Khi tắc kè không có hoa - Chương 25 - 26

Chương 25: Câu chuyện phiếm trong nhà ăn.

“Này, cậu bị sao vậy?”
Linh An khua khua chiếc thìa ăn cơm trước mặt Hoàng Huyền – cô bạn đồng nghiệp ở
phòng tài vụ. Cô nàng này hôm nay cứ như người bị mất hồn, cả bữa chỉ lấy đũa
chọc chọc vào suất cơm trưa mà không chịu ăn. Ba đồng nghiệp nữ ngồi cùng bàn với
cô buông đũa xuống bàn, đồng loạt thở dài.

Linh An hoang mang:
“Mọi người có chuyện gì sao?”

“Là nó có chuyện.”
Liên Liên chỉ tay vào Hoàng Huyền.

Tất cả lại đồng loạt
thở dài.

Linh An nhăn nhăn
mũi, nhỏ giọng nói: “Huyền, không phải cậu thất tình đấy chứ?”

“Chuyện này còn
đáng sợ hơn thất tình” Thu Hương gật gù nói.

Linh An trợn mắt: “Chẳng
nhẽ là thất thân.”

Ba bàn tay từ ba hướng
khác nhau đồng loạt đánh tới tấp vào người Linh An.

“Giờ này mà vẫn còn
giỡn được.” Liên Liên hừ mũi.

Linh An xoa xoa chỗ
bị đánh, âm thầm nguyền rủa ba người kia.

“Không phải thất
tình, càng không phải thất thân, mà là thất nghiệp.” Liên Liên ra vẻ huyền bí
nói.

“Chị Liên Liên.”
Hoàng Huyền cao giọng trách móc, hốc mắt đỏ ửng như sắp khóc.

Trong các loại thất,
thất gì cũng không sợ. Chỉ sợ nhất là thất nghiệp. Đối với mấy người ngồi đây
mà nói, thất nghiệp chính là tương lai định sẵn cầm cái ống bơ lê lết qua mọi nẻo
đường. Liên Liên đã lập gia đình, ngoài bản thân còn phải lo cho chồng với hai
đứa con. Còn Linh An, Thu Hương, Hoàng Huyền tuy chưa chồng con gì nhưng những
khoản chi hàng tháng cũng đủ đè chết người. Hoàng Khánh là một tập đoàn lớn, chế
độ đãi ngộ tương đối tốt, lương bổng hàng năm lại càng không phải bàn. Cho dù
có phải đánh nhau đến sứt đầu mẻ chán cũng phải bảo vệ được chỗ dựa này.

“Nói đùa. Nếu cậu bị
sa thải thì mình trực tiếp bị đuổi hàng trăm lần rồi.” Hoàng Huyền bằng tuổi
Linh An. Tuy là người mới nhưng bản lĩnh cũng vượt xa mấy vị tiền bối ngồi đây
như Liên Liên và Thu Hương. Cô ấy làm việc rất cẩn thận, suy nghĩ sắc bén khác
xa Linh An. Nếu như không có Quốc Tùng hướng dẫn, chỉ sợ cô đụng đâu hỏng đó.

Hoàng Huyền cắn cắn
môi, lắc đầu, hai mắt long lanh nước: “An à, sự việc lần này không hề đơn giản
đâu. Mình ... mình thực sự không hiểu lúc đó bị làm sao nữa.”

Linh An sốt ruột gắt
lên: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Mọi người phải kể rõ đầu đuôi đi chứ.”

“Haizz...” Thu
Hương thở dài, chép miệng: “Sáng nay phòng tài vụ có buổi họp trực tiếp với
lãnh đạo cấp cao. Hạng mục thu mua công ty thực phẩm CN đang bị chậm trễ do thiếu
vốn đầu tư. Bình thường chỉ cần nhìn thấy giám đốc tài chính thôi cũng đủ khiến
chị run lẩy bẩy rồi. Vậy mà hôm nay toàn bộ lãnh đạo cấp cao đều xuất hiện, còn
có cả sếp tổng nữa. Mặt ai cũng hằm hằm. Em nói xem dọa người đến mức nào. Thế
nhưng con bé Huyền ngu ngốc kia cư nhiên không sợ chết, ngã ngay lên người sếp
tổng. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt lạnh buốt của sếp tổng lúc đó là chị sợ đến mất
ăn mất ngủ.”

