Người lạ quen mặt - Phần III - Chương 06

Chương
6: Vấn đề thứ ba của hôn nhân: câu chuyện đầu tiên

“Lấy
phải một người mặt dày, là xui xẻo của tôi.

Lấy
được một người tôn trọng và thương yêu tôi, là may mắn của tôi.”


một chuyện cười như thế này: Một đôi vợ chồng già dắt nhau đi hẹn hò ở quán
café. Đang ung dung ông một ngụm bà một hớp thì có một cô gái trẻ thân hình bốc
lửa, ánh mắt tóe lửa đến gần ông chồng già. Ông chồng già lịch sự nói: “Chúng
tôi không cần thêm gì.” Cô gái trẻ hừng hực lửa kia mỉm cười quyến rũ đáp lại:
“Là em, Lisa đây!” Bà vợ già nghe cái tên xong, suýt phun café vào mặt ông chồng
già vì nghĩ đến tên của một con chó lông xù đeo nơ hồng. Ông chồng già căng mắt,
hỏi lại: “Vậy thì thế nào?” Cô Lisa vỗ bốp vào má ông chồng già, cười ranh
mãnh: “Người yêu anh đây mà.” Rồi chưa để ông chồng già hoàn hồn, cô Lisa cúi đầu
một góc 89 độ, giới thiệu với bà vợ già: “Chào chị, em là người yêu của anh ấy.”
Bà vợ già “vô cùng khiêm tốn và lịch sự”, ngửa đầu một góc 91 độ, chào lại:
“Chào em, chị là vợ của người yêu của em.” Nói xong, bà vợ già vắt một cái chân
lên chân kia. Ông chồng già vỗ vai cô Lisa, thân tình khuyên nhủ: “Thế là em cận
mấy độ? Ra khỏi cửa, rẽ trái, đi ba bước, rẽ phải, đi mười bước, là đến hiệu
kính em nhé! Lisa là tên con cún của bà nội anh, em ạ. Nó là con Đực!” Nghe
xong cô Lisa méo mặt, hậm hực chỉnh lại cái áo quây vừa bị trễ xuống hai phân,
quay ngoắt bỏ đi.

Câu
chuyện cười không buồn cười đã kết thúc rất nhanh. Nó vừa kết thúc được khoảng
mười phút và đôi vợ chồng già đó đang ăn bánh quy chấm sữa xem phim đêm khuya.

-
Lần sau anh đi café, em đừng đi theo anh.

Dim
nhét bánh quy vào miệng tôi, tuyên bố.

-
Không có em đi cùng có phải là anh xin số xong rồi không. Trông tươi mới thế cơ
mà!

Giọng
Dim tiếc nuối.

Tôi
nhai miếng bánh quy khô khốc trong miệng, nghiêng mặt nhìn Dim.

-
Không biết ai đã năn nỉ đòi em cùng đi…


mặt Dim co lại.

-
Anh năn nỉ em hồi nào?

Tôi
nhếch miệng.

-
Em có bảo anh năn nỉ em à?

-
Đồ phụ nữ xấu tính!

Dim
hậm hực giật cốc sữa của tôi rồi cố gắng đưa tấm thân to lớn của anh ấy che hết
tầm nhìn của tôi.

Phim
đang đến đoạn cao trào kiss scene thì lại không được nhìn, tôi giơ chân đá thẳng
vào người đang làm trò trước mặt, hét lớn.

-
Mặt em mới xấu, tính em không xấu.

Trước
khi hạ cánh xuống đất, Dim đã kịp rút phéng dây điện ra. Làm sao anh ấy có thể
chịu kém miếng với tôi.

Đang
tranh cãi với nhau thì có điện thoại gọi đến. Gọi vào rạng sáng thế này thì chỉ
có thể là bố mẹ Dim, họ đã quay trở về Mỹ cách đó mấy hôm.

Tôi
định bắt máy nhưng Dim đã kịp phi thân trở lại giật lấy điện thoại ra ngoài
phòng khách nghe máy. Vẻ mặt anh ấy vừa lo lắng vừa bối rối. Anh ấy cố gắng đi
càng xa chỗ tôi càng tốt, giống như thể muốn giấu tôi. Tôi tò mò nhưng cũng
không có ý định đi nghe lén, nếu việc cần thì anh ấy sẽ tự nói với tôi.

Khi
Dim đi vào, tôi ngước nhìn.

Dim
thấy tôi nhìn anh ấy chăm chú lại tưởng bở vô điều kiện.

-
Anh đẹp trai quá à? Nhìn buổi đêm trông quyến rũ hơn đúng không?

Sau
đó anh ấy không ngần ngại tự nhìn mình trong gương rồi cảm thán bằng những câu
tiếng anh nghe khá vô nghĩa.

-
Trời sáng rồi Dim ạ!

Tôi
tự nguyện đánh thức trí tưởng tượng của anh ấy.

Dim
không quay lại, vô duyên chổng mông về phía tôi.

