Thương Ly - Chương 09

Chương 9: Thản nhiên

Sắc trời trong trẻo,
dưới ánh bình minh mỏng tang, chim chóc vui vẻ líu lo khiến buổi sáng mùa xuân
thêm phần ấm áp và tươi tắn.

Tĩnh Hiên rửa mặt rời
khỏi lán, đêm qua hoàng thượng lệnh cho y khẩn trương hồi kinh xử lý công việc,
y định lên đường sớm nên thức dậy sớm hơn hẳn ngày thường.

Ở bên kia đống lửa sắp
tàn, y nhìn thấy nàng.

Mỹ Ly tựa vào chồng thảm
lông thú cao ngất, dáng ngồi thu lu, vẻ yếu ớt bất lực. Nàng nghiêng đầu dựa
vào thảm lông, vệt nước mắt đọng trên khuôn mặt mỹ lệ hốc hác khiến người ta
nhìn không khỏi mềm lòng. Tĩnh Hiên thậm chí phải siết chặt nắm tay, cố gắng đè
nén cảm giác thương xót và áy náy chẳng hiểu vì đâu.

Nhìn nàng thế này, không
ngờ lại cảm thấy lạ lẫm.

Lúc nàng tủm tỉm cười
với y, lúc nàng bình tĩnh nhìn y, lúc nàng khéo léo thưởng tiền cho thái y, lúc
nàng trân trọng ăn hết miếng bánh bị bẩn, y không thấy kinh ngạc mấy, chỉ đến
thời khắc này… Y đột ngột nhận ra, nàng đáng ghét thật, nhưng dẫu sao cũng chỉ
là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi đầu. Y chưa hề tưởng được một kẻ hay
giơ nanh múa vuốt như nàng lại có thể yếu ớt đến vậy, y cố ý quăng ra nhiều lời
tổn thương nàng, làm nhiều việc khiến nàng đau lòng, nàng đều mặt dày bỏ qua
hết, quấn quýt dây dưa đến mức y phát khùng lên.

Trước giờ chỉ toàn nàng
ăn hiếp người khác, làm hại người khác, nàng sao có thể yếu ớt được?

Y nhớ đến vết sẹo trên
tay nàng, nhớ đến tiếng kêu thét thê lương của nàng giữa đêm, chân mày cau lại
rồi lạnh lùng giãn ra. Mọi chuyện có liên quan gì đến y chứ? Là y ép nàng phóng
ngựa giẫm chết bà lão đó sao? Là y ép nàng vênh váo sinh sự để mọi người chán
ghét sao?

Đúng vậy, vì muốn thoát
lệnh chỉ hôn của lão tổ tông, y đổ dầu vào lửa khiến tội nàng nặng hơn, nhưng y
cũng giúp thu hồi gia sản để nàng không phải sống chật vật nữa, giúp nàng hỗ
trợ gia đình nạn nhân để nàng khỏi phải lo lắng về sau. Những gì nợ nàng y đã
bồi hoàn đầy đủ.

“Người đâu, chuẩn bị
ngựa!” Tĩnh Hiên lạnh nhạt ra lệnh, thị vệ mau lợi nhanh chóng dắt ngựa ra cho
y.

Mỹ Ly vốn chỉ ngủ gà ngủ
gật, bị tiếng nói chuyện đánh thức. đôi mắt mơ màng của nàng từ từ nhìn rõ lại,
thấy Tĩnh Hiên đang đón lấy dây cương cách đó không xa.

Phía sau thảm lông, Vĩnh
Hách cũng ngơ ngác choàng tỉnh, lau mặt uốn người đứng dậy: “Tĩnh Hiên ca, phải
về cung hả?”

“Ừ.” Tĩnh Hiên xoay
người nhảy lên lưng ngựa một cách nhanh nhẹn tiêu sái, “Đệ ở lại chăm nom lão
tổ tông, bên hoàng thượng có Tử Úc, chỗ nào không hiểu không quen thì đi hỏi
hắn.” Y nhìn ngựa, đưa tay vuốt bờm.

“Vâng.” Vĩnh Hách gật
đầu.

