Tốt nghiệp rồi kết hôn thôi - Chương 23
1024x768
Normal
0
false
false
false
EN-US
X-NONE
X-NONE
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-priority:99;
mso-style-qformat:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt;
mso-para-margin:0cm;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:11.0pt;
font-family:"Calibri","sans-serif";
mso-ascii-font-family:Calibri;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-fareast-font-family:"Times New Roman";
mso-fareast-theme-font:minor-fareast;
mso-hansi-font-family:Calibri;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;
mso-bidi-font-family:"Times New Roman";
mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Chương 23: Xà kép
Tin tức Nám Nám giành
chiến thắng trong trận quyết đấu thứ hai với Ninh Hạo Nhiên đã bay đến tất cả
các khoa các lớp. Tất cả mọi người trong trường đại học XX không ai là không
biết. Các thầy trò vừa kinh ngạc nhận ra Nám Nám sở hữu một nguồn năng lượng to
lớn ẩn chứa trong một hình dáng nhỏ bé như ion tinh thể lỏng, lại vừa không tài
nào lí giải nổi nguyên nhân Ninh Hạo Nhiên hai lần đều mắc phải lỗi không đáng
có. Đúng là một bước sa chân, cả đời ôm hận.
Thế là đủ các loại
truyền thuyết vỉa hè cứ không chân mà chạy đi khắp nơi, sau khi được chỉnh sửa
lại thì nhìn chung còn tồn tại hai phiên bản sau:
Một bản là “uyên ương
tương luyến bị người nhiễu, uyên trọng tình thâm bị chen ngang”, tức là Ninh
Hạo Nhiên từng có cô người yêu xinh đẹp tuyệt trần, tình yêu hai người ví như
keo với sơn, nhưng vì Nám Nám xen vào giữa, khiến cho hai người có tình ý với
nhau buộc phải chia xa.
Một bản là “uyên ương
tương báo bao giờ hết, ương đứng bên lề vẫn dõi theo”, tức là Ninh Hạo Nhiên và
Nám Nám từng là một cặp ân ái, mặc dù có người đẹp tuyệt trần xen ngang nhưng
hai người dù có chết vẫn không thay đổi.
Còn về việc tại sao cả
hai bản đều xuất hiện người con gái đẹp tuyệt trần thì…
“Oa Oa, lẽ nào em lại
trở nên có lỗi với khán giả, có lỗi với đất nước, có lỗi với xã hội hài hòa như
vậy sao?”. Nám Nám nằm trên giường ôm đầu than khóc một cách đau khổ.
“Vớ vẫn! Ai nói vậy? Chị
em mình bắn một phát đạn nguyên tử cho hắn tan tành ra.”
Câu an ủi tràn đầy tình
thân ấy của Oa Oa khiến Nám Nám bỗng cảm thấy thật quý giá, cô đang muốn nói
câu chị em gì đó thật tình cảm để bày tỏ lòng cảm kích đối với Oa Oa, nào ngờ
Oa Oa lại nói tiếp: “Nếu em thấy có lỗi với khán giả, có lỗi với đất nước, có
lỗi với xã hội, vậy thì em để người chị song sinh này ở đâu hả?! Chị đường
đường là một thiếu nữ xinh đẹp nhất vũ trụ này! Chị tuyệt đối không cho phép ai
bôi nhọ vẻ đẹp của mình! Cho dù chỉ là thông qua việc đả kích em để làm lu mờ
hình ảnh của chị cũng không được!”
Thực ra, Oa Oa chỉ cảm
thấy bất bình trước việc mình bị liên lụy, vì hai người là chị em song sinh mà,
cho nên, lí do mà cô nhất trí chĩa mũi dao vào người ngoài cũng rất đơn giản.
Đương nhiên điều này cũng khiến Nám Nám rất phiền muộn, có điều, cô hiểu rõ
rằng nếu kích Oa Oa trong lúc này là không hề thông minh chút nào, cô chỉ có
thể vuốt giận vào trong, chĩa mũi dao vào người ngoài.
“Vậy ai có thể nói cho
chúng tôi biết, tại sao lại phải xen vào một cô gái xinh đẹp tuyệt trần để làm
nổi bật lên sự thô tục và vô liêm sỉ của chúng tôi!!”. Nám Nám thấy Oa Oa tự
sướng, thấy điều đáng chê trách mà không trách, chỉ biết quấn chặt chiếc chăn
bông khắp mình mà không ngừng xoay ngang xoay dọc, cứ như một con sâu béo ú to
lớn đang phản đối tại sao người ta không chịu gọi nó là bươm bướm vậy.
