Quyết Ý Đi Cùng Anh - Chương 32
Chương 32: Mối tình già bất thành
Cái gọi là nguyên tắc hoàn toàn không phải do hạ quyết tâm sẽ phá
vỡ nó vào ngày nào, mà tự biến mất trong những lần đánh lầm lẫn nhau, không giữ
được mình, cho nên cũng không thể trách người khác.
Quan hệ giữa Đinh Mùi và Lục Quyển Nhĩ cũng như vậy. Duy trì quan
hệ bạn bè thân thiết được gần một năm, đã đột ngột trở về nguyên hình như thế.
Nói là nguyên hình, nhưng không hoàn toàn là như vậy. Họ đã không
còn chỗ để có thể gặp mặt nhau bất kỳ lúc nào nữa. Mặc dù quan hệ của Phạm Tĩnh
Mang và Nguyệt Hạ rất ổn định, Phạm Tĩnh Mang thường xuyên đến chỗ anh ta ở,
nhưng nơi Quyển Nhĩ là ký túc xá nên không tiện lắm.
Hai người lại có tâm lý bài xích việc đi khách sạn, Quyển Nhĩ cảm
thấy đến một nơi như thế thì tính mục đích cao quá, dường như đến đấy chỉ vì
muốn làm chuyện ấy mà thôi, cô không thể chấp nhận được.
Còn Đinh Mùi, thường xuyên đi công tác, dễ dàng đặt lưng xuống là
ngủ dù ở bất cứ đâu. Nhưng nếu hai người cùng vào đó, anh sẽ cảm thấy không
thoải mái ở một nơi không có tính an toàn cao như thế này.
Quan hệ giữa họ lại tiếp tục sự bất ổn vì đứt ngang trước đó.
Nhưng trong sự bất ổn ấy lại tìm thấy một điểm cân bằng rất tốt, có vẻ như mối
quan hệ không vững chắc ấy đã có thay đổi. Thời gian hai người ở bên nhau có
thể coi như đang trong thời gian đếm ngược, vì vậy họ đều bớt e ngại, mà sống
thoải mái tùy tiện hơn. Cứ như là ngày tận thế của thế giới sắp đến không bằng,
những việc từng làm, những lời từng nói, đối với những người không có tương
lai, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Hai người làm gì thế? Chơi trò tình giả hay sao?” Tình giả là chỉ
những mối tình lãng mạn được hình thành từ sự hia tay trước khi tốt nghiệp, mặc
dù tình cảnh của Quyển Nhĩ không phù hợp với hai từ đó, nhưng Phạm Tĩnh Mang
vẫn thấy nó có tính so sánh rất cao.
“Chỉ vì không muốn hối tiếc thôi mà, mình rất cảm kích vì anh ấy
chịu đối xử với mình như thế.” Có thể nắm tay nhau cùng đi tản bộ, tay dắt tay
chen lên tàu điện ngầm, muốn ôm lúc nào thì ôm, thích nói yêu lúc nào là có thể
nói thật to, thật thoải mái, cảm giác đó ngọt ngào tới mức khiến cô ấy có nằm
mơ cũng phải mỉm cười. Mặc dù cười xong tỉnh dậy, sẽ khóc vì giấc mơ đó quá
đẹp.
Lần đầu tiên cô hét to lên rằng cô thích anh là trong một buổi
biểu diễn liveshow ca nhạc, MC trên sân khấu hỏi lớn: “Các bạn có thích
không?”.
Phía dưới cô lấy tay làm loa hét theo: “Thích… Đinh Mùi… em thích
anh!”.
Giữa những tiếng gào thét như sấm dậy ấy, đương nhiên không ai để
ý là cô đã hét lên điều gì.
Trên thực tế mọi người còn đang kêu thét một cách điên cuồng, hoặc
là vừa nhảy vừa hát không theo một trật tự, một tiết tấu nào cả, say sưa với
niềm đam mê của mình.
Người khác không nghe thấy, nhưng Đinh Mùi ngồi ngay cạnh cô không
thể không nghe thấy. Bởi vì Quyển Nhĩ đã hướng về phía anh, dùng hết sức để hét
lên, cứ như thể sợ anh không nghe rõ vậy.
