Mùa Áo Vàng - Chương 01 part 03
Nguyện mỉm cười, không nói gì. Nhưng Hạ thì chết sững trên ghế, không ngờ Phượng kể vanh vách hết cho Nguyện nghe, trong khi đáng lẽ ra Phượng phải giấu. Hạ liếc Phượng bằng một đuôi mắt dài. Chiều nay nhỏ Phượng thật dễ ghét. Hạ không biết giải thích làm sao trước nụ cười đầy vẻ mai mỉa của Nguyện. Phượng hỏi:
- Anh đi đâu nãy giờ vậy?
- Ði ra ngoài, đi dạo. Thấy Phượng đi vào nên quay về.
- Thấy Phượng vào sao anh không kêu?
- Tưởng Phượng đi thăm ai.
- Thăm ai? Thăm anh chứ còn thăm ai nữa?
- Anh đâu có biết.
Phượng cong môi:
- Người ta bỏ cả một buổi chiều đẹp đẽ như thế này để vào thăm anh, gặp rồi nói cái giọng vô ơn bạc nghĩa. Ghét anh ghê.
Nguyện chỉ cười, tay lần dở những trang báo làm Hạ thêm ngượng. Nguyện hỏi Hạ:
- Ở nhà Hạ thường đọc báo này lắm hả?
Hạ lắc đầu quầy quậy, Nguyện cười:
- Không đọc sao biết trong này có mục tìm bạn bốn phương?
- Báo nào lại không có mục đó.
- Chắc hay lắm, tôi chưa đọc bao giờ nhưng Hạ mua cho thì phải đọc. chắc sẽ tìm được một người bạn đúng như lời Hạ nói.
Giọng Nguyện ngọt như mía lùi, nhưng Hạ nghe đầy vẻ mỉa mai cay độc. Thật là ức nhỏ Phượng không thể tả, nếu Phượng không nói thì làm gì Nguyện dám mỉa mai mình như thế. Và Hạ cũng đâu phải chịu ngồi nín im cho người ta nói móc. Hạ ức sắp phát khóc lên được.
- Anh bớt chưa?
- Một tuần nữa thì khỏi, không khỏi anh cũng xin về. Trong này toàn bị chích đau với thuốc đắng không thể tả. Phượng biết không, mỗi buổi sáng người ta bắt hả họng ra như gà rồi xịt thuốc vào, thuốc đắng cóng cả lưỡi, rồi chích vào mông hai mũi thuốc, đi muốn không nổi. Ðã vậy còn bắt nhai 10 viên thuốc, không cho nuốt ngay, ngậm mười lăm phút, sau đó mới nuốt. Sợ quá, tới giờ bác sĩ khám anh cứ lẻn trốn đi đâu đó, nhưng cũng bị kêu về.
- Như vậy mới hết bệnh được chứ.
- Phượng thấy không, anh vẫn bình thường.
- Ðau màng óc khó trị lắm, nó ở trong óc làm sao anh biết được.
- Biết hay không biết, tuần nữa anh cũng về.
- Phải đợi bác lên anh mới được về chứ.
- Phải về trước, chứ bà già lên còn lâu mới cho về.
Phượng dọa:
- Phải trị cho hết chứ nếu cứ để như vậy mai mốt anh hóa điên, người ta tống vô nhà thương điên Biên Hoà thì rồi đời.
- Không sợ gì cả. Anh cũng đang muốn được điên đây.
Nguyện cười ngó Hạ, giọng mỉa mai:
- Ðể khỏi phải đọc báo do người ta mua tặng và khỏi phải cảm thấy mình cô đơn cần tìm bạn bốn phương.
Hạ ngồi chết lặng trên ghế, người gì đâu mà chuyên môn nói giọng mỉa mai cay độc. Thảo nào Nguyện không đau màng óc cũng uổng. Hạ cảm thấy cần phải đáp lễ lại Nguyện một lần kẻo anh chàng cứ đàn áp mình hoài.
Hạ kéo tay Phượng làm bộ hỏi:
- Phượng có biết vì sao người ta bị đau màng óc không?
- Vì sao?