Mỹ Ly chậm rãi đứng dậy,
nàng nên cư xử thế nào đây? Sau này còn gặp y nhiều, nàng cứ ngượng nghịu né
tránh thì chỉ khiến hai bên thêm khó xử.

“Ngài…” Lần đầu tiên
nàng dùng kính ngữ nói chuyện với y, còn hơi gượng gạo, “Đi đường cẩn thận!”
Nàng nhún mình cúi chào theo đúng lễ nghi.

Tĩnh Hiên siết chặt dây
cương, lạnh lùng “ừ” một tiếng.

Đối xử lễ độ như người
xa lạ, chẳng phải đúng ý y rồi sao? Tốt lắm! Y kẹp chân vào bụng ngựa, tuấn mã
hí dài một tiếng, bốn vó tung bay lao vụt đi.

Dẫu chỉ trong chớp mắt
ngắn ngủi, tim y vẫn dội lên đau nhói.

Lúc trước Mỹ Ly sẽ không
nói chuyện với y bằng giọng điệu này, cũng không lễ phép chỉn chu thế này. Nàng
tựa một con thú non xảo quyệt ngang ngược bị tống vào lao tù đen tối, khi thả
ra thì biến thành chú thỏ con ôn hòa hiền lành. Nỗi khổ sở lớn lao dường nào
mới dẫn đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy?

Y vung roi tăng tốc, gió
thổi vù vù bên tai vẫn không cuốn đi được tiếng kêu thảm của nàng giữa đêm
khuya: Cứu mạng, cứu, cứu ta với!

Hoàng thượng theo lệ dẫn
đám đàn ông đi săn thú, phía phụ nữ không hào hứng như hôm đầu, ai cũng tự đi
dạo trong rừng hoặc trên sườn núi. Mỹ Ly thì ở bên Hiếu Trang giúp bà rửa mặt.
Hiếu Trang thương nàng suốt đêm không ngủ, cố ý sai người đưa nàng đi ngủ bù.
Mỹ Ly cũng muốn nhân cơ hội này tránh khỏi đám đông nên không chối từ.

Một tiểu cung nữ tuổi
còn nhỏ được phái đến hầu hạ nàng, Mỹ Ly để cô ta canh ở bên sập, dặn hễ thấy
nàng bắt đầu kêu thét trong mộng thì phải đánh thức nàng ngay.

Khi nàng choàng dậy thì
đã quá giờ cơm trưa, đám đàn ông cưỡi ngựa suốt buổi đều mệt nhoài, phụ nữ cũng
chơi đùa đến rã rời tay chân, đồng loạt quay về lán nghỉ ngơi. Tiểu cung nữ túc
trực bên nàng lâu như vậy cũng đã mệt đến choáng váng, Mỹ Ly ân hận cho cô ta
lui xuống nghỉ ngơi. Nàng thành thạo tự búi tóc lên thành một búi đơn giản, ở
An Ninh điện không có người hầu hạ, nàng sớm đã có thói quen tự lo liệu lấy mọi
thứ.

Trong doanh trại, trừ
thị vệ tuần tra thì chẳng thấy bóng người nào khác. Ánh mặt trời tuy chói
chang, nhưng đổ xuống người thì thật thoải mái ấm áp. Mỹ Ly lững thững đi về
phía dòng sông nhỏ, hưởng thụ cảm giác tự do không bị ai làm phiền, bất giác
nàng tủm tỉm cười.

Ngồi bên bờ sông, ngắm
nước chảy róc rách, nàng thuận tay lượm mấy viên đá nhỏ, lia từng viên xuống
mặt nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn, bất giác phá lên cười khẽ. Hai năm
sống cảnh cô độc chán chường đã giúp nàng học được cách tự giải trí có phần
ngốc nghếch như thế, nếu không, chắc nàng sẽ phát điên mất.

Lia hết đá, nàng xoay
người tiếp tục tìm kiếm thì thấy một đôi giày lộng lẫy, nàng giật bắn mình,
ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi giày. Ánh mặt trời đang rọi thẳng
xuống thân hình thẳng tắp tuấn tú của người đó, nàng nheo mắt một hồi mới nhìn
rõ dung mạo y.

