Mọi điều ta chưa nói - Marc Levy - Chương 17 - Part 01

Mọi điều ta chưa nói

CHƯƠNG 17

 

Tomas gặp lại Marian đang ngồi chờ anh ở bậc trên
cùng của Piazza di Spagna. Quảng trường đang tấp nập người đi lại.

- Thế nào, anh đã nói chuyện với anh ấy rồi chứ?
Marian hỏi.

- Đi nào, ở đây đông người quá, ta chết ngạt mất;
hãy đi bát phố một chút và nếu chúng ta tìm lại được cửa hàng bán loại khăn
choàng đủ màu sắc mà em đã nhìn thấy, anh sẽ mua tặng em.

Marian đẩy cặp kính râm lên mắt rồi đứng dậy không
nói thêm lời nào.

- Đây không phải đường đến chỗ bán khăn, Tomas kêu
lên với cô bạn đang vội vã rảo bước xuôi về phía đài phun nước.

- Không, thậm chí là hướng ngược lại, và dẫu sao em
cũng chẳng thèm khăn anh tặng!

Tomas chạy theo cô và bắt kịp cô ở những bậc thang
dưới cùng.

- Mới hôm qua em còn thích mê món quà đó cơ mà!

- Chính anh nói đấy nhé, đó là chuyện hôm qua, còn
hôm nay em không màng đến nó nữa! Phụ nữ là thế đấy, lúc nào cũng đổi ý còn đàn
ông các anh là một lũ ngốc.

- Có chuyện gì vậy? Tomas hỏi.

- Có chuyện là nếu anh thực sự muốn tặng em một món
quà, anh phải tự tay chọn, nhờ người ta gói lại thật đẹp, rồi anh phải giấu đi
như một điều bất ngờ, bởi vì chuyện đó lẽ ra phải là một điều bất ngờ mà. Cái
này được gọi là ân cần chăm chút, Tomas à, đó là một trong những phẩm chất hiếm
hoi được phụ nữ đánh giá rất cao. Và nếu điều này có thể làm anh yên lòng,
không phải chỉ cần có thế mà người ta sẽ lồng nhẫn cưới vào tay anh đâu.

- Anh xin lỗi, anh cứ nghĩ sẽ làm em vui.

- Thế sao, kết quả lại trái ngược hoàn toàn. Em
không muốn nhận món quà người ta tặng mình cốt được bỏ qua.

- Nhưng anh đâu mắc lỗi gì cần em bỏ qua!

- Lại còn không à? Mũi anh đang dài ra chẳng khác gì
Pinocchio kìa! Đi nào, chẳng thà đi ăn mừng chuyến công tác của anh còn hơn đứng
đây tranh luận. Đó đúng là điều Knapp đã báo với anh qua điện thoại, phải không
nào? Anh nên tìm một bàn vị trí đẹp để tối nay đưa em đến dùng bữa tối đi.

Rồi Marian bắt đầu bước đi mà không đợi Tomas.

° ° °

Julia mở cửa xe taxi, Anthony tiến về phía cửa quay
của khách sạn.

- Nhất định có một giải pháp. Tomas của con không thể
biến mất được. Cậu ta đang ở đâu đó và bố con ta sẽ tìm ra cậu ta, vấn đề chỉ
là kiên trì thôi.

- Trong hai mươi tư tiếng đồng hồ ấy à? Chúng ta chỉ
còn ngày mai thôi, thứ Bảy chúng ta đã phải lên máy bay rồi. Bố không quên chuyện
ấy chứ?

- Thời gian chỉ gấp gáp với mình bố thôi, Julia ạ,
con còn cả cuộc đời phía trước. Nếu muốn đi đến tận cùng cuộc phiêu lưu này,
con sẽ quay trở lại, dù chỉ có một mình, nhưng con sẽ quay trở lại. Ít ra, chuyến
đi này đã khiến cho cả hai bố con ta lại có cảm tình với thành phố này. Điều đó
cũng không đến nỗi quá tệ.

- Vì thế mà bố đưa con đến tận đây ư? Để thấy lòng
thanh thản ư?

- Con muốn nhìn nhận sự việc theo cách đó cũng được.
Bố không thể ép con phải tha thứ cho bố chuyện bố đã làm và sẽ vẫn làm nếu lại
rơi vào những tình huống tương tự. Nhưng bố con ta đừng cãi cọ nữa, chỉ một lần
này thôi, chỉ hai ta hãy cùng cố gắng. Mọi chuyện vẫn có thể diễn ra chỉ trong
vòng một ngày, tin bố đi.

