Tứ hoàng tử - Chương 22 - 23
Chương 22: Sóng
đã yên
Gia Luật Sảo
đặt Tứ Thụy xuống giường. Vừa chạm chân xuống đất, hắn liền bật dậy cười nói:
“Đại ca vừa
rồi uy phong!”.
Gia Luật Sảo
nghe hắn trêu chọc thì cũng cười, lại siết chặt nắm đấm, lộ vẻ còn chưa nguôi
giận.
“Chỉ cần
nghĩ tới việc bọn họ hại đệ, ta chỉ muốn một đao chém chết những kẻ không ra gì
đó”.
Tứ Thụy
trông thấy thầy thuốc Liêu quốc sau lưng Minh Ỷ vội gọi tới:
“Mau xem
thương thế cho đại ca”.
Một lão đại
phu tuổi trông có vẻ đã cao, khom lưng khệ nệ vác hòm thuốc đi tới, đầu ngón
tay run run bắt mạch. Bắt thật lâu, thật lâu… Minh Ỷ sốt ruột giục:
“Đại ca ta
thế nào, ông mau nói xem…”.
Vị kia lúc
này mới buông tay Gia Luật Sảo, vuốt râu lắc đầu thở ra một tiếng nặng nề:
“Không cứu
được nữa…”.
Minh Ỷ giật
mình, hoảng hốt hỏi:
“Cái gì?”.
Gia Luật Sảo
cau mày. Nội thương quả là không nhẹ, nhưng sao lại đến mức không cứu được? Tứ
Thụy nghe xong lời này lúc đầu cũng hoảng sợ vô cùng, sau lại nghĩ ngợi cái gì,
tiến tới thụi cho “ông lão” kia một đấm. Hai huynh muội Gia Luật Sảo còn đang
trợn mắt không hiểu gì, người vừa ăn đấm lại ôm bụng mắng:
“Tiểu tử thối,
muốn khi sư diệt tổ hả?”.
Tứ Thụy
ngoác miệng ra cười:
“Đâu có. Đâu
có. Ta chẳng qua nhất thời nóng giận, cảm thấy thầy thuốc ông không đáng tin,
nói năng hàm hồ mới cho ông một đòn”.
Lão đại phu
hậm hực quay người, chẳng thèm mang hòm thuốc đi theo, miệng nói lời tức giận:
“Uổng công
ta giục ngựa ngày đêm chạy tới, nước còn chưa uống được miếng nào. Tiểu tử vô
lương tâm, ta không để ý ngươi nữa”.
Tứ Thụy vội
chạy lại chộp tay người nọ đang muốn vén màn trướng bỏ đi, vỗ về:
“Nước không
có, nhưng rượu lại có. Xem người giận đến râu cũng vểnh ngược rồi kìa. Ai bảo
người tác oai tác quái”.
Trong bụng dở khóc dở cười, bãi săn cách kinh thành còn chưa
đến sáu mươi dặm, sư phụ hắn lại bảo “giục ngựa ngày đêm chạy tới”. Hắn nhìn
Gia Luật Sảo và Minh Ỷ vẫn chưa rõ sự tình, gãi gãi tai:
“Đại ca,
Minh Ỷ. Giới thiệu với hai người. Đây là sư phụ của ta. Hàn lão tà”.
Hàn đập vào
ót hắn mắng:
“Ngươi dám mắng
sư phụ? Ta già khi nào?”.
Tứ Thụy “ai
ui” một tiếng, làm bộ đau đớn. Thấy Gia Luật Sảo lo lắng thì mới lắc đầu tỏ ý hắn
chỉ đang đùa thôi. Minh Ỷ đi tới, nắm râu “ông lão” giật mạnh khiến Hàn la oai
oái.
“Này, nhẹ
tay một chút. Xước da ta bây giờ”.
Gia Luật
huynh muội chưa từng thấy qua người nào có tài cải trang cao siêu như vậy. Kinh
ngạc đến ngẩn người. Gia Luật Sảo chắp tay cung kính:
“Gia Luật Sảo
và muội muội ra mắt trưởng bối”.