“Em điên rồi sao, cô bé ngốc này!” Đinh Mùi kéo Quyển Nhĩ, ghì
chặt đầu cô vào ngực mình không cho cô tiếp tục hét nữa.
Giữa những âm thanh chát chúa xung quanh, giữa những tiếng gào
thét dữ dội của mọi người, giọng nói của Quyển Nhĩ nhẹ nhàng dội thẳng vào tai
anh, khiến trái tim anh loạn nhịp.
Đinh Mùi không nói gì, chỉ cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên
môi cô. Mặc dù tình cảm đó không ào ạt, mãnh liệt như muốn nhấn chìm anh, nhưng
anh có thể khẳng định, Lục Quyển Nhĩ đáng yêu, đáng thương, thông minh, ngốc
nghếch và rất thấu hiểu lòng người.
Những lúc Đinh Mùi đi công tác, hai người chỉ có thể tranh thủ gọi
điện cho nhau. Thời gian tốt nghiệp đang đến gần, họ cũng không còn giữ được
giọng điệu vui vẻ, thoải mái nữa. Dường như bên trong mỗi người đều có một
Tường Lâm Tẩu[1], nhưng lúc muốn giãi bày tâm sự thì câu nói điển hình của cô
là:
“Em không muốn đi, thật đấy, em không muốn chia tay với anh…” Câu
nói đó cùng với tiếng khóc lóc thê lương truyền qua ống nghe tới tai Đinh Mùi,
như muốn thử tính nhẫn nại của anh.
“Anh sẽ tới đó thăm em, anh có nhiều cơ hội đến phỏng vấn ở tỉnh
em.”
[1] Tường Lâm Tẩu: Nhân vật trong tác p h ẩ m Chúc Phúc của Lỗ Tấn
(1881 –
1936).
Những câu an ủi như thế chẳng mang lại nhiều tác dụng. Quyển Nhĩ
biết, tốt nghiệp cũng đồng nghĩa với việc họ đã đi đến tận cùng của con đường,
không còn lý do gì để đi tiếp nữa. Vì vậy, sau mỗi cuộc điện thoại như thế,
Quyển Nhĩ thường rúc mình trong
chăn, khóc lóc thê thảm suốt buổi tối.
Phạm Tĩnh Mang nhìn Quyển Nhĩ, bất lực nói: “Giờ thì mình đã biết
vì sao Nguyệt Hạ lại nói trái tim mình rắn như sắt đá, thiếu nhạy cảm rồi. Biểu
hiện của mình chỉ cần bằng một phần một trăm của cậu thì anh ấy có đi cũng yên
tâm hơn rất nhiều”.
Nguyệt Hạ vừa đi Canada, anh chuẩn bị sang đó học lên Tiến sĩ,
trước mắt là ở tạm nhà mẹ. Ba mẹ ly hôn từ khi anh ta còn rất nhỏ, hai người
đều đã có gia đình riêng từ lâu. Mẹ anh ta không sinh thêm con nữa, yêu cầu duy
nhất của bà khi gửi tiền hỗ trợ việc học cho Nguyệt Hạ là anh ta sẽ sang Canada
học, nhưng Nguyệt Hạ lại muốn học ở Mỹ.
Phạm Tĩnh Mang do dự rất lâu, vẫn chưa đồng ý đăng ký kết hôn
trước khi Nguyệt Hạ đi. Tương lai, đến anh ấy còn chưa xác định được, cô chỉ
muốn giảm bớt mạo hiểm, việc theo anh sang đó thật sự cô không dám khẳng định.
“Hai cậu đâu có giống mình, chỉ là tạm thời chia tay một thời
gian, rồi lại đoàn tụ thôi mà.” Quyển Nhĩ không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ
chảy ra không sao kìm lại được, “Còn bọn mình sẽ là kết thúc”.
“Thế thì sao? Mỗi năm sau khi tốt nghiệp vì lý do công việc mà tỉ
lệ chia tay còn chẳng phải là rất lớn sao? Có những người họ kiên quyết tới
cùng bất chấp là có công việc hay không, nhưng kiên trì như thế đâu có đồng
nghĩa với việc mãi mãi không bao giờ chia tay? Ví dụ như mình, giờ chưa nói
chia tay, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này bọn mình không có khả năng
chia tay. Cậu đừng nghĩ mọi việc nghiêm trọng quá.”
