã trong đáy mắt.
Chàng đến bên máng nước bằng thân tre
dẫn từ những con thác, để dòng nước trong ngần lạnh buốt vuốt ve làn da, để cảm
giác tỉnh táo thư thái tràn ngập trong người. Vang trong không gian yên bình là
tiếng nước róc rách, tiếng gió rì rào, tiếng chim ríu rít… thanh âm hòa vào
nhau tạo giai điệu vui tươi chào ngày mới.
Chàng ngồi trước chiếc gương đồng, bắt
đầu hóa trang theo cách mà Điệp Tuyên đã dạy. Từng lọn tóc được quấn lại, từng
cái trâm được cài lên, từng chiếc vòng được mang vào… Màu bạc lung linh, lấp
lánh. Chàng thoa lên mặt và cổ loại phấn đặc biệt mà Điệp Tuyên đưa. Nó có thể
làm vô hình những đường nét góc cạnh, làm biến mất những khiếm khuyết. Nhưng
chỉ cần nơi thoa phấn chạm vào nước nóng mọi thứ sẽ lại như cũ. Chàng hóa trang
xong, nhìn mình trong gương hồi lâu rồi nhìn ngài…
Ngoài thềm, những chiếc lá tre mảnh mai
lả tả rơi. Những chiếc lá héo khô tàn úa rơi về cội rất an nhàn thanh thản.
Chàng đứng trên thảm cỏ xanh mượt đọng
đầy hơi sương, ngắm nhìn mọi vật dần thức tỉnh trong buổi sớm mai yên ả.
Vầng dương nơi chân trời phía đông qua
tấm màn sương mờ ảo như một lòng đỏ trứng khổng lồ nổi lên từ lòng hồ Yên Ba,
ban đầu chỉ là hình bán nguyệt rồi dần tròn vành vạnh. Nắng mai vàng óng xuyên
qua khoảng trống giữa những núi đá vôi đan cài tạo thành nhiều luồng sáng lớn.
Chúng vô cùng ấm áp, rực rỡ. Ánh nắng trải vàng sáng loáng trên mặt hồ lung
linh. Những hạt hơi nước lơ lửng trong không khí được soi chiếu bởi ánh nắng
biến thành bụi li ti nhuộm màu hoàng kim lấp lánh…
- Khiết Thảo! Sao con lại ở đây một
mình? Còn Lãnh Hà đâu?
Chàng nghe tiếng nói thanh tao phía sau
liền quay lại. Thụy Hà Thần Nữ mỉm cười thân thiện và ấm áp nhìn chàng. Khiết
Thảo cúi đầu chào rồi trả lời.
- Dạ thưa… Thủy thần vẫn còn ngủ. Con
nghĩ cảnh bình minh ở đây rất đẹp nên muốn ngắm một lúc.
- À... con trai ta mỗi lần về đây đều
ngủ dậy muộn.
Bà mỉm cười vẻ thú vị rồi nắm tay chàng
bước đi.
- Ta muốn cho con xem một thứ.
Cả hai băng qua cầu tre nối ốc đảo với
thạch động gần nhất. Chàng bước theo thần nữ với tâm trạng đầy hoang mang, lo
lắng. Bà vẫn nở nụ cười vui vẻ trên môi nhưng ánh mắt lại vô cùng khó đoán.
Thạch động rộng mênh mông dưới vòm đá
lấp lánh lân tinh. Muôn ngàn khối thạch nhủ tạo tác bởi bàn tay tuyệt diệu của
thiên nhiên được chiếu sáng ánh lên sắc cầu vòng lung linh kỳ ảo. Gió luồn qua
khe hở lớn nhỏ trên vách giúp không khí trong động lưu thông dễ dàng, lại kết
hợp với tiếng suối róc rách tạo thành bản hòa ca kỳ lạ.
Chàng theo chân bà đến chiếc hồ nhỏ giữa động
nước trong xanh.
Bên hồ là những khối pha lê lớn nhỏ nằm chồng
chéo, đan cài lên nhau, dưới hồ cũng lấp lánh vật thể trong suốt xinh đẹp. Bà
nói khi chạm tay vào khối pha lê lớn nhất cao hơn thân người, giọng bà đều đều
không biểu cảm.
- Thượng Thủy Thánh Mẫu cai quản ba mươi
sáu động tiên và mười hai cửa biển. Nơi đây là một trong ba mươi sáu động tiên
vì chứa chiếc gương của ký ức, gọi là Niệm Thủy Kính.
