Tứ hoàng tử - Chương 18 - 19

Chương 18: Kẻ
ngốc

Gia Luật Sảo
vội vàng đỡ Tứ Thụy vào hang, kiểm tra thương tích trên người hắn. Vai trái bị
chém một nhát, vết thương không sâu nhưng do không kịp chữa trị, lại vận động mạnh
khiến miệng vết thương mở rộng. Máu trên người có lẽ là của kẻ địch, nhưng bàn
tay phải Tứ Thụy sưng to, lòng bàn tay, đầu ngón tay đều phồng rộp lên, hổ khẩu
rách toác, xương ngón tay có lẽ cũng bị nứt rồi. Gia Luật Sảo mắt đỏ quạch nhìn
bàn tay biến dạng không còn giống tay người của Tứ Thụy, quai hàm căng ra vì phẫn
hận!

Tứ Thụy có
mang về nước uống và mấy con thỏ. Gia Luật Sảo cẩn thận cho Tứ Thụy uống nước,
băng bó vết thương trên vai hắn. Nhưng bàn tay phải nếu không có thuốc tốt, về
sau đừng nói cầm kiếm, cho dù cầm đũa gắp thức ăn sợ là cũng không thể. Gia Luật
Sảo biết có một loại cỏ, công dụng rất lớn. Không chỉ tiêu sưng, giảm đau, chống
viêm, còn có khả năng giúp xương cốt cứng chắc. Ở Liêu quốc bọn họ thường dùng
cho những người bị gãy xương, thoái khớp. Gia Luật Sảo cởi áo ngoài bê bết máu
của Tứ Thụy, dùng nước lau sơ vết máu dính trên người hắn, động tác nhẹ nhàng,
cẩn thận tránh chạm vào vết thương. Hiện tại trời đã sáng rõ, làn da Tứ Thụy nhẵn
bóng trắng như ngọc, không hề có chút thô ráp. Dân tộc Gia Luật Sảo sống trên
thảo nguyên, nhiều đứa trẻ còn chưa học đi đã được người lớn bế lên lưng ngựa.
Bọn họ quanh năm để mình trần, da người nào người nấy đều có màu nâu. Nhưng cho
dù là các tiểu thư quý tộc được nuôi dưỡng cẩn thận cũng không ai có làn da trắng
như trẻ nhỏ của Tứ Thụy.

Có lẽ vì vết
thương khiến Tứ Thụy đau đớn, hắn khẽ cau mày. Gia Luật Sảo thấy vậy vội vàng cởi
áo da thú của mình đắp cho Tứ Thụy. Anh ta phải mau chóng đi tìm loại cỏ kia,
liền đứng dậy rời khỏi hang.

Loại cỏ mà
Gia Luật Sảo muốn hái, chỉ mọc duy nhất một nơi: vách đá. Cho nên Gia Luật Sảo
mới có lòng tin đi hái, nơi bọn họ rơi xuống chính là vách núi đá cao chót vót.
Anh ta trèo lên vách đá gần một canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy cây cỏ cao tầm
mười thốn, thân cứng lá kép, trên thân còn có lớp lông trắng. Đây là loài cỏ rất
cao ngạo, chỉ mọc riêng lẻ duy nhất một cây ở trong khe những vách núi cao. Gia
Luật Sảo mừng rỡ cẩn thận nhổ lấy. Cỏ này quý ở rễ, là vị thuốc hiếm, nhưng nhựa
cây là chất kịch độc, không thể ngậm lên miệng. Gia Luật Sảo chỉ có thể một tay
mang cỏ, một tay bám vào vách đá cheo leo mà tụt dần xuống. Vì chỉ dùng một
tay, mới xuống được nửa đường, năm đầu ngón tay anh ta đã bật móng, đất đá và
máu quện lại một chỗ. Vết thương cũ trên đầu bả vai rỉ máu, thấm qua lớp vải
băng bó, từng giọt theo cánh tay chảy xuống nhỏ lên cây cỏ quý, hệt như nó đang
ở trên tay anh ta mà nở hoa. Nhưng nghiêm trọng nhất không phải vai hay ngón
tay, mà vết thương bên trong người. Gia Luật Sảo nội thương đáng lý phải nằm im
một chỗ, tuyệt đối không được cử động, nay lại gồng mình leo lên leo xuống trên
vách núi. Đau đớn đã sớm khiến da anh ta tái nhợt. Gia Luật Sảo lo lắng Tứ Thụy
còn ở một mình, kẻ địch nếu lại đuổi đến thì hắn nhất định mất mạng. Anh ta cắn
răng tiếp tục leo xuống.

