Nơi đâu có hạnh phúc? - Chương 02

Sáng hôm sau,tôi
lên trường đón cả nhóm về nhà.Vừa đến trước cổng thì Dịu Mĩ đã la to:

-Đây là nhà mày
à?

-Các bạn vào nhà
đi – Tôi kéo tay Dịu Mĩ vào

Dịu Mĩ chạy ùn
vào nhà.Lát sau lại chạy ra la lên:

-Nhà mày cứ như
là cung điện ấy.Nhà có cả hồ bơi,vườn hoa cứ như trong phim ấy

-Mày đừng la to
quá.Nhà tao cũng như những ngôi nhà khác thôi

-Như gì mà
như.Tao bảo đảm,ở Việt Nam
nhà mày không đụng hàng luôn

-Thôi được
rồi.Vào nhà đi cô nương

Tôi kéo nó vào
trong.Vừa vào trong thì “grừ…grừ…grừ”:

-Đừng sợ.Nó dễ
thương lắm không cắn đâu,chỉ là nó không quen người lạ thôi – Tôi vừa lấy nước
vừa giải thích

-Đâu có đâu –Dịu
Mĩ nói – Tao thấy nó rất thích Tường ấy chứ

Tôi quay ra thì
thấy con cún đang quấn lấy chân hắn và để mặc cho hắn vuốt ve.Tôi nhăn mặt thấy
lạ vì từ lúc tôi đưa con cún về nhà đến nay thì nó chỉ để mình tôi vuốt ve
thôi.Có người lạ thì tuy nó không cắn nhưng chẳng bao giờ để người lạ vuốt ve
đâu

-Trông nó dễ
thương quá nhỉ hihi – Dịu Mĩ cười tít cả mắt

-Lông nó xù y
như cục bông gòn í –Trần Tây cũng cười

-Đúng là con gái!Thấy
chó là cười tít cả mắt - Quan Đông thở dài

-Cậu nói gì –
Dịu Mĩ thúc tay vào bụng Quan Đông

-Nó dễ thương
thế mà bị bọn dở hơi gần trường “ăn hiếp” đó

-Thế nên cậu đem
nó về nhà à – Quan Đông cười – Mỹ nhân cứu cún nhá

-Ăn nói đàng
hoàng nhá – Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý – Nhóm trưởng cho một đòn là
tiêu đấy

Tôi nhìn hắn mà
thấy hắn kì quặc.Từ cái câu nói vừa rồi đến cả việc con cún cứ quấn lấy
hắn.Chợt,Trần Tây níu tay tôi:

-Thôi mình làm
bài đi

Tôi dẫn các bạn
lên phòng.Chúng tôi bắt đầu làm bài nhưng càng làm thì bài càng rối.Bởi các ý
văn không liên kết với nhau:

-Tớ thấy nên bỏ
ý này đi – Đình Phong cau mày nhìn vào bài văn

-Sao thế?Đoạn
này hay lắm mà –Trần Tây nói

-Nhưng nó không
liên kết với các ý khác – Đình Phong nhăn mặt

-Thôi được rồi -
Tôi can ngăn - Chúng ta cố tìm ý để liên kết hai đoạn này lại vậy,thời gian còn
nhiều mà

Thế là chúng tôi
lại bắt đầu tìm kiếm ý.Tôi nhìn quanh quẩn suy nghĩ.Chợt tôi thấy hắn đang nhìn
tôi.Hắn thấy tôi nhìn hắn thì nở nụ cười tươi.Tôi bực dộc nhìn hắn bằng ánh mắt
viên đạn và hét:

-Quang Tường,sao
cậu không nêu ý kiến đi?

-Sao nhóm trưởng
cứ bắt người dở phải nêu ý kiến thế nhỉ? – Hắn nói rất thảng nhiên - Ý kiến của
tôi đâu có quan trọng

-Vậy lần trước ở
nhà Quan Đông ai đã bảo “Chúng ta là 1 nhóm,nếu đã chọn chủ đề thì tất nhiên
phải cùng chuẩn bị tốt” hả?

-Tôi giúp nhóm
trưởng bảo vệ ý tưởng hay mà - Hắn nhướng mắt làm ra vẻ ngu ngơ nhưng hắn chợt
nhớ ra cái gì đó quan trọng hơn – À,nhóm trưởng nhớ cả từng câu từng chữ tôi
nói như thế có phải là thích tôi lâu lắm rồi không hehe

-Thích cái đầu
cậu,đừng có mơ tưởng viễn vong nữa – Tôi bực tức hét lên - Nếu ý tưởng hay sao
cậu không hăng hái làm bài mà lại ngồi thừ ra đó chứ?

