Vương Tuấn Khải, lối rẽ tiếp theo có phải là anh? Chương 10 - 11 - 12

Chương 10:

Ba người bọn họ đã cùng nhau trải qua kì nghỉ ở Đài Loan. Tuy họ không
cùng máu mủ, nhưng đối với mỗi người bọn họ thì hai người còn lại đều là anh
em, đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Từ lâu, nói đúng hơn là từ
khi cái tên TFBoys xuất hiện thì ba người họ đã định sẵn cùng nhau đi chung trên
một con đường, cùng nhau thực hiện ước mơ, cùng giúp đỡ yêu thương, chăm sóc
lẫn nhau. Cũng không phải họ luôn luôn hòa thuận, đôi khi cũng có tranh chấp
xảy ra, thế nhưng những điều ấy giúp họ càng hiểu nhau hơn, giúp cho cái tên
TFBoys ngày càng lớn mạnh, ngày càng được nhiều biết đến.

***

Hôm nay là một ngày đẹp, biển xanh, cát vàng, trời trong. Một mình Vương
Tuấn Khải sáng sớm đã tản bộ trên bờ biển, đúng là cảnh đẹp nhờ người. Anh bây
giờ là đang nghĩ về Điềm Vân Lạc.

Không phải anh đã lần đầu nhìn thấy mà thích cô đấy chứ? Tại sao mấy
ngày nay cứ nhớ về hình ảnh cô ấy và chàng trai kia ở sân bay.

Bỗng từ đằng sau có người chạy lại đập tay lên vai anh.

“Đại ca, sáng sớm đã có tâm trạng đi tản bộ rồi ư?”

Tuấn Khải: “Thiên Tỉ à, đừng có lần nào cũng làm anh hết hồn được không?
Trái tim anh yếu ớt lắm!” Tuấn Khải vừa trách móc vừa đùa giỡn Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ: “Anh có tâm sự à? Mấy hôm nay cứ thấy anh là lạ.”

Tuấn Khải: “Chỉ là suy nghĩ một số chuyện. Không quan trong đâu. À mà,
Nguyên Nhi đâu, sao có mình em ở đây?”

Thiên Tỉ chỉ về đằng xa phía sau bọn họ. Một thanh niên đang trong gió
chạy tới, miệng không ngừng la hét.

“Đại ca, Thiên Tỉ đợi em với. Em tới với hai người đây. Đại ca, Thiên
Tỉ...”

Trên đầu Tuấn Khải chạy hai hàng vạch đen dài. Sao có thể vừa nhắc đã
tới thế này, lại khoa trương như thế! Thiên Tỉ quay qua nhìn Tuấn Khải với ánh
mắt hàm chứa ý gì đó, Tuấn Khải cũng hiểu ra, hai cùng nhau một, hai, ba...
chạy! Chỉ tội mỗi Vương Nguyên ở sau, chạy thụt mạng theo họ.

Một lúc sau.

“Hai người được lắm. Lại dám chơi em một cú đau như thế.” Vương Nguyên
thở hồng hộc nhìn hai người đang thảnh thơi ngồi trên ghế phơi nắng kia.

Tuấn Khải: “Thế ai bảo em chạy theo? Em có thể đi, cũng chẳng có ai hối
thúc.”

Thiên Tỉ: “Chính là cậu tự mình chạy theo, tớ cũng chẳng bảo, bây giờ
cậu trách ai?”

Vương Nguyên: “Hai người... được lắm, bổn thiếu gia không thèm đôi co
với hai người.” Nói rồi Vương Nguyên ngồi xuống chiếc ghế còn lại, lấy điện
thoại chụp hình. Còn Thên Tỉ và Tiểu Khải lén lút mỉm cười xấu xa.

“Ngày mai là phải trở về rồi, các em có muốn mua đồ gì không? Tối nay
chúng ta cùng đi.” Tuấn Khải bỗng nhiên hỏi.

Vương Nguyên và Thiên Tỉ đồng thanh: “Có ạ.”

Buổi tối, ở khu bán đồ lưu niệm, gấu bông, cùng một số đồ dùng làm quà.

“Bọn họ không phải TFBoys sao? Thật đẹp trai quá đi mất, còn đẹp hơn
trong hình!” Một số người trong khu đó trầm trồ, mừng rỡ, còn có một số chị fan
lại xin chữ kí và chụp hình. Thế nhưng khi xin chữ kí và chụp hình xong, họ
không ở lại làm phiền thần tượng mình, chỉ đứng một bên lẵng lặng nhìn ngắm, vì
họ biết thần tượng cũng cần có sự riêng tư và cuộc sống riêng. Sau khi chọn quà
cho mọi người xong, họ thanh toán rồi cùng nhau đi ăn, dạo biển đêm, rồi về
khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị hành lí để sáng mai quay trở về, trở lại với công
việc bận rộn của họ.

