Mưa nhỏ hồng trần - Chương 29

Chương
29

Quen mà
lạ

Cô sắp mất
anh rồi sao? Thái độ bất cần của Tiêu Dương khiến Thiên Trần lòng đau như xé,
chớp mắt họ đã trở thành xa lạ?

Nghiêu Vũ liếc trộm anh, hai người vẫn
cùng ăn cơm như trước, thói quen cũng không thay đổi, nhưng anh có còn là Đồng
Tư Thành ngày xưa?

Mấy
ngày nay Thiên Trần đặc biệt không vui. Hôm nay viết bài suýt nhầm lẫn thứ tự
tên các vị lãnh đạo, bị chủ biên quạt cho một trận, cô biết mình sai, cúi đầu
nghe mắng.

Buồn bã gọi điện cho Tiêu Dương, đã đau
đầu vì chuyện trong nhà, công việc lại không thuận, cô nhớ Tiêu Dương.

Thiên Trần như con chim sẻ bị ướt cánh
trong mưa, lao đến muốn nấp dưới cánh Tiêu Dương. Sáu năm, cô đã quen có gì phiền
phức là đi tìm anh. Giọng nói dịu dàng của anh, sẽ khiến dòng nước hung dữ trở
lại hiền hòa, khiến bão tố thôi gầm thét.

Nhưng điện thoại hôm nay không đem lại
an ủi như cô mong đợi, đầu bên kia vẫn truyền đến tiếng xóc bài, lọc xọc khô cứng
chích vào tai. Thiên Trần bỗng thấy mệt mỏi đã rời, lặng yên một lát, nhẹ nhàng
hỏi anh: “A Dương, anh lại chơi bài?”.

“Ừ, với khách của công ti”.

Tiêu Dương bối rối, “Thiên Trần, xong là
anh đến tìm em được không, bây giờ thật sự không đi được”. Tiếng giục ra bài vọng
vào trong máy.

Hôm nay đúng là chơi với khách, mấy vị đều
là người quen cũ của công ti, hôm nay nhận của họ một đơn hàng, công việc xong
xuôi, có người đề nghị chơi vài ván. Đồng Tư Thành không chơi, chỉ có Tiêu
Dương nghênh tiếp.

Tiêu Dương rất vui, cứ đà phát triển hiện
nay của công ti như Đồng Tư Thành nói, trong vòng một năm là đã tương đối khả
quan. Đồng Tư Thành cũng từ bỏ ý định đi làm ở trung tâm phần mềm. Quyết định
dành toàn bộ tâm sức cho công ti. Hai người phân công, công việc đối ngoại, giao
cho Tiêu Dương, Đồng Tư Thành chuyên phụ trách kĩ thuật và khai thác sản phẩm.
Tính cách hai người một trầm tĩnh, một sôi nổi, phối hợp khá ăn ý.

Tiêu Dương rất nóng lòng muốn thấy kết
quả, sớm xóa bỏ thành kiến của bố mẹ Thiên Trần với anh. Dạo này Thiên Trần
càng quyến luyến anh, anh biết gia đình gây áp lực rất lớn đối với cô, nhưng mỗi
lần nghe cô than thở, bố mẹ cô lại so bì con cái nhà nọ nhà kia. Dù kiên nhẫn đến
mấy Tiêu Dương cũng thấy mệt mỏi.

Anh thở dài, “Xong là anh đến tìm em ha?
Đợi tí... tôi đập!”.

Thiên Trần thấy anh nói chuyện với cô vẫn
không quên chơi bài, cảm thấy tim mình như từ trên cao rơi thẳng xuống, đập vào
mặt đất, bắn lên hỏa khí quay cuồng, nỗi tủi hờn bất chợt bùng lên: “Em ghét
anh ham hố trò đó, Đồng Tư Thành cùng làm với anh, sao anh ấy không như anh?”.

Giọng Thiên Trần trong điện thoại hơi
to, Tiêu Dương “tạch” một tiếng, tắt máy, gượng cười lắc đầu, nói với người
xung quanh, “Phụ nữ là thế, mặc kệ, tiếp tục!”.

Thiên Trần sững người.

