Người lạ quen mặt - Phần IV - Chương 11

Chương
11: Hạnh phúc của em chính là để anh nắm tay, lạnh đến mấy em cũng thấy ấm áp
vô cùng

“Em
chưa từng nghĩ sẽ nợ anh điều gì cho đến tận khoảnh khắc anh nắm lấy tay em, em
biết, em nợ anh nhiều lắm. Nhưng có khi nào anh muốn đòi nợ em không? Nếu có,
đòi đi, em sẽ trả, em hứa.”

Kể
từ sau khi tôi biết chuyện ngày xưa của mẹ tôi với gia đình của Phong, tôi cư xử
với Phong nhẹ nhàng hơn, không thô lỗ hay cáu kỉnh như ngày trước. Dù tôi không
làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy nhưng cứ hễ đứng trước mặt cậu ấy, tôi lại mềm
lòng và dịu dàng với cậu ấy vì tôi muốn làm dịu đi nỗi đau ngày xưa mẹ tôi gây
ra cho cậu ấy. Tuy tôi biết dù có làm gì đi chăng nữa, mẹ cậu ấy cũng không thể
sống lại và gia đình cậu ấy có thể êm đẹp như ngày mẹ tôi chưa bước đến. Dẫu
sao, làm được việc gì khiến cậu ấy vui vẻ thì tôi cũng thấy nhẹ lòng, chỉ trừ
chuyện tình yêu. Người đàn ông tôi đang yêu và sẽ chung sống cả đời, chỉ có thể
là Dim mà thôi. Tôi không hy vọng tình cảm của tôi thay đổi cũng như tình cảm của
anh ấy dành cho tôi. Đi cùng nhau quãng đời xa đến vậy, lỡ một bước cũng có thể
lạc mất nhau. Cho nên tôi không thể vì Phong mà bước chậm lại.

Dim
gọi tôi vào ăn cơm. Anh ấy bước ra từ phòng tắm với chiếc khăn đang lau dở trên
đầu. Tóc mái rũ ra đằng trước trán, nước theo tóc mà chảy hết xuống mắt, xuống
má mà Dim cũng chẳng để tâm, đi xới cơm cho tôi. Tôi rất ít khi đứng nhìn Dim từ
đằng sau. Tấm lưng mà ngày nào tôi cũng nịnh bợ anh ấy là mạnh mẽ, giờ nhìn lại
thấy nó chẳng mạnh mẽ như tôi ca ngợi. Bởi vì trông nó cô đơn, cô đơn tới mức
che lấp hết đi hình dáng mạnh mẽ vốn có. Tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc áo phông
xanh Dim đang mặc, ở bên hông có một vệt vải dài đã bung ra, gần như muốn rách
toang. Chợt nhớ lại lần đầu tiên tôi mua áo tặng cho Dim là khi tôi có tháng
lương đầu tiên từ công việc mà anh ấy xin cho tôi. Chiếc áo sơ mi kẻ xanh mà
tôi tặng cho Dim, cứ cách ngày anh ấy mặc một lần, mặc rồi giặt rồi lại mặc. Có
một thời gian dài anh ấy cứ giữ khư khư chiếc áo như bảo bối, chỉ đến khi anh ấy
vô tình làm vướng tay áo vào cạnh tủ, bị rách nên đành ngậm ngùi xếp nó vào tủ.
Sau đó còn dành hẳn một đêm ngồi ngẩn ngơ vì tiếc. Ngẫm lại thì đó là lần đầu
tiên tôi mua gì đó cho Dim, và cũng là lần duy nhất trong suốt những năm chúng
tôi bên nhau. Một nửa số quần áo và váy trong tủ của tôi là do Dim mua, nói với
tôi, thấy hạ giá nên anh ấy mua về cho tôi mặc chơi. Tuy tôi biết những món đồ
đó không như lời anh ấy nói, thậm chí tôi còn biết anh ấy mua ở đâu nhưng vì
anh ấy nói vậy nên chẳng khi nào tôi coi là món quà, tôi nghĩ là dĩ nhiên và hiển
nhiên cứ nhận như chuyện bình thường.

Chúng
tôi cùng ăn cơm. Nhìn những món ăn yêu thích trên bàn, tôi chẳng có cảm giác gì
thích thú. Rất lâu rồi tôi không có cảm giác thèm ăn một thứ gì.

-
Không ngon à?

Dim
nhìn tôi, lo lắng khi thấy tôi cứ cầm đũa mà ngồi yên.

Tôi
cười gượng gạo, lắc đầu.

-
Không đâu. Chỉ là em không ăn được nữa.