-Cũng đúng nhưng
chẳng phải đã có 3 học sinh giỏi ở đây rồi sao? – Hắn cười

-Thôi đi Ngọc -
Trần Tây níu tay tôi can ngăn - Dù sao Tường cũng ra sức tìm tư liệu rất nhiều

Tôi nhìn mặt của
hắn mà thấy bực mình.Tôi muốn xông lại và đánh cho hắn vài cái.Tiếng chuông cửa
reo lên.Có người đến.Tôi đi xuống nhà mở cửa:

-Sao anh lại đến
giờ này? – Tôi ngạc nhiên khi thấy anh – Chiều anh phải đi học mà

-Cũng không có
gì quan trọng đâu.Mẹ anh làm cái này cho em – Anh giơ cái túi lên – Bà biết em
ở nhà một mình ăn uống qua loa lắm.Bà làm toàn món em thích đấy

-Phiền bác
quá.Anh cảm ơn bác dùm em.Lần khác em sẽ sang cám ơn sau.Anh vào nhà chơi chứ?

-Thôi,anh muốn
về nhà nghỉ mệt

-Nhà em anh
không nghỉ mệt được à?

Anh gõ nhẹ đầu
tôi:

-Em học cách nói
móc từ khi nào thế?Em đang có khách thì sao mà tiếp anh được.Anh sẽ sang chơi
nhưng để bữa khác vậy

-Sao anh biết
nhà em có khách?

-Xe để trước nhà
nhiều như thế thì sao anh không biết được – Anh thở dài nhìn tôi – Thôi em vào
nhà đi

-Anh cứ về trước
đi.Em sẽ đợi anh đi khuất bóng rồi vào

-Ngốc à –Anh lại
gõ nhẹ đầu tôi – Chỉ có con trai mới chờ con gái như thế thôi,hiểu chưa

-Được rồi,vậy em
vào nhà.Anh về nghỉ đi,không thì chiều đi học trễ đấy

Anh quay xe lại:

-Anh về nhé

Tôi vừa vào nhà
thì Dịu Mĩ và Quan Đông đã hò hét như người rừng:

-Tao bắt quả
tang rồi nhé.Khai mau.bạn trai mày phải không? – Dịu Mĩ hỏi

-Không phải
đâu.Đừng nói bậy – Tôi lắc đầu

-Không phải bạn
trai thì cái gì đây – Nó giơ cái túi đựng đồ ăn lên – Cho cả cơm trưa nè

Nhất thời tôi
không biết phải giải thích như thế nào nên đành im lặng là thượng sách.Hôm đó
chúng tôi đã mất hết một buổi sáng mà vẫn chưa làm xong bài văn nên cả nhóm
quyết định vài ngày nữa chúng tôi sẽ đến nhà hắn để làm tiếp bài văn

***************************

Hôm nay,trời
trong xanh rất đẹp.Có lẽ vì thế mà trong lòng tôi vui vẻ lạ thường.

Giờ ra chơi hôm
nay,tôi thấy Dịu Mĩ,Quan Đông và Đình Phong cứ làm ra vẻ bí ẩn như là bàn tính
gì đó:

-Đang bàn tính
gì đó? – Tôi nói lớn

Tụi nó ai nấy
đều giật mình.Dịu Mĩ xụ mặt:

-Mày làm tao
giật cả mình - Dịu Mĩ ôm ngực

-Mày làm gì mờ
ám à – Tôi cười và không quên tò mò – Chuyện gì thế?

-Khẽ thôi chị
hai- Quan Đông đưa tay lên miệng ra dấu - Tụi này đang bàn kế hoạch mốc nối
tình yêu

-“Mốc nối tình
yêu”? – Tôi ngạc nhiên la to – Cho ai?

