Người lạ quen mặt - Phần III - Chương 31

Chương
31: Từ bỏ

“Tình
yêu của em, giá mà chúng ta có thể ở bên nhau lâu hơn…”

Trời
đổ bệnh, mưa lất phất, lùa cả những cơn gió lạnh về. Những cơn mưa mùa đông yên
lặng, trầm tĩnh và ngoan hiền. Tôi vẫn luôn nghĩ về mùa đông giống như những cô
gái đang yêu, ngoài lạnh trong ấm, ngọt ngào và có tình yêu bất tận.

Huy
vừa rủ tôi đi ăn đêm sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với tôi vào lúc mười giờ
đêm. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau thường xuyên sau lần gặp gỡ ồn ào đó. Giữa
chúng tôi không có bất cứ một câu chuyện nào cụ thể, cũng chẳng có lời tâm tình
nào, chỉ là nói về vài ba câu chuyện nào đó trong ngày, hỏi về vài vấn đề về quần
áo, công việc và nhiều thứ khác. Thi thoảng chúng tôi chẳng nói gì, bật một bài
hát để cùng nghe. Có những hôm tôi khóc trong điện thoại và cậu ta thì lắng
nghe tôi khóc. Lại có những hôm cậu ta thích kể chuyện cười, kể nhiều, nhiều tới
mức tôi đang cười lại thành khóc rồi cậu ta lại ngồi yên nghe tôi khóc. Hôm trước
Huy nói với tôi một câu, nghe xong tôi chỉ mỉm cười. Cậu ta nói: “Tôi chẳng hiểu gì về chị, ngoài tiếng
khóc.”
Tôi luôn khóc với cậu ta mà chẳng có một lý do nào. Cậu ta cũng chưa
một lần hỏi vì sao tôi khóc, tất cả việc cậu ta làm chỉ là để yên tôi khóc rồi
tiếp tục trò chuyện. Có một người như Huy để tựa nhờ tâm trạng cũng là một điều
may mắn mà tôi có được. Không hỏi han, không an ủi, không trách mắng, không ồn
ào, chỉ lắng nghe.

Tầm
hai mươi phút sau Huy đến nhà đón tôi, cậu ta mặc bộ đồ ngủ hình ninja với chiếc
mũ bảo hiểm rất hoa lá hẹ. Nhìn thấy bộ dạng kỳ cục này, tôi không khỏi đứng ngẩn
người mấy chục giây, nheo mắt hỏi.

-
Sao lại mặc thế này ra ngoài đường?

Huy
mặt tỉnh bơ, đưa tôi mũ bảo hiểm màu cà rốt.

-
Chị nghĩ vào giờ này thì còn có ai nhìn ngó tôi mặc gì à?

Sau
khi Huy nói vậy, tôi im bặt, nhìn lại bộ quần áo chỉnh tề trên người mới thấy bản
thân đã quá phức tạp để ra đường vào lúc mười rưỡi đêm.

-
Chị trốn ra ngoài với đàn ông tầm này mà chồng chị không nói gì?

Bỗng
dưng Huy nhắc đến Dim, tôi chợt bối rối.

Chồng
tôi?

Anh
ấy có ở nhà đâu mà nói gì. Mà cứ cho là có ở nhà đi thì anh ấy sẽ nói gì? Sẽ chẳng
nói gì đâu.

- Cậu có phải đàn ông đâu!

Tôi
vươn cổ ra phía trước, trêu chọc Huy.

Huy
gào lên.

-
Gì chứ?

Tôi
phì cười khi nhìn vào gương, thấy khuôn mặt đang cau có của Huy, vui vẻ nhún
nhường.

-
Được rồi, không trêu cậu nữa.

Nhưng
dường như Huy vẫn chưa vừa ý với sự nhường nhịn của tôi, cậu ta cáu nhặng xị.

-
Ôi chị xuống xe đi! Chở người luôn làm tôi phát cáu như chị, tôi thấy nặng lắm.
Xuống mau, xuống mau.

