Khi ta lướt qua nhau - Chương 17

Chương 17: Đắm chìm vào nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt anh

Cả đêm!

Hai từ này nói ra với đầy hàm ý sâu xa, mỗi người không giống
nhau thì cũng sẽ nghe và hiểu theo những cách không giống nhau. Diệp Tri Ngã
cũng phải đợi đến khi những tia sáng của ánh đèn bên ngoài đường hắt vào leo lắt
bên trong căn phòng qua căn cửa sổ kia, thì lúc ấy cô mới hiểu ra hàm ý của Kiều
Thận Ngôn trong hai chữ “cả đêm” này là như thế nào.

Kiều Thận Ngôn nằm ngủ ngon lành bên cạnh Diệp Tri Ngã, cánh
tay không mặc áo của anh lộ ra ngoài chiếc chăn đang đắp, ôm gọn vào vòng eo của
cô. Cô chỉ hơi động đậy quay ra một chút thôi là y như rằng anh sẽ ho lên vài
tiếng ra hiệu không mãn nguyện, rồi anh lấy sức mạnh của mình nhấn vào eo của
cô như để được ôm cô chặt hơn nữa. anh sẽ thì thầm nhắc nhở cô phải nằm ngoan
ngoãn một chút, không được quay người ngược phía anh nữa, sau đó lại nhấc chân
của mình lên đè vào chân của Diệp Tri Ngã, đè một cách áp bức như đang bóc lột
cô, như đang trấn áp Diệp Tri Ngã khiến cho cô không còn cựa quậy được nữa mới
chịu để cho cô yên.

Cho nên tuy cô cảm thấy mệt nhưng lại không thể ngủ ngon được,
cơ thể đã tự do hơn hai mươi năm nay dường như chưa thể thích nghi ngay được với
sự gọi là đè nén từ bên ngoài vào người. Thế nhưng như thế này cũng không đến nỗi
tồi tệ cho lắm. Từ đêm tối khuya khoắt cho đến tận bình minh sáng sớm hôm sau,
cứ mỗi lúc ánh đèn huyền huyền ảo ảo len vào trong căn phòng là cô có thể được
tận mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh lúc mờ lúc rõ, rồi lại rõ đến mức không còn gì
để có thể rõ hơn được nữa. Sau khi kết thúc một đêm cuồng nhiệt mê say, cảm
giác này cũng tạm được coi là sự thu hoạch mới mẻ liền sau đó.

Một con người cho dù cứng rắn khó gần như thế nào đi chăng nữa,
thì khi đã ngủ say các cơ thịt sẽ giãn nở ra và trở nên mềm mại hơn hẳn. Giây
phút này đây trông Kiều Thận Ngôn nhẹ nhàng ôn hòa biết bao nhiêu. Nhưng mà
cũng thật là kỳ quái, Diệp Tri Ngã lại thấy rằng sắc mặt này của anh lại không
đẹp trai bằng lúc anh giương to đôi mắt nghiêm nghị thoáng đôi chút dữ dằn sắc
lạnh. Cô đang nghĩ về điều đó và chợt thốt lên cười khẽ. Hai hàng lông mày được
cơn gió nhẹ thoang thoảng bay vào như muốn chuẩn bị bay bổng lên cao. Kiều Thận
Ngôn mở to đôi mắt trong tiếng cười còn chưa dứt của Diệp Tri ngã, rồi anh biến
nụ cười của cô thành khát vọng bùng cháy sáng lóe lên niềm đam mê không thể nào
dập tắt được.

Kiều Thận Ngôn đột ngột chuyển người lên và nằm đè xuống cơ
thể của Diệp Tri Ngã, khiến cho cô phải thảng thốt cất giọng: “Anh muốn làm
gì?”

Kiều Thận Ngôn cũng cười theo cô, đôi lông mày nhướn lên hỏi
vặn lại câu hỏi của cô: “Em nói xem anh muốn làm gì nào?”

“Sáng sớm như thế này rồi cơ mà …”

“Có câu nói cổ của người xưa truyền lại như thế nào đấy nhỉ,
canh ba thắp đèn canh năm gà cất tiếng gáy, chính là lúc người đàn ông bắt đầu
công việc của mình đấy em ạ!”

Diệp Tri Ngã cười bẽn lẽn: “Đồ lưu manh!”

Kiều Thận ngôn thả lỏng cơ thể mình lại, chỉ còn nằm đè lên
cơ thể của Diệp Tri Ngã, không tiếp tục làm những động tác sau đó nữa. Anh cúi
thấp xuống, gục đầu vào mái tóc dài đen nhánh mượt mà bên trên chiếc cổ mềm mại
của cô, rồi hít một hơi thật mạnh: “Lưu manh cũng cần phải được hưởng niềm đam
mê của tuổi thanh xuân chứ. Anh bây giờ đã thuộc về thế hệ chỉ biết giảng giải
lý thuyết dài đằng đẵng còn xét trên phương diện thực hành thì chẳng được là
bao rồi”.

Diệp Tri Ngã cười hiền dưới cơ thể đang nằm sấp lên người
mình của anh: “Anh đè nặng em chết mất, xuống mau!”

Kiều Thuận ngôn ngoan ngoãn nghe theo lời cô lật người xuống
nằm lại vị trí lúc đầu của anh. Nhưng cánh tay săn chắc của anh vừa chỉ kéo cơ
thể cô lên thôi, thì ngay lập tức cả thân hình của cô đã nằm gọn lên trên cơ thể
của anh. Cả hai người đều không mặc bất cứ một bộ quần áo nào cả. Tư thế như
này được ánh sáng chiếu rọi vào và đương nhiên là sẽ lộ ra có thể nhìn thấy thật
rõ ràng, điều này khiến cho Diệp Tri Ngã xấu hổ đỏ bừng mặt lên. Cô ngả cả mái
đầu xuống lồng ngực của anh, để che mắt của anh đi, cho anh không còn nhìn thấy
cô được nữa. Hơi thở của anh nhẹ nhàng và thật mạnh mẽ, mỗi lần anh thở thì lồng
ngực lại nhô lên phập phồng. Diệp Tri Ngã giống như đang nằm sấp trên một chiếc
thuyền đang bơi giữa mặt hồ xao động, khi sóng nước nhô lên thì cô cũng được đẩy
nhô cao lên theo y như vậy. Được một người đàn ông dùng toàn bộ thân hình của
mình để dao bọc cô, che chở cho cô thứ cảm giác này thật là thoải mái và dễ chịu
vô cùng. Diệp Tri Ngã nhắm hai mắt lại thưởng thức và thở đều thở đều, làn môi
của cô hướng lên trên và mở miệng ra.

Kiều Thận Ngôn nghe tiếng thở hắt ra của Diệp Tri Ngã liền
ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào mái tóc của cô. Anh cọ quậy người một chút và mỉm cười
nói với cô: “Sao em lại nặng như thế này nhỉ, anh cũng bị em đè nặng muốn chết
rồi đấy, xuống mau xuống mau đi nào!”

Diệp Tri Ngã ôm chặt lấy hai cánh tay ở hai bên người của Kiều
Thận Ngôn, không chịu nằm xuống giường: “Cho em nằm đè lên một chút đi mà…”

Bộ dạng lười biếng nũng nịu của cô khiến cho Kiều Thận Ngôn
phá lên cười to. Anh xòe rộng năm ngón tay ra, áp chặt lên bờ lưng trắng muốt
không một mảnh áo đắp lên của cô, rồi vuốt nhẹ dọc theo cột sống từ lưng trải
dài xuống phía dưới nữa, khiến cho Diệp Tri Ngã cảm thấy hơi ngứa ngáy, nổi cả
gai ốc lên. Kiều Thận Ngôn tưởng tượng lại cảm giác của anh trong đêm hôm qua
khi anh hôn thắm thiết, hôn đầy đam mê vào vị trí của nơi mà có hình thù giống
như hai cánh bướm nhỏ ấy. Nghĩ đến đây làn môi của anh bỗng nhiên trở nên khô cứng
lại, đầu lưỡi bắt đầu nhớ nhung làn da của Diệp Tri Ngã, anh ham muốn được lặp
lại một lần nữa hành động ấy để cảm nhận hương vị cảm giác đã trải qua vào đêm
hôm qua của hai người.