- Hạ có người quen học y khoa, người đó nói nguyên nhân của bệnh đau nhức màng óc là tại người ta tối ngày hay nghĩ vẩn vơ, trong óc đầy mưu kế hại người, thốt ra cửa miệng toàn những lời sâu cay mặn chát, đầu toàn là nọc rắn, lời chua hơn chanh.
Nguyện cười, làm bộ giả lơ. Phượng cũng biết Hạ trả đũa Nguyện.
Con nhỏ làm thinh ngó Hạ và Nguyện rồi bỗng bật cười:
- Ở đây là bệnh viện đấy nhé, ở đây người ta chữa trị vết thương chứ không gây ra vết thương.
- Ai gây?
Hạ lườm Phượng một cái. Phượng cười trừ. Nguyện ngó ra cửa, bên ngoài hình như trời đang đổ mưa. Cơn mưa nhỏ từ lúc Hạ còn ngồi với Phượng trên xe xích lô quẹo vào con đường này. Hạ liếc Nguyện, thấy vầng trán Nguyện cao, phẳng lặng. Ðôi mắt anh như rơi hẳn vào một khoảng không, đôi mắt như có những giọt mưa hồng ngoài kia. Mấy cọng tóc của Nguyện lòa xoà trên trán và cả một mái tóc rối bù không chải. Hạ im lặng, cơn mưa ngoài kia làm Hạ cũng bị thu hút. Những giọt mưa nhỏ, lưa thưa ngoài vuông cửa như nhuộm cả màu xanh của cây lá bệnh viện. Trong cơn mưa, người ta hay nghĩ những chuyện êm đềm. Có phải như thế không mà Hạ nhìn ra đôi mắt Nguyện, vầng trán của Nguyện? Hạ bắt đầu cảm thấy ở Nguyện một cái gì vừa thu hút vừa phũ phàng. chắc chắn là Hạ sau khi ở đây ra về không phải với một tâm hồn tự do bình thản như lúc đến.
Phượng bỗng phá tan khoảng khắc im lặng, nó cười nói:
- Nãy giờ hai người gặp nhau, mới chỉ quen sơ sơ mà coi bộ "găng" quá, bây giờ lấy cam ra ăn cho nó ngọt, hóa giải cái "chiêu thức" vừa chua lòm, vừa sâu độc kia đi chứ.
Hạ đánh vào vai Phượng:
- Sao lại hai người, có một người thôi. Hạ không Quen với người ta.
- Ơ hơ, không quen sao lại tới đây, ngồi trong phòng này, giữa một buổi chiều đẹp đẽ như thế này?
- Tại Phượng kêu đi chứ bộ.
- Thôi ăn một múi cam cho ngọt giọng.
Phượng nhét múi cam vào miệng Hạ, rồi gọi Nguyện:
- Anh Nguyện cũng ăn cam đi chứ, lưỡi của anh mấy hôm nay "chua" như giấm phải không?
- Anh chỉ uống sữa và nước trà đường, giọng anh ngọt ngào lắm.
Hạ Xì một tiếng nhỏ, chỉ để một mình Hạ nghe mà thôi. Phượng tiếp tục gọt cam và chia cho Hạ. Nguyện không ăn, mà moi túi tìm gói thuốc lá. Phượng giật lại, la:
- Cái gạt tàn còn đầy tàn thuốc, anh hút nhiều quá không sợ ung thư phổi sao?
- Anh bị ung thư lâu rồi, bây giờ có ung thư thêm cũng chả sao.
- Nhưng anh đang chữa bệnh. Phải kiêng hút thuốc.
Và Phượng lấy gói thuốc bỏ vào giỏ cất, trao luôn chiếc giỏ cho Hạ rồi nói:
- Giao cho Hạ đó, từ giờ trở đi nếu anh muốn hút thuốc thì phải xin nhỏ này, nói sao cho nó nghe bùi tai, đưa thuốc cho anh hút thì nói.
Hạ tự nhiên bị đưa vào cái thế chẳng đặng đừng, đành phải giữ cái giỏ. Và cũng cảm thấy thích thú vì từ bây giờ anh chàng hết dám nói cay nói mỉa với mình. Hạ khoái chí nhìn Phượng cười hoài. Trong khi đó Nguyện bật diêm một cách vu vơ, ném những cây diêm vào giỏ đựng rác. Phượng trao cho Nguyện nửa trái cam nói:
- Ăn cam đi, cam ngọt lắm, hút thuốc đâu có ngon bằng ăn cam, anh Nguyện nhỉ?