“Nám Nám, chị nhắc lại
một lần nữa, em chấp nhận chịu tổn thương cũng không vấn đề gì, nhưng xin đừng
lôi chị vào là chị cảm ơn lắm rồi! Em quên rồi sao, đây là chân lí muôn đời của
tiểu thuyết, cả trăm ngàn bộ cũng đều như nhau cả. Vai nữa bao giờ chẳng xinh
đẹp không ai sánh bằng, vai nam bao giờ chăng nặng tình và bất thọ. Hai vai
chính ấy đã tít mít nhau rồi thì những lựa chọn linh tinh bên ngoài dù còn tốt
hơn đi nữa, họ cũng không nhìn thấy gì hết, đây chính là một thủ pháp mà tác
giả hay dùng để cố ý lôi kéo người đọc. Em có thể thoát khỏi bàn tay đấng tạo
hóa của tác giả không?”. Oa Oa đập chiếc gối vào Nám Nám, đợi Nám Nám ló cái
đầu ra, liếc mắt nhìn và uể oải trả lời: “Không thể”. Nám Nám lộ ra ánh mắt
tuyệt vọng.
“Vậy thì được rồi, đừng
tự giày vò mình nữa, hôm nay em còn phải lên xà kép nữa đấy!”. Oa oa tiếp tục
lấy nắp hộp cơm để đậy đồ trang điểm.
“Oa Oa, sao chị vẫn còn
lấy nắp hộp cơm để đậy đồ trang điểm vậy, bố vẫn chưa sửa xong kính trong nhà
tắm à?”. Nám Nám xưa nay chẳng bao giờ soi gương, buổi sáng nhiều nhất chỉ rửa
mỗi cái mặt rồi lên lớp ngay, vì vậy nên cô không nắm bắt được tình hình sửa
chữa những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày quan trọng thế nào đối với mẹ và Oa Oa.
“Chị nghi ngờ bố cố ý
làm hỏng chiếc gương đấy. Lần trước, mẹ đi siêu thị mua thức ăn, cái chú bán
thịt lọc sạch thịt thăn rồi mới bán cho mẹ, nửa cân mà chú ý bán có mỗi bảy
đồng tám, lại còn lưu số điện thoại, nói là để thường xuyên liên lạc. Ông bố
đáng thương của chúng ta cảm thấy có nguy cơ rình rập nên cố ý làm hỏng gương,
như thế thì mẹ sẽ không thể trang điểm đi chợ được nữa…Như thế chẳng phải tự
nhiên mối nguy hiểm lại được giải tỏa rồi ư? Hồi nhỏ, chị vẫn luôn lấy làm lạ
là vì sao nhà ta ba tầng mà ngay cả một cái bàn trang điểm cũng không có…Ôi,
ông bố lòng dạ đen tối, bà mẹ đáng thương, nếu tất cả đàn ông trên đời đều có
cái tính cách xấu xa là ngang ngược và hay ghen ấy thì phụ nữ quả thực đáng
thương quá đi…”. Oa Oa lắc đầu, thở dài bất lực.
“Này…Oa Oa, em hỏi chị
một câu cuối cùng thôi, chị phải nói cho em biết sự thật”. Nám Nám lưỡng lự
trong một khoảnh khắc rồi miễn cưỡng nói.
“Nói đi!”. Oa Oa trịnh
trọng nhìn Nám Nám.
“Chị nghĩ xem, rốt cuộc
khả năng em lọt vào mắt xanh của người đàn ông như vai nam chính trong tiểu
thuyết ấy lớn đến đâu?”. Nám Nám hỏi mà tay nắm lại hình quả đấm như kiểu anh
hùng đi làm việc nghĩa vậy.
Oa Oa bỗng dừng việc
đang làm lại và nhẹ nhàng đến bên giường Nám Nám, vuốt mớ tóc bù xù như đám cỏ
dại của cô, nhìn cô như nhìn con chó săn lông vàng của ông đại gia hàng xóm,
nói rõ từng câu, từng chữ: “Dương Nám Nám, mặc dù em và chị giống hệt nhau, đều
là một khuôn thiếu nữ xinh đẹp cả, nhưng em phải biết rằng giờ đây, chỉ số IQ
quyết định tất cả, em có học thế nào cũng không thể đạt tới mức IQ như của chị
được đâu, vì vậy em…cứ từ bỏ cái ý tưởng này đi là hơn!”
Nói xong, Oa Oa bước ra
khỏi phòng trong khi Nám Nám nghiến răng nghiến lợi gào thét. Với nụ cười thật
ấm áp, Oa Oa dịu dàng nói với bà mẹ đang đứng bên ngoài nghe trộm: “Không sao
đâu mẹ, nó còn trẻ con quá, mới bước vào tuổi thanh xuân, vẫn còn hơi khó chấp
nhận hiện thực, hai ba ngày nữa chắc là sẽ ổn thôi.”