Chương 11:

Ở sân bay Bắc Kinh.

“TFBoys… TFBoys… thật đẹp
trai a… TFBoys…” Trước cửa sân bay chật kín người, đều là fan của TFBoys. Vương
Tuấn Khải thấy cảnh tượng trước mắt thì quay sang nói nhỏ với hai người còn
lại.

“Sao họ lại biết chúng ta ở
đây vậy?”

Thiên Tỉ lắc đầu: “Em cũng
không biết.”

Còn Vương Nguyên, nói với âm
điệu cực nhỏ: “Tối qua em lỡ đăng weibo, tạm biệt Đài Loan trở về Bắc Kinh.”

Hai người kia định nói gì
tiếp nhưng đều bị tiếng ồn lấn áp. Bỗng một chị trong nhóm fan đó nói lớn:

“Các em ấy vừa xuống máy bay,
có lẽ rất mệt, mọi người có thể đừng chen lấn và làm ồn một chút được không?”

Cả nhóm người dần dần ổn
định, họ đứng sang hai bên nhường lối đi cho ba người họ. Lúc vừa sắp lên xe,
ba người cũng không quên vẫy ta nói tạm biệt với mọi người, thật may là có chị
fan hồi nãy mà.

Trên xe.

Thiên Tỉ: “Đầu heo nhà cậu,
rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy?”

“Lúc đăng xong tớ mới nhớ ra, định xóa nhưng
đã có hơn trăm lượt chuyển tiếp và bình luận rồi.” Vương Nguyên biết lỗi của
mình nên nhỏ nhẹ mà giải thích với Thiên Tỉ.

“Lần sau cẩn thận một chút là
được, cũng may mà chúng ta không sao, không bị sờ mó thân thể. Thân thể của tớ
chỉ để cho bạn gái tương lai.” Thiên Tỉ bỗng nhiên thốt ra những câu nói sởn da
gà, hai tay ôm ngực.

Tuấn Khải: “Bớt đi hầu tử, có
phải lại muốn lên cơn không?”

Vương Nguyên làm vẻ mặt oan
ức, hậm hực nói:

“Không phải cậu nói chỉ cho
một mình tớ sao? Dù sao hồi đó, khi gọi cậu dậy, tớ đã lỡ nhìn thấy cái không
nên nhìn rồi. Tớ đã nói sẽ chịu trách nhiệm, vậy mà cậu lại đòi có bạn gái là
sao hả?”

Tuấn Khải: “… Hai đứa thật
biến thái!...”

Thiên Tỉ quay ánh mắt viên
đạn sang nhìn Vương Nguyên.

“Sao cậu còn nhớ chuyện đó? Tớ
không cần cậu chịu trách nhiệm.”

Vương Nguyên nhích lại gần
Thiên Tỉ, ôm tay cậu.

“Cậu không phải định bỏ rơi
tớ chứ, tớ không chịu đâu…!”

Ở hàng ghế sau, hai người
Vương Nguyên và Thiên Tỉ cứ tiếp chìm đắm trong thế giới hai người, diễn vỡ
kịch chỉ có hai người mới hiểu. Còn ở phía trước, ba Thiên Tỉ đang lái xe cũng
không biết nói gì, vì cảnh tượng ở ghế sau không phải là lần đầu ông được chứng
kiến, riết cũng thành quen.

Ba Thiên Tỉ: “Haizz… Hai đứa
nó bao giờ mới chịu lớn đây, Tiểu Khải cháu nói thử xem!”

Tuấn Khải quay xuống nhìn một
chút rồi cũng lắc đầu.

“Cháu thật sự cũng hết cách…”

“À nghe nói mấy hôm trước ba
cháu không khỏe phải không?” Ba Thiên Tỉ đột nhiên nhớ ra.

Tuấn Khải: “Chỉ là cảm mạo
một chút thôi, uống thuốc nghỉ ngơi một chút là khỏe.”

Ba Thiên Tỉ: “Đợi một hai
tháng nữa Nam Nam nghỉ hè, bác sẽ sắp xếp thời gian qua thăm ông ấy một chút,
sau đó rủ hai lão Vương cùng đi du lịch một chuyến.”

Tuấn Khải: “Thế thì tốt quá,
cháu cũng mong ba mẹ có thể nghỉ ngơi một chút.”