- …
- Ta sẽ cho con xem vài hình ảnh của
Lãnh Hà khi còn nhỏ.
Những hình ảnh hiện ra nơi khối pha lê
trong suốt thể hiện một ngôi nhà sàn rất đẹp và rộng rãi trên bờ hồ phẳng lặng.
Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp thấp thoáng xa xa. Màu xanh bạt ngàn thanh
bình của tre bao trùm không gian. Hai dáng người, một nam một nữ xuất hiện trên
thềm nhà đang nói cười vui vẻ. Chàng trai phong thái uy nghiêm cao nhã, nụ
cười ấm áp hùng dũng và có những nét rất giống ngài. Cô gái chính là Thụy Hà thần
nữ.
- Đây là một góc của hồ Động Đình khi
quốc hiệu còn là Xích Quỷ. Lúc đó ta đang mang thai Lãnh Hà chừng một năm.
- …
- Lãnh Nham lúc nào cũng ở cạnh chăm sóc
cho ta, còn bây giờ ông ấy phải giải quyết quá nhiều việc nên đến Lễ Tế Nguyệt
mà vẫn chưa về được.
Bà mỉm cười giải thích khi chàng chăm
chú nhìn những hình ảnh trôi đi. Trong khối pha lê lại xuất hiện một cô gái
mang vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng và thanh nhã như ánh trăng mùa thu. Cô mặc
trang phục màu xanh lục, áo cổ thuyền dài tay, váy xếp hoa xòe rộng đến gối
thêu hoa văn tinh xảo. Mái tóc mềm mượt màu nâu đồng óng ánh buông dài. Trên
tay cô là một bé trai xinh xắn, khấu khỉnh. Đứa bé mỉm cười, vẫy vẫy hai cánh
tay khi cô nựng nịu gương mặt và chơi đùa với nó.
- Người đó…
Chàng ngạc nhiên đến mức nói không nên
lời khi nhìn kỹ gương mặt cô gái.
- Người đó là Thạch Diệp. Thủy Tổ của
một trong ba dòng tộc dược sư hiện nay. Cô ấy được Dược Quân lựa chọn trao cho
quyền năng chữa trị linh hồn và thể xác con người tương tự thần linh trong buổi
đầu lập nên Xích Quỷ quốc. Cô ấy đã chăm sóc ta và Lãnh Hà rất tốt. Tuy nhiên,
cô ấy không muốn được phong thần, cũng không muốn hồi sinh chuyển kiếp nên hiện
giờ đang sống ở cõi U Linh cùng với phu quân. Mấy trăm năm ta mới gặp họ một
lần.
- …
- Con có rất nhiều nét giống cô ấy, cả
vẻ đẹp, tính cách và phong thái. Dược sư của dòng tộc Thạch Diệp đúng là những
người được lựa chọn.
Ánh mắt bà nhìn chàng thật kỳ lạ. Kỳ lạ
đến mức chàng không biết phải phản ứng như thế nào. Chàng cố kiềm chế bản thân
khỏi run khẽ khi luồn khí lạnh không biết từ đâu bất giác chạy dọc sống lưng.
Chàng gượng mỉm cười, giữ nét bình tĩnh trên gương mặt và đôi mắt. Nụ cười vẫn
nở trên môi bà, ấm áp hơn cả ánh bình minh, diễm lệ hơn cả đóa phù dung ngậm
sương, hiền hòa hơn cả khúc hát ru của mẹ… nhưng vẫn làm chàng sợ hãi.
Hình ảnh lại trôi đi. Người thiếu niên
xuất hiện có gương mặt anh tuấn, phong thái uy dũng, cao nhã nhưng thoáng nét
tinh nghịch, trẻ con trong ánh mắt. Người ấy đang chạy trên mặt nước lung linh
ánh nắng của hồ Động Đình. Những giọt nước trong vắt bắn tung lên tà áo trắng
bạc, lên mái tóc đen huyền, lên gương mặt vui tươi…
- Lãnh Hà lúc còn nhỏ là một cậu bé rất
hiếu động, rất hay trêu đùa người khác, nhất là những người nó thích và yêu
quý. Mỗi khi anh chị em họ đến chơi nhà đều bị nó trêu chọc, có lần nó đã làm
cho Hoàng Lạc khóc suốt cả ngày nên bị Lãnh Nham phạt rất nặng… Cả ta và Thạch
Diệp đều phải đứng ra cầu xin ông ấy mới chịu tha cho thằng bé.
