Nơi đâu có hạnh phúc? - Chương 12
CHƯƠNG
12:
Tuy
tết đã hết nhưng dư âm vẫn còn trong lòng mỗi học sinh.Vào lớp,tôi có thể thấy
vài cô bạn ngồi cắn hạt dưa.Lâu lâu lại nghe các bạn nam rũ nhau về nhà đánh
bài.Không khí sôi nổi,không ai muốn đi học sớm như vậy.
Nhưng dư âm của
ngày tết vẫn mau chóng bị không khí ngày valentine lấn át.Các bạn trong lớp háo
hức trêu nhau sẽ cùng một nửa đi đâu vào ngày này.
Tôi trầm lặng
ngồi ở chỗ ngồi phía dãy trong mà đọc tiểu thuyết của Dịu Mĩ.Không phải tôi thờ
ơ không quan tâm đến ngày lễ này,mà là tôi không biết hắn và tôi có được xem là
một cặp đôi danh chính ngôn thuận hay không.
-Ngày mai nhóm
trưởng muốn đi đâu?
Hắn ngồi kế bên
háo hức hỏi tôi.Tôi không nhìn hắn,thoải mái mà lật sang một trang khác thờ ơ
bảo:
-Về nhà!!!
-Hả? – Hắn
nhìn tôi cười xấu xa - Không phải nhóm trưởng muốn cùng tôi chứ?
-Cậu suy nghĩ
tào lao gì thế?Tôi muốn về nhà tôi,không đi đâu cả
-Tôi còn tưởng…
Hắn ra chiều suy
nghĩ sâu xa.Không biết trong đầu hắn chứa cái gì mà lại có suy nghĩ “trong
sáng” như đêm 30 như vậy chứ.Với mớ suy nghĩ đó,tôi cũng thật không hiểu sao
hắn có thể đứng đầu toàn trường những 4 năm liền.
-Thật sự nhàm
chán như vậy sao? – Hắn nhìn tôi hỏi lại lần nữa – Thật là chỉ muốn về nhà?
-Cậu nghĩ tôi có
thể đi đâu?Tôi không có bạn,muốn đi cũng thấy vô vị
-Tôi là người vô
hình à?- Hắn trừng mắt nhìn tôi- Có người bạn trai tuyệt vời như tôi,nhóm
trưởng còn nói là không có bạn
-Tôi và cậu chỉ
là…
-Chúng ta đang
quen nhau!!!
Hắn trực tiếp
cắt ngang lời nói của tôi.Hắn dùng giọng nói hết sức nam tính mà khẳng định,bất
cứ điều gì cũng không thể xâm phạm câu khẳng định đó
-Cậu không cùng
cô gái đó…
-Ngày mai,giờ ra
về tôi đợi nhóm trưởng ở vườn trường
Hắn là thế.Luôn
dùng lời nói làm mệnh lệnh bắt người ta phải tuân theo.Không để tôi có dịp từ
chối,nói xong,hắn khoát vai Quan Đông cùng Đình Phong đi ra ngoài
Nhìn hắn rời đi,tôi
không nén được tiếng thở dài.Dịu Mĩ từ sau chồm người lên cười rất nham nhở:
-Có tiết mục gì
sao?
-Không biết!!! –
Tôi chưng hửng đáp
-Hạnh phúc như
vậy chắc Tường muốn tạo bất ngờ gì đó
Tôi không nói
gì,cúi đầu tiếp tục đọc truyện.Dịu Mĩ lại chồm sang Trần Tây:
-Còn Tây?Mai
không đi chơi với anh chàng nào à?
Trần Tây chỉ
lặng lẽ lắc đầu.Ánh mắt nó lại ánh lên nỗi buồn khó nói.Tính cách trầm lặng này
của nó,tôi thật có chút không thích.
Tôi nhớ đến
chuyện nó cũng có thích một người con trai.Không biết bây giờ nó và người ấy ra
sao?
Đơn phương thích
một người rất khổ tâm.Khổ hơn là không thể nói ra,cứ phải âm thầm chịu đựng
loại cảm giác ghen tuông.Tôi cũng đã từng và cũng đang nếm trải.Mà buồn cười
hơn tôi lại đi đơn phương thích ngay cậu bạn trai hờ của mình.Thật nực cười!!!
