Chỉ gọi tên em - Chương 13
Tôi đứng trong tuyết rất
lâu, Noãn Noãn mới huých huých tôi, nói: “Mau về khách sạn thôi, sẽ bị cảm lạnh
đấy.”
Trên đường đi về, tuyết
vẫn cứ rơi, đường phố nhuốm đầy một màu trắng, cây cối cũng trắng xóa cả.
Tôi muốn nếm thử vị
tuyết, bèn ngẩng đầu lên trời, há miệng, lè lưỡi ra.
“Úi chao, mất mặt quá.”
Noãn Noãn cười nói: “Hệt con cún.”
“Anh nhớ năm ngoái lúc
cùng đi dạo phố ẩm thực, em cũng nói anh như vậy,” tôi nói.
“Đúng thế,” Noãn Noãn
nói, “anh chẳng thay đổi chút nào.”
“Không, a thay đổi rồi,”
tôi nói, “từ cún lớn thành chó rồi.”
Noãn Noãn phì cười,
không nói gì nữa.
Noãn Noãn còn phải lái
xe về công ty, sau đó mới về nhà.
“Trưa mai, em đến đón
anh đi ăn cơm,” Noãn Noãn vừa ngồi vào xe vừa nói.
“Vậy nên mai gặp lại?”
tôi nói.
“Đương nhiên là mai
gặp.” Noãn Noãn bật cười, rồi lái xe đi.
Một câu mai gặp lại đơn
giản như vậy cũng khiến tôi cười từ khi xe lăn bánh cho đến khi bóng xe mất hút
tầm mắt.
Tôi về phòng khách sạn,
mở cánh cửa sổ kiểu Pháp, bê một chiếc ghế ra ban công.
Pha một tách trà nóng,
nằm dựa lên ghế, thưởng thức cảnh tuyết rơi.
Từ trước đến nay chưa
từng nhìn thấy tuyết, cũng không biết tuyết thế này là to hay nhỏ?
Đột nhiên cảm hứng ngâm
thơ trào dâng, tôi không khỏi thốt lên: “Tuyết rơi…”
Chỉ ngâm được hai từ đó
là đứt, vì không biết tiếp thế nào. Nhìn quanh bốn bề, may mà không có ai.
Tôi quả nhiên không có
tài thi hứng, gặp phải cảnh đẹp hiếm có nhường này mà vẫn không sao làm thơ
được.
Nhớ ra còn phải gọi điện
cho Từ Trì, tôi bèn rút điện thoại ra gọi cho cậu ta.
Từ Trì nói 20 phút nữa
sẽ đến, đợi tôi dưới sảnh khách sạn, gặp nhau rồi nói
20 phút sau, tôi xuống
sảnh, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Từ Trì đang ngồi trên ghế sofa giữa đại
sảnh.
“Anh Thái!” Từ Trì đứng
lên, dang rộng hai tay. “Nào, ôm anh một cái.”
Ai dà, nếu như câu này
do Noãn Noãn nói ra thì tốt biết mấy.
Ôm ấp nồng nhiệt với Từ
Trì xong, cậu ta nói: “Trời tối lại có tuyết, có nên làm một chén không nhỉ?”
“Một chén thì được,” tôi
cười cười, “hai chén thì say mất.” Từ Trì ra ngoài cửa khách sạn gọi một chiếc
taxi chúng tôi chạy thẳng tới chợ Hoa Sen ở Thập Sát Hải.
Năm ngoái giữa trưa hè
tôi từng cùng Noãn Noãn tản bộ ven bờ hồ, nhưng giờ là đêm đông, hơn nữa còn là
một đêm đông có tuyết rơi.
Từng có bông hoa tuyết
chầm chậm rơi trên Thập Sát Hải, lặng thinh không một tiếng động, cũng chẳng
lưu lại chút vết tích gì.
Nhớ lại hôm qua lúc đi
chơi ở Tây Hồ Hàng Châu nghe người ta nói: Nắng Tây Hồ không bằng mưa Tây Hồ;
mưa Tây Hồ chẳng bằng đêm Tây Hồ; đêm Tây Hồ sao bằng tuyết Tây Hồ. Vậy thì
tuyết Tây Hồ chắc chắn là đẹp nhất rồi.
Thập Sát Hải liệu có
phải cũng vậy không?
Biển hiệu chợ Hoa Sen
nhuốm màu xưa cũ, ngạo nghễ đứng giữa những sắc đèn neon sặc sỡ rối mắt; quán
bar mang màu sắc ngoại lai mở ở ven hồ đậm phong vị cổ xưa Trung Quốc, tiếng người
huyên náo.
Khách khứa quá nửa là
người nước ngoài, đến đây trải nghiệm phong vị Trung Quốc, lại có thể thưởng
thức cuộc sống về đêm thời thượng.
Bắc Kinh nghìn năm tuổi,
gân cốt liệu còn chịu nổi giày vò này chă
Từ Trì vừa ngồi xuống,
liền thao thao bất tuyệt kể chuyện của mình.
Chúng tôi vừa uống rượu,
vừa nói chuyện quá khứ, hiện tại, rồi cả tương lai.
Tôi nhận ra cả quần áo
lẫn cách nói chuyện của Từ Trì đều đã trở nên chín chắn hơn, người nhìn cũng
già dặn hơn.
“Suýt nữa thì quên,” Từ
Trì đột nhiên nói, “Cao Lượng hôm nay đi Vũ Hán công tác, trước khi đi còn giao
em trọng trách xin lỗi anh, đành để lần sau dẫn anh đi leo Trường Thành Tư Mã
Đài vậy.”
Nói xong, cậu ta rút từ
cặp ra ba tấm ảnh đặt lên bàn, rồi nói: “Cao Lượng gửi anh này.”
