Thiên thần bóng tối - Chương 57
Chương
57:
7 giờ sáng.
Băng chợt
tỉnh. Nhỏ nằm trên chiếc giường rất rộng và thoải mái. Bất giác, nhỏ quay đầu
nhìn sang, không có ai bên cạnh! Nhỏ biết! Nhưng nhỏ đang mong chờ điều gì chứ?
Ba năm
qua, nhỏ đã cố gắng nhẫn nhịn và chịu đựng để ở bên những kẻ mà ngoài chữ “hận”,
không thể diễn tả bằng động từ khác. Phải! Nhỏ chấp nhận coi mình như một món
hàng trao qua gửi lại làm gì chứ? Chẳng phải là để chờ tới lúc này sao! Nhưng
sao bây giờ, nhỏ chẳng hề thấy dễ chịu trong lòng.
Vì... người con trai ấy?
Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, ánh nhìn ấy cứ ám ảnh nhỏ,
theo nhỏ không rời...
“Thuộc về tôi... Mãi mãi...”
Băng lăn một vòng, úp mặt xuống gối, hai tay bịt chặt lấy
tai. Dù lý trí chế ngự nhưng trái tim cứ không yên.
...
- Cô chủ. Xong bữa sáng cô chủ muốn đi đâu?
- Về phòng và ngủ thì sao?
- À... thực ra giờ cũng chỉ chờ tới ngày thực hiện kế
hoạch nên...
- Xuống tầng hầm đi!
- Gì cơ? Cô chủ vừa bảo...
- Đổi ý! Không được à?
- Không phải! nhưng cô chủ... thật sự rất kì quặc đấy!
12 giờ 30 phút đêm.
- Tất cả đều được thiết kế và xây dựng từ bộ óc của cậu
hai. Dù tôi chưa từng phục vụ cậu hai, nhưng cũng khâm phục câu chủ thực sự!
Zan bước sau Băng, hắn đoán giờ Băng sẽ về phòng. Hắn đã
nghĩ Băng muốn xuống tầng hầm và hỏi hắn về mọi thông tin mật trong khu biệt
thự, nhưng rốt cuộc, Băng chỉ tự mình xem xét mọi thứ và không hỏi gì lấy nửa
lời. Hắn theo lệnh của Lâm Chấn Đông, chú ý mọi động thái của Băng, nhưng tới
giờ vẫn chẳng có gì đáng khả nghi.
Băng vẫn bước và im lặng. Nhỏ cảm thấy nhiệt độ hơi lành
lạnh, có lẽ lý do quan trọng nhất là bởi... người con trai ấy không ở đây... Băng
đã chấp nhận việc nhỏ thực sự yêu Phong, nhưng nhỏ không tìm nổi một lý do nào
để về bên Phong cả. Làm sao nhỏ ở bên được con trai kẻ đã phá hủy cuộc sống
hạnh phúc của nhỏ, gia đình của nhỏ...
- Không thể phủ nhận chuyện này. Cô chủ quả thật... rất
đẹp! Đẹp đến mức bất kì một thằng đàn ông nào cũng bị kích thích ngay từ lần
gặp đầu tiên. Và nhất là trong hoàn cảnh thế này nữa. một không gian vắng vẻ,
chỉ có hai người...
Zan đang cố nói hết mọi điều ẩn náu trong suy nghĩ của
hắn, có lẽ để Chấn an tất cả những ý nghĩ xấu xa có thể làm kích thích hắn lúc
này. Nhưng Băng có vẻ không để tâm lời Zan.
Bất chợt, nhỏ khựng lại, quay đầu nhìn tay quản lý:
- Yêu thật lòng... bao giờ chưa?
- Sao kia?
- Đừng... yêu thật lòng! Sẽ đau lắm...
- Cô chủ... đã yêu ai thật lòng sao?
- Ta thấy lạnh quá!
- Lạnh ư? Để tôi...
- Lạnh trong tim này... - Trong tâm trí Băng, tràn ngập
những hình ảnh ấy... Khi Phong bế nhỏ đi trên hành lang lạnh lẽo, khi nhỏ dựa
vào ngực cậu. Khi tay Phong siết chặt tay Băng, khi cậu ôm nhỏ vào lòng...