*******************
Giờ ra về hôm
nay,tôi phải xuống văn phòng đoàn họp.Vì vậy,hắn phải ra vườn trường đợi tôi.
Ra khỏi văn
phòng đoàn,tôi cầm vài tờ giấy A4 phổ biến hoạt động của trường.Trường dự tính
tổ chức buổi cấm trại hai ngày một đêm tại Phan Thiết.Nhìn sơ qua tờ phổ
biến,tôi thấy chi phí không đắt lắm.Trên mặt giấy còn ghi rõ là bắt buộc tham
gia.
Tôi ước tính sơ
qua thời gian thì lúc ấy cũng vừa thi cuối kì xong.Đi cấm trại sau khi thi
xong,trường cũng thật tốt khi tạo cơ hội cho chúng tôi thư giản sau kì thi.Tôi
gấp tờ giấy cho vào cặp rồi đi ra vườn trường.
Bãi cỏ vườn
trường nhanh chóng hiện ra trước mắt.Tôi nhớ đến bãi cỏ với những bông hoa bồ
công anh bay trong gió.Bât chợt so sánh thì bãi cỏ tại vườn trường thật sự thua
rất xa.
Tôi nhanh chân
bước tới phía trước.Xuất hiện trước mắt tôi là hình ảnh hắn mặc đồng phục của
trường đứng giữa những ngọn nến xếp thành hình trai tim trên bãi cỏ.Ánh nến rực
lên giữa bầu trời đã xế bóng.
Hắn đứng đó nhìn
tôi cười đến mị hoặc.Dáng vẻ hắn đứng giữa những ánh nến lung linh làm người ta
đến hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.Ánh nến lung lên mờ ảo chiếu lên khuôn mặt
hắn,như có như không làm hắn càng tỏa sáng trong loại ánh sáng mờ ảo,đầy lãng
mạng.
Tôi từng nghĩ
hắn sẽ tặng tôi hoa hồng phớt để biểu hiện tình yêu trong valentine.Nhưng hiện
tại chứng minh suy nghĩ của tôi hoàn toàn sai
Cũng phải!!!
Hắn đâu thích
tôi thì sao lại tặng hoa hồng phớt cho tôi làm gì
Cảm xúc của tôi
đột nhiên trở nên chai sạn trước suy nghĩ đó.Tôi thở dài bước về phía hắn.Nụ
cười trên môi hắn biến mất khi thấy biểu hiện trên gương mặt tôi.Hắn nhíu mày
dò hỏi:
-Không thích
sao?
-Không!!!
-Vậy tại sao lại
không có chút cảm xúc gì?
-Cậu muốn tôi có
cảm xúc gì?
Tôi gặng hỏi lại.Sắc
mặt hắn trở nên khó coi.Hình như có chút giận dữ.Tôi nhìn những ngọn nến xung
quanh;
-Là cậu chuẩn
bị?
-Phải!!!
-Rất lãng mạn!!!
-Nhưng tôi không
thấy lãng mạn nữa
Hắn không cảm
xúc nhìn những ngọn nến xung quanh như muốn đạp tung tất cả.
-Cảm ơn!!!
Tôi cố nặn một
nụ cười dễ coi nhất mà cám ơn hắn.Ngược lại,khi thấy nụ cười của tôi,hắn lại
phát khùng lên mà nhăn nhó:
-Mẹ nó!Không
thích mà biết ơn nỗi gì
Trước mặt
tôi,hắn tuy hay cáu giận nhưng chưa bao giờ tỏ ra giận dữ đến nỗi thô tục như
vậy.Tôi biết hắn giận tôi.Cũng khó trách,cất công chuẩn bị mọi thứ nhưng thái
độ của tôi đến một chút ngạc nhiên,cảm động cũng không có.Không khùng lên mới
lạ.
Tôi không nói gì
lặng lẽ ngồi xuống bãi cỏ nhìn xa xăm.
Tôi không muốn
bản thân vì nhất thời cảm động mà thêm cuồng si.Tôi và hắn vốn chỉ là hờ hững
quen nhau.Đến cuối cùng vẫn là không thể.