-Nhỏ thôi – Dịu
Mĩ bịt miệng tôi lại

-Nhưng cho ai? –
Tôi nói khẽ

-Khổ thế,mày
ngồi chung bàn mà không biết gì à.Quang Tường thích Trần Tây đó

-Thật à?Sao tụi
bây biết? – Tôi trố mắt ngạc nhiên

-Mày thấy Quang
Tường ít nói không?Vậy mà dạo này tao thấy tụi nó nói chuyện với nhau thường
xuyên lắm – Dịu Mĩ cười

-Nhưng đâu phải
nói chuyện là thích nhau đâu – Tôi thảng nhiên

-Tớ cũng nói vậy
nhưng Dịu Mĩ và Quan Đông cứ một mực khẳng định như thế - Đình Phong nhún vai

-Tớ hỏi thằng
Tường rồi – Quan Đông nói khẽ - Nó không khẳng định nhưng cũng đâu có phủ định

Tội gật gù.Nếu
hắn thật sự thích Trần Tây thì quả thật là chuyện lạ.Hắn mà biết thích một ai
đó ư?Hắn lúc nào cũng im lặng thế mà….đúng là “lù khù vác lu” mà.Tôi nhìn tụi
nó:

-Vậy tụi bây
định làm gì?

-Chẳng phải
chúng ta đã hẹn sẽ đến nhà Tường làm văn rồi còn gì – Dịu Mĩ vừa nói vừa cười –
Chúng ta sẽ tạo không gian riêng cho hai người

-Còn tớ sẽ thúc
đẩy nó thừa nhận tình cảm của mình – Quan Đông cười gian

Tôi và Đình
Phong nhìn nhau :

-Cậu tham gia
chứ?

-Phần se duyên thì
tớ không dám nhưng buổi thảo luận thì phải đi chứ,chuẩn bị tốt mới lấy được 10
điểm mà - Tôi cười

-Cậu tự tin thế
à?

-Thì phải hi
vọng chứ

Tôi về chỗ ngồi.Hắn
đang ngồi nghe MP3.Tôi lật tập ra xem lại bài.Hắn quay sang nhìn tôi thở dài :

-Siêng thế nhóm
trưởng

-Nhóm trưởng sao
siêng bằng lớp trưởng – Tôi cười huýt huýt hắn vài cái

-Sao lại nhắc
Trần Tây ở đây? –Hắn nhìn tôi ngơ ngác

-Cái đó thì cậu
phải biết chứ - Tôi lại cười

-Đúng là đám con
gái - Hắn nhún vai - Lúc nào cũng hàm ý,thật khó hiểu.

Hắn đưa cho tôi
một bên tai phone:

-Nhóm trưởng
nghe không?Hay lắm đấy!

-Tôi không nghe
đâu.Nghe tai phone sẽ bị lãng tai đấy

Hắn nhét tai
phone vào tai tôi :

-Nghe đi.Thỉnh
thoảng nghe thôi,ai bảo nghe nhiều đâu mà lãng tai.Học nhiều dễ stress lắm
đấy,phải nghe nhạc để cân bằng trạng thái chứ

-Cậu mà học
nhiều à? – Tôi nhìn hắn nhíu mày – Lúc nào cũng không làm bài,không học bài,sổ
đầu bài chấc đống tên cậu kia kìa

-Được rồi nghe
đi mà – Hắn cứ nhét tai phone vào tai tôi – Cứ cằn nhằn mãi không khéo nhóm
trưởng thành bà cụ sớm

-Được rồi - Tôi
giựt lấy tai phone trên tay hắn- Tự tôi làm được

-Nhóm trưởng khó
hiểu thật đấy – Hắn cười

-Theo cậu thì
con gái khó hiểu,vậy nên tôi mà không khó hiểu thì đâu phải con gái

Hắn không nói gì
nhìn tôi cười rồi tập trung nghe nhạc

Chợt,Dịu Mĩ đập
mạnh vào vai tôi làm tôi giật mình quay lại.

Vì tôi xoay
người hơi mạnh làm tai nghe của hắn rơi xuống.

Hắn nhìn tôi.

Tôi vội nhặt tai
phone đặt vào tai hắn.

Tôi và hắn nhìn
nhau.

Sao thế nhỉ?

Tim tôi rung
lên.

Cái quái gì thế
này?

Tim tôi đập loạn
xạ.

Vì hắn ư?

Tôi vội gạt
những suy nghĩ trong đầu mình rồi quay sang chỗ khác:

-Xin lỗi!!!