Hàn híp mắt cười
hài lòng.
Tứ Thụy
không cho sư phụ có thời gian đùa giỡn nữa, vội vàng hỏi:
“Huynh ấy bị
nội thương không nhẹ. Người có biện pháp gì không?”.
Hàn khôi phục
lại bộ dạng nghiêm túc, nhăn mày kiếm nói:
“Trước đả
thông kinh mạch, sau phục dùng thuốc tốt. Có điều ta đi vội không mang theo dược,
xem như hắn vô phúc đi”.
Tứ Thụy lo lắng
gấp giọng gọi:
“Hàn!”.
Hàn đúng thật
có bản lĩnh trị nội thương. Nhưng nội thương kia muốn khỏi phải hao tốn bao
nhiêu công lực? Nếu là Tứ Thụy bị thương, Hàn đương nhiên sẽ hết lòng cứu chữa.
Gia Luật Sảo dù sao cũng là người ngoài. Hàn lạnh nhạt nói:
“Ai bảo anh
ta bị thương còn chạy loạn, khiến tâm mạch hư tổn nặng nề. Ta cũng hết cách…”.
Tứ Thụy quỳ
xuống, ngẩng đầu nhìn sư phụ hắn:
“Đại ca là
vì A Thụy mới bị thương, cũng là vì A Thụy mới không quản bản thân khiến vết
thương trở nặng. Người giúp huynh ấy đi. Ta biết người có bản lĩnh đó!”.
Hàn nheo mắt:
“Các ngươi kết
nghĩa huynh đệ rồi?”.
Tứ Thụy gật
mạnh đầu. Hàn lặng lẽ nhìn hắn, lại thở dài nâng hắn dậy.
“Thôi vậy.
Hai kẻ kia không xứng làm ca ca ngươi. Có huynh đệ kết nghĩa cũng tốt. Nể mặt
anh ta vì ngươi bị thương, ta đành chịu thiệt một chút”.
Gia Luật Sảo
cúi người, chân thành cảm tạ:
“Đa tạ trưởng
bối. Ngài bôn ba đường dài, vết thương của ta cũng không vội. Ngài nghỉ ngơi
dùng cơm nước trước đã”.
Nói rồi vén
màn phân phó tùy tùng chuẩn bị rượu thịt. Tứ Thụy và Minh Ỷ lại đồng loạt quỳ
xuống, dập đầu một cái.
“Đa tạ sư phụ”.
“Tạ ơn trưởng
bối”.
Hàn “ừ” một
tiếng, bảo hai người đứng lên. Bản thân đi tới bên giường ngồi xuống, gọi Tứ Thụy
đến, nói hắn cởi y phục. Kiểm tra vết thương cho hắn xong mới nhìn hắn mặt lạnh
nói:
“Ngươi không
nghe sư phụ”.
Tứ Thụy cúi
đầu. Hàn mắng không sai, hắn quá mềm lòng nên mới rước họa sát thân. Hàn lại hỏi:
“Ngươi định
thế nào?”.
Hắn nghe ra
sát ý trong lời nói của Hàn thì ngước mắt, cắn môi không nói. Hàn nổi giận.
“Ngươi xem
ngươi đó! Lòng dạ đàn bà. Giờ ngay cả nhị vương gia cũng động thủ rồi. Ngươi
không muốn ta giúp ngươi giết người, lại muốn ta giúp ngươi nhặt xác hay sao?”.
Tứ Thụy nghe
vậy có chút ngạc nhiên.
“Sư phụ, sao
người biết là nhị hoàng huynh?”.
Hàn gõ đầu hắn.
“Ta không có
ngây thơ như ngươi. Ngay cả một người của mình trong quân đội cũng không có.