Tôi
nhìn vào bát cơm của mình, còn chưa vơi được mấy. Dạ dày tôi không thường xuyên
co bóp, kể cả khi trước mặt tôi là một con vịt quay với lớp da giòn tan béo ngậy,
tuyến nước bọt của tôi cũng không tiết ra thêm chút nào. Cảm giác giống như dạ
dày tôi vẫn luôn ở trạng thái ngủ đông.

Dim
gật đầu, tiếp tục cúi xuống ăn, không nói thêm lời nào.

Tôi
đẩy ghế, đứng dậy, đi ra phòng khách tìm đĩa phim nào đó để xem. Lúc tôi đang lục
tìm đĩa phim thì Dim cũng ăn xong và rửa bát. Anh ấy đi lướt qua tôi, rút một
chiếc đĩa ở trong hộp đựng đĩa nhạc, để vào trong đầu máy rồi bật cho tôi.

-
Anh bật cho em rồi.

Vẫn
luôn là Dim tìm thấy những đồ mà tôi làm thất lạc, vẫn luôn là anh ấy biết tôi
muốn gì vào những thời điểm nào. Anh ấy quá hiểu tôi. Sự hiểu biết của anh ấy
nhiều lúc khiến tôi cảm thấy thẹn, bởi vì tôi không đủ quan tâm anh ấy nên vốn
dĩ chẳng hiểu được anh ấy nhiều như anh ấy hiểu tôi.

Tôi
thường có thói quen xem đi xem lại phim mà tôi thích, cho đến khi tôi chán thì
tôi sẽ không xem nữa. Vì thế mà đây là lần thứ mười hai tôi xem bộ phim này.
Phim mà tôi xem chủ yếu là phim buồn, hơi hướng bi kịch cho nên mỗi lần xem
xong khăn giấy từ trong hộp đã đầy ắp chỗ nằm yêu thích của con Bột béo. Tôi nằm
dài trên sofa, mắt lơ đãng nhìn phim, lại thấy Dim cứ đi qua đi lại cửa phòng
ngủ, thi thoảng bắt gặp ánh mắt của tôi thì nhanh chóng lảng sang nơi khác. Đến
nửa tiếng sau, tôi không thể chú tâm xem phim được nữa mới tiến đến phòng ngủ,
ngó vào. Dim đang mặc quần áo nghiêm chỉnh, có lẽ định đi ra ngoài nhưng lại ngồi
trên giường cắn móng tay nghĩ ngợi.

-
Anh định đi đâu à?

Tôi
chấm dứt việc nhìn trộm Dim, lên tiếng. Tuy tôi mở lời rất chậm nhưng có vẻ vẫn
khiến Dim giật mình, đứng dậy ngay lập tức. Dim đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa trả
lời tôi.

-
Anh định đến cửa hàng bánh.

Tôi
nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, ngước nhìn đồng hồ: 8:30.

-
Trời lạnh hơn rồi, anh mặc thêm áo vào rồi hãy đi.

Tôi
đi lại mở tủ, lấy ra chiếc áo phao đưa cho Dim. Lúc anh ấy mặc áo, tôi nhìn thấy
vạt áo sơ mi chìa ra khỏi chiếc áo len anh ấy đang mặc, là áo sơ mi ngày trước
tôi tặng. Nó rách rồi sao anh ấy còn mặc?

Dim
đi ra đến cửa, chần chừ một lúc rồi quay lại nhìn tôi.

-
Có muốn đi với anh không?

Câu
hỏi đột ngột của Dim khiến tôi ngỡ ngàng xen lẫn vui sướng. Nhưng đáp lại câu hỏi
của anh ấy lại là trạng thái bất động của tôi. Có lẽ vui quá nên không biết nói
gì. Thấy tôi cứ đứng im, chẳng từ chối mà cũng chẳng đồng ý, Dim đành tự quyết,
mỉm cười chào tôi. Tôi hốt hoảng, nắm vội tay Dim, nói, em đi, em đi mà.

Cửa
hàng bánh của Dim có thêm một cơ sở, đặt ở gần nhà chúng tôi, chỉ cách mười
phút đi bộ nên chúng tôi quyết định đi bộ cùng nhau dù trời bên ngoài rất lạnh.
Chuyện cửa hàng của Dim tôi thường không quản lý bởi tự mình Dim có thể lo từ đầu
đến cuối, ngay cả việc tính toán chi tiêu cho cửa hàng anh ấy cũng không cần một
cựu kế toán như tôi phải động tay vào.