Khi Diệp Tri Ngã cảm nhận được cơ thể của anh đang sung sức
lên, lúc này cô có muốn trốn chạy thì cũng chẳng kịp để hành động được nữa rồi.
Cô cứ thế duy trì tư thế nằm sấp lên cơ thể anh. Hai đùi của cô bao bọc lại
thân hình của Kiều Thận Ngôn rồi anh nhướn mày lên, thẳng lưng hướng về phía trước.
Khi hai tay anh nhấc cơ thể của cô lên cao thì cũng là lúc đã đặt vào sâu bên
trong cơ thể của cô rồi. Cả một đêm dài ngây ngất và cuồng dại trong men tình với
Kiều Thận Ngôn khiến cho nơi ấy của Diệp Tri Ngã hơi khô và thoáng chút đau
nhói. Cô mím chặt môi mình lại và thốt ra âm thanh qua mũi, thứ âm thanh khe khẽ
nhịp nhàng. Rồi cô chủ động hướng cơ thể về phía trước hòng co mình trốn tránh.
Nhưng hai bàn tay của anh đã giơ ra ôm chặt lấy bờ eo thon nhỏ mảnh mai của cô,
rồi anh dùng lực đẩy cô xuống với anh.

Đột nhiên được đặt khít vào trong khiến cho không thể hở thừa
ra dù chỉ là một khe nhỏ nào nữa, tiếng thở đều đều được biến thành những tiếng
rên khe khẽ. Hai bờ vai của Diệp Tri Ngã nhô lên cao, đầu lại được thấp xuống
dưới. Mái tóc dài rối bời xõa xuống người cô, cứ thế chuyển động trước ngực Kiều
Thận Ngôn theo tiết tấu của những động tác nhịp nhàng uyển chuyển của anh đối với
cô.

Ánh lửa trong buổi sớm bình minh càng chiếu rọi càng bùng
cháy da diết. Niềm đam mê và sự ham muốn của tuổi trẻ chính là nhiên liệu tốt
nhất cho sự bùng cháy mãnh liệt ấy. Trên hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau nồng
nàn cháy bỏng trong giây phút này, Kiều Thận Ngôn dán mắt nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt đáng yêu vô cùng của Diệp Tri Ngã. Anh không ngừng cùng cô khám phá
và thưởng thức, lên tận trên đỉnh cao ngây ngất để cùng nhau hưởng vị dư âm ngọt
ngào. Anh dùng ánh mắt chăm chú quan sát khi nhìn Diệp Tri Ngã để cho cô bớt thẹn
thùng vì xấu hổ. Nếu bị một người đàn ông cứ nhìn chằm chằm như đang rất sùng
bái mình thì người con gái đó sẽ như nụ hoa càng sẵn sàng cam tâm tình nguyện nở
ra chào đón người đàn ông đó đến với mình.

Không biết tự khi nào, tiếng rên xiết của Diệp Tri Ngã đã biến
thành những tiếng thở gấp và dồn dập. Hai gò má của cô trở nên ửng đỏ đến hấp dẫn
vô cùng. Hai bờ môi cũng đỏ tươi đầy sức quyến rũ mời chào. Cô bám chặt lấy hai
vai của anh và theo nhịp chuyển động xoay vòng cơ thể. Khi cả hai người đều đã
đạt đến đỉnh điểm của những giai đoạn cuối cùng rồi, bên tai liền vẳng lên âm
thanh mở khóa ở cánh cửa bên ngoài của căn phòng.

Dì Cát thay đôi dép lê bước chầm chậm đi vào bên trong ngôi
nhà, nhìn thấy cánh cửa căn phòng ngủ hơi khép hờ, cửa phòng sách cũng đã được
mở sẵn ra liền mang hết rau quả và đồ ăn vừa mua ở bên ngoài về đem vào trong
gian phòng bếp. Dì vừa nói vừa cười nhẹ: “Đều đã dậy hết rồi đấy à, dì đi làm đồ
ăn sáng đây”.

Diệp Tri Ngã quặp hai đùi vào trong đùi của Kiều Thận Ngôn.
Hai người ôm chặt lấy nhau và cùng mở to đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không nhịn
được phá lên cười. Kiều Thận Ngôn buông cơ thể Diệp Tri Ngã ra và bước xuống
giường trước. Cô vội vàng ngồi dậy ngó nghiêng lục lọi đống quần ào không biết
đã vất ở xó nào rồi. Thế nhưng đại thiếu gia Kiều không phải xuống giường mặc
quần áo vào người, mà anh đi ra đóng chặt cánh cửa phòng ngủ, rồi liền quay người
lại bước thật nhanh lên giường, ôm chầm lấy cơ thể đang định trốn chạy của Diệp
Tri Ngã, đẩy sâu vào bên trong bộ phận của cô một cách khốc liệt, và lúc này
anh cử động với những tiết tấu còn mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn cả lúc nãy.

Sức của Diệp Tri Ngã không tài nào vượt qua nổi sức mạnh của
anh. Cô chỉ còn biết nhỏ giọng thì thầm với anh: “Dì Cát đang đứng ở bên ngoài
anh à … Dì sẽ nghe thấy đấy…” Kiều Thận Ngôn không quan tâm tới những điều đó nữa,
cơ thể cường tráng vạm vỡ không mặc chút quần áo nào của anh lộ hết ra dưới ánh
mặt trời của buổi sáng sớm chiếu vào. Anh đẩy mạnh cơ thể lên, ôm ấp vồ vập rồi
hòa quyện vào cơ thể đang trong trạng thái ngượng ngùng khó xử của Diệp Tri
Ngã. Chỉ cho đến khi cảm giác ham muốn say mê đến ngây ngất tâm hồn lại một lần
nữa tích đọng lại, rồi được bùng cháy mãnh liệt như pháo hoa tỏa sáng trên bầu
trời. Khoái vị trong hai con người dâng lên tuôn trào như điên cuồng, như đang
muốn vỡ tung ra, cứ thế cứ thế kéo dài suốt giây phút tiếp sau đó. Trước mắt tất
cả chỉ là một màu đen huyền bí.

Khi Diệp Tri Ngã định thần quay trở về với thực tại thì cô
đã kiệt sức vô cùng rồi. Cô nằm gọn trong lòng của Kiều Thận Ngôn và bình thản
nghỉ ngơi. Cô lắng nghe thanh âm thì thầm bên tai của anh, chỉ dùng có một giây
là đã không biết trời đất là gì nữa rồi. Kiều Thận Ngôn chưa nói xong một câu
hài hước cho cô nghe, liền cúi đầu xuống nhìn và thấy Diệp Tri Ngã đã ngủ một
cách say sưa từ bao giờ rồi. Đã lăn lộn cả một đêm rồi còn gì nữa, hai quầng mắt
của cô như tối sạm lại hơn, khuôn mặt màu hồng như khi thủy triều rút xuống, mệt
mỏi khiến cho hơi thở của cô bỗng trở nên nặng và mạnh hơn.

Anh cười phá lên, cúi đầu xuống và hôn âu yếm lên vầng trán
của cô, rồi anh bước chầm chậm xuống giường, đi tắm rửa sạch sẽ rồi với tinh thần
sảng khoái, vô cùng phấn khích vui vẻ mở cánh cửa phòng ngủ bước ra bên ngoài.

Dì Cát nhìn thấy anh đi ra liền chủ động bước đến phía bên
anh, đương nhiên là dì nghe rất rõ âm thanh lúc nãy trong căn phòng chỉ cách
nơi dì đứng một bức tường này mà thôi. Dì tự giác trốn vào trong phòng bếp, rồi
còn cẩn thận đóng cả cánh cửa bếp lại cho thật kín đáo. Kiều Thận Ngôn đi vào
bên trong gian phòng bếp, hít lấy hít để và trầm trồ khen ngợi: “Dì nướng đồ gì
mà trông hấp dẫn thế hả dì Cát, thơm quá đi!”

“Cháo thịt bò nhé”.

“Ôi thế thì ngon tuyệt vời rồi còn gì, cháu thích nhất là
món cháo thịt bò đấy”. Kiều Thận Ngôn ngoảnh đầu sang hướng khác ngó nghiêng,
“Thế bữa trưa thì sao hả dì? Bữa trưa dì cũng nấu vài món thật ngon vào nhé,
cháu và Em Em đều ăn trưa ở nhà”.