Ba bức ảnh này thực chất
đều cùng một kiểu, chỉ khác nhau về kích cỡ to, nhỡ, nhỏ.
Tấm to bằng tấm poster;
tấm nhỡ rộng chừng 25 xăng ti mét; tấm nhỏ chỉ khoảng nửa bàn tay.
Tất cả chỉ đều là hình
Noãn Noãn chụp trên lầu Thất Bắc ở Trường Thành Bát Đạt Lĩnh.
Noãn Noãn đứng thẳng
người, hai tay giơ hai chữ V, mặt cười rạng rỡ.
“Cao Lượng nói, cái to
để dán tường, cái nhỡ để bày bàn, còn cái nhỏ để bỏ ví.” Từ Trì cười cười.
Máy ảnh và kỹ thuật chụp
của Cao Lượng đều rất tốt, vẻ duyên dáng của Noãn Noãn hiện lên sống động trên
giấy ảnh.
Tôi vừa vui mừng kinh
ngạc, vừa cảm kích vô cùng.
“Nào,” Từ Trì nói, “anh
em ta uống vì Cao Lượng một chén.”
“Một chén sao đủ được?”
tôi nói. “Ít nhất phải ba chén.”
“Được!” Từ Trì vỗ vỗ
ngực. “Ba chén thì ba chén!”
Tôi lập tức nhét tấm ảnh
nhỏ vào ví, rồi cẩn thận cuộn tấm to lại, buộc gọn gàng.
Tấm nhỡ thì cứ đặt bên
cạnh, cho ngồi cùng tôi cái đã.
Uống với Từ Trì một lúc
sau, tôi thấy mặt cậu ta đã đỏ bừng bừng, ánh mắt mơ mơ màng màng, hẳn là say
rồi.
Nhớ ra mai cậu ta còn
phải đi làm, bèn hỏi: “Trì huynh, nhà cậu ở đâu?”
“Nhà em nơi dốc cao
Hoàng Thổ, gió lớn từ sườn dốc thổi qua, dù là gió Tây Bắc hay gió Đông Nam,
đều là bài hát của em bài hát của em...” Từ Trì hát lên ông ổng.
Tôi thầm nghĩ hẳn cậu ta
say mèm rồi, lại thử hỏi lần nữa: “Cậu ở đâu Bắc Kinh?”
“Nhà em nơi dốc cao
Hoàng Thổ, mặt trời đi qua sườn dốc, rọi vào hang em chiếu lên tay em, còn có
con trâu theo em...”
Từ Trì vẫn cứ ông ổng
hát.
Tôi đỡ Từ Trì, gọi một
chiếc taxi đưa chúng tôi trở về khách sạn Đài Loan.
Từ Trì sớm đã ngủ chẳng
biết trời trăng gì nữa, đành phải đưa cậu ta lên phòng tôi, quăng xuống giường.
Tôi tắm qua bằng nước
nóng, tắm xong ra khỏi phòng tắm, đã thấy Từ Trì ngáy như kéo bễ.
Nhìn đồng hồ, đã gần 1
giờ sáng, lay lay Từ Trì, chẳng thấy cậu ta phản ứng gì.
Dù gì cũng là giường
đôi, tối nay đành ngủ cùng Từ Trì vậy.
Tôi gọi điện xuống quầy
lễ tân, nhờ họ gọi morning call lúc sáu rưỡi sáng.
Lúc trước ở Đài Loan,
nghe nói ở Đại lục gọi morning call là kêu giường, thấy rất thú vị.
Nhớ năm ngoái thầy giáo
dạy tiếng Hán đã nói, tiếng Hán đọc xuôi cũng được, đọc ngược cũng xong.
Ở Đại Lục là đọc xuôi,
vì vậy kêu giường có nghĩa là “gọi bạn dậy khỏi giường”; nhưng ở Đài Loan là
đọc ngược kêu giường lại biến thành “ở trên giường mà gọi”.
Hôm qua đi dạo ở Tây Hồ
Hàng Châu, buổi tối trở về Tô Châu, sáng nay đáng ra phải từ Tô Châu tới Thượng
Hải rồi về Đài Loan; không ngờ chỉ vì một ý nghĩ nhất thời, mà giờ đã nằm trên
giường trong một khách sạn ở Bắc Kinh.
Nhớ đến những vội vàng
và tâm trạng thất thường quãng thời gian ấy, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng xâm
chiếm toàn thân, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Morning call lúc sau
rưỡi sáng cùng lúc đánh thức tôi và Từ Trì.
Từ Trì nhận ra đang cùng
nằm với tôi trên một chiếc giường, lúc đầu còn thất kinh, sau nhớ lại chuyện
đêm qua, bèn bật cười ha hả.
Cậu ta đánh răng rửa mặt
qua loa, rồi vội vàng đi làm.
“Vẫn là câu nói cũ,” Từ
Trì nói, “lần sau đến Bắc Kinh, nhất định phải báo em đấy.” Nói xong cậu ta lại
ôm tôi một cái nồng nhiệt.
Từ Trì vừa mở cửa ra, đã
lại quay đầu lại nói: “Anh Thái, cố lên.”
Tôi hiểu ý Từ Trì, liền
gật đầu tỏ ý tiếp t
Từ Trì đi rồi, tôi lại
ngủ tiếp.
Nằm mơ một giấc mơ kỳ
lạ, trong mơ hiện ra một quả núi, đại pháo của quân Thanh đang nã xuống chân núi,
hai bên khẩu pháo nằm dạt một hàng dân binh, cầm súng ngắm bắn.
Dưới chân núi là mười
mấy đội quân Pháp đang tấn công lên.
Tôi và Noãn Noãn đi dạo
nơi trên núi, ngang qua đại pháo của quân Thanh, tôi nói với Noãn Noãn: “Chỗ
này chính là Noãn Noãn.”
