Kết hôn anh có dám không? - Chương 03.4
22.
Mấy ngày sau, A Mông quyết định tới nhà chúng tôi ở vì Lý Triển Bằng ngày nào cũng đến nhà tìm cô ấy.
Nhưng
việc cô ấy đến đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống bình thường của tôi
và Cố Đại hải. “Chồng yêu, ngoan nào! Anh ra ngủ ngoài ghế sô pha đi,
mấy hôm nữa, em sẽ bảo cô ấy đi mà!” Tôi xoa xoa cái bụng bự vì bia của
Cố Đại Hải.
“Còn lâu! Anh không ngủ bên ngoài đâu! Đã mấy hôm anh không gặp em rồi đấy!” Anh ấy ôm chặt lấy eo tôi.
“Ngoan nào! A Mông đang ở đây đấy! Nhỡ để cô ấy thấy thì ngại lắm” Tôi gỡ tay Cố Đại Hải ra rồi đưa chăn gối cho anh ấy.
Tôi
đã cố gắng hết sức để giữ bầu không khí thuận hòa trong nhà nhưng cuối
cũng vẫn xảy ra chuyện. Giờ thì tôi đã thấu hiểu nỗi khổ của Lý Triển
Bằng khi phải đứng giữa mẹ anh ấy và A Mông, anh ấy không thể nào đắc
tội với cả hai mà đương nhiên cũng chẳng muốn đắc tội với ai cả. Nhưng
hai người kia thì không nghĩ như vậy, ai cũng cố gắng lôi kéo bằng được
Triển Bằng về phía mình, coi anh ấy chẳng khác gì đứa trẻ con.
“Tiểu Ngư, mình làm phiền cậu nhiều lắm phải không?” A Mông nhìn tôi, dạo này, mắt cô ấy lúc nào cũng sưng húp.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy bật ra làm cả hai chúng tôi giật mình. Cố Đại Hải cầm chai bia lảo đảo bước vào.
“Cố Đại Hải, anh giỏi nhỉ? Đưa bia đây cho em!” Tôi bực mình, quát. Anh ấy làm tôi mất mặt quá!
“Không
đưa! Tại sao anh lại phải nghe lời em chứ?” Cố Đại Hải mặt mũi đó gay,
cãi lại tôi. Từ trước đến nay, anh ấy chưa dám cãi tôi như vậy bao giờ.
“Anh muốn chết hả? Tôi giơ tay, tát anh ấy một cái.
“Tiểu Ngư!” A Mông ngăn tôi lại.
“Tại
cô! Tất cả là tại cô hết! Đây là nhà tôi! Cô ở đây làm gì hả? Mau biến
ngay đi!” Cố Đại Hải kéo tay A Mông rồi đẩy cô ấy ra ngoài.
“Đồ
khốn! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh mà dám đuổi cô ấy đi thì anh
chết với tôi” Tôi xông lên, giật lấy chai bia trên tay Cố Đại Hải. Hai
chúng tôi giằng co nhau.
“Đừng! Đều là lỗi của mình! Mình
đi, mình đi… Đừng đánh nữa!” A Mông cũng lao vào, kéo tôi ra. Cả ba
người cứ kéo kéo đẩy đẩy lẫn nhau, sau đó chỉ nghe “bụp” một tiếng, tôi
cảm thấy đau nhói, miệng bỗng có vị lợ lợ…
Một mình tôi bước đi trên đường, đau rát cả mặt, có lẽ vừa rồi, tôi đã bị ai đó đánh trúng.
Nghĩ
lại, tôi vốn không thể tưởng tượng được rằng Cố Đại Hải lại dám ra tay
đánh tôi nên lúc đó, tôi mới ngây người ra… “Cố Đại Hải, anh là đồ khốn
nạn!” Tôi liền chạy ra khỏi nhà, lao ra ngoài đường cái. Tôi chẳng mang
theo gì cả. Xem ra bây giờ, tôi sẽ phải tự mình đi bộ về nhà bố mẹ rồi.
Tôi ngẩng mặt nhìn lên trời, những vì sao đang thi nhau lấp lánh, còn
sáng hơn tất cả những ngôi sao lúc tôi ôm Bội Bội ra ban công ngắm nhìn.
“Sao em lại ở đây?” Một chiếc xe dừng lại.
“Sao lại là anh?” Tôi hết sức ngạc nhiên.