Lúc Tứ Thụy
mở mắt tỉnh dậy đã là giờ Thân, bàn tay không còn đau nhức mà có cảm giác mát lạnh
dìu dịu, trên người được đắp một chiếc áo da. Gia Luật Sảo ở bên kia đang quay
lưng về phía hắn… nướng thỏ. Tứ Thụy vội vàng hô lên:

“Ấy, chớ có
nướng vội. Huynh phải uống sữa của nó đã”.

Gia Luật Sảo
quay đầu lại, trông thấy hắn đã tỉnh thì vui mừng đi đến. Tứ Thụy nhìn con thỏ
trên tay anh ta… rõ ràng là đã chín mất rồi! Hắn bưng trán thở hắt ra một hơi:

“Thật là phí
phạm mà”.

Gia Luật Sảo
lại chẳng hề quan tâm đến sữa hay lông, đưa thịt thỏ đến trước mặt Tứ Thụy, giọng
nói vừa mừng vừa lo:

“Huynh thấy
trong người thế nào? Tay còn đau không? Huynh nhịn đói lâu như vậy, mau ăn để lấy
lại sức”.

Tứ Thụy bỏ
chuyện sữa thỏ sang một bên, đang định nói mình không sao thì nhìn thấy Gia Luật
Sảo vai thấm máu, hắn dùng tay trái chộp lấy bàn tay phải của Gia Luật Sảo,
kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta:

“Tay huynh
sao lại bị thế này? Còn vết thương trên vai sao lại toác ra rồi? Lúc ta ngủ
huynh đã đi đâu?”.

Hắn lại nhìn
lại bàn tay phải của mình. Anh ta là đi hái thuốc cho hắn? Gia Luật Sảo rút bàn
tay đang bị Tứ Thụy nắm về, quay đầu không nhìn hắn:

“Ta trèo lên
cây hái thuốc, không cẩn thận ngã xuống làm hở miệng vết thương, tay… chống xuống
đất nên mới… Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần huynh lo”.

Người này khẳng
định chưa từng nói dối. Bịa chuyện cũng không thạo. Năm đầu ngón tay anh ta, đến
móng cũng bật ra, có dấu vết bị vật cứng cứa vào. Tứ Thụy tức giận nhếch môi cười
một tiếng:

“Vậy sao?
Cái cây huynh trèo chắc cao đến tận trời, thân cây là đá, lá cây là kiếm. Huynh
cho rằng ta là kẻ ngốc?”.

Thấy Tứ Thụy
tức giận, Gia Luật Sảo lo lắng quay đầu lại:

“Ta…”.

Tứ Thụy cau
mày, lạnh lùng nhìn anh ta:

“Huynh không
cần ta lo? Vậy ta cần huynh lo cho ta sao? Gia Luật Sảo, tình cảm của huynh sâu
sắc như vậy, ta gánh không nổi!”.

Gia Luật Sảo
nhìn ánh mắt Tứ Thụy lạnh lùng, cương quyết, ngực đột nhiên đau đớn. Anh ta đưa
tay che miệng nhưng vẫn không ngăn được.

Tứ Thụy nhìn
Gia Luật Sảo phun ra một ngụm máu thì tức giận biến mất sạch sẽ. Hắn thừa biết
người này là kẻ ngốc, lại còn nổi giận với anh ta làm gì. Gia Luật Sảo quệt máu
trên miệng, khó nhọc nói:

“Đừng giận
ta…”.

Còn chưa hết
câu đã ngã xuống đất bất tỉnh. Tứ Thụy buổi sáng ngất vì kiệt sức, Gia Luật Sảo
buổi chiều ngất vì… đói! Anh ta nói Tứ Thụy gần hai ngày chưa ăn gì, nhưng bản
thân anh ta chẳng phải cũng vậy?

