Tôi và BOSS thật trong sáng - Chương 01
Chương 1
Edit :
Mai Như Ảnh
“Cảnh Hàng , cháu còn nhớ chú không , chú là chú Bạch đây .”
Cửa
sổ ở ngay sát mặt đất , Lục Cảnh Hàng dừng tay đang lật xem tài liệu ,
nửa giây sau anh tháo kính đang đeo tao nhã trả lời :” Cháu nhớ , lâu không gặp
chú .”
“Đúng vậy , hơn năm năm rồi . Lâu không liên lạc , bây giờ chú có một việc muốn
làm phiền cháu nhưng chú không biết mở miệng thế nào.”
“Chú cứ nói , cháu nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ.”
“Là về Tiểu Khiết .”
Một
cái tên đơn giản dễ dàng đánh tan sự trầm ổn của Lục Cảnh Hàng , trong mắt anh
hiện lên một chút hoảng hốt đủ để chứng minh.
“Cảnh Hàng , chú cũng không muốn giấu diếm cháu . Công ty của chú đang gặp vấn
đề . Hiện tại đang đưa lên tòa xử lý , tình huống không được tốt
lắm , có thể chú sẽ bị thua kiện. Cháu không biết , tuần trước , bởi vì người
lãnh đạo công ty của nó uống rượu say lỡ đắc tội với nó , thế nhưng nó
lại đi trả thù , gọi điện cho công ty đối thủ tiết lộ những tài
liệu bí mật của công ty . Nếu Tiểu Khiết biết chú bị người ta hãm hại bỏ tù ,
chú không biết nó còn làm chuyện gì quá đáng nũa . Sở dĩ chú muốn cháu chăm sóc
nó một thời gian.”
“Chú Bạch , cháu nghĩ cháu không thể giúp chú . Nhưng cháu có thể giúp đỡ
công ty chú.”
“ Tình hình công ty rất phức tạp , chú không muốn liên lụy cháu , cháu đồng
ý chăm sóc Tiểu Khiết thật tốt là chú cảm kích lắm rồi .”
Lục
Cành Hàng nhăn mày lại , một lúc lâu nói :” Vì sao lại là cháu ?”
“Chú tin tưởng cháu , hơn nữa Tiểu Khiết nhất định sẽ nghe lời cháu nói.”
Khóe miệng mỉm
cười phức tạp hiện ra :” Cháu sẽ cố gắng.”
Từ thành phố A
đến thành phố C cũng mất mấy giờ chặng đường xe khiến giấc ngủ của Bạch Thuần
Khiết bị đứt quãng , có giọng nữ la hét trong tiếng loa
“ Gặp lại quý khách ở chuyến tàu lần sau” đánh thức , cô xách hành lý
xuống xe . Dòng người xa lạ bắt đầu đi chuyển kích thích thần kinh cô ,
không hiểu hưng phấn.
Tin
nhắn di động vang lên , là nhóm bạn tốt của thành phố A gửi MSM đến một đoạn
clip :” Nhóc con Thuần Khiết thân mến , chúng tớ tin tưởng cậu nhất định dùng
khí chất độc đáo của mình để chinh phục toàn bộ thành phố C , nhưng cũng muốn
cậu có thời gian trở về chinh phục lại chúng tớ nha ~! Nếu không chúng tớ
lại quên cậu đấy !”
Một
đám người ngu ngốc , mình làm sao có thể theo chân bọn họ trở thành bạn bè mãi
được ! Nhỏ giọng mắng , nhưng trên khóe miệng của Bạch Thuần Khiết lại có
chút mỉm cười . Thu hồi di động giữa biển dòng người để tập trung tìm kiếm
người kia , hình dáng Lục Cảnh Hàng vốn quen thuộc lại xa lạ nhanh chóng
bị cô nhìn thấy . Đẩy dòng người ra , Bạch Thuần Khiết lập tức đến
gần anh , càng ngày càng gần , khóe miệng cô để lộ tươi cười , mà trên mặt Lục
Cảnh Hàng lại có thái độ hững hờ như không , bọn họ giống như hai người chưa
từng quen biết nhau , chưa từng cùng nhau lớn lên vượt qua khoảng thời gian
quan trọng nhất của con người.