“Không nghiêm trọng sao?”
“Mình cảm thấy có rất nhiều việc chúng ta không thể kiểm soát
được, mà chuyện tình cảm ít nhất cũng chỉ có thể chắc chắn được một nửa. Người
mà thứ gì cũng có được quá dễ dàng thì mới đặt chuyện tình cảm quan trọng hơn
những thứ khác. Thực ra không có gì nghiêm trọng tới mức ấy đâu, mình thấy tình
cảm không phải là chuyện quan trọng nhất.”
Những lời Phạm Tĩnh Mang nói cứ như lời của tiên tri vậy, Quyển
Nhĩ nhanh chóng có cơ hội để so sánh cái gì quan trọng hơn. Công việc của cô
gặp trục trặc đúng vào thời điểm cuối cùng. Thỏa thuận lao động của cô gửi đi
gần một tháng mà không nhận được bản ký tên đóng dấu do Đại học J gửi lại.
Cô gọi điện tới phòng Nghiên cứu Đại học J, giáo sư Khổng ở văn
phòng phụ trách việc tiếp đón cô khi phỏng vấn, cho dù Quyển Nhĩ có hỏi gì, bà
ta đều trả lời rất nhạt nhẽo, “Không rõ, không biết”, thế mà lần gặp mặt trước
còn thân thiết kéo tay cô một câu “Tiểu Lục” hai câu “Tiểu Lục”.
Công việc của Quyển Nhĩ, là do hiệu trưởng Đại học J liên hệ với
trưởng phòng của phòng Nghiên cứu. Nhà của trưởng phòng đó cô cũng từng tới một
lần thậm chí lần trước trưởng phòng còn nhắc nhở cô nếu đến phòng Nghiên cứu
làm việc thì phải điều chỉnh phương hướng của mình.
Trước và sau có sự thay đổi thái độ đột ngột như thế, Quyển Nhĩ
biết công việc của cô đã có vấn đề. Cô lập tức liên lạc về nhà, kể lại rõ tình
hình với ba mẹ. Việc còn lại là ngồi chờ đợi.
Ba nhanh chóng gọi điện lại cho cô, thì ra trong thời gian nghỉ
Quốc tế Lao động mùng Một tháng Năm, bọn họ đã điều trưởng phòng đó ra nước
ngoài. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phòng Nghiên cứu đã có thay đổi lớn,
trưởng phòng bị cách chức, một vị phó phòng đã lên chức. Hiện tại do phía
trưởng phòng Triệu đang thất thế, việc đưa Quyển Nhĩ vào là không có khả năng.
Cô chỉ tốt nghiệp Thạc sĩ, quá trình đào tạo lại không phù hợp với
yêu cầu. Trưởng phòng Triệu nhận cô vào làm trợ lý nghiên cứu, chứ không phải
do thiếu người tài, có cần hay không phải chờ xem người ta nói thế nào đã. Giờ
trưởng phòng đương nhiệm nói là không cần nữa, vậy thì bộ phận nhân sự đành
phải hủy bỏ kế hoạch tuyển dụng đó đi, việc này đã quyết xong cả rồi. Quyển Nhĩ
sắp tốt nghiệp, thời gian điều chuyển công tác có giới hạn nhất định, xem tình
hình này thì mười phần thì tới chín phần công việc của cô không thành">
Trong một đêm mà miệng Quyển Nhĩ lên đầy nốt nhiệt. Cô không phải
là người tức giận nhất, ba mẹ không ngớt gọi điện thoại tới, thương lượng
phương hướng giải quyết, hễ nói là nói liên miên một hai tiếng đồng hồ không
dừng. Vì thế tìm một nơi khác là cách giải quyết duy nhất.
Trưởng phòng Triệu còn đích thân gọi điện cho cô để bày tỏ ý muốn
xin lỗi, thậm chí còn khéo gợi ý, sang năm Quyển Nhĩ có thể thi Tiến sĩ ở chỗ
của ông ta, rồi từ từ tìm cách. Việc ông ấy không giúp được gì cho mình mà vẫn
dặn dò như thế, Quyển Nhĩ thấy cũng là đáng quý lắm rồi. Nhưng việc ông ta trì
hoãn lần lữa khiến cô lỡ bao nhiêu thời gian, cô không thể không để ý. Cho dù
là thế, cô vẫn rất lễ phép nói cảm ơn.
