Nữ hoàng và kẻ cướp - Chương 06 - Phần 1
Chương 6
Đừng ràng buộc lẫn nhau
Cuộc
sống của người đàn ông này chính là không ngừng chinh phục những điều mới mẻ,
cô thích nhìn thấy anh năng động sôi nổi, nhìn thế giới bằng con mắt đầy tự
tin, chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ dừng bước bên cạnh mình,
trở thành một người chồng bình thường không chút hoài bão như bao người đàn ông
khác.
Thành Chí Đông đến vội vàng đi cũng vội
vàng, sáng hôm sau anh phải ra sân bay từ rất sớm.
Nói là dành cả ngày để đi kiểm tra sức khỏe
tổng thể, nhưng buổi sáng cô cũng tới văn phòng sắp xếp công việc. Sau khi xong
xuôi đến được bệnh viện cũng đã là một giờ chiều.
Cũng may bác sĩ Diệp Tề Mi hẹn hôm nay
chính là bạn cô, vừa bước xuống xe cô vừa gọi điện cho bạn.
Bác sĩ Lí Vân là chị học khoá trên với cô
hồi trung học, hai người đã quen biết nhiều năm, ban đầu chị ấy làm pháp y, sau
chuyển ngành sang làm bác sĩ bình thường.
Chị ấy kết hôn sớm, cuộc sống gia đình hạnh
phúc viên mãn nên cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với tất cả những phụ nữ
chưa kết hôn trên thế giới này, vài năm trước đã tích cực lo lắng cho việc đại
sự cả đời của cô, vì chuyện đó mà Diệp Tề Mi không dám chủ động liên lạc với
chị bạn học này nữa.
“Em đến rồi à, chị đã chuẩn bị xong cả rồi.
Đã thông báo cho tất cả những bác sĩ nam còn độc thân ưu tú nhất trong bệnh
viện, bọn họ đang rất háo hức, mong chờ sự xuất hiện của em. Phải rồi, có một
anh chàng tiến sĩ vừa từ nước ngoài trở về, chuyên nghiên cứu về xương sống, là
chuyên gia nhất nhì trong nước, lại đẹp trai nữa”.
Đầu dây bên kia ha ha cười lớn, Diệp Tề Mi
cũng nhoẻn miệng cười, trả lời rất rõ ràng: “Không cần đâu chị, giờ em đã có
người chăm sóc rồi”.
Phải đến mười phút sau Diệp Tề Mi mới nhận
ra là mình đã lỡ lời.
Lí Vân trước kia vốn là bác sĩ pháp y, cuộc
sống đầy kích thích. Sau khi chuyển ngành, hàng ngày chỉ khám cho bệnh nhân đau
đầu sổ mũi, buồn tẻ đến mức khiến chị than vắn thở dài suốt. Lâu lắm mới có một
đề tài buôn dưa hấp dẫn thế này, đối tượng lại còn là nhân vật có tiếng trong
giới tư pháp Diệp Tề Mi, sao chị có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Vì thế, chị luôn
theo sát cô trong suốt quá trình kiểm tra sức khỏe, hai mắt sáng long lanh.
Bị hỏi tới phát đau đầu, Diệp Tề Mi đành
trả lời qua loa vài câu, ngược lại chị bạn học lại rất nhiệt tình, “Trời ơi,
hai người đã quen nhau cả nửa năm rồi, lần trước chị có làm mối cho một cô y tá
trong viện, ba tháng sau đã kết hôn luôn, thời đại bây giờ người ta làm cái gì
cũng phải nhanh, Tề Mi, bao giờ thì mời chị uống rượu mừng đấy?”.
Gì kia? Diệp Tề Mi hoàn toàn không hiểu tư
duy của chị bạn, ngớ người ra hỏi: “Tại sao phải kết hôn?”.
Hả? Như nghe thấy người ngoài hành tinh nói
chuyện, Lí Vân cũng ngớ người hỏi lại: “Không kết hôn thì yêu làm gì?”.
Y tá đi tới, “Chị Diệp, giờ mời chị qua
khám phụ khoa”.
