Yêu em thiên trường địa cửu - Chương 09 - 10
Chương 9
Nhan Nặc nhớ đã từng nghe thấy một câu nói thế này: “Chỉ cần
một phút để gặp gỡ một người, một tiếng để thích một người, một ngày để yêu một
người, nhưng phải mất cả đời để quên một người.”
Câu này đơn giản mà thật ý nghĩa, thực ra chưa bao giờ cô
quên Đoàn Dịch Sâm, chỉ là không muốn nhớ tới nữa.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm mênh mông bao phủ, cô nhìn bóng
mình trên cửa kính, mái tóc hơi xoăn được buộc túm phía sau, cô đang mặc bộ quần
áo thể thao màu vàng nhạt, hình như thời gian đang quay vòng, cô vẫn là cô gái
tính trẻ con ngày trước thích được chiều chuộng.
Bây giờ lại cô độc một mình, bao điều luyến tiếc.
Đột nhiên, cô nghe thấy người phía sau đang nói mê, trái tim
cô như bị cứa một nhát, vội quay đầu lại. Anh ấy đang lặng lẽ nằm trên chiếc
giường bệnh màu trắng nhưng vẫn chưa tỉnh, chỉ thấy anh chau mày rồi nằm
nghiêng, có lẽ là quá mệt mỏi. Xanh xao, đây là màu sắc không nên thuộc về Đoàn
Dịch Sâm, những nơi anh xuất hiện luôn rực rỡ sắc màu, dáng vẻ thong dong, nụ
cười nho nhã luôn thu hút người khác từ cái nhìn đầu tiên. Dáng vẻ yếu ớt nằm
đây của anh khiến cô cảm thấy không quen. Những giọt nước trong ống truyền dịch
đang nhỏ từng giọt xuống ống quản, chảy vào tấm lưng lạnh toát của anh, huyết
quản màu xanh nhô hẳn lên, nhìn rất sợ, cô cũng giật mình.
Ban nãy dưới ánh đèn đường anh còn chau mày gọi tên cô: “Tiểu
Nặc”, vậy mà bây giờ không còn sức dựa vào tường. Cô không còn nghĩ được gì nữa,
vội tới đỡ anh. Thấy anh toát mồ hôi hột, cô buột miệng hỏi: “Dạ dày lại đau
à?”
Nói xong, cô hối hận mím chặt môi, từ “lại” bao hàm quá nhiều
ý nghĩa.
Anh miễn cưỡng cười, thì thào: “Cũng bình thường, anh không
sao đâu.”
Sao mà cô tin được những lời quỷ quái của anh chứ, cô cảm nhận
rõ ràng cảm giác lạnh toát từ bàn tay anh, cô đang định lấy điện thoại ra gọi
thì anh giữ lại: “Em muốn gọi cho ai?”
“Thư ký Khổng.”
Trước đây, nếu không tìm thấy anh, cô sẽ gọi điện thoại cho
thư ký Khổng, nhất định sẽ tìm được anh. Vị thư ký này làm việc nhanh nhẹn,
luôn giải quyết tốt mọi việc, là người luôn bên cạnh anh. Bây giờ anh không được
khỏe, người cô nghĩ tới đầu tiên cũng là người thư ký này.
Anh nhìn cô, giọng nói không còn ổn định như mọi ngày, có phần
đau đớn: “Không cần đâu. Nửa năm trước cậu ấy lên chức tổng giám đốc ở công ty
con rồi.”
“Vậy số của thư ký bây giờ đâu?”
Anh lắc đầu: “Anh không sao, em đừng lo lắng.”
“Cái gì mà không sao chứ?”
Cô nhìn anh với ánh mắt có phần giận dỗi, giọng nói cao vút
vang lên trong đêm: “Đường đường là Đoàn Dịch Sâm, tổng giám đốc Thịnh Thế làm
việc cần mẫn, lại đứng đây hóng gió trong bộ dạng đáng thương thế này sao? Muốn
người khác đồng tình à? Tôi không phải là đối thủ thương trường của anh, đừng
dùng chiến thuật tâm lý với tôi.”
Chỉ có một mình anh, bất luận ai đúng ai sai, anh luôn có
cách khiến người khác phải cúi đầu, làm theo ý anh.