“Em lạnh không...”
- Cô chủ không sao chứ?
Bỗng. Tay Băng vươn ra, túm lấy bàn tay Zan. Hắn bất ngờ
vô cùng.
- Cô chủ...
- Để thế này, được không... Và đưa ta đi đi.
Zan chẳng còn thời gian suy nghĩ, hắn siết lấy bàn tay
Băng theo cảm tính và kéo nhỏ đi... Trong Zan lúc này, cảm xúc thật lạ. Là lần
đầu tiên hắn nắm tay một người con gái. Người con gái ấy luôn tỏ vẻ cao ngạo,
nhưng lại thật yếu đuối, cần che chở...
- Bàn tay
anh... ấm quá.
Tim Zan
đập lạc nhịp:
- Cô chủ...
- Nói đi!
Nói lại câu đó đi... “Tôi yêu em”.
Zan nuốt
khan, hắn chưa dám tin vào những điều hắn nghe.
- Tôi...
- Em ghét
cảm giác này! Tự dối lòng! Em yêu anh nhiều hơn em nghĩ!... Chấn Phong...
Zan sững
lại, tròng mắt giãn ra.
Bất giác,
Băng bỏ tay khỏi bàn tay Zan và nhỏ chạy vụt đi! Như nãy giờ chỉ đang lấy can
đảm! Như nãy giờ nhỏ đang chờ cho cảm xúc trào lên, đến không thể kìm nén...
Băng đã
chạy đi... Bàn tay Zan vươn ra, hụt hẫng giữa không trung. Hắn chợt thấy, bàn
tay người con gái ấy thật xa vời. Miệng hắn mấp máp không ý thức...
- Tôi... yêu...
em...
...
Phòng ngủ
phòng 102.
Wind đang
lục lọi và cố tìm kiếm ống dung dịch biến mất. Nếu không phải trong phòng khám
thì chỉ có thể ở đây. Nhưng rốt cuộc là ở đâu? Hắn đang cố tập trung để không
mất bình tĩnh. Hắn đang lo lắng vềmột điều...
Dừng chân
cạnh tấm gương phẳng, Wind quay lại nhìn mình trong gương. Hai mí mắt đã sụp
xuống hơn, vài vết sạm đen trên da.
- Không
được! Chỉ hết ngày hôm nay!
Hắn quay
đi và nảy ra một ý định mạo hiểm... “Phải tìm cách ra ngoài!” Wind định bước ra
phòng ngoài, nhưng hắn dừng chân. Hắn nhận ra từ phía cửa phòng ngoài, Băng
đang bước vào, cơ thể lút dần trong bóng tối, hiện lên một mảng đen đậm.
...
Băng chậm
rãi bước vào.
Phong đang
ngồi dưới sàn, ngay dưới khung cửa sổ. Thuốc giảm đau hết tác dụng, cậu bắt đầu
thấy cơ thể khó chịu... Nhưng lập tức, cậu cảm nhận được sự xuất hiện của người
con gái ấy.
- Tôi muốn
nói với anhmột điều!
- Lời vĩnh
biệt với tôi à? - Phong ngước lên, giữa bóng tối, hai ánh mắt chạm khẽ
Băng nuốt
khan, đương nhiên không, nhỏ muốn nói với Phong điều khác! Về sự thật trong
trái tim nhỏ.
- Không!
Vĩnh biệt... chưa đến lúc!
- Hay... chính
em sẽ lấy mạng tôi?
Băng định
bật lên lời phản đối, nhưng không hiểu sao nghẹn lại:
- Anh muốn
tôi giết anh?
- Cứ làm
đi! Nếu điều đó làm em vui! Nếu điều đó làm hận thù trong em nguôi bớt!
- Nếu tôi
bảo... chưa đủ thì sao?
- Giết
tôi! Hành hạ tôi! Làm bất cứ điều gì em muốn! Nhưng xin em... đừng chính tay...
giết... ông ta.