“Chị, em đi đây”. Cứu tinh tới rồi, Diệp Tề
Mi lập tức đứng dậy đi theo y tá.
Sau khi kiểm tra toàn bộ cũng mất gần hai
tiếng đồng hồ, Lí Vân kéo cô vào trong văn phòng của mình, khép cửa lại rồi
trừng mắt nhìn cô.
Than thầm trong lòng, Diệp Tề Mi chỉ chỉ ra
ngoài cửa: “Chị, chị không phải cứu người sắp chết, giúp người bị thương sao?”.
“Đừng có đánh trống lảng, hôm nay là ngày
nghỉ của chị, vì em chị mới đến”.
Tốt thế sao? Cô hơi cảm động, lập tức chân
thành cảm ơn chị, “Thật ngại quá, em mời chị ăn cơm nhé, giờ đi luôn được
không?”.
“Cơm thì phải ăn rồi, nhưng không cần vội”.
Lí Vân phẩy tay, tiếp tục nói: “Tề Mi, em cũng biết chị biết ơn mẹ em thế
nào…”.
Không phải chứ? Lại nữa rồi, mặt Diệp Tề Mi
tối sầm. Mẹ cô là giáo viên trung học, năm đó khi Lí Vân còn đang đi học, ba mẹ
không hợp nhau nên động chút là cãi vã, ẩu đả, chị lại học rất giỏi, mẹ cô yêu
mến cô học sinh này vô cùng, vì thế thường xuyên đưa chị về nhà để chị có nơi yên
tĩnh ôn thi tốt nghiệp, sau đó Lí Vân thi đỗ đại học Y một cách thuận lợi, mọi
người vẫn thường xuyên qua lại hỏi thăm nhau, tình cảm của chị và người nhà cô
rất tốt.
Cô mở miệng định nói thì Lí Vân đã khoát
tay: “Lần trước chị về thăm cô, cô nói giờ chẳng thiếu thứ gì, chỉ lo việc
chồng con của em, chị đã hứa với cô là nhất định sẽ giới thiệu cho em một chàng
trai tốt. Em có người yêu không nói với chị cũng không sao, nhưng tại sao lại
nói không kết hôn? Lẽ nào anh chàng đó có vấn đề?”. Lí Vân nói một hồi rồi bắt
đầu suy diễn lung tung.
Diệp Tề Mi liếc nhìn tờ báo đặt trên bàn,
tiêu đề to in đậm, “Đàn ông trung niên đã có vợ lừa tình thiếu nữ trẻ ngây thơ
chưa có gia đình”. Cô vẫn được tính là thiếu nữ trẻ ngây thơ chưa có gia đình
sao? Bao nhiêu người đàn ông trung niên nhìn thấy cô đều vắt chân lên cổ mà
chạy, cô muốn họ lừa còn không được ấy chứ.
Diệp Tề Mi thở dài, chị à chị rất tốt, chỉ
có điều chúng ta đang ở hai thế giới khác nhau, nên có nói cũng không hiểu
được…
“Không phải, chẳng qua bọn em đều rất hài
lòng với mối quan hệ hiện nay, thấy không cần thiết phải kết hôn”.
Nói vậy là sao? Nghe như sét đánh giữa trời
quang, Lí Vân túm lấy cô ra sức khuyên bảo: “Kết hôn sẽ có cảm giác an toàn,
không kết hôn em không nghĩ đến sau này sao?”.
Cô nhìn lại chị với ánh mắt lạ lẫm, “Kết
hôn thì không cần lo sau này sao? Hai người đều rất bận, cũng không thể thay
đổi cuộc sống và công việc vốn có của mình, có thể ở bên nhau thì cứ thế mà tận
hưởng, thời gian còn lại không can thiệp vào cuộc sống của nhau, không nên vì
một người khác mà miễn cưỡng bản thân mình, mối quan hệ như thế chẳng phải rất
tốt hay sao?”.
Không còn gì để nói, Lí Vân đã bị đánh gục
hoàn toàn bởi đống lý luận dài tràng giang đại hải của cô. Một lúc sau, chị mới
tiếp tục: “Không đúng, suy nghĩ của em có vấn đề”.