Tôi
mặc kệ lời kêu la của Huy, mặt dày ngồi yên không động đậy, cũng chẳng đáp lại
lời cậu ta mà duy trì trạng thái đó cho đến tận quán ăn. Và dĩ nhiên, mặt dày
luôn thắng.

Huy
vào quán ăn trước tôi vì tôi còn mải mê mua bánh tráng trộn ở vỉa hè. Khi tôi
mua xong, định bước vào thì lại thấy cậu ta trở ra, vẻ mặt không tự nhiên, lôi
lôi kéo kéo tôi rồi bảo quán này không có món cậu ta thích. Biểu hiện của Huy kỳ
lạ tới nỗi tôi không thể ngừng tò mò, linh cảm của tôi có gì đó không tốt, tôi
giật tay cậu ta ra khỏi tay tôi, xoay người thật nhanh bước vào trong quán.

Tôi
nở nụ cười tự giễu, bước từng bước ra khỏi quán, đi về phía Huy đang đứng chờ,
khều khều tay.

Huy
nhìn tôi khó hiểu nhưng vẫn nghe lời, lại gần tôi. Ngay khi cậu ta đến gần, tôi
bám vào tay cậu ta, từ từ đổ gục xuống.

-
Này, chị làm sao thế? An? An?

Huy
bàng hoàng, vội vã ôm lấy tôi, giọng hốt hoảng.

Tôi
gần như rơi vào trạng thái vô thức. Mọi thứ xung quanh tôi dần mờ đi, chỉ toàn
màu đen. Hơi thở gấp gáp đột nhiên ngừng lại, tôi sợ hãi rít mạnh kẽ răng, hít
vội chút không khí rồi ngất đi.

Khi
tôi tỉnh dậy là vào chạng vạng ngày hôm sau. Tôi biết rõ việc tôi ngất đi và hiện
tại tôi đang ở trong bệnh viện. Bên cạnh tôi không có một ai cả. Bụng tôi đói cồn
cào, kêu không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn mặc kệ, nằm yên trên giường
nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không nhìn thấy Huy nhưng cũng không có ý định tìm cậu
ta. Một mình cũng tốt, đỡ phải giả vờ vui bởi vì tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Bỗng
có tiếng chạy gấp gáp từ đâu vọng tới, rồi tiếng cửa đập mạnh vào tường, vài
người trong phòng kêu ca gì đó, sau đó, là tiếng ai đó gọi tên tôi.

-
An.

Tim
tôi đập mạnh một nhịp. Tôi không quay đầu lại, cố gắng giữ nhịp thở để không ngất
đi.

Tôi
nghe được tiếng thở dốc của Dim. Anh ấy chạm vào vai tôi, giọng rất nhỏ.

-
Em tỉnh chưa?

Sáu
tháng trôi qua kể từ ngày tôi nhận ra mọi sự chờ đợi đều có giới hạn, tôi nhớ
giọng nói của Dim, nhớ anh ấy đến phát điên mà không dám nói. Tôi cố gắng xoay
cơ thể nặng nề của tôi ngồi dậy. Dim giúp tôi để chiếc gối ra sau lưng cho tôi
tựa vào, đau lòng nhìn tôi. Tôi biết khuôn mặt tôi giờ đây trông nhợt nhạt và
kinh khủng đến mức nào. Vài hôm trước tôi đã đứng trước gương, ngắm nghía khuôn
mặt trắng nhợt của mình, quầng mắt thâm lại thành mảng lớn, màu môi nhàn nhạt.

Tôi
mỉm cười, vỗ tay xuống giường.

Dim
vẫn nhìn tôi, tần ngần ngồi xuống.

-
Em muốn ôm anh.

Tôi
nói tiếng được tiếng mất, xen lẫn tiếng thở nặng nề.

Dim
không nói gì, yên lặng ôm tôi vào lòng, vuốt lưng tôi chầm chậm. Bao lâu rồi
cho một cái ôm? Bao lâu rồi chúng tôi mới gần gũi như vậy? Ngày trước Dim luôn
tự ôm lấy tôi mỗi khi anh ấy thích, còn bây giờ, để được anh ấy ôm, tôi phải
nói ra rằng tôi cần một cái ôm từ anh ấy.