Dì Cát quay đầu nhìn anh và mỉm cười rất tươi: “Tỏi tây xào
nhân tôm nhé, dì sẽ chạy ra ngoài mua luôn về”.

“Có mỗi món này thôi sao dì?”

Dì Cát nở một nụ cười thật hàm ý trên môi và nói tiếp: “Món
này là tốt nhất đấy, để bồi bổ cho cháu nữa”.

“Bổ? Bồi bổ gì ạ?”

Dì Cát cười híp hết cả mắt lại, hệt như sợi chỉ dài mỏng
tanh vậy: “Thế cháu nghĩ là bồi bổ gì nào?”

Kiều Thận Ngôn phá lên cười vui vẻ và đến ôm bà dì Cát, người
đã chăm sóc nấu nướng cho anh ăn từ những ngày anh còn bé tí.

Diệp Tri Ngã đã ngủ một mạch cho đến tận hơn một giờ chiều,
cô thay quần áo và tắm gội sạch sẽ. Rồi ngại ngùng đi đi lại lại trong phòng ngủ
một hồi lâu mới dám ngó cổ bước ra khỏi phòng, cô chào dì Cát đang cười rất
tươi vui ở bên ngoài. Cơm canh đã nấu xong hết được sắp xếp gọn gàng chỉ chờ cô
ngủ dậy là ăn cùng nhau. Kiều Thận Ngôn đang bận rộn làm việc trong phòng sách,
nghe thấy tiếng Diệp Tri Ngã liền vội vàng xoa xoa bụng bước ra ngay: “Cuối
cùng em cũng đã dậy rồi đấy, anh đói muốn chết rồi đây này”.

Tay nghề của dì Cát trong lĩnh vực nấu ẩm thực này phải được
gọi là vô biên, đến Diệp Tri Ngã cũng phải ăn đến hai bát liền. Sau khi ăn cơm
xong hai người ra khỏi nhà. Kiều Thận Ngôn đến tập đoàn làm việc còn Diệp Tri
Ngã đến bệnh viện thăm Kiều Mẫn Hàng.

Tôn Gia Linh sáng hôm nay cũng không đến bệnh viện thăm Kiều
Mẫn Hàng, để cho cô một mình lặng lẽ trong phòng bệnh rảnh rỗi đến độ chẳng biết
phải làm gì, khi vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã bước chân đến liền mở miệng trách cứ
luôn: “Chị đã quên luôn em rồi đấy hả, cả một buổi sáng chẳng hề thấy bóng dáng
ma quỷ nào xuất hiện ở đây cả”. Diệp Tri Ngã đưa cho Diệp Mẫn Hàng gói hạt dẻ
xào đường ngọt vừa mua ở cổng bệnh viện trước khi bước vào đây, khi ấy mới có thể
dùng đồ ăn để lấp đầy miệng không cho Kiều Mẫn Hàng còn than trách gì được nữa.

Căn cứ vào dự định đã được bố trí xong xuôi bài bản, ngày
hôm nay sẽ quyết định cách sắp xếp khung cảnh cho sân khấu nơi sẽ diễn ra lễ cưới
của Kiều Mẫn Hàng. Tôn Gia Linh đã giúp cô liên lạc với công ty chuyên phụ
trách các vấn đề về tổ chức tiệc cưới, đó là một công ty có kinh nghiệm nhất đồng
thời cũng thuộc hạng sang trọng cao cấp nhất trong cả thành phố Nam Kinh này. Để
phục vụ cho địa điểm tổ chức tiệc cưới, bên công ty này đã đưa ra vài phương án
với những phong cách khác nhau để có thể giúp cho khách hàng có sự lựa chọn nhiều
hơn và dễ dàng tìm ra phương án yêu thích của mình hơn. Nhà thiết kế hoa nghệ
thuật còn đặc biệt chuẩn bị sẵn vài bó hoa được tết độc đáo không giống nhau và
các loại đồ trang sức khác nhau nữa, họ đều đã chụp hình cẩn thận lại và còn chụp
lưu lại những phong cách tổ chức địa điểm đã từng thiết kế trước đây để mang đến
cho mọi người tham khảo.

Những phương án này thì cái nào cũng đẹp hết. Diệp Tri Ngã
và Kiều Mẫn Hàng lần lượt ngắm nhìn chăm chú từng phương án nhưng đều không
đành lòng bỏ đi bất cứ một thứ nào. Ngắm đi ngắm lại, chọn mãi chọn hoài. Cuối
cùng thì cả hai cùng tập trung vào hai phương án, một phương án có phong cách
thiết kế với hai màu xanh lá cây và trắng làm tông nền chủ đạo, kiểu dáng nho
nhã sang trọng và đầy nét tươi mới sáng tạo. Còn phương án kia có màu hồng phớt
làm tông nền chủ đạo với phong cách thiết kế đáng yêu và mỹ lệ.

Kiều Mẫn Hàng gãi đầu do dự: “Chị dâu, chị nói xem rốt cuộc
nên chọn phương án nào thì đẹp nhất ạ?”

Diệp Tri Ngã giơ cao bức ảnh của hai phương án lên hai tay
ngắm nghía, mắt đảo quanh liên tục: “Hay là làm luôn hai phương án đi, mỗi bên
ta làm một phương án vậy, nửa bên trái sẽ là phong cách với tong nền xanh trắng
chủ đạo, nửa bên phải còn lại là phong cách với tông nền hồng chủ đạo”.

Kiều Mẫn Hàng cười hi hi rồi nói: “Hay là như thế này đi, em
kết hôn thì dùng một phương án, còn phương án còn lại sẽ để dành cho chị khi kết
hôn. Cả hai phương án này đều đẹp quá, mình mà không dùng phương án nào trong số
này thì sẽ đáng tiếc biết bao chị à!”

Diệp Tri Ngã suy nghĩ mông lung: “Hay là em chọn bộ hồng phớt
này đi, nó giống hệt như em vậy, vô cùng đáng yêu, nhí nhảnh, mà phong cách lại
phù hợp với em và với cả màu của chiếc váy cưới của em nữa chứ”.

Mới nhắc đến bộ váy cưới thì y như rằng Tôn Gia Linh đã có mặt
ngay lập tức. Cô mang đến công trình cả một buổi sáng bận rộn chạy khắp chốn mới
làm xong được của mình. Cô đã tìm đến một người đồng nghiệp cùng làm về nghành
nghề thiết kế thời trang như mình để tìm tòi, để moi móc cho bằng được một số
bí quyết của họ và cũng như những đồ quý giá trân trọng cất giữ bao lâu của họ,
đó là chiếc khăn che đầu đã cổ có màu sắc và chất liệu được làm giống hệt với
chiếc váy cô tặng cho Kiều Mẫn Hàng, đã cắt vừa khít với số đo của chiếc váy cưới,
rồi dùng nhiệt độ cao ép tỉ mỉ từng hạt kim cương lên chiếc khăn trùm đầu này,
những hạt kim cương đó được đính giống hệt với bức hình thù được thêu trên ngực
của bộ váy. Cô xem lại từng phương án thiết kế sân khấu cho lễ cưới và cũng đồng
tình chọn bộ màu hồng phớt đó, và tiếp theo hai bộ váy dành cho hai phù dâu mặc
cũng được căn cứ theo phong cách thiết kế sân khấu này để tạo ra.

Ba người con gái cùng chung tay chuẩn bị cho lễ cưới của Kiều
Mẫn Hàng. Tâm trạng của cô ngày hôm nay vô cùng tốt, những nụ cười tươi roi rói
không ngừng nở trên môi. Rồi Diệp Tri Ngã chạy đến văn phòng làm việc của Đỗ
Quân để hỏi thăm về tình hình sức khỏe của Kiều Mẫn Hàng, sau đó quay về báo
cáo cho Kiều Mẫn Hàng rằng chủ nhiệm Đỗ đã đồng ý cho cô hai ngày sau được xuất
viện về nhà.

Kiều Mẫn Hàng vui mừng không kể xiết, khi nhìn thấy Phí Văn
Kiệt mở cửa bước vào phòng thăm cô, liền cười thật tươi, một nụ cười tràn ngập
vui vẻ và hạnh phúc: “Anh Phí Văn Kiệt, sao hôm nay anh đến thăm em sớm thế vậy!
Em kể cho anh nghe một chuyện tốt vô cùng nhé, chỉ hai ngày nữa thôi là em có
thể được xuất viện về nhà rồi anh à!”

