Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 07
Chương 7: Mất đi cô ấy
Đinh Mùi biết mình đã gây họa thật rồi, bởi vì Lục Quyển Nhĩ vừa
rồi còn đang tức tối tới đỏ bừng cả mặt, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch.
Còn anh chàng Cao Mạc kia, trước đó vẫn đứng bất động, sau khi cô ấy quay người
li nhìn, anh ta lại hành động nhanh như chớp, nhanh chóng đi qua họ bước thẳng
lên lầu. Lúc đó, không biết do xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, h Đinh
Mùi quá chú ý tới hai người trước mặt, anh có thể nghe thấy tiếng gọi của Quyển
Nhĩ, rất nhỏ, nhỏ như tiếng thì thầm bên tai: “Anh Cao Mạc...”, sau câu đó
không thấy cô nói gì nữa. Đương nhiên, có nói tiếp cũng chẳng có ai nghe, bóng
Cao Mạc đã biến mất vào phía trong tòa nhà.
Đinh Mùi kéo tay Quyển Nhĩ, lúc đó đang đứng ngây ra như hóa đá,
vòng ra một chỗ yên tĩnh phía sau tòa nhà.
“Em và Cao Mạc đó có quan hệ gì?”
Lúc đó Quyển Nhĩ mới phát hiện mình đã bị Đinh Mùi kéo ra chỗ
khác. Cô vốn không hay nổi giận với người khác, nhưng thằng cha Đinh Mùi này
đúng là thần xui xẻo, rõ ràng không có gì, mà lần nào cũng bị anh ta biến ra bộ
dạng trông hết sức thân mật, khiến người vô tội như cô cũng bị oan uổng theo.
“Không cần anh phải lo!” Quyển Nhĩ làm gì còn tâm trạng giải thích
nội tình với anh ta nữa, cô không biết năm nay là năm vận hạn của mình hay đơn
giản chỉ là bị Đinh Mùi đẩy vào vòng tai họa nữa.
“Anh cũng không muốn lo. Nhưng lúc anh chàng Cao Mạc kia đi qua,
toàn thân toát ra sát khí, nếu anh gây ra hiểu lầm, đương nhiên anh phải ra mặt
giải thích”.
“Anh cũng biết là hiểu lầm? Anh cũng biết áp sát gần như thế sẽ
gây ra hiểu lầm sao?! Anh không cần phải giải thích gì cả, phiền anh hãy tránh
xa tôi ra, coi như chưa từng quen biết thì càng tốt”.
Quyển Nhĩ không còn sức để nói nữa, giờ cô cũng không biết nên làm
gì mới được. Ôi cái số của cô, chỉ e là cả cơ hội ôm cây đợi thỏ cũng không
còn, giờ thì thảm thật rồi.
“Anh ta là bạn trai em, hay là bạn trai tương lai của em? Cho anh
biết, anh sẽ tới tìm anh ta để giải thích.”
“Giải thích gì nữa? Anh định giải thích thế nào? Nói chúng ta đầu
đối đầu, mặt kề mặt là để so xem diện mạo trời phú của ai tốt hơn, mặt của ai
to hơn chắc?”
Đình Mùi vò tóc, cởi tung hai chiếc cúc áo trên, nói với giọng có
lỗi, “Anh chỉ muốn đùa với em thôi. Với lại, anh định nói với em là Cao Mạc
đang đợi em dưới sân ký túc phòng em, ai bảo em không chịu hợp tác. Hỏi em có
phải đang đợi anh ta không, em chỉ cần trả lời “phải” thôi là được rồi, cần gì phải
lắm chuyện như thế, làm mọi chuyện trở nên rắc rối!
“Ồ, hóa ra đều là lỗi của tôi, tôi lắm chuyện, cho nên tôi bị hiểu
lầm, bị trêu đùa là đáng đời, phải không?”
Quyển Nhĩ tức giận thật sự, đưa tay túm lấy cổ áo Đình Mùi, kéo
anh ta đến trước mặt mình, “Phiền anh sau này đừng đùa với tôi nữa, sau này có
nhìn thấy mặt tôi thì tránh đi giùm!”.
Quyển Nhĩ nói xong liền buông tay ra, đẩy Đinh Mùi vẫn đang khom
lưng như cây cung trước mặt mình ra định bỏ đi.