“Cậu thật là dũng cảm
nha.” Linh An mắt tỏa hào quang bắn về phía Hoàng Huyền. Người đáng sợ như
Hoàng Khánh Phong mà cô ấy cũng có thể động đến. Thật là một nữ anh hùng.

Hoàng Huyền mếu
máo, dơ năm ngón tay lên trước mặt: “Mình thề là mình không hề cố ý. Mình thừa
nhận là lúc đó đã bị sắc đẹp của tổng giám đốc làm mờ mắt. Nhưng chồng tài liệu
quá nặng, lại được tiếp cận tổng giám đốc ở khoảng cách gần như vậy mình có
chút hỗn loạn, chân nọ đá vào chân kia, đem núi tài liệu cùng cả người, toàn bộ
đè lên tổng giám đốc. Haiz... nhưng phải
công nhận dáng vẻ nghiêm túc làm việc của tổng giám đốc thật sự rất mê hồn á.”

Dọa người, quả thật
là dọa người. Linh An thật sự không dám tưởng tượng ra khung cảnh hỗn loạn lúc ấy.
Cô dè dặt nói nhỏ: “Cậu cũng biết tâm lí tổng giám đốc của chúng ta méo mó vặn
vẹo thế nào mà. Căn bản là vô cùng biến thái. Có lẽ anh ta chỉ có thể cùng đàn
ông ở chung một chỗ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.
Còn nhớ mấy cô thư kí trước đây của sếp tổng không? Cô nào cô nấy cứ như hoa hậu vậy. Xinh đẹp
tài năng thì khỏi phải bàn. Toàn người du học bên trời tây về. Vậy mà cuối cùng
chỉ còn mỗi Quốc Tùng là trụ lại được.” Thu Hương khó hiểu nói.

“Linh An, nói đến mới
nhớ. Em ở bên tổng giám đốc lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì sao? Chỉ cần
nhìn thấy tổng giám đốc thôi là bọn chị cũng đủ tim đập chân run, mặt mũi đỏ rực
rồi. Chẳng nhẽ em không thích đàn ông?” Liên Liên nói xong câu đấy, tất cả mọi
người đều trơ mắt ra nhìn Linh An.

“Có chị mới không
thích đàn ông ấy.” Linh An bĩu môi.

“Này này, chị có một
chồng và hai con rồi đấy nhé.” Liên Liên vội vàng thanh minh. “ Câu này chồng
chị mà nghe được, cam đoan anh ấy sẽ rất tự ti.”

Cả bàn bốn người đều
bật cười.

“Em nói xem, dáng vẻ
tổng giám đốc của chúng ta rất mê người. Làm sao em có thể khống chế được sắc
tâm của mình chứ? Đừng nói với chị em là thánh nữ từ trên trời rơi xuống, không
chút vương vấn bụi trần nha.” Thu Huyền nhíu nhíu mày.

“Ầy. Mọi người đừng
lí tưởng hóa em như vậy. Thật ra em có một bí kíp vô cùng hữu hiệu.” Linh An nhỏ
giọng ra vẻ huyền bí. Ba người trên bàn lập tức bị thu hút. “Nể tình chị em
thân thiết, em sẽ bật mí cho mọi người biết. Thực ra ngay từ lúc vào làm nhân
viên chính thức, em đã bắt đầu tự thiến.”

“Điêu toa, em thì
làm gì có cái gì mà đòi thiến.” Liên Liên bĩu môi. Thu Hương và Hoàng Huyền gật
đầu đồng tình.

“Chính là mang tổng
giám đốc đi thiến.” Linh An kiên nhẫn giải thích.

“Phụt.” Hoàng Huyền
đang uống canh lập tức phun ra hết. Thu Hương đang nhai cơm cũng chết nghẹn, đấm
ngực thùm thụp. Đến người đạo hạnh cao thâm như Liên Liên cũng nói lắp: “Ghê...ghê
thật. Đến tổng giám đốc em cũng dám thiến.”

“Mấy người hoảng loạn
gì chứ. Cũng chỉ là tự thiến trong đầu, đâu có gì ghê gớm.”