Chuyện nhị vương gia nuôi binh ngầm, ta sớm đã biết. Chỉ không ngờ hắn ra tay
nhanh như vậy. Xem ra là do thái hậu, hoàng thượng vì hôn lễ của ngươi đều tỏ
rõ ý che chở mới khiến hắn động sát tâm. Lần này ngươi may mắn thoát được, lần
sau thì sao? Ngươi lại không bằng không cớ, lấy gì tố cáo hắn? Ta thấy cứ một
kiếm lấy mạng hắn là tốt nhất”.
Minh Ỷ phụ họa:
“Đúng vậy.
Nhị ca, huynh đừng nhân nhượng nữa. Giết quách hắn cho xong. Cả tam vương gia
kia nữa, mèo khóc chuột, chẳng phải thứ tốt lành gì”.
Đối với việc
tam hoàng huynh tỏ thái độ lo lắng đến sốt sắng cũng khiến hắn thấy bất ngờ. Lại
không đoán ra được anh ta là dò hỏi tình hình hay mưu tính chuyện gì. Hắn nhìn
ba người bên cạnh đang hừng hực khí thế muốn đi giết người, lắc đầu khuyên nhủ:
“Không được.
Giết hai người họ rồi ai sẽ kế vị? Tiểu Ngũ không đủ tài, lục đệ ngay đến sức
còn không có. Hơn nữa, nếu ta tàn sát huynh đệ, phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào? Tuyệt
đối không thể!”.
Minh Ỷ tức đến
mức muốn lay hắn tỉnh.
“Vậy bọn họ
muốn giết huynh, không phải tàn sát huynh đệ thì là cái gì? Hoàng thượng cũng
không thể thiên vị được!”.
Hắn bất lực
xua tay.
“Chuyện này
để sau hẵng nói. Hàn, sao người biết ta gặp nạn mà đến đây?”.
Hàn mỉm cười:
“Thê tử
ngươi không ngốc”.
Tứ Thụy nghe
ra, hiểu ý gật đầu. Hắn biết Sử Tĩnh thông minh, nhưng không ngờ nàng còn có cơ
trí, gặp nguy không loạn, có thể nhanh chóng đưa ra chủ ý phái người đưa tin
cho Hàn. Đúng lúc này thì Ngột Dục vén màn đi vào.
“Chủ nhân,
ngũ hoàng tử và tứ trắc phi tới”.
Gia Luật Sảo
nhìn Tứ Thụy hỏi ý rồi mới ra chỉ thị.
“Mời hai người
họ trở về đi. Cứ nói ở đây đã có chúng ta chăm sóc A Thụy”.
Ngột Dục nhận
lệnh lui ra. Tứ Thụy cũng không muốn người thân thêm lo lắng, nhưng nhị hoàng
huynh nhất định còn đang sai người trông chừng tình hình bên này, đề phòng anh
ta nghi ngờ, tạm thời đành phải lấy tĩnh chế động. Sử Tĩnh nếu đã nghĩ đến chuyện
mời Hàn cứu nguy, thì nàng sẽ không hành động hoảng loạn. Tiểu Ngũ hơi ngốc một
chút, nhưng để đệ ấy nháo một hồi cũng tốt, có như vậy nhị hoàng huynh mới
không còn hơi sức giở thêm thủ đoạn nào. Hàn đã đến, hắn cũng không sợ nhị
hoàng huynh lại động thủ. Song Hàn lúc này phải tập trung trị thương cho đại
ca, không thể phân tâm được.
Tứ Thụy
trong lòng tính toán xong mới yên tâm nhận lấy thuốc Hàn đưa cho, vừa bôi vừa uống.
Lại nhìn bộ dạng của Hàn mà hỏi:
“Người tới
đây là ra đi vội vàng, những thứ đồ cải trang này chuẩn bị lúc nào? Còn vị thầy
thuốc kia đâu rồi?”.
Hàn chỉ chỉ
vào nắm râu trắng vẫn còn trên tay Minh Ỷ, đắc ý nói:
“Hỏi thừa.