Đinh Mùi vội giơ tay ra ngăn cô, “Bà cô của tôi ơi, là tôi sai,
tôi sai, được chưa? Chẳng phải anh vẫn nói là tại anh nên mới gây ra hiểu lầm
sao, anh đã chân thành nhận lỗi, em cũng đừng tức giận nữa. Anh đi tìm Cao Mạc
giải thích chúng ta chẳng có quan hệ gì hết, sau này gặp em, anh bảo đảm sẽ
đứng cách xa ít nhất ba mét để tiếp xúc”.
“Thế nào gọi là cách xa ba mét để tiếp xúc?”
“Nói chuyện cũng là một cách tiếp xúc mà! Không thể vì anh ta hơi
một tí là giận dỗi mà chúng ta không thể làm bạn bè, không qua lại với nhau nữa
đấy chứ!”
“Anh mới hay giận dỗi!” Cho dù Cao Mạc có thế nào, Quyển Nhĩ cũng
không muốn nghe người khác nói về anh như thế.
“Mới đấy mà đã bảo vệ anh ta ngay được rồi, thật là!” Đinh Mùi
thấy giọng điệu Quyển Nhĩ trở nên ôn hòa hơn, liền lựa lời theo cô.
“Gì mà bảo vệ hay không bảo vệ, tôi nói cho anh biết, không cần
anh giải thích gì hết!”
“Anh không đi giải thích, lẽ nào cứ để hai người bọn em hiểu lầm
nhau như thế? Không cần phải khách sáo với anh.”
“Anh đừng nằm mơ, ai thèm khách sáo với anh!” Quyển Nhĩ cắt ngang
hành động
tự đề cao bản thân của anh ta, “Tôi chỉ sợ
với khả năng giải thích của anh, có khi còn tạo ra lắm hiểu lầm
hơn, anh cứ lặng lẽ mà rút lui đi.” Quyển Nhĩ nói xong, mô phỏng lại hành động
từ từ lui về phía sau cánh gà của Đinh Mùi sau khi thực hiện xong nhiệm vụ dẫn
chương trình, sau đó xua tay, “Anh mau đi đi”.
“Sao em thích nổi giận vô cớ thế hả!”. Miệng anh mặc dù la bai
bải, nhưng túm chặt lấy Lục Quyển Nhĩ, “Chỗ này rất xa, để anh đưa em về”.
Quyển Nhĩ đứng nhìn Đinh Mùi lúc nào cũng nhiệt tình, tận tâm, tự
nhiên tâm tình chùng hẳn xuống. Việc này có thể trách anh ấy không? Có thể
trách Cao Mạc không? Đều không thể. Nói cho cùng, sai vẫn là ở cô, ở giây phút
cô do dự trước đó, sai là đã không thể luôn tỏ ra chín chắn, thận trọng. Mặc dù
Cao Mạc chưa từng nói, nhưng Quyển Nhĩ có thể cảm nhận được, Cao Mạc không
thích cô tùy tiện cười nói ồn ào. Quyển Nhĩ để mặc Đình Mùi kéo mình ra đường
chính, sau đó theo sau Đinh Mùi về ký túc.
Tối hôm nay, cô quá mệt mỏi, kiệt sức mất rồi. Cô không còn dũng
khí để đến tìm Cao Mạc nữa, cũng không có lời nào có thể nói rõ được tâm tư của
mình lúc này. Không thể nói rõ, suy cho cùng cũng bởi cô chưa nghĩ thông. Hai
người cùng thích nhau, cùng muốn ở bên nhau, hóa ra lại là một việc không đơn
giản.
Khi cô quay về phòng ký túc, mọi người đã tản sang các phòng khác
để tụ tập nói chuyện rồi, chỉ còn La Tư Dịch vẫn nằm trên giường như thường lệ,
“Gặp chưa? Khi mình về thì anh ấy đứng dưới sân, thế là bảo anh ấy quay về tìm
cậu”.
Quyển Nhĩ tựa hai tay vào thanh chắn giường của La Tư Dịch, gục đầu
xuống, “Gặp rồi”.
La Tư Dịch thò tay ra gõ gõ vào đầu cô, “Gặp rồi mà vẫn ủ rũ như
thế? Cậu không cần giấu mình đâu”.
“Gặp thì đúng là đã gặp rồi, nhưng anh ấy chẳng thèm để ý tới mình
mà đi thẳng lên phòng.”
