Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương 09 - Phần 1

Chương
9:

Số
mệnh của tiểu đệ Nguyên Trinh thật ly kỳ

Vào buổi sớm từ phàm giới trở lại
Thanh Khâu, Dạ Hoa đã bị tiên quan Ca Quân thúc giục quay về Thiên Cung, nói là
có một chuyện quan trọng cần cùng chúng thần bàn bạc, phải ở lại mấy ngày. Thế
nên trong mấy ngày hắn ở lại Thiên Cung, ta cùng cục bột nhỏ giữ một giỏ quả tỳ
bà, hết sức thê thảm. Cục bột nhỏ ăn tới mức mặt vàng bủng, kéo tay áo ta, vẻ rất
đáng thương: “Mẫu thân, bao giờ phụ quân quay lại? A Ly muốn ăn nấm hấp, muốn
ăn canh cải thảo cà rốt”.

Mê Cốc nhìn thấy thì không đành
lòng, cảm thấy chẳng qua cũng chỉ là nấm hấp và canh cải thảo cà rốt mà thôi,
mà lại khiến cục bột thèm đến vậy, liền xắn tay áo vào bếp một cách vô cùng bi
tráng. Nhưng chẳng biết rằng nấm hấp và canh cải thảo cà rốt của Dạ Hoa làm
khác xa với việc chỉ hấp nấm và nấu canh cải thảo cà rốt bình thường, nêm nếm rất
nhiều gia vị, trình tự công phu, khiến cho cỏ cây phải âu sầu, gió mây phải biến
sắc. Lão ta đã suýt nữa thì lật tung căn bếp của ta ra để làm ra món ăn, đương
nhiên không lọt được vào mắt xanh của cục bột nhỏ. Thế là cục bột nhỏ tiếp tục
kéo tay áo của ta, ấm ức: “Mẫu thân, mẫu thân, bao giờ phụ quân quay lại?”.

Trước đây, Phượng Cửu kể cho ta
nghe biết bao chuyện gió trăng của nàng ấy, cảm ngộ mà nói rằng, tình yêu là thứ
chưa từng nếm trải thì không thể biết ra sao, nhưng hễ nếm trải được vị ngọt của
nó thì sẽ không thể buông tay, trong thiên hạ chẳng có thứ gì làm người ta mê đắm
hơn nó cả.

Ta cứ ngỡ trong thiên hạ tuy chẳng
có thứ gì có thể làm người ta mê đắm hơn tình yêu, nhưng có thứ làm mê đắm lòng
người ngang với nó. Ví dụ như, tài nấu ăn của Dạ Hoa.

Tuy không ngày ngày rên rỉ mong
ngóng giống cục bột nhỏ, nhưng sự nhớ nhung Dạ Hoa trong lòng ta cũng như vậy.

Ta nhớ buổi ban đầu mới gặp Dạ Hoa,
ngoài khuôn mặt của hắn khiến ta hơi kinh ngạc, thì cũng không cảm thấy hắn có
gì đặc biệt. Gần đây, nghĩ tới hắn là thái tử của Thiên tộc, cả ngày công việc
bận bịu, mà vẫn chạy tới chỗ ta ở lỳ ba tháng làm đầu bếp, quả thật không dễ
dàng gì.

Dạ Hoa Quân này quả thực vừa thân
thiết vừa hòa nhã.

Đợi Dạ Hoa từ Thiên Cung quay về,
ta và cục bột nhỏ cũng coi như được ăn no. Mê Cốc rất may mắn, mang quà tỳ bà tới
đúng lúc chuẩn bị ăn cơm, ta bèn gọi lão qua ăn cùng, vui vẻ bảo lão: “A di đà
Phật, không cần mang quả tỳ bà tới nữa rồi”.

Vì duyên cớ ấy, cuối cùng ta đã hiểu
ra những ngày không có Dạ Hoa sẽ khó sống biết bao. Ngày hôm sau nữa, ta hứng
chí dán một tờ thông báo, sẽ tuyển một tiểu tiên ở Thanh Khâu làm đệ tử học nấu
ăn của Dạ Hoa.

Đám tiểu tiên mừng quýnh lên, sắp
hai hàng dài trước cửa động Hồ Ly.

Mê Cốc vui vẻ lắm: “Đã lâu rồi
Thanh Khâu không náo nhiệt như thế, đã đông đúc thế này, e rằng phải đặt một
lôi đài, để họ tỉ thí với nhau, mới có thể chọn ra được kẻ có nền tảng tốt để
đưa đến điện thái tử học nghề”.