Ngụy
Tử Lộ xuất hiện ngay trước mắt tôi. Tôi đột nhiên không biết phải làm
gì nữa, chỉ nhớ lại như in mùa đông năm đó, trời cũng lạnh thế này, cũng
vào khoảng thời gian cuối ngày như bây giờ, Ngụy Tử Lộ đã tìm thấy tôi.
Cũng không hiểu sao mà chỉ có anh ấy mới tìm được tôi.
Đấy
là năm mà tôi nghịch ngợm nhất. Tôi với mẹ hồi ấy giống như nước với
lửa vậy. Chẳng còn nhớ rõ lần ấy là vì lý do gì mà tôi và mẹ đã cãi nhau
một trận rất lớn rồi tôi bỏ nhà đi, vừa đi vừa khóc, cuối cùng chẳng
biết mình đang ở đâu nữa. Trên người tôi không có một đồng, lại còn gặp
phải mấy tên lưu manh. Khi đó, Ngụy Tử Lộ đã xuất hiện trước mặt tôi như
một vị cứu tinh. Anh ấy bị đám lưu manh đánh cho một trận nhừ tử, đầu
chảy đầy máu những vẫn cố sống cố chết bảo vệ tôi…
“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư! Em sao thế?’ Ngụy Tử Lộ lo lắng gọi tên tôi. Mắt tôi đột nhiên hoa lên rồi tôi chẳng còn biết gì nữa.
Khi
mở mắt ra, tôi thấy mình đã ở trong một khách sạn. Ngụy Tử Lộ đang ngủ
gục ở cạnh giường, tay anh ấy vẫn nắm lấy bàn tay tôi.
“Em tỉnh rồi à?” Tôi mới hơi động đậy, anh ấy đã tỉnh, có vẻ vui mừng hỏi tôi.
“Đây là đâu?”
“À,
anh xin lỗi! Anh thấy em bị ngất khi đi trên đường nên chỉ đưa được em
vào khách sạn này thôi” Ngụy Tử Lộ ngại ngùng cúi đầu.
“Em phải về nhà đây” Tôi nghĩ một chút rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi đó.
“Để
anh đưa em đi! Hình như em chẳng mang theo gì cả” Ngụy Tử Lộ bảo. Anh
ấy vốn nổi tiếng cẩn thận, trước đây, đi học cần mang sách gì hay lúc
thi phải có tài liệu gì, anh ấy đều âm thầm đưa cho chúng tôi.
Về tới nhà bố mẹ mình, tôi cảm ơn Ngụy Tử Lộ rồi quay người bước vào thang máy, đến trước cửa nhà thì gặp Cố Đại Hải.
“Anh đến đây làm gì?” Tôi lạnh lùng nhìn Cố Đại Hải.
“Anh… Vợ của anh à, là do anh đã uống nhiều quá, xin lỗi em!” Cố Đại Hải nhìn tôi, ánh mắt anh ấy có vẻ hối lỗi.
“Có
lẽ tôi đã sai lầm ngay từ đầu, tôi không nên kết hôn với anh mới đúng”
Tôi cảm thấy mắt mình ráo hoảnh, xem ra tôi không thể khóc nổi nữa rồi.
“Không! Không! Em à, là anh đã sai! Anh xin lỗi em mà!” Cố Đại Hải đột nhiên ôm chầm lấy tôi mà khóc ầm ĩ như một đứa trẻ.
23.
“Tiểu
Ngư à, hay con về nhà đi!” Mẹ tôi bảo. Từ lúc đuổi Cố Đại Hải về, tôi
cứ ở mãi nhà bố mẹ, đến hôm nay đã được một tuần rồi.
“Con
nghe mẹ đi!” Mẹ đỡ tôi dậy. “Mẹ biết con đã chịu nhiều ấm ức, ở nhà, bố
mẹ còn chưa nỡ đánh con lấy một cái, nhưng có phải là con không sai
đâu!”
“Con không nói là con không sai, nhưng anh ta cũng
không nên đánh con như thế!” Tôi ôm lấy mẹ, gần đây mẹ tôi hơi phát
tướng, bụng đã thêm mấy ngấn rồi, mấy hôm trước tôi còn cười, bảo mẹ
nhìn giống quả táo tàu, bây giờ mới thấy ôm mẹ thế này rất dễ chịu.