Ông ta - Lâm Chấn Đông! Phong muốn bảo vệ cha mình? Hay thật
lòng “kính yêu” ông ta? Không hề! Nhưng dù với cậu, Lâm Chấn Đông tàn độc và
đáng căm hận thế nào, ông cũng là cha cậu. Và nếu chính Băng giết ông, thì dù
cậu yêu nhỏ thế nào, cậu cũng không thể, không thể... đối diện với nhỏ! Làm sao
mà chấp nhận quá yêu và quá nhớ nhung một người... đã giết cha mình?
- Anh nghĩ
tôi sẽ nghe theo? Không đời nào!
- Vậy em
còn muốn thù hận nối tiếp thù hận tới bao giờ? Để có thêm những kẻ đáng thương
như em? Sống mà chỉ biết toan tính, chỉ nghĩ mọi cách để trả thù!
- Kẻ đáng
thương là anh! Anh là gì mà dạy đời tôi?
Giọng
Phong nhẹ nhàng hơn.
- Kẻ đáng
bị trừng phạt, hãy để pháp luật trừng phạt...
- Tôi nói
không muốn thì sao?
- Em ra
đi!
- Gì kia?
- Tôi bảo
em ra ngoài đi! - Giọng Phong bỗng gằn xuống.
- Anh... nói
gì?
- Ra ngoài!
- Lần đầu tiên Phong gắt lên giận dữ với Băng như vậy! Băng cũng không tin nổi
điều đó! Nhỏ siết chặt hai bàn tay và quay ngoắt đi, mang theo nỗi tức giận và
tổn thương.
Băng vừa
bước ra khỏi cửa, mặt Phong đã biến sắc đột ngột, như cậu vừa gồng lên đẻ chịu
đựng một điều gì quá sức! Một tay cậu giữ lấy bên ngực trái. Và
từ miệng, máu lại tràn ra. Tim co bóp rất mạnh và máu trào ngược từng đợt. Phong
chống tay xuống sàn, cậu thực sự đang cố sức để chịu đựng.
- Cậu chủ
không muốn cô ta nhìn thấy cảnh này phải không?
Tay Phong
quệt máu trên miệng. Cậu ngả người dựa phịch vào tường, mắt nhắm nghiền lại.
- Nếu cô
ta biết những gì cậu đã hi sinh vì cô ta, cô ta đã không quá đáng đến thế!
- Không
được nói!
- Sao cậu
chủ phải chịu đựng vậy hả? Quá đủ rồi...
Phong cố
thở đều đều để giữ nhịp tim.
- Đừng tìm
cách ra ngoài!
Wind sững
sờ. Hắn đang cố hiểu lời Phong theo một nghĩa khác
- Đang tìm
thứ này sao...
Nhưng Wind
đã không thể tìm ra cách nghĩ khác. Trên tay Phong là... một ống dung dịch
rỗng!
- Sao cậu
chủ...
- Ngăn
đựng SE-K1 trong phòng thí nghiệm, có thứ đó!
Không quá
nhanh để Wind có thể ngỡ ra mọi chuyện... Hắn đứng nghiêm chỉnh lại, và cúi
đầu:
- Cảm ơn
cậu chủ! Về mọi điều!
...
Băng nằm
dài trên bàn, cảm giác thực sự khó chịu! Lần đầu tiên Phong giận dữ với nhỏ như
vậy. Dù thực sự nhỏ và Phong đang mâu thuẫn thì nhỏ cũng không tin được Phong
lại cư xử như thế. Nhỏ như muốn điên lên mỗi khi nhớ lại ánh mắt cậu lúc ấy.
- Tên đáng
ghét! - Băng ngồi thẳng dậy. - Sao anh ta có thể... Khó chịu quá!
Cạch... Quản
lý bước vào, tay hắn cầm hộp đồ.
- Cô chủ!
- Ngươi
bám theo ta 24/24 đấy à?
- Chỉ khi
có chuyện thôi ạ. Ông chủ gửi cho cô thứ này!
Zan đặt
hộp đồ lên bàn và mở nó ra. một chiếc nhẫn gắn Ruby rất đẹp và rõ ràng... rất
đắt giá!
- Cô chủ
thử dùng coi có vừa không?
Băng cầm
chiếc nhẫn lên. Đôi mắt nhanh nhạy nhìn một lượt, chú ý từng chi tiết nhỏ nhất.