Ta cho rằng lão nói rất đúng, bèn
phê duyệt.

Mê Cốc làm việc rất lanh lẹ, ta chỉ
đi ngủ một giấc, tỉnh dậy lôi đài đã dựng xong.

Trong thời gian ngắn, Thanh Khâu
khói bếp chờn vờn. Cục bột nhỏ đứng trước động Hồ Ly không ngừng nuốt nước miếng, Dạ Hoa ngồi bên cạnh
liếc ta hai cái, ánh mắt vô cùng cổ quái. Ta nhìn trái nhìn phải, thấy bên cạnh
hắn còn một chiếc ghế trúc trống, bèn đi tới ngồi xuống.

Cục bột nhỏ lập tức chạy tới ngồi
lên đùi ta. Dạ Hoa dáng vẻ trễ nải, ngáp một cái: “Nghe Mê Cốc nói nàng muốn
tuyển đệ tử cho ta?”.

Ta gật đầu, đúng thế.

Hắn nhìn đám tiểu tiên bận rộn đun
đun nấu nấu trên lôi đài một lượt, rồi quay đầu nói với ta: “Bảo bọn chúng về
đi, chẳng có ai có căn cốt gì cả”. Lại
nhìn ta một lượt từ đầu tới chân, cười nói: “Theo ta nhìn, thì nàng cũng được đấy.
Nhưng nàng không cần theo ta học, hai chúng ta một người biết làm là đủ rồi”.

Nói xong liền thong thả đứng dậy đi
về thư phòng.

Mê Cốc lật đật chạy tới hỏi: “Vừa
nãy thái tử điện hạ chỉ định người nào ạ?”.

Ta hoang mang lắc đầu: “Bảo chúng về
đi, hắn chẳng chọn được ai cả”.

Sau sự kiện lôi đài bảy, tám ngày,
buổi sáng hôm đó, ta ngồi trong thư phòng của Dạ Hoa vừa đọc truyện vừa cắn hạt
dưa, Dạ Hoa ngồi trên ghế phê duyệt công văn. Ta ngờ rằng Thiên Quân trên Cửu
Trùng Thiên đã an dưỡng tuổi già, chẳng màng chính sự, mới sai cháu ông ta ngày
nào cũng bận rộn quay cuồng thế này.

Hoa sen trong đầm bên ngoài cửa sổ
đang mùa nở rộ, gió mát mơn man, những chú chuồn chuồn núp trong nhụy hoa khẽ đập
cánh mang theo một mùi thơm mát lành. Mê Cốc dẫn cục bột nhỏ, ngồi trên một chiếc
thuyền nhỏ bơi trong đầm đi nhặt lá sen. Lão nói đem những chiếc lá sen này
phơi khô, chế thành một loại trà có mùi vị rất ngon. Tuy Mê Cốc nấu nướng không
ra gì, nhưng hãm trà lại rất tuyệt, về phương diện này lão cũng có một chút đạo
hạnh.

Dạ Hoa đặt công văn xuống, đi đến mở
cánh cửa sổ ra, cười nói: “Nàng lười biếng như thế, đầm hoa sen đều là tự sinh
tự diệt, mà cũng có thể đẹp như vậy, chẳng kém gì Dao Trì trên Thiên Cung, thật
là hiếm có”.

Ta cười “ha ha” hai tiếng, thò tay
bốc hạt dưa đưa cho hắn. Hắn xưa nay không bao giờ ăn thứ này, chỉ nhận lấy, ngồi
xuống trước cửa sổ bóc rồi đưa nhân cho ta: “A Ly không có ở đây, nàng được lợi
rồi”.

Ta cảm kích đón lấy, trên hồ bỗng
nhiên vọng tới tiếng gọi thất kinh của cục bột nhỏ. Ta thò nửa đầu ra, thì nhìn
thấy Mê Cốc tung thân bay ra.

Hầy, chắc có người tới làm loạn
Thanh Khâu rồi.

Ta vẫy vẫy tay với cục bột nhỏ đang
ngồi một mình trên thuyền: “Tới đây ăn hạt dưa”.

Nó ngồi giữa đầm sen, luống cuống
khum tay, đáp: “A Ly, A Ly không biết chèo thuyền...”.

Mê Cốc dâng lên quạt Phá Vân, đúng
lúc ta đang đọc truyện đến đoạn gay cấn. Dạ Hoa lạnh lùng nói: “Chớp mắt một
cái, thiếp của nhị thúc ta đã tìm tới cửa rồi”.