“Con
không còn là trẻ con nữa! Trong nhà không phải chỉ có mình con mà còn
có cả Cố Đại Hải, con mời bạn bè đến nhà thì không sao nhưng phải có
chừng mực một chút! Cố Đại Hải cũng phải sống cuộc sống của nó nữa, đúng
không nào?” Mẹ vỗ nhẹ vào lưng tôi như những lúc dỗ tôi ngủ hồi nhỏ.
“Nhưng
giờ con đã về đây rồi, mẹ bảo con làm sao quay lại được chứ?” Tôi nằm
trong lòng mẹ y như Bội Bội hay nằm trong lòng tôi vậy.
“Ngốc nào, chỉ cần tìm lý do là được chứ gì?”
“A lo, Đại Hải hả? Là mẹ đây!” Tôi cùng mẹ ra ngoài phòng khách. Tôi ngồi bên cạnh, nghe mẹ nói chuyện điện thoại.
“Thực
ra việc này bố mẹ cũng không muốn can dự vào, nhưng mà con làm vậy là
không đúng, Tiểu Ngư vốn được nuông chiều từ bé, chưa ai dám động vào
nó, vậy mà con lại…”
“Vâng, vâng! Tất cả là do con sai ạ!
Mẹ, mẹ khuyên Tiểu Ngư giúp con với, con đã sai rồi”. Tôi nghe anh ấy
cố gắng giải thích mà không nhịn nổi cười. Đáng đời! Lẽ ra mẹ tôi phải
dọa anh sợ chết luôn mới đúng!
“Con biết thế là được
rồi!” Mẹ ra hiệu cho tôi không được làm ồn. “Thế này đi, hôm nay con hãy
tới đón Tiểu Ngư về nhà, hai vợ chồng trẻ cãi nhau thì có gì đâu mà
phải làm to chuyện chứ?”
Tôi vừa về đến nhà, Bội Bội đã nhảy ngay lên lòng tôi nằm. Nó giương đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.
“Em xem, Bội Bội nhớ em nên đã gầy đi rồi đấy!” Cố Đại Hải vuốt ve Bội Bội.
“A Mông đâu?” Tôi giả bộ không quan tâm, hỏi anh ấy.
“Cô
ấy được Lý Triển Bằng tới đón đi rồi. Thật mà, anh rất cung kính tiễn
cô ấy chứ không dám làm gì thất lễ đâu, trước lúc đi, cô ấy còn cảm động
đến nỗi suýt rơi nước mắt đấy!” Cố Đại Hải bắt chước lại điệu bộ của A
Mông cho tôi xem.
24.
“Tiểu Ngư! Em có hàng chuyển phát nhanh đấy!” Anh Trần hớt hải chạy vào bảo tôi.
Vừa
ra tới cửa, tôi đã hiểu tại sao mọi người lại xôn xao đến thế. Trước
cửa có một chú hề, trên tay còn cầm một bó hoa tươi và cái túi gì đó
nữa.
“Chị Tiểu Ngư phải không ạ?” Chú hề đó cất giọng hỏi tôi.
“Ơ… vâng” Tôi ngạc nhiên trả lời.
“Tốt
quá!” Chú hề đưa cho tôi bó hoa và cái túi, sau đó rút từ trong cặp ra
một mảnh card nhỏ, đọc to: “Sau đây mà món quà mà quý ngài Cố Đại Hải
tặng chị… Vợ yêu, vợ yêu, anh yêu em, a di đà Phật, cầu chúc cho em…”
“Tiểu Ngư à, chồng cậu vui thật đấy nhỉ!”
“Tiểu Ngư, hay đấy, có khi sau này anh cũng sẽ làm như thế với vợ anh.”
“Chúc mừng chị Tiểu Ngư nhé, ấn tượng thật đấy!”
Trên đường về, có rất nhiều người chào hỏi tôi, hại tôi suýt chút nữa phải che mặt lại mà đi.
“Này,
Cố Đại Hải, anh làm em xấu hổ lắm đó, biết không hả?” Tôi bào khi nghe
điện thoại của Cố Đại Hải rồi mở chiếc túi anh ấy nhờ chú hề đem đến
tặng, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương 1,5 cara kiểu mới nhất, mà số
lượng bán ra có hạn, đúng 999 chiếc.
“He he, thấy anh
giỏi không? Nếu không bận họp thì anh đã tự mình tới đó để tặng em rồi.”
Anh ấy còn sung sướng cười “he he” trong điện thoại nữa chứ.