Julia quay nhìn ra chỗ khác. Bàn tay cô sượt qua bàn
tay Anthony, ông ngập ngừng nhưng rồi lại thôi, tiếp tục băng ngang đại sảnh rồi
dừng lại trước cửa thang máy.

- Bố e là không thể đi cùng con tối nay, ông tuyên bố
với con gái. Đừng giận bố, bố mệt quá. Bố nên tiết kiệm pin cho ngày mai thì
hơn; bố chưa từng hình dung là ta có thể nói câu này đúng theo nghĩa đen.

- Bố nghỉ ngơi đi. Con cũng kiệt sức rồi, con sẽ gọi
bữa tối lên phòng. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau vào giờ điểm tâm, nếu bố muốn,
con sẽ dùng bữa sáng với bố.

- Tốt lắm, Anthony mỉm cười đáp.

Họ cùng đi lên tầng, Julia ra khỏi thang máy trước.
Khi cánh cửa thang máy khép lại, cô khẽ vẫy tay chào bố mình rồi đứng lại nơi
thềm nghỉ, rình đợi những con số màu đỏ đang lướt qua trên mặt đồng hồ treo
phía trên đầu cô.

Vừa vào đến phòng, Julia liền vặn vòi cho làn nước
nóng giãy chảy vào bồn, cô dốc vào đó hai lọ tinh dầu để sẵn trên mép bồn rồi
quay trở ra gọi phục vụ phòng mang lên một bát ngũ cốc cùng một đĩa trái cây.
Cô tranh thủ lúc đi ngang qua để bật màn hình plasma treo đối diện với giường,
cởi bỏ quần áo và đi vào phòng tắm.

° ° °

Knapp ngắm mình trong gương hồi lâu. Anh chỉnh lại
nút thắt cà vạt rồi ngắm mình một lần cuối cùng trước khi ra khỏi toa lét. Đúng
tám giờ tối nay, cuộc triển lãm do anh chủ trì sẽ khai mạc ở cung Nhiếp ảnh với
sự tham dự của Bộ trưởng bộ Văn hóa. Dự án này buộc anh phải làm việc quá tải,
nhưng cái lợi chủ yếu là đối với bước tiến trong sự nghiệp của anh. Nếu buổi tối
nay kết thúc tốt đẹp, nếu các đồng nghiệp báo viết khen ngợi những thành quả có
được từ nỗ lực của anh trong các ấn phẩm sẽ ra sạp ngày mai, chẳng mấy chốc anh
sẽ chuyển đến phòng làm việc rộng rãi ốp kính ở lối vào của phòng biên tập.
Knapp nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đặt trong đại sảnh của tòa nhà, anh còn mười
lăm phút, thừa thời gian để cuốc bộ tới Pariserplatz và đến đứng dưới bậc tam cấp
phía trước thảm đỏ, để đón tiếp ngài Bộ trưởng và những máy quay truyền hình.

° ° °

Adam cuộn tròn tờ giấy tráng nhôm bọc chiếc bánh
sandwich đem theo và nhắm vào sọt rác được móc vào một cột đèn trong công viên.
Anh ném trượt và đứng dậy để nhặt lại tờ giấy nhầy mỡ. Ngay khi anh tiến lại gần
thảm cỏ, một chú sóc ngẩng đầu lên và đứng thẳng dậy trên hai chân.

- Xin lỗi chú mày, Adam lên tiếng, tao không có hạt
phỉ trong túi, còn Julia thì không có mặt ở thành phố. Cả hai ta đều bị bỏ rơi
rồi.

Con vật nhỏ bé nhìn anh, cái đầu đu đưa theo mỗi lời
nói được phát ra.

- Tao không tin là loài sóc lại khoái món thịt lợn ướt,
anh nói và quẳng cho con vật một mẩu giăm bông nhô ra giữa hai lát bánh mì.

Con vật thuộc loài gặm nhấm từ chối món ăn anh đưa
cho và lại quay ra nhảy nhót dọc theo một thân cây. Một cô gái đang chạy bộ thể
dục dừng lại ngang tầm Adam.

- Anh đang nói chuyện với con sóc đấy ư? Tôi cũng vậy,
tôi thích mê khi chúng chạy ào đến và những bộ mặt non choẹt của chúng lúc lắc
tứ phía.