Bàng hoàng nhìn di động trên tay không
dám tin. Bằng ấy năm Tiêu Dương chưa bao giờ ngắt cuộc gọi của cô, cho dù buồn
bực anh cũng chưa bao giờ cúp máy khi cô chưa nói hết.

Mắt bỗng cay đỏ, cô cúi đầu bước nhanh
khỏi phòng làm việc, đi thẳng vào công viên gần đó, nỗi uất ức đè lên ngực như
tảng đá, tan thành suối nước mắt nóng hổi trào ra.

Trước đây Tiêu Dương chơi bài, cô giận dỗi
là anh không chơi nữa, vội chạy đến dỗ dành, cho dù ở lại chơi tiếp cũng không
sống sượng ngắt máy như vậy. Sao anh có thể như thế? Cô mới nói một câu, anh đã
phản ứng như vậy? Anh không biết ngày hôm nay cô mệt mỏi thế nào? Sao anh không
nghĩ một chút cho cô? Có thể phũ phàng như vậy?

Khóc một lát, bình tĩnh lại, cô gọi cho
anh, “A Dương, anh có thể không chơi bài nữa không?”.

“Thiên Trần!”. Giọng Tiêu Dương như rên rỉ.
Anh vẫn áy náy vì hành động vừa rồi của mình, thầm nghĩ nhất định cô rất giận,
“Xong việc là anh đến tìm em, được không?”.

“Anh không cần đến tìm em nữa, chúng ta
chia tay!”. Thiên Trần đột nhiên hét lên. Cô bàng hoàng nhìn di động, cô vừa
nói gì?

Điện thoại lặng ngắt, tiếng bước chân
Tiêu Dương đi ra ngoài, “Thiên Trần”.

“Anh đã quên, hôm nay là ngày lễ tình
nhân”.

Tiêu Dương im lặng: “Xin lỗi, anh định
xong việc, sẽ đi tìm em”.

Xong rồi mới tìm em? Đón lễ tình nhân?
Trước đây chưa bao giờ anh quên. Nghĩ tới cú điện bị ngắt giữa chừng, nỗi chán
chường chưa từng có ập đến. Cô chợt nghĩ, có phải nếu chia tay, cả hai đều được
giải thoát?

“A Dương, chúng ta chia tay đi”. Giọng cô run run
uất giận, cơ hồ như vậy mới có thể cứu vãn những lời vừa hét một cách vô thức.

Tiêu Dương trầm ngâm một lát, “Được”.

Được? Anh chỉ nói gọn một chữ?! Sao anh không dỗ
cô? Sao anh không nhận sai, không xin lỗi. Không hứa hẹn từ nay bỏ đánh bài?
Anh đồng ý ngay? Thiên Trần kinh ngạc nghe hơi thở nặng nề của Tiêu Dương trong
máy. Nỗi tủi hổ lại trào lên, uất nghẹn. Cô vội vàng tắt máy.

Cô đã nói chia tay với anh? Thiên Trần sững sờ
giây lát, cuối cùng ý thức được điều mình vừa nói. Nước mắt từng giọt lớn rơi
xuống ngực, cô khóc to, không thể nào kìm chế, anh và cô chia tay! Sao cô có thể
nói chia tay anh. Còn anh lại không níu kéo?! Không dỗ dành, anh thích chơi bài
như vậy, dù chia tay cũng không bận lòng? Chia tay... Thiên Trần một lần nữa
nghĩ đến hai chữ đó, cô lại gọi điện.

Cô không nói, trong điện thoại chỉ có hơi thở và
tiếng nấc.

Tiêu Dương rõ ràng đã rời khỏi đám bài, anh cũng
không nói.

Hai người lặng lẽ cầm máy như vậy.

Trong lòng Thiên Trần có tiếng gào thét, chỉ cần
anh dỗ dành cô. Cô đợi, đợi rất lâu, đầu bên kia vẫn yên lặng. Nước mắt lại
tuôn. Cô tắt máy lần nữa.

Nắm chặt di động trong tay, trên màn hình là ảnh
cô và Tiêu Dương. Anh cười rạng rỡ đôn hậu, khuôn mặt thanh, sáng sủa kề sát
cô, tràn trề sung sướng. Mười phút trôi qua, anh vẫn không gọi lại, anh thật sự
muốn chia tay cô? Nếu là trước đây anh đã gọi điện bảo cô đợi, anh đã chạy đến...
huống hồ, hôm nay là ngày lễ tình nhân! Thiên Trần bất chợt thấy lòng đau thắt,
đau không đứng lên được.