Nếu tôi cố tiến
sâu vào thì sau này tôi sẽ lại càng khó quên.Vì vậy tốt nhất tôi nên lí trí một
chút để tránh tổn thương về sau.
Hắn cũng ngồi
xuống nhìn tôi thấy có chút là lạ mà nhẹ nhàng hỏi:
-Sao thế?
Tôi lắc đầu.Hắn
choàng tay ôm lấy vai tôi cố định trên vai hắn:
-Có tâm sự
sao?Chưa bao giờ thấy nhóm trưởng như vậy?
-Không có gì!Chỉ
là tôi không biết phải làm thế nào.
-Nên đơn giản
hóa mọi việc nghe theo sự mách bảo của trái tim
-Tim tôi? – Tôi
chợt đưa tay đặt lên ngực – Tim tôi bị hư rồi!
-Tim sao có thể
hư? –Hắn nói tràn ngập ý cười
-Có thể!!!
-Được!!!Vậy nói
cho tôi nghe,tim của nhóm trưởng hư ra sao.Tôi sẽ sửa giúp
-Không thể
sửa.Hư hỏng rất nặng rồi
-Vây sao?- Hắn
dời mắt nhìn xuống ngực tôi- Tôi thấy nó vẫn đập tốt mà
Tôi quay sang
thấy ánh mắt của mắt đang chầm chầm nhìn vào thân thể mình thì xô mạnh hắn ra:
-Biến thái!!!
Hắn ngã lăn ra
bãi cỏ.Tôi đứng dậy phủi quần áo định bỏ đi thì hắn đã chụp vội lấy tay tôi:
-Đi đâu?
-Đi đến nơi nào
không có biến thái
Tôi hét vào mặt
hắn.Hắn nhếch mép cười đến tà mị:
-Biến thái đẹp
trai như tôi có rất nhiều cô gái muốn nhìn.Nhóm trưởng được nhìn mà không biết
lấy làm vinh hạnh lại còn đòi đi.
-Phải!!!Là tôi
thẩm mĩ kém người.Tôi nhìn không ra tên biến thái,dê mãn tính như cậu thì có gì
đẹp
-Nhìn không ra
thì từ từ mà nhìn.Dù sao mặt tôi cũng không mòn đi được,cho nhóm trưởng nhìn
đến khi nhận ra thì thôi
Hắn đưa khuôn
mặt hắn lại gần cho tôi nhìn.Tôi khó chịu xô hắn ra:
-Tôi phát nôn
mất!!!
-Đừng
nôn!!!Những biểu hiện này nên để sau này khi gả vào nhà tôi hãy biểu hiện
Tôi tức đến lộn
ruột mà đá vào chân hắn:
-Tôi nói cho cậu
biết sau này tôi lấy heo lấy chó cũng không lấy cậu
-Lớn tiếng như
vậy xem ra tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều
Hắn xuýt xoa
chân mà cười đến rạng ngời
Hắn vì tôi mà
làm trò?
Là hắn thấy tôi
buồn mà cố tình chọc tôi giận đến mặt xanh mày tím?
Hắn đến khi nào
mới có thể làm cho tôi trở lại giống như trước kia.Là người luôn thấy hắn không
vừa mắt
Từ khi nào hắn
lại làm tôi thích hắn đến cực hạn như thế này?
Muốn lí trí mà
giữ khoảng cách với hắn cũng không thể.
Muốn vì bản thân
mà quên đi lại càng không thể
Ngoài bề ngoài
hoàn mĩ kia thì hắn thật sự vẫn có khả năng làm cho mọi cô gái vì hắn mà điên
đảo.
-Tôi về đây!!!
Hắn lại nhẹ
nhàng giữ lấy tay tôi mà kéo vào lòng.
Trái tim hư hỏng
của tôi lại tái phát bệnh tình,đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
-Tôi không muốn
nhìn thấy nhóm trưởng thẫn thờ như vậy….thật sự chịu không nổi…mà đau lòng
Hắn vì tôi mà đau
lòng?
Vì câu nói này
của hắn,tôi tình nguyện làm bạn gái hờ cho đến khi hắn mở miệng nói “tôi không
cần bạn gái hờ nữa”.Dù biết bản thân sẽ bị tổn thương nhưng là tôi cam tâm tình
nguyện,tuyệt đối không hối hận
Tôi nhẹ nhàng
rời khỏi vòng tay hắn
Một thứ lấp
lánh,mang theo khí lành lạnh trên cổ.Tôi nhìn xuống cổ mình.
