Thương Ly - Chương 16.1

Chương 16: Hành trình

Cả Từ Ninh cung đổi hẳn
vẻ trật tự yên tĩnh ngày thường, khắp nơi đều có tiếng cười đùa trò chuyện của
các thiếu nữ, đến mức đám cung nữ tươi cười chạy vụt qua Ngọc An cô cô cũng
không bị trách mắng. Các cung nữ thái giám bận rộn khuân vác rương lớn rương
nhỏ, các a hoàn lớn hầu hạ chủ tử đi cùng với lão tổ tông đều cầm danh sách
kiểm tra hành lý, nơi nào cũng tràn ngập không khí bận rộn náo nhiệt.

Mỹ Ly lẳng lặng theo sau
Hiếu Trang. Tĩnh Nhàn nhanh nhảu đỡ lấy lão tổ tông, Tố Doanh đã lâu rồi mới
nhập cung, Hiếu Trang ân cần nói chuyện với nàng ta, thêm cả đoàn công chúa
cách cách, cô cô ma ma, tú nữ thái giám, làm gì có chỗ cho Mỹ Ly xen vào.

Xe ngựa đều dừng ở trước
cổng Long Tông, niềm hứng khởi trước chuyến đi xa khiến ai nấy đều vui vẻ ra
mặt, nói cười không dứt. Đến cả Tĩnh Nhàn tính tình thất thường cổ quái nay
cũng tươi roi rói, hòa nhã trò chuyện đùa giỡn với những người chung quanh.

Sau khi hạ chỉ tiến hành
chuyến đi săn mùa xuân, hoàng thượng đã đi bãi săn Mộc Lan trước, tiện đường
ghé qua Thừa Đức tránh nóng. Tuy chuyến đi xa này còn nhằm mục đích thao luyện
và duyệt binh trước đại chiến, nghỉ hè tại hành cung Nhiệt Hà thực chất là tăng
cường sức ép và kiểm soát tình hình của Mông Cổ, nhưng trong mắt các thiếu nữ
chẳng hề có vẻ khẩn trương trước cuộc chiến, chỉ đầy niềm hứng khởi vì dịp đi
chơi dài ngày.

Vĩnh Hách phụ trách lo
liệu toàn bộ mọi việc trong chuyến đi của thái hoàng thái hậu, tạp vụ phiền
phức, trình tự lễ nghi trước khi xuất hành thường khiến cho người thực hiện
phát khùng, cũng may có Tử Úc ra sức giúp đỡ, việc gì gã cũng lo lắng chu toàn,
được hoàng thượng và lão tổ tông khen ngợi.

Mỹ Ly chỉ thuận tay cầm
theo một gói đồ nhỏ, có người hầu muốn cầm giúp cũng bị nàng khéo léo chối từ.
Khi Vĩnh Hách mặc áo giáp mềm của Chính Bạch kỳ, đi ngược hướng đoàn phụ nữ gấm
hoa rực rỡ, đến trước mặt lão tổ tông thỉnh an, Mỹ Ly cảm thấy hết sức tự hào.
Trải qua rèn luyện, gã trở nên trầm ổn tự tin hơn trước nhiều, không còn ngây
ngô nữa, nhưng nét phấn khởi của tuổi trẻ khiến gã thêm phần ung dung dũng
mãnh. Hào quang riêng có của gã tỏa ra rạng rỡ khiến người ta ngưỡng mộ.

Hiếu Trang trìu mến cho
gã đứng dậy, Vĩnh Hách đỡ lấy bà, vừa nói cười vừa đi trước dẫn đầu. Đám thiếu
nữ ai nấy đều muốn bắt chuyện với gã, hỏi gã xem dọc đường nơi nào nghỉ chân,
nơi nào cắm trại. Mấy cô gái còn cố ý xô đẩy Ngân Địch, xì xào trêu chọc. Ngân
Địch xấu hổ đỏ mặt, vừa cười vừa đuổi đánh mấy cô nàng trêu ghẹo kề bên.

Mỹ Ly chậm bước, Vĩnh
Hách như vậy khiến nàng không dám lại gần. Gã quá xuất sắc, các thiếu nữ theo
sau lão tổ tông, có quá nhiều người dùng ánh mắt vừa ái mộ vừa thẹn thùng ngắm
nhìn gã. Nàng hiểu rất rõ ánh mắt này, bởi nàng cũng từng nhìn một người như
vậy. Vĩnh Hách trong mắt mọi người không phải chàng trai hễ rảnh rỗi là tới tìm
nàng nói chuyện, càng không phải chàng trai hồi hộp nắm tay nàng trong bóng
đêm, ôm nàng vào lòng mà vẫn run lẩy bẩy… Nàng đưa mắt nhìn gã ở đằng xa, ngăn
giữa họ là bao nhiêu vóc dáng yêu kiều mỹ lệ khác. Cảm giác e sợ đầy chua xót
lại manh nha xuất hiện trong tim, tưởng đâu những lời tỏ tình vụng về giản đơn
thẳng thắn của gã đã chữa lành căn bệnh đó cho nàng rồi chứ!