“Không phải chứ!” La Tư Dịch ngồi bật dậy như có động đất, “Anh ấy
đợi cậu chẳng phải là vì có chuyện muốn nói hay sao? Sao lại không nói, thế là
ý gì?”.
Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, tay nắm chặt thanh chắn giường từ từ giơ
chân phải lên cao rồi úp mặt vào mu bàn chân. Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã phát
hiện ra khi luyện tập, cảm giác sẽ vô cùng trấn tĩnh, thanh thản. “Chắc là lúc
nhìn thấy mình, tự nhiên anh ấy cảm thấy chẳng có hứng thú nữa”.
La Tư Dịch hất chân Quyển Nhĩ xuống, “Không có hứng thú thì phải
làm cho anh ấy cảm thấy có hứng thú, “kim kê độc lập [1]” của cậu chẳng phải có
ích rồi đấy sao, đá chân vào giường, cũng có níu kéo được đâu”.
[1] Cước phá
“Đúng là vô dụng, quả là mình rất vô dụng.” Quyển Nhĩ giơ hai tay
lên, cứ mơ mơ hồ hồ như thế cho nên đánh mất bàn tay của Cao Mạc, mới để mọi
việc thoáng qua mất, không phải là vô dụng, thì còn là gì?
La Tư Dịch tức giận vì Quyển Nhĩ không làm nên cơm cháo gì, “Đúng
là quá vô dụng!”, sau đó im lặng.
Khi Hà Bố và các bạn khác quay về thấy trong phòng tắt điện, La Tư
Dịch và Lục Quyển Nhĩ người giường trên kẻ giường dưới nằm im bất động, không
biết là đã ngủ hay chưa. Khi bọn họ đang rón rén lấy chậu đi rửa mặt, La Tư
Dịch lên tiếng, “Các cậu bật đèn lên mà làm, bọn mình chưa ngủ đâu”.
Quyển Nhĩ gật gật đầu, đâu chỉ là chưa ngủ, mà có ngủ nổi hay
không thì vẫn còn chưa biết!
Bọn họ mang về những tin tức mới nhất, thời gian, địa điểm cho
buổi liên hoan đã được quyết định, năm giờ chiều ngày thứ Bảy, tầng ba nhà hàng
Lý Viên. Vì tỉ lệ nam nữ quá mất cân bằng, mỗi bàn chỉ được có hai nữ sinh
ngồi.
Liên quan đến vấn đề này, mấy người bọn họ vẫn bàn tán mãi không
thôi.
“Bọn mình chờ bọn con trai ngồi hết rồi hãy vào, nếu không ngồi
phải bàn không tốt, ảnh hưởng tới sự ngon miệng thì làm thế nào?” Tề Vũ nêu ý
kiến.
“Đến muộn quá, chỗ tốt bị người khác chiếm hết rồi thì làm sao? Sở
Phi Bình hỏi.
Hà Bố gật đầu, “Tốt hơn là cứ vào trước, chọn một chỗ ngồi thuận
tiện, ăn, uống, nhìn ngắm, không thể để lỡ điều gì”.
“Thế nào thì mới gọi là sớm? Hơn nữa có gì đáng nhìn đâu, chỗ nào
chẳng giống nhau, ngồi đâu chẳng được!” Vẫn là Tôn Mộc Nam điềm tĩnh nhất.
“Sao lại không có gì đáng nhìn, chẳng phải có người bỏ tiền xin
tham gia, trả giá cao để mua chỗ ngồi tốt đấy sao?” Tề Vũ tiết lộ tin tức mà
mình vừa nghe được.
Có hai người trong phòng nghe thấy điều này, lập tức phản ứng lại
ngay. Hai bọn họ dường như cùng đồng thanh “Bao nhiêu tiền, mình bán!”.
“Hai cậu quả là rất có phong cách nhé! Được, để sau mình thăm dò
xem sao, xem có ai dám đi ngược hướng gió không.”
“Muốn tham dự, phải tới gặp trưởng ban văn nghệ ở từng khoa để xin
xác nhận, không có chữ ký không được vào, vì thế không có chuyện mượn danh
người khác tới tham dự được đâu.” Tôn Mộc Nam tốt bụng giải thích.
“Ối...” Quyển Nhĩ và La Tư Dịch lại một lần nữa đồng thanh, cùng
tỏ ra mất hứng.