Bầu trời âm u, một trận mưa lớn sắp ập xuống,
lòng cô cũng âm u, trĩu nặng. Vậy là cô mất anh? Sao anh có thể bằng lòng? Không
cần cô nữa? Sự bất cần của Tiêu Dương khiến lòng cô đau như xé. Chớp mắt họ đã
thành xa lạ rồi sao? Cô và Tiêu Dương? Thiên Trần không dám tin, yêu nhau khó
khăn như vậy, chia tay lại dễ dàng như thế.

Cô thẫn thờ, lặng lẽ khóc, lẽ nào tình cảm của cô,
tình cảm của cô và Tiêu Dương không qua được sóng gió như vậy?

Di động đột nhiên đổ chuông. Thiên Trần mừng rỡ,
vội nghe, “Thiên Trần, mình quay về rồi, cậu đang làm gì”.

Là Tiểu Vũ, không phải anh, anh thật sự không cần
cô nữa! “òa” Thiên Trần như tìm được chỗ xả, bật khóc.

Nghiêu Vũ hốt hoảng, vội hỏi: “Thiên Trần, sao thế?
Đừng làm mình sợ!”.

Thiên Trần vẫn nức nở, vừa khóc vừa nói, “Tiểu
Vũ, mình không sống nổi nữa... mình... mình và A Dương chia tay rồi!”.

Chia tay? Thiên Trần và Tiêu Dương chia tay? Có
chuyện gì?! Nghiêu Vũ kinh ngạc, lập tức hiểu ra, “Cậu ở đâu, để mình đến?”.

“Ở bên ngoài!”.

“Bên ngoài là đâu!”. Nghiêu Vũ luống cuống. Không
biết có chuyện gì?

Thiên Trần nức nở, “Cậu có nhà không, mình đến
đó?”.

Cô lau nước mắt, gọi xe đến nhà Nghiêu Vũ. Nghiêu
Vũ mở cửa, mắt Thiên Trần đờ đẫn, mặt trắng bệch như bóng ma, miệng cười thê thảm:
“Hết rồi, Tiểu Vũ!”.

Nghiêu Vũ giật mình kéo cô vào phòng, “Cái gì hết
rồi?”.

“Mình nói là chia tay rồi, mình đã nói chia tay với
A Dương, mình và A Dương chia tay rồi!”. Thiên Trần nhắm mắt, đổ người xuống
giường.

Nghiêu Vũ lấy chăn đắp cho cô, “Nằm một chút cho ấm,
đừng vội, cứ từ từ nói”.

Thiên Trần giơ tay túm lấy cô, bàn tay mảnh dẻ chống
lên người cô, Nghiêu Vũ bất giác rùng mình, đôi tay lạnh ngắt. Thiên Trần nhắm
mắt, môi tím tái, lúc này cô giống như bóng ma. Đột nhiên thấy xót xa. “Thiên
Trần, đừng vội, cậu nói Tiêu Dương như vậy, có khi anh ấy cũng giận. Để mình hỏi
Tiêu Dương, nào ngủ một giấc đi, mình đi một lát rồi về”.

“Anh... anh ấy đồng ý rồi. Không ngờ anh ấy lại đồng
ý! Anh ấy bảo, được!”. Hai hàng nước mắt lại tuôn, Thiên Trần nói như mê ngủ.

Nghiêu Vũ hốt hoảng, cô chưa bao giờ nhìn thấy
Thiên Trần như vậy. Một Thiên Trần hăng hái năng nổ trong công việc, lúc nói đến
Tiêu Dương giọng vẫn dịu dàng, Thiên Trần trong cương ngoài nhu, nhưng chưa bao
giờ suy sụp như thế.

Nhiệt độ trong phòng hình như hơi thấp, Nghiêu Vũ
ớn lạnh rùng mình. Cô nắm chặt tay Thiên Trần nhưng không sao làm cho nó ấm
lên. “Tiêu Dương sai rồi! Để mình đi mắng anh ấy một trận, cậu ngủ đi, phải tìm
hiểu tình hình rồi mới định tội anh ấy, được không? Mình đảm bảo giúp cậu xả hận”.