Những lúc Quyển Nhĩ nhếch nhác khốn khổ, muốn tìm Đinh Mùi để bàn
bạc thì hai
ngày liền không thể gọi điện thoại cho anh
được. Lúc cần thì tìm thế nào cũng không tìm thấy, điều này thực
sự khiến Quyển Nhĩ vừa tức giận vừa thất vọng.
Quyển Nhĩ chán nản thực sự khi phát hiện, Đinh Mùi cứ gặp chuyện
mà né tránh đã trở thành định luật.
Việc gấp trước mắt bây giờ là làm một tờ đơn xin tiếp nhận công
việc nữa. Công việc kiểu gì cũng phải tìm bằng được. Sáng sớm Cao Mạc đã đến
tìm và đưa cô cùng đi. Khi cô chuyển về trường thỉnh thoảng anh lại đến đưa
Quyển Nhĩ ra ngoài ăn cơm.
“Nếu vẫn có thể xin vào được thì em còn nghĩ đến Đại học J nữa
không?” Lặng lẽ cùng Quyển Nhĩ đi lo việc, anh hỏi.
“Sao có thể vào được nữa, anh nói với chú Cao là, không cần tìm
cách nữa đâu. Với tình hình hiện nay của em, vào làm việc ở trường đại học là
rất khó.”
“Không phải là không có khả năng, ở Đại học J anh có một vị sư
huynh, đã từng muốn anh sang đấy làm.” Đi dưới bóng cây, Cao Mạc quay người lại
trả lời.
“Anh có muốn về nhà làm không?”
“Có thể về đó gần gũi chăm sóc bố mẹ, có gì là không tốt đâu!”
Quan trọng là được quay về cùng cô. Anh trải nghiệm nhiều, khi đối mặt với
Quyển Nhĩ, thứ mà anh có thể thể hiện cũng chỉ là kiên nhẫn chờ đợi và làm một
người đồng hành cùng cô. Quyển Nhĩ từng nói muốn về tỉnh nhà công tác. Vì vậy
khi vị sư huynh đó hỏi có muốn vào Đại học J làm không, anh đã nói sẽ suy nghĩ.
Vì việc này mà anh đã điều chỉnh lại phương hướng nghiên cứu của mình.
Quyển Nhĩ lặng người, một lúc lâu. Phải rất lâu sau đó, cô mới
nói: “Cao Mạc, anh đúng là đã bị Trịnh Bình Chất làm hư thật rồi, đấy chẳng
phải là một phương thức lừa đảo hay sao? Việc như thế đâu có dễ dàng gì?”
Trịnh Bình Chất về nước sau anh, sau khi tốt nghiệp anh ta không
làm công tác nghiên cứu, mà học chuyên sâu về quản lý.
Về nước theo lời anh ta nói thì là, về đây kiếm sống xem sao, xem
rốt cuộc ở đâu dễ kiếm sống hơn. Rất nhanh sau đó anh ta đã đưa ra kết luận,
làm quản lý cấp cao cho các doanh nghiệp trong nước thật dễ kiếm sống nhất và
quyết định ở lại cắm lều dựng trại.
Những việc này đều rất dễ lí giải, đặc biệt là sau khi quy Trịnh
Bình Chất vào loại người lười lao động, Quyển Nhĩ thấy việc anh ta về nước để
tìm sự an nhàn dễ chịu cũng là điều bình thường. Nhưng sau khi Quyển Nhĩ nhìn
thấy căn hộ mà công ty anh ta bỏ tiền ra thuê cho anh ta ở, so với việc cô và
Cao Mạc phải chen chúc ở trong ký túc xá chật chội hàng ngày thì cô bắt đầu
thấy khó hiểu.
Một là, cô nghi ngờ Trịnh Bình Chất này liệu có phải là đang âm
mưu giở trò “Brokeback Mountain[2]” gì với Cao Mạc hay không. Vì theo như nhận
xét của Phạm Tĩnh Mang thì Cao Mạc nghiêm túc tới tỉ mỉ, rất dễ bị dụ dỗ dính
vào quan hệ đồng tính. Cô đã cạnh khóe ám chỉ nhắc nhở Cao Mạc rất nhiều lần,
Cao Mạc dường như không nhận thấy có gì là bất thường, nên dần dần Quyển Nhĩ
cũng từ bỏ ý định.