- Ngươi
biết quản gia vừa ra đi, Thụy An?
- Có, thưa
cô chủ!
- Chiếc
nhẫn này không khác chiếc cô ấy hay đeo là mấy!
- Không. Chiếc
của cô chủ là hàng mới, hiếm và đắt nhất hiện nay.
- Vậy sao?
- Băng bỏ chiếc nhẫn lại vào hộp, cầm cả hộp lên và nhẹ nhàng... vứt nó vào
thùng rác.
- Nói lại
với ông ta... ta rất thích. Hãy tặng nhiều vào!
Dứt lời,
Băng lại nằm dài lên bàn
- Nhưng...
cô chủ... - Zan vẫn đứng đó.
Băng ngẩng
đầu:
- Ngươi
định ra ngoài hay ở đây nhìn ta thay đồ?
- Tôi... -
Zan bất ngờ, bối rối định quay người đi. Nhưng nghĩ gì hắn lại quay lại
- Nếu tôi
bảo... muốn nhìn cô chủ thay đồ?
Băng sững
người. Nhỏ ngồi thẳng dậy. Tên quản lý này thực sự không vừa.
- Được
thôi! Ngươi làm trước rồi sẽ đến lượt ta.
Dường như
Zan muốn đối kháng đến cùng.
- Thật
chứ?
- Đương
nhiên!
Zan đưa
tay cởi khuy áo. Vứt chiếc vest trắng xuống đất, tiếp theo là áo sơ mi... Băng
vẫn nhìn chằm chằm không chút ngại ngần. Zan không tin Băng có thể nhìn tới
cùng. Hắn cởi xăng-tuy, bắt đầu làm chậm lại, từ từ kéo khóa quần... Hắn nhìn
Băng... ánh mắt nhỏ vẫn lạnh tanh dán chặt vào hắn.
- Tiếp đi!
- Băng nói vẻ thách thức.
- Cô chủ...
cũng sẽ làm?
- Chắc
chắn rồi!
Zan kéo
hẳn khóa quần xuống. Cùng lúc, Băng lôi từ ngăn kéo ra một chiếc máy quay, đặt
lên bàn và bật chế độ ghi hình. Tay Zan dừng lại.
- Cô chủ
làm gì vậy?
- Tiếp tục
đi! Nhìn cảnh này, các cô giúp việc trong khu biệt thự sẽ phấn khích lắm!
Ngón tay
Zan khẽ run lên, hắn nuốt khan:
- Cô chủ...
thực sự... không nắm bắt nổi!
Zan kéo
khóa quần lên, rất nhanh, cúi xuống mặc áo và cài xăng-tuy rồi quay người bước
vội về phía cửa. Đóng cửa phòng lại, Zan dựa tường, cố gắng thở đều...
- Zan! Mày
làm trò gì vậy? Mày điên rồi! - Chợt nhớ đến gương mặt đầy thách thức của Băng,
hắn khẽ nhắm mắt - Mày điên thật rồi!
...
Một ngày
sau.
- Ngày mai...
hi vọng mọi việc sẽ tốt đẹp!
Khang đứng
dựa vào bàn, trên tay cậu là một lon bia. Cậu được nghỉ ngơi để ngày mai tham
gia điều khiển đường đi của xe hàng. Nếu việc này thành công sẽ là sự khởi đầu
cho một kế hoạch vĩ đại lâu dài. Nếu giao dịch hoàn tất, chỉ vài ngày nữa, hai
trong số rất nhiều thành phố lớn trên thế giới sẽ trở thành bãi phế liệu khổng
lồ. Sẽ có những phát đạn đầu tiên, đánh dấu chiến tranh thế giới lần ba nổ ra. Lúc
đó CIA hay gì đi nữa cũng không thể ngăn chặn được. Gia đình Lâm Chấn sẽ chỉ
việc nhàn hạ ngắm nhìn cuộc chiến giành ngôi vị đứng đầu náo nhiệt và hưởng lợi
nhuận bạc tỷ. Do vậy, cuộc giao dịch ngày mai vô cùng quan trọng! Nó sẽ châm
ngòi cho âm mưu thế chiến đang cháy âm ỉ trong lòng các cường quốc lớn mạnh. Hoặc
sẽ làm lắng đi tất cả và giáng một đòn đau xuống khu biệt thự, nếu thất bại. Dẫu
sao Khang vẫn rất tin mọi việc sẽ thành công. Khang quay người đặt lon bia lên
bàn.