Dỗ dành Thiên Trần, nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô,
Nghiêu Vũ thở dài, ra cửa gọi cho Tiêu Dương: “Anh đang ở đâu?”.

“Công ti!”. Tiêu Dương rõ ràng cũng khó chịu, trả
lời gọn lỏn.

“Đợi tôi ở đó”.

Nghiêu Vũ vội vàng đi vào công ti của Tiêu Dương
và Đồng Tư Thành, đây là ngôi nhà hai tầng, diện tích gian hàng khoảng hơn hai
chục mét vuông, sắp đặt gọn gàng, xem ra có vẻ không tồi, cô liếc nhanh một lượt,
ánh mắt lướt qua Đồng Tư Thành, tư lự dừng lại ở Tiêu Dương.

Tiêu Dương mặt sa sầm ngồi xuống bàn. Im lặng
nhìn Nghiêu Vũ bước vào.

Lúc này không có khách, Đồng Tư Thành ngồi một
bên chăm chú nhìn cô, cũng không nói gì.

Nghiêu Vũ nhìn Tiêu Dương hít sâu một hơi, nói:
“Anh giỏi thật! Đã đánh bài lại còn tinh tướng? Thiên Trần giận nói một câu anh
liền tắt máy? Vậy là lí gì?!”.

“Nghiêu Nghiêu!”. Đồng Tư Thành khẽ nói, thanh
minh cho Tiêu Dương, “Buổi trưa mới có một đơn hàng, khách là người quen, muốn
chơi, đành phải tiếp, Tiêu Dương bỏ đi sao tiện?”.

Nghiêu Vũ ngẩn người, mắt liếc Tiêu Dương, “Thiên
Trần bị áp lực thế nào không phải anh không biết! Anh cúp máy cậu ấy quá giận mới
nói chia tay, anh liền đồng ý? Một câu dỗ dành cũng không? Chỉ một chữ đã kích
động cậu ấy? Anh có biết Thiên Trần đau khổ thế nào? Nếu quả thật phải tiếp
khách không đi được, sao anh không nói rõ với cậu ấy? Lại có thái độ như thế?
Anh có biết tôi đã nhìn thấy bộ dạng Thiên Trần thế nào không? Anh cứ đợi mà
nhìn cậu ấy khóc đến chết”.

Tiêu Dương mím môi, đôi mắt đen tối sầm. Nghe
Nghiêu Vũ nói liền một hơi, mặt anh lộ vẻ đau đớn.

Nghiêu Vũ thấy bàn tay Tiêu Dương nắm mép bàn, khớp
ngón tay trắng bệch, lại thở dài, “Phụ nữ cần được dỗ dành, anh luôn nâng niu
Thiên Trần như báu vật, làm sao cậu ấy chịu nổi cú sốc này?”.

“Cô ấy ở đâu?”. Tiêu Dương giọng khàn đặc khẽ hỏi.

“Ở nhà tôi, chìa khóa đây!”. Nghiêu Vũ đưa chìa
khóa cho Tiêu Dương.

Anh liếc Đồng Tư Thành một cái, cầm chìa khóa chạy
biến như cơn gió.

Tiêu Dương đi rồi, Nghiêu Vũ mới nhận ra mình
không có chỗ đi, cô đứng ở cửa, hơi bối rối không biết làm gì.

Đồng Tư Thành dịch cái ghế cho cô, “Ngồi một lát
đã!”. Anh quay đi lấy cho cô cốc trà, “Cầm cho ấm”.

Nghiêu Vũ ngồi xuống, đón cốc trà, ôm trong tay.

“Buổi tối muốn ăn gì?”.

“À...”.

“Ăn cá nhé, anh vẫn nhớ em thích ăn cá ở quán đó.
Ăn một chút cho ấm”. Đồng Tư Thành quyết định luôn. Anh nhìn cô, ánh mắt cười
cười, “Ốm thật chứ?”.

“Sao anh biết là ốm giả?”. Nghiêu Vũ cúi
đầu uống ngụm trà, bị nóng bỏng lưỡi, xuýt xoa.