Cô nhìn anh chằm chằm, cũng không biết anh đã đợi bao lâu,
trong đêm thu gió lạnh anh chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, người có khỏe đến mấy
cũng không thể chịu được, huống hồ anh thừa biết mình bị bệnh dạ dày. Cũng may
sau đó cô nhất quyết đưa anh đi bệnh viện, kết quả là viêm dạ dày cấp tính, lại
chịu gió cả một đêm, đúng là đã nặng còn nặng thêm.
Cô thở dài, lúc anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, ngón tay cô
vô tình chạm vào bàn tay lạnh toát của anh, bất giác lại muốn sưởi ấm nó, cô cầm
bàn tay anh tới khi không còn cảm thấy lạnh nữa mới buông ra.
Thế sự vần vũ thay đổi, giây phút này do anh và cô đổi lấy.
Từ trước tới giờ cô rất sợ tiêm, cây kim màu sáng lạnh ấy
luôn khiến cô rùng mình. Lúc nhỏ, khi bị ốm, bất đắc dĩ lắm cô mới đi tiêm, lúc
tiêm cô luôn vùi mặt vào lòng bố, hai tay túm chặt gấu áo, người run rẩy, cứng
đơ tới mức không thể tiêm được.
Bố luôn nhẹ nhàng xoa lưng cô, giọng ấm áp an ủi, động viên:
“Nặc Nặc ngoan lắm, tiêm một cái người sẽ khỏe ngay, có thể ăn nhiều thứ, có bố
ở đây, đừng sợ.”
Sau đó cô mới thả lỏng người, mặc dù vẫn đau nhưng không sợ
nữa.
Sau này gặp anh, anh cũng thường xuyên nịnh cô, có lần cô bị
sốt rất cao đến mê man nhưng vẫn không nghe lời bác sĩ phải tiêm, chỉ muốn uống
thuốc.
Anh chau mày rồi mắng khẽ: “Em còn là trẻ con sao? Muốn để đầu
bốc cháy à?”
Cô rụt cổ, nũng nịu giật gấu áo anh, oan ức nói: “Dịch Sâm,
em sợ đau.”
Sau đó, ánh mắt anh thể hiện rõ sự bất lực, anh day trán cô
và nói: “Sợ em rồi đấy, ôm anh thật chặt, đừng nhìn phía sau.”
Sau đó, anh quay sang nhẹ nhàng nói với y tá: “Chị làm ơn
tiêm nhẹ một chút.”
Cô ôm anh rất chặt, tiêm xong rồi cũng không buông ra, cảm
giác vô cùng ấm áp. Không ngờ cô lại dựa dẫm vào người đàn ông này nhiều đến thế,
yêu người đó nhiều đến thế. Khi yêu anh tới mức “không có thuốc chữa”, cô mới
phát hiện ra mọi thứ đều do cô suy diễn quá nhiều.
Tiếng mở cửa kéo cô về hiện tại, cô ngẩng đầu nhìn, là Lâm
Vũ Triết, ánh mắt sâu xa như lòng biển.
Cô cảm thấy không thoải mái, nhìn đi chỗ khác, sau đó đứng dậy
bình thản nói: “Anh đến rồi, vậy tôi xin phép về.”
“Thế là đi à?”
Lâm Vũ Triết sầm mặt, anh nhìn đồng hồ nói: “Gần một giờ
sáng rồi, để anh đưa em về.”
Nhan Nặc nhìn ống dịch, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới xong,
cô lắc đầu: “Tôi tự gọi xe về được, nên có người ở lại đây trông anh ấy.”
Lâm Vũ Triết nhìn cô rồi đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng
quay lại: “Anh đã nói với hộ lý trực ban rồi, cô ấy sẽ tới đây kiểm tra. Anh
đưa em về. Em đừng từ chối, anh không yên tâm để em về một mình đêm khuya thế
này. Em quên việc ngày trước rồi à?”
Nhan Nặc sững lại, cô biết anh nói tới một người bạn trước
đây của cô, vì tối về muộn nên bị chặn đường cướp bóc, bị mất tiền lại còn bị
đánh trọng thương phải vào viện, mất hơn nửa năm điều trị mới có tiến triển.
Đoàn Dịch Sâm không cho cô đi ngoài đường một mình vào ban đêm, trừ khi có người
ở bên.