Choang!
Tay Khang không may quặc vào chiếc cốc, nó rơi xuống, vỡ toang, mảnh vỡ văng tứ
tung. Khang nhìn những mảnh vỡ ấy, cảm giác bất an...
- Á! -
Khang không may dẫm phải vụn thủy tinh. Cậu ngồi xuống, bực tức
- Chuyện
quái gì thế này?
Vết thương
không nặng. Nhưng bất giác, trong một khoảnh khắc, ánh mắt Khang tia vào gầm
giường... Cậu sững người! Mảnh ghép còn thiếu trong bộ ghép hình... Vẫn nằm đó!
Im lìm... Hình ảnh người con gái ấy chợt hiện về...
Có những
thứ ngỡ như không là gì, chỉ ở đâu đó... bên ta. Ta đã không tìm kiếm và quên
bẵng. Cho đến ngày nhận ra thì nó đã quá xa tầm tay ta, từ lúc nào...
Danh vọng
và quyền lực trong cuộc đời... chỉ luôn là vô ảnh. Nhưng con người ta vẫn không
ngừng tìm kiếm, không ngừng với tới, đôi khi là bất chấp tất cả để có được. Nhưng
đến cuối cùng, khi cái ta nhận về chưa đủ thỏa mãn thì cái ta đánh mất... đã
quá nhiều!
Lòng Khang
trùng xuống. Cậu nhớ cảm giác ở bên người con gái ấy... nhớ vô cùng...
...
- Nó có
gặp ai trong biệt thự không?
- Không,
thưa ông chủ. Tôi đi theo cô chủ gần như 24/24. Cô chủ không làm bất kì việc gì
bất thường cả.
- Ngươi...
không phải đã “say” con bé đấy chứ?
Zan lưỡng
lự... một lát sau, hắn trả lời chắc nịch:
- Không,
thưa ông chủ!
Từ phía
cửa, Wind bước vào.
- Được rồi, ngươi lui ra đi!
Zan cúi đầu, bước ra ngoài.
- Mai là ngày thực hiện kế hoạch rồi, chắc ngươi rất bận?
- Tôi rất hy vọng cuộc giao dịch sẽ thành công.
- Sao rồi? Điều tra thêm được gì về John Han?
...
Hai giờ sáng.
Rầm! Cửa phòng 102 mở toang.
- Cậu chủ! - Wind vội vã lao vào.
Trên sàn, một vũng máu còn tươi, lẫn trong đó cả những
cục máu đen... Phong đang chống tay trên sàn, dường như thuốc giảm đau chỉ vô
tác dụng. Máu vẫn tràn ra từ miệng cậu.
- Nguy kịch quá rồi! Cậu chủ cần nhập viện. Ngay lập tức!
- Không! - Dù đang vô cùng đau đớn, Phong vẫn quyết liệt
phản đối. Cơn xuất huyết ngày càng nhiều... mọi việc đang vượt khỏi tầm kiểm
soát của cậu.
- Kết thúc rồi...
- Không! Cậu chủ không thể buông xuôi như thế! Em đã liên
lạc với bệnh viện thành phố rồi, cũng đã yêu cầu đưa chuyên gia nước ngoài về. Còn
một cách để cứu được cậu chủ...
- Không thể!
- Có thể! Phẫu thuật thay tim nhân tạo! Dù phần trăm
thành công rất nhỏ nhưng vẫn còn hy vọng...
- Ta sống? Làm gì? Để chờ cô ấy chĩa súng vào ta? Hay chờ
ngày... vào ngục tù...
Wind sững người, họng hắn nghẹn lại. Bỗng, hắn quỳ phịch
xuống
- Cómột điều tôi thực sự muốn nói với cậu chủ. Bộ óc của
cậu chủ... khiến tôi khâm phục! Vô cùng!