Cũng không thể
trách Linh An biến thái được. Có trách cũng phải trách cái tên Hoàng Khánh
Phong lớn lên đẹp đến hại nước hại dân, lại thêm cái tính tình cổ quái khác người.
Nếu cô không làm vậy, chỉ sợ đã sớm bị đuổi việc. Chỉ riêng cái cách nghiêm túc
lúc làm việc của hắn thôi cũng làm cô nhìn hoài không biết chán. Đôi lông mày rậm
khẽ nhíu lại, hàng mi dài khẽ rung, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi thật sự
rất mê người. Ây da, ây da, không nghĩ nữa.

“Tính ra số lần tổng
giám đốc bị em thiến không dưới một nghìn đâu.” Linh An tiếp tục dọa người: “Chỉ
cần đem anh ta biến thành... ừm, xem nào, chính là một tên thái giám cũng không
bằng” Linh An vỗ đùi cái đét. “ ... thì mặc dù trong mồm có ngậm canh gà nhân
sâm cũng lập tức ói ra bằng hết.”

“Linh An, cậu còn
biến thái hơn cả tên biến thái.” Hoàng Huyền vuốt vuốt ngực, thở hổn hển, chưa
kịp lấy lại tinh thần đã bật dậy như lò xo: “Tổng...tổng giám đốc.”

Mọi người vì bị lời
nói gây chấn động mạnh của Linh An làm thất kinh hồn vía, không hề chú ý đến một
nhóm ba người đang lại gần bàn ăn.

Sống lưng Linh An dần
truyền đến cảm giác lạnh toát, da đầu tê rần rần. Cô máy móc quay người lại, bắt
gặp ngay cái mặt còn đen hơn cả đít nồi của Hoàng Khánh Phong. Thôi xong, trái
tim nhỏ bé của cô không thể chịu nổi nỗi đả kích to lớn này, tự động rụng xuống
lăn lông lốc trong dạ dày. Quốc Tùng cùng người đàn ông đứng bên cạnh nhịn cười
đến nội thương.

Tại sao Linh An có
thể quên trưa nay người của tập đoàn đầu tư tài chính HK sẽ tới đây khảo sát chứ.
Hoàng Khánh Phong có nói một trong những tiêu chí đánh giá một công ty có thể
phát triển lớn mạnh hay không là nhìn xem thái độ của nhân viên có ăn uống vui
vẻ hài lòng hay không? Mà lần đầu tư này Hoàng Khánh Phong rất xem trọng, đích
thân dẫn người của Hoàng Huy đi khảo sát.

Ông trời hãy đưa
Linh An về hành tinh nhỏ bé của cô đi, trái đất này đã không còn chỗ cho cô nữa
rồi.

Chương 26: Minh tinh.

“Này, này Quốc
Tùng. Nghe nói công ty sẽ mời nữ minh tinh Ánh Tuyết đến quay quảng cáo cho
resort sắp khai trương ở thành phố T phải không?” Linh An hớt hải chạy ra từ
phòng marketing tầng 16, thở không ra hơi.

Quốc Tùng không
thèm ngẩng mặt lên, tay vẫn gõ bàn phím liên hồi: “Đúng vậy, giờ mới biết sao?”

Linh An bắt đầu ngồi
mơ mộng: “Nghe nói cái cô Ánh Tuyết đó thật sự rất đẹp. Da trắng như tuyết, môi
đỏ như máu và tóc đen như gỗ mun.”

Quốc Tùng bật cười:
“Nghe cậu kể như vậy tôi nghĩ cô ta nên lấy tên là Bạch Tuyết luôn đi.”

Linh An không thèm
để ý đến câu mỉa mai của Quốc Tùng, vội vàng hỏi: “Bao giờ cô ấy đến công ty
chúng ta vậy?”

“Người ta là siêu
sao, bận rộn trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian rảnh đến đây cho cậu ngắm
miễn phí. Cô ấy sẽ đến thẳng resort ở thành phố Đà Nẵng.”

“Vậy sao?” Linh An
thất vọng nằm bẹp xuống bàn.

“Dự án hợp tác lần
này với công ty JK của Thái Lan rất quan trọng. Công ty đầu tư mời siêu sao như
Ánh Tuyết quảng bá hình ảnh thì cậu cũng đủ biết rồi đấy. Lần quay quảng cáo
này tổng giám đốc sẽ đích thân chỉ đạo.”

Linh An bật nhanh
như lò xo: “Vậy chúng ta có thể đi cùng phải không?”