Nàng sững sờ, sao có thể
là y được? Chẳng phải y đã về kinh rồi sao? Nàng bật dậy, bốn bề chẳng có ai,
muốn theo lễ thỉnh an nhưng lại cảm thấy xấu hổ, nhất thời đứng ngẩn người ra.

Tĩnh Hiên trầm mặc nhìn
nàng, rõ ràng nàng đã cao hơn trước, nhưng thân hình quá mảnh khảnh cùng khuôn
mặt thon gầy tạo cảm giác còn nhỏ nhắn hơn xưa. Đôi mắt dưới hàng mi dài không
còn kiêu ngạo vô lễ trừng mắt nhìn người ta nữa, lúc nào cũng rơi cụp xuống,
hàng mi dày che đi đôi tròng mắt sáng rỡ trầm tĩnh. Đôi mắt nàng vốn rất đẹp,
đen trắng rõ ràng, nhưng ảm đạm hơn trước nhiều, vậy mà chẳng hiểu sao lại điểm
thêm chút phong vận khó diễn tả thành lời, vừa yếu ớt lại vừa quật cường.

“Cho ngươi cái này.” Y
đưa túi giấy cho nàng, cảm thấy bực bội khó chịu. Y thương hại nàng hai năm nay
chịu không ít đau khổ, lúc trước nàng trăm phương nghìn kế xin y mua đồ ăn vặt,
y đều cố ý không làm theo, lờ đi chẳng biết. Hôm đó, câu nói của nàng “muốn
cũng chẳng ăn được” khiến lòng y nhoi nhói đau. Duy nhất lần này, coi như là
bồi thường cho nàng vậy.

“Là gì vậy?” Nàng không
cầm.

“Kẹo tống tử!” Y hừ
lạnh, bực bội đáp lời.

Bàn tay giấu trong tay
áo run lẩy bẩy, ký ức xa vời một lần nữa lại bị khuấy động. Biết y ở nam thư
phòng đợi hoàng thượng tiếp kiến, nàng lén lút lẻn vào chái hiên. Lúc ấy y đang
ngồi bên sập đọc sách, nàng nhảy tới tì vào lưng y, ôm chặt lấy cổ y, một mực
nũng nịu với y.

Y mắng nàng, muốn nàng
buông tay, nếu bị thái giám cung nữ nhìn thấy thì chẳng ra thể thống gì. Nàng
ngược lại còn vênh váo đắc ý, muốn buộc y mua kẹo tống tử cho mình rồi mới chịu
buông tay. Nàng vẫn còn nhớ rõ, nàng ghé sát vào tai y, cao giọng nói: “Muội
thích ăn kẹo tống tử nhất!” Nàng hy vọng hét lớn như thế sẽ giúp y nhớ rõ thứ
nàng muốn ăn, chỉ cần nhìn thấy món này ngoài đường sẽ nghĩ ngay là món nàng ưa
thích.

Nàng cười chua chát, hóa
ra y vẫn nhớ rõ.

Lúc mới vào An Ninh
điện, Tử Tình tỷ tỷ lén đến thăm nàng, đem theo một gói kẹo tống tử thật lớn.
Nàng mừng như điên, hỏi có phải là Tĩnh Hiên nhờ tỷ tỷ đem đến không, vì nàng chỉ
nói cho mình y biết thôi mà. Tử Tình tỷ tỷ ấm a ấp úng, nàng cứ cho rằng đó là
thừa nhận.

Nàng giữ gìn số kẹo đó
thật cẩn thận, không nợ ăn, nàng muốn để dành khi nào nhớ y quá thì mới ăn một
viên.