Trong não ta điểm qua một lượt gia
phả thần bí và hoành tráng nhà hắn, sau khi đã xác định vị trí của hắn, bắt đầu
truy ngược lên xem nhị thúc của hắn là ai. Đến khi nhìn thấy chiếc quạt Phá Vân
kia, ta mới đột nhiên nhớ ra nhị thúc của hắn chính là Tang Tịch - người đã từ
hôn ta. Thiếp của nhị thúc hắn đương nhiên là Thiếu Tân.

Lúc ở Đông Hải, niệm tình chủ tớ,
ta đã từng ban cho Thiếu Tân một nguyện vọng, nói khi nào nàng ta nghĩ thông suốt
thì có thể cầm quạt Phá Vân đến Thanh Khâu tìm ta. Lần này nàng ta đến, xem ra
đã nghĩ thông suốt rồi.

Mê Cốc sắc mặt tím tái dẫn Thiếu
Tân đi vào. Ta nguýt lão một cái, bảo lão rằng cục bột nhỏ vẫn đang ngồi giữa hồ
sen, lão “a” lên một tiếng, rồi nhảy thẳng qua cửa sổ.

Dạ Hoa vẫn im lặng ngồi đọc công
văn của hắn, ta cũng im lặng ngồi đọc truyện của ta. Thiếu Tân lặng lẽ quỳ dưới
đất.

Đọc xong cuốn truyện, là một câu
chuyện đoàn viên của tài tử và giai nhân. Chén trà cũng đã cạn, ta bèn bước ra
gian ngoài pha một bình, khi đi qua bàn của Dạ Hoa cũng thuận tiện cầm chén trà
của hắn, coi như cho hắn được lợi lần này. Rót trà quay trở lại, Thiếu Tân vẫn lặng
lẽ quỳ. Ta vô cùng kinh ngạc, uống một ngụm trà, cũng chẳng cần ra bộ thượng thần
làm gì, cực kỳ nhẹ nhàng hỏi nàng ta: “Ngươi đã đến tìm ta, tất muốn hỏi ta cái
gì đó, sao vẫn không nói, là cớ làm sao?”.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Dạ Hoa một
cái, lại cắn môi.

Dạ Hoa cứ thong thả điềm tĩnh phê
giấy tờ của hắn, ta lại đặt tách trà xuống, tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: “Dạ Hoa
Quân nào phải người ngoài, ngươi cứ nói thật ra”.

Dạ Hoa ngẩng đầu, nửa cười nửa
không, liếc ta một cái.

Thiếu Tân chần chừ một lúc, cuối cùng
dè dặt nói: “Cô cô, cô cô có thể cứu con trai Nguyên Trinh của Thiếu Tân được
không?”.

Đợi Thiếu Tân nước mắt nước mũi
vòng quanh sụt sùi kể rõ mọi chuyện, ta mới hiểu được tại sao nàng ta lại có
chút nghi kỵ với Dạ Hoa.

Nguyên Trinh chính là con trai lớn
của Tang Tịch và Thiếu Tân. Bây giờ Thiên Quân không còn coi trọng Tang Tịch
nhưng cũng đối xử không tệ với thằng cháu Nguyên Trinh, mỗi lần Thiên Quân mở yến
tiệc trên Cửu Trùng Thiên, đều dành cho đứa cháu này một chỗ.

Mấy ngày trước lễ mừng thọ của Thiên
Quân, Tang Tịch có dẫn Nguyên Trinh chuẩn bị quà mừng đến Cửu Trùng Thiên chúc
thọ Thiên Quân. Trong cái đêm ngủ lại Thiên Đình, không ngờ Nguyên Trinh uống
say, loạng choạng xông vào Tẩy Ngô cung, suýt chút nữa thì chòng ghẹo thứ phi Tố
Cẩm của Tẩy Ngô cung.

Ta đương nhiên biết thứ phi Tố Cẩm
này là thứ phi của ai, liếc mắt nhìn Dạ Hoa, hắn lại đặt công văn xuống, chăm
chú nhìn ta cười rất lạ kỳ. Trong lòng ta đắn đo, Dạ Hoa quả nhiên không phải
người bình thường, bị cắm sừng mà vẫn vui vẻ.