“Hóa ra là
sau khi về nước anh định cư ở thành phố C .”
Đón
lấy hành lý trên vai Bạch Thuần Khiết , Lục Cành Hàng trả lời một câu rất đơn
giản :” Ừ.”
Quên
đi , con người không muốn ôn chuyện cũ của bản thân , cô phối hợp . Ra
nhà ga , hai người ngồi lên chiếc xe hơi màu bạc , Bạch Thuần Khiết mới mở
miệng hỏi : ” Tôi nghỉ ngơi ở đâu?”
“Đối diện nhà anh .”
“
….” Giật mình một chút , Bạch Thuần Khiết nhếch môi nói với Lục
Cảnh Hàng một cách kính cẩn :” Thật trùng hợp , chúng ta lại ở đối diện.”
Lục
Cảnh Hàng không nói tiếp , thái độ như trước bỗng nhiên khởi động máy .
Là
không muốn chào đón cô nhưng vẫn phiền bản thân mình đi đón , ngồi phía sau
Bạch Thuần Khiết bĩu môi , cô cũng không nghĩ năm năm liền không liên lạc với “
Lão bạn học .” Nếu không nhờ tài mồm mép tép nhảy của ba chắc cũng không phá
nổi lòng cứng như thép , cô nhất định kiên trì ở lại thành phố A cùng với đám
bạn sống phóng túng không lý tưởng .
Ngoài
cửa sổ xe , nhà cao tầng liên tiếp hiện lên , một đoạn lộ trình sau yên
tĩnh lạ thường , chiếc xe dừng lại trước cửa một quán par.
“
Đi uống rượu?” Chỉ vào cửa quán par , Bạch Thuần Khiết hỏi Lục Cảnh Hàng.
“
Có sao không?”
“
Đương nhiên không có.” Cô cũng không muốn ôm loại chờ mong này.
“
Nhân viên trong công ty tụ họp , nếu cô không muốn tham gia , chìa khóa xe ở
trong này .”
Ngụ
ý của anh chính là , đã quấy rầy quan hệ của anh với nhân viên trong công
ty bảo bản thân tự lái xe về nhà sao? Cô nào biết đường : “Bọn họ chắc sẽ không
để ý đến tôi , cứ tham gia đi.”
Chưa
ai từng thấy bên người BOSS mang theo nữ nhân viên xuất hiện trong công cộng ,
đám nhân viên đang thoải mái tán gẫu toàn bộ im lặng.
Là
chờ bản thân giới thiệu sao? Bạch Thuần Khiết theo sau Lục Cảnh Hàng vọt đến
phía trước , hít một ngụm không khí chào hỏi mọi người : “Tôi tên Bạch
Thuần Khiết , vài ngày sau cũng là nhân viên trong công ty chúng ta.”
Nhìn
cái bóng dáng hào phóng kia , đáy mắt Lục Cảnh Hàng lưu chuyển.
“
Em Bạch thật sự muốn đến công ty của chúng ta sao ? Nhóm đồng bào con
trai bọn anh đây thật có phúc ! Từ trước tới giờ công ty chưa có nữ đồng nghiệp
dáng người S vào làm !”
“
Các người đừng đánh đồng chủ ý của người ta !” Nữ đồng sự mẫn cảm vội nói
tạt ngay gáo nước lạnh nên đồng sự nam đang muốn nóng vội tìm vợ :” Có
tổng giám đốc ở đây , em Bạch sẽ chú ý đến các người sao?”
Bạch
Thuần Khiết nói tếu :” Em và Lục ……. Tổng giám đốc là bạn học hồi trung
học thôi.” Những lời tiếp theo này căn bản cô không nghĩ nói , nhưng cô vẫn là
nói :” Vốn cũng có thể thành bạn học đại học , nhưng Lục Tổng lại đi xuất ngoại
du học.”
“
Có cần đem thành trước kia của tôi nói cho mọi người sao.”