“Thôi được rồi”, cô thừa nhận luôn, “Em có
vấn đề, giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?”.
Vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Lí Vân chợt nhớ
ra một chuyện quan trọng hơn: “Đi ăn cơm, Vương Khải nhà chị đã đặt chỗ rồi,
chút nữa bác sĩ Mai sẽ đưa chúng ta tới đó”.
“Sao lại phải đưa đi? Em lái xe tới đây
mà”.
“Không phải chị đã bảo em đừng lái xe đến
sao? Không đi xe của em, cứ để lại đây cũng được”.
Lí Vân suýt chút nữa thì hét ầm lên, lần
này chị đã quyết tâm phải tiêu thụ được cô em học khóa dưới khiến mọi người
đứng ngồi không yên này ra thị trường, đã dặn đi dặn lại là đừng lái xe tới,
làm gì có anh chàng nào lại thích một cô gái vừa ăn cơm xong đi ra ngoài tự
mình lái xe phóng vút đi, đến cơ hội làm người hộ tống cũng không có. Vừa rồi
nghe cô em nói đã có bạn trai chị rất mừng, giờ sau khi hiểu được tình hình,
cho dù có phải đẩy phải kéo cũng phải đưa cô ấy trở về thế giới bình thường.
Bị chị kéo ra ngoài, Diệp Tề Mi vội vàng
ngăn cản: “Em còn chưa lấy kết quả kiểm tra sức khỏe mà”.
“Không nhanh thế đâu, phải ngày mai”.
“Bác sĩ Mai là ai? Em không ngồi xe người lạ lái”.
“Người ta là tiến sĩ tốt nghiệp đại học Harvard, chuyên gia về cột sống,
người khác muốn còn không có cơ hội mà ngồi kia kìa”.
Hả? Diệp Tề Mi cố đứng lại, nếu không phải hành lang có nhiều người đi lại,
thì cô đã ôm chặt lấy cây cột gần đấy để thể hiện sự phản kháng rồi, “Em không
muốn, em chỉ đi ăn với chị thôi”.
Lí Vân đứng lại, quay đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Em không ăn? Vậy tối nay
chị sẽ đi gặp cô, rồi cùng họ tới thăm em cả thể”.
Không phải chứ? Đem ba mẹ ra gây áp lực với cô, Diệp Tề Mi đau đầu quá.
Bác sĩ Mai đeo kính gọng vàng, da trắng, nói năng từ tốn, trông rất nho
nhã. Mới ba mươi tuổi đã trở thành một chuyên gia về cột sống đầy uy tín, cũng
gọi là có công danh sự nghiệp.
Đời người được cái này thì mất cái kia, cái giá phải trả cho thành công
ngày hôm nay là suốt mấy năm liền cuộc sống của anh chỉ gắn liền với con đường
từ bệnh viện tới trường từ trường tới bệnh viện, chỉ hai nơi đó, rất có quy
luật.
Phạm vi sống nhỏ, những người anh tiếp xúc hàng ngày đa phần là các chuyên
gia học giả đã có tuổi, vì thế mà cho tới hôm nay chiếc ghế bên trái ghế lái
vẫn còn trống, anh cảm thấy rất cô đơn.
Lần này nhận lời mời về nước công tác, ngoài việc thấy phát triển sự nghiệp
ở trong nước rất tốt ra, còn nguyên nhân khác lớn hơn đó là ba mẹ già của anh ở
nhà đã coi việc anh tới giờ chưa kết hôn là việc làm bất hiếu, chỉ còn thiếu
nước cầm bảng đến công viên Nhân Dân thay con tham gia hoạt động xem mặt tập
thể nữa thôi.
Hoạt động đó anh cũng có may mắn được mục sở thị một lần, hàng trăm ông già
bà cả đầu tóc bạc phơ cầm theo một tấm bảng trên đó liệt kê một loạt nào là tên
tuổi, chiều cao, cân nặng, thu nhập… của con mình đi lại quanh công viên, đương
nhiên bên trên có dán cả ảnh.