- Tôi biết, phụ nữ đều thấy chúng hấp dẫn không thể
cưỡng lại, thế nhưng đây lại là anh em chú bác với loài chuột cơ đấy, Adam khẽ
cằn nhằn.

Anh ném chiếc bánh sandwich của mình vào sọt rác và
rời khỏi công viên, tay đút túi.

° ° °

Có tiếng gõ cửa, Julia vớ lấy cái găng trang điểm và
chùi nhanh lớp mặt nạ đang phủ trên mặt. Cô ra khỏi phòng tắm và khoác lên người
chiếc áo choàng tắm đang treo trên mắc. Cô đi ngang phòng, mở cửa cho người phục
vụ và bảo anh ta đặt khay đồ ăn của cô lên giường. Cô lấy một tờ bạc trong túi
cầm tay, kẹp vào bản kê tiền cần thanh toán rồi đưa lại cho anh bồi. Ngay khi
anh ta đi khỏi, cô liền luồn xuống dưới lớp khăn trải giường và bắt đầu tấn công
đĩa ngũ cốc. Điều khiển ti vi trong tay, cô bật lướt từng kênh một, tìm một
chương trình không phát bằng tiếng Đức.

Ba kênh Tây Ban Nha, một kênh Thụy Sĩ và sau đó đến
hai kênh Pháp, cô không muốn xem những hình ảnh chiến tranh phát trên CNN - quá
bạo lực -, những hình ảnh tỷ giá chứng khoán trên Bloomberg - chẳng lý thú gì,
cô dốt đặc môn toán -, trò chơi được giới thiệu trên RAI - người dẫn chương
trình theo cô là quá tầm thường - và cô lại bắt đầu chọn từ đầu.

° ° °

Đoàn hộ tống được dẫn đầu bởi hai cảnh sát cưỡi mô
tô. Knapp kiễng chân để nhìn cho rõ. Người đứng cạnh cố gắng len lên đằng trước
anh, anh thúc khuỷu tay để giành lại chỗ của mình, người đồng nghiệp của anh chỉ
việc có mặt ở đó sớm hơn. Một chiếc xe bốn chỗ đã dừng trước mặt anh. Một vệ sĩ
mở cửa xe và vị Bộ trưởng bước xuống, được chào đón bởi một rừng máy quay. Cùng
với giám đốc trung tâm triển lãm, Knapp tiến lên trước một bước và nghiêng mình
để chào mừng vị quan chức cấp cao trước hộ tống ông ta đi dọc thảm đỏ.

° ° °

Julia nhìn lướt qua tờ thực đơn, vẻ đăm chiêu. Trên
đĩa ngũ cốc chỉ còn sót lại một quả nho khô, cùng hai cái hạt trong chiếc cốc
có chân đựng hoa quả. Không thể đưa ra lựa chọn cuối cùng, cô đang phân vân giữa
một thanh kẹo tan vị sô cô la, một chiếc bánh hoa quả vị quế, những chiếc bánh
kếp (c và một club sandwich [1]. Cô săm soi kỹ lưỡng phần bụng, hông của mình rồi
quẳng tờ thực đơn ra tít đầu kia căn phòng. Bản tin truyền hình khép lại với những
hình ảnh đẹp đẽ giả tạo tại một buổi tiệc khai mạc triển lãm của giới thượng
lưu. Đàn ông và đàn bà, những kẻ có địa vị trong lễ phục, bước trên một tấm thảm
đỏ trong tiếng lác tách của đèn flash. Chiếc đầm dài thanh lịch của một nữ diễn
viên hay nữ danh ca gì đó, hẳn là dân Berlin, khiến cô chú ý. Cô không thấy
khuôn mặt nào thân quen trong đám nhân vật quan trọng này, chỉ trừ một khuôn mặt!
Cô đứng phắt dậy, hất đổ cả khay đồ ăn và bước tới dán mắt vào màn hình ti vi.
Cô chắc chắn đã nhận ra người đàn ông vừa bước vào trong tòa nhà, đang mỉm cười
với những ống kính chĩa vào mình. Máy quay quét về phía hàng cột của quảng trường
Brandebourg.

- Tên khốn đểu giả! Julia kêu lên và chạy vội vào
phòng tắm.

