Thiên thần bóng tối - Chương 37 phần 2
Băng tỉnh
dậy, sau giấc ngủ thứ hai. Căn phòng không có lấy một chiếc cửa sổ nên nhỏ
chẳng biết trời đã sáng chưa. Nhỏ vẫn còn thấy mệt, do cả cơn sốt nhẹ đêm qua,
và cả căn bệnh nan y đã chuyển sang giai đoạn nguy hiểm tác hại bởi Zkilico mà
nhỏ không hay biết... Chưa muốn bật dậy, nhỏ đưa mắt nhìn căn phòng. Rộng, kín,
vài chiếc đèn tường trải ánh sáng vàng vọt... Ở một góc, cạnh chiếc bàn kính,
một người con trai đang chắm chú với chiếc laptop trên bàn. Từng đường nét trên
khuôn mặt in lên võng mạc đôi mắt Băng một cách rõ ràng. Là... Chấn Nam? Người
con trai hơi quay đầu nhìn Băng... và cười thật hiền. Nụ cười ấm áp quá quen
thuộc. Băng vùi đầu vào gối, lắc nhè nhẹ. Suy nghĩ bao trùm một vùng khói mờ
nhạt, lửng lơ giữa không trung làm Băng cảm giác mất thăng bằng... Nhỏ lại
ngẩng lên, mở căng mắt như đang muốn thoát khỏi cõi hư ảo nào đó. Không phải
Chấn Nam! Là kẻ có khuôn mặt của Chấn Nam thôi! Và Phong vẫn đang chăm chú với
chiếc laptop, không hề để ý thấy Băng đã dậy. Nhỏ bị ảo giác! Mệt mỏi, mất
thăng bằng, ảo giác, những triệu chứng xuất hiện hằng ngày và ngày càng tăng...
Nhưng Băng không có thời gian nghĩ về căn bệnh đó. Hôm nay có lẽ là thứ bảy! Băng
vừa nhớ ra một chuyện quan trọng... về Chấn Khang.
Băng ngồi
dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường. Nhỏ đi về phía cửa và coi như không biết sự
có mặt của Phong. Nhỏ ra phòng ngoài, đến gần cánh cửa chính. Nhỏ sẽ đi giải
thích và thanh minh với Chấn Khang? Không biết nữa, nhỏ nghĩ cứ ra ngoài đã. Băng
đặt tay lên cánh cửa, vặn vài lần nhưng cửa đã khóa. Bỗng!
Một bàn
tay rắn chắc chống lên cửa, bàn tay ấy mạnh và có vẻ bạo lực, nhưng không hề có
ý đụng vào Băng. Nhỏ từ từ... quay người lại. Trước mắt nhỏ là một thân hình
cao, một bộ ngực vạm vỡ với chiếc sơ-mi chưa khuy hết. Quá gần! Băng cảm giác
như chỉ vài cen-ti nữa là có thể dựa vào cơ thể ấy rồi, cảm giác... sẽ an toàn
lắm. Cảm giác này, thứ mùi là lạ như mùi bóng tối phảng phất trên cơ thể này
dường như Băng đã gặp đâu đó... quen quá! Là kẻ đã cứu nhỏ lên từ căn hầm tối,
kẻ nhỏ từng nghi ngờ? Không phải Chấn Nam thì điều đó đâu còn quan trọng nữa!
Băng từ từ ngước lên, chạm vào đôi mắt màu cafe đặc và sâu ấy. Phong cũng đang
chứ mục vào nhỏ cái nhìn dò đoán, nhưng tuyệt nhiên cả hai đôi mắt không hề
biểu lộ một chút cảm xúc nào. Xé tan không gian im ắng là một tông giọng rất
trầm và buồn.
- Em... muốn
đi đâu?
- Ra khỏi
đây! - Một câu trả lời buông ra nhẹ nhàng.
- Rời khỏi
tôi... em... sẽ nguy hiểm.
Đôi mắt
màu nâu khói trong veo vẫn nhìn Phong không chớp, nhưng chỉ ba giây sau... Băng
chợt cụp đầu xuống, hơi ngoảnh mặt đi. Nhỏ không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt
ấy nữa... Không gian lại nhuốm màu tĩnh lặng.