“Cuối cùng anh cũng dẫn
em tới Noãn Noãn rồi.” Noãn Noãn cười rất rạng rỡ.
Trong tiếng pháo rền
vang, thấp thoáng truyền lại tiếng chuông lanh lảnh.
Như thể giữa phim trường
quay cảnh chiến tranh đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, thế là đạo diễn
tức giận hét lên: “Cut!” Tôi bị tiếng chuông đánh thức, phải mất mấy giây sau
mới ý thức nổi đó chắc là chuông cửa.
Tôi mơ mơ màng màng ra
mở cửa.
“Vẫn ngủ à?” Noãn Noãn
nói. “Sắp trưa rồi kìa.”
Mọi tế bào trên cơ thể
tôi lập tức tỉnh táo, quân Pháp cũng bị đánh cho tan tác rồi.
“Hả?” Tôi há hốc miệng.
“Ơ…”
“Anh để em đứng đây,”
Noãn Noãn bật cười, “hay là xuống dưới sảnh đợi anh?”
Tôi vội vàng mở rộng cửa
, Noãn Noãn đi thẳng vào ngồi lên sofa.
Tôi bắt đầu hối hận, giờ
đang lúc binh đao loạn lạc, Noãn Noãn sẽ cười cho xem.
“Cứ từ từ,” Noãn Noãn
nói, “đừng vộ
Mặt tôi đỏ dần, vội vàng
xông thẳng vào nhà tắm, làm xong hết những việc phải làm trong vòng ba phút.
Tối qua vì sợ thú tính
của Từ Trì bộc phát, tôi bê luôn cả sơ mi quần dài đi ngủ.
May không bị Noãn Noãn
nhìn thấy cơ ngực với bắp chân, thật nguy hiểm quá.
“Đi thôi,” tôi nói.
“Anh mặc thế ra đường
à?” Noãn Noãn nói. “Bên ngoài 0 độ đấy.”
Ở lâu trong phòng bật lò
sưởi, tôi nhất thời quên mất giờ ở Bắc Kinh đang là mùa đông.
Vội vàng mặc thêm áo
len, cầm áo khoác, lúc này Noãn Noãn mới đứng dậy.
Vào thang máy, trùng hợp
lại gặp đúng đôi vợ chồng ngoại quốc ở Đông Lai Thuận tối qua,
Anh Tây chào tôi một
tiếng, hỏi: “Honeymoon?”
“Just lover,” tôi nói.
“Friend!” Noãn Noãn vội
vàng phủ nhận. “We are just friends!”.
Cặp vợ chồng nọ bật
cười, tôi cũng cười, chỉ có Noãn Noãn là giậm chân.
Ra khỏi thang máy, Noãn
Noãn đưa cho tôi một thứ: “Cho anh.”
Tôi đón lấy, ra là một
chiếc khăn quàng màu ghi đậm.
“Bên ngoài lạnh đấy,”
Noãn Noãn nói. “Lát đi ra thì quàng và
Quàng khăn bước ra khỏi
khách sạn, tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày đi làm.
“Noãn Noãn,” tôi nói,
“nếu em bận, anh có thể hiểu mà.”
Noãn Noãn dừng lại, quay
sang nhìn tôi nói: “Lẽ nào giờ anh đang được nghỉ hả?”
Tôi lặng người, không
trả lời.
“Đi thôi.” Noãn Noãn phì
cười.
Sánh vai đi cùng Noãn
Noãn mấy bước, trong lòng tôi vẫn lo làm nhỡ dở việc đi làm của Noãn Noãn.
“Lương Lương,” Noãn Noãn
lại dừng bước, “lúc tâm trạng không tốt, em thường mong có một cái màng lọc khổng
lồ, lọc bỏ hết mọi cảm xúc tiêu cực nào là buồn bã, nào là u sầu, chỉ để lại
bản thân thuần khiết thôi.”
Nói xong, Noãn Noãn đưa
tay vẽ một ô vuông lớn trước mặt, rồi lại vẽ nhiều những đường thẳng đan xen
nữa.
“Cái màng lớn thế này,
đủ cho hai người dùng đấy,” Noãn Noãn nói. “Chúng ta cùng nhảy thôi.”
Tôi gật gật đầu, Noãn
Noãn đếm một, hai, ba, chúng tôi cùng phi người qua chiếc màng lọc Noãn Noãn
vẽ.
Noãn Noãn cười rất vui
vẻ, tôi cũng cười.
Lên xe của Noãn Noãn,
vẫn là chiếc xe màu trắng của công ty hôm qua.
Tuy tuyết đã ngừng rơi,
nhưng đường phố như Ngũ Tử Tư qua Chiêu quan, một đêm tóc đã bạc trắng.
Trên những mái ngói xây
theo kiểu cổ phủ dày tuyết, trên cành cây, dưới mặt đất, đâu đâu cũng là
Bắc Kinh trở nên thật
thanh khiết, một vẻ đẹp tươi mới và tĩnh lặng.
Nhưng người đi bộ trên
đường cứ hùng hục, chẳng ai dừng lại thưởng thức cảnh đẹp này.
“Noãn Noãn,” cuối cùng
tôi cũng không nén nổi, “có thể dừng xe lại không?”
Noãn Noãn vừa đỗ xe vào
sát lề đường, tôi lập tức mở cửa xe, chạy ra giữa trời tuyết mênh mông.
Tôi ngồi thụp xuống, hai
tay nắm lấy hai vốc tuyết, cảm nhận vai mình run run.
“Làm gì thế?” Noãn Noãn
đứng sau tôi hỏi.
Tôi quay lại, xòe hai
tay ra trước mặt em, cười nói: “Là tuyết đấy!”
Noãn Noãn tỏ vẻ bất lực.