“Sao tự nhiên anh lại nghĩ tới việc mua nhẫn thế?”
“Coi như anh cưới em thêm một lần nữa, đương nhiên là phải chuẩn bị thật chu đáo rồi” Giọng anh ấy có vẻ rất vui mừng.
“Gì
cơ, cưới lần nữa sao? Hay là chúng ta yêu nhau lại nhỉ? Em sẽ kiếm thêm
một tình địch để tranh giành anh, em cũng muốn thưởng thức mùi vị bị
người khác tranh cướp một chút” Tôi đã tưởng tưởng ra khuôn mặt đắc ý
của Cố Đại Hải rồi.
“Cái gì? Ôi chà…” Cố Đại Hải vẫn chưa
nói hết câu thì tôi đã nghe “bốp” một cái, rồi tiếng cô thư ký kêu ầm
lên trong điện thoại.
“A lô? A lô? Sao thê?” Tôi lo lắng, hét lên.
“A
lô, chị dâu à, Tổng giám đốc Cố bị ngã khỏi ghế rồi…” Cô em thư ký chắc
phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng lắm mới dám nghe điện thoại của tôi.
Đúng
thật là…! Những người đen đủi thì mới chạm vào nước đá là đã bị buốt
răng ngay rồi, Cố Đại Hải ngã chút xíu thôi đã phải đưa vào bệnh viện vì
bị rạn xương, lại rạn đúng đốt xương cụt nữa chứ. Giờ anh ấy chỉ có thể
từ từ ngồi xuống, sau đó quay người sang một bên thôi.
Mẹ
của Cố Đại Hải vội vàng đến bệnh viện, liên tục kêu ca khiến tôi thấy
hơi khó chịu, người không biết lại tưởng chồng tôi bị tàn phế thật.
“Tiểu
Ngư à, lần sau con phải cẩn thận hơn nhé, con xem, lần này chồng con bị
ngã suýt chút nữa thành tàn phế rồi đấy!” Mẹ Cố Đại Hải đang lo lắng
xoa lưng cho cậu con trai yêu quý, không quên nhắc nhở tôi.
“Vâng
ạ, con biết rồi” Tôi vừa nói vừa sửa lại ga trải giường, thật sự muốn
đấm cho cái bụng bia của Cố Đại Hải một phát. Cái gì mà suýt nữa thì tàn
phế? Chẳng qua chỉ bị thương tí tẹo thôi chứ có gì to tát đâu, có khi
là vị con trai của mẹ bị thiếu can xi đấy chứ!
Phải mất
một lúc lâu, tôi mới thuyết phục được mẹ chồng về nhà. Bà ấy có vẻ hài
lòng, còn tôi thì đau khổ khôn nguôi. Dường như câu nào của mẹ chồng
cũng đang ám chỉ tôi vậy, rõ ràng là có ý đổ lỗi cho tôi không lo cho
Đại Hải tử tế, lại còn dặn dò tôi phải nghỉ làm mấy ngày để ở nhà chăm
sóc anh ấy nữa.
“Em xem này, thâm tím hết rồi!” Nhìn thấy tôi bước vào, Cố Đại Hải lại bắt đầu giả vờ đau.
“Đáng đời anh!” Tôi còn bồi thêm một cái tát nhẹ vào đầu anh ấy nữa.
“Em làm gì vậy? Mẹ anh cũng chỉ nói có mấy câu thôi mà!” Cố Đại Hải tỏ ra ấm ức.
“Đồ
khốn! Mẹ anh bắt em xin nghỉ ở nhà chăm sóc anh đấy, suýt nữa còn bảo
em thôi việc luôn cho xong!” Tôi giũ mạnh cái khăn lông đang đặt trên
gối. “Em nói cho anh biết nhé, muốn em xin nghỉ chỉ có một trường hợp
thôi, nghỉ để lo tang lễ cho anh!”
25.
Tự nhiên nhớ ra là lâu lắm rồi mình không tới thăm A Mông, thế nên ngay sau khi ở bệnh viện ra, tôi liền đi tới nhà cô ấy.
A Mông cứ lấm la lấm lét nhìn tôi.
“Cậu sao thế? Điên à?” Tôi chỉ muốn cởi giày ra, phi cho cô ấy một phát.