- Chấn Nam
từng nói vậy. - Lần này, xé tan sự tĩnh lặng lại là chất giọng cao vút, trong
trẻo mà vẫn nhẹ bẫng. Đôi mắt với hàng mi đen dày bỗng sụp xuống:
- Tôi... không
phải... Chấn Nam!
Bất giác
Băng lại ngước lên, nhìn thẳng vào Phong.
- Nhưng...
mỗi khi nhìn anh, tôi chỉ thấy... khuôn mặt của Chấn Nam! Không - gì - khác!
Từng chữ
phát ra như từng mũi dao cứa vào tim Phong... Cậu từ từ... buông cánh tay xuống...
Băng bước
ngang sang và đi hướng trở vào phòng ngủ... Dù sao cũng không ra ngoài được,
vậy ngủ thêm đã, nhỏ vẫn còn mỏi mệt mà.
...
Trưa. Khang
tỉnh dậy. Cơ thể rã rời, đầu đau vào choáng dù cơn say đã qua... Khang nhớ lại
những gì đã xảy ra từ tối qua. Tay cậu ôm lấy đầu, ngao ngán lắc mạnh. Khang
thích cảm giác say hơn, không khó chịu như khi tỉnh táo và nhớ đến những điều
ấy. Khang không biết rằng trong lúc say, cậu đã nói hết những điều mình nghĩ,
những điều con tim sai khiến mà chẳng cần biết đến tự tôn, lý trí, bản thân...
Khang cố
chống người đứng dậy, dù bụng cồn cào, sôi ùng ục vì đói và toàn cồn, cậu vẫn
định đến cái tủ rượu xách ra vài chai nữa... Nhưng Khang chưa kịp mở tủ thì đã
bị tay Sheeply đóng sầm lại.
- Cậu chủ
còn muốn uống nữa sao? Trưa rồi, phải ăn gì đã.
- Tao uống
rượu mày cũng quản sao? Mày thành cha tao từ khi nào đấy
- Cậu chủ
cứ thế này thì không chịu nổi đâu. Cậu phải nhớ buổi gặp ngày mai cùng ông chủ
rất quan trọng,
- Thế à?
Giờ tao... chỉ muốn uống rượu thôi!
- Đủ rồi
đấy, cậu chủ! - Tay quản lý ghì lấy một bên vai Chấn Khang. - Em không ngăn cản
nổi cậu hành hạ bản thân, vậy em nghĩ cậu chủ không cần tự dối lòng làm gì! Cậu
chủ thành ra thế này, tự hành hạ thế này... chỉ vì quá yêu cô ấy thôi.
Mặt Khang
chợt tối sầm, nhưng vài giây, cậu bỗng gạt tay người quản lý ra, rồi quay
người, bật cười nhạt nhẽo.
- Yêu? Đó
là gì vậy... mày nghĩ tao yêu một đứa con gái trơ trẽn như cô ta? Tao yêu kẻ
phản bội tao...
- Cô ấy
không phản bội cậu!
- Nếu chỉ
định nói những lời đó, tốt nhất mày cút đi.
- Vì cậu
chủ yêu cô ấy, nên mới dễ dàng tin cô ấy đã phản bội cậu, vì cậu quá tức giận,
vì cậu... ghen!
- Câm
ngay! - Khang gắt lên. - Mày là cái thá gì mà phán xét tao? Còn muốn sống thì
cút ngay đi cho khuất mắt!
- Sao cậu
chủ không thành thật với bản thân đi? Cậu có biết lúc say mình gọi tên người
con gái ấy nhiều thế nào không?
Khang cảm
thấy hơi nghẹn họng.
- Cậu cho
rằng cô ấy giả dối, trơ trẽn... Làm sao một người như cậu có thể yêu một cô gái
như vậy chứ?
- Tao không yêu cô ta!
- Được rồi! Em không đủ sức ép cậu chủ thừa nhận điều đó
đâu. Nhưng hãy bình tĩnh nghe em nói... Tất cả những gì cậu thấy trong đoạn
băng ấy, tối qua, đều là được giàn dựng trước!
- Ý mày là sao?
- Có kẻ muốn hãm hại cô ấy, muốn cậu rời xa cô ấy!