Diệp Tri Ngã ngồi sắp xếp một đống hình ảnh đang nằm ngổn
ngang tại căn phòng của Kiều Mẫn Hàng, cô bước thật nhẹ thật khẽ khàng như
không chút động tĩnh nào đi về phía khung cửa, nơi cách Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn
Hàng hơi xa một chút, để lại những bức hình liên quan đến lễ cưới đã được thống
nhất chọn xong, những thứ còn lại cho hết vào chiếc túi to đựng các giấy tờ
khác của công ty chuyên phụ trách chuẩn bị lễ cưới đó. Kiều Mẫn Hàng thầm thầm
thì thì nói chuyện với Phí Văn Kiệt, cô nói về việc đã thương lượng với chị Tôn
Gia Linh chuẩn bị cả trang phục cưới cho Phí Văn Kiệt, rằng anh nên mặc bộ âu
phục màu đen hay là màu trắng, rằng nên phối với chiếc cà vạt nào để phù hợp với
bộ âu phục đó, hay chọn loại cà vạt đã được thắt sẵn rồi, không biết nên chọn
thế nào cho anh được đẹp nhất trong ngày cưới.

Kiều Mẫn Hàng nói chuyện một hồi mà không nghe thấy tiếng của
Diệp Tri Ngã đâu cả cô liền cười to và cất giọng gọi với sang Diệp Tri Ngã: “Chị
dâu à, chị nói xem thế nào đi ạ, rốt cuộc nên chọn loại nào thì đẹp hả chị?”

Diệp Tri Ngã ngẩng đầu lên cười và đáp lại: “Đều đẹp cả em
à”.

Tôn Gia Linh cũng cười theo và nói: “Anh Phí Văn Kiệt nhà em
thì mặc loại nào mà không đẹp cơ chứ, em hãy lo cho chính bản thân em đi Kiều Mẫn
Hàng ạ, đừng để đến lúc đấy lại bị người ta nói rằng một bông hoa nhài cắm ngay
vào bãi cứt trâu đấy nhá!”

Kiều Mẫn Hàng nhảy cẫng lên đánh đùa Tôn Gia Linh vài cái,
còn Phí Văn Kiệt thì ngồi yên bên cạnh và nhìn hai cô gái đang say sưa trêu đùa
nhau, anh không hề đưa mắt nhìn sang phía bên Diệp Tri Ngã một chút nào cả. Diệp
Tri Ngã ngồi một bên thoáng chút ngại ngùng, cô bật ti vi lên xem, lúc này đồng
hồ cũng đã điểm năm giờ chiều rồi, cô liền đứng dậy và chào tạm biệt Kiều Mẫn
Hàng. Kiều Mẫn Hàng không để tâm và nũng nịu trách móc Diệp Tri Ngã bắt cô ngày
mai phải đến sớm một chút rồi lại quay sang nói với Phí Văn Kiệt đang ngồi bất
động một chỗ bên cạnh mình: “Anh Văn Kiệt, anh cũng đừng có ngồi im lìm ở đây
như thế nữa chứ, em và chị Tôn Gia Linh có chút chuyện bí mật muốn nói riêng với
nhau đã, chị dâu hôm nay cũng không có lái xe đến đây thăm em đâu, hay là anh
đi về luôn rồi cho chị ấy quá giang cùng anh nhé”.

“Không cần đâu em à, chị gọi taxi đến là về được ngay ấy
mà”. Diệp Tri Ngã nghe thấy lời dặn dò của Kiều Mẫn Hàng liền vội vàng từ chối
ngay. Nhưng Kiều Mẫn Hàng đã gạt: “Về được ngay gì cơ chứ, ở cổng bệnh viện là
khó gọi taxi nhất còn gì nữa chị, mà bây giờ lại đúng là giờ tan ca, cho nên chị
có đợi đến nửa tiếng cũng chưa chắc đã gọi được taxi về đâu. Anh Văn Kiệt đưa
chị dâu về nhà đi, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát mà chị”.

Tôn Gia Linh cũng gật gù đồng ý lời của Kiều Mẫn Hàng: “Đúng
đấy chị à, giờ này mà đứng ở cổng bệnh viện thì tìm đâu ra một chiếc taxi trống
cơ chứ. Cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi là thành em rể rồi còn gì nữa, chị Diệp
không cần phải khách sáo như thế với anh Văn Kiệt đâu chị ạ”.

Phí Văn Kiệt lúc này mới đưa mắt nhìn Diệp Tri Ngã một lần,
anh đang ngồi trên ghế liền bật dậy và nói: “Thế thì anh đi trước em nhé, sáng
mai ở công xưởng không có việc gì bận rộn cả, anh sẽ đến đây ngồi với em”.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Kiều Mẫn Hàng đang điều trị,
thì cũng là lúc nụ cười trên môi của Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt đã biến mất.
Hai người cùng bước ra nhưng người trước kẻ sau lần lượt đi ra phía cầu thang
máy. Thời gian này người chờ đợi để đi thang máy đông vô cùng, mỗi tầng đều hiển
thị có người đang đi và dừng lại. Khi thang máy chỉ còn cách nơi anh và cô đang
đứng chờ thì đột nhiên chiếc xe lăn chuyên dành cho bệnh nhân cấp cứu vội vàng
chạy từ bên ngoài đến. Tất cả những người đi trong chuyến này đều phải đứng một
cách chật chội, bó hẹp trong một chiếc thang máy nhỏ mà có đến biết bao nhiêu
người ở đây. Ngay đằng sau Diệp Tri Ngã là ngực Phí Văn Kiệt kề sát. Cô cảm thấy
ngại ngùng quay đầu sang một bên và cúi xuống, dấu ấn của nụ hôn thắm thiết
phía dưới bên phải cổ vẫn còn dư âm vô cùng mạnh mẽ và mãnh liệt, vẫn còn hiện
rõ và kích thích.

Hai người chỉ là đứng sát nhau nhưng Diệp Tri Ngã có cảm
giác thật kỳ lạ, cô như cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của Phí Văn Kiệt,
đến hơi thở của anh lúc này dường như cũng mạnh và gấp hơn so với bình thường.
Thật không dễ dàng gì mới xuống được tầng một. Khi những người cùng đứng với Diệp
Tri Ngã và Phí Văn Kiệt đã đi ra gần hết rồi, đám người còn lại bên trong liền
ào ào xô ra. Diệp Tri Ngã cũng phải theo đà vội vàng bước ra thật nhanh. Thế rồi
bàn tay của Phí VĂn Kiệt từ đằng sau kéo mạnh cô lại, rồi tay kia của anh che
chắn cho cô không để cô bị những người xung quanh va chạm vào. Anh từ từ nắm
tay cô giúp cô đi ra khỏi đám đông một cách an toàn.

Mùi thuốc sát trùng lan tỏa khắp bệnh viện. Diệp Tri ngã e lệ
cúi đầu xuống và nói lời cảm ơn Phí Văn Kiệt, thế nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ
ánh mắt giận giữ của anh lướt qua cô. Rồi ánh mắt ấy bất ngờ biến mất ngay
trong tích tắc, để lại hai hàng mi dài lẳng lặng khép xuống. Phí Văn Kiệt bước
qua Diệp Tri Ngã, những bước chân của anh thật dài và cũng thật nhanh, lướt qua
người cô và hướng ra phía ngoài, ra khỏi tòa nhà dành cho bệnh nhân này.

“Anh Văn Kiệt!”

Phí Văn Kiệt dừng chân lại. Diệp Tri Ngã liền mỉm cười và
nói với anh: “Thật sự không cần phải làm phiền đến anh nữa đâu ạ, em về một
mình cũng được rồi, tiện đường còn có thể đi dạo bộ ngắm đường phố nữa anh ạ”.

Phí Văn Kiệt không quay đầu lại, nhưng anh cũng không bước
đi tiếp nữa. Những người ra ra vào vào ở tòa nhà dành cho bệnh nhân nằm viện điều
trị này rất đông, họ mải miết lướt qua nơi có hai con người đang đứng lặng
thinh, họ dường như chẳng hề đoái hoài gì đến sự có mặt của hai người ấy, cũng
giống như thời gian vậy, giống như vận mệnh của mỗi người vậy, và cũng giống
như không có bất cứ một cách nào khác để có thể lặp lại những điều đã từng xảy
ra như lần đầu tiên.