Nghĩ đến ngày mình cũng bị đem ra mổ xẻ trước bàn dân thiên hạ như thế, anh
không thể giậm chân đứng im được nữa, gật đầu đồng ý hoàn thành sứ mệnh lịch sử
của mình.
“Bác sĩ Mai, chào anh”. Vài cô y tá đi qua chào anh, anh cười đáp lại rồi
đi thẳng về phía trước, bọn họ tươi cười vẫy tay với anh.
Quẹo qua góc hành lang anh nhìn thấy ngay bác sỹ Lí người giúp anh bố trí
bữa cơm hôm nay đang dắt theo một cô gái đi rất nhanh, lưng cô gái lạ đó nhỏ
nhắn nhưng khá thẳng, bị kéo đi như lao về phía trước, chiếc đai áo sơ mi không
tay bay phấp phới, khiến người ta không thể rời mắt.
Không phải chưa từng gặp người đẹp bao giờ, nhưng cô ấy quả là có một cột
sống thật hoàn hảo! Cô ấy chắc chắn từ nhỏ đã quen ngẩng đầu ưỡn ngực, bệnh
nghề nghiệp lại tái phát rồi.
Anh bất giác bước nhanh hơn, vừa đi vừa gọi: “Bác sĩ Lí”.
Lí Vân quay đầu lại kinh ngạc, “Bác sĩ Mai, cậu đến rất đúng lúc”, chị vừa
chào hỏi anh vừa phải nắm chặt tay Diệp Tề Mi như sợ cô thừa cơ chạy mất.
“Tề Mi, vị này là Mai Dật, bác sĩ Mai, đây là Tề Mi, em học khóa dưới với
tôi”.
Cổ tay bị nắm rất chặt, nghe thấy tiếng người ta chào Diệp Tề Mi cũng quay
đầu lại nhìn người đàn ông kia một cái.
Thở dài, việc đã đến nước này, cô đành đưa tay ra trước, “Bác sĩ Mai, chào
anh, rất vui được biết anh”.
Mặt trời đang rất đẹp, ánh nắng xuyên qua dãy cửa kính trên hành lang,
chiếu lên những ngón tay thon nhỏ, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, nhìn sáng trắng
của cô ấy.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy, rõ ràng máy lạnh trong bệnh viện vẫn
đang chạy tốt, vậy mà Mai Dật lại chảy mồ hôi.
Đặt chỗ ở nhà hàng Nhật, phòng ăn nhỏ mà trang nhã, tường được trang trí
bằng những bức tranh Ukiyo-e(*). Diệp Tề Mi liền ngồi xuống trước bức tranh
tường đó, ăn món cá biển mỏ dài một cách từ tốn, Mai Dật ngồi đối diện, chăm
chú quan sát cô tới mức quên cả động đũa.
(*) Dịch ra tiếng Việt nghĩa là “Những bức
tranh của thế giới nổi” là một loại tranh trên gỗ của Nhật Bản ra đời trong
khoảng thế kỷ từ 17 đến 20, trong đó mô tả những chủ đề về phong cảnh, những
câu chuyện trong lịch sử, về các nhà hát hay các khu vui chơi giải trí.
Lí Vân và chồng nói chuyện một lúc mới cảm thấy hình như có gì không ổn, đã
gần ăn xong bữa cơm nhưng hai người kia chẳng nói với nhau được mấy câu. Lí Vân
nháy mắt, Vương Khải lập tức hiểu ý vợ, lập tức đứng dậy nhăn nhó như có lỗi:
“Haizz, vợ chồng tôi còn có việc, chắc phải đi trước, hai bạn cứ từ từ dùng
bữa”.
“Em cũng phải đi rồi, ngày mai còn phải đi làm, bữa cơm này em mời”.
Diệp Tề Mi còn thẳng thừng hơn, nói xong đứng dậy luôn.
Phục vụ bàn nghe thấy nói thanh toán liền cầm một khay nhỏ đi tới, mặc dù
mặc kimono, nhưng bước chân lướt nhẹ như sương khói.
Mai Dật nắm lấy cơ hội: “Để tôi, cô Diệp, nếu vợ chồng bác sĩ Lí có việc,
vậy chút nữa cho phép tôi tiễn cô về?”.