“Nói đúng hơn là một
trong hai chúng ta. Phải có người ở lại công ty để báo cáo. Tôi đã phụ trách dự
án này ngay từ khi mới khởi công xây dựng. Vậy nên người ở nhà chính là cậu.”
Quốc Tùng vẫn gõ bàn phím tanh tách, không thèm để ý đến thái độ tuyệt vọng của
Linh An.

Linh An ỉu xìu như
cái bánh đa nhúng nước, nằm bò ra bàn lầm bầm: “Quốc Tùng chết tiệt. Vừa được ở
resort đẳng cấp quốc tế, lại còn được ngắm người đẹp trong truyền thuyết. Cẩn
thận tôi méc Quỳnh Mai.”

Hoàng Khánh Phong vừa
bước ra khỏi phòng liền thấy bộ dạng uể oải của Linh An: “Sao vậy?”

Linh An nâng cái mặt
như đưa đám nhìn Hoàng Khánh Phong, phụng phịu nói: “ Tổng giám đốc, có phải
anh sắp đi công tác?”

“Đúng. Thì sao?”
Hoàng Khánh Phong có chút khó hiểu.

“Hu hu, tổng giám đốc,
anh mà đi thì tôi sẽ nhớ anh đến chết mất.”

Hoàng Khánh Phong
có chút thất kinh, không biết cô gái này lại đang định diễn trò gì. Nhưng dù
sao trong lòng vẫn có chút ấm áp.

“Vậy sao?” Nét cười
thoáng qua rất nhanh trên gương mặt Hoàng Khánh Phong. “Có cần tôi tặng cô một
tấm chân dung không?”

“Ha ha, tổng giám đốc,
không cần, không cần.” Linh An nhăn nhó, vội vã xua tay.

Hoàng Khánh Phong
quay người rời đi, trước khi bước ra cửa còn để lại một câu: “Muốn đi thì đi.
Công ty không có việc quan trọng, không cần người ở lại báo cáo.”

...

Nhờ sự dễ tính bất
thình lình của Hoàng Khánh Phong mà giờ Linh An được đứng trong khu nghỉ dưỡng đẳng
cấp quốc tế, ngủ một đêm cũng mất đến nửa tháng tiền lương. Lại thêm việc được
tận mắt nhìn thấy mỹ nhân như hoa như ngọc, thế cũng tính như một loại hưởng thụ.

Cái cô siêu sao Ánh
Tuyết đó, vừa mới gặp Hoàng Khánh Phong mà như đã quen thân lắm rồi. Ỏn à ỏn ẻn
núp vào người hắn như con cún con nịnh chủ. Giả tạo, quá giả tạo. Vậy mà tên
Hoàng ngu đần đó không nhận ra, còn cười tít hết cả mắt. Hừ. Dự án quan trọng
cái gì, đích thân chỉ đạo cái gì. Có mà đi tán gái thì có.

... Nhưng không hiểu
sao, khi nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Linh An lại có chút khó chịu.

Sau khi sắp xếp mọi
thứ ổn thỏa, Hoàng Khánh Phong và Quốc Tùng rời đi cùng đối tác bên phía Thái
Lan. Chỉ còn một mình Linh An đứng chống mắt xem cô người mẫu uốn éo chụp ảnh.

Đúng chất “chụy đẹp
chụy có quyền.” Cô Ánh Tuyết đó ngoài gương mặt sáng sủa, thân hình bốc lửa, những
thứ khác đều là vất đi. Chỉ cần nhìn thấy cái cách cô ta đối xử với những người
xung quanh là đã cảm thấy chán ngán. Cái gì mà Bạch Tuyết, Hắc Tuyết thì đúng
hơn.

Linh An đang trề
môi bĩu mỏ, liền thấy Ánh Tuyết chỉ tay về phía mình: “Này cô kia, qua đây.”

Linh An nhìn ngó
xung quanh, ngơ ngác hỏi: “Cô gọi tôi?”

“Không cô thì ai?
Mau qua đây.”

Linh An đứng dậy khỏi
tảng đá, phủi phủi đít quần: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi khát rồi, mau
đi lấy nước khoáng đi.” Ánh Tuyết nói như ra lệnh.

Linh An cau mày: “Tôi
đâu phải trợ lý của cô.”