Đương nhiên là dùng đồ sẵn có rồi. Yên tâm, ta cho ông ta ngủ ở nơi an toàn. Trời
sáng tự nhiên sẽ tỉnh”.
Minh Ỷ cúi đầu
nhìn “đồ có sẵn” trong tay, mất mấy giây mới hiểu ra, vội vàng ném “râu giả làm
từ râu thật” kia đi. Mếu máo nhìn Hàn. Râu người ta cực khổ nuôi biết bao năm,
quái nhân này lại thản nhiên vặt trụi không chừa một cọng. Sư phụ của nhị ca
đúng là không dễ chọc!
Hàn lại gãi cằm nhìn
Tứ Thụy hỏi:
"Sao ngươi nhận
ra ta?".
Hắn mỉm cười.
"Ta quen thuộc
với người như vậy, cho dù người có cải trang thành nữ nhân ta cũng nhận ra
ngay".
Hàn lườm hắn. Mặc dù
nghe hai tiếng "nữ nhân" có chút không lọt tai, nhưng trong lòng lại
được an ủi. Tứ Thụy lúc năm tuổi hai má phấn nộn, tinh quái đáng yêu. Hay Tứ
Thụy của hiện tại, sau mười năm vẫn thông minh sáng sủa, khiến Hàn rất vừa ý.
Kẻ làm sư phụ, có niềm vui nào lớn hơn việc có được một đệ tử có thể tự hào?
Một lát sau,
tùy tùng bên ngoài mang rượu thịt đi vào. Tứ Thụy hỏi tình hình, tùy tùng trẻ
nói ngũ hoàng tử đã chạy đến lều của nhị vương gia rồi. Trông có vẻ như là đi
tính sổ. Hắn lắc đầu cười, Tiểu Ngũ thì có thể tính toán gì được với nhị hoàng
huynh. Chẳng qua, tính cách đệ ấy xưa nay là vậy, để đệ ấy đi cãi cọ một chút
cũng không sao.
Cơm nước
xong, Hàn cùng Gia Luật Sảo ngồi xếp bằng trên giường vận công trị thương. Tứ
Thụy cũng nhắm mắt dưỡng thần điều hòa khí tức. Hắn vẫn còn may, tay chưa bị phế.
Nếu không có Gia Luật Sảo khổ cực đi hái thảo dược, kịp thời chữa trị, chỉ e về
sau muốn cầm kiếm cũng không có khả năng nữa. Trong lòng ấm áp nghĩ, huynh đệ
ruột thịt không nhất định sẽ quan tâm chiếu cố, trải qua sinh tử mới hiểu rõ ai
là người đối tốt với mình. Nhờ tấm chân tình của Gia Luật Sảo và Minh Ỷ, hắn mới
có thể nhìn thấy hi vọng.
Mấy ngày đêm
đề cao cảnh giác, hiện tại bên cạnh đã có sư phụ, có đại ca và muội muội, còn
có các huynh đệ đứng gác bên ngoài. Tứ Thụy sau nhiều ngày mệt mỏi, cuối cùng
có thể an tâm thiếp đi.
Chương 23: Lời
cảnh cáo của tam vương gia!
Trong lúc Tứ
Thụy yên bình ngủ, lều nhị vương gia bên kia lại liên tiếp có “khách” đến thăm.
Chẳng qua là những vị khách này tới cũng không phải để uống trà ôn chuyện, đều
là tới để vấn tội anh ta!
Nhị vương
gia vừa đuổi được ngũ hoàng tử mặt nóng, còn đang bực mình chưa kịp uống hớp nước
nguôi giận thì tam vương gia mặt lạnh đã không khách khí hất màn trướng đi vào.