Chương 19: Kết
nghĩa

Tứ Thụy đỡ
Gia Luật Sảo đến chỗ bằng phẳng, vừa giúp anh ta băng lại vết thương vừa lắc đầu
thở dài. Anh ta cứ như anh em sinh đôi của hắn vậy. Vai trái hắn bị chém, vai trái
anh ta cũng lãnh một nhát y hệt. Bàn tay phải hắn sưng vù như ong đốt, bàn tay
phải anh ta cũng chẳng lành lặn gì. Hắn bị kẻ khác làm cho đau lòng, bản thân lại
nói lời tàn nhẫn khiến anh ta đau lòng.

Hắn vừa nhai
thịt vừa nhìn Gia Luật Sảo đang nhắm mắt nằm bên cạnh, cong môi cười:

“Kiếp trước
nhất định huynh đã giết cả nhà của ta, hơn nữa còn ra tay cực kỳ tàn độc, nên
kiếp này mới bị báo ứng, phải tới trả nợ cho ta”.

Nhìn Gia Luật
Sảo môi khô nhợt nhạt, Tứ Thụy thật sự muốn chửi anh ta cho hả giận. Nước hắn
mang về chẳng nhiều nhặn gì, anh ta lại nhịn khát để dành nước lau sạch người
cho hắn. Ở cạnh anh ta thêm vài ngày, hắn nhất định sẽ bị người này làm cho tức
chết!

Tứ Thụy mang
vật dụng định ra ngoài lấy thêm nước, đi được mấy bước thì nghe thấy có tiếng động.
Hắn nghiến chặt răng, kẻ địch lại mò đến nữa sao? Không được, không thể để bọn
chúng tìm ra nơi này. Hắn phải dụ kẻ địch rời đi. Tứ Thụy còn chưa di chuyển,
đã nghe thấy có tiếng gọi:

“Đại ca, A
Thụy, hai người có nghe thấy muội không?”.

Là Minh Ỷ quận
chúa? Tứ Thụy thở ra một hơi, lên tiếng đáp lại:

“Bọn ta ở
đây”.

Minh Ỷ quận
chúa vội vàng chạy đến. Hắn thấy cô gái trước mặt mình mẩy xây xát, chân đi cà
nhắc thì kinh ngạc hỏi:

“Quận chúa?
Người bị thương? Sao người tìm được đến đây?”.

Minh Ỷ đang
vui mừng vì tìm được Tứ Thụy, lại thấy hắn để mình trần, trên vai, trên tay đều
có vết thương thì mắt đỏ lên, hốt hoảng chạy lại cầm tay hắn, lại kiểm tra vết
thương trên vai, không trả lời hắn mà hỏi ngược lại:

“Chàng sao lại
bị thương nặng thế này? Đại ca ta đâu? Sao huynh ấy không bảo vệ chàng?”.

Tứ Thụy lúng
túng. Người kia không phải không bảo vệ, mà vì muốn bảo vệ hắn, đến mạng cũng
chẳng cần. Hắn khẽ giọng:

“Gia Luật
huynh bị thương, ở trong hang. Quận chúa sao xuống được dưới này? Sao người
cũng bị thương rồi?”.

Minh Ỷ kể lại:

“Chúng ta
không thấy hai người thì rất lo lắng, lại phát hiện dấu vết của một trận đánh lớn
ở đồng cỏ. Ta tức tốc đến đấy. Sau lại không tìm được đường đi xuống. Là trắc
phi của chàng bảo tiểu bạch kiểm mang theo dây thừng. Nhưng vách núi đó quá
sâu, dây không đủ dài, chỉ có thể nối lại, ta không đợi được nên xuống trước.
Lúc gần tới nơi dây thừng hình như cứa vào đá phía trên, ta ngã xuống dưới nên mới
bị thương. Ta không sao, chàng đừng lo”.

Hai huynh muội
này đúng là biết cách khiến hắn chịu thua. Tứ Thụy vòng tay dìu Minh Ỷ đi vào
hang. Minh Ỷ trông thấy đại ca mình bị thương giống hệt Tứ Thụy, lo lắng hỏi:

“Đại ca với
chàng bị thương lúc ở trên cánh đồng à? Huynh ấy sao lại hôn mê?”.

Hắn thở dài
nói:

“Gia Luật
huynh vì ta nên mới mang thương tích. Hai ngày nay huynh ấy chưa ăn gì, kiệt sức
nên mới ngất đi”.