Cho
tới tận khi tôi ngồi trong cửa hàng với một cốc ca cao nóng trong tay, tôi mới
biết lý do của chuyến ghé thăm buổi tối này. Dim muốn làm bánh. Từ lúc anh ấy
bước vào trong bếp, anh ấy không nói một lời nào, rất tập trung và tỉ mỉ. Ngay
cả khi đợi bánh chín trong lò nướng, tôi nghĩ anh ấy đã nín thở để yên lặng
hơn. Vẻ mặt của Dim tuy rất thoải mái nhưng ánh mắt của anh ấy tràn ngập sự lo
lắng, như thể anh ấy đặt cả trái tim của anh ấy vào chiếc bánh này. Từ đằng xa
tôi có thể thấy chiếc bánh nhỏ xíu mà anh ấy làm. Khi Dim đi ra cùng với đĩa
bánh trên tay, tôi mới thật sự hiểu được sự tập trung đó của anh ấy. Chocolate
lava cake – loại bánh đỏng đảnh nhất mà tôi từng được thưởng thức qua. Tôi gọi
nó là đỏng đảnh vì sau khi rời khỏi lò nướng, nếu không ăn ngay nó sẽ ngay lập
tức phản bội lại hương vị ban đầu của nó. Hơn nữa, để làm được loại bánh này,
người làm ra cần phải tập trung cao độ và dùng hết sự khéo léo của mình để tạo
ra được chiếc bánh đúng nghĩa.

-
Khi tâm trạng không tốt, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy tốt hơn.

Dim
đưa tôi một cái dĩa, thích thú nhìn tôi.

-
Em cũng sẽ không phiền lòng đâu nếu anh chỉ đưa em một viên kẹo socola.

Tôi
bật cười, trêu chọc Dim rồi xắn một miếng bánh nhỏ cho vào miệng. Phần nhân
chocolate lỏng tan chảy như nham thạch, sóng sánh tràn ra đĩa. Miếng bánh ngọt
ngào hấp dẫn gần như tan ngay trong miệng tôi. Nó làm tôi rung động. Tôi cần nó
cầu hôn tôi ngay lập tức, để tôi có thể ăn nó cả đời. Nhưng sẽ là thiết thực
hơn nếu tôi cưới người làm ra nó và nhìn xem, tôi cưới người đó rồi.

Vẻ
hài lòng, mãn nguyện không giấu giếm hiện lên trên mặt Dim. Cơ mặt của anh ấy
đã dãn ra rất nhiều khi thấy sự thích thú và ngon miệng của tôi. Tôi giơ ngón
tay cái lên, khen ngợi. Cuối cùng thì dạ dày của tôi cũng thức dậy.

Khi
tôi ăn xong cũng là gần mười giờ, Dim nói chúng tôi nên về nhà vì tôi đã suýt
ngủ gật ở đó với cái dĩa trong tay. Anh ấy muốn tôi được ngủ thoải mái nên định
gọi taxi để có thể về nhà nhanh hơn nhưng tôi không đồng ý. Tôi kéo Dim đi bộ,
vòng tay ôm chặt cánh tay anh ấy rồi nhét bàn tay đang lạnh cóng của mình vào
túi áo. Dim chìa tay ra, nắm lấy bàn tay của tôi, đặt vào trong túi áo của anh ấy
trong yên lặng. Thật ra tay anh ấy cũng rất lạnh nhưng tôi nghĩ, hai bàn tay
cùng lạnh nắm tay lâu lâu sẽ ấm. Mà nếu không ấm cũng mặc kệ, để anh ấy nắm tay
chính là niềm hạnh phúc nhỏ bé của tôi bây giờ. Niềm hạnh phúc của tôi đạt đến
đỉnh điểm khi tôi đánh liều, bạo gan kéo cổ áo Dim xuống, nhắm thẳng môi Dim mà
hôn liền mấy cái. Hôn xong, tôi che miệng, cười thích thú, định bỏ chạy. Vừa mới
kịp rút tay ra khỏi túi áo Dim thì lại bị anh ấy túm chặt tay.

-
Anh nói rồi, đã hôn là phải hôn thế này.

Dứt
lời, Dim đặt tay lên gáy tôi, hôn tôi thật dịu dàng. Nụ hôn ngọt ngào này làm
tôi nhớ lại nụ hôn đêm giao thừa ngày trước. Nụ hôn chúng tôi trao cho nhau
không chỉ là sự ấm áp trong ngày đông giá lạnh mà còn trao cho nhau thứ tình
tan chảy cả trái tim. Tôi yêu Dim, có lẽ một lời nói, một nụ hôn là chưa đủ.
Tôi sẽ cho anh ấy một đời, liệu anh ấy có cần không?

Báo cáo nội dung xấu