° ° °

Người thường trực cam đoan với cô rằng bữa tiệc được
nói đến đều không thể diễn ra ở đâu khác ngoài Stiftung Brandenburger. Dinh thự
thuộc hàng những đột phá gần đây nhất của kiến trúc Berlin , và từ những bậc
thang quả thực người ta được tận hưởng một quang cảnh tuyệt vời về phía những
cây cột. Buổi tiệc khai mạc triển lãm mà Julia vừa nói với ông chắc chắn là do
báo Tagesspiegel tổ chức. Cô Walsh chẳng có lý do gì để vội đến đó, cuộc triển
lãm ảnh báo chí quy mô lớn sẽ kéo dài đến tận ngày kỷ niệm sự sụp đổ bức tường,
tức là còn năm tháng nữa. Nếu cô Walsh muốn, ông chắc chắn có thể lấy được cho
cô hai tấm giấy mời trước trưa mai. Nhưng cái mà Julia muốn, đó là cách nào kiếm
một bộ váy dạ hội ngay lập tức.

- Sắp chín giờ tối rồi, cô Walsh ạ!

Julia mở túi xắc, dốc tuột xuống mặt quầy, phân loại
tất cả những thứ có bên trong, đô la, euro, tiền xu, thậm chí cô còn thấy cả một
tờ mác Đức cũ mèm mà cô không bao giờ rời xa, tháo đồng hồ đeo tay rồi đẩy bằng
cả hai tay đống đồ ấy như một con bạc trên bàn chơi.

- Dù có là màu đỏ, tím hay vàng cũng không hề gì,
tôi xin nhờ ông kiếm cho tôi một chiếc váy dạ hội.

Người thường trực rụng rời nhìn cô. Ông nhướn lông
mày bên trái. Lương tâm nghề nghiệp buộc ông không thể để mặc con gái của ngài
Walsh trong cơn túng quẫn. Ông sẽ tìm cách giải quyết khó khăn của cô.

- Hãy thu dọn lại đống hỗn độn này vào túi xắc của
cô rồi đi theo tôi, ông nói rồi kéo Julia về phía xưởng giặt là.

Bất chấp cảnh tranh tối tranh sáng trong xưởng, chiếc
đầm dài ông chỉ cho cô thấy vẫn bộc lộ vẻ đẹp hoàn hảo của nó. Chiếc đầm thuộc
về một khách hàng nữ đang nghỉ tại phòng hạng sang 1206. Hãng thời trang đã
chuyển nó đến vào đúng lúc bà bá tước không muốn bị làm phiền, người thường trực
giải thích như vậy. Dĩ nhiên là không thể dung thứ cho bất cứ vết bẩn nào và
nàng Lọ Lem, trong trường hợp này là Julia phải trả nó cho ông trước mười hai
giờ đêm.

Ông để cô lại một mình trong xưởng giặt và bảo cô cứ
việc treo quần áo của cô lên mắc.

Julia cởi đồ, khoác lên người bộ đồ thời trang cao cấp
tinh tế hết sức thận trọng. Không có chiếc gương nào để cô ngắm mình trong đó,
cô tìm hình ảnh phản chiếu của mình trên lớp vỏ kim loại của một giá treo quần
áo, nhưng chiếc ống hình trụ bày ra trước mắt cô một hình ảnh méo mó. Cô thả
tóc, dò dẫm trang điểm trong bóng tối, bỏ lại chiếc túi xắc cùng với quần âu,
áo len, rồi trở lại con đường tối tăm dẫn ra đại sảnh.

Người thường trực ra hiệu cho cô bước lại gần. Julia
lặng lẽ làm theo lời ông. Một chiếc gương treo trên tường phía sau ông, nhưng
ngay khi Julia muốn soi gương xem bộ dạng mình thế nào thì ông đã đứng chắn trước
mặt cô để ngăn cô làm việc đó.

- Không, không, không! Ông nói trong khi Julia thử
tiến lên lần nữa. Nếu quý cô cho phép...

Rút từ ngăn kéo bàn ra một chiếc khăn giấy, ông lau
bớt vệt son chờm ra ngoài viền môi cô.

- Giờ thì cô có thể chiêm ngưỡng bản thân được rồi!
ông kết luận và tránh qua một bên.

Julia chưa từng thấy thứ gì tuyệt vời hơn chiếc đầm
này. Đẹp hơn nhiều so với mọi thứ cô từng mơ trước tủ kính bày hàng của những
hãng thời trang danh tiếng nhất.

- Tôi không biết cảm ơn ông thế nào đây! Cô sửng sốt
thì thào.