[2] Tên một tác phẩm điện ảnh về đề tài đồng tính nam của đạo diễn
Lý An
Trịnh Bình Chất đối xử với cô cũng giống cô đối xử với anh ta,
không mong muốn giao tiếp với đối phương, thường gặp nhau cũng chỉ gật đầu
chào. Nếu không để ý thì đến gật đầu họ cũng bỏ qua luôn. Đã từng có một lần
Cao Mạc để hai người lại trong xe, một mình đi đến phòng Thí nghiệm xử lý công
việc, trong khoảng thời gian gần một tiếng đồng hồ đó, hai người không hề nói
với nhau một câu nào.
Cũng may là Quyển Nhĩ không có tính hiếu thắng thiên bẩm của bọn
con gái, nếu không gặp phải một người bày tỏ thái độ không thích mình như thế,
không chừng sẽ đau khổ rất lâu.
Mặc dù không thích Trịnh Bình Chất, nhưng đây là lần đầu tiên sau
khi quen anh ta, Quyển Nhĩ bày tỏ quan điểm đó trước mặt Cao Mạc. Quang trọng
không phải là ở chỗ cô đánh giá Trịnh Bình Chất thế nào, mà là cô không tán
đồng với cách mà Cao Mạc nghĩ ra. Cô đã từng nghe kể khóa trước có một chị vì muốn
tìm được công việc tốt, trước khi tốt nghiệp đã có quan hệ yêu đương với một
anh bạn cùng khóa, kết quả là cũng tìm được công việc mong muốn. Sau khi chính
thức đi làm, chị ta nhanh chóng chia tay với người bạn trai kia để trèo một
cành cao hơn.
Quyển Nhĩ đương nhiên biết Cao Mạc nghĩ ra cách này, hoàn toàn
không phải vì tìm việc cho cô mà đóng kịch. Nhưng Quyển Nhĩ hiểu suy nghĩ của
mình, cô sao có thể lấy Cao Mạc như thế, tự dối lòng mình, chỉ để tìm việc. Nếu
sau này cô hối hận thì cô có khác gì so với chị bạn kia đâu.
Vì vậy cô đành tỏ ra không hiểu ý nghĩa thật sự mà Cao Mạc muốn
nói, nhẹ nhàng phủ định đề nghị của anh.
“Em cứ suy nghĩ đi, vẫn còn thời gian.” Cao Mạc nói tiếp, “Anh sẽ
không nói gì với ba mẹ hai bên đâu, em cứ yên tâm”.
Mặc dù có chút không hiểu ý tốt của anh,
nhưng Quyển Nhĩ vẫn rất lo là Cao Mạc sẽ nói với người nhà. Không
thể về tỉnh làm việc là một chuyện, nhưng có cơ hội mà từ bỏ lại là chuyện
khác.
Vài ngày qua đi, Quyển Nhĩ không nhắc đến nữa, Cao Mạc cũng làm
như chưa từng có chuyện đó xảy ra, giúp Quyển Nhĩ để ý tới những tin tức tuyển
dụng, cùng cô đi nộp đơn khắp nơi.
“Coi như em đã làm được một việc tốt.” Trịnh Bình Chất bận rộn cả
ngày, cuối cùng cũng có thời gian ngồi ăn cơm, tự nhiên lại chủ động bắt
chuyện.
“Với ai?” Cao Mạc bị học sinh tìm đi có việc, một lúc nữa mới quay
về, chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi ăn cơm, Quyển Nhĩ cười đầy ẩn ý, hiếm lắm
mới có một cơ hội thế này, sao cô lại bỏ qua chứ.
Trịnh Bình Chất ném về phía cô ánh mắt như muốn nói điều ấy mà
cũng còn phải hỏi.
“Tốt hay xấu, e là anh cũng không thể phán quyết.” Quyển Nhĩ chăm
chú vào ăn, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cô từ từ hướng cuộc nói
chuyện vào đề tài cô thích.
“Ai có thể, em?”