Nhan Nặc gật đầu, không muốn từ chối ý tốt của Vũ Triết.
Không khí trong xe có phần ngột ngạt, buổi đêm lạnh và tĩnh
mịch.
“Em… gần đây thế nào?” Lâm Vũ Triết lên tiếng phá vỡ bầu
không khí im lặng.
Nhan Nặc chơi cả ngày ở vườn bách thú, buổi tối lại ở bệnh
viện, người khá mệt, có cảm giác buồn ngủ, nghe anh hỏi thế liền thấy tỉnh táo
hơn.
Cô sững lại, rồi buột miệng nói: “Rất tốt.”
Thực ra, tốt với không tốt là thế nào chứ? Bây giờ cô có thể
ăn cơm, ngủ nghỉ bình thường, tốt hơn ngày xưa rất nhiều rồi.
Chủ đề này nói ra thật nhàm chán và tẻ nhạt, Lâm Vũ Triết cảm
thấy không biết phải tiếp lời như thế nào. Thực sự anh không biết phải đối mặt
với một Nhan Nặc lạnh lùng thế này ra sao, trước đây cô luôn nói không hết chuyện,
giọng lảnh lót như chim vành khuyên, đôi mi cong cong rất đáng yêu. Nếu như
không phải vì Dịch Sâm nói cho anh biết chuyện sau này thì anh không thể tưởng
tượng được một năm qua cô sống thế nào, anh rất muốn hỏi nhưng lại không dám.
Anh liếc mắt nhìn Nhan Nặc, ký ức dần thay đổi, gương mặt
thanh tú của cô không còn vẻ tươi trẻ nữa mà đã nhuốm màu cô đơn. Anh quay sang
nhìn đêm đen, rồi lẩm bẩm: “Xét cho cùng chúng ta không phải…”
Nhan Nặc mệt mỏi dựa vào cửa xe, dường như không nghe thấy
anh nói. Gương mặt cô bình thản nhưng trong lòng đang cuộn sóng. Thấy anh phải
cẩn thận né tránh quá khứ, cô cũng không thoải mái chút nào.
Xuống xe, gió đêm lạnh buốt khiến cô tỉnh táo hẳn. Lâm Vũ
Triết nhất quyết muốn đưa cô về tận cổng. Đường không xa, đi một lúc là tới.
Nhan Nặc suy nghĩ, trước khi bước vào cổng cô nói: “Bác sĩ
nói anh ấy uống quá nhiều cà phê nên niêm mạc dạ dày bị tổn thương, nếu còn
không chú ý thì có thể sẽ chuyển thành bệnh viêm dạ dày mãn tính. Nếu như có thể,
hãy nói anh ấy uống ít thôi.” Nói xong, cô cảm thấy xấu hổ, vội quay bước vào
nhà.
Lâm Vũ Triết nhìn cô hét lên: “Nhan nha đầu!”
Đây là cách xưng hô từ ngày xưa, anh lớn hơn cô và Đoàn Dịch
Sâm, mỗi lần gặp cô đều thấy cô như cô bé mãi không lớn, vì thế gọi cô là nha đầu
quen rồi, lại có phần thân thiết nữa.
Nhan Nặc dừng chân nhưng không quay đầu lại.
Lâm Vũ Triết có vẻ do dự, nhưng anh vẫn hỏi: “Em và Đoàn Dịch
Sâm thực sự không có cơ hội nữa sao? Thực ra cậu ấy… cả năm qua cũng không sống
tốt hơn em đâu, sao hai em cứ phải giày vò nhau như vậy?”
Ngoài im lặng vẫn chỉ là sự im lặng.
Lâu tới mức Lâm Vũ Triết tưởng rằng cô không trả lời, thì
Nhan Nặc thong thả nói: “Không thể, bởi tôi không muốn trở thành sự nghi kỵ
trong lòng anh ấy, trong mắt các anh, rốt cuộc tôi là Nhan Nặc hay Lâm Vũ Hàm,
sống như thế này còn không bằng chết.”
Đầu óc Lâm Vũ Triết quay cuồng và nặng nề, anh muốn nói
nhưng đành lặng lẽ nhìn cô khuất bóng sau cánh cổng sắt cũ kỹ.
Lúc quay lại bệnh viện, anh phát hiện Đoàn Dịch Sâm đã truyền
nước xong, đang ngồi dựa người trên ghế, ánh mắt luôn hướng ra ngoài.