Đợi lão tổ tông bước lên
cỗ xe ngựa rộng rãi lộng lẫy xong, các thiếu nữ cũng đồng loạt đi về phía xe
ngựa riêng. Mỹ Ly vịn tay thái giám, vừa định bước lên thì cánh tay đột nhiên
bị níu lại, nàng giật mình ngẩng đầu thì gặp ngay gương mặt tươi cười của Vĩnh
Hách.

“Sao chỉ đem gói đồ nhỏ
như vậy?” Gã nhìn gói hành lý nhẹ tênh hoắc trên tay nàng, nãy giờ nhìn quanh,
các cách cách tiểu thư đều mang theo gói lớn gói nhỏ đồ ăn vặt để tiêu khiển
dọc đường.

Nàng chưa kịp đáp, Vĩnh
Hách đã ôm choàng lấy eo nàng đỡ vào khoang xe, rồi nhẹ nhàng tung mình vào
theo. Khoang xe không rộng, vóc người gã lại cao lớn, nàng và gã phải tựa sát
vào nhau. Bên ngoài nhiều người qua lại, Mỹ Ly đâm thẹn.

“Chàng, chàng ra ngoài
đi!” Nàng cố trấn tĩnh, không để cho mặt mình đỏ lên.

“Mệt rồi, muốn trốn một
lát.” Vĩnh Hách cười hì hì, tựa vào vai nàng như có ý làm nũng, nhưng sức nặng
toàn thân không hề ép lên người nàng.

Mỹ Ly thở dài, dở cười
dở khóc, khi nãy còn tỏ vẻ thành thục chững chạc, giờ thì đã hiện nguyên hình.
Không biết các cô gái vừa dùng ánh mắt khao khát ngắm gã sẽ nghĩ thế nào khi
nhìn thấy bộ dạng con nít này nhỉ? Dù sao, đây mới là Vĩnh Hách mà nàng quen
thuộc.

“Lát nữa ra khỏi thành,
ta sẽ mua thêm cho nàng.” Gã cười khẽ, nhẹ nhàng quang tay quanh eo Mỹ Ly.

“Nhìn chàng kìa, trán
đẫm mồ hôi.” Nàng dùng khăn tay lau mồ hôi cho Vĩnh Hách. Gã tuổi trẻ máu nóng,
đi một lát là mồ hôi vã đầy người.

“Trời nóng mà, áo giáo
mềm lại bí quá!” Vĩnh Hách than thở.

Mỹ Ly mở gói đồ mang
theo, bên trong toàn là khăn tay cỡ lớn sẫm màu, nàng lấy một chiếc ra, gấp lại
bỏ vào tay áo của gã. Vĩnh Hách cứ như đứa bé vậy, nàng dặn dò nhắc nhở mãi đã
thành thói quen rồi. “Dùng xong thì đưa lại cho thiếp.” Ứng Như phúc tấn có dặn
nàng, Vĩnh Hách toát mồ hôi mà bị trúng gió thì toàn thân sẽ nổi sởi.

Vĩnh Hách ngạc nhiên
nhìn đống khăn tay dày cộm trong gói đồ của Mỹ Ly, nàng đem theo toàn là khăn
lau mồ hôi cho gã ư? Thoang thoảng hương thảo dược, “Mùi gì vậy?” Vĩnh Hách đưa
khăn sát mũi, mùi hương bắt nguồn từ đây đây.

“Phúc tấn nói chàng rất
dễ nổi sởi, tắm nước ngải cứu là khỏi. Mấy tấm khăn này thiếp đã nấu qua nước
ngải cứu…” Thình lình bị gã ôm gọn vào lòng, nàng nóng bừng mặt, không nói tiếp
được nữa.

“Mỹ Ly…” Gã gọi khẽ bên
tai nàng.

“Vĩnh Hách đâu rồi?” Bên
ngoài xe ngựa vang lên một giọng trầm thấp lạnh lùng, quát hỏi một cách bất
nhã.

Thái giám ấp úng không
trả lời được,

“Lão tổ tông sắp xuất
phát rồi mà hắn lại biến đâu mất!” Tĩnh Hiên hừ một tiếng, cau mày phủi áo bỏ
đi.

“Ở đây!” Vĩnh Hách vội
vã lên tiếng, luyến tiếc buông Mỹ Ly rồi nhảy xuống xe. Mỹ Ly đặt tay lên đôi
má nóng bừng, hơi thở đứt quãng.