Bạch
Thuần Khiết quay đầu liếc nhìn anh , thản nhiên cười đến xán lạn : ” Anh nói
như vậy đã nhắc nhở tôi . Lục tổng xuất ngọai du học cũng không phải bởi
vì nhà có tiền , anh ấy hoàn toàn dựa vào thành tích tốt nên bị đại học ở nước
ngoài cướp đi !”
Bởi
vì quan hệ “ Lão bạn học “ , nhóm nữ đồng nghiệp rất nhanh chấp nhận Bạch
Thuần Khiết là tân đồng nghiệp , đều muốn hỏi thăm chuyện của BOSS . Nhóm đồng
sự nam vốn vừa thấy cô là đã tiếp nhận cô rồi , mỗi người thay phiên nhau đi lên
phía trước chạm cốc với cô. Lần đầu tiên Lục Cảnh Hàng không bị làm phiền vô
thanh vô tứcngồi ở một bên nhìn nhóm nhân viên của mình hòa thuận vui vẻ , nhìn
thấy có người ánh mắt hoảng hốt , cái loại BOSS này không tha phản kháng ngữ
khí :” Hôm nay ở đây đi.”
Vô thanh vô tức [无声无息] : Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người
không có tiếng tăm, không được người khác biết.
**
Khi
Bạch Thuần Khiết đến , Lục Cảnh Hàng đã chuẩn bị tâm lý , nhưng về vật chất
cũng chưa chuẩn bị gì , bản thân ở phòng đối điện hoàn toàn mới , bên
trong phòng cũng chưa có gì . Sở dĩ đêm nay , Bạch Thuần Khiết chỉ có thể ở tại
nhà của anh.
Trong
phòng yên tĩnh, kim giây mỗi lúc tí tách phá đi sự vắng vẻ của không gian , đem
người phụ nữ đang say này quẳng đến trên giường , Lục Cảnh Hàng giúp cô cởi
giày.
“
…” Miệng bẹp bẹp , giống như mấy tên “ Lão phật gia “ say rượu nhắm mắt lại kêu
gọi :” Tiểu Bát , tay tớ rất bất tiện …….. giúp tớ cởi nút thắt nội y
xuống .” Cảm giác không ý thức được có người ở bên cạnh , Bạch Thuần Khiết lại
thúc giục nỉ non :” Nhanh chút đi , ngủ không thoải mái !”
Không
biết là bất mãn do cô nói gọi sai người , vẫn là cái tên có biệt danh Tiểu Bát
kia , Lục Cảnh Hàng nhíu mày.
“
Làm phiền cậu không được sao –“ Người nói làm nũng vẫn nhắm mắt như trước lại
nói về đạo lý :” Chúng ta đều phải nghỉ ngơi , trước hết ngực của chị em
cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt – mặc nội y đi ngủ cản trở máu tuần hoàn , cậu
cũng là phụ nữ , phải biết chứ.”
Lông
mày dần dần giãn ra , Lục Cảnh Hàng mất tự nhiên tới gần giường , tay mân môi ,
mang theo cảm giác anh dũng hi sinh đưa tay nhấc người Bạch Thuần khiết
lên định cởi nội y ra , nhưng sờ soạng trên lưng một phen , căn bản không tìm
thấy khóa áo . Lúc này người nói đột nhiên nghĩ ra sự việc quan trọng gì đó mở
miệng nói :”Hôm nay mặc nội y có nút thắt ở phía trước –“ như chiếc bánh
nướng áp chảo tự động xoay người , nhưng lại không muốn động tay , Lục
Cảnh Hàng ngại ngùng hai gò má phiếm hồng đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.
“
Hừ hừ , trước mắt không cần cậu , đứng ở một bên chơi đi –“ rầm rì , hai
tay Bạch Thuần Khiết phóng tới ngực . Thấy cô muốn cởi quần áo , Lục Cảnh Hàng
nhanh nhẩu lấy tấm thảm quăng đến chỗ cô , thản nhiên đi vào phòng tắm . Lúc
trở ra , đã thấy cô cuốn thảm ngủ say.