“Hai con mèo các cậu ở trong phòng luyện tiết mục Song Hoàng [2]
đấy à?” Hà Bố tỏ ra thích thú với sự đồng lòng nhất chí của hai cô bạn.
[2] Song hoàng: Một loại hình biểu diễn phối hợp hai người, một
người biểu diễn động tác, một người núp đằng sau hát hoặc nói.
Quyển Nhĩ và La Tư Dịch càng thêm đồng lòng, hai người họ buồn bã
thở dài, xuống giường tìm chậu rửa mặt của mình, thủng thẳng đi ra ngoài. Coi
như những người bạn trong phòng và những việc ồn ào vừa rồi đều không tồn tại
vậy.
Chuyện tình yêu, người ngoài nhìn vào sẽ trêu đùa và cười rộ lên,
đó là kết luận gần đây Quyển Nhĩ đưa ra sau một thời gian quan sát. Đương nhiên
cũng là từ vô số lần cô chặn đường Cao Mạc mà không có kết quả, trước mắt lại
có biết bao nhiêu cặp tình nhân thân mật với nhau như ở chỗ không người nên mới
khiến cô tức giận mà buông ra những lời kết luận như thế.
Khi hai người quấn quýt, anh một câu tôi một câu, nói toàn những
lời vô vị đến rùng mình, lại có ai đó khác cảm thấy có thể tìm được trò vui
trong đó, đấy gọi là trêu đùa. Còn thế nào là cười phá lên, đó chính là khi có
người thứ ba ở cùng, có rất nhiều điều muốn nói mà không biết phải bắt đầu thế
nào, đành nói giỡn cho vui vậy.
Mình vui người khác cũng vui, đấy chínhh là công năng của việc yêu
đương.
Đinh Mùi đưa Diêu Sênh cùng xuất hiện trong buổi liên hoan, lập
tức những tiếng cười rộ nhanh chóng xuất hiện. Điều khiến mọi người vô cùng
thán phục là hai người đó đều rất duyên dáng, khẳng khái, ứng phó rất tốt. Lời
nói, hành động đều mang lại cho người khác cảm giác như sẽ là của nhau mãi mãi,
tự nhiên đến mức ai ai cũng thán phục.
“Đồng chí Tiểu Đinh thật đúng là có tài, nhanh như thế mà đã đưa
được người ta đến bố cáo thiên hạ rồi.” Hà Bố xuýt xoa nói.
Tôn Mộc Nam cũng cười ha hả tiếp lời, “Cậu ta là ai chứ! Thần
tượng của chị đấy!”, bộ dạng dương dương đắc ý như thật sự có được vinh dự lớn.
Bọn họ có nói gì thì Quyển Nhĩ cũng đều không nghe thấy, bởi vì cô
bị La Tư Dịch kéo ra ngồi ở một bàn khác. Hai người đã thỏa thuận với nhau, ăn
xong sẽ đi ngay ra ngoài mua ít hoa quả. Nhưng có một sự việc ngoài dự liệu của
hai người đã xảy ra.
Quyển Nhĩ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì bị cậu bạn ngồi bên
cạnh túm lấy hỏi này hỏi kia. Giọng cậu ta nghe rất kỳ quái khiến Quyển Nhĩ cứ
phải nín nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười.
“Xin lỗi, mình không cố ý.” Quyển Nhĩ vội vàng xin lỗi, nhưng xin
lỗi thì cũng không thể nhịn được cười, thực sự ngữ điệu của cậu ta khiến Quyển
Nhĩ có cảm giác cậu ta đang hát vậy.
“Không sao, không sao, mình cũng quen rồi.” Cậu bạn tên Sách Lang
đó ngượng ngùng nói.
La Tư Dịch chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, đột nhiên hỏi: “Cậu là người
dân tộc?”.
Sách Lang gật gật đầu, càng thêm lúng túng. Nhưng La Tư Dịch cũng
chẳng để ý việc cậu ta có ngại ngùng hay không, quay sang nói với Quyển Nhĩ,
“Cậu ấy trêu cậu đấy, cậu ấy đến đây học từ nhỏ, nói tiếng Bắc Kinh có khi còn
chuẩn hơn mình”.