Đồng Tư Thành vội đón cốc trà, đưa cốc của
anh cho cô, “Uống ngụm trà lạnh”.

Nghiêu Vũ làm theo, đầu lưỡi tê rát.

Đồng Tư Thành buồn cười nhìn cô, “Ngốc
quá!”.

Không cần ngẩng đầu, cũng có thể hình
dung sắc mặt anh, vừa buồn cười vừa âu yếm. Ánh mắt anh nhìn cô nhất định là dịu
như nước mùa xuân, nếu trước đây, cô đã lao vào lòng anh nũng nịu, vừa đấm anh
vừa nói: Không phải, không phải, không phải thế!

Nghiêu Vũ tay ôm cốc trà, đầu cúi càng
thấp, kí ức xa xôi, cô chỉ nhớ lại, nhưng không còn xúc động muốn lao vào lòng
anh, thật sự không thể trở lại ngày xưa ư?

Anh không nói vì sao anh biết, chỉ là trực
giác, từ lúc Nghiêu Vũ bước vào công ti anh đã nghĩ vậy, cô đã nhờ bác sĩ cho
giấy xác nhận giả, bệnh án giả, ở nhà nghỉ chơi. Hai mươi ngày, cô đã nghĩ
thông chưa? Anh không biết, cũng không muốn hỏi.

Quán cá bên sông, bầu không khí cũng ấm
nóng. Nghiêu Vũ thầm nghĩ thì ra cô vẫn có thể bình tĩnh đến đây, bình tĩnh
cùng ngồi ăn với Đồng Tư Thành.

“Ăn cá chiên trước!”. Đồng Tư Thành đẩy
đĩa cá đến trước mặt cô.

Nghiêu Vũ vẫn sợ anh hỏi tại sao không
ra bến tàu. Nhưng anh tuyệt nhiên không đả động, hình như không có cuộc chia
tay với cô, hình như không có lần đón cô sau Tết. Anh vẫn chăm sóc cô như ngày
nào, quen thuộc như thói quen đẩy đĩa cá đến trước mặt cô, sau đó mỉm cười nhìn
cô ăn.

Trên mặt Nghiêu Vũ vẫn là nụ cười nhạt.
Đồng Tư Thành quan sát kĩ nụ cười đó, chỉ hai giây Nghiêu Vũ cố định nụ cười
trên mặt, ánh mắt Đồng Tư Thành quét trên mặt cô giống như một thiết bị thăm
dò, cuối cùng anh cầm cốc nước lên uống.

Hai giây nghĩa là gì? Là khoảng thời
gian đủ hai cái chớp mắt, đủ nói một câu, Nghiêu Vũ cảm thấy hai giây đó là sự
khảo nghiệm, khảo nghiệm sự trưởng thành của cô trong hai năm qua, thực ra cô
nên mừng mới phải? Nên đắc ý và hãnh diện vì bạn trai ngày trước vẫn tha thiết
với mình và dùng hư vinh đó thay thế nỗi hoang mang trong lòng! Nghiêu Vũ cúi đầu
tiếp tục ăn, cô phát hiện hành động của mình lại đi trước phản ứng bình thường.

Còn phản ứng tiếp theo khiến cô kinh ngạc,
cô vẫn hưởng thụ những chăm sóc của anh như ngày xưa. Anh gắp cá, rót nước ngọt
cho cô, khuyên cô ăn chậm, cẩn thận bị hóc xương.

Nghiêu Vũ liếc trộm anh, hai người vẫn
cùng ăn như trước, ngay thói quen cũng không thay đổi, nhưng anh có còn là Đồng
Tư Thành ngày xưa?

Đồng Thành không ngẩng đầu, vừa ăn vừa
nói. “Anh ngon hơn cá sao?”.

Nghiêu Vũ giật mình, vội uống một ngụm nước ngọt,
che giấu sự lúng túng bị bắt quả tang.

Anh thở dài, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, nói giọng
chân thành, “Nghiêu Nghiêu, đừng hoảng loạn, không phải ăn với anh bữa cơm nghĩa
là quay lại với anh, em có bằng lòng cùng anh làm lại hay không anh cũng vẫn ở
đây. Chúng ta ít nhất cũng là bạn, hiểu nhau hơn bạn bình thường, không phải
sao?”.