Ngày
hôm sau , mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao , đồng hồ báo thức trong phòng vang
lên một tiếng phá vỡ không gian trầm tĩnh phòng ngủ.
Hơi
hơi nhíu mày , Bạch Thuần Khiết giống như tỉnh rượu mở mắt , tầm nhìn lên
trên trần nhà , không giống nhà cô …… trong lòng trống to thùng thùng nổi dậy ,
cô kinh sợ mở lớn con mắt , ánh mắt tập trung xuất hiện cái lưng của người đàn
ông đang ngủ yên.
Đây
không phải diễn phin truyền hình , sở dĩ Bạch Thuần Khiết tận lực khắc chế bản
thân không muốn tranh cãi ầm ĩ , dường như cô vẫn không nhúch nhích , trong đầu
nỗ lực tìm tòi trí nhớ ngày hôm qua.
“
Lục Cảnh Hàng !”
Người
đàn ông đang ngủ cảm giác được có người đang gọi , bản thân miễn cưỡng ừ một
tiếng , cũng không có mở to mắt.
“
Lục Cảnh Hàng , anh đứng lên ! Không phải anh nói sẽ có phòng khác cho tôi sao
, tại sao tôi lại ngủ cùng với anh thế này ????! Mau đứng lên !”
Lay
động người , trong đó còn kèm theo vài cái nắm tay , Lục Cảnh Hàng bất
đắc dĩ rời khỏi giường ấm ngồi dậy . Ánh mắt còn buồn ngủ căm giận nhìn chằm
chằm tóc lộn xộn của Bạch Thuần Khiết .” Có một phòng khác nhưng là trống ,
chưa có đồ đạc.”
Trừng
to mắt lôi thôi nhìn :” Như vậy tiện nghi cho anh?”
“
Bị người khác chiếm giường của mình , tôi không biết là tôi đã chiếm tiện nghi.”
“
Không có chuyện gì xảy ra sao , hay là bản thân anh không có cảm giác?”
Bạch Thuần Khiết ngây ngẩn cả người , lông mày tạo ra một đường , trong con
ngươi hiện anh chút ánh sáng lạnh , Lục Cảnh Hàng cười hừ một tiếng nhanh tay
lấy áo mặc bên người , quay đầu nhìn trên giường thấy cô đang run sợ hỏi :” Thế
nào , bây giờ có cảm giác tiếc nuối à ?”
“
….” Người này trước mắt … thay đổi . Bạch Thuần Khiết nhìn không biết vì sao
thấy được mi mày có chút đắc ý của Lục Cảnh Hàng . Đột nhiên nghĩ tới Tiểu Nòng
Nọng biến Ếch , chuyện này quả thực chính là phát dục biến thái ! Không đúng ,
phải gọi là đột biến gen – Lục Tiểu Bạch Thố rốt cuộc cũng luyện thành Lục Đại
Sói Xám .
Tiểu bạch thố (con thỏ trắng = ngây thơ) .
“ Rất lo lắng
?”
“
… không , yên tâm !” Bạch Thuần Khiết giật mình một cái theo trên giường xuống
dưới đứng trước mặt Lục Cảnh Hàng , ra vẻ trấn tĩnh nhanh miệng đáp lại
lời của Lục Cảnh Hàng :” Tôi làm sao có thể không tin anh , mọi người trước kia
là chị em tốt nha !”
Lại
một tiếng hừ , Lục Cảnh Hàng nâng nhẹ tay trên vai , phía sao Bạch Thuần Khiết
không hề phòng bị nháy mắt đem cô áp cả người xuống phía sau giường lớn .
Không
biết đầu cùng nệm tiếp xúc quá gần vẫn có cảm giác hơi thở nam tính phả vào cổ
, Bạch Thuần Khiết cảm giác trước mắt thình lình xảy ra một trận mê muội , tại
thời điểm mơ màng thì bên tai có giọng nam truyền đến :” Tôi tưởng cô là
nhớ lầm.”
Buổi
sáng đạt được thắng lợi lớn như vậy , Lục Cảnh Hàng tâm tình sáng sủa gấp
đôi , theo trên giường đứng lên nghêng ngang đi vào phòng tắm.