Khang cười khẩy:
- Hãm hại? Dàn dựng? Ai mà có thể bắt cô ta tự mò đến
phòng thằng khốn đó? Trèo lên giường hắn và chủ động cởi áo hắn ra?
- Cởi áo
Wind ra, đó là vấn đề! Vì cô ấy quá lạnh!
- Mày
không kiếm được lý do bịa đặt nào khác dễ tin hơn được à?- Khang lại cười. -
Nếu thằng khốn đó để điều hòa âm đi chăng nữa, trong khi cô ta lạnh đến mức lột
áo hắn ra để mặc còn hắn ung dung trên giường đọc tạp chí?
- Em đã
bảo đó là vấn đề! Em cảm giác cô ấy sợ lạnh và không hề sợ đau đớn, bỏng rát. Cậu
nhớ lần cô ấy bị tách cafe nóng đổ vào người không? Cậu chủ không thấy kì lạ
sao?
Khang đang
suy nghĩ những lời tay quản lý nói... phải, Băng nhiều lúc rất kì lạ.
- Mày... đang
cố bao biện cho cô ta?
- Không!
Em muốn nói cô ấy dường như... bị bệnh, một căn bệnh kì quái...
- Là căn
bệnh mất cảm giác Smitn-agen! - Một câu trả lời rõ ràng và chắc nịch! Wind -
tay quản lý của Phong đang bước vào, làm cả Khang và Sheeply cùng quay đầu.
Ngay khi
thấy Wind, Khang lập tức muốn sôi máu, cậu định rút ngay khẩu súng dưới áo,
nhưng Sheeply đã nhanh chóng cản lại.
- Bình
tĩnh đã, cậu chủ... Hắn có vẻ muốn đầu thú đấy!
Dẫu vậy,
Khang vẫn nhìn Wind bằng đôi mắt hằn học.
- Có vẻ
biết nhiều về người con gái của cậu cả lắm - Sheeply tiếp tục lên tiếng. - Biết
rõ vậy... để làm gì? Và nói với cậu cả chuyện đó, với mục đích gì?
- Trước
hết tôi sẽ nói và căn bệnh mất cảm giác ấy đã, một căn bệnh khiến người mắc
phải gần như tê liệt hoàn toàn dây thần kinh cảm giác, mất cảm xúc chi phối bởi
não bộ nhưng cơ thể lại không chịu nổi khi nhiệt độ xuống thấp đột ngột. Chỉ
cần xuống đến 20 độ C, chỉ cần trong vòng mười lăm
phút, cơ thể sẽ co giật và nhanh chóng dẫn đến tử vong. Smith-agen nguy hiểm và
quan trọng là... chưa có thuốc chữa!
Chấn Khang
hoàn toàn sững sờ. Băng ở bên cạnh cậu lâu như vậy mà cậu không hề hay biết.
- Ngươi
nói... cô ta... mắc một căn bệnh nguy hiểm và không thuốc chữa?- Khang có vẻ
khó nhọc để hỏi hết câu.
- Cô ta
biết điều đó, rất rõ là đằng khác. - Wind trả lời.
Vẫn giữ
được bình tĩnh, Sheeply đã đoán từ trước răng Băng mắc một căn bệnh lạ:
- Vì cô ấy
biết nên cậu đã lợi dụng điều đó. - Lập tức Sheeply tra khảo Wind. - Làm cách
nào đó khiến cô ấy tới phòng cậu, hạ nhiệt độ điều hòa xuống 20 độ C, ép buộc
cô ấy phải bảo vệ mình bằng cách cướp áo của cậu để mặc. Và cậu có một đoạn
băng quá tuyệt!
- Vẫn rất
thông minh anh bạn ạ!
- Mày nghĩ...
đó là trò đùa sao? - Wind chợt nhận ra mặt Khang đã tối sầm xuống, hắn đã biết
sẽ phải chịu tội trước cậu cả, nhiều phần là sẽ nhận vài phát đạn.
- Cậu cả...
em làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cậu, muốn bảo vệ cậu hai! Dù đó là dàn dựng
nhưng cô ta thực chất cũng chẳng thuần khiết như vẻ ngoài!
- Câm
miệng!