- Sao Phượng biết?
- Dễ ợt chứ có khó gì đâu mà không biết cam ngọt, thuốc đắng, ai cũng biết rõ như thế cả.
- Thuốc mà đắng, mấy bà bán thuốc lá "dễ thương" gấp triệu lần mấy bà bán cam.
- Mấy bà bán thuốc lá đáng ghét, mấy bà bán cam ngọt xớt, chỉ có anh là ca ngợi mấy bà bán thuốc lá thôi.
Nguyện làm thinh, Nguyện cũng không buồn hỏi Hạ để xin gói thuốc lại. Buổi chiều bị mưa xóa nhoà, những giọt mưa nhỏ rắt dài trên đường quanh những lối đi. Nguyện đi ra ngoài hành lang nhìn xuống. Bên dưới vẫn có những người đi dạo dưới mưa. Những con đường nhỏ, im ắng của bệnh viện chạy lanh quanh qua những dãy nhà cây thấp. Một cây cầu nhỏ Nguyện thấy qua màn mưa, gần căn nhà tường vôi màu gạch nung. Căn nhà đẹp đẽ xinh x¡nh ấy nằm bên tay phải của bệnh viện mà hôm mới vào Nguyện đã chú ý. Nguyện ước ao được ở trong căn nhà đó, chiều chiều ra đứng trên cây cầu nhỏ, giữa màu xanh của cây lá, và những đám mây vượt thành phố bay ngang trên đầu.
Phượng và Hạ cũng theo ra, đứng bên cạnh Nguyện cùng nhìn xuống phía dưới. Hạ có vẻ ngây ngất với những con đường giăng mưa, những chiếc băng đá dài, và những người đi dạo một cách nhàn nhã. Phía xa có những bồn hoa, rải rác chung quanh là màu xanh của cỏ mượt. Bệnh viện như một khu vườn, một công viên đẹp đẽ và vắng người.
- Ở trong này thích ghê Phượng nhỉ?
- Nhường cho Hạ đó.
Nguyện nói tỉnh bơ. Hạ nói nhỏ vào tai Phượng, giả bộ như không nghe lời Nguyện vừa nói:
- Ai mà thèm đau màng óc. Người ta chỉ thích ở trong này thôi chứ ai thích bệnh hoạn.
Phượng cười khúc khích ngó Nguyện. Nhưng Hạ đã cấu Phượng ý bảo đừng nói lại. Những giọt mưa nhỏ rơi trước mặt Hạ, có lúc lại rơi bám vào tóc Hạ như những giọt sương nhỏ trong suốt của buổi sớm mai. Hạ để yên cho những giọt nước từ từ tan biến với cảm giác thích thú.
Phượng hỏi:
- Lúc nãy anh Nguyện đứng ở đâu mà thấy tụi này đi vào?
- Ðằng kia. Nguyện đưa tay chỉ vào một khu vắng ngắt. Ở đó có nhiều bồn hoa và tiệm bán hủ tiếu, và có một cô bé mập ú như là Phượng đấy.
- Còn anh là gì, một "cây tăm xỉa xăng" hả? Sao anh thích trêu người khác thế?
- Anh như vầy vừa rồi, không ốm cũng không mập. Có cho thêm mấy ký thịt của Phượng, anh cũng không thèm.
- Ai cho đâu mà thèm với không thèm.
Hạ im lặng nghe hai người cãi nhau. Nhưng Phượng đâu có để yên, nó khều Hạ vô:
- Anh ngó bộ cũng không bằng Hạ, hôm nào hai người đi cân thử coi ai... gầy hơn.
Hạ đấm Phượng một cái la lên:
- Ai thèm so.
- Phải cho anh Nguyện biết rằng trên trái đất này anh là một sinh vật bé nhỏ nhất thế giới.
Nguyện mỉm cười, không thèm trả lời. Phượng vẫn còn ấm ức:
- Không trả lời đương nhiên là chịu thua. Anh Nguyện chịu thua Phượng với Hạ rồi đó.