Nghiêu Vũ ngẩng đầu, ánh mắt Đồng Tư Thành quá dịu
dàng, mặt đầy âu yếm. Đôi mắt đó vừa chớp, nụ cười, cùng ánh đèn chìm vào đáy mắt.
Chỉ còn một ngôi sao cô đơn lấp lánh trong đêm đông, sau đó cô nhìn thấy anh cười,
sáng trong như ánh trăng trải trên đồi, khi đám mây tan.

“Đừng nhìn nữa, nhìn thế anh sẽ xấu hổ”. Đồng Tư
Thành nói đùa.

Cô đỏ mặt, cúi đầu, anh lại gắp miếng cá bỏ vào
bát cô, “Cá này em thích nhất, hồi đó thực ra anh cũng thích, nhưng lần nào
cũng nhường em. Mau ăn đi!”.

Nghiêu Vũ không nhịn được cười, hai má ửng hồng,
buột miệng, “Em khác rồi!”.

Đồng Tư Thành cũng nghiêm túc nói, “Anh cũng thế”.

Một nụ cười xóa hết oán thù. Chính là thế sao? Đầu
Nghiêu Vũ nhẹ bẫng, hít một hơi dài, dần dần trở nên sôi nổi. Cô không cần nhọc
lòng suy nghĩ nên như thế nào, chỉ cần làm theo trái tim.

Đồng Tư Thành mỉm cười ngồi nghe cô nói, anh cũng
kể chặng đường hai năm của mình.

Trước đây anh không nói nhiều như thế.

Trên bàn là nồi lẩu nghi ngút khói, tỏa mùi cay
thơm phức, hơi bốc ra lại tản đi, khuôn mặt tươi cười của Đồng Tư Thành lúc ẩn
lúc hiện. Con người là vậy, dù minh mẫn đến mấy cũng có lúc bị sương khói che
phủ. Hai người dường như rất gần nhau. Dường như hiểu lầm tan, dường như không
còn khoảng cách. Nhưng khi làn hơi bốc mù mịt, cô lại thấy giữa họ có gì ngăn
cách, giống như làn khói, sờ không thấy, bắt không được, chớp mắt đã tiêu tan.

Mặt anh ẩn trong hơi khói, nụ cười nhàn nhạt,
khóe miệng thâm trầm hơi nhếch. Chỉ có đôi mắt sâu lạnh điềm nhiên, đen như mực.
Anh đang cười, nhưng cô không hiểu ánh mắt đó.

Ngày trước, Nghiêu Vũ thoáng qua là biết anh đang
nghĩ gì, mọi xúc cảm của anh đều hiện lên trong mắt, còn bây giờ cô không thể
nhận ra cái gì ẩn trong đôi mắt tĩnh lặng đó.

Đây là nguyên nhân khiến cô do dự? Không còn thấy
an toàn và tin tưởng như xưa?

Tiễn cô đến khu nhà cô, Đồng Tư Thành rút bông
hoa trong túi, “Valentine vui vẻ! Anh vừa hái ở vườn hoa bên đường”.

Valentine? Đầu óc Nghiêu Vũ rối tung vì chuyện của
Thiên Trần nên quên mất. Cô nhận món quà, tay vuốt cánh hoa, mỉm cười, “Cảm
ơn”.

Thiên Trần và Tiêu Dương đã làm lành với nhau, mọi
hiểu lầm đã được hóa giải. Hai người càng quyến luyến. Thiên Trần than thở với
Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, nếu A Dương không đến giải thích, có lẽ bọn mình cũng chia
tay, yêu càng nhiều, giận càng sâu”.