Hắn bảo Minh
Ỷ ngồi xuống, bản thân đến ngồi trước mặt nàng ta, nâng bàn chân bị thương đặt
lên đầu gối mình, ngước mắt nhìn. Minh Ỷ biết hắn muốn nắn chân cho mình, quay
đầu sang một bên, cứng rắn nói:

“Ta không sợ
đau, chàng cứ làm đi”.

Hắn cười, động
tác nhẹ nhàng mà mau lẹ. Chỉnh khớp chân cho Minh Ỷ xong, hắn dặn dò:

“Quận chúa ở
đây trông chừng, ta đi ra suối lấy nước, tiện thể tìm thêm ít thức ăn. Nếu nghe
thấy tiếng động lạ thì người đánh thức Gia Luật huynh, đưa huynh ấy trốn đi”.

Minh Ỷ gật đầu:

“Chàng đi
mau về mau, nhớ cẩn thận nhé!”.

Hắn mỉm cười
đáp:

“Ta biết rồi”.

Tứ Thụy đi lấy
nước và bắt thêm mấy con cá, xỏ dây mang về. Hắn thử ghé chỗ tối hôm qua đánh
nhau với kẻ địch, thấy hơn ba mươi cái xác vẫn còn nguyên vẹn ở chỗ cũ, không
xê dịch. Tứ Thụy yên tâm hơn một chút. Nếu kẻ địch ngày nào cũng đến dọn xác,
sau đó lại mang tốp mới đến, hắn hôm nay không chết thì ngày mai cũng chết.

Hắn chỉ đi tầm
nửa canh giờ thì quay lại, Gia Luật Sảo đã tỉnh, đang ngồi cạnh Minh Ỷ ăn thịt
thỏ. Gia Luật Sảo ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, sau lại buồn bã cúi đầu.
Tứ Thụy mang cá đã làm sạch đi vào, vừa nướng cá vừa hỏi:

“Người của
Quận chúa khoảng bao lâu thì sẽ xuống được dưới này?”.

Minh Ỷ liền
đáp:

“Lúc ta xuống,
dây thừng đã đứt, những người khác muốn xuống chỉ có thể trở lại mang thêm dây
thừng. Bọn họ có lẽ phải nửa đêm mới xuống dưới này được. Kẻ địch có khó đối
phó không? Người của chúng ta tuy giỏi võ nhưng số lượng chỉ có hơn hai mươi”.

Hắn mỉm cười:

“Nếu người của
Quận chúa đã xuống đây, đông người như vậy, kẻ kia sẽ không tiếp tục ra tay nữa
đâu”.

Chỉ là hắn
muốn nhanh chóng đưa Gia Luật Sảo trở về trị thương, ở đây đã chẳng còn thuốc
hay thảo dược gì nữa rồi.

Gia Luật Sảo
vẫn còn đang nghĩ đến lời nói của Tứ Thụy lúc trước, cho rằng hắn chưa hết giận.
Lại nghe hắn hỏi như thế thì biết hắn muốn mau chóng trở về. Trong lòng buồn
bã, đoán có lẽ Tứ Thụy là không muốn ở cạnh anh ta nữa. Nhưng xuất phát từ lòng
lo lắng cho hắn, Gia Luật Sảo vẫn mở miệng hỏi:

“Huynh có
đoán ra được kẻ đứng đằng sau chưa?”.

Tứ Thụy lắc
đầu. Hắn vẫn không biết rút cục là nhị hoàng huynh hay tam hoàng huynh của hắn,
kẻ nào đã không nhịn được mà động thủ. Những kẻ này võ công đều không tầm thường,
nhị ca kia giỏi võ, lại ở trong quân doanh lâu ngày, khẳng định có không ít tay
chân. Hơn nữa sát khí ngày hôm qua lúc hắn chặn mũi tên, Tứ Thụy không phải
không nhận ra. Nhưng nếu những kẻ được phái đến là người của tam hoàng huynh,
cũng chẳng phải là không có khả năng. Bản thân tam ca không thích học võ, nhưng
nếu tên xấu xa đó có một đội quân ngầm, Tứ Thụy cũng không hề ngạc nhiên. Dùng
kẻ khác để làm việc cho mình mới đúng là tác phong của người này.