Tĩnh Hiên lườm gã rồi
lạnh lùng lướt mắt qua cỗ xe ngựa đằng sau. “Để ý vào chứ!” Y quát mắng, “Giờ
này mà còn ở đây? Hộ vệ đều đã lên đường cả rồi kìa!” Cơn giận không đâu lại
tăng lên mấy phần.

“Vâng ạ!” Vĩnh Hách biết
mình sai, cũng không giải thích, cúi đầu nghe trách móc.

“Còn không đi nhanh?”
Tĩnh Hiên bực bội hừ một tiếng, “Duệ Dĩnh đâu?”

“Tĩnh Hiên ca?” Một gã
thiếu niên mặc áo giáp Tương Hoàng kỳ mặt đầy sợ hãi chạy qua, nơm nớp đợi
lệnh.

“Hai người các ngươi!
Đồng loạt đi mở đường cho lão tổ tông! Ta đến dốc Thập Lý trước, cứ lề mề mãi!”

Mỹ Ly lẳng lặng nghe y
răn dạy thuộc hạ, giọng điệu quen thuộc đến thấm thía, y từng nói giọng này với
nàng bao nhiêu lần rồi.

Mặt trời lên cao, khoang
xe có phần nóng nực, Mỹ Ly hé rèm cửa để gió nhẹ luồn vào. Đã ra khỏi thành,
hai bên đường cái đầy lá biếc núi xanh, cảnh sắc mê người. Đồng ruộng đằng xa
xanh ngắt hoa màu, thoạt nhìn đã cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Mỹ Ly dựa vào thành xe,
tận hưởng làn gió mát mẻ lướt qua mặt, chìm đắm trong cảnh đẹp phồn thịnh tươi
tốt dạo cuối xuân. Vì buổi tối chẳng thể nào ngủ yên, thùng xe lắc lư, không
khí trong lành, cơn buồn ngủ từ từ ập tới, nàng dựa vào cửa sổ thiếp đi.

Chẳng biết được bao lâu,
nàng cảm thấy có người khẽ lay tỉnh mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng gặp
ngay khuôn mặt tươi cười tuấn tú của Vĩnh Hách. Gã vươn người vào xe, đỡ lấy
hai vai nàng.

“Xuống nào, hôm nay hạ
trại ở đây.” Gã kéo nàng ra ngời, vừa ôm vừa đỡ nàng xuống xe.

Ra khỏi thùng xe, Mỹ Ly
mới phát hiện chỉ có nàng ngủ gật không xuống xe sớm, những người khắc đã tập
trung tại khoảng đất trống. Tư thế quá sức thân mật của nàng và Vĩnh Hách khiến
không ít người dõi mắt trông theo. Thế mà Vĩnh Hách dường như chẳng hề để ý
tới, vẫn giữ chặt lấy tay nàng, cau mày nhìn vết hồng trên trán nàng do bị
khung xe cấn vào. Mỹ Ly muốn rút tay ra nhưng gã dùng sức giữ chặt lại. Nàng
sốt ruột nhìn gã chớp chớp mắt ra hiệu, gã mới ý thức được vẻ tò mò của người
xung quanh, và miễn cưỡng buông tay nàng.

Hiếu Trang nhìn thấy,
mỉm cười nhìn bọn họ, rồi lại liếc Ứng Như phúc tấn đứng bên, vẻ thông cảm. Ứng
Như phúc tấn thầm thở dài, đáp lại lão tổ tông bằng nụ cười, bất lực liếc con
trai rồi đành quay sang nói chuyện với các phúc tấn khác.

Tĩnh Hiên dẫn đám quý
tộc trẻ tuổi đi giám sát việc hạ trại, mắt lạnh lùng nhìn Vĩnh Hách vẫn còn
đứng ngơ ngẩn bên cạnh Mỹ Ly. Vĩnh Hách kín đáo bĩu môi, mỉm cười với Mỹ Ly rồi
rảo bước theo Tĩnh Hiên nghe y giao nhiệm vụ.

Nhìn bộ dạng chín chắn
lĩnh mệnh dẫn binh tuần tra của hắn, Mỹ Ly không nhịn được tủm tỉm cười, gã
chẳng khác gì một tên học trò nghịch ngợm cứ cố giả bộ nghiêm trang trước mặt
sư phụ.

Vô tình liếc mắt nhìn,
nàng phát hiện Tĩnh Hiên đang đanh mặt quan sát mình, nàng giật mình thu lại nụ
cười. Nàng đã làm theo đúng ý muốn của y, rời xa y, quên lãng y, nỗ lực tìm
kiếm hạnh phúc riêng của mình, vì sao hết lần này đến lần khác, y lại dùng ánh
mắt đầy chán ghét nhìn nàng như thế?