Cạch! -
Họng súng trên tay Khang đã chĩa thẳng vào Wind
- Mày nói
như... người con gái của tao là tai họa không bằng! - Trong Khang lúc này, là
cả sự giận dữ tuột cùng, sự hối hận tột cùng. Cậu đã không hay biết về căn bệnh
Băng phải chịu, cậu dễ dàng tin Băng phản bội cậu và nổi nóng với người co gái
ấy. Suy nghĩ hỗn loạn làm Khang khó chịu vô cùng.
Sheeply
lập tức bước đến chắn trước họng súng của Khang.
- Rõ ràng
không thể mình cậu ta dàn dựng nên chuyện này. Mà dù sao cậu ta cũng đã tự nói
ra sự thật... Hơn hết, cậu chủ nên hạ súng đi, vì sự sống chết của cậu ta phải
do cậu Chấn Phong quyết định.
- Nói coi,
lý do ngươi đến đây khai thật với ta, ngươi thừa biết sẽ bị ta giết chết thế
nào!
Súng trên
tay Khang vẫn chưa hạ, và giọng cậu vẫn rít lên đầy giận dữ.
- Bởi -
Wind vẫn bình tĩnh nói. - Cậu hai muốn em làm thế, phục tùng mệnh lệnh của cậu
hai là toàn bộ trách nhiệm của em.
- Thằng
hai sao? - Giọng Khang nhấn mạnh xuống. - Tại sao...
Sheeply
ngắt lời:
- Cậu chủ
chưa biết điều này. Tối qua khi cậu để đám người làm xử cô ấy, người cứu cô ấy
là... cậu hai. Và giờ, cô ấy đang ở cùng cậu hai!
Bộp!
Khẩu súng
trên tay Khang rơi xuống, cơ thể cậu như vừa rớt xuống hố sâu, cậu không tin
vào tai mình nữa.
- Không
thể nào!
- Em cũng
đã vô cùng sửng sốt, thưa cậu chủ.
Khang đưa
mắt nhìn quản lý của Phong, hi vọng một lời phản bác. Nhưng trái lại, hắn hơi
cúi đầu.
- Người
con gái của cậu chủ đã thực hiện được một phần mục đích... Cậu hai vì cô ta đã
thay đổi quá nhiều.
Thêm một
quả búa tạ giáng xuống đầu Khang. Từ khi sinh ra đến giờ, chưa điều gì làm
Khang khó tin và khó chấp nhận thế này. Thằng em vô tình có trái tim sắt đá đã
thay đổi vì... người con gái của cậu sao? Và giờ... cô ấy đang ở cùng Chấn
Phong.
- Chết
tiệt!
Khang chửi
thề và chân lao ra khỏi phòng...
Phong đóng
laptop, đặt xuống sàn, chống tay đứng dậy. Thay vì chạy hệ thống camera, cậu
lại dùng laptop vào internet tìm hiểu về một căn bệnh lạ hiếm gặp - Smith-agen.
Một cách đơn giản kiểm tra mức độ bệnh là lấy máu bệnh nhân phân tích lượng
bạch cầu... Phong dùng một tay bê khay thức ăn trưa giúp việc mới đem đến, vào
phòng ngủ.
Băng đang
ngồi trên giường, dụi mắt, ôm gối. Nhỏ thấy càng nằm người càng mệt. Phong đứng
cạnh giường đặt khay đồ ăn xuống, cố giữ khoảng cách với Băng vì nghĩ nhỏ muốn
vậy... Mọi khi thấy đồ ăn nhỏ sẽ nhanh chóng xử lý ngon lành, nhưng lúc này nhỏ
mệt và không muốn dùng gì cả. Nhỏ khẽ lắc đầu.
- Tôi... đưa
em đến một nơi?
- Làm gì?
- Băng lơ đễnh hỏi lại, không quan tâm lắm ý định của Phong. Cậu muốn đưa nhỏ
đến phòng khám của Nam lấy mẫu máu, một phòng khám rộng có đầy đủ thiết bị hiện
đại như một phòng khám thực sự. Khi Nam còn sống, đây là nơi cậu khám chữa bệnh
cho người trong khu biệt thự, nhưng cậu không còn thì phòng khám để không và
chẳng còn ai nhớ tới nó nữa.
- Em biết...
căn bệnh mình mắc phải?