Diệp Tri Ngã đi ra khỏi cổng bệnh viện không được bao lâu
thì liền nhận được điện thoại gọi đến của Kiều Thận Ngôn. Anh vẫn đang ở trong
tập đoàn, trong tay có biết bao công văn giấy tờ đang chờ anh giải quyết. Kiều
Thận Ngôn nói rằng anh không thể trở về nhà ngay lập tức được, và cũng không thể
ăn cơm tối cùng cô hôm nay được. Anh còn dặn rằng nếu về quá muộn thì cô phải
ngoan ngoãn đi ngủ một mình trước, không được chờ anh.

Tập đoàn của Kiều Thận Ngôn cách bệnh viện nơi Kiều Mẫn Hàng
nằm điều trị không xa lắm. Diệp Tri Ngã cầm điện thoại trong tay và đứng sững lại
trên đường một lúc rất lâu. Cô liền bước vào một quán ăn nhỏ đang bốc hương
thơm nghi ngút, mua hai phần cơm thịt nướng loại ngon và nước súp thịt sườn
nóng hổi rồi ngồi xe buýt đến tập đoàn của Kiều Thận Ngôn đang làm.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Ngã đến tập đoàn của Kiều Thận
Ngôn. Cô đứng dưới chân cổng tập đoàn ngẩng đầu lên cao nhìn dõi theo phía
khung cửa sổ với ánh đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo. Tim cô lúc
này bỗng dưng đập thình thịch. Ngày hôm qua vẫn còn như thế cơ mà, hôm nay liền
hấp tấp chạy ngay đến tìm anh, giống như là cô đang bám theo anh thì đúng hơn.
Thế nhưng lúc này nếu cô không đi lên thì những đồ ăn đồ uống này biết phải giải
quyết ra sao đây? Cô nghĩ đi nghĩ lại một hồi rất lâu, rồi lại suy ngẫm liên tiếp
không ngừng. Rồi Diệp Tri Ngã vẫn chưa tìm cho ra được lý do mà cô thấy có thể
thuyết phục được bản thân mình cả. Thế rồi cô cười một cách gượng gạo lặng lẽ
quay đầu bước ra, đi theo ánh đèn điện của đêm tối bước về phía ngôi nhà đang
chờ đợi cô ở phía ấy.

Cô đi chưa được một trăm mét thì di động liền vang lên tiếng
nhạc. Vẫn là Kiều Thận Ngôn gọi cho cô: “Em đang ở đâu vậy hả? Tại sao em vẫn
chưa chịu về nhà thế?”

Diệp Tri Ngã đặt túi cơm hộp trên chiếc ghế dài ở bên đường,
cô ngồi xuống nói chuyện với anh: “Em đang ở trên đường anh ạ”.

“Đang trên đường sao? Vẫn chưa bắt được taxi sao?”

“Dạ, em ngồi xe buýt anh ạ”.

“Còn bao lâu nữa em mới về đến nhà thế?”

“Tầm khoảng… ”, Diệp Tri Ngã ngó nghiêng ra xung quanh. Nếu
như cô đi bộ về nhà thì e rằng phải mất đến một lúc lâu nữa, “Tầm khoảng nửa tiếng
hoặc bốn mươi phút nữa anh ạ”.

“Sao lâu thế cơ chứ! Em đang ở đâu rồi hả? Anh đến đón em
luôn nhé”.

Diệp Tri Ngã bần thần phải đến một lúc mới trả lời anh: “Anh
đang ở đâu thế ạ? Anh không ở tập đoàn nữa sao anh?”

Kiều Thận Ngôn thoáng chút ngập ngừng rồi mới trả lời cô:
“Anh có chút việc… Em đang ở đâu rồi? Đừng có đi xe buýt nữa em, đợi anh một
chút anh sẽ đi đón em ngay”.

“Em đang ở, em đang ở…”, Diệp Tri Ngã với vẻ mặt hơi ngại
ngùng không dám nói ra, phải ngập ngừng đến một hồi mới trả lời câu hỏi của
anh, “Em đang ở dưới tòa nhà tập đoàn của anh thôi…”

Kiều Thận ngôn không ngờ đến câu trả lời như thế này của Diệp
Tri Ngã, anh nói luôn: “Em… đã nhớ anh đến như thế rồi sao, hả em?”

“Anh thì có”. Diệp Tri Ngã nghe thấy tiếng cười thật tự
nhiên thật thoải mái của Kiều Thận Ngôn, cảm giác do dự và ngại ngùng bỗng dưng
lặn mất tăm ngay sau đó, “Anh đã ăn cơm tối chưa ạ? Em đã mua cơm thịt nướng rất
là ngon đến đây để cho anh ăn này”.

Kiều Thận Ngôn ngập ngừng một hồi lâu rồi mới mỉm cười đáp lại
cô: “Đợi anh một chút nhé, anh sẽ đến chỗ em ngay đây”.

Mười mấy phút sau đó, Kiều Thận Ngôn nhìn thấy Diệp Tri Ngã
đang ngồi ở băng ghế dài trên vỉa hè chờ anh. Thế nhưng vì sợ phần cơm mua về sẽ
bị lạnh nên cô đặt cả hộp cơm lên trên đùi mình, và còn dùng khăn quàng cổ quấn
quanh lại cho giữ được hơi ấm không bị tỏa ra vì tiết trời lạnh lúc này. Con đường
này không cho phép dừng xe ở đây, khi cô vừa nhìn thấy xe anh tiến đến phía
mình liền chạy thật nhanh đến phía anh và ngồi tót vào trong xe, giọng vui vẻ
nói chuyện với anh: “Anh đến nhanh thật đấy”. Vừa ngồi trong xe, Diệp Tri Ngã
liền ngửi thấy ngay mùi cơm bốc lên thơm nghi ngút, thật là hấp dẫn và ngon
lành, cô hít lấy hít để như đang tranh thủ thưởng thức mùi thức ăn thơm nồng
này: “Mùi gì đấy hả anh?”

Kiều Thận Ngôn đã không đưa cô về nhà mà lái xe trực tiếp đến
nhà để xe ở dưới hầm của tập đoàn nơi anh làm việc. Sau khi anh xuống xe liền mở
một chiếc túi đựng đằng sau cốp xe ra và nói với cô: “Thư ký Vương đã làm cơm
kali mang đến cho anh đấy, anh định mang về cho em ăn cùng nữa…”

Hai người đứng cùng nhau trong nhà để xe, một người đứng bên
cạnh cánh cửa sát ngoài chiếc ghế ngồi phụ trước xe, còn người kia đứng bên dưới
đối diện với ghế lái chính, khoảng cách giữa hai người cách nhau phải đến chiều
dài của cả một chiếc xe, và mỗi người thì cầm trên tay một chiếc túi đựng thức
ăn đã nấu sẵn. Không còn nhớ ở đâu đó đã từng có người đã nói một câu như thế
này, đại ý là một cộng miếng một bát cơm thôi nhưng sẽ khiến cho lòng người ấm
áp mãi mãi và không thể dùng được lời nào hay ngôn ngữ nào để miêu tả cho chính
xác được tâm trạng của cô, rốt cuộc gọi đó là cảm động hay là buồn cười thì cô
cũng chẳng biết được nữa. Cô nở một nụ cười rất tươi nhìn thẳng vào Kiều Thận
Ngôn, nụ cười như muốn khiêu khích cái dạ dày đang đói cồn cào muốn sôi tung
lên của anh. Trong nhà để xe toàn mùi xe hơi và khói bụi thật là khó chịu như
thế này, hương thơm của đồ ăn bốc lên ngào ngạt khiến cho người ngửi phải xiêu
lòng.

Kiều Thận Ngôn cầm chùm chìa khóa ra, mở cánh cửa xe mà mới
đó thôi anh vừa khóa cẩn thận lại, sau hai tiếng tít của còi chống trộm trong
xe, anh liền kéo ngay Diệp Tri Ngã đi xuống cánh cửa phía ghế đằng sau xe, rồi
đẩy nhanh cô vào bên trong đó. Diệp Tri Ngã mỉm cười và hỏi anh: “Anh làm gì thế,
anh làm gì thế hả?”