“Anh có đưa cô ấy về tới cổng không?” Đoàn Dịch Sâm hỏi.
Lâm Vũ Triết bỗng cảm thấy căn phòng quá bí bách, anh cởi áo
khoác rồi ngồi xuống trước mặt Dịch Sâm: “Ừ, thấy cô ấy vào tôi mới về. Hóa ra
ban nãy cậu không ngủ.”
Sự im lặng của Đoàn Dịch Sâm đã chứng minh những lời anh
nói.
Một lúc sau, Đoàn Dịch Sâm nói: “Thực ra, ngoài gương mặt,
cô ấy không có điểm gì giống Vũ Hàm. Ánh mắt không giống, lúc cười càng không
giống, tính cách hoàn toàn khác.”
Lâm Vũ Triết gật đầu đồng ý: “Đúng thế, Vũ Hàm tính khí lạnh
lùng hơn.” Vũ Hàm, Vũ Hàm… gọi như thế khiến nỗi đau trong anh trỗi dậy.
“Nhưng lúc em hiểu ra thì quá muộn rồi, em phải nói sớm với
cô ấy mới đúng, không nên để cô ấy đau đớn mà ra đi, chắc chắn cô ấy rất buồn.”
Lâm Vũ Triết thở dài, vỗ vai Dịch Sâm: “Thực ra ban nãy tôi
có hỏi cô ấy rồi.”
Anh kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người cho Dịch Sâm nghe.
Đoàn Dịch Sâm khẽ nín thở, một lúc sau nói: “Vũ Triết, em hiểu
rõ người em yêu là Tiểu Nặc, Vũ Hàm đã là quá khứ.”
Khi Vũ Hàm ra đi, mặc dù trong lòng Dịch Sâm rất đau đớn
nhưng anh vẫn sống tiếp được. Nhưng khi Nhan Nặc rời xa anh, cảm giác ấy không
thể dùng nỗi đau mà diễn tả, dường như cô mang đi cả ánh sáng và hơi ấm của
anh, chỉ để lại cho anh một màu đen trắng lạnh lẽo.
Hóa ra tình yêu đã từng tới nhưng lại rời xa anh khi anh còn
chưa hiểu ra, khi anh hối hận thì không kịp nữa rồi.
“Cậu không sợ Vũ Hàm buồn sao?”
Lâm Vũ Triết quay đầu đi, để người ta không nhìn thấy vẻ mặt
của anh: “Thật không thể hiểu được rốt cuộc đây là mối nhân duyên gì nữa.”
Chương 10
Nhan Nặc ngồi bó gối trong chăn xem ti vi suốt đêm, không bật
đèn, The Bodyguard chiếu đi chiếu lại mấy lần. Lúc ánh sáng mặt trời chói
chang chiếu qua cửa sổ cũng là lúc trên màn hình hiện lên cảnh cuối cùng Marron
và Frank hôn nhau trong gió, vô cùng cảm động.
Liễu Tư Thần đã từng nói, sở dĩ cô ấy thích bộ phim này vì
cô ấy cần cảm giác an toàn, vì vậy dù trải qua bao nhiêu trắc trở kết cục nhất
định sẽ là happy ending. Một người luôn hy vọng về tình yêu nếu ngay cả trong
lý tưởng cũng bị đả kích vậy thì hiện thực càng không thể tiếp tục được nữa.
Cô lặng lẽ khóc, cảm giác vô cùng khó chịu, trong ánh mắt
mông lung của cô không phải là hình ảnh Frank đang lắng đọng mà là Đoàn Dịch
Sâm, bất giác cô siết chặt vòng tay ôm lấy người mình, không muốn nghĩ tới điều
gì nữa, rõ ràng là những ngày thu ấm áp nhưng cô lại thấy vô cùng lạnh lẽo,
trái tim đang run rẩy.
Ký ức bỗng hiện lên rõ ràng hơn so với những ngày trước đây.
Hôm đó, trường đại học T vừa mở một buổi giao lưu để trao đổi
về kinh nghiệm học thuật, còn mời một số nhân vật xuất sắc của trường bạn đến
giao lưu, phát biểu, trong đó có cả Đoàn Dịch Sâm - một người còn trẻ nhưng đã
là tổng giám đốc của Thịnh Thế. Năm đó, cô đang học nghiên cứu sinh năm nhất,
đúng lúc cô đi dạy gia sư, lúc về đen đủi gặp tắc đường do chặn đường để tổ chức
hoạt động, buổi giao lưu đã bắt đầu.