Băng ngước
lên nhìn Phong, Chấn Nam cũng từng hỏi câu này.
- Thì sao?
- Băng tiếp tục với giọng nhẹ nhàng và chó chút xấc xược.
- Em nghĩ...
Zkilico là thuốc chữa?
- Không!
-
Smith-agen và Zkilico... đều nguy hiểm.
Tim Băng
chợt nhói lên thật khẽ... những điều Phong nói quá giống những gì Chấn Nam từng
quan tâm. Nhỏ không muốn nhớ lại Chấn Nam đã tốt với mình như thế nào. Nhỏ bỗng
nằm kềnh xuống giường, vùi mặt xuống gối.
-
Không-thích-nói-nữa! - Băng cắt ngang cuộc nói chuyện. Còn Phong, cậu cũng
không muốn tiếp tục nếu Băng đã nói không thích.
- Đầu
giường, chiếc di động của Phong bỗng rung.
- Cậu chủ,
em nhận tội với cậu cả rồi... Cậu cả đang tới phòng cậu đấy!
Phong tắt
máy, ném xuống giường và quay đi.
Mở cánh
cửa chính, Phong bước ra ngoài... Cách vài mét, Chấn Khang đang lao đến. Chỉ
vài giây sau, Khang đã dừng trước mặt Phong, thở mạnh vì vừa chạy. Đôi mắt
Khang nhìn em trai hằn học và dữ dằn. Còn đôi mắt màu cafe đặc vẫn vô hồn và
bình tĩnh nhìn Khang.
-
Người-con-gái-của-ta đâu? - Khang nói từng chữ rõ ràng và đầy quyền lực.
Trả lại
Khang vẫn là ánh nhìn vô hồn, Phong đang dò xét những suy nghĩ của anh trai,
điều đó làm Khang thấy điên hơn.
- Tao hỏi
người con gái của tao đâu? Cô ấy đâu? - Giọng Khang cao lên và gay gắt hơn, lần
này thì cậu nhận được câu trả lời.
- Tránh-xa-cô-ấy-ra!
- Giọng nó quyền lực và đáng sợ hơn rât nhiều, không phải là đề nghị mà là đe
dọa!
- Chính
tao mới là người cần nói câu ấy! - Khang hằn học nói. - Mày có tin tao sẽ tặng
mày một phát đạn nếu không đưa cô ấy ra đây ngay bây giờ không?
- Cô ấy...
cần ở bên tôi! (Ít nhất cho đến ngay tôi điều chế được thuốc chữa căn bệnh đó.)
Chấn Khang
bật cười với sự mỉa mai.
- Cô ấy
cần ở bên mày? Dây thần kinh nào của mày có vấn đề vậy? Cô ấy là người con gái
của tao! Và mày đừng quên... mày đã có vợ rồi đấy, em trai!
Phong
thoáng nghĩ đến Yến Chi, mờ nhạt rồi biến mất, cậu đã biết tình cảm của Chi. Nhưng
với Phong, điều đó không bao giờ quan trọng bằng chuyện tính mạng của Băng đang
bị đe dọa.
- Sao? Mày
không thấy cần lo cho vợ mày tốt đi đã à? Tao không ngờ một thằng như mày cũng
có ngày tranh đàn bà với tao đấy. Không phải tao nhỏ mọn, bất kì ai tao cũng có
thể nhường mày, nhưng cô gái ấy... thì không!
- Không có
quyền quyết định! - Đôi mắt Phong lại đưa đi chỗ khác, ánh nhìn vô hồn.
- Mày... mày
nói sao? - Máu đang dồn lên, Khang thấy người muốn bốc hỏa. - Mày dám bảo tao
không có quyền quyết định? Vậy mày có cái quyền đó? Hay... là cha? Cha mà biết
mày không lo cho vợ mà lại đi mang người tình của anh trai về phong thì sao? Cha
mà biết mày đã vướng vào chữ ‘tình’ thì sao?
Cạch! Cánh
cửa vào phòng 102 từ từ mở, đôi chân trần chậm rãi bước ra... Khang đã bình
tĩnh lại trước khi định xông đến cho em trai vài cú đám khi đã nhỉn thấy Băng...