Tôi bắt đầu lăn lộn trên
tuyết, càng lăn càng thấy vui.
“Mất mặt quá, mau đứng
dậy đi!” Noãn Noãn nói.
Tôi ngừng lăn, nằm thẳng
cẳng, mặt đất phủ tuyết mềm mại dịu dàng, thật dễ chịu.
“Vứt anh ở đây luôn, kệ
anh đấy!” Noãn Noãn lại nói.
Mỗi tay nắm một nắm tuyết,
tôi đứng dậy bước đến trước mặt Noãn Noãn, xòe tay ra nói: “Là tuyết đấy!”
Noãn Noãn không biết nên
tức hay nên khóc, chỉ “này” một tiếng.
“Để anh bơi trong tuyết
đã.” Tôi nói xong bèn nằm bò ra.
“Bị cảm lạnh đấy!” Noãn
Noãn căng thẳng, đang đưa tay định kéo tôi dậy thì trượt chân một cái, ngã soài
ra tuyết.
“Em cũng muốn chơi hả?”
Tôi vê một quả cầu tuyết nhỏ, ném về phía Noãn Noãn, hoa tuyết bay tứ tung.
Noãn Noãn cố đứng lên,
nhưng lại trượt ngã, mặt đỏ bừng, nói: “Mau kéo em lên.”
“Đợi tí đã,” tôi nói,
“anh phải làm thiên thần trên tuyết.”
“Lương Lương!”
Tôi đưa tay phải ra kéo
Noãn Noãn đứng dậy, Noãn Noãn đứng lên phủi phủi tuyết trên người, tiện thể
trừng mặt với tôi xong, đột nhiên ngồi thụp xuống nặn cầu tuyết ném tôi.
“Chơi không?” Noãn Noãn
nói.
“Em là con gái, anh
nhường em năm quả,” tôi nói.
“Được.” Noãn Noãn lại
ngồi thụp xuống, nặn xong quả nào là lấy hết sức ném bộp vào người tôi.
Bộp bộp bộp bộp bốn
tiếng, tôi vẫn giữ vững tư thế, hệt một bức tượng mỉm cười.
Noãn Noãn ngừng nặn cầu
tuyết, phủi hết tuyết trên tay, chỉnh lại đầu tóc quần áo.
“Sao dừng lại rồi?” tôi
hỏi.
“Vì anh nhường em năm
quả,” Noãn Noãn cười nói, “nên em chỉ ném bốn quả thôi.”
“Hả?” Tôi há hốc mồm.
Noãn Noãn cười rất hỉ
hả, bước lại giúp tôi phủi tuyết trên áo và tó
“Nếu để người khác nhìn
thấy, lại tưởng bọn mình là hai đứa điên ấy chứ,” Noãn Noãn nói.
“Đối với anh, nhìn thấy
tuyết mà không phát điên thì mới thực sự là điên,” tôi nói.
“Hả?”
“Em nhất định không hiểu
được người sinh ra ở vùng nhiệt đới như anh có cảm giác gì khi nhìn thấy tuyết
đâu.”
“Giờ thì hiểu rồi.” Noãn
Noãn bật cười khúc khích.
Tôi lại ngồi bệt xuống,
Noãn Noãn không ngăn tôi nữa, tôi dứt khoát nằm lăn ra tuyết.
“Năm ngoái anh nói có lẽ
vào mùa đông, là vì muốn tới ngắm tuyết hả?” Noãn Noãn hỏi.
“Không,” tôi nói. “Đó là
vì những cuộc hẹn lớn thì nên vào mùa đông.”
“Hả?”
“Ý là thế đấy[36].”
Noãn Noãn thần người,
rồi lập tức hiểu ra, nói: “Thế nên hẹn nhỏ vào mùa hè, hẹn nhỡ vào mùa thu phải
không?”
“Anh rất hân hạnh,” tôi
bật cười, “cuối cùng em cũng theo kịp tính hài hước của anh rồi.”
“Nói nhảm.” Noãn Noãn
khẽ hừ một tiếng.
Tôi nhìn lên trời một
lúc, quay sang liếc thấy Noãn Noãn đang đứng nhìn tôi.
“Đừng nằm nữa, cảm lạnh
đấy,” Noãn Noãn giục, “mau
“Không nằm ra đất, sao
có thể thấy bầu trời trong xanh của Bắc Kinh?” tôi nói.
“Ồ, miệng cún mọc ra ngà
voi rồi kìa,” Noãn Noãn bật cười.
“He he,” tôi cũng cười.
“Trận tuyết đầu mùa năm
nay lớn thật, bao nhiêu cây đều bị đè rắn rồi,” Noãn Noãn nói.
“Dưới cây có rắn hả?”
tôi rất tò mò, “không thì sao lại đè rắn?
Noãn Noãn nhặt một cành
cây nhỏ, ngồi xuống viết chữ “gãy” lên mặt đất tuyết.
Tôi nhìn chữ “gãy”, bèn
hỏi: “Chữ này có thể đọc thành rắn hả?”
“Ở Bắc Kinh đều nói
thế.” Noãn Noãn nhún vai. “Rắn thì không sao, chỉ có xe đỗ dưới cây là hứng
đủ.”
“Suýt chút nữa thì quên
một chuyện quan trọng.” Tôi vội vàng đứng dậy, cầm cành cây Noãn Noãn vừa dùng
để viết chữ.
“Quên gì cơ?” Noãn Noãn
hỏi.
Tôi lấy cành cây vẽ một
hình thiên thần dang cánh bên cạnh chữ “gãy”.
“Này.” Noãn Noãn trừng
mắt nhìn tôi.
Tôi còn chưa thỏa, lại
viết tiếp bên dưới: Lương Lương. Viết xong bèn đưa lại cành cây cho Noãn Noãn.