May mà cái sừng này vẫn chưa mọc ra
thật, Nguyên Trinh rốt cuộc vẫn dừng chân trước cánh cửa cuối cùng coi như là
chòng ghẹo không thành. Nhưng thứ phi Tố Cẩm kia cũng cực kỳ tiết liệt, đã lấy
ngay một dải lụa trắng treo lên xà nhà. Chuyện này đương nhiên kinh động đến
Thiên Quân. Lúc trước, ta có nghe nói rằng Tố Cẩm vốn là phi tử của Thiên Quân,
sau này được Dạ Hoa yêu mến, Thiên Quân xưa nay vốn sủng ái Dạ Hoa, bèn ban vị
phi tử mới cưới không lâu cho Dạ Hoa.

Ngẫm ra thì Thiên Quân hẳn có ít
nhiều luyến tiếc vị phi tử này, nghe nói Nguyên Trinh trêu ghẹo nàng ta liền giận
dữ lôi đình, lập tức sai bắt Nguyên Trinh lại, hạ chỉ đày y luân hồi sáu mươi
năm, sáu mươi năm sau mới được thăng tiên trở lại.

Thiếu Tân khóc than thảm thiết,
luôn miệng nói Nguyên Trinh là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lương thiện, đi đường
thấy con kiến cũng chẳng dám giẫm chết, quyết không có chuyện phạm sai lầm ấy.

Nhưng ta cho rằng, một kẻ lương thiện
hay không lương thiện, thì cũng có liên quan gì tới việc y có háo sắc hay
không.

Rốt cuộc thì Nguyên Trinh vẫn phải
đầu thai xuống phàm trần.

Ta chạm nhẹ vào chén trà, cảm khái
nói: “Tuy là chòng ghẹo chưa thành, trừng phạt cũng nặng quá, nhưng người mà
con trai ngươi chòng ghẹo lại là thứ phi của Dạ Hoa Quân, nói gì thì Dạ Hoa
Quân cũng ở động Hồ Ly suốt hai tháng, chăm lo chuyện ăn uống cho ta...”.

Dạ Hoa lại cầm một cuốn sách mới
lên, bình thản nói: “Không kể tới tình riêng của ta, thì việc lần này của
Nguyên Trinh, ta cảm thấy xử phạt cũng hơi nặng một chút”.

Ta kinh ngạc, nói: “Nhưng y cũng
trêu chọc thứ phi của ngươi”.

Hắn cười lạnh lùng: “Ta không có thứ
phi nào cả”. Đoạn đứng dậy rót thêm trà, nhân thể đi qua cầm tách trà của ta.

Ta càng kinh ngạc hơn, bên ngoài đồn
đại rằng thứ phi Tố Cẩm rất được hắn sủng ái, chẳng nhẽ chỉ là nói chơi sao?

Việc Thiếu Tân nhờ cậy cũng không
phải quá khó. Nàng ta cũng đã nghe ngóng được sau khi Nguyên Trinh chuyển kiếp
thành người phàm, năm mười tám tuổi sẽ gặp một kiếp nạn lớn, kiếp nạn này sẽ
làm khổ y cả đời, nên nàng ta xin ta độ hóa cho kiếp số này của y, để y có thể
bình an sống một đời.

Nàng ta ủy thác chuyện này cho ta
cũng có ngọn nguồn của nó. Vì thần tiên đều có thể thay đổi số mệnh của người
phàm trần, nhưng lễ pháp của Thần tộc lại quy định rất khắt khe, tuy thần tiên
có khả năng đó nhưng lại không có đất để dụng võ. Món nợ của Thiên Quân với nhà
họ Bạch ta đến nay vẫn chưa trả hết, thế nên ta ra mặt nói vài câu, thì gần như
ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở coi chuyện lớn thành chuyện nhỏ mà thôi.

Nguyên Trinh đầu thai vào nhà đế
gia, họ Tống, tên gọi là Tống Nguyên Trinh, năm hai mươi tuổi được phong làm
thái tử, không lo cơm áo, điểm này thật hay biết bao. Bây giờ vừa hay y mười
tám tuổi, kiếp số đã gần đến.

Nguyên mẹ của Nguyên Trinh ở cõi
phàm là một kỳ nữ, vốn là con gái duy nhất của thái sư đương triều, năm mười
lăm tuổi đã được vào hoàng cung, phong làm quý phi, ân sủng hiển hách, sau khi
sinh hạ Nguyên Trinh thì đòi xuất gia. Hoàng đế chẳng có cách nào khác, đành
dành một đạo quán phía sau hoàng thành cho nàng ta làm nơi tu hành.