Hắn cúi đầu, trong hắn tràn đầy lòng kính trọng. Khá lâu,
Wind đứng dậy, quay người bước ra cửa.
...
6 giờ sáng.
- Cô chủ đã sẵn sàng chưa?
Băng vuốt lọn tóc dài lên trước rồi quay lại nhìn Zan. Hôm
nay nhỏ không trang điểm, cũng không ăn vận quyền quý. Nhỏ trở lại con người
lần đầu tiên bước vào khu biệt thự này. Váy trắng. Tóc xõa dài. Tim Zan đập
lệch một nhịp.
- Cô chủ thế này... Thực sự rất đẹp. À, Tôi thấy thứ này
ngoài cửa... - Zan bước đến, chìa tay ra trước mặt Băng. một mảnh ghép nằm yên
trên bàn tay hắn.
Băng cầm mảnh ghép lên.
- Ngươi biết nó là gì không?
- Một mảnh ghép trong bộ xếp hình.
- Sai rồi. Là thứ đã đánh mất. Và giờ, tìm lại... thì đã
quá muộn! - Băng nghiêng tay, mảnh ghép rơi xuống. Nhỏ bước đi, dẫm lên nó,
lòng không gợn chút cảm xúc.
- Ta... nhờ ngươi một việc, được không?
- Bất cứ điều gì, chỉ cần không hại đến ông chủ!
- Ngươi làm hay không thì tùy. Nhưng việc này khiến tính
mạng ta... phụ thuộc vào ngươi!
- Cô chủ...
Băng bước trên hành lang. Sắp đến lúc rồi! Nhỏ đã buộc
chặt lòng mình lại, đã làm mọi cách để một lần nữa hóa trái tim mình thành băng.
Ánh mắt nhỏ lạnh tanh. một thoáng nào đó, hình ảnh người con trai ấy hiện về...
nhưng tan biến trong phút chốc.
- Khoan! Khoan đã!
Wind lao tới, đứng chặn trước Băng. Hắn dừng lại, thở dốc.
- Cô... cô đang tới phòng ông chủ?
Băng nhìn Wind, chờ một lời thông báo:
- Tôi muốn nói chuyện với cô... về cậu hai!
- Nếu về hắn thì tôi không muốn nghe!
- Rốt cuộc... tình cảm thực sự của cô là thế nào? Cậu hai
thực sự rất yêu cô!
Băng bước sang ngang, lướt qua mặt Wind:
- Chẳng có ý nghĩa gì...
Băng lạnh lùng bước đi. Kế hoạch trả thù nhỏ thực hiện
suốt mười năm nay đã sắp
đến hồi kết. Nhỏ quá mệt mỏi rồi... Nhỏ không muốn bất kì điều gì cản đường
mình... Với nhỏ, gặp Chấn Phong... là một sai lầm!
- Sao cô có thể lạnh lùng như vậy? Cậu hai đã quá nguy
kịch rồi!
Wind dứt lời, Băng hơi sững lại. Nếu giờ nhỏ quay đầu, có
thể nhỏ sẽ mất hết. Nếu giờ nhỏ quay đầu, có thể nhỏ sẽ phải từ bỏ hết... Tàn
nhẫn! Nhỏ dặn lòng phải thật tàn nhẫn. Nhỏ nghĩ đến Hunter, nghĩ đến cái chết
đau đớn của mẹ, nghĩ đến người chị gái chưa một lần nhận nhau. Nếu có trách,
chỉ có thể trách Chấn Phong... được sinh ra bởi một con ác thú! Băng hít một
hơi dài, nhỏ bước tiếp.
Wind lắc đầu:
- Cô điên rồi! Nếu không có cậu hai cô đã chết từ lâu. Vì
muốn cứu cô mà cậu hai mới nguy kịch thế này! Cô mới chính là kẻ ác nhân máu
lạnh! - Giọng Wind gằn xuống.
Băng bước chậm lại. Nhỏ không hiểu Wind đang nói gì. Vì
cứu nhỏ nên Chấn Phong mới nguy kịch? Nhỏ dừng chân, từ từ quay đầu.
- Nói... gì vậy?