Noãn Noãn nhìn tôi, bật
cười, rồi viết ngay xuống cạnh chữ Lương Lương: Noãn Noãn.
“Anh cũng tới cầm cành
cây đi,” Noãn Noãn nói. “Chúng ta cùng nhắm mắt, viết ra bốn chữ
Tay phải tôi và Noãn
Noãn cùng nắm lấy cành cây nhỏ, chúng tôi nhắm chặt mắt, viết từng nét trên
tuyết.
Có lúc cảm thấy như Noãn
Noãn đang dẫn tôi, có lúc dường như lại là tôi đang dẫn em, nhưng nét bút không
hề vì thế mà ngắt quãng.
Viết xong mở mắt ra
nhìn, trên tuyết hiện lên bốn chữ rõ ràng: Đều ở Bắc Kinh.
“Cũng may bốn chữ này
phồn thể và giản thể không có gì khác biệt,” tôi nói.
“Đúng thế,” Noãn Noãn
nói.
“Ban đầu anh còn tưởng
em định viết thiên trường địa cửu chứ,” tôi nói.
“Anh mơ vừa thôi.” Noãn
Noãn trừng mắt nhìn tôi.
“Lẽ nào là đời đời kiếp
kiếp?”
“Lương Lương.”
“Ừ,” tôi nói, “anh im
miệng.”
Tôi lại nằm soài ra,
Noãn Noãn cũng im lặng ngồi bên tôi.
“Noãn Noãn,” tôi nói, “được
gặp em thật là tốt.”
Noãn Noãn cười, không
nói gì.
“Nếu anh cứ lặp lại câu
này mãi, em lượng thứ cho anh nhé.”
“Được,” Noãn Noãn nói,
“em sẽ lượng thứ cho anh.”
“Anh đói chưa?” Noãn
Noãn nói.
“Ừ,” tôi nói
“Đi ăn trưa thôi,” Noãn
Noãn nói.
Tôi đang định đứng dậy,
thì đột nhiên mặt bỗng lạnh buốt, hóa ra Noãn Noãn nắm một vốc tuyết ném vào
mặt tôi.
Nhổ phì phì tuyết trong
miệng ra, lau lau mắt kính, đứng lên, đã thấy Noãn Noãn vào xe rồi.
Lên xe, Noãn Noãn vẫn
cười khanh khách không dứt.
Tôi nói mặt tôi đông
cứng lại rồi, Noãn Noãn nói như vậy tốt quá, để tôi đỡ tiếp tục nói nhảm.
Chẳng bao lâu sau, chúng
tôi xuống xe, đi mấy bước liền nhìn thấy biển hiệu “Toàn Tụ Đức”.
Tôi nhớ lại năm ngoái
lúc đi dạo xong phố Đại Sách Lan, đứng đợi xe, Noãn Noãn nói lần sau tôi tới
Bắc Kinh sẽ đãi tôi ăn vịt quay.
“Noãn Noãn,” tôi nói,
“em vẫn còn nhớ à”.
“Đương nhiên rồi,” Noãn
Noãn nhướn lông mày.
Tới Toàn Tụ Đức đương
nhiên phải ăn vịt quay, lẽ nào lại gọi gà rán.
Ngoài vịt quay ra, chúng
tôi gọi thêm vài món vịt đặc sắc khác, ngoài ra để tránh dầu mỡ nhiều bị ngấy,
còn gọi cả ít rau xanh.
Món vịt quay được đưa
lên, đầu bếp còn đặc biệt đến tận bàn cắt từng lát thịt vịt, thật là quá đã.
Tôi gộp chung phần bữa
sáng với bữa trưa lại ăn, Noãn Noãn thấy tôi ăn ngon miệng, nói ở Toàn Tập Đức
là vịt quay treo bếp, ngoài ra còn có loại vịt quay trong lò ở các cửa hàng rẻ
hơn, có cơ hội cũng nên đi nếm thử, mùi vị hoàn toàn không giống nhau.
Bữa này cũng hệt bữa tối
qua, tôi ăn no căng bụng.
Lấy cớ vào nhà vệ sinh,
tôi lén đi thanh toán.
“Lương Lương,” Noãn Noãn
nói giọng trách cứ, “sao anh lại tranh trả tiền nữa?”
“Noãn Noãn,” tôi nói,
“Đài Loan có một truyền thống, nếu lần thứ hai cùng con gái đi ăn mà để con gái
trả tiền, người con trai sẽ bị đen đủi suốt hai tháng.”
Noãn Noãn sững người,
rồi lập tức bật cười, nói: “Hóa ra tối qua cũng là anh nói bừa.”
Ra khỏi Toàn Tụ Đức, Đại
Sách Lan ở chếch ngay đối diện.
“Đi dạo chút đi.” Noãn
Noãn lên tiếng.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Đại Sách Lan vẫn chẳng
thay đổi gì, chỉ thêm vài cửa hàng bán quần áo giá rẻ.
Nét thuần khiết tôi và
Noãn Noãn từng có ở đây năm trước hẵng còn, điều này khiến chúng tôi dường như
đều thở phào nhẹ nhõm.
Vòng đi vòng lại một
lượt, chúng tôi lại ngồi trước Đồng Nhân Đường nghỉ chân.
Điện thoại Noãn Noãn đổ
chuông, tôi đứng lên đi ra phía khác cách mười bước, Noãn Noãn nói chuyện điện
thoại, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn tôi.
Ngắt máy xong, tôi nhận
ra Noãn Noãn nhíu mày.
“Sao thế?” Tôi bước lại
bên Noãn Noãn.
“Sếp kêu em đi phỏng vấn
mấy người,” giọng Noãn Noãn nghe có vẻ hờn trách. “Em đã nói trước ông ấy rồi,
mấy ngày này đừng gọi em, có việc thì kêu người khác ấy.”