Đại thiếu gia cũng vội vàng ngồi luôn vào trong xe với cô,
anh không thể chờ đợi được lâu hơn thế nữa, ôm chặt lấy cô và hôn tới tấp: “Anh
không kiên nhẫn để lên tầng được nữa rồi em…”

Diệp Tri Ngã cười nghiêng ngả như muốn rơi cả nước mắt. Lúc
này cô cũng có cảm giác giống như anh, thứ cảm giác không thể chờ đợi lâu hơn
được nữa. Không gian ở hàng ghế đằng sau xe không được rộng và thoải mái cho lắm.
Cô bị anh hôn liên tiếp, hôn nồng nàn đến mức khiến cho cô như muốn điên cuồng
hết người lên, tinh thần đắm đuối cảm giác ham muốn đến tột đô. Và cô cũng phải
mất một thời gian khá lâu mới gỡ cho bằng được cánh tay săn chắc của anh đang sờ
soạng vào cơ thể cô ở bên trong lớp váy mỏng manh này. Kiều Thận Ngôn dùng trán
của mình chạm nhẹ vào vầng trán của Diệp Tri Ngã rồi lắc đầu than vãn với cô:
“Tại sao anh lại bị em mê hoặc đến mức điên cuồng như thế này, em đúng là một
cô yêu tinh, hồ ly tinh…”

Đôi mắt long lanh của Diệp Tri Ngã cứ thế nhìn anh và cười
không ngớt. Kiều Thận Ngôn ho vài tiếng lấy lại giọng, rồi đẩy cô một cách thô
lỗ sang vị trí ghế ngồi ngay bên cạnh. Anh chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn rồi
kéo cánh cửa xe ra, bước ra ngoài một cách chớp nhoáng và nói với cô: “Việc
chính đều đã bị em làm cho anh lú lẫn hết cả rồi đấy, mau cùng anh đi lên tầng
ăn tối, đi nào em”.

Hai người tay trong tay cùng nhau đi đến tầng nơi có cầu
thang máy của tập đoàn, vừa mở cánh cửa thang máy ra, Kiều Thận Ngôn đã rất
nhanh lấy lại tinh thần và trở về với trạng thái và phong độ của một ông tổng
giám đốc. Anh đi những bước đi trịnh trọng phía đằng trước còn cô cúi đầu lẽo đẽo
bước theo phía sau anh. Mặc dù bây giờ đã qua thời gian làm việc từ lâu rồi, thế
nhưng vẫn còn không ít những ánh mắt dõi theo đầy vẻ tò mò tọc mạch. Bởi họ
nhìn thấy đây là lần đầu tiên ông tổng giám đốc đưa một người con gái đi vào trong
văn phòng làm việc của riêng mình.

Mối quan hệ giữa thư ký Vương và gia đình dòng họ Kiều không
giống như những mối quan hệ bình thường một chút nào. Cô đã nghe nói về Diệp
Tri Ngã từ lâu rồi, nên khi thấy Diệp Tri Ngã bước đến liền tỏ ra vô cùng niềm
nở và nhiệt tình, chủ động đi đến phía hai người và chào hỏi Diệp Tri Ngã, cô
còn giúp hai người mang hộp cơm đi hâm nóng trong lò vi sóng. Diệp Tri Ngã
thoáng chút ngượng ngùng không tự nhiên cho lắm, mãi cho đến khi cánh cửa văn
phòng làm việc của Kiều Thận Ngôn được khép lại thì cô mới như vừa được trút một
hơi thật thoải mái, rồi cùng anh đi vào gian phòng đôi bên trong đó. Họ cùng ngồi
trên ghế sofa và cùng nhau ăn cơm tối.

Tốc độ ăn cơm của Kiều Thận Ngôn nhanh vô cùng. Chỉ sau ba đến
năm phút thôi là trận chiến của anh đã được giải quyết một cách gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi ăn xong anh liền đi ra ngoài tiếp tục làm công việc của mình. Kiều Thận
Ngôn là một người có tinh thần và thái độ làm việc rất nghiêm túc, yêu cầu của
anh đối với những người cấp dưới cũng rất cao, và hơn thế nữa yêu cầu đối với
chính bản thân anh thì lại còn cao hơn nhiều lần nữa. Từ ngày anh nối nghiệp ba
tiếp quản công việc này, nhờ năng lực của anh đã giúp cho tập đoàn Ninh Huy xuất
khẩu được lượng gang sắt ra nước ngoài cao đến vài trăm phần trăm so với thời kỳ
ông Kiều Giám An vẫn còn đảm nhiệm, đồng thời tập đoàn cũng nhập về ngày càng
nhiều trang thiết bị máy móc mới và hiện đại. Thời gian này tập đoàn của anh
đang đấu thầu để xây dựng một cây cầu dây văng vượt qua lòng biển lớn ở khu vực
Tây Á, nếu như công trình này có thể được đấu thầu thành công không chỉ có thể
chứng minh được thực lực mạnh mẽ của tập đoàn mà còn có khả năng mở thêm một thị
trường mới với tiềm năng vô hạn. Chính vì vậy mà Kiều Thận Ngôn vô cùng vô cùng
quan tâm đến công trình này. Buổi tối bảy giờ rưỡi anh đã hẹn sẵn những người
tham gia phụ trách đảm nhiệm công trình đó và có cả sự tham gia của những người
đã được phân công công tác tại khu vực Tây Á trước đó để cùng tổ chức một cuộc
họp thảo luận bàn bạc chung thông qua internet.

Diệp Tri Ngã ăn cơm tối xong liền dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ
trên bàn rồi nghiêng người trên ghế sofa xem chương trình chiếu trên tivi. Cô
xem được một lúc thì đến quảng cáo và sau đó không còn hơi sức để chuyển từ
kênh phát quảng cáo sang một kênh bất kỳ nào muốn xem nữa rồi. Cô liền tắt luôn
tivi đi mà mở máy tính ra. Trong căn phòng đôi của Kiều Thận Ngôn cũng có một
dàn máy tính, thế nhưng có thể do từ trước tới nay bộ máy tính đó chưa được sử
dụng qua bao giờ cho nên bên trong máy tính hoàn toàn trống rỗng, không được lắp
đặt bất cứ một phần mềm nào cả. Cô cũng lười biếng không muốn phải tải về từng
phần mềm một, nên đành chuyển sang chức năng chơi trò chơi ngẫu nhiên ở trong
máy. Cô chơi trò gọi là đón rồng vào nơi hoang vắng. Thế nhưng trò chơi này có
chơi mải miết thì cũng chỉ tầm khoảng nửa tiếng là xong hết, nếu có tiếp tục
chơi nữa thì sẽ khiến cho người chơi cảm thấy phát ngán. Cô nhìn chằm chằm vào
những lá phiếu bằng giấy bay qua lượn lại liên hồi trong màn hình máy vi tình,
đôi mắt đã bắt đầu cảm thấy đau nhức, hơi tê tê cay cay và mỏi mệt. Rồi như
không chịu đựng được nữa, cô đứng bật dậy đi ra phía khung cửa ngoài kia vươn
vai duỗi người.

Có thể là do liên quan đến độ tuổi mà Kiều Thận Ngôn rất
thích cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Không kể là
nhà ở hay văn phòng trong tập đoàn, thì anh cũng đều chọn ở tầng cao nhất.
Không khí của buổi đêm mới thanh vắng và thoáng đãng làm sao. Phía ngoài ô cửa
kia là cả một không gian rộng lớn bát ngát với những ánh điện nhấp nhoáng lung
linh, thật là rực rỡ. Cho nên cô không sao nhìn nổi những vì sao xa xăm nằm
trên bầu trời cao vời vợi kia được.

Cũng không biết giờ đã là mấy giờ rồi nữa. Cánh cửa văn
phòng nơi mà Kiều Thận Ngôn làm việc lúc mở ra lúc lại khép chặt vào. Có thể sắp
đến giờ tan họp rồi cũng nên. Diệp Tri Ngã lại cố gắng đợi thêm một lúc nữa, cô
nhè nhẹ kéo cánh cửa văn phòng ra một chút xíu rồi nghiêng người nhìn qua khe cửa
nhỏ này nhìn vào bên trong. Kiều Thận Ngôn đang sắp xếp chỉnh lý lại một số hồ
sơ, nhìn thấy Diệp Tri Ngã liền mỉm cười giơ ngón tay ra chỉ trỏ ám hiệu cho
cô: “Em vào đây đi”.