- …
- Vậy mà từ sau chuyện hôn nhân của Lâm
Nguyên và Bạch Hy thì…
Thần nữ bỏ lửng câu nói, khẽ buông một
tiếng thở dài buồn bã. Thời gian lặng lẽ trôi. Suối nước êm đềm chảy. Sương bạc
lãng đãng bay.
Lát sau, bà nhìn chàng trìu mến .
- Nhưng nụ cười đang dần trở lại với
Lãnh Hà. Tất cả là nhờ con.
Bà siết nhẹ bàn tay chàng rồi đặt vào đó
một lọ nước nhỏ làm bằng thủy tinh. Chất lỏng tím thẳm trong vắt bị một tia
nắng xuyên qua ánh lên sắc cầu vòng lộng lẫy.
- Món quà này ta tặng cho con biết đâu
sẽ có lúc cần dùng đến.
Thần nữ mỉm cười hiền từ. Bà lại quay
nhìn những hình ảnh trên khối pha lê, tiếp tục kể cho chàng nghe những câu
chuyện về ngài. Qua lời kể chàng có thể cảm nhận tình cảm yêu thương vô bờ bến,
không thể diễn tả bằng lời trong trái tim Thần nữ. Người mẹ nào cũng yêu thương
con mình, yêu thương hơn cả sinh mạng… Bà có thể làm tất cả chỉ để ngài được
hạnh phúc, vui vẻ. Vậy mà ngài và chàng đang lừa dối bà. Nếu mọi việc bị phát
hiện thì sự tổn thương này làm sao bù đắp.
Câu chuyện kết thúc và chàng chỉ nghe
một nửa.
- Con có thể kể cho ta nghe về gia đình
và tuổi thơ của con được không?
Câu hỏi làm chàng giật mình tỉnh khỏi
những suy nghĩ rối như tơ đang vây lấy tâm trí. Bà đang mỉm cười nhìn chàng vẻ
mong đợi và khích lệ. Chàng gượng cười tìm cách thoái thác.
- Dạ thưa… chuyện của con… chắc chẳng
thú vị gì đâu ạ.
Bà nhìn sâu vào mắt chàng, khẽ buông một
tiếng thở dài.
- Ta thật có lỗi.
- …
- Chuyện hôn nhân trong đời người con
gái đôi khi chỉ có một lần, là chuyện vô cùng hệ trọng thế mà Lãnh Hà lại có
thể qua loa đại khái như vậy. Con trai ta lúc nào cũng làm theo ý mình, đôi lúc
rất tùy tiện.
- …
- Sau Lễ Tế Nguyệt, ta nhất định phải
đem đủ sính lễ đến nhà con. Dù muộn nhưng vẫn hơn không. Con là người phàm
không phải thần linh nhưng ta từng nói sẽ xem con dâu như con gái trong nhà nên
nhất định phải làm việc này.
- …
- Con cứ yên tâm. Con sẽ không thiệt
thòi gì đâu.
Chàng cười tạ ơn với vẻ cảm động chân
thành trong ánh mắt nhưng toàn thân đã lạnh như cơn gió mùa đông, như làn sương
khói đang bảng lảng trôi ngoài cửa động. Ngài và chàng đã tham gia vào một trò
chơi không bao giờ có cơ hội thắng.
Những khối pha lê trong suốt soi bóng
xuống hồ nước lung linh.
Gió nhè nhẹ thổi. Nước nhè nhẹ lay.
- Thưa Thánh Mẫu…
Giọng nói êm dịu của Tế nữ vang lên xa
xa. Cô gái dung mạo thanh tú mặc váy áo lam nhạt nhanh nhẹn bước đến kính cẩn
cúi đầu rồi nói tiếp.
- Thưa Thánh Mẫu, Lâm Nguyên Sơn thần và
Bạch Hy thần nữ vừa đến. Họ đang chờ người ở Thủy Trúc Đình.
Bà gật đầu hài lòng, đứng dậy nói với
chàng. Nụ cười mơ hồ khẽ nở trên môi. Ánh mắt sắc sảo ánh lên nét thần bí.
- Chúng ta đi thôi. Để khách đợi lâu
thật là không tốt.
- Dạ…
- Đã mười năm rồi ta mới gặp lại đôi
uyên ương đó. Chẳng biết có thay đổi gì không?
Thần nữ cười hoan hỷ. Âm sắc phát ra vô
cùng êm ái du dương. Nhưng tiếng cười làm nỗi bất an lẫn khiếp sợ trong tâm trí
chàng dâng lên gấp bội, cảm giác như lạc vào một mê cung phủ đầy sương khói.