Nguyện ngó Hạ hỏi:
- Hạ có muốn ăn thua không?
Phượng nắm tay Hạ giật giật nói:
- Chịu liền đi Hạ, mình thắng mà sợ gì.
Hạ cười vuốt những giọt mưa bám trên tóc. Khi ba người đi về phía hàng cây chợt thấy cái băng đá trước mặt, Hạ tới ngồi xuống. Phượng và Nguyện cũng thôi cãi nhau. Nắng vàng ánh bãi cỏ, làm lấp lánh những cánh hoa màu tím. Hạ nhìn qua khoảng rào, nghe ngóng bên ngoài con đường. Tiếng kèn xe vừa mất hút đâu đó ở một ngã tư.
Hạ đứng lên đi vòng vòng một lúc, bỏ mặc Phượng và Nguyện ngồi trên băng đá. Khi Hạ quay trở lại thì cơn mưa nhỏ hình như đã tạnh. Chỉ còn những giọt nước bám trên lá cây rơi xuống, Hạ nói:
- Về thôi Phượng.
Phượng gật đầu đứng lên. Nguyện vẫn ngồi yên trên ghế, bất động.
Khi Hạ và Phượng đi được một khoảng, Nguyện mới chỉ đứng dậy nói theo:
- Như thế là nợ nhau đấy nhé, sẽ đòi nợ.
Hạ nghĩ "nợ" thì "nợ" chứ sợ gì. Và bước nhanh theo Phượng ra đường.
Người gác cổng ngồi dựa lưng vào thành ghế, cái kết anh ta đội sụp xuống mí mắt. Phượng đi ngang qua còn tinh nghịch nắm lấy sợi xích rung lên, rồi cười khúc khích bảo:
- Chắc anh ta ngủ gục.
- Anh ta mắc cỡ với hai đứa mình đấy Phượng ơi.
- Dù sao cũng cám ơn ông, ông nhé.
- Chúc ông ngủ gục một giấc thật ngon.
Hai đứa cười ra đứng bên lề đường. Buổi chiều hình như không có nắng. Những cái xe bán thức ăn đã dọn ra đông hơn là lúc mới vào. Người ta cũng xúm quanh những chiếc ghế nhỏ, cao, lờ mờ trong khói thức ăn và mùi thơm của hành tỏi, Hạ nhăn mặt:
- Trời ơi, sao mà đói bụng quá.
- Ðừng làm bộ.
- Thật, đói bụng thật, mau đi khỏi chỗ này chứ không thì chết cái bao tử cỏn con của Hạ mất.
Phượng kéo tay Hạ băng qua đường nhưng lại tránh mấy cái xe bán thức ăn hấp dẫn kia. Cuối cùng rất tình cờ, Phượng và Hạ đang đứng trước cổng thư viện. Một dãy con trai ngồi trên những bậc tam cấp nhìn xuống. Hạ bắt gặp trong từng đôi mắt đó ánh lên cái vẻ tinh nghịch. Những đôi mắt của thư viện buổi chiều, và Hạ biết tại sao con trai lại thường khoái học thư viện hơn học ở nhà.
- Ði đâu chứ, đứng đây cho Thiên Hạ ngắm à?
- Cũng vui vui chứ sao.
- Tức bụng thấy mồ chứ vui gì?
Bị Hạ cự, Phượng đưa tay vẫy ông xích lô đang ngồi tréo ngoảy xem tờ báo một cách nhàn nhã. Ông ta xếp tờ báo cất, đẩy xe tới. Phượng và Hạ trèo lên ngồi. Tiếng chuông xe kính koong, kính koong nổi lên là Hạ thích thú, trong khi Phượng chỉ tay nói:
- Xuống đường Lê Lợi đi ông.
Chiếc xích lô đi tới một khoảng rồi quẹo tay mặt. Hạ nghe có một con chim nào hót trên đỉnh cây. Con đường nhỏ, vắng vẻ của khu cư xá, những bông hoa đỏ ối ngó thấy lờ mờ qua kẽ lá. Và Hạ nghe được mùi thơm của hoa trong vườn của một ngôi nhà nào lúc xe chạy ngang qua.