“Sếp em nói sao?”
“Sếp nói, cô là người
khác, người khác chính là cô.”
“Thâm thúy thật.”
“Đúng thế.”
Noãn Noãn im lặng, dường
như rất khó xử.
“Noãn Noãn,” tôi nói,
“nếu không cản trở công việc của em, anh đi cùng em có được không?”
Noãn Noãn có vẻ kinh
ngạc, quay sang nhìn tôi.
“Anh nghĩ em hẳn cảm
thấy nếu không đi cùng anh thì không phải lắm, nhưng lỡ dở công việc thì cũng
phiền, vì vậy nếu anh đi cùng em thì chẳng phải nhất cử lưỡng tiện còn gì,” tôi
nói. “Đương nhiên là nếu không cản trở gì việc của em.”
“Em biết ngay anh sẽ nói
thế mà.” Noãn Noãn nhìn nhẹ nhõm hẳn. “Đương nhiên là không cản trở gì rồi.”
“Vậy thì cứ coi anh là
con bọ chét đi.” Tôi cười cười.
“Tốt quá rồi,” Noãn Noãn
cười, “nhưng em phải nhờ người mua thêm vé tàu hỏa.”
“Vé tàu hỏa?” Tôi rất
hiếu kỳ. “Không phải là ở Bắc Kinh à? Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Cáp Nhĩ Tân,” Noãn Noãn
nói.
“Cáp… Cáp…” tôi lắp bắp,
“Cáp Nhĩ Tân?”
“Là Cáp Nhĩ Tân, không
phải là Cáp Cáp Cáp Nhĩ Tân.” Noãn Noãn cười rất vui vẻ. “Chỉ một chữ cáp
thôi.”
Tôi đứng sững như trời
trồng, mãi lâu sau vẫn chẳng nói nổi nên lời.
Từ Bắc Kinh tới Cáp Nhĩ
Tân gần 1248 cây số, tám rưỡi tối có một chuyến tàu tốc hành chạy thẳng đến đó,
7 giờ 5 phút ngày hôm sau đến Cáp Nhĩ Tân, phải ngồi 10 tiếng 35 phút đồng hồ.
Đầu tiên, Noãn Noãn nhờ
người mua hai vé giường nằm mềm tầng dưới, rồi chúng tôi trở về khách sạn, lên
phòng chuẩn bị hành lý.
Trả phòng trước hai đêm,
đổi sang đặt phòng vào ngày kia, đem va li xuống ký gửi dưới tầng một của khách
sạn.
Ra khỏi khách sạn, Noãn
Noãn nhìn tôi, nói: “Phải mua cho anh một đôi găng tay.”
“Không cần đâu,” tôi
nói, “anh đút tay vào túi áo là được rồi.”
“Ừm,” Noãn Noãn gật đầu,
“vải da chống lạnh tốt đấy.”
“Đút hai tay vào túi áo,
cũng hệt như đút vào găng tay thôi,” tôi nói.
“Loại da nào nhỉ?” Noãn
Noãn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, “da cừu đi.”
“Đừng tốn tiền mua găng
tay,” tôi nói.
“Cứ vậy đi.” Noãn Noãn
cười cười. “Ra phố Vương Phủ Tỉnh mua.”
“…”
Noãn Noãn hoàn toàn
chẳng buồn nghe tôi nói.
Noãn Noãn giúp tôi chọn
một đôi găng tay da cừu trên phố Vương Phủ Tỉnh.
Lần này em đã học được
rồi, động tác trả tiền nhanh gọn dứt khoát, không cho tôi bất kỳ cơ hội
“Anh còn cần mũ nữa,”
Noãn Noãn nói.
“Đừng tiêu tiền nữa,”
tôi nói.
“Yên tâm,” Noãn Noãn
nói, “em có hai cái mũ.”
Tôi và Noãn Noãn về chỗ
em ở, tôi đợi em dưới tầng.
Noãn Noãn sắp xếp xong
đồ dùng cá nhân cần thiết rồi đi xuống, đưa cho tôi một chiếc mũ len màu đen.
Sau đó tôi tới chỗ Noãn
Noãn làm việc, Noãn Noãn bảo tôi ngồi ở sofa đợi em, dặn dò: “Đừng nói năng
linh tinh đấy.”
“Nói năng linh tinh là
thế nào?” tôi hỏi.
“Ví dụ như, nếu người ta
hỏi quan hệ giữa em với anh là gì, anh đừng có nói em là người yêu của anh.”
“Ờ, anh hiểu rồi,” tôi
nói, “không được nói em là người yêu của anh, phải nói anh là người yêu của
em.”
“Quyết định thế này đi,”
Noãn Noãn nói, “anh không được nói bất kỳ câu gì.”
Chỉ thấy Noãn Noãn chạy
đông chạy tây, chỉnh lý tài liệu, chuẩn bị máy móc, rồi lại chạy đi thảo luận
với sếp vài việc.
“Đi được rồi.” Noãn Noãn
cuối cùng cũng xong việc. “Anh có nói linh tinh gì không đấy?”
“Anh nghe lời em, không
nói câu nào,” tôi nói.
“Thế thì tốt.” Noãn Noãn
bật cười.
“Kết quả mọi người đều
nói người yêu của Noãn Noãn đáng thương quá, bị câm.”
“Anh…”
Ra khỏi tòa nhà Noãn
Noãn làm việc, trời cũng đã tối.
Vẫn còn cách giờ tàu
chạy một lúc nữa, chúng tôi đang định kiếm cái ăn, thì vừa may phát hiện ra một
quầy thịt dê nướng.
Tôi và Noãn Noãn mỗi
người mua năm xiên thịt dê, đứng ăn bên lề đường như một cặp vợ chồng nghèo
khổ.