“Anh làm xong rồi phải không ạ?”. Diệp Tri Ngã bước đến bên
anh. Kiều Thận Ngôn gật gật đầu, lấy chiếc điện thoại chuyên dùng để gọi nội bộ
trong tập đoàn và nhấn vào nút bên thư ký Vương, dặn cô tan ca và về nhà trước.
Diệp Tri Ngã lắc đầu nói, “Giờ mới biết rằng mọi người kiếm tiền thật là không
hề dễ dàng chút nào cả anh ạ”.

Kiều Thận Ngôn mỉm cười với cô rồi kéo cô vào sát người anh,
hôn cô một cái, rồi lại tiếp tục đi ra phía máy tính bận rộn tiếp công việc của
mình: “Pha cho anh một cốc cafe nhé, đặc một chút đấy”. Diệp Tri Ngã ngoan
ngoãn vâng lời ra ngoài văn phòng làm theo yêu cầu của anh. Lúc này thư ký
Vương đang chuẩn bị đi về nhà, cô liền pha sẵn cafe và đưa cho Diệp Tri Ngã
bưng vào bên trong, đặt ở nơi mà Kiều Thận Ngôn chỉ cần giơ tay ra là có thể lấy
ngay được tách cafe lên để uống. Sau đó Diệp Tri Ngã ngồi vào trong chiếc ghế
da đặt ngay phía đối diện bàn làm việc của anh, tò mò ngắm nhìn anh trong bộ dạng
chăm chú cần mẫn làm việc.

Một người đàn ông khi làm những công việc khác nhau sẽ hiện
ra những vẻ mặt và tướng mạo không hề giống nhau. Lúc này đây, Diệp Tri Ngã
không hề nhận ra biểu hiện cố chấp gia trưởng hay sắc thái luôn muốn bắt ép người
khác phải phục tùng cho mình đâu nữa. Anh hơi chau mày và nhăn trán. Đôi mắt bị
ánh sáng của màn hình máy tính chiếu rọi vào trở nên lấp lánh sáng rực. Làn môi
mím chặt vào nhau một cách vô thức, nếp nhăn ở hai khóe môi ẩn hiện. Anh đang rất
chuyên tâm và tập trung cao độ vào công việc nên không thể biết rằng mình đang
bị ánh mắt của một người con gái dõi nhìn theo. Bận chừng khoảng hai mươi phút
thì lúc đó Kiều Thận Ngôn mới dừng lại với tay lấy tách cafe đã trở nên nguội lạnh
từ bao giờ đưa lên môi và nhấp một ngụm nhỏ.

“Đi lấy cho anh một số đồ”, Kiều Thận Ngôn nói với Diệp Tri
Ngã giống như đang ra lệnh một cách cứng nhắc cho thư ký Vương vậy, “Ở ngăn kéo
thứ hai bên phải bàn sách trong phòng”.

Kiều Thận Ngôn không nói thêm câu gì cả, bàn phím máy tính lại
liên tục vang lên tiếng gõ đều đều. Diệp Tri Ngã bước đến bên cạnh bàn sách và
cúi người mở chiếc ngăn kéo trong đó ra, cô bất ngờ vui mừng hét lên một tiếng,
rồi ngay lập tức lấy tay bịt mồm của mình lại.

Trong ngăn kéo bàn chỉ đặt một hộp kính trong suốt, bên
ngoài hộp có thắt chiếc ruy băng màu hồng phớt đáng yêu, bên trong thì xếp đầy
những nhụy hoa màu hồng nhẹ, nhụy hoa nằm ở giữa. Một đôi giày chuyên dành cho
luyện múa ballet màu trắng muốt được đặt cẩn thận ở bên trong, dây giày được thắt
hình cánh bướm thật xinh đẹp và hấp dẫn. Bên trong đế giày có thêu hình hoa màu
vàng, khắc tên hãng Grishko, đây là hãng giày múa ballet nổi tiếng nhất thế giới
này.

Diệp Tri Ngã thốt lên không ngừng vì quá ngạc nhiên và vui
sướng, mà cô không hề nghe thấy tiếng bước chân đi tới của Kiều Thận Ngôn đang
hướng về phía mình. Anh nhấc chiếc hộp lên, đặt vào trong lòng bàn tay của Diệp
Tri Ngã, nhìn điệu bộ của cô đang nhảy cẫng lên vì thích thú giống như đứa trẻ
sung sướng vì nhận được phong bao lì xì trong ngày đầu năm vậy, thật là buồn cười
quá.

“Đôi giày hơn ba trăm, chiếc hộp thì hơn năm trăm, đây là
món quá với giá tiền rẻ nhất mà anh đã tặng cho con gái từ trước đến nay đấy,
em thật sự dễ bị đánh lừa quá nhỉ!”. Kiều Thận Ngôn cười khoái chí vuốt nhẹ chiếc
cằm nhỏ của Diệp Tri Ngã, “Em đã thích nó như thế thì nên suy nghĩ xem phải cảm
ơn anh như thế nào chứ nhỉ?”

Diệp Tri Ngã mừng quýnh lên, đôi giày này không đắt như anh
nói, cho nên cô càng cảm thấy thích thú hơn nữa, sự thích thú khiến cho cô như
muốn điên cuồng và muốn dùng một hình thức nào đó thật cuồng say để trả công lại
cho người đã mang tặng sự quyến rũ hấp dẫn đến tột độ đó cho cô. Diệp Tri Ngã cứ
thế ôm chầm lấy chiếc hộp đựng đôi giày, rồi quay sang nhìn Kiều Thận Ngôn, và
tiếp theo đương nhiên là lại quay xuống nhìn đôi giày thân yêu này. Ngoài việc
chỉ biết thở một hơi thật dài thì cô cũng chỉ còn biết duy một cách biểu đạt
tình cảm của mình là tiếp tục thở dài nữa mà thôi.

Con người thật dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm giác thực trong
cuộc sống. Kiều Thận Ngôn cũng cảm thấy tâm trạng của mình bỗng nhiên vui vẻ phấn
khích hẳn lên. Hóa ra một món quà mang đi tặng cho đúng người đúng hoàn cảnh lại
có thể đem lại tác dụng và sự hấp dẫn đến vô cùng như vậy sao. Đại thiếu gia họ
Kiều trợn tròn đôi mắt lắc lắc đầu nhìn Diệp Tri Ngã, rồi anh ôm gọn cả cô và
chiếc hộp đang cầm trên tay vào lòng mình rồi âu yếm nói với cô: “Thật cứ như
không biết còn có thứ gì tốt hơn trên đời này nữa không vậy đấy, thế mà cũng
vui sướng đến ngần này cơ à?”

Diệp Tri Ngã kiễng chân lên cắn nhẹ vào làn môi của anh, rồi
khoái chí cười phá lên sung sướng. Kiều Thận Ngôn hơi khép hai hàng mi lại, mím
môi cười và đầu hơi cúi thấp dần xuống phía khuôn mặt của cô: “Lần này thì rõ
ràng là em có ý với anh trước đó nha…”.

Diệp Tri Ngã cười tươi như hoa nở, rồi lại tiếp tục hôn vào
môi của Kiều Thận Ngôn. Lần này thì cô chủ động hôn anh rất lâu, từ từ cảm nhận
hương vị cafe còn đọng lại trên làn môi của anh. Cô với không tới khuôn mặt của
anh nên liền giơ một tay ra vòng qua cổ và kéo anh xuống thấp với mình hơn. Mắt
cô nhìn thẳng vào mắt anh, dùng đầu lưỡi mút nhè nhẹ lần lượt từng khóe môi của
anh. Động tác trông có vẻ đơn giản dễ dàng nhưng kỳ thực lại đòi hỏi một kỹ
năng vô cùng cao. Kiều Thận Ngôn nhau mày và quay mặt đi, tay anh lau lau vào bờ
miệng của mình và nói: “Em có biết không đấy, sao mà nhiều nước bọt đến thế cơ
chứ!”