***

Bầu trời hôm nay không có
sao, một màu tối mịt. Nhiên Hạo mặc bộ quần áo ngủ ngồi trên sô pha trong
phòng. Vẻ mặt nhăn nhó, sợ hãi nghe điện thoại.

“Tên đáng ghét kia, sao tới
bây giờ mới gọi cho tớ? Cậu còn dám quay lại đây à? Để lão nương gặp lại sẽ
cho ngươi một trận.” Tiểu Hoa ở đầu dây bên kia tức giận vô cùng.

Nhiên Hạo nhỏ nhẹ: “Tớ xin lỗi, cậu đừng tức giận như thế! Nếu không sẽ
nhanh già lắm đấy!”

Tiểu Hoa: “Cậu... Được lắm! Học được cách trêu chọc người khác rồi, đợi
đấy, hai ngày sau tớ sẽ bay sang đó tính sổ với cậu.”

“Đúng là chẳng khác xưa, vẫn dữ như vậy. Nhưng mà... rất dễ thương!”
Nhiên Hạo nghĩ thầm trong lòng.

Nhiên Hạo: “Thôi mà, cậu đừng giận tớ! Lúc ấy là do gia đình ép buộc, tớ
cũng không còn cách nào khác. Thật sự tớ cũng không muốn như vậy. Thật sự xin
lỗi!”

Tiểu Hoa nghe như vậy cũng bắt đầu mềm lòng, dù sao họ cũng từng rất
thân thiết. Với lại vì thân thiết nên cô mới tức giận, chứ gặp người khác cô đã
không quan tâm rồi.

Tiểu Hoa: “Mấy năm trước cậu sống thế nào? Có bị ăn hiếp không vậy?”

Nhiên Hạo: “Tớ đã không còn như xưa, bây giờ có thể bảo vệ cậu và Vân
Lạc rồi.”

...

Hai người mãi nói chuyện đến gần nữa đêm, Nhiên Hạo ngáp dài một cái,
bảo Tiểu Hoa cúp máy nghỉ ngơi sớm.

Tiểu Hoa: “Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, bây giờ là giám đốc rồi công việc
chắc cũng rất nhiều. À mà cậu nhớ chú ý đến Vân Lạc một chút nhé!”

Nhiên Hạo: “Tớ biết rồi, nếu gặp tên Hàn Dương đó một lần nữa tớ sẽ đánh
cho hắn một trận ra hồn.” Nói đến đây Nhiên Hạo gằn từng chữ. “Cậu ngủ ngon
nhé! Tạm biệt!”

Tiểu Hoa: “Tạm biệt!”

Chương 12:

Vương Tuấn Khải sau khi về nhà Thiên Tỉ thì chiều hôm
đó đã bay trở về Trùng Khánh cùng Vương Nguyên. Cậu chỉ nói là có việc bận còn
Vương Nguyên ban đầu còn định ở lại một hai ngày, song thấy Tuấn Khải về thì đổi ý về
cùng một chuyến với anh.

Vương Tuấn Khải vừa đáp máy bay thì về thẳng chung cư.

“Thật mệt!” Anh nằm phịch
xuống giường.

Nghỉ ngơi một lát anh dậy tắm rửa rồi gọi điện bảo nhà hàng mang thức ăn
đến.

Dưới khu chung cư.

Người giao hàng: “Chú ơi, có thể mang đồ này lên lầu năm, phòng hai mươi
hai giúp cháu được không ạ! Bây giờ cháu bỗng nhiên có chuyện gấp cần phải đi,
có lẽ không thể mang lên đó được.”

Chú bảo vệ: “Chàng thanh niên à, bác cũng không thể giúp cháu được rồi,
nhiệm vụ của bác phải trông chừng ở đây!”

Trong khi đó Điềm Vân Lạc vừa xuống xe buýt đang đi bộ vào.

Chú bảo vệ: “May quá, có cô Điềm ở đây, cô ấy cũng ở lầu 5 đấy.”

Người nhân viên nhờ Vân Lạc giúp đỡ, cuối cùng cô cũng đồng ý. Cô mang
theo túi đồ ăn vào thang máy, sau đó tìm phòng hai mươi hai. Đứng trước cửa
phòng, cô gõ cửa. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Vương Tuấn Khải tay cầm khăn lau
tóc, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Sao cô lại...?”

Vân Lạc: “Tôi giúp nhân viên giao hàng đem thức ăn lên đây, anh ấy có
việc gấp.”