Quyển Nhĩ tỏ ra kinh ngạc. Quả nhiên ngay sau đó, Sách Lang nói
giọng vô cùng chuẩn, dùng từ chính xác, khẩu âm lại tròn, “Mình thấy bạn Lục
Quyển Nhĩ đây múa điệu ấy nên nhớ nhà, vì thế mới dùng tiếng địa phương, thật
sự không có ý gì khác, không có ý gì khác!” Tương phản với giọng điệu rất
nghiêm túc đó là nét mặt không hề ẩn giấu cái ý, trêu đùa cậu khiến tôi rất
vui, trông thật đáng ghét.
Quyển Nhĩ thở dài, “Múa điệu của dân tộc Tây Tạng là Hà Bố, không
phải mình”, lẽ nào cũ ngã của cô đã tác động tới nỗi nhớ quê hương của bạn Sách
Lang sao?
La Tư Dịch lôi bàn tay định chỉ về phía Hà Bố của Quyển Nhĩ xuống,
“ cậu ta nhăng cuội làm gì”.
Quay đầu lại, đúng là cô đã thấy một người da mặt còn dày hơn cả
tường thành, bị người khác vạch trần mà vẫn còn ở đó làm bộ làm tịch biện bạch.
Sách Lang ngồi lui lại phía sau, dựa lưng vào thành ghế, nhường
cho La Tư Dịch nói chuyện với Quyển Nhĩ được thuận tiện, “Xin hỏi, thế nào gọi
là nhăng cuội?” Cậu ta làm bộ hết sức chân thành, nghiêm túc muốn học hỏi.
“Nghĩa là: nói vớ nói vẩn”. La Tư Dịch nhẹ nhàng giải thích.
“Thế nào là nói vớ nói vẩn?” Lần này cậu ta càng tỏ ra khiêm tốn.
“Phét lác.” La Tư Dịch cũng tỏ ra kiên nhẫn, phát âm từng từ từng
chữ rõ ràng.
Quyển Nhĩ gập người xuống bàn, nghiên cứu xem món sủi cảo vừa được
mang lên có nhân bên trong là gì, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình đao
kiếm vung lên loang loáng, lạnh lẽo.
Và thế là kế hoạch rút sớm của họ bị anh chàng ham học Sách Lang
phá hỏng. Tận khi cô Vương tuyên bố buổi liên hoan kết thúc tốt đẹp, La Tư Dịch
vẫn đang đấu võ mồm với Sách Lang, anh một câu chị một câu không ai chịu ai.
La Tư Dịch đứng dậy, không quên đưa ra lời tổng kết cho buổi thảo
luận tối nay, “Cuộc đối thoại tối nay của chúng ta, chính là nói nhăng nói
cuội”. Cô nói xong, không buồn nhìn phản ứng của Sách Lang, kéo Quyển Nhĩ đứng
dậy đi về.
Hai người đi rất thong thả, mặc dù cùng ra với các bạn, nhưng cuối
cùng rớt lại hẳn phía sau. Con đường với hai hàng cây hai bên tràn ngập ánh trăng,
rất yên tĩnh, dường như sự huyên náo và tạp âm đều đã được những bước chân đi
trước đó mang đi rất xa rồi. Mỗi bước chân của La Tư Dịch và Quyển Nhĩ đều hết
sức nhẹ nhàng, chậm rãi, ngẫm như muốn cùng nhau tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có
này.
“Anh ra dáng một chút có được không, đừng kéo nữa, em phải về nhà
rồi”.
Có tiếng nói từ bên đường vọng tới. Quyền Nhĩ và La Tư Dịch cùng
quay
sang nhìn nhau, giọng nói đó rất đặc biệt,
muốn vờ như không biết cũng khó. GiọngDiêu Sênh gần đây họ được
nghe liên tục, đã quen thuộc lắm rồi.
“Anh thật sự không được sao?” Một giọng nói khác cũng quá quen,
hỏi lại.
Quyển Nhĩ sau khi trấn tĩnh lại, đoán chắc đó là Đinh Mùi, cô kéo
La Tư Dịch, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Những chuyện như thế này mà cứ
đứng nghe cũng không phải là tốt. La Tư Dịch lại đứng mãi ở đó, túm chặt lấy
tay Quyển Nhĩ, không nhúc nhích. Quyển Nhĩ cũng chẳng còn cách nào khác, đành
dừng lại.
Đột nhiên Diêu Sênh từ sau hàng cây chạy ra, ra đến đường còn bị
vấp ngã, Quyển Nhĩ vội đưa tay ra đỡ lấy cô ấy.