Ý nghĩ đầu tiên là muốn mở miệng từ chối, nhưng chân đột nhiên đau nhói,
bàn chân dưới gầm bàn đang bị một bàn chân khác giẫm lên, cô ngẩng đầu lên bắt
gặp ánh mắt đầy uy hiếp của Lí Vân, miệng như đang nói “Cô giáo Tiền”.
Ây! Chị à, em phục chị rồi đấy.
Sau khi bóng hai vợ chồng Lí Vân cười cười vẫy tay khuất khỏi tầm mắt, Mai
Dật vừa lái xe vừa cổ vũ bản thân mở miệng bắt chuyện, nhưng giọng nói bên cạnh
đã vang lên: “Bác sĩ Mai”.
“Cứ gọi tôi là Mai Dật”.
“Xe tôi để ở bệnh viện, có thể đưa tôi về đó lấy xe không?”.
Ừm... cô gái này rất có khí chất, anh cảm thấy có áp lực. Nhưng trước khi
bác sĩ Lí rời đi có dặn, nếu thích Diệp Tề Mi thì nhất định phải theo đuổi thật
quyết liệt. Lại một lần nữa phải lấy hết dũng khí, Mai Dật nói: “Muộn thế này
rồi, để tôi đưa cô về”.
“Sáng sớm mai tôi phải đi làm, còn phải qua bệnh viện để lấy kết quả kiểm
tra”.
“Khoảng mấy giờ? Ngày mai là ngày nghỉ của tôi, có thể qua đón cô đi làm,
tiện thể mang kết quả kiểm tra qua cho cô luôn”.
Nghe thấy anh nói vậy cô hơi quay người lại, tròn mắt nhìn thẳng vào anh:
“Như thế thì phiền phức quá”.
“Không sao, tôi đâu có thấy phiền”. Anh mỉm cười.
Không thể thương lượng. Môi cô hơi mấp máy rồi cất giọng rất rõ ràng: “Xin
lỗi, nhưng tôi thấy rất phiền”.
Biểu hiện của cô rất kiên quyết, Mai Dật bị hạ gục hoàn toàn.
Chỉ là ăn bữa cơm thôi nhưng Diệp Tề Mi cảm thấy rất mệt mỏi, đến việc thở
cũng rất mệt nhọc, cuối cùng cũng được yên tĩnh một mình.
Diệp Tề Mi ngồi vào xe khởi động máy, với lấy tai nghe đeo lên tai và bấm
điện thoại, tiếng chuông đầu dây bên kia đổ vang, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
“Bảo Bảo, anh đang họp, chút nữa anh gọi lại cho em được không?”. Thành Chí
Đông nhấc máy, giọng anh rất nhỏ.
Sáng vừa mới bay sang, buổi chiều gọi điện cho anh còn nói vừa đến nhà máy,
đến lúc này vẫn còn làm việc, anh đúng là người thép, “Được, vậy anh họp đi”.
“Đợi chút, em đang làm gì? Đã ăn cơm chưa?”.
“Em ăn rồi, chẳng phải anh đang họp sao? Còn nói nữa”.
Anh trả lời đơn giản: “Họ là người Việt Nam, không hiểu tiếng Trung đâu”.
Diệp Tề Mi phì cười, cảm giác tâm trạng thật nhẹ nhõm, “Thôi nhé, anh họp
đi”.
Thành phố này ngày đêm đều phồn hoa náo nhiệt, giờ mặc dù đã khá muộn,
nhưng xe cộ vẫn đi lại tấp nập. Cả ngày bận rộn, buổi chiều lại phải ở bệnh
viện chịu đựng đủ cuộc kiểm tra, tối thì vô cớ bị lôi đi ăn một bữa cơm mà
chẳng biết mình đang ăn gì, nhưng lúc này hai bên đèn đường loang loáng lướt
qua, bên tai vang lên mấy câu chuyện trò ngắn ngủi bình thường nhưng lại khiến
khóe môi cô khẽ mỉm cười, nhìn gì cũng thấy vui mắt.