********************

Chúng tôi đang
ngồi ở nhà hắn làm bài thuyết trình văn.Chỉ sau vài giờ chỉnh sửa thì bài văn
đã hàm súc và logic hơn :

-Chắc tớ phải về
rồi.Mẹ tớ vừa gọi bảo về gấp – Đình Phong nói

-Nếu cậu bận thì
cứ về đi.Dù sao cũng chỉ còn phần đánh máy.Tớ sẽ đánh vào cho – Tôi cười bảo

-Vậy cám ơn Ngọc
nha

Nói xong Đình
Phong vội vã ra về.Dịu Mĩ nhìn cả đám rồi bảo:

-Hay tụi mình đi
ăn gì đi,tôi đói lắm rồi

-Chẳng phải tụi
mình vừa ăn rồi sao?- Trần Tây bảo

-Mì thì làm sao
mà no được – Dịu Mĩ thúc tay vào người Quan Đông – Phải không?

-Ừ…ừ…phải..phải
– Quan Đông trả lời một cách lúng túng

-Vậy tớ và Quan
Đông sẽ đi mua cái gì đó về ăn.Còn Tường và Tây thì xuống nhà rửa chén đi.Đừng
phiền Ngọc đánh máy

-Không ai ở lại
phụ nhóm trưởng à? - Hắn nhìn tôi - Vậy có ổn không?

Tôi nhìn Dịu Mĩ
rồi thở dài:

-Được rồi.Chỉ có
việc đánh máy thôi mà,không cần phụ đâu

Vậy là cả đám rời khỏi phòng chỉ còn mình tôi với chiếc
máy tính.

Tôi đánh được
khoảng nửa bài thì cảm thấy mỏi tay nên tôi đứng dậy thư giản một chút rồi làm
tiếp.Tôi nhìn xung quanh phòng.

Căn phòng rất
gọn gàng,sạch sẽ.Phòng của hắn vô cùng đơn giản.Màu chủ đạo của phòng màu trắng
đem lại cho người nhìn một cảm giác rất lạnh lẽo.Phòng cũng chẳng có gì ngoài
giường ngủ,bàn học,tủ quần áo,kệ sách và chiếc máy vi tính này.

Tôi đảo mắt một
vòng rồi đặt mắt nhìn vào hộc bàn.

Có cái gì đó
thoi thúc tôi mở nó ra và dĩ nhiên tôi mở nó ra.Tôi thấy lạ là trong hộc bàn
chẳng có gì ngoài một quyển sổ được giấu kĩ ở bên trong.Nếu chỉ mở ra và nhìn
vào thì sẽ không thấy được quyển sổ này.

Tôi cầm quyển sổ
lên và mở ra xem.Nhưng tôi thấy hành động của mình không được khiếm nhã cho lắm
nên vội đóng lại.

Tính tò mò quả
là một tật xấu!!!

Nhưng tôi không
chiến thắng nổi sự tò mò và cuối cùng tôi mở nó ra.

Thì ra là nhật
kí của hắn.Con trai mà viết nhật kí thì đây là lần đầu tiên tôi thấy.

Tôi đóng quyển
sổ lại rồi bỏ nó vào hộc bàn nhưng lỡ tay làm rớt xuống đất.Tôi lượm quyển sổ
lên thì thấy nó đã mở sẵng ra một trang.Tôi nghĩ đó là do tự quyển sổ mở ra cho
tôi đọc chứ đâu phải tại tôi.

Tôi cười nhìn
vào quyển sổ :

“Lần đầu tiên
gặp gỡ…

Tôi mong sẽ gặp
lại

Người đã để lại
cho tôi sự thú vị

Tôi nghĩ chỉ có
cậu ấy mới có thể sưởi ấm trái tim tôi,

giúp tôi được
hạnh phúc”

Tôi cười và nghĩ
thầm hóa ra hắn biết yêu rồi cơ đấy.Nhưng sao hắn viết giống như hắn đang không
hạnh phúc ấy nhỉ.

Tôi đọc lướt qua
một đoạn:

“…Giây phút này
tôi mong chờ biết bao…

Nhưng sao gặp
lại cậu ấy tôi lại không biết nói gì mà cứ ngồi thừ ra nhìn

Tôi đã mong gặp lại cậu ấy như thế mà…”

Tôi lại tò mò
lật sang một trang khác:

“Chưa hết bất
ngờ trong lần gặp đầu tiên

Tôi lại phát
hiện ra tư tưởng của cậu ấy rất ư là tiến bộ…

Và hơn thế là
tôi nhận ra tôi và cậu ấy có cùng một suy nghĩ…

Không biết đó có
phải gọi là thần giao cách cảm không nhỉ?