Lần này kế
hoạch âm thầm thích sát tứ đệ, là do nhất thời nóng lòng, không suy nghĩ chu
toàn. Nhưng nhị vương gia không ngờ lại nhận tin thất bại, toàn bộ những kẻ
phái đi võ công không kém anh ta là bao, vậy mà không một ai sống sót trở về. Tứ
hoàng đệ kia tuyệt đối không có bản lĩnh lớn như thế! Ba năm trước, anh ta lấy
cớ tỷ thí với tứ hoàng đệ để lập uy. Một là cho phụ hoàng cùng bá quan văn võ
nhìn rõ, bản thân mới là hoàng tử giỏi giang nhất, thích hợp với vị trí thái tử
nhất! Hai là khiến các hoàng tử khác biết điều thu liễm lại mình. Trận đấu tay
đôi đó, hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía. Tứ đệ vô dụng bị đánh cho nửa tháng
không bò dậy nổi. Cho nên lần này hắn còn có thể toàn mạng, hẳn là do Bình
Vương nhúng tay. Sự dũng mãnh của vương gia Liêu quốc kia, ở bãi săn anh ta đã
nhìn rõ rành rành. Tuyệt đối là khả năng này!
Nhị vương
gia nhìn người đang đứng trước mặt, trong lòng tràn đầy hận ý. Kẻ anh ta muốn
trừ bỏ nhất, không phải tiểu tứ lắm trò mà chính là tên tiểu tam đáng ghét lúc
nào cũng duy trì một bộ dáng vân đạm phong khinh. Cho dù những võ quan hơn phân
nửa đều ủng hộ anh ta, nhưng muốn làm thái tử, làm hoàng đế lại không thể chỉ dựa
vào binh quyền. Trừ phi anh ta muốn làm phản! Mà quan văn trong triều toàn bộ đều
về phe tam hoàng đệ. Anh ta ám sát tứ đệ thất bại, tuy không lưu lại chứng cứ
nhưng hiện tại ai cũng hiềm nghi, đến ngũ đệ còn dám chạy tới lều anh ta chất vấn!
Tam đệ vốn quỷ quyệt, sao có thể buông tha? Nếu kẻ này bẩm cáo lên phụ hoàng,
anh ta phải giải thích thế nào?
Cho dù trong
lòng có bao nhiêu chán ghét, ngoài mặt không thể tỏ thái độ thù địch. Lúc này
nhẫn nhịn để cầu toàn mới là biện pháp tốt nhất. Nhị vương gia tươi cười bước tới,
vươn tay vỗ vai người kia. Tay còn chưa chạm tới đã bị hất phăng đi. Nhị vương
gia tức giận siết chặt nắm đấm, muốn mở miệng hỏi đối phương có ý gì. Lời chưa
nhả, cả người đã bất động. Anh ta dám thề, cả đời chưa bao giờ anh ta trông thấy
người nào có ánh mắt sắc lạnh như vậy. Cho dù lúc tay vung kiếm, một mình chém
giết với chục tên thổ phỉ, anh ta cũng không hề mảy may nao núng. Nhưng bây giờ
anh ta lại thấy sợ, sợ đến cực điểm! Mà người khiến anh ta sinh ra khiếp sợ, lại
không phải ai khác mà chính là tam đệ nổi tiếng ôn hòa, không biết nóng giận.
Không! Kẻ này không phải tam đệ mà anh ta quen thuộc. Một kẻ nho nhã sao có thể
có ánh mắt ngập ngụa sát khí như thế… Giống như muốn băm vằm anh ta ra hàng
trăm, hàng nghìn mảnh; muốn đem anh ta rút gân lột da, uống máu nhai thịt. Bên
trong hận thù ngùn ngụt kia lại len lõi một tia xem thường. Anh ta không xa lạ
gì. Lúc anh ta giương cung nhằm vào lũ thú vật chẳng phải cũng là cái nhìn như
vậy? Là ánh mắt của kẻ tối thượng nhìn giống thấp hèn, của kẻ nắm trong tay quyền
sinh sát trông xuống loài tạp chủng nhỏ bé đang run rẩy… Anh ta quả thực đang
run rẩy. Thậm chí trong đầu còn sinh ra ý nghĩ hoang đường muốn quỳ xuống xin
tha mạng.