- Cô nghĩ căn bệnh của cô tự nhiên khỏi sao? Nhờ ai mà cô
có thể sống khỏe mạnh thế này? Trong thứ thuốc cô tiêm vào người cô để kháng
bệnh, 90% là máu của cậu hai!
- Sao cơ?
- Để cứu cô, cậu hai đã tiêm nọc rắn vào người. Cậu ấy
dùng tim mình để lọc chất độc, “nuôi” máu làm thuốc cho cô. Tình trạng cậu hai
giờ nguy kịch lắm rồi!
Băng sững sờ... Tim nhỏ thắt lại...
- Tôi muốn cậu hai phẫu thuật thay tim nhưng cậu ấy không
đồng ý! Cô nghĩ là vì ai? Cô nghĩ... Cô... Tôi chưa nói hết...
Tai Băng không nghe lọt lời nào của tay quản lý. Nhỏ
guồng chân chạy đi. Băng sợ sẽ quá muộn. Băng sợ sẽ đánh mất người con trai ấy.
Nhỏ dặn lòng tàn nhẫn, nhỏ tự nhủ phải thực hiện kế hoạch bằng mọi giá. Nhưng
nhỏ nhận ra... dù yêu Phong là sai lầm... thì nhỏ cũng đã yêu Phong quá nhiều!
Người con trai ấy đã hi sinh tất cả vì nhỏ... đã yêu nhỏ bằng tình yêu cao
thượng và mãnh liệt đến thế! Tim Băng quặn lên khi nghĩ về Phong, về những điều
cậu phải chịu đựng.
Rầm!
Cửa phòng 102 mở toang. Băng thở dốc, lòng nhỏ dịu đi khi
thấy Phong vẫn còn sống. Nhỏ bước vào. Phong lập tức nhận ra sự xuất hiện của
Băng. Cậu vội vàng kéo hộp thuốc trận lên vũng máu còn mới rồi đứng dậy. Cậu
không muốn người con gái ấy biết về tình trạng của mình. Băng đối diện với
Phong, vẫn thở hổn hển, nhỏ nhìn Phong trân trân như sợ cậu sẽ biến mất.
- Em muốn nói với tôi điều gì à?
Bỗng... Băng vươn tay, ôm chầm lấy Phong! Cậu sững người:
- Em sao vậy?
- Đừng nói gì cả! Để thế này đi... Một lát thôi...
Tay Băng víu chặt áo sơ mi Phong, nhỏ như đứa trẻ giữ khư
khư thanh kẹo mình thích, không muốn ai chạm vào, sợ sẽ bị cướp mất. Phong chưa
kịp hiểu gì nhưng cậu cảm nhận được... nhịp đập rất nhanh nơi lồng ngực Băng,
vòng tay nhỏ đang ôm cậu rất chặt. Trong phút chốc, tay Phong cũng đưa lên vuốt
nhẹ những lọn tóc dài...
- Đã xảy ra chuyện gì với em vậy?
- Đáng ghét! Xấu xa! Sao anh làm vậy? Em đâu có đáng để
anh làm vậy? Em được sống, còn anh sẽ chết sao?
- Em...
- Đổi mạng mình cho em... Anh nghĩ em sẽ vui, sẽ biết ơn
anh?
- Em... không phải muốn tôi chết sao? Em từng nói... muốn
tôi đau đớn và bị giày vò?
- Đồ ngốc! Anh là đồ ngốc! Biết khi nói ra những lời đó
em đau đến thế nào không? Tại anh! Tất cả là tại anh! Tại sao... em lại yêu anh
nhiều thế này...
- Em... thật lòng đấy chứ?
Băng khẽ đẩy Phong ra, ngước mắt nhìn cậu
- Thế anh nghĩ... “đêm đó” là trò đùa à? Hay anh định... rũ
bỏ trách nhiệm?
Phong chau mày, không ngờ Băng có thể nhắc đến “đêm đó”
một cách bình thản như vậy.
- Loạn luân đấy, em gái à! - Cậu nói với vẻ còn bình thản
hơn, chỉ như đưa ra một lời bình luận.
Băng đẩy mạnh Phong ra, nhỏ bực bội:
- Ý anh là anh thực sự muốn chối bỏ trách nhiệm?