Diêu Sênh thấy tự nhiên có hai người xuất hiện ở bên đường, rõ
ràng đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Đinh Mùi. Cô không biết có nên cảm
ơn cô bạn vừa đưa tay ra đỡ mình hay không, vì thế chỉ gật gật đầu rồi quay
người bỏ đi.
La Tư Dịch cười nhạt một tiếng, thả tay Quyển Nhĩ ra, “Cậu tự về
nhé, mình muốn đi dạo một mình”. Cô ấy đi không nhanh, nhưng Quyển Nhĩ có thể
nhìn ra sự vội vã và nhẹ nhõm trong tiếng bước chân của cô ấy. Đi mãi đi mãi
đột nhiên La Tư Dịch bắt đầu chạy, dần dần chạy khuất khỏi tầm nhìn của Quyển
Nhĩ. Tiếp theo, anh bạn Đinh Mùi xuất hiện không ngoài dự kiến.
Anh ta nhìn thấy Quyển Nhĩ, lại còn nhếch mép lên cười mấy tiếng,
“May mà là em”.
Quyển Nhĩ lập tức trừng mắt, là tôi thì sao lại may?
Đình Mùi thấy cô đứng đó không định đi, liền kéo cô lại gần, khoác
tay lên cổ Quyển Nhĩ kéo đi, “Người xem cũng có phần, anh em mình đi chúc mừng
một chuyện”.
Quyển Nhĩ hất tay anh ta sang một bên, “Có gì đáng chúc mừng
chứ?”. Cô muốn thắc mắc tại sao cô bắt gặp chuyện như thế, lại khiến quan hệ
của hai người trở thành thân thiết như những người anh em.
Thật ra không cần anh phải nói xa nói gần, cô cũng sẽ không đem
chuyện ngày hôm nay nghe được kể ra ngoài. Tỏ tình không thành đã đủ thảm lắm
rồi, càng nhiều
người biết thì càng có nhiều người đợi xem
kịch hay thôi, làm gì có ai hiểu được mùi vị mà người trong cuộc
đang phải nếm trải đâu! Thích mà không thể nói ra, thích mà không thể ban tặng,
tình cảm đó, cô hiểu.
“Chúc mừng vì không cần phải thất tình”. Đinh Mùi nói xong, lờ đi
sự phản kháng
của cô, lôi cô đi ra ngoài cổng trường.
Quyển Nhĩ làm sao ngờ được, hoạt động chúc mừng của Đinh Mùi chẳng
gặp phải trở ngại nào, thậm chí còn cảm động cả trời đất.
Nói anh ta không gặp trở ngại gì, là vì anh ta đưa Quyển Nhĩ đến
một quán nhỏ trong một loạt các quán ngoài cổng trường. Quán đó đúng là rất
nhỏ, vẫn còn phục vụ theo kiểu đưa đồ ăn qua ô cửa sổ, người tới ăn chỉ đứng
bên ngoài mà ăn. Bởi vì lúc đó đã rất muộn rồi, vì thế ông chủ cũng quan tâm
tới họ hơn, lấy cho hai người mỗi người một chiếc ghế nhỏ. Quyển Nhĩ gọi mấy
xâu thịt và yêu cầu ông chủ rán hai chiếc bánh bao. Còn Đinh Mùi chỉ gọi bia,
ngồi đó và uống.
Quyển Nhĩ lấy giấy ra lau qua chiếc ghế, lúc đó mới phát hiện ra,
mới chỉ vừa đấy thôi mà Đinh Mùi đã uống hết nửa lon rồi. Quyển Nhĩ muốn khuyên
anh ta uống ít thôi, nhưng lại cảm thấy mượn rượu giải sầu cũng có lý của nó.
Cô không thể chia sẻ ưu phiền với bạn, vậy thì hãy để bia giúp anh ta giải sầu
vậy.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên to béo, do giới hạn của
diện tích quán, nên không có nhiều người tới đây uống rượu. Vì thế, mấy lon bia
trong quán là ông mua để dành cho mình, không có ý định bán kiếm tiền. Sau khi
nướng xong mấy thứ mà Quyển Nhĩ gọi, ông cũng cầm theo một lon bia và một chiếc
ghế nhựa đi ra, giơ về phía Đinh Mùi, hai người bắt đầu uống.