Đúng lúc đấy điện thoại
tôi đổ chuông, nhìn màn hình hiển thị, là cậu em khóa dưới.
“Anh, ra ngoài ăn cơm
đi,” cậu ta nói.
“Anh ở Bắc Kinh rồi,”
tôi nói.
“Thật không?” Cậu ta rất
kinh ngạc.
“Ừm,” tôi ậm ừ.
“Đi dự lễ cưới của Noãn
Noãn hả?” Cậu ta cười sằng sặc.
“Này.”
“Thế thì không sao rồi,
nhớ giúp em hỏi thăm Vương Khắc nhé, tiện thể xem cô ấy sống thế nào.”
“Vương Khắc cưới chồng
rồi.”
“Anh thôi đi.”
“Không tin, tôi cho cậu
nói chuyện với Vương Khắc.”
Tôi đưa điện thoại cho
Noãn Noãn.
“Mình là Vương Khắc,”
Noãn Noãn bịt mũi nói, “mình lấy chồng rồi.” Noãn Noãn nói xong, không nhịn
được phì cười, trả điện thoại lại cho tô
Cậu em đang bù lu bù loa
trong điện thoại là không thể nào, như thế quá tàn nhẫn.
“Tôi với Noãn Noãn đùa
cậu thôi,” tôi vừa cười vừa nói.
“Đùa thế chết người
đấy.”
“Được rồi. Vậy đã nhé.”
Ngắt máy xong, tôi và
Noãn Noãn nhìn nhau, cùng lúc bật cười ha hả.
“Noãn Noãn,” tôi nói,
“được gặp em thật là tốt.”
“Em lượng thứ cho anh.”
Noãn Noãn lại bật cười.
Ngồi lên xe taxi, tôi và
Noãn Noãn chạy thẳng tới ga tàu hỏa Bắc Kinh.
Ga rất lớn, dòng người
chen chúc tấp nập, Noãn Noãn dẫn tôi đi loanh quanh một hồi mới vào được sân
ga.
Đường ray tàu hỏa ở Đài
Loan là đường ray hẹp, đường ở đây rộng hơn một chút, chắc là đường ray tiêu
chuẩn.
Lên tàu hỏa, tìm đến cabin
của chúng tôi, mở cửa ra xem, hai bên trái phải mỗi bên có hai tầng giường.
Đối diện với cửa là
khung cửa sổ bằng kính, trước cửa sổ có một cái bàn nhỏ.
Bên trên cửa có một chỗ
trống để đặt va li lớn.
Tôi và Noãn Noãn ngồi
xuống hai chiếc giường tầng bên dưới, khoảng cách giữa đầu gối hai bên còn chưa
đủ cho một người lách qua.
Một cặp vợ chồng trung
niên kéo một cái va li cồng k bước vào, người chồng leo lên giường trên trước,
tôi ở phía dưới nâng cao va li, để ông đỡ lấy, đặt vào khoang hành lý.
“Cảm ơn chú nhé,” ông
chồng nói.
“Không có gì ạ,” tôi
nói.
Nhân viên phục vụ cũng
bước vào, chào hỏi, đưa cho mỗi người chúng tôi một túi đồ rồi đi ra.
Bên trong có dép lê
giấy, xà phòng bàn chải đánh răng, kem đánh răng, một cục tròn tròn sau khi
ngâm nước có thể mở thành khăn mặt, có cả một gói đậu phộng.
Tôi và Noãn Noãn cởi
giày ra, xỏ chân vào chiếc dép giấy, ngồi trên giường ăn đậu phộng.
Đầu giường có một màn
hình tinh thể lỏng 10 inch, có thể phát ra vài kênh, nhưng chất lượng thu sóng
đều chẳng ra sao.
Vất vả cả một buổi
chiều, giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, thậm chí còn bắt đầu có cảm
giác đang đi du lịch.
Một tiếng động trầm đục
vang lên, tàu hỏa đã khởi hành, tôi và Noãn Noãn đều nhoẻn miệng cười.
Hỏi Noãn Noãn giường
cứng với giường mềm khác nhau thế nào, có phải là ở đệm cứng với đệm mềm không?
Noãn Noãn nói đệm không
khác nhau là mấy, nhưng bên trong cabin giường cứng có ba tầng giường, một cabin
có tới sáu người.
“Chúng ta đi ăn gì đi.”
Noãn Noãn đứng dậy.
“Ừ.” Tôi cũng đứng dậy.
Chúng tôi đi xuyên qua
mấy toa tàu tới khoang ăn, tàu đi êm ru, cả đường đi chẳng hề nghiêng lắc gì.
Trong khoang ăn rất đông
người, tôi Noãn Noãn tìm một chỗ ngồi xuống, gọi hai bát mì.
Chỗ ngồi rất hẹp, tôi và
Noãn Noãn ngồi đối diện ăn mì, giữa chừng không cẩn thận đụng ngay vào đầu
nhau, làm chúng tôi bật cười ha hả.
“Lúc này ở Đài Loan có
truyền thống gì không?” ăn mì xong, Noãn Noãn hỏi.
“Ở Đài Loan có truyền
thống, nếu đi ăn với con gái lần thứ ba mà để con gái trả tiền, người con trai
sẽ xui xẻo một tháng,” tôi nói.
“Thế lần thứ tư thì
sao?”
“Lần thứ tư thì đổi sang
con gái bị xui xẻo.”
Noãn Noãn nói chỉ ba lần
này thôi đấy, lần sau đừng có giành trả tiền nữa.
Tôi gật gật đầu, trả
tiền mì.
Quay lại cabin, ngoài
cửa sổ tối đen như mực, một chút ánh sáng le lói cũng không thấy.
Thường hay nghe nói đất
đen Đông Bắc, nhưng giờ xem ra cái gì cũng đen cả.