- Tôi chỉ sợ... ngày mai em lại thay đổi! Em biết mà... Dù
em là ai, em gái hay gì đi nữa, tôi vẫn sẽ yêu em!
- Cùng rời khỏi chốn này nhé! Sau khi mọi việc kết thúc...
Phong đã nói cậu sẽ chờ, dù mất cả đời cậu vẫn sẽ chờ... để
đưa người con gái cậu yêu đi thật xa. Nhưng lúc này, dẫu đó chính là điều Băng
muốn...
- Không! Tôi... không thể đi cùng em nữa...
- Anh... nói gì vậy?
- Tôi... sẽ không sống được bao lâu nữa... sẽ không thể
bảo vệ được em...
Phong nhìn ra chỗ khác. Cậu không thể nhìn thẳng vào
người con gái ấy. Để đứng đây, nói chuyện với Băng thế này, cơ thể cậu đang
phải gồng lên chịu đựng.
- Làm phẫu thuật đi! Phẫu thuật thay tim! Em chưa cho
phép thì anh không được chết! Anh phải có trách nhiệm với em!
- Tôi xin lỗi... Quá muộn rồi...
- Anh đừng tùy tiện nói ra cậu đó! - Băng gắt lên - Anh
phải làm phẫu thuật. Anh phải sống!
- Tôi hiểu cơ thể mình hơn bất kì ai. Vô ích thôi.
Bỗng, Băng tiến sát lại gần Phong. Hai tay nhỏ đưa lên
túm lấy cổ áo cậu, siết lại. Phong buộc phải quay lại nhìn nhỏ
- Em...
- Anh sẽ sống! - Băng gằn từng chữ. - Anh phải làm phẫu thuật!
- Sao phải làm khi biết chắc sẽ thất bại?
- Em nói là anh phải làm! Và anh sẽ sống! - Tay Băng siết
mạnh hơn, nhỏ kéo Phong xuống. Hai ánh mắt chạm nhau, khoảng cách giữa bóng tối...
rất gần.
- Tôi... không... thể! - Dẫu trong bóng tối, Phong vẫn
cảm nhận được... làn môi ấy đang gần cậu đến mức nào.
- Anh phải làm! - Băng tiếp tục ra lệnh, tiếp tục kéo
Phong xuống... gần hơn.
- Không!
Dù không muốn tranh luận kiểu này nhưng Băng đang buộc
Phong phải làm điều đó. Cậu vẫn kiên quyết, nhưng giọng nói thì bắt đầu... nhẹ
dần.
- Lâm Chấn Phong! Em hỏi lại lần cuối cùng. Anh... sẽ làm
phẫu thuật, và sẽ sống, phải không?
Phong không thể trả lời... Môi Băng đang ép lên môi cậu,
đẩy tiếng nói của cậu trở ngược vào trong. Đây là lần thứ hai, Băng thực sự chủ
động. Trong tim Phong, cơn đau đang tan biến...
- Phải không? - Băng hỏi lại...
Giọng nói ấy làm Phong khuất phục. Đôi môi ấy làm Phong...
“Say”!
- Ừ... Bất kì điều gì em muốn!
Khóe môi Băng khẽ thoáng qua một nụ cười đắc thắng:
- 5 giờ chiều mai. Cầu Yu Heda!
Khoảnh khắc này, họ rời xa nhau... để lại một lời hẹn. Cả
hai đều hiểu, không gì đảm bảo họ có thể gặp lại nhau. Mỗi người sẽ phải đối
diện với một mối nguy hiểm, nguy hiểm với tính mạng chính mình. Nhưng họ vẫn
đặt ở nhau một niềm tin lớn, niềm tin từ tình yêu mãnh liệt đang cháy trong họ.
Họ quá khác nhau. Họ ở hai thế giới riêng biệt. Họ sinh ra bởi hận thù. Nhưng
chẳng còn gì quan trọng nữa. Có thể chính là định mệnh... Nhưng khi con người
thay đổi, định mệnh cũng sẽ đổi thay...
Tử thần đang chờ họ... và họ... đang chờ nhau...