Giờ thì cậu chỉ chú mục vào nhỏ.
- Em... sao
em không nói với ta em đã bị vu oan? Nếu hôm qua vì nhất thời giận dữ mà ta
giết em thì sao? Em không biết tự thanh minh cho mình à, hay thích để kẻ khác
nghĩ thế nào cũng được?
- ... Thế
nào cũng được. - Băng trả lời không đầu không cuối rồi khẽ liếc nhìn Phong.
- Vì em
như thế nên mới làm ta giận điên lên!... Thôi được, ta thừa nhận mình đã sai,
ta hồ đồ nên mới không tin em... Ta... xin lỗi! - Dù hơi khó khăn để nói câu
này, nhưng Khang vẫn nuốt Khang rồi nhìn Phong. - Dẫu sao... cũng nên cảm ơn
chú mày. Nếu không phải chú cứu cô ấy đêm qua thì có khi khi anh nhận ra mình
sai thì đã mất cô ấy.
Phong
không quan tâm lắm những lời Khang, cho đến khi... Khang đưa một bàn tay ngửa
ra hướng vào Băng.
- Giờ... em
lại về bên ta, được không? - và chờ bàn tay Băng đặt vào. Lúc này thì Phong
không đứng yên được nữa, cậu quay sang chú mục vào Băng, muốn cất lời giữ chân
nhỏ nhưng không biết bắt đầu thế nào. Rốt cuộc, cả hai người đàn ông đều chăm
chú vào từng nét mặt, từng cử chỉ của Băng. Không ai đoán được nhỏ sẽ làm gì...
Một lát im
lặng và chờ đợi, nhưng Băng lại có vẻ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Bàn tay kia
đang chờ nhỏ, một bên là Chấn Khang, một bên là kẻ có khuôn mặt Chấn Nam... nếu
phải chọn thì...
Chân Băng
khe khẽ bước... về phía Khang!
Khang chưa
kịp mỉm cười thì... Băng đã khựng lại! Khang phải nhỏ muốn dừng mà là... Một
bàn tay khác, rắn chắc và mạnh mẽ đã nắm lấy cổ tay Băng, giữ nhỏ lại. Phong
không nói gì, chỉ tiếp tục chú mục vào Băng, rõ ràng là muốn níu kéo, muốn nhỏ
ở lại bên cạnh. Phong không muốn buông cánh tay ấy ra, không hề! Phong muốn bảo
vệ người con gái ấy, muốn giúp Băng thoát khỏi tay Tử Thần... Nhưng chỉ dễ dàng
khi, Băng chọn cậu thôi...
Khang thấy
nghèn nghẹn nơi cuống họng, muốn dằn xuống một lời phản đối hay đe dọa em trai...
nhưng lại im lặng. Cả Khang và Phong lúc này đều hiểu... sẽ cho người con gái
ấy cơ hội lựa chon, và cả hai đều đang chờ quyết định của Băng.
Một kẻ độc
đoán, khó chiều, dù bảo vệ nhỏ theo một mức nào đó nhưng bản thân và sự nghiệp luôn
đặt lên hàng đầu. Còn người có lẽ sẽ bảo vệ Băng (dĩ nhiên là) an toàn tuyệt
đối dù nhỏ làm sai bất kì điều gì, nhưng kẻ ấy lại mang khuôn mặt của một người
Băng từng quá gần gũi nhưng rồi vì nhỏ lại phải ra đi mãi mãi... Băng sẽ chọn
ai?
Lại nhưng
giậy im lặng đến nghẹt thở trôi qua... Đối với Khang và Phong thôi, còn Băng,
nhỏ chảng nghĩ ngợi thêm gì cho lựa chọn của mình dâu.
Nhỏ hơi
quay người... lấy một tay... từ từ gạt tay Phong ra. Rồi tiếp tục... tiến về
phía bàn tay Khang! Nhỏ không đặt tay vào bàn tay ấy, Khang biết rõ điều này
nên đã nhanh chóng nắm lấy tay Băng kéo đi.
Giờ thì
Khang có thể nở một nụ cười tự mãn, cậu liếc về phía Phong, tặng em trai một
ánh mắt hoan lạc và có cả niềm chiến thắng. Còn Băng, nhỏ không hề ngoái lại
như chẳng có mối quan tâm nào phía sau... nhỏ bước theo Khang như lẽ dĩ nhiên
phải vậy.