Cô rất muốn vào nhưng lại nghĩ mình đến muộn là một việc
không lịch sự, nên cô do dự. Đèn cảm ứng ở hành lang lúc sáng lúc tối, cô còn
đang đấu tranh tư tưởng xem có vào hay không thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng
bước chân chắc nịch càng lúc càng gần, cô thấy vui vui, xem ra có đồng minh rồi.
Đợi người đó lại gần cô mới ngẩng lên, cả hai đều sững lại.
Cô đứng ở nơi có ánh sáng chói mắt, không nhìn rõ được, chỉ
cảm thấy đối phương rất cao, rất có uy lực trước một người nhỏ bé như cô. Thấy
anh ta cứ nhìn mình, cô cảm thấy xấu hổ cúi mặt xuống, hai tay đan vào nhau vẻ
ngại ngùng, trong lòng còn nghĩ có nên rủ anh ta cùng bước vào hội trường với
mình không?
Đột nhiên cánh cửa hội trường được mở từ bên trong, đèn cảm ứng
sáng lóa, là một người cao gầy, đeo kính, cô chột dạ cúi đầu, miệng lẩm bẩm:
“Anh Bùi…”
Bùi Tu Văn trừng mắt lườm cô rồi quay người cười vui vẻ với
người đứng sau lưng cô: “Anh Đoàn? Giáo sư Từ còn tưởng anh không đến, đang định
bảo em ra ngoài tìm anh, may quá, may quá, nếu không chúng em lại bỏ lỡ rồi.”
Anh Đoàn? Cô ngạc nhiên liếc nhìn, anh mặc quần tây, áo sơ
mi rất phù hợp, đứng đắn, trên cánh tay còn vắt chiếc áo vét, cách ăn mặc của một
người thành công, rõ ràng không phải người như cô, ban nãy còn hoang tưởng muốn
“câu kết” với anh.
Thật là ngốc không thể chịu được! Cô càng nghĩ càng cảm thấy
mình không còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa, thôi thì coi như bỏ luôn buổi giao
lưu này vậy, các triết gia đã nói, lần sau sẽ tốt đẹp hơn.
Cô đang định lừa lừa trốn đi thì người đó đi lại gần cô, vui
vẻ nói: “Sao lại không đến được chứ? Chỉ là nhiều năm rồi anh không về trường,
nơi đây lại thay đổi nhiều quá, anh đang băn khoăn không biết địa điểm tổ chức
chính xác là ở đâu, may có bạn sinh viên này dẫn đường cho anh, nếu không thì
còn muộn nữa.”
Sau đó anh quay sang cô nói: “Thật cảm ơn em quá!”
Bùi Tu Văn hiểu ra liền nói: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế,
vậy mời đi bên này.”
Cô xấu hổ đỏ bừng mặt.
Cứ như thế, nhờ sự giải vây của anh mà cô đã thuận lợi bước
vào hội trường, vào đến nơi đã thấy Liên Nguyệt, cô bạn cùng phòng, đang vẫy
tay ra hiệu cho cô, cô vội vàng chạy tới chỗ đó cho đỡ xấu hổ. Sau khi nghe bà
tám Liên Nguyệt nói về các khách mời hôm nay cô mới biết hóa ra anh ấy chính là
Đoàn Dịch Sâm lừng lẫy - đã từng là một nhân vật nổi tiếng trên bảng Phong Vân[4]
của trường T, năm anh tốt nghiệp đã học tiếp ở một trường danh tiếng, còn cô chỉ
là một đứa trình độ làng nhàng bước vào đại học.
[4] Ý chỉ danh sách những
nhân vật giỏi, có tầm ảnh hưởng lớn,
quan trọng.
Cô nhìn ra xa, Đoàn Dịch Sâm đang đứng trên sân khấu phát biểu,
dáng vẻ nho nhã, thong dong, thoải mái chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh và học
hành với đàn em bên dưới. Những người xung quanh cô bắt đầu thì thầm với nhau:
“Wow, Đoàn Dịch Sâm bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”
“Nghe nói anh ấy mới hai mươi tám, đúng là một người vừa tài
giỏi vừa đẹp trai y như người ta đồn, không biết anh ấy có bạn gái chưa nữa?”