Mắt nhìn thẳng, nàng
theo sau lão tổ tông, vui mừng nhận ra mình không còn cảm giác gì nữa trước mọi
kiểu ánh mắt của y. Nàng thực sự thoát khỏi y rồi. Nét cười từ mắt chầm chậm
lan đến khóe môi, nàng hít sâu bầu không khí thơm mát nơi ngoại ô, toàn thân
thoải mái nhẹ nhàng như muốn tung bay theo gió.

Lán trại nhanh chóng
được dựng xong, bởi vì chặng đường phía trước có đi cả ngày trời cũng chưa đến
chỗ thích hợp hạ trại, lại có quá nhiều phúc tấn và tiểu thư, hoàng thượng bèn
dẫn quân tinh nhuệ Bát Kỳ tiếp tục lên đường, còn lão tổ tông cùng đám phụ nữ ở
lại nghỉ ngơi.

Vị trí doanh trại được
lựa chọn rất kĩ lưỡng, bãi cỏ rộng rãi bằng phẳng dựa vào núi, kế bên có nước,
một dòng sông nhỏ trong vắt chỉ cách doanh trại có vài bước chân. Mấy cô gái
dọn đồ xong đều hào hứng chạy đến bên bờ sông nghịch nước, vừa đỡ được cơn bí
bức vì phải giam mình trong xe, vừa rửa sạch bụi đường.

Mỹ Ly cố đợi các thiếu
nữ về gần hết mới chậm rãi đi ra bờ sông. Quả nhiên, đến lúc nhập nhoạng, trong
doang trại khói bếp lượn lờ, bên bờ sông, trừ binh lính chuyên nấu bếp đang rửa
rau múc nước, chẳng có một bóng người nào. Mỹ Ly lẳng lặng ngắm phong cảnh xung
quanh. Ra khỏi lãnh cung, nàng đặc biệt thích ngắm cảnh đồng bằng rừng núi bao
la không bờ bến, hoặc cảnh đồng ruộng tĩnh mịch yên ắng, chúng khiến nàng cảm
thấy bình yên khó tả.

Nàng ngồi xổm xuống, nửa
vui đùa nửa thực sự giặt sạch khăn tay. Nàng đã quen không trang điểm, không
cần tỉ mỉ cẩn thận như mấy cô nàng khác, cứ thoải mái vốc nước áp lên mặt, nước
sông mát rượi khiến nàng cảm thấy thoải mái hẳn ra, bất giác phá lên cười hi
hi, chụm hết vốc nước này đến vốc nước khác lên chơi đùa, còn vẩy nước khắp
nơi, bọt nước lấp lánh dưới ánh chiều tà. Nàng cười to, lúc này lòng nàng không
nặng trĩu buồn đau, không khiêm cung nhẫn nại, tựa hồ đã quay về thời tuổi trẻ
vô tư lự, thưở nàng còn là một cô gái tinh nghịch hoạt bát.

“Chơi đùa vui vẻ quá
nhỉ!”

Giọng châm chọc phát ra
từ cổ họng thanh tao của thiếu nữ, quả thật có âm điệu đáng sợ riêng.

Mỹ Ly không quay lại
ngay. Nàng vắt khô khăn tay, lau những giọt nước đọng trên mặt, nụ cười cũng bị
lau đi, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như cũ. Sau đó, nàng mới đứng dậy nhìn người
đang tiến đến sau lưng.

Không ngoài dự tính,
không phải chỉ có một mình Ngân Địch đến đây.

Nàng nhướng mày, muốn
cười nhưng cười không nổi, Ngân Địch phùng mang trợn má nhìn nàng, quên mất
rằng nói về chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, Mỹ Ly mới là bậc tiền bối. Nàng nhìn thẳng
vào đám thiếu nữ cùng tuổi đối diện, bọn họ ai cũng giận dữ nhìn nàng, vẻ mặt
khinh thị, nhưng nàng biết trong lòng bọn họ cũng rất e sợ, nếu không thì đã
chẳng cần kết bạn kết bè đến đây. Lúc trước, nàng và Tử Tình ghét bộ dạng điệu
đà mê hoặc đàn ông của Nhược Vũ, ghen tỵ muốn chết, mỗi lần định đi “dạy cho cô
ả một bài học” cũng đâu có dám đi một mình.

Phía sau đám thiếu nữ
non nớt là Tĩnh Nhàn, miệng cười ruồi, vẻ thờ ơ xem diễn trò. Quả nhiên sóng
sau đè sóng trước, Mỹ Ly cũng có lúc bị cả đám người vây lấy khi dễ, hồi trước
chẳng phải giỏi giang nhanh miệng lắm sao?

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3