Minh Ỷ thấy
hắn lắc đầu thì thắc mắc:

“Không phải
là nhị vương gia à? Còn có kẻ khác muốn hại chàng ư? Có phải tam vương gia kia
không?”.

Hắn có chút
ngạc nhiên nhìn tiểu quận chúa trước mặt. Ấn tượng đầu tiên của hắn về cô gái
trẻ này là sự nhiệt tình như lửa, tính cách hoạt bát, nói chuyện không hề khách
khí, đến nhị hoàng huynh của hắn cũng bị nàng mắng thẳng mặt. Không ngờ nàng ta
lại có thể quan sát rõ ràng, suy nghĩ nhạy bén như vậy. Nhìn ra được tam hoàng
huynh là kẻ không hề đơn giản.

Tứ Thụy mang
cá đã nướng chín đưa cho Gia Luật huynh muội, nhún vai: “Hiện tại có đoán cũng
không đoán ra. Là ai trong hai người đó ra tay, ta đều không ngạc nhiên”. Vì
tay phải hắn bị thương, chỉ có thể dùng tay trái cầm nắm, không thể cùng lúc
mang quá nhiều thứ. Đưa cá nướng cho Gia Luật Sảo và tiểu quận chúa xong hắn mới
mang nước đến, nhìn Gia Luật Sảo mỉm cười: “Uống chút nước đi”.

Gia Luật Sảo
đón lấy, lại ngẩng đầu nhìn Tứ Thụy chăm chú, thấy hắn cười mới cất được tảng
đá trong lòng. Anh ta sợ người trước mặt này ghét bỏ mình. Ăn uống xong, Minh Ỷ
quận chúa mím môi rồi quyết tâm nói:

“A Thụy, nếu
ở lại đây nguy hiểm như vậy, chi bằng chàng đến Liêu quốc với chúng ta. Phụ
vương đã mất, trong phủ đều do đại ca ta làm chủ. Chỉ cần chàng đồng ý lấy ta,
Minh Ỷ sẽ chung sống hòa thuận với trắc phi của chàng. Đại hãn của chúng ta rất
trọng người tài, không có phân biệt người Liêu hay người Hán, tuyệt đối không
nghi kị. Nếu chàng không thích làm quan, thảo nguyên của chúng ta rất rộng lớn,
ta cùng chàng cưỡi ngựa, chàng muốn đi đâu ta theo chàng đến đấy. Sống tự do tự
tại, tốt hơn ở đây rất nhiều”.

Gia Luật Sảo
cũng gật đầu nhìn hắn, anh ta chỉ cần hắn có thể bình an khỏe mạnh, là bạn hữu
hay trở thành muội phu, anh ta đều không để ý.

Hai người
nhìn hắn chờ đợi câu trả lời, ánh mắt chân thành, lại tràn đầy lo lắng. Tứ Thụy
cảm thấy những xót xa, những uất ức trong lòng như có bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ,
xoa dịu. Hắn mỉm cười đi tới ngồi trước mặt Gia Luật huynh muội, nghiêm túc đề
nghị:

“Gia Luật
huynh, Gia Luật muội, hai người có bằng lòng cùng A Thụy kết nghĩa?”.

Minh Ỷ ngập
ngừng:

“Ý chàng là…
kết nghĩa huynh muội?”.

Hắn gật đầu.
Tứ Thụy không phải muốn từ chối khéo tình cảm của Gia Luật Sảo và quận chúa nên
đề nghị kết nghĩa. Hắn thành tâm thành ý muốn làm huynh đệ với bọn họ. Tình cảm
chân thành, thẳng thắn của hai người khiến hắn cảm động, khiến hắn muốn trân trọng.

Gia Luật Sảo
sắc mặt không tốt, mày nhíu chặt, khó nhọc hỏi:

“Huynh là bởi
vì chán ghét ta, nên mới có ý này?”.

Tứ Thụy
trong lòng thở dài, người này lại thế rồi. Hắn kiên định nói:

“Gia Luật
huynh, ta thật lòng muốn kết nghĩa với hai người. A Thụy sao có thể là kẻ vong
ơn bội nghĩa, huynh vì ta bị thương, vì ta liều mạng. Ta có lý do gì để ghét
huynh?”.