“Đừng mơ tưởng hão huyền nữa đi, những người thế này, thứ họ
không thiếu chính là phụ nữ, có điều… thỉnh thoảng mơ tưởng một tí cũng không
sao.”
Rõ ràng, sức hấp dẫn của Đoàn Dịch Sâm đã giành được không
ít trái tim non nớt của các cô gái, đúng là anh có bản lĩnh này.
Sau bài phát biểu của anh, cũng có vài người khác lên nói,
nhưng có thể do tài năng của Đoàn Dịch Sâm quá nổi trội nên mấy bài sau hơi nhạt
nhẽo, cô cũng không tập trung nữa. Đợi MC Bùi Tu Văn tuyên bố kết thúc buổi diễn
thuyết, mọi người kéo nhau ra về, cô không quen chỗ đông người nên nán lại để về
sau cùng.
Giáo sư Từ đang nói chuyện với mấy người khóa trên, ông nhìn
thấy cô. Ông cười rồi gọi cô lại gần, sau đó giới thiệu: “Nha đầu này tên là
Nhan Nặc, do thầy hướng dẫn, mới học nghiên cứu sinh năm đầu, thành tích được lắm,
sau này mấy đứa để ý đến em nó nhé!”
Vì có quan hệ thân mật với cha cô nên giáo sư Từ rất quan
tâm, chăm sóc Nhan Nặc.
Mấy đàn anh khóa trên liền bắt tay giới thiệu, cuối cùng là
Đoàn Dịch Sâm. Cô đỏ bừng mặt, ngại ngùng nhìn anh, rồi bắt tay nhè nhẹ, sau đó
lí nhí nói: “Cảm ơn anh!”
Anh cười tươi rồi nói: “Không có gì.”
Ở rất gần nên cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của nước
hoa Eau de Cologne, gương mặt thanh tú của anh khiến cô nhìn không chớp mắt.
Chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên, dường như muốn
đánh thức cô, cô giật mình nhớ ra, mình lại nhớ tới anh ấy rồi.
Là tin nhắn của Tư Thần: “Chuyện nhà cửa tớ giải quyết xong
rồi, đợi bố tớ về nữa là tớ được giải phóng.”
Nhan Nặc mỉm cười, lần trước Liễu Tư Thần tới đây thì tỏ ra
rất thích, muốn đến đây tìm việc làm, lại còn có thể ở cùng với cô. Cô vội vã
nhắn lại: “Thế thì hay quá, tớ đợi cậu đấy!”
Bởi quả thực cô không thích mùi vị của sự cô đơn nữa rồi.
Cô biết cứ đắm chìm mãi trong quá khứ không phải là chuyện tốt
đẹp gì, cô lấy lại tinh thần, sáng hôm sau dậy thật sớm, tới cửa hàng đậu tương
ở phố cũ hưởng thụ bữa sáng tuyệt vời rồi tới văn phòng, mới đến tầng trệt thì
bị Ninh Hiểu Quang kéo tay, vừa nhìn lên tầng vừa khuyên cô: “Chị Nhan, hôm nay
có bão cấp mười hai, hay là chị lên muộn một chút đi.”
Nhan Nặc chau mày, nghe giọng cậu là biết ngay Tần Phóng
đang nổi giận. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay sếp Tần đến sớm thế à?”
Ninh Hiểu Quang gật đầu: “Điều ngạc nhiên là, lúc mới tới sếp
còn vui vẻ, phấn khởi lắm, còn nói quý này thành tích tốt, bảo em gửi thông báo
thưởng cuối tháng vào hòm thư nội bộ, ai ngờ trong chốc lát gió đổi mây bay,
ngay cả Tử Hy vừa vào đưa công văn cũng bị quát cho phát khóc mà đi ra.”
“Có gì lạ đâu, nắng mưa bất thường là tính cách nổi bật của
sếp các cậu mà.”
Nhan Nặc vỗ vai Ninh Hiểu Quang rồi thong thả bước lên tầng.