Không biết từ
khi nào trên cổ tôi lại có một sợi dây chuyền nhỏ.
Mặt dây chuyền
là hình một giọt nước trắng tinh khiết,bên trong hình như phản chiếu đóa bồ
công anh nho nhỏ.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.Mặt hắn vẫn cười đến
rạng ngời:
-Thích không?
-Kiểu này hình
như không có bán?
-Là tôi đặt
làm.Nếu ra đường sợi dây chuyền đụng hàng thì rất mất mặt
-Nhưng tại sao
lại là giọt nước và bồ công anh?
-Không phải nước
mà là mưa
-“Mưa”?Kiss the
rain sao?
-Thông minh thật
nha!
-Còn bồ công
anh?
-Sau này có dịp
tôi sẽ nói
Hắn kiên định
nói.Tôi cũng không muốn gượng ép hắn.
Nhìn sợi dây
chuyền trên cổ,tôi phút chốc lại thấy bất an
Nhiều kỉ niệm
như vậy,tôi làm sao có thể quên đây?
******************
Hắn nhận điện
thoại của Hà Bạc Bảo rồi xin lỗi không thể đưa tôi về.Hắn vội chạy đi.Hình như
Hà Bạc Bảo có chút chuyện với cô em gái nào đó không giải quyết được nên nhờ
hắn giúp.
Chợt nhớ một
cuốn tập trong lớp nên tôi quay lại lớp lấy.Không ngờ vô tình tôi lại thấy
những điều thật bất ngờ.
Vừa đến cửa,tôi
thấy Trần Tây vẫn còn ở lớp.Tôi định mở miệng chào thì thấy hành động của Trần
Tây rất kì lạ nên nép vào cửa
Qua khung cửa
sổ,tôi thấy nó đang miết tay lên chỗ ngồi kế bên,miệng nở nụ cười nhạt.
Chỗ ngồi ấy
chẳng phải là của hắn sao?
Tôi nhíu mày
nhìn vào lại thấy nó lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.Sau đó những giọt nước mắt rơi
xuống.
Trần Tây đang
khóc!!!
Sao nó lại miết
tay lên chỗ ngồi của hắn mà khóc?
Chẳng nhẽ….
Tôi trấn định
lại tâm trạng.tiếp tục nhìn vào
Trần Tây vẫn
ngồi đó.Tay nó mở cặp lấy ra một cái móc gắn chìa khóa hình chiếc giày rất dễ
thương.Nó nhìn móc khóa rất lâu rồi mới lặng lẽ đặt cái móc khóa vào một hộp
nhỏ để vào hộc bàn hắn.
Hôm nay là
valentine!!!
Nó tặng quà cho
hắn chẳng phải là có ý…
Tôi không tiếp
tục đứng nhìn mà nhanh chóng rời khỏi.Tôi không muốn suy nghĩ nhiều.Cũng không
muốn thừa nhận tôi và Trần Tây cùng thích hắn.
Người bạn thân
của tôi cũng thích hắn.
Hắn cuối cùng
sao lại khiến nhiều cô gái thích đến vậy?
Tôi bậm môi mà
nghĩ đến việc muốn dùng dao rạch cho khuôn mặt hoàn mĩ kia để lại vài vết
sẹo.Để cho hắn từ này không còn niềm kiêu hãnh mà tự kỉ,cũng không còn vũ khí
khiến bao người si mê.
Đúng!!!
Tôi chính là
muốn hắn xấu xí đến suốt đời không được ai dòm ngó.
Tôi hậm hực mở
cửa rào
-Sao có vẻ tức
giận thế?
Giọng anh từ
phía sau lưng vọng lên làm tôi giật mình buông rơi chìa khóa.Anh ngạc nhiên
nhặt lấy chùm chìa khóa:
-Sao thế?Có
chuyện gì làm em suy nghĩ như vậy?
-À!!! – Tôi gật
gù chỉ thốt lên một tiếng
-Chỉ “à” như vậy
thôi?