Tôi
đưa tay lên ôm lấy lưng Dim, ôm rất chặt, như thể nếu buông ra anh ấy sẽ vỡ vụn
ngay trước mắt tôi. Tôi sợ anh ấy biến mất, sợ anh ấy tan đi, sợ anh ấy chẳng
là của tôi nữa. Nhưng, sự thật vẫn luôn là điều khiến người ta đau lòng. Anh ấy
không biến mất, không tan đi mà là thuộc về người khác nhưng thế khác nào việc
anh ấy tan biến đi trong cuộc sống của tôi. Chỉ có điều, ích kỷ giữ mãi một người
đã thôi chờ đợi mình chẳng phải việc có thể khiến mình hạnh phúc. Tôi không thể
vì bất hạnh của tôi mà bỏ qua hạnh phúc của người khác. Nếu Dim đã tìm thấy được
hạnh phúc mà tôi không thể đem lại cho anh ấy thì tôi cũng nên để anh ấy ra đi.
Tôi không cao thượng, nhưng tôi là một người biết yêu và tôn trọng tình yêu. Bởi
vậy…

-
Em từ bỏ rồi.

Tôi
thì thầm vào tai Dim rồi buông Dim ra, đưa tay lên vuốt phẳng cổ áo của Dim, vỗ
nhè nhẹ.

Dim
nhìn tôi, nhìn như muốn thấu trái tim tôi. Ánh nhìn đau đớn của anh ấy chạm vào
trái tim tôi khiến nó thắt lại, nhói đau. Trong ánh mắt ấy, tôi có thể nhìn ra
nhiều cảm xúc, từ phẫn nộ, đau khổ đến cả tuyệt vọng. Tôi không hiểu những cảm
xúc anh ấy đang dùng để nhìn tôi là như thế nào. Chẳng phải đây là điều mà anh ấy
muốn từ tôi khi anh ấy đã có một mối quan hệ khác sao? Nếu không phải vậy thì
là điều gì?

Chợt,
Dim quay mặt.

-
Em không muốn hỏi anh gì à?

Dim
quay lại, hỏi tôi, giọng điệu bình thản.

Tôi
lắc đầu.

Dim
lại tiếp tục hỏi.

-
Em có bao giờ tin vào anh không?

Tôi
nheo mắt, cẩn thận quan sát nét mặt của Dim nhưng chẳng có gì ngoài vẻ mặt bình
tĩnh và thản nhiên đó. Giờ đây dường như người đang ngồi trước mặt tôi đây hoàn
toàn không phải là Dim. Anh ấy chưa bao giờ nhìn tôi với ánh mắt ấy.

Tôi
không đáp lại, không phải là tôi không muốn trả lời mà là tôi không có câu trả
lời. Tôi nghĩ tôi từng tin anh ấy rồi lại nghĩ nếu tôi tin anh ấy, vậy là khi
nào, tôi thật sự không nhớ được. Hay là… tôi chưa từng tin anh ấy?

Đợi
tôi hồi lâu mà vẫn thấy tôi suy nghĩ, Dim đứng dậy, giúp tôi nằm xuống, ân cần
đắp chăn cho tôi, nhìn tôi âu yếm. Cuối cùng, anh hôn lên trán tôi thật lâu rồi
quay người rời đi. Chỉ trong chốc lát, bóng dáng anh ấy đã chẳng còn vương lại
nơi đây.

Ngày
tôi trở về nhà Dim cũng đã rời đi.

Tôi
trèo lên chiếc sofa, cuộn mình tròn vo, nằm lặng. Tờ giấy nhắn Dim để lại bị
tôi vo nhăn nhúm nằm dưới sàn.

“Là
em từ bỏ anh hay từ bỏ tình yêu của anh, cho đến tận bây giờ anh vẫn không tìm
được ra đáp án.”

Báo cáo nội dung xấu