Trong tim
Phong lúc này...
Máu đang
ngưng lại không chảy nữa... Phong cảm giác... mất đi nhịp đập của tim, cảm giác
không thể thở. Bàn tay vừa nắm tay người con gái ấy từ từ siết chặt lại. Phong
vẫn không rời mắt khỏi Băng, cứ nhìn theo cho đến khi nhỏ đi khuất cùng Khang
sang dãy hành lang khác.
Người con
gái ấy không do dự khi chọn kẻ khác? Không do dự khi gạt tay cậu ra... Người
con gái ấy... làm cậu đau! Nhưng điều đó chẳng thay đổi được, Phong vẫn muốn
người con gái ấy được an toàn... Phong định quay người trở lại phòng thì chợt
nhận ra, cách vài mét, Yến Chi đang chậm rãi tiến lại, Có lẽ nhỏ đã thấy toàn
bộ sự việc. Mặt Chi hơi cúi gằm, thoáng một nét buồn. Nhỏ đã đứng trước Phong,
chỉ sau ba giây, Chi ngẩng lên nhìn Phong với nụ cười như nắng ấm, rõ ràng là
cố cười.
- Anh ăn
bữa trưa chưa? Nếu trưa em sẽ gọi cơm ở khách sạn nhé!
Chi cố tỏ
ra tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, như nhỏ không hề biết gì. Nhỏ hiểu,
nếu hỏi thẳng Phong, tra khảo hay trách móc, giận dỗi, chỉ làm nhỏ tệ hơn trước
mắt Phong. Phong giờ vẫn nhìn cô gái trước mặt, không thấy có lỗi nhưng cậu
không thích Chi giả vờ cho qua như vậy. Chi lại cười tươi:
- Sao anh
Phong không nói gì?
- Đừng... cố
cười nữa! - Những chữ phát ra từ cuống họng Phong âm vực rất trầm. Cậu lại tiếp
tục bước đến cửa phòng mình.
Chi thấy
sống mũi cay xè, nếu Phong cũng tỏ ra không có gì và trở lại bình thường thì
nhỏ còn cảm thấy dễ chịu hơn. Không kiềm chế nổi, Chi lao đến và... ôm chầm lấy
Phong từ đằng sau. Phong đứng yên bất động, cậu đã cảm thấy những tiếng nấc nhè
nhẹ trong họng cô gái ấy.
- Em muốn
tỏ ra không có gì... nhưng sự thật em đang phát điên lên. Em giận dữ, ghen tức,
em ghét con nhỏ đó!... Nhưng... em không thể, em phải chịu đựng... vì em sợ, em
chỉ sợ mất anh! Không! Em không giận anh đâu... xin anh coi như chưa có gì xảy
ra đi, hay đối xử với em như thế đi!
Những ngón
tay run run níu lấy áo sơ-mi của Phong, nước mắt đã chảy dài trên má Chi.
- Anh... anh
chưa chấp nhận em cũng được, anh lạnh nhạt với em cũng được, nhưng xin anh,
đừng làm thế với em lần nữa! Anh chỉ của em thôi... chỉ của em thôi, được
không? Anh ghét bỏ em, ruồng rẫy em thì em cũng không buông anh ra đâu... không
ai có thể lấy mất anh từ em cả!
Bàn tay
Chi vẫn cố níu lấy Phong... Phong từ từ gỡ nó xuống. Trước khi bước vào phòng,
Phong giằn giọng hai tiếng.
- Đủ rồi...
Lại thêm
trái tim của một người nhói đau nữa... khi cánh cửa phòng 102 khép lại, Chi bắt
đầu khóc nấc lên, nhỏ không kìm nén nổi cảm xúc của mình, nhỏ thấy mình thất
bại và bất lực...
Nhỏ cứ
đứng đó khóc, khóc đến khi cạn khô nước mắt... khi đã bình tĩnh lại, Chi khẽ
siết chặt hai bàn tay.
- Không ai
có thể lấy mất anh từ em cả! Không ai cả! Kẻ nào có ý định đó... em sẽ không để
kẻ ấy sống yên!