Noãn Noãn lôi ra một bộ
bài poker, cười cười nói: “Làm ván xì tố [37].”
Tôi quá đỗi kinh ngạc,
chăm chú quan sát vẻ mặt Noãn Noãn mà không ra chút gì bất thường.
“Sao nào?” Noãn Noãn
nghi hoặc.
“Không sao,” tôi nói,
“chơi thôi.”
Chơi xì tố hai người còn
gọi là xì tố trăng mật, tôi chắc hẳn cái này mọi người đều biết rồi.
Vốn dĩ đây là trò chơi
giết thời gian của đôi vợ chồng mới cưới trong tuần trăng mật.
Hơn nữa còn có một quy
định, ai thua phải cởi một phần quần áo.
Cứ vậy đánh xong mấy
ván, quần áo đôi bên đều đã cưởi ra hòm hòm, lên giường ngủ cũng tiện hơn
nhiều.
Cũng là để tránh cho vợ
chồng mới cưới khỏi thấy ngượng ngùng lúc cởi quần áo lên giường đi ngủ.
Noãn Noãn chắc không
hiểu luật lệ này, tôi vừa đánh bài vừa băn khoăn không biết có nên nói cho em
biết không?
Không ngờ trình chơi bài
của Noãn Noãn quá đỉnh, tôi liên tiếp thua hơn mười ván, bị em cho tắt điện.
Nếu phải cởi thật, hẳn
tôi đã trần như nhộng từ lâu, ngay đến tự trọng cũng phải cởi nốt rồi.
May mà không nói, may
quá.
Cặp vợ chồng trung niên
giường trên đã ngủ, Noãn Noãn cũng tắt đèn trong cabin.
Cả không gian toàn một
màu đen, ngoài cửa sổ cũng vậy.
Chỉ có tiếng bánh tàu
hỏa nghiến xuống đường ray, đều đều, đều đều.
Trong bóng tối, tôi nhìn
khuôn mặt Noãn Noãn, đôi chút mơ ảo, đôi chút mơ màng.
Chúng tôi thì thào nói
chuyện, tiếng Noãn Noãn vừa khẽ vừa mảnh, như truyền lại từ nơi nào đó xa xôi.
Noãn Noãn nói ngày mai
phải bận cả ngày, mau ngủ thôi.
Tôi đặt chuông báo thức
điện thoại, sợ ngủ một giấc tỉnh lại đã đến Siberia rồi.
Noãn Noãn nói chuyến tàu
này chạy thẳng đến Cáp Nhĩ Tân, tàu dừng nghĩa là đến Cáp Nhĩ Tân rồi, không đi
tiếp đến phương Bắc đâu.
“Nhỡ may đến Siberia
thật thì vẫn còn có em mà,” Noãn Noãn nói.
“Ừ,” tôi nói, “như thế
Siberia sẽ có mùa xuân rồi.”
Noãn Noãn mím môi cười
khe khẽ, mắt sáng long lanh, như vì sao trên bầu trời đêm.
Tôi nằm xuống giường,
nhắm mắt lại, Noãn Noãn chắc cũng nằm xuống rồi.
“Lương Lương,” Noãn Noãn
nói.
“Ừ?”
“Xin lỗi anh nhé, kéo
anh tới tận Cáp Nhĩ Tân xa lắc lơ.”
“Cáp Nhĩ Tân có xa đâu,
khoảng cách giữa trái tim mới xa.”
“Thế anh đoán xem em
đang nghĩ gì?”
“Chắc chắn em đang nghĩ
ngày mai nhanh nhanh chóng chóng làm xong việc, rồi còn dẫn anh đi chơi.”
“Còn gì nữa?”
“Em cũng đang nghĩ xem
nên dẫn anh đi chơi đâu.”
“Còn gì nữa?”
“Anh mặc ít quần áo, em
lo anh sẽ bị cảm lạnh.”
“Đều bị anh đoán trúng
rồi.” Noãn Noãn lại
“Vậy em đoán xem anh
đang nghĩ gì?” tôi nói.
“Chắc chắn anh đang
nghĩ, tới Siberia rồi làm sao nói chuyện được với mấy cô gái Nga.”
“Em lợi hại thật đấy.”
Tôi bật cười. “Còn gì nữa?”
“Có lẽ anh cảm thấy như
đang nằm mơ,” Noãn Noãn nói.
Tôi quá đỗi kinh ngạc,
bất giác mở bừng mắt, như nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy chỉ nhìn thấy toàn một màu
đen.
“Lương Lương.”
“Ừ?”
“Anh không mơ đâu, em là
thật đấy, mà còn ở ngay bên anh nữa,” Noãn Noãn nói. “Không tin anh đưa tay ra
sờ mà xem.”
Tôi giơ tay phải ra,
cánh tay chậm chạp rờ rẫm trong bóng đêm, cuối cùng cũng chạm vào bàn tay Noãn
Noãn.
Noãn Noãn nhẹ nhàng nắm
lấy tay tôi.
“Ấm không?” Noãn Noãn
hỏi.
“Ừ.” Sau đó mu bàn tay
bỗng thấy hơi đau nhói, tôi đoán là Noãn Noãn đã lấy móng tay cấu vào mu bàn
tay tôi.
“Đau không?” Noãn Noãn
hỏi.
“Ừ.”
“Thế nên anh không nằm
mơ đâu, em là thật đây, mà còn ở ngay bên anh nữa,” Noãn Noãn lại lặp lại lần
nữa.
Trái tim dao động của
tôi, từ từ ổn định lại, như vừa cập cảng buông
“Noãn Noãn,” trong bóng
đêm, tôi nói, “được gặp em thật tốt.”
“Em lượng thứ cho anh,”
Noãn Noãn đáp lại trong bóng đêm.