Quyển Nhĩ tự nhiên lại trở thành tiểu nhị, giúp họ bưng đồ rót
nước. Hai người đó không nói nhiều, chú một lon, cháu một lon, không khách sáo
cũng không nhường nhịn, lon cuối cùng hai người chia nhau uống.
Tiền do Đinh Mùi trả, Quyển Nhĩ muốn trả cũng bị anh ta đẩy sang
một bên. Xem ra anh ta vẫn rất tỉnh táo, lúc đếm lon bia nhất định đòi tính
luôn cả lon cuối cùng mình và ông chủ cùng chia nhau uống đó. Ông chủ béo cũng
là người thoải mãi, “Được, anh bạn nhỏ, hôm nay coi như cậu mời, thường xuyên
đến đây, lần sau tôi mời!”.
Quyển Nhĩ cười ha hả vội nói, “Có mời cháu không?”
“Mời chứ, mời chứ, cùng đến nhé!” Ông chủ béo nói nói cười cười
xong vội vàng đi thu dọn quán.
Quyển Nhĩ và Đinh Mùi đi về phía cổng trường. Họ đi không quá nhanh,
Quyển Nhĩ vừa cảm thấy no, vừa cảm thấy mệt, vì thế đi không nổi. Còn Đinh Mùi,
dường như đi rất miệt mài, bước rất rộng, nhưng cũng chẳng được bao xa.
Quyển Nhĩ chọn đi ở giữa đường. Trên đường không có xe, còn hai
bên đường lại có cây, cô luôn cảm thấy đi giữa đường vẫn an toàn hơn, có ánh
trăng, có ánh đèn. Còn Đinh Mùi loạng choạng đi dưới ánh đèn đường vàng đục và
bóng cây âm u khiến Quyển Nhĩ lo lắng liệu anh có lúc nào không khống chế được
thăng bằng mà đâm thẳng vào gốc cây hay không.
Tĩnh lặng, đột nhiên Đinh Mùi cất tiếng hát.
Một chiếc lá rơi xuống trước khung cửa
sổ
Một viên kẹo tan dần trong miệng
Một bài tình ca đang vào hồi kết
Tạo nên thời khắc của sự bi thương
Ánh mắt buồn bã của cô ấy rời khỏi
khuôn mặt tôi
Tôi đã mất cô ấy…
(Ban nhạc Muma, ca khúc Tôi đã mất cô ấy) [1]
[1] Ca khúc là của ban nhạc Muma
Anh dựa vào gốc cây, ngẩng đầu lên, nhìn trời, lặp đi lặp lại đoạn
đó trong bài hát.
Quyển Nhĩ kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh, ca từ của bài hát bi thương
tới nỗi cô không nỡ cắt ngang, cô không thực sự đánh giá được là có hay hay
không, chỉ cảm thấy sự đau thương này có thể lây truyền qua không khí.
Quyển Nhĩ thấy anh ta cứ hát đi hát lại mà không có ý định dừng
lại, liền xích lại gần, “Đinh Mùi…”.
Đinh Mùi ngừng hát, anh ta nắm lấy tay Quyển Nhĩ, áp lên mặt mình
rồi chà qua chà lại một cách hỗn loạn, sau đó không nói gì và bỏ đi. Để lại
Quyển Nhĩ với bàn tay nóng
ấm đang dần dần thành lạnh lẽo, một mình
đứng đó rất lâu rất lâu, lâu tới nỗi sự lạnh lẽo xuyên qua lòng
bàn tay truyền vào tới tận tim.
Tối hôm nay đối với Đinh Mùi mà nói, vì là lần đầu tiên anh tỏ
tình mà bị từ chối, cũng khiến anh cảm thấy tổn thương, nhưng thực sự không để
lại nhiều vết hằn trong trái tim anh. Trong cuộc sống của anh có quá nhiều quá
nhiều việc quan trọng, đầu anh chỉ ghi nhớ những việc đó thôi cũng đủ quá tải,
không còn chỗ trống cho việc đau buồn vì thất tình nữa.
Nhưng tối hôm nay, đối với Quyển Nhĩ mà nói, lại là khởi đầu của
quãng thời gian đau khổ trong cuộc đời cô, từ chính thời khắc này, cô nảy sinh
lòng thương xót đối với Đình Mùi, chính vào tối hôm nay, cô hiểu lầm rằng Đình
Mùi là một người rất nặng tình.