Hoàng quý phi xuất gia, hoàng tử
theo lễ được bồng đến nuôi dưỡng trong hoàng cung. Tính cách của mẹ Nguyên
Trinh rất quyết liệt, chết cũng không chịu giao Nguyên Trinh, liền dẫn y đến ở
cùng trong đạo quán, cho đến năm Nguyên Trinh mười sáu tuổi, mới sai một đạo cô
dẫn Nguyên Trinh quay về cung. Nhắc đến vị đạo cô đi cùng Nguyên Trinh này,
chính là sư phụ của Nguyên Trinh, cũng chính là một tỳ nữ được cha thực sự của
y - Bắc Hải Thủy Quân Tang Tịch sai đi trông nom y. Lần này ta đến cõi phàm bảo
vệ Nguyên Trinh, giúp y qua kiếp nạn, bèn thế chỗ sư phụ của y.

Sau khi bảo Thiếu Tân quay về, ta bắt
đầu tính toán, trước tiên phải đến chỗ của Nam Cực Trường Sinh đại đế tìm Ti Mệnh
Tinh Quân để đi cửa sau, nghe ngóng xem rốt cuộc kiếp nạn năm Nguyên Trinh mười
tám tuổi là kiếp nạn gì, ngày nào giờ nào giáng xuống, ứng trên thân người như
thế nào. Kiếp nạn này của Nguyên Trinh không phải là thiên kiếp, mà chỉ là kiếp
nạn của số mệnh, không ứng vào thân là không sao.

Nhưng, Nam Cực Trường Sinh đại đế lại
không qua lại gì với ta, sáu vị Tinh quân thuộc hạ của lão ta còn chẳng biết mặt.
Lần này khinh suất tìm đến, cũng không biết làm quen có thuận lợi hay không.

Dạ Hoa ở bên cạnh vừa thu dọn sách
vở vừa nói: “Ti Mệnh Tinh Quân tính tình quái đản, quyển sổ số mệnh trong tay
lão ta, cho dù là Thiên Quân cũng chưa chắc đã mượn xem được. Nàng muốn xuống
tay ở chỗ lão ta, e rằng khó mà làm được”.

Ta
chau mày chau mặt nhìn hắn.

Hắn
ngừng lại một lát, nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Hầy, ta có một cách, có điều...”.

Ta
lại nhìn hắn bằng ánh mắt vừa chân thành vừa thân thiết.

Hắn
cười nói: “Nếu ta giúp nàng lấy được cuốn sổ số mệnh đó, nàng phải nhận lời với
ta một chuyện”.

Ta
nhìn hắn cảnh giác.

Hắn
bình thản nói: “Chỉ là lúc xuống cõi trần, nàng phải khóa đóng kín pháp lực lại,
nàng nghĩ rằng ta đòi hỏi điều gì? Sửa đổi sổ số mệnh là chuyện phản nghịch
thiên quy, cho dù Thiên Quân có mắt nhắm mắt mở, nàng lấy bao nhiêu pháp lực để
sửa đổi số mệnh đó, thì chắc chắn bấy nhiêu pháp lực sẽ giáng trở lại thân
nàng, điều này chắc nàng rõ hơn ta. Nàng tuy là thượng thần, nhưng bị pháp lực
giáng trở lại mấy lần cũng là chuyện nghiêm trọng. Ngộ nhỡ đúng lúc ta kế vị
ngôi báu Thiên Quân, nàng kế vị ngôi Thiên hậu, thì phải biết làm thế nào?”.

Thiên
đế Thiên hậu kế vị, tất phải chịu tám mươi mốt đạo hoang hỏa, chín đạo thiên
lôi, qua được đại kiếp nạn này mới có thể giáng lâm bốn bể tám cõi, theo lệ đều
như thế. Nếu như lần này mà để pháp lực của bản thân giáng trở lại thì đúng là
sẽ mất mạng. Ta đắn đo suy nghĩ một hồi, cho rằng hắn nói đúng nên gật đầu đồng
ý.

Sau
khi nhận lời mới nhận ra: “Ta và ngươi vẫn chưa thành thân, nếu như ngươi sắp
phải kế vị Thiên Quân, thì ta cũng không thể cùng ngươi kế vị. Vẫn là ta phải
thành thân với ngươi ngươi mới có thể kế vị”.

Hắn
đặt chén trà xuống, nhìn ta chăm chú, bật cười: “Có phải nàng đang trách ta còn
chưa cầu hôn nàng?”.