Tuấn Khải: “Thế thì cảm ơn, mời cô vào trong!” Anh vừa nói vừa lấy túi
đồ ăn trong tay cô.

Dù gì cũng là hàng xóm. Xem như là chào hỏi một chút.

Vân Lạc đi theo anh vào nhà. Nói chung thì nhà anh cũng giống như nhà
cô, chỉ là cách sắp xếp có đôi chút khác thôi. Tuy anh là con trai, nhưng nhà
anh lại rất sạch sẽ, ngăn nắp. Cô ngồi trên sô pha còn anh vào phòng bếp rót
nước cho cô.

“Mời cô, xem như lần này chúng ta chính thức chào hỏi.” Vương Tuấn Khải
vừa nói, vừa đặt ly nước trái cây xuống bàn cho cô, còn mình thì nước lọc.

“Được rồi, tôi tên Điềm Vân Lạc, rất hân hạnh có một hàng xóm là người
nổi tiếng như anh.” Cô vừa nói vừa cười thật tươi.

“Tôi cũng rất hân hạnh, hình như cô nhỏ tuổi hơn tôi, chắc cô chỉ mới
hai mươi, hai mốt tuổi thôi phải không?”

Điềm Vân Lạc, trợn hai mắt ngạc nhiên.

“Tôi trông trẻ thế ư? Độ tuổi ấy là còn đang học đại học đấy.”

Nội tâm Vương Tuấn Khải: “Sao mình ngốc thế nhỉ? Cái bệnh ấy lại tái
phát rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Vương Tuấn Khải mỉm cười nhẹ nhàng.

“Trông cô rất giống a.”

Vân Lạc: “Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, một chút nữa là anh đoán đúng
rồi!”

Tuấn Khải: “Vân Lạc... à tôi có thể gọi cô như vậy không?”

“Không gọi như vậy thì gọi thế nào? Anh đúng thật ngốc.” Vân Lạc không
kìm được mà nói ra những câu châm chọc người khác.

Lần này bị cô châm chọc, anh thật sự ngại ngùng.

“Lúc trước cô cũng ở Trùng Khánh hay là nơi khác?”

Vân Lạc: “Tôi từ Hàng Châu đến.”

Tuấn Khải: “Ồ, thì ra là vậy.”

...

Vân Lạc lấy điện thoại xem giờ, cũng không còn sớm.

“Đồ ăn sắp nguội hết rồi, anh mau ăn cho nóng, tôi cũng có việc phải
về.” Vân Lạc nhắc nhở anh.

Tuấn Khải: “Ngại quá, giữ cô ở lại hơi lâu, làm mất thời gian của cô
rồi. Đây, tôi tiễn cô.” Anh đứng dậy ra mở cửa cho cô.

“Tạm biệt.” Hai người không hẹn cùng nhau nói lời chào với người kia.
Sau đó hai người cùng nhau mỉm cười, cô thì về nhà, còn anh vẫn đứng đó, cô
không hề hay biết.

Vân Lạc về nhà, lập tức đi tắm rửa. Cà ngày hôm nay thật mệt mỏi, cô
ngâm mình trong bồn nước ấm, tinh chất hoa hồng tỏa hương thoang thoảng, hơi
nước chầm chậm bốc lên.

Vậy là mình ở đây cũng hơn một tuần rồi. Thời gian qua nhanh thật.

Hai tháng trước.

Vân Lạc: “Mấy hôm nay anh sao
vậy? Có chuyện gì phải không?” Vân Lạc mặt không giấu được sự lo lắng hỏi Hàn
Dương.

Hàn Dương: “Tiểu Lạc, anh vẫn
ổn, chỉ là công việc hơi nhiều một chút.” Nét mặt Hàn Dương đầy vẻ mệt mỏi, tựa
đầu lên thành ghế sô pha, nhắm mắt lại. “Trời cũng tối rồi, hôm nay anh không đưa
em về được, để anh bảo tài xế đưa em về. Làm việc xong thì nghỉ ngơi sớm một
tí.” Anh nhẹ nhàng dặn dò cô.

Cô nghe lời, đứng dậy lấy áo
khoát và túi xách, lên lầu chào ba mẹ của Hàn Dương và dì Vu, cô cũng không
quên nhắc nhở Hàn Dương chú ý sức khỏe, có việc gì thì gọi cho cô. Khi cô đi ra
ngoài cổng, cô không biết rằng anh đã nhìn cô rất lâu, bằng một ánh mắt khó
hiểu, miệng khẽ lặp đi lặp lại một câu nói: “Lạc Lạc, xin lỗi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3