Tứ Thụy hai
kiếp làm người, chết đi sống lại, náu trong thân xác ngược giới tính. Hắn vốn
là kẻ coi trọng tình người, trải qua kỳ ngộ, tư tưởng càng thêm phóng khoáng. Hắn
không thể đáp trả tình cảm của Gia Luật Sảo, song chẳng hề có ý nghĩ xem thường
hay bài xích. Huống hồ người này, có thể vì hắn, tính mạng cũng không màng.
Duyên phận khó cầu, tình cảm chân thành lại càng đáng quý, hắn rất trân trọng,
không muốn bỏ lỡ. Tứ Thụy lại đổi vẻ mặt, giở chiêu quen thuộc hay dùng với
thái hậu và hoàng thượng:

“Hay là
huynh chán ghét ta, không muốn làm huynh đệ với A Thụy này?”.

Gia Luật Sảo
ngay lập tức lắc đầu:

“Không phải…”.

Tứ Thụy cong
cong môi, nghiêng đầu cười. Lại quay sang Minh Ỷ quận chúa:

“Còn muội
thì sao? Có bằng lòng làm muội muội của ta?”.

Minh Ỷ đứng
phắt dậy, mắt đã hơi đỏ:

“Không, ta
chỉ muốn làm vợ chàng. Nếu chàng chê ta không đủ dịu dàng, không đủ hiền thục,
ta… sẽ dần dần học cách thay đổi. Ta thích chàng như vậy…”.

Tứ Thụy đứng
lên, đi tới đặt hai tay lên vai Minh Ỷ, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng, chân
thành nói:

“Muội rất tốt.
Muội thông minh, thẳng thắn, xinh đẹp, tốt bụng. Không cần phải thay đổi. Muội
vì ta mà không sợ nguy hiểm, không sợ đắc tội người khác. Ta muốn làm ca ca muội,
bảo vệ muội. Minh Ỷ, ta cả đời không thể lấy ai khác. Liên lụy một mình Tĩnh
nhi là quá đủ rồi”.

Minh Ỷ không
hiểu, gả cho hắn là hạnh phúc, vì đâu mà nói là liên lụy. Nhưng đôi mắt đẹp kia
sao lại buồn đến vậy, như chất chứa nỗi đau không thể chia sẻ cùng ai. Minh Ỷ
trái tim chua xót, lại không nỡ khiến hắn thêm đau lòng, chớp chớp mắt, khẽ gật
đầu. Tứ Thụy đưa tay dịu dàng lau nước mắt cho cô gái vừa kiên cường vừa trong
sáng trước mặt. Hắn kéo tay Minh Ỷ, đến bên cạnh Gia Luật Sảo.

Trong hang động,
ánh lửa đỏ bập bùng soi lên gương mặt trông nghiêng của Tứ Thụy, ánh mắt sáng sủa,
môi cười rạng rỡ:

“Đời này có
thể gặp được hai người, là Tứ Thụy có phúc, được trời đoái thương. Chúng ta ở
đây không có rượu. Cũng không cần thề thốt
cắt máu ăn thề. Đại ca, Minh Ỷ, từ thời khắc này cho đến khi ta chết đi hai người
chính là huynh, muội của ta”.

Gia Luật Sảo
chăm chú nhìn hắn, sau bao cảm xúc thăng trầm, nguy hiểm nối tiếp, anh ta hiện
tại mới có thể thoải mái cười:

“Được, A Thụy.
Chỉ cần đại ca còn một hơi thở, nhất định bảo vệ đệ chu toàn”.

Minh Ỷ cụp mắt,
lúc mở mắt ra, đồng tử đen láy tràn ngập sự kiên định:

“Đại ca, nhị
ca, được làm muội muội của hai người, Minh Ỷ rất vui. Ba người chúng ta chính
là một thể. Muội sẽ bảo vệ hai người, không để kẻ nào làm hại đến…”.

Tứ Thụy ngắt
lời, xoa xoa đầu Minh Ỷ:

“Là ta và đại
ca bảo vệ muội, cưng chiều muội mới phải”.

Hắn tươi cười,
nụ cười trong trẻo ấm áp. Hai người bên cạnh trong lòng quyết tâm, tự nhủ cho
dù hi sinh tính mạng bọn họ cũng phải bảo vệ nụ cười này của hắn.

Báo cáo nội dung xấu