Bởi
vì tôi khá bất ngờ trước hành động kỳ cục của Dim nên tôi ngồi im nhìn anh ấy
qua gương và nhìn cả… mông anh ấy.

Bấy
giờ Dim mới quay đầu lại, ngọt ngào nói.

-
Thật ra thì đằng sau anh cũng đẹp lắm!

Tôi
ngớ người, đổ ngửa ra sau than thân trách phận vớ phải một người đàn ông trơ trẽn
số một này.

Chưa
đầy một ngày sau bố mẹ Dim lại gọi đến, nhưng lần này là tôi nghe máy bởi vì
Dim không có ở nhà. Rất hiếm khi chúng tôi không cùng nhau ở nhà. Sáng nay Dim đã
ra khỏi nhà từ sớm để đi nhập nguyên liệu cho tiệm bánh của anh ấy, còn tôi vì
bị cảm cúm nên đành ôm chăn ngồi nhà.

Tiếng
Anh của tôi tuy không phải là giỏi giang, điểm TOEFL hay TOEIC cũng không nhích
được tới nửa nhưng giao tiếp bình thường với người bản xứ thì không gặp phải trở
ngại nào. Sau khi tiếp xúc với bố mẹ Dim, tôi phát hiện chuyện bố anh ấy dạy
anh ấy Tiếng Việt là nói dối bởi thật sự bác ấy không biết nói gì ngoài hai từ:
“Xin chào!” theo kiểu dân du lịch với tôi.

Dim
quyết định dạy tôi Tiếng Anh. Nói là dạy để lấy oai cho Dim thôi chứ anh ấy
toàn dạy tôi nói bậy. Bởi lần đầu tiên
chúng tôi gặp nhau không phải là ở tiệm bánh mà lại là ở quán bar, tôi thì chửi
anh ấy bằng Tiếng Việt, anh ấy thì chửi lại tôi bằng Tiếng Anh, nói qua nói lại
cũng không ai hơn ai. Cuối cùng chúng tôi cũng tự phục nhau và làm hòa. Nguyên
do thì bé như con kiến. Chỉ vì tôi “giẫm nhầm” chân anh ấy còn anh ấy thì cũng
“vô tình” đổ rượu lên người tôi. Ngoặc kép là để chỉ sự cố tình và có kế hoạch
của cả hai chúng tôi. Do tôi bị bạn gạ gẫm cá cược bắt chuyện với anh chàng Tây
ngồi chếch bàn của chúng tôi nên tôi đã cố ý tạo ra tình huống làm quen kỳ cục đó.
Dim thì thấy tôi ăn mặc nghiêm chỉnh tới mức kỳ cục thì muốn lân la làm quen.
Sau cùng thì mục đích nói chuyện và làm quen của chúng tôi chuyển sang cãi vã
kèm ẩu đả. Mãi về sau, Dim còn than trách và bắt đền tôi mãi vì mấy sợi tóc tôi
giật của anh ấy, nào là ăn bao nhiêu đồ dinh dưỡng, uống bao nhiêu loại thảo dược
mới nuôi được một sợi tóc dài vài centimet.

Bố
mẹ Dim ngỏ ý muốn chúng tôi cùng đón giao thừa bên Mỹ. Mẹ anh ấy nói muốn ra mắt
con dâu với họ hàng trong gia đình nhưng Dim không đồng ý. Thậm chí anh ấy phản
ứng rất quyết liệt làm họ có chút buồn bã. Nếu không nhận cuộc gọi này có lẽ tôi
đã không biết gì. Nhưng để không mất lòng bố mẹ chồng và cũng không làm Dim
không vui, tôi xin phép mẹ anh ấy sẽ gọi lại cho bà vào mấy ngày tới khi chúng
tôi bàn bạc với nhau xong. Mẹ Dim vui vẻ đồng ý, còn nói rằng chỉ đợi câu này của
tôi thôi là bà đủ vui vẻ. Bởi vì bố mẹ Dim rất dễ tính nên họ chưa một lần nào
gây áp lực cho tôi dù ngôn ngữ hay văn hóa bất đồng. Họ chưa từng bắt ép chúng
tôi làm điều gì theo ý họ. Vậy nên vì việc lần này tôi rất muốn đáp ứng ý muốn
của họ. Là con dâu nhưng tôi cũng chưa từng sang Mỹ ra mắt họ hàng nhà Dim lần
nào, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi cũng chưa từng nghĩ qua lý do tại sao Dim
không muốn đưa tôi về hay nói với tôi về chuyện này nhưng nhất định không phải
vì Dim muốn giấu giếm tôi với mọi người hay xấu hổ vì tôi. Hẳn là có lý do khác
phụ thuộc vào tôi. Dim luôn quyết định theo ý của tôi dù tôi muốn hay. Cho nên
tôi cũng nên dùng thành ý của mình để đáp lại anh ấy, dù chỉ là một chút thôi
tôi cũng muốn dành cả cho anh ấy.

Báo cáo nội dung xấu