-Không có gì.Em
chỉ đang nghĩ vẩn vơ một số chuyện hơi ác một chút
Anh xoa đầu tôi
rồi lách qua người tôi mở cửa đi vào:
-Suy nghĩ cũng
nên cẩn thận một chút.Ngoài đường xe cộ rất đông.Tâm trạng như vậy mà lái
xe,anh thật không thể yên tâm để em lại một mình
Tôi thâm trầm
đứng lặng ở cửa nhìn anh.Anh quay lại hỏi:
-Không vào nhà
sao?
Tôi không nói gì
lẳng lặng vào nhà,ngồi xuống salon.Anh không nói gì khẽ lắc đầu đi vào bếp.Lát
sau,anh trở ra với hai tách trà nhài.
Hương thơm nghi
ngút từ trà thông lên mũi làm tôi thấy rất dễ chịu.Tôi nâng tách lên uống một
hơi.Anh nhìn tôi không nói gì.Ánh mắt dời xuống trên cổ tôi,ngẩn ngơ giây lát
rồi thâm trầm uống trà
-Sợi dây đẹp
lắm!!!
Tôi nhìn xuống
cổ giấu sợi dây vào áo giống như kẻ phạm tội bị người ta bắt gặp:
-À!!!Cũng không
đẹp lắm!!!
-Qùa valentine?
-Cũng không hẳn
Anh tựa lưng vào
salon nhìn chăm chú vào tách trà
-Em nói xem tình
cảm con ngươi sao lại dễ dàng thay đổi như thế?
Tôi nhìn anh tâm
tư thâm trầm,phiền não thấy rõ
-Là cô công chúa
của anh sao?
Anh không
đáp,hai tay xoa nhẹ tách trà
-Tốt với người
ta như vậy…cuối cùng…
-Chuyện tình cảm
không thể miễn cưỡng.Đôi khi có thích đến nhường nào đi nữa,người ta không
thích thì vẫn là không thích,không có cách nào thay đổi
-Ngay cả khi cố
gắng kiên trì sao?
Anh quay sang
nhìn tôi vẻ mặt đượm buồn.Tôi suy nghĩ rất lâu,rất lâu rồi nhíu mày
-Cũng có thể
thành nhưng quãng đường kiên trì đó thật sự rất đau khổ
Phải!!!
Còn gì đau khổ
hơn lặng lẽ theo dõi người mình thích cùng một người khác vui vẻ cười nói.Nhìn
họ vui vẻ hẹn hò mà bản thân không thể làm gì được.Khi buồn bã thì mình phải an
ủi,lắng nghe tâm sự.Chẳng phải tự rạch dao lên người mình sao?
-Cô gái đó rất
quan trọng với anh?
Anh vẫn ngồi
thâm trầm trên salon.
Nếu có thể tôi
muốn khuyên anh nên từ bỏ.Tôi không muốn nhìn thấy anh bị dày vò,đau buồn.Người
như anh vốn phải được hạnh phúc chứ không phải nên chịu những dày xéo của tình
cảm như vậy
-Nếu từ bỏ được
anh nên…
Tôi nói lấp
lửng,không muốn nói rõ ra vì có thể câu nói sẽ làm tổn thương anh.Anh cười nhạt
nhìn ra cửa sổ:
-Ánh trăng quả
thật rất sáng!Nhưng đúng là nó không thể ngày nào cũng tỏa sáng như vậy.Cũng có
ngày nó bị mây che khuất,sáng thế nào cũng vô ích
Anh đứng đó nhìn
lên trời.
Màn đêm bao trùm
lên cả không gian.
Tâm trạng anh
lúc này cũng như màn đêm tĩnh mịch kia: u ám, buồn bã.
Tôi thật sự
không muốn thấy anh buồn,đau lòng như thế này.
Nhưng cái tôi có
thể làm lúc này chỉ là ngồi nhìn anh và chờ đợi tâm trạng anh thoải mái hơn.
Tôi thấy mình
thật vô dụng!!!
Lúc buồn hay ấm
ức trong lòng,tôi luôn tìm anh tâm sự.Khi nghe tôi giải bày xong,anh nhất định
sẽ tìm cách cho tôi vui trở lại.Nhưng tôi lúc này ngay cả một lời an ủi cũng
không biết nói thế nào
********************