Tam vương
gia bước tới một bước, anh ta liền lùi một bước. Nhưng chân vừa nhích về sau, cả
người đã ngã xuống. Người ngã rồi, cơ thể vẫn không nghe theo khống chế mà run
lên từng cơn. Trên đầu giọng nói người kia lạnh lẽo, không chút hơi ấm truyền
xuống:
“Tiêu Cảnh
Tuyền, ngươi nghe cho rõ! Nếu ngươi còn dám ra tay với hắn, ta sẽ lấy mạng chó
của ngươi. Những người có quan hệ với ngươi, thân mẫu ngươi, ngoại tổ, cựu phụ,
cựu mẫu, a di, di trượng của ngươi. Một kẻ ta cũng không tha! Hài tử của bọn họ
ta cũng không chừa lại. Ngươi biết điều thì ngoan ngoãn mà làm vương gia. Hắn!
Là! Của! Ta!”.
Tam vương
gia nói xong cũng không thèm nhìn tới kẻ đang sợ sệt dưới nền đất, vung tay áo
xoay người rời đi. Màn trướng vén lên rồi hạ xuống, một cơn gió trong khoảnh khắc
không bỏ qua cơ hội xông thẳng vào trong lều, thổi tắt ngọn nến duy nhất đặt
trên bàn.
Nhị vương
gia ngồi dưới đất, nghiến răng ken két, miệng đầm đìa máu tươi. Từ nhỏ đến lớn,
hai kẻ đó đều không xem nhị ca anh ta ra gì. Chưa từng đặt anh ta vào trong mắt,
tứ đệ lúc nào cũng cười cười nói nói, lấy lòng hoàng tổ mẫu và phụ hoàng. Bất kể
anh ta bắt nạt thế nào, hắn cũng như cục bông mềm, đánh không đau, gãi không ngứa.
Đáng ghét đáng hận nhất là tam đệ lúc nào cũng dùng vẻ mặt dửng dưng để nhìn
anh ta. Giống như trong mắt tam đệ đó, anh ta không hề tồn tại! Là một kẻ vô
hình không đáng phải bận tâm.
“Ta có chỗ
nào không bằng các ngươi! Ta không thua đâu. Ta còn chưa thua. Tiêu Cảnh Tuyền
này tuyệt đối sẽ không thua!”.
Anh ta cứ lặp
đi lặp lại câu cuối. Hai mắt đỏ ngầu như con thú bị dồn vào đường cùng. Hết cười
lại khóc. Chẳng khác gì đã phát điên rồi.
Tam vương
gia bước ra bên ngoài, đi được một quãng lại nhìn về chiếc lều Liêu quốc đằng
xa.
“A Thụy…”.
Môi đẹp vẽ một
đường cong như nét bút người thần phác nên, nụ cười mê hồn vạn vật. Âm thanh
thoát ra tràn đầy từ tính, vừa dồn nén trăm ngàn xúc cảm, vừa du dương như tiếng
đàn cổ, gảy vào lòng người nghe. Đáng tiếc, đôi mắt lại không chút dung nhập. Lạnh
như băng, lại nóng bỏng tựa dung nham núi lửa. Lửa và băng như hai nửa vòng
tròn bát quái, xoay vòng trong con ngươi sáng quắc kia! Trung tâm của vòng xoáy
đó lại là sát khí ngùn ngụt! Chẳng rõ là sát khí lúc nãy chưa nguôi, hay sát
khí này là vì cái tên vừa gọi ra kia mà dâng lên như lũ tràn đê…
Tứ Thụy
trong lều vẫn đang ngủ đột nhiên hắt hơi một cái. Minh Ỷ nghe tiếng vội vàng đi
lấy thêm chăn, cẩn thận đắp cho hắn. Miệng lẩm bẩm rủa:
“Không biết
kẻ ôn dịch nào, nửa đêm không ngủ, còn nhắc tới nhị ca…”.
Nhị ca nàng
nghe như không nghe, khịt khịt mũi rồi vùi sâu vào chăn, ngon lành ngủ tiếp.