“Mình
sợ cậu trách mình. Nếu không phải tại mình thì cậu và Cố Đại Hải đã
không cãi nhau rồi”. A Mông giải thích. Tôi đến chết mất. Hóa ra cô ấy
tỏ vẻ kỳ lạ như thế là vì chuyện này.
Sau hôm đó, hễ có
thời gian rảnh là tôi lại rủ A Mông đi chơi. Cô ấy bảo phải đi tiêu
tiền, mua sắm để lấy lại cân bằng. A Mông là người như vậy đấy, cứ không
vui là lại muốn tiêu tiền đề tìm chút an ủi, đã thế còn rất thích mời
người khác tham gia các buổi tiệc đứng nữa.
A Mông đang chăm chú ăn kem, nãy giờ cô ấy đã ăn hết hai hộp rồi. “Dạo này Lý Triển Bằng có tới tìm cậu không?”
“Tìm mình để mình cho chết hả?” Đang ở cùng A Mông như thế này thì có điên mớ dám gặp anh ta. Tôi đâu có ngốc chứ!
“À, không có gì, mình chỉ hỏi thế thôi mà” A Mông có vẻ không để tâm
Sau
này, tôi mới biết, thì ra Lý Triển Bằng đã mất tích được hơn một tuần
rồi. Trong lòng A Mông đương nhiên cảm thấy rất khó chịu. Cũng phải
thôi, cô ấy đã quen được Lý Triển Bằng cung phụng như bà chủ rồi, tự
nhiên mấy hôm nay lại chẳng thấy anh ta đâu cả. Thực ra, cả hai người họ
đều rất ấu trĩ, ngay cả việc kết hôn cũng giống như mấy đứa trẻ con
chơi đồ hàng với nhau, nếu không phải vì đứa con thì họ đã ly hôn cả
chục lần rồi tái hôn cả chục lần, số giấy đăng ký kết hôn chắc sẽ xếp
được cả một tập dày.
“Tôi lấy cái này, còn cái này không
cần trả tiền lại đâu” Giọng nói vang lên từ phía chiếc bàn đằng sau,
chúng tôi nghe giống hệt giọng Trần Lộ. Ban đầu, tôi còn nghĩ là không
phải cô ấy, nhưng sau đó ngẫm lại, giờ Trần Lộ đã khác xưa lắm rồi, cũng
đã học được cách đại gia tiêu tiền như nước. Nghĩ vậy, tôi quay đầu lại
thì nhận ra người đi cùng Trần Lộ là Hứa Lâm Lâm. Bọn họ vừa nhìn thấy
chúng tôi đã vội vàng quay người đi mất.
26.
Lâm Sở mang bầu tới tháng thứ năm thì quay lại thành phố, nếu cứ ở quê thì chẳng mấy chốc, cái bụng cô ấy sẽ lộ ra mất.
“Cố Đại Hải đâu rồi?” Lâm Sở ngó nghiêng một hồi, chắc tưởng vợ chồng tôi cùng tới đón cô ấy.
“Anh ấy đang nằm viện, bị rạn xương cụt” tôi bảo. Nhắc tới chuyện này, tôi lại thấy buồn cười.
Tối
đó, mấy người chúng tôi tụ tập ăn cơm ở nhà Lâm Sở. A Mông vẫn chưa
đến, bọn tôi cũng không định đợi cậu ấy, đoán chắc lại tắc đường thôi.
Dạo này, tình hình giao thông ở Bắc Kinh khiến cho ai cũng chán ngán,
không tắc chết con nhà người ta thì không chịu thôi.
“Để
mình nói cho các cậu biết, đấy là các cậu không nhìn thấy gương mặt mẹ
của Cố Đại Hải lúc đó, mặt bà ấy kéo dài tới tận đất ấy!”. Tôi kể lại
chuyện Cố Đại Hải phải vào viện cho mọi người nghe.
“Thế ở
đó thì Cố Đại Hải ăn gì? Nghe bảo cơm trong bệnh viện khó ăn lắm” Lâm
Sở hỏi. Từ ngày mang bầu, cô ấy trở nên rất biết quan tâm tới người
khác.
“Ăn gì mà ăn! Mình còn chưa được ăn uống tử đây
này! Nói thế thôi chứ mẹ chồng mình đã nấu mấy bát canh sườn đưa đến cho
anh ấy rồi, mình còn gọi nhà hàng mang thêm vài món nữa. Mình thật sự
không thể chịu nổi món canh sườn mà mẹ anh ấy nấu, canh sườn kiểu gì mà
chả có tí cái nào, ít nhất cũng phải cho một ít thịt vào chứ! Chẳng biết
có phải vì mẹ Cố Đại Hải sợ mình ăn vụng của anh ấy không nữa.”