Tôi nghĩ ông
trời đã tạo ra cậu ấy để làm tôi hạnh phúc…”

Tôi bực mình về
cách viết chỉ toàn là ba chấm của hắn.

Hắn đang nói tới
ai vậy nhỉ?

Nếu người hắn
nói không phải Trần Tây thì hóa ra tụi nó se duyên nhầm người?

Càng suy nghĩ
tôi càng thấy tò mò nhưng rõ ràng hắn không muốn cho ai biết cô gái mà hắn
thích là ai,bằng chứng là hắn không ghi rõ tên cô gái dù rằng hắn đang viết
nhật kí.Tôi định đọc thêm một đoạn nữa nhưng… :

-Nhóm trưởng
đang làm gì vậy?

Tôi giật mình
buông quyển sổ xuống.Hắn nhìn quyển sổ rồi nhìn tôi.Hắn đi về phía tôi cúi
người nhặt quyển sổ lên và nhìn tôi không chút cảm xúc :

-Nhóm trưởng đọc
hết rồi à?

-Thật ra… - Tôi
lắp bắp – Tôi chỉ mới…tôi..tôi…Xin lỗi đáng ra…

Mặt hắn vẫn
không chút cảm xúc nhìn tôi.

Tôi vô cùng bối
rối không biết nói gì.Vẫn chiêu cũ,trong 36 kế chạy là thượng sách nên tôi chạy
ùn ra khỏi phòng.

Thật là mất mặt
quá đi mất

Từ ngày hôm
đó,tôi tránh hắn như tránh tà.Thấy hắn ở tiền sãnh là tôi chạy ra sân sau.Thấy
hắn ở canteen là tôi bỏ cả thức ăn chạy ùn lên lớp.

Ôi những ngày
gian khổ!!!Cũng chỉ tại cái tính tò mò đáng ghét ấy.

Để tránh mặt hắn
mà ngay cả buổi họp nhóm tập dợt thuyết trình tôi cũng không đến. Nhưng thà như
thế còn hơn phải đối diện với hắn.

Vào giờ Văn,sau
khi hắn thuyết trình xong bài văn của nhóm thì về chỗ.Một lát sau,hắn chuyền
sang cho tôi một tờ giấy:

-Nhóm trưởng
giận tôi à?

Tôi đọc mà thấy
khó xử.Đáng lẽ hắn phải giận tôi mới đúng chứ sao lại nghĩ tôi giận hắn.Tôi mím
môi rồi ghi lại:

-Ai giận gì
đâu

-Vậy tại sao
tránh mặt tôi?

-Tôi tránh
khi nào -Tôi chối phắt

-Không tránh
mà thấy tôi là chạy.Không tránh mà cả buổi họp nhóm để tập dợt thuyết trình cũng
không đến ?

Tôi đọc mà không
biết phải nói gì với hắn.

Giáo viên bắt
đầu nhận xét bài văn của nhóm tôi.

Tôi lấy cớ ngồi
nghe để không trả lời thư của hắn.

Hắn nhìn tôi
chầm chầm.Chắc có lẽ vì không thấy tôi trả lời.

Rồi đột nhiên
một tiếng “PHẠCH” rõ to vang lên.Cả lớp im lặng,giương mắt nhìn về phía hắn.Tôi
cũng giật mình quay sang thì thấy tập vở,bút viết của hắn đều nằm dưới đất.Cô
giáo thấy thế liền hỏi :

-Có chuyện gì
thế?

Tất cả im lặng.

Hắn thì ngồi bất
động với vẻ mặt hầm hầm.Thấy vậy Trần Tây vội trả lời:

-Không có gì cô
ạ,chỉ là bạn Tường lỡ tay làm rớt bút thôi ạ

Cô giáo cũng
đành cho qua và nói về bài thuyết trình tiếp.

Tôi nhìn hắn mà
đỏ bừng cả người.Hắn khùng thật rồi.Người bình thường nào lại có thái độ như
thế chứ.

Trần Tây nhìn
hắn:

-Chuyện gì vậy
Tường?

-Không có gì
đâu.Học bài đi Tây

Trần Tây vẫn
nhìn hắn với vẻ quan tâm.Còn hắn thì nhìn lên bảng với vẻ mặt như muốn xé tan
nát cái bảng ra.

Tôi thì nghiễm
nhiên thực hiện nghĩa vụ của mình đó chính là học.

Tôi không biết
hắn khùng như thế là vì cái quái gì nữa.

************************

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3