Nghiêu Vũ hiểu ý bạn. Những kí ức đẹp càng khiến
cô đau đớn vì cuộc chia hai năm trước, càng khó gạt khỏi lòng mình. Hai năm
trôi qua, sâu trong lòng cuộc chia tay đó vẫn chưa phai? Mắt Nghiêu Vũ mơ màng,
nhớ lại hồi nhỏ có lần về quê nghỉ hè, được ăn ngô nếp nướng. Ngô nếp vừa bứt từ
ruộng lên, bóc qua lớp bẹ ngoài, bỏ vào bếp củi, mấy phút sau mùi ngô nướng đã
thơm dậy khắp gian bếp, dùng kẹp sắt lôi ra, giũ lớp tro xung quanh, cầm trên
tay liên tục đảo cho bớt nóng, mùi thơm sực nức, vị ngọt tận chân răng, ăn cả
những hạt hơi cháy vẫn ngon lành, bùi ngậy. Bây giờ trên phố chỗ nào cũng có thể
mua được ngô chiên bơ đựng sẵn trong túi giấy, nhưng không còn vị thơm ngọt như
ngày xưa. Không ít lần đi dã ngoại, cô cũng mua ngô đốt lửa nướng, nhưng không
sao thấy lại vị ngô nướng quê nhà.

Không phải vị ngô nướng quê nhà đặc biệt hơn, mà ấn
tượng tuổi thơ đã ăn sâu vào kí ức, Nghiêu Vũ cười, “Thiên Trần, không phải
mình còn giận anh ấy vì cuộc chia tay đó, chỉ là mình nhận ra, mọi người đã
thay đổi, cứ như mình không hiểu anh ấy, quen mà lạ, không phải là vấn đề làm lại
từ đầu. Có lẽ mình không quên được những kí ức đẹp, chứ không phải là con người
anh ấy”.

“Nhưng Tiểu Vũ, cậu cứ coi anh ấy là người mới, cậu
khó quên quá khứ, tại sao không cho anh ấy một cơ hội?”.

Nghiêu Vũ khoác tay Thiên Trần đi tiếp. Nụ cười lại
hiện, khuôn mặt thanh tú bất chợt vui rạng rỡ, cô nói nhỏ với Thiên Trần:
“Không phải mình không cho anh ấy cơ hội. Chỉ là mình không biết bọn mình liệu
có thể có lại cảm xúc ngày xưa hay không”.

Mắt Thiên Trần sáng lên, “Tiểu Vũ, cậu đồng ý
cùng Đồng Tư Thành làm lại?”.

“Không phải làm lại, mà là mình muốn hiểu lại một
con người. Cả hai đều không còn là chính mình thời đại học. Giống như cậu vừa rồi,
cậu đã nói chia tay với Tiêu Dương. Trước đây dù bực, giận thế nào, cậu tuyệt đối
không nói đến hai chữ chia tay, bây giờ vì áp lực, vì mệt mỏi, cậu đã nói ra
hai chữ đó, suy nghĩ của cậu giờ đã khác”.

Thiên Trần cúi đầu, thở dài, “Nói thật, Tiểu Vũ,
mình và A Dương đã hòa giải, nhưng mình vẫn mệt mỏi vô cùng. Ở bên A Dương rất
vui, nhưng về nhà, vừa nhìn thấy bố mẹ là hết vui. Ánh mắt mẹ luôn như nói, biết
mình nói dối, nhưng vẫn im lặng, chỉ đau khổ nhìn mình, ánh mắt đó, mình không
chịu nổi...”.

Nghiêu Vũ ôm Thiên Trần, lại thở dài, chuyện này
cũng khó, cô và Thiên Trần là hai tính cách khác hẳn. Thiên Trần từ nhỏ đã quen
nghe lời bố mẹ. Nếu bắt Thiên Trần phải chọn giữa bố mẹ và Tiêu Dương, sẽ khó
khăn thế nào! Lúc này Nghiêu Vũ càng biết ơn bố mẹ luôn ủng hộ suy nghĩ của cô.
“Thiên Trần, hay là cậu nói chuyện lần nữa với bố mẹ? Nói rõ tình cảm của cậu với
Tiêu Dương? Họ thương cậu như vậy, nên nói chuyện nhiều hơn!”.

Thiên Trần chỉ lắc đầu, cô không dám chắc. Nhưng
giấu bố mẹ đi lại với Tiêu Dương như thế này giống như vụng trộm! Cô và Tiêu
Dương quan hệ đến mức đó, nếu bố mẹ biết, quả thật Thiên Trần không dám nghĩ tới
hậu quả. “Trì hoãn thêm một thời gian đã, công ti hiện nay đang phát triển tốt,
đợi khá lên chút nữa, có kết quả, cũng dễ ăn nói với bố mẹ”.

Báo cáo nội dung xấu