Diệp Tri Ngã cười phá lên thích thú, cô nhấp nháy hai hàng
mi và mỉm cười nói giọng vô cùng nhẹ nhàng âu yếm với anh: “Thế thì anh dạy cho
em biết đi… ” Cô nói xong thì mím hai bờ môi như hai cánh hoa nhỏ lại, ngẩng
cao đầu lên trong động tác như đã sẵn sàng và đang chờ đợi anh.

Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, trong đôi
mắt sâu thẳm lấp lánh rực rỡ ấy đang chứa đựng biết bao niềm vui và sự thoải
mái. Chỉ sau một giây sau đó chiếc hộp đựng món quà Kiều Thận Ngôn dành tặng
cho Diệp Tri Ngã được đặt lên bàn ngay tức khắc. Cả thân hình của Diệp Tri Ngã
bị anh bế thốc lên, anh bế cô lượn quay một vòng trong khắp căn phòng này, rồi
từ từ hạ xuống chiếc giường mềm mại êm ái bên kia.

Sau khi ham muốn dồn dập khiến cho người trong cuộc như muốn
thở không ra hơi kết thúc thì cũng đã là hơn một giờ sáng, khi cả hai rời khỏi
văn phòng làm việc và cùng nhau trở về chung cư. Kiều Thận Ngôn và Diệp Tri Ngã
đã ôm nhau thắm thiết và ngủ một giấc thật ngon lành cho đến tận sáng tinh mơ.
Diệp Tri Ngã vẫn còn đang ngủ say sưa, đến nỗi Kiều Thận Ngôn tỉnh dậy khi nào
và đi làm lúc mấy giờ cô cũng chẳng hề biết một chút gì cả. Cô tỉnh dậy và đánh
răng rửa mặt xong thì đồng hồ hiện lên là chín rưỡi. Đi ra bàn ăn và ngồi đối
diện vời dì Cát, cô chỉ biết mỉm cười thẹn thùng xấu hổ, không dám ngẩng đầu
lên nhìn thẳng vào mắt của dì nữa.

Dì Cát đưa phần trứng rán ốp lếp lộ rõ lòng đỏ ngon lành cho
Diệp Tri Ngã. Cô rưới một chút dầu ăn lên trên, đưa vào miệng ăn, cảm giác thật
là thơm và ngọt. Cô tấm tắc khen tài nấu ăn khéo léo của dì: “Dì Cát à, dì đã học
như thế nào mới có thể nấu được những món ăn ngon như thế này vậy dì? Đến rán
trứng ốp lếp thôi cũng ngon và hấp dẫn hơn hẳn người khác rồi dì à”.

Dì Cát ngồi trên chiếc ghế đối diện với hàng ghế mà Diệp Tri
Ngã đang ngồi, bà cười đầy vẻ đôn hậu: “Đều đã lớn hết cả rồi, Tiểu Ngôn nhà
mình cũng đã biết yêu thương người khác rồi đấy”.

Diệp Tri Ngã cúi thấp đầu xuống: “Dì Cát…”

Bà dì vừa cười vừa nói giọng khẽ khàng: “Diệp tiểu thư ạ, dì
nói với cháu một chuyện này nhé, cháu đừng có chê bà dì này già rồi phiền nhiễu
lắm chuyện nhé cháu”.

“Dì cứ nói đi dì ạ”.

“Chuỵên này, khi nào hai cháu cũng phải đến nhà Kiều tiên
sinh để hỏi thăm và chơi với bác ấy nữa, đều đã chính thức yêu nhau rồi cơ mà.
Nói chung cuối cùng thế nào thì cũng phải đi gặp mặt ba mẹ nữa mà. Kiều tiên
sinh đã gọi điện cho dì không biết bao nhiêu lần để hỏi thăm tình hình của hai
đứa đấy”.

“Chuyện này, chuyện này…”

“Cháu đừng có xấu hổ như thế nhé. Tính cách của Kiều tiên
sinh hòa nhã thân thiện lắm cháu ạ. Cháu cứ xem cách đối xử của ông ấy với dì
là sẽ biết ngay mà. Con người ông ấy cũng thân thiện lắm, cổ phiếu thì vô vàn
thế nhưng lại cô đơn lắm cháu à. Hai cháu mà có thời gian rảnh rỗi thì hãy cùng
nhau đến thăm ông ấy một chút, dù chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản thôi cũng tốt
mà cháu”.

“Dạ vâng ạ”. Diệp Tri Ngã gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Cháu về sẽ
nói với anh Kiều Thận Ngôn một tiếng ạ, đợi thêm hai ngày nữa khi Tiểu Mẫn xuất
viện thì chúng cháu sẽ cùng nhau về thăm bác ấy một thể luôn dì ạ”.

“Thế thì tốt quá rồi! Đến lúc đó dì cũng qua nhà thăm ông ấy,
rồi nấu cho mọi người ăn một bữa luôn”. Dì Cát vừa cười vừa xách chiếc túi loại
bảo vệ môi trường chuyên dành để đi mua đồ ăn rồi đi ra chợ. Diêp Tri Ngã sau
khi ăn xong liền đến bệnh viện thăm Kiều Mẫn Hàng, nhưng cô không vào phòng bệnh
của Kiều Mẫn Hàng luôn mà ghé đến văn phòng làm việc của Đỗ Quân.

Đỗ Quân đang làm việc trong phòng kiểm tra hồ sơ sổ sách, vẫn
chưa về văn phòng của mình. Diệp Tri Ngã đành nói chuyện linh tinh với u Dương
Dương một lúc lâu khoảng chừng hơn nửa tiếng. Hai người hẹn nhau đi ăn cơm
trưa. Rồi sau đó cô chào tạm biệt u Dương Dương và quay trở lại văn phòng của Đỗ
Quân. Lúc này Đỗ Quân vừa gọi điện xong liền nhìn Diệp Tri Ngã và cười nói:
“Trông em vui tươi thoải mái lắm đấy!”

Diệp Tri Ngã mỉm cười và đưa tay gạt những lọn tóc xõa xuống
vén vào sau tai. Cô ngập ngừng một hồi lâu mới nói tiếp với Đỗ Quân: “Hôm qua
khi em đến tìm gặp anh, có phải anh có chuyện gì đó không tiện nói ra cùng em,
đúng không anh?”

Đỗ Quân mỉm cười than vãn: “Em đã cảm nhận được rồi phải
không? Thảo nào mà nói chúng ta là một cặp thầy trò anh em cơ chứ, đúng là giữa
chúng ta có thần giao cách cảm đấy”.

“Có chuyện gì xảy ra phải không anh? Phải chăng là đã… Bệnh
tình của Kiều Mẫn Hàng không tốt cho lắm đúng không anh?”

Đỗ Quân lặng người đi một lúc, giọng trầm mặc như thì thầm
bên tai cô: “Anh đã cùng một số chuyên gia trong lĩnh vực này thảo luận qua rồi
em ạ, rồi còn mang cả tiểu sử bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng ra nước ngoài, để nhờ
các chuyện gia nghiên cứu chuyên phụ trách lĩnh vực này ở bên đấy nghiền ngẫm
xem như thế nào. Thế nhưng đối với trường hợp như của Kiều Mẫn Hàng thì nều chỉ
đơn thuần là làm phẫu thuật cấy ghép tim nhân tạo thì cũng đã quá muộn rồi em
à”.

Diệp Tri Ngã nắm chặt hai bàn tay vào nhau, giọng khẽ khàng:
“Ý của anh muốn nói là… Phải làm phẫu thuật cấy ghép kết hợp cả tim và phổi nữa
sao?”

Đỗ Quân gật đầu một cách nghiêm nghị tỏ vẻ đồng ý: “Nhưng mà
độ khó của lần phẫu thuật này thì anh không nói em cũng có thể biết rất rõ rồi
đấy. Giả dụ như phẫu thuật có thành công đi chăng nữa, thì thời gian sống của bệnh
nhận đó cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu cả. Nhẽ ra anh định để cô ấy kết
hôn rồi nói hết sự thực cho cô ấy nghe, Tiểu Diệp à, nếu như có thể được thì
anh nghĩ em nên báo cho gia đình cô ấy biết sơ qua một chút tình hình trước đi,
để họ đừng quá hy vọng trông cậy vào lần phẫu thuật này em ạ”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3