“Đúng là em quen anh ấy từ rất lâu rồi, nhưng vẫn thấy mình không
có tư cách đó.” Quyển Nhĩ vội minh oan cho mình, “Hơn nữa, việc của em em còn
không rõ thì người khác rõ làm sao được”.
“Quen em là do cậu ta xui xẻo.”
“Quen Diêu Sênh hay quen anh mới là vận may của anh ấy?”
“Sao tự nhiên lại lôi con bé đó vào đây?” Quyển Nhĩ nghe thấy
giọng điệu đó của anh ta, trong lòng thâm nghĩ, quả nhiên
không sai!
Trịnh Bình Chất thấy Quyển Nhĩ cười tới mức có thể gọi là nụ cười
gian tà, ánh mắt lộ vẻ tức giận, “Có gì thì em cứ nói thẳng ra đi”.
“Là do anh bảo em nói đấy nhé!” Quyển Nhĩ tức giận tới mức nói một
tràng, không thèm ngừng ngắt, “Với thái độ của anh, em chỉ có hai cách suy
nghĩ, hoặc là anh thầm yêu Diêu Sênh, hoặc mục tiêu của anh là Cao Mạc”.
Trịnh Bình Chất rút thuốc ra, bật lửa châm: “Sao em có thể nhìn ra
vậy?”.
“Cái gì?”
“Mục tiêu của anh là cậu ta.”
Quyển Nhĩ kinh ngạc tới mức rơi cả đũa, cô không thể ngờ Trịnh
Bình Chất có ý đồ đen tối đó, mà lại còn dám thản nhiên thừa nhận.
“Anh ấy… anh ấy… thích con gái…” Quyển Nhĩ lắp ba lắp bắp, dường
như muốn khuyên anh ta, nhưng lại không biết nói thế nào cho phải.
“Anh biết, cậu ta thích em.” Trịnh Bình Chất nhả khói, nét mặt như
muốn nói, đã nói toạc ra rồi thì không cần phải giả vờ hồ đồ nữa.
“Liệu em có định ngăn cản anh mà cùng cậu ta về nhà không?”
Biểu hiện của Quyển Nhĩ dần dần như khựng hẳn lại, cô ước gì mình
đã khâu chặt miệng lại mấy phút trước, không biết từ lúc nào, cô vội vàng vờ tỏ
vẻ bình thản. Nhưng cho dù có là cố gắng mím chặt miệng như chưa từng nói gì,
cũng không thể Trịnh Bình Chất ngồi đối diện thu lại lời vừa nói về, để cô có
thể làm như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì.
“Nếu em cùng anh ấy về nhà, anh sẽ không nhắm vào anh ấy nữa?”
“Đúng thế, không thể cứ thế theo đuổi về tận nhà được. Hơn nữa em
cũng nhìn thấu ý đồ của anh rồi, có thể để anh có cơ hội sao?”
Quyển Nhĩ càng nghe càng thấy có vấn đề, nhân vật không giống loài
người này, sao không lo lắng sốt sắng về Cao Mạc như cô vẫn nghĩ nhỉ!
“Anh trêu em phải không?”
Với khả năng của Trịnh Bình Chất, đương nhiên không có chuyện
không thể tiếp tục giả vờ, có điều sắc mặt của Cao Mạc đang đứng sau Quyển Nhĩ
lúc này, đã sa sầm lắm rồi. Cứ cho là anh rất to gan, cũng không thể tiếp tục
đắc tội ngay trước mặt người ta được. Hơn nữa cũng không phải vì anh cố ý đắc
tội với cậu ta nên mới tham gia vào, “Em nói xem?”
“Em không cần biết anh nói thật hay giả, nhưng không được nhằm vào
anh ấy nữa.”
“Vậy em đưa cậu ta đi đi.”
“Nếu muốn đưa thì cũng là anh ấy đưa em đi, em làm gì có bản lĩnh
đó!” Quyển Nhĩ từ nửa tin nửa ngờ đã biến thành hoàn toàn không tin chút nào
nữa.
Đương nhiên điều khiến cô yên tâm nhất chính là nắm đấm mà Cao Mạc
rất ít khi sử dụng đã giáng thẳng vào mặt Trịnh Bình Chất khi anh ta đang định
mở miệng nói tiếp.