Cô về chỗ ngồi, cửa sổ hé mở, cô thấy Tần Phóng đang đi lại
trong phòng nói chuyện điện thoại, mặt cau có, mặc dù không nghe thấy gì nhưng
nhìn sắc mặt cũng đoán được anh không thoải mái chút nào, hơn nữa nói xong còn
ném điện thoại vào tường, chiếc điện thoại bắn tung tóe mỗi nơi một mảnh. Trái
tim Nhan Nặc cũng rung đập theo, mặc dù cô biết Tần Phóng tính tình quái gở
nhưng hành động dữ dội như hôm nay đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cửa văn phòng bật mở, Tần Phóng hằm hằm bước ra, thấy Nhan Nặc,
anh sững lại rồi lạnh lùng gào lên: “Đặt ngay một vé máy bay ngày kia đi Mỹ cho
tôi.”
“Vâng!” Nhan Nặc đáp rồi nhìn anh, cô không gọi điện ngay mà
đi xuống phòng trà, mặc cho Tần Phóng kêu gào sau lưng. Một lát sau, cô lấy hộp
thuốc trong tủ dự trữ ở phòng trà lên, sau đó về chỗ, Tần Phóng vẫn tức giận đứng
một mình ở đó, đôi mắt mở to hơn như muốn nuốt chửng cô. Nhan Nặc không lạ gì
tính nết anh nữa nên cũng không để tâm, sau khi mở hộp thuốc cô nhìn anh nói:
“Sếp Tần, phiền anh ngồi xuống một chút.”
“Tôi bảo cô đặt vé máy bay, cô làm cái gì thế hả? Cẩn thận
không tôi trừ lương cô bây giờ!”
“Sếp Tần, chuyện lương lậu sau này hãy nói. Bây giờ cần phải
giải quyết là chỗ này của anh bị thương rồi, phải xử lý ngay”, Nhan Nặc chỉ
trán anh nói.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô khiến Tần Phóng sững lại, anh sờ
trán, thấy có máu, lúc đó anh mới thấy đau, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một vết thương không sâu, rỉ ra vài giọt máu, trong lòng cô
nghĩ thầm không biết ai chọc giận khiến anh phát cáu thế này nữa. Cô lấy bông cẩn
thận xử lý vết thương, rồi dán urgo, coi như xong. Trong một thời gian ngắn,
trái tim hỗn loạn của Tần Phóng cũng hồi phục, trong mắt hiện rõ sự phiền muộn,
sao anh luôn mất mặt trước cô thế này?
Nhan Nặc thu dọn hộp thuốc, nhanh chóng gọi điện thoại đặt
vé máy bay: “Sếp Tần, chuyến bay mười giờ sáng mai được chứ?”
“Hả? À, được được.” Anh sực tỉnh, nhớ đến chuyến bay ngày
kia anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhan Nặc không biết Tần Phóng đang nghĩ gì, giúp anh đặt vé
xong cô lại thu dọn căn phòng lộn xộn của anh, sau đó mới tiếp tục công việc hằng
ngày của mình. Đến giờ nghỉ, cô nhìn điện thoại một hồi, cuối cùng vẫn không gửi
tin nhắn đó đi.
Phương Lỗi mới về lúc chiều, thấy vết thương trên trán Tần
Phóng liền nghi ngờ hỏi: “Sếp tổng, chuyện gì thế này?”
Từ sáng đến giờ tâm trạng Tần Phóng không tốt, không làm gì
cả mà chỉ lạnh lùng đáp: “Ngày kia tôi phải đi sang đó một chuyến.”
Sang đó? Phương Lỗi gật đầu: “Cậu yên tâm đi, ở đây có tôi
lo.”
“Cậu tìm tôi có việc à?” Tần Phóng liếc nhìn thấy Phương Lỗi
đang ôm tập tài liệu trong tay.
Phương Lỗi biết bây giờ tâm trạng Tần Phóng đang cực kỳ
không tốt, anh đang nghĩ xem có nên thảo luận công việc bây giờ không, sợ lành
ít dữ nhiều.
Tần Phóng lại gào lên: “Cậu còn ấp úng cái gì chứ? Có gì mau
nói đi.”