Bạch
Thuần Khiết nằm đơ ngay trong phòng , nghe tiếng nước truyền đến mới dần dần
khôi phục sinh khí , sắc mặt thập phần khó chịu , cô ở trên giường ngồi dậy .
Bà nó , bà nội đây mà nhà ngươi cũng có thể chọc đùa sao? Hãy đợi
đấy !
Cổ
nhân nói rằng , muốn báo thù thì trước hết hãy làm từ việc nhỏ . Vì thế , Bạch
Thuần Khiết tưởng tượng sữa đậu nành là Lục Cảnh Hàng hung hăng ăn bữa
sáng , ăn uống no đủ , hai người lái xe đến Gia Cụ Thành. Ở thời điểm xuống xe
làm cho cô một mặt nghi hoặc , Lục Cảnh Hàng liếc mắt một cái nói :” Tối nay cô
còn muốn ngủ ở phòng tôi ?”
“
Cũng không phải hoàng cung ! Chẳng có gì hiếm lạ !” Quăng có anh một ánh mắt
chán ghét , Bạch Thuần Khiết mở cửa đi vào Gia Cụ Thành . Đập vào mặt là
một trận mùi gỗ , tâm tình thoải mái lập tức đến . Hồi còn nhỏ Ba Bạch thường
xuyên mang cô cùng bạn bè của công ty đến bó củi . Vì vậy , từ nhỏ cô đối với
nơi này lưu luyến không quên.
Lục
Cảnh Hàng đứng ở khu sôfa dừng bước chân lại , cô quay đầu phát
hiện lôi anh đi : ” Anh muốn tài trợ đồ đạc cho người mua à ?”
“Tôi
có lý do tài trợ sao?”
“Nhưng
, anh muốn dẫn tôi đi theo , ba tôi bảo đang lúc không có nhiều tiền. Sofa đừng
mua , tôi thích cửa ra vào gần giường !” Cô giảng lời này thanh âm rất
lớn , khiến khách hàng khác nhìn vào . Nhìn đến trước mặt buổi sáng bắt
nạt tên này lộ vẻ xấu hổ , Bạch Thuần Khiết hết giận :” Đi , chúng ta đi mua
giường , về sau anh thường ngồi chỗ tôi , giúp tôi chọn một chiếc giường
thoải mái chút nha !” Lại bị ánh mắt kì quái của người khác đánh giá ,
mặt Lục Cảnh Hàng giống như chiếc đèn tín hiệu giao thông , lúc đỏ lúc
xanh .
Xét
thấy ông Bạch không cho cô nhiều tiền , Bạch Thuần Khiết chỉ đặt một chiếc
giường ở cửa hàng sau đó rời đi , một số đồ cần thiết còn chưa mua được .
Thế nhưng cô không phải lo quần áo . Buổi sáng hôm nay ở nhà Lục Cảnh Hàng , cô
thấy một đống y phục màu trắng.
…..
“Đừng
đóng cửa , đừng đóng cửa!” Bản thân ôm ấp một đống nữ trang ở trong phòng hướng
Lục Cảnh Hàng quát to . Vào sau cửa Bạch Thuần Khiết trách cứ liếc mắt đứng
cạnh cửa :” Gấp gáp cái gì , tôi còn chưa dọn xong.”
Có
xích mích một chút nên không nói chuyện , Lục Cảnh Hàng ngồi trước bàn xem TV
tiếp tục theo dõi tin tức , tùy ý cô ép buộc tới ép lui.
Nửa
giờ sau , Bạch Thuần Khiết cuối cùng sửa sang lại quần áo của bản thân , thể
lục hoàn toàn tiêu hao , bản thân cô ở trong phòng hướng về phía cửa đối diện
nhà Lục Cảnh Hàng kêu gọi :” Được rồi , anh có thể đóng cửa!”
Đối
với cô , không tự giác nên cũng không có nhiều ý kiến lắm . Lục Cảnh Hàng đứng
dậy đi đến cửa , mỉm môi nhìn cửa đối điện kia đã khép lại , thời gian giống
như trở về năm năm trước kia.