- Cô đang đem lại vinh dự cho người thiết kế ra chiếc
váy, tôi chắc chắn nó hợp với cô hơn với bà bá tước cả trăm lần, ông hạ giọng.
Tôi đã gọi xe cho cô, tài xế sẽ đợi cô tại đó và đưa cô quay lại khách sạn.

- Tôi bắt taxi được mà.

- Với trang phục thế này, cô đùa hay sao thế! Cứ coi
như đó là cỗ xe tứ mã của cô đi, và để tôi yên tâm nữa. Lọ Lem mà, cô nhớ ra
chưa? Chúc buổi tối vui vẻ, cô Walsh, người thường trực nói và đưa cô ra tận
chiếc limousine.

Ra đến bên ngoài, Julia kiễng chân để ôm hôn người
thường trực.

- Cô Walsh à, một ân huệ sau cùng..

- Ông muốn gì cũng được!

- May cho chúng ta là chiếc váy này dài, thậm chí rất
dài. Thế nên làm ơn, đừng vén nó lên kiểu ấy, đôi giày vải đế cói cô đang đi chẳng
hợp với nó chút nào!

° ° °

Người phục vụ dọn ra bàn một món nhập bữa. Tomas gắp
vài quả đậu xào cho Marian.

- Anh có thể biết tại sao em lại đeo kính râm khi
đang ngồi trong một nhà hàng được chiếu sáng lờ mờ đến nỗi anh thậm chí không
thể đọc nổi trên thực đơn viết gì được không?

- Thì chính thế! Marian đáp.

- Đó là một lời giải thích mới rõ ràng làm sao,
Tomas bật lại với vẻ chế giễu.

- Vì em không muốn anh nhìn thấy ánh mắt đó.

- Ánh mắt nào?

- Ánh mắt này.

- Ra là thế! Anh xin lỗi, nhưng anh không hiểu ý em
muốn nói gì.

- Em đang nói với anh về cái ánh mắt mà đàn ông các
anh thường thấy trong mắt phụ nữ tụi em khi tụi em cảm thấy dễ chịu lúc ở bên
các anh.

- Anh không biết lại có một ánh mắt đặc thù để biểu
đạt cảm giác này.

- Có chứ, anh cũng như toàn bộ nam giới, anh thừa sức
nhận ra nó, thôi nào!

- Nhất trí, vì em đã nói thế mà! Và tại sao anh lại
không nên nhìn thấy ánh mắt này, ánh mắt tiết lộ rằng ít ra một lần em cũng
đang dễ chịu khi ở bên anh?

- Bởi vì nếu anh thấy nó, ngay lập tức anh sẽ bắt đầu
suy tính cách tốt nhất để rời xa em.

- Nhưng em đang nói linh tinh gì thế?

- Tomas à, đa phần đàn ông khỏa lấp nỗi cô đơn của họ
bằng cách nuôi dưỡng một thứ tình cảm đồng lõa không gắn bó lâu dài, với những
lời âu yếm tình tứ, nhưng không bao giờ đả động đến chữ yêu, ngữ đàn ông ấy đều
rất sợ một ngày nào đó phải nhìn thấy ở người phụ nữ mình kết thân ánh mắt này!

- Nhưng rốt cuộc là ánh mắt nào cơ chứ?

- Cái ánh mắt khiến đàn ông các anh tin rằng phụ nữ
chúng em đang phải lòng các anh đến phát điên! Rằng chúng em còn muốn hơn thế.
Những chuyện ngu xuẩn như lên kế hoạch đi nghỉ, mới chỉ là những kế hoạch thôi,
không hơn! Và nếu chẳng may chúng em mỉm cười trước mặt đàn ông các anh khi
tình cờ gặp một chiếc xe nôi trên phố, thế là mọi chuyện hỏng bét từ đây!

- Và đằng sau cặp kính râm em đeo đang có ánh mắt
này ư?

- Anh kiêu quá đi! Em đang đau mắt, có thế thôi, anh
đang tưởng bở cái gì vậy?

- Tại sao em lại nói với anh tất cả những chuyện này
hả Marian?

- Khi nào anh mới quyết định báo cho em biết là anh
sắp lên đường đi Somalie, trước hay sau món Tiramisu tráng miệng nào?

- Ai bảo em là anh sẽ gọi món bánh Tiramisu thế?

- Em đã quen biết và làm việc cùng anh từ hai năm
nay, em vẫn để ý cách anh sống mà.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3