“Là thế này, bên Thịnh Thế đã chính thức phái người sang bàn
bạc với tôi, còn đưa hợp đồng tới, tôi thấy điều kiện ưu đãi, mức độ tự do cao,
đang nghĩ…” Vế sau anh không nói nữa, bởi vì Tần Phóng đã nói là không nhận, chẳng
qua anh đang nhân cơ hội muốn thử xem thế nào nên mới hỏi, miếng thịt đến miệng
rồi mà không nuốt thực sự rất khó chịu.
Lại là Thịnh Thế. Tần Phóng nghe xong, định từ chối, nhưng lại
nghĩ ban nãy có người nói: “Cái văn phòng bé tẹo của cậu” với giọng khinh miệt
khiến anh phát điên, anh nói: “Nếu cậu cảm thấy tốt vậy thì nhận đi, có điều phải
nói trước thế này, trên thiết kế phải dành cho chúng ta không gian lớn nhất, nếu
không thì miễn.”
Kết quả ngoài mong đợi khiến Phương Lỗi khựng lại, anh vội
nói: “Điều đó là đương nhiên, đương nhiên.”
Chỉ cần cái miệng vàng ngọc của sếp tổng mở ra thì vàng bạc
sẽ chảy vào ngay thôi.
Tần Phóng bay đi Mỹ như kế hoạch, không dặn khi nào về, Nhan
Nặc vui lắm, thỉnh thoảng cô trốn việc xuống dưới lầu nói chuyện trên trời dưới
bể với mọi người.
Mai Tử Hy cầm tờ tạp chí kinh tế mới nhất, ngây người nhìn:
“Trời ơi, trên đời lại có người đàn ông vừa hấp dẫn vừa mẫn cán thế này sao?
Đúng là người đàn ông trong mộng của tớ.”
“Sặc, lại còn tình nhân? Nước miếng nhỏ đầy ra đất rồi này,
mau cất cái bản mặt háo sắc của cậu đi, người ta là người đàn ông độc thân có
giá nhất, làm gì đến lượt cái thứ giá đậu teo tóp như cậu chứ?” Ninh Hiểu Quang
châm chọc.
“Thì tớ nghĩ mà.”
Đúng lúc thấy Nhan Nặc đi xuống tầng, Mai Tử Hy chu miệng
nói: “Chị Nhan, cậu ấy bắt nạt em.”
“Tôi...” Ninh Hiểu Quang cứng họng, thất vọng, chán nản, thực
ra cả văn phòng này ai cũng biết cậu yêu thầm Mai Tử Hy, chỉ có người trong cuộc
hồ đồ đến giờ còn chưa biết.
Nhan Nặc cũng biết điều đó, cô nói: “Mấy người đang nói chuyện
gì đó? Để tôi xem nào.”
Hàn Dược đưa tạp chí cho cô, nói: “À, chúng em đang nói tới
nhân vật trên trang bìa tạp chí này, tổng giám đốc của Thịnh Thế đó. Nhưng mà
Hy Tử này, Tiểu Quang cũng đâu có nói sai chứ, nhân vật thế này thì đám dân thường
như chúng ta chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.”
Đầu Nhan Nặc ong ong, cô nhìn chằm chằm vào tờ tạp chí trên
tay, là hình ảnh khuôn mặt nhìn nghiêng của Đoàn Dịch Sâm, nụ cười của anh vô
cùng nghiêm nghị.
Ai ngờ lại nghe thấy tiếng Mai Tử Hy nói cười một cách thần
bí: “Cũng không chắc đâu, có thể văn phòng chúng ta sẽ trở thành đối tác làm ăn
của Thịnh Thế đó. Đến lúc đó còn có thể được gặp mặt ấy chứ.”
Đất bằng dậy sấm.
“Thật à? Không thể nào, sao không nghe thấy ai nói gì hết thế?”
Cả văn phòng ngạc nhiên hỏi lại.
“Thực ra là tôi vô tình nghe thấy sếp Phương nói chuyện điện
thoại có nhắc tới, tôi nghĩ chắc vẫn đang bàn bạc, không biết có thành công
không nữa.”
Mai Tử Hy nói vậy khiến sự hưng phấn của mọi người lên tới cực
điểm, Thịnh Thế là một tập đoàn lớn, có thể hợp tác với họ đúng là có tiền đồ rộng
lớn.
Chỉ có Nhan Nặc quá ngạc nhiên, khó khăn lắm cô mới gượng cười
được, sao ở chỗ nào cũng có mặt anh ấy thế?