Sau đó, nàng nghe thấy
mấy cung nữ thái giám xì xào bên ngoài viện, chê cười nàng mộng tưởng hão
huyền, chẳng biết xấu hổ. Lúc ấy nàng mới biết, lão tổ tông nhân cơ hội nàng
phạm đại tội, ép gả nàng cho y, nói là chỉ cần nàng lập gia đình, làm vợ làm
mẹ, tự nhiên sẽ trầm ổn thành thục, không gây chuyện sinh sự nữa. Tĩnh Hiên vì
để thoát khỏi nàng, không ngờ lại yêu cầu hoàng thượng phạt nặng nàng, mới
khiến nàng bị giam lỏng suốt ba năm.

Nàng không tin nổi y
chán ghét nàng đến mức ấy!

Hèn gì nàng trông ngày
trông đêm cũng không thấy y vào thăm.

Trong lần tiếp theo gặp
Tử Tỉnh tỷ tỷ, thật ra nàng dư biết đáp án rồi, nhưng vẫn chưa cam tâm, nhất
quyết hỏi rõ kẹo này có phải Tĩnh Hiên gửi cho nàng không. Tử Tỉnh tỷ tỷ òa
khóc, bảo nàng đừng si mê nữa, đừng tự hành hạ bản thân mình làm gì.

Đêm đó, nàng vẫn chưa
dám tin, chưa muốn tin sự thật này. Lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, đáng quá!
Kẹo mà không ngờ còn đắng hơn cả bồ hòn! Nàng không tin, hôm sau ăn thêm một
viên khác…. Vẫn đắng y như vậy.

Lúc chôn kẹo dưới góc
tường, cuối cùng nàng cũng phải tin vào hiện thực. Từ đó trở đi, nàng thôi ăn
kẹo, bởi không muốn nếm vị đắng chát ấy thêm một lần nào.

“Cảm ơn.” Nàng nhìn bao
kẹo mua trễ hai năm trong tay y, “Tôi không thích ăn kẹo tống tử nữa.”

Tĩnh Hiên bực bội cau
mày, không chút do dự quăng bao giấy xuống sông, thừa thãi quá! Y hành động
thừa thãi quá!

“Tĩnh Hiên ca ca.” Lúc y
xoay người rời đi, nàng đột nhiên gọi với. Y thoáng sửng sốt, nàng gọi y là
Tĩnh Hiên ca ca sao? Dường như bất cứ cách gọi nào của nàng, dẫu quen thuộc hay
xa lạ, cũng đều khiến y thấy mất tự nhiên. Y lạnh lùng quay lại nhìn nàng, nếu
nàng ta tưởng bao kẹo này là dấu hiệu y đổi ý, y sẽ dứt khoát nói thẳng: Đối
với nàng, y chưa từng có chút tính cảm nào! Quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng
vậy, tương lai cũng vậy luôn!

Nàng nhìn y, mỉm cười
nhợt nhạt. Lại kiểu cười đó! Kiểu cười khiến trái tim y chẳng hiểu vì sao cứ
nhói đau!

“Tĩnh Hiên ca ca, huynh…
không cần áy náy.” Nàng như muốn an ủi y. “Mọi điều muội gặp phải đều là do
muội tự chuốc lấy. Muội thực ra rất biết ơn hai năm sống trong lãnh cung. Nhờ vậy
muội có thể sống thanh thản hơn, coi như đã bù đắp chút gì cho bà lão đó.”

Y nín lặng.

“Tĩnh Hiên ca ca, muội
trước giờ vẫn chưa có cơ hội cảm ơn huynh, gia sản phụ mẫu muội để lại…”

Y quay đầu bỏ đi, không
muốn nghe, những lời nàng nói, một câu y cũng không muốn nghe.

Nhìn bóng lưng y rời đi,
nàng đột nhiên cảm thấy đau thương đến tận xương tủy, nàng vốn chỉ được nhìn
theo bóng lưng y mà thôi.

Đây là lần cuối cùng
nàng gọi y là Tĩnh Hiên ca ca.

Điều gì cần nói cũng đã
nói xong, nàng cùng y có thể đối mặt với nhau một cách thản nhiên. Từ nay về
sau, y và nàng là người xa lạ, không có quá khứ đầy tràn, cũng chẳng có tương
lai hứa hẹn.

Khi nào gặp lại, nàng sẽ
gọi y là “vương gia” hoặc là “ngài”..

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3