“Chứ không phải là cậu muốn ăn…” Lâm Sở chưa nói hết câu thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm một cái.
“Cậu cút ngay cho mình! Đừng để mình nhìn thấy mặt cậu nữa!” A Mông giận dữ xông đến, chỉ tay vào mặt Trần Lộ.
“Hừ!” Trần Lộ nhếch mép rồi xách túi đứng dậy. “Đi thì đi, có sao đâu chứ, dục vọng thì khó mà tránh được.”
“Đồ khốn!” A Mông không kiềm chế nổi, tát Trần Lộ một cái.
“Cậu làm gì thế hả?” Tôi và Lâm Sở vội vàng lao tới.
“Ối!” Trong cơn hỗn loạn, không hiểu ai đã đạp phải chân Lâm Sở làm cô ấy đau đớn hét lên, ôm lấy bụng, ngã ra đất.
“Cậu ấy đang có bầu đấy!” Tôi tức giận tát cho A Mông và Trần Lộ mỗi người một phát.
27.
“Không
sao chứ? Không sao chứ hả?” Dương Siêu nghe điện thoại xong liền vội
vàng chạy tới bệnh viện, tỏ ra hết sức lo lắng. Tất cả chúng tôi đang
đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, đèn trên cửa vẫn sáng. Tôi đã từng
gặp cảnh tượng này trong một giấc mộng, cái đèn đó sáng càng lâu thì tôi
càng cảm thấy bất an. Sao lần này nó cứ sáng trưng mãi như thế chứ?
“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Một vị bác sĩ từ trong phòng vội vàng bước ra.
“Tôi
ạ! Tôi đã được cô ấy ủy quyền!” Tôi đẩy mọi người ra rồi bước lên phía
trước. Từ lúc mới mang bầu, Lâm Sở đã lập một tờ cam kết, sau này lỡ xảy
ra chuyện gì thì mọi việc liên quan tới cô ấy sẽ giao cho tôi quyết
định.
“Bây giờ giữ mẹ hay giữ con đây?’ Bác sĩ lạnh lùng hỏi.
“Không thể cứu cả hai sao ạ?” Tôi bám lấy áo bác sĩ.
“Không
được! Mau quyết định nhanh lên, trong đó vẫn còn đang phẫu thuật đấy!”
Nhìn vẻ mặt bác sĩ, tôi biết chị ấy không nói đùa chút nào.
“Giữ
mẹ, giữ mẹ ạ! Sau này có thể nhận con nuôi mà!” Cố Đại Hải đột nhiên
xuất hiện trước mặt tôi. Câu nói của anh ấy giống như một luồng ánh sáng
dẫn lối cho tôi ở cuối con đường mịt mù, tối tăm.
“Cứu mẹ ạ!” Tôi gật đầu lia lịa rồi ký vào đơn. Có thể sau này, Lâm Sở sẽ trách tôi, song chúng tôi không thể để mất cô ấy được.
Cuối
cùng thì ca phẫu thuật cũng thành công, nhưng Lâm Sở không bao giờ có
thể mang thai lại được nữa. Nhìn gương mặt Lâm Sở, bao nhiêu câu “nếu
như…” vang lên trong đầu tôi. Nếu sớm biết thế này, chúng tôi sẽ không
bao giờ tụ tập ăn uống vào ngày hôm đó, cũng không gọi A Mông và Trần Lộ
tới, chỉ có hai đứa tâm sự với nhau thôi…
“Mình không
trách cậu đâu, thật đấy!” Sau khi tỉnh lại Lâm Sở chỉ nói với tôi mỗi
thế. Cô ấy không khóc, cũng không gào thét oán hận gì cả, chỉ âm thầm
chôn chặt nỗi đau trong lòng.
“Mình xin lỗi, Lâm Sở…”
Ba
người chúng tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc lặp đi lặp lại câu
này. Tôi cũng không rõ giữa A Mông và Trần Lộ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì mà gây sự với nhau như vậy. Đột nhiên, tôi có cảm giác tình bạn của
chúng tôi đã tới hồi kết, một nỗi chua xót cứ thế trào lên trong lòng
tôi.