Ta
bị hắn cười cho hoa mắt chóng mặt, khiêm tốn đáp: “Ta tuyệt đối đâu có ý đó, ha
ha, tuyệt đối không có ý đó”.

Dạ
Hoa quả nhiên ngày đi vạn dặm, làm việc vô cùng năng suất, ngày hôm sau đã đem
quyển sổ số mệnh của Ti Mệnh Tinh Quân đặt trước mặt ta. Đã từng được nghe hắn
giảng giải quyển sổ này quý báu quan trọng ra sao, ta còn tưởng đem bán thể diện
của hắn cùng lắm chỉ đổi lấy được bản sao, nào ngờ còn có thể đổi được bản gốc.

Khi
Dạ Hoa đưa cho ta quyển sổ, hắn thở dài hai tiếng.

Khi
đọc xong cuốn sổ số mệnh của Nguyên Trinh, ta cũng thở dài hai tiếng.

Số
mệnh rối rắm tít mù, trắc trở khó lường như thế này, kiếp này của tiểu đệ
Nguyên Trinh cũng thật ly kỳ lắm thay.

Theo
như số mệnh viết, từ khi chào đời cho đến năm mười tám tuổi Nguyên Trinh sống rất
bình an. Có hỏng thì hỏng đúng ở cái ngày mùng một tháng sáu năm y mười tám tuổi.

Ngày
mùng một tháng sáu, là ngày sinh của hộ pháp Vi Đà, hoàng đế cùng vui chơi với
dân chúng trên sông Sấu Ngọc, dẫn theo một bầy phi tần quý nhân, thái tử Nguyên
Trinh cũng nằm trong số đó. Đúng chính ngọ, trên sông Sấu Ngọc có một chiếc du
thuyền lướt qua, trên du thuyền có một mỹ nhân thướt tha yểu điệu, xòe quạt che
ngang mặt. Cảnh vui lên đến tột cùng, trên trời bỗng một con chim bằng rất lớn
sà xuống, móng sắc đẩy chiếc du thuyền nhỏ một cái, chiếc du thuyền nhỏ liền bị
lật, mỹ nhân ôm chiếc quạt kinh hãi kêu lên, “tòm” một tiếng rơi xuống dòng
sông.

Tiểu
đệ Nguyên Trinh vì từ nhỏ đã ở trong đạo quán, tính tình hiền hòa, đương nhiên
sẽ nhảy xuống sông trước tiên để vớt mỹ nhân lên.

Trong
chớp mắt cánh hoa trong gương trăng dưới nước, ánh mắt hai bên chạm nhau. Dù
Nguyên Trinh nhìn thế nào thì mỹ nhân này vẫn là mỹ nhân, người khác đương nhìn
cũng thấy nàng là mỹ nhân, ví như cha của thái tử, tức hoàng đế đương triều.
Hoàng đế đương triều nhắm trúng mỹ nhân rơi xuống nước, sau đó ôm về hoàng
cung, hầy, lâm hạnh(*) thôi!

(*) Cung nữ, phi tần được vua chúa gọi đến giao hợp thì gọi
là lâm hạnh (ND).

Tiểu
đệ Nguyên Trinh đau khổ bi phẫn lại ấm ức, thầm than vắn thở dài suốt nửa
tháng, tới ngày rằm tháng bảy cúng chúng sinh, xá tội vong nhân, tiểu đệ Nguyên
Trinh uống hơi quá chén, không cẩn thận đã gian dâm với mỹ nhân được phong phi
tử kia.

Coi
như chuyện chưa làm được trên trời, giờ đã được viên mãn.

Tiểu
đệ Nguyên Trinh là người vô cùng hiếu thuận, sau một đêm loan điên phượng đảo rất
sung sướng, sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình đã làm điều xằng bậy với vợ của
cha thì quá sốc, lập tức đổ bệnh, chín tháng sau mới xuống giường được. Nhưng
vì nghe thấy mỹ nhân kia sinh ra một đứa con trai, nghi ngờ đó là con của mình
nên lại rụng rời chân tay mà đổ bệnh.

Mỹ
nhân muốn nối lại tình xưa với Nguyên Trinh, Nguyên Trinh thì ngày đêm cảm thấy
xấu hổ với cha già, sự hổ thẹn giày vò này đã làm lụi tàn ngọn lửa tình yêu,
Nguyên Trinh tỉnh ngộ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3