“Ở đây ai cũng làm
việc, chỉ có mình cô là ngồi chơi. Cô nghĩ mình đang đi nghỉ dưỡng sao?” Ánh
Tuyết cao giọng.

Linh An bĩu môi.
Boss của tôi còn chưa lên tiếng, cô sủa thay cái nỗi gì.

Dù rất bực bội
nhưng cũng phải cố kìm nén, Linh An xoay người đi lấy nước. Công ty bỏ ra một
khoản tiền lớn như vậy mời Ánh Tuyết về cũng không phải trò đùa. Chiều chuộng
cô ta một chút để cô ta cảm thấy vui vẻ mà chụp mấy bức hình đẹp lộng lẫy, thu
hút khách đến đây thì chỉ có lợi chứ không hại. Hơn nữa, Ánh Tuyết mà thủ thỉ
tâm tình gì đó với cái tên Hoàng dại gái kia, thì sau này Linh An chỉ có nước
bò trên mặt đất không ngóc đầu lên nổi.

Con người ta sống
trên đời, cần lắm một chữ “NHẪN”.

Nhưng ta càng nhẫn nhịn,
quân địch càng lấn tới. Ánh Tuyết dường như không biết đâu là điểm dừng. Cô ta
hết sai Linh An đứng che nắng, lại vất lên người cô một đống đồ, di chuyển hết
chỗ này đến chỗ khác để chụp ảnh.

Nắng tháng sáu như
thiêu như đốt trên đỉnh đầu, Linh An mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lại mang vác một đống
đồ lỉnh kỉnh, thiếu chút nữa thì lăn quay ra đất. Nếu biết trước thế này, ngay
từ đầu ở lại công ty, một mình tung hoành ngang dọc lại chẳng sướng muốn chết.
Tự nhiên lại lò dò đến đây làm nô tì cho người ta sai khiến.

Đang mải than thân
trách phận, Linh An không để ý mà thọt chân xuống khe hở của hai tảng đá nhỏ, mắc
kẹt ở đó, mãi không rút ra được. Mọi người đều đã đi hết ra bãi cát để chụp ảnh,
chỉ còn một mình cô vừa lê vừa kéo đống quần áo, đồ ăn của Ánh Tuyết tụt lại
phía sau. Đúng là chó cắn áo rách.

Trời cuối cùng đã tối,
buổi chụp hình tạm kết thúc. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm trở về phòng mình.
Linh An nằm dài trên chiếc ghế tựa ngoài ban công, ngao ngán nhìn cái chân phải
bầm tím rớm máu của mình. Khó khăn lắm mới có thể rút chân ra khỏi tảng đá, sau
đó lại phải chạy ngay tới chỗ chụp hình. Đi đi lại lại đau đến gãy cả chân mà
cũng không dám kêu một tiếng. Ai mà thèm quan tâm chứ?

Linh An rơm rớm nước
mắt, cảm giác tủi thân khiến sống mũi cay cay. Lúc này nếu như đang ở nhà, cô sẽ
được bố bôi thuốc, mặc kệ tiếng kêu la é é như lợn bị chọc tiết của cô. Mẹ sẽ đứng
bên cạnh càu nhàu con gái con đứa mắt mũi để sau gáy, có cái móng lợn để mặc
váy mà lại có sẹo. Em gái thấy thế sẽ đứng cười khanh khách. Đúng là lúc con
người ta cảm thấy yếu đuối cô độc nhất thì gia đình mãi là nơi ấm áp muốn quay
về.

Gió ngoài biển thổi
vào mang theo chút không khí lạnh. Linh An ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

...

Hoàng Khánh Phong
nghiêng người, bế cô gái đang nằm co ro trên ghế vào phòng. Đưa tay lau đi giọt
nước mắt còn chưa khô trên má cô, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Người nóng hầm hập,
sốt đến mê man bất tỉnh mà vẫn còn nằm ngoài trời gió lạnh, chân đau cũng không
biết bôi thuốc. Để cô sống như vậy một thân một mình, làm sao có thể yên tâm.

“ ...ừm...” Linh An trở mình, cảm nhận được bàn tay mát lạnh
đang xoa bóp chân cho cô, mùi thuốc ngai ngái như thoang thoảng đâu đây...

“Ba, mẹ,... chân
con đau, con muốn về nhà...” Cô dụi mặt xuống gối, thì thào...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3