Rồi cô dương dương tự
đắc đi ra, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên, khó hiểu của bà mẹ.
Môn xà kép ở bậc đại học
xưa nay thi cử vốn rất dễ dàng. Các giáo viên thể dục đều biết rằng mong các
sinh viên đạt đến trình độ quốc tế là quá xa vời, vì vậy, chỉ cần lên được xà,
gập cánh tay và đẩy thân mình lên, đứng thẳng người trên không, quay hai vòng
rồi dạng chân, cuối cùng nhảy xuống khỏi xà kép và kết thúc bài thi, nếu tất cả
các động tác trên đều diễn ra thuận lợi thì sẽ được thành tích tốt. Riêng đối
với sinh viên nam thì phải trồng cây chuối nửa người mới được tính là tốt.
Vì vậy, Nám Nám ung dung
cầm cuốn sổ ghi điểm bước đến bên xà kép, vỗ vào thanh xà, cười tít mắt nói:
“Người thứ nhất, lên xà!”
“Cô ơi, cô có thể đỡ em
lên được không?”. Một âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai.
Nám Nám ngạc nhiên
ngoảnh đầu lại, thấy sinh viên mang số báo danh mười tám đang đứng cạnh xà, sợ
sệt nhìn về phía cô, rụt rè vẫy bàn tay nhỏ.
“Lại là em à?”. Nám Nám
nhìn chiếc xà kép chiều cao chỉ đến cằm của cô sinh viên, cô vừa đau buồn vừa
căm giận hỏi. “Cao có chừng ấy thôi mà em cũng không leo lên được à?”
“Dạ, thưa cô, có hơi khó
một tí chút thôi ạ, hi hi”. Cô sinh viên khom lưng cúi đầu nói với Nám Nám, mặt
cười đầy vẻ thành khẩn, thật khiến người ta không nỡ từ chối.
Nám Nám đành đặt cuốn sổ
ghi điểm xuống và đi đến, đỡ eo cô sinh viên, cố hết sức đẩy lên, thót bụng lấy
hết hơi hét: “Lên!”
Nám Nám chỉ cảm thấy một
sức nặng ngàn cân đè xuống, bao nhiêu kalo tổng hợp được từ việc uống sữa sáng
nay cô đã tiêu tốn hết để đỡ cô ta trong mười mấy giây, còn cô sinh viên kia
thì chẳng có một tí chút phản ứng nào cả. Cô không kìm được, ngẩng đầu lên, nén
giận nói: “Em làm gì thế, lên xà đi chứ!”
“Thưa cô, hai cánh tay
em không chống được!”. Cô sinh viên đang lảo đảo trong lòng Nám Nám cũng lo
lắng không kém, hai cánh tay chống lên mấy lần rồi mà vẫn không vững được.
Nám Nám chẳng biết làm
gì hơn, chỉ có thể cố đỡ cô ta lên cao hơn nữa, nhìn cô sinh viên ngay cả đặt
hai chân lên thanh xà cũng không xong, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đạp
chân lên xà đi đã rồi hãy nói!”
Sinh viên số mười tám
rất nghe lời, chân thì đạp lên rồi, chỉ có điều là cô ta đạp chân lên từ phía
sau mà thôi. Nám Nám chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không biết là thứ gì
mơ mơ hồ hồ bay vụt qua, bỗng nhiên bị đạp một cái vào mũi, một dòng máu tươi
ào ào tuôn ra, cứ từ trong lỗ mũi mà chảy dài xuống.
Rất tốt.
Dù trước mặt là một anh
chàng đẹp trai đến mức nào thì rốt cuộc vẫn không sánh được với một cái đạp sơ
ý của kẻ bạo lực, máu mũi của cô cứ tuôn ra một cách khoái trá.
Nám Nám đứng ngây ra đó,
mặc cho hai dòng máu mũi như hai sợi mì treo trên mặt, không thèm quệt mũi.
Ôi…nói một cách chính
xác hơn, nguyên nhân cô không cử động gì là do ngôi sao vàng trước mắt vẫn chưa
“đổi ngôi”, ánh sáng vàng vẫn cứ lấp lánh trước mắt.
Cô sinh viên số mười tám
ngạc nhiên và sợ hãi quá, vội vàng nhảy xuống khỏi xà, tay chân luống ca luống
cuống, lôi ra một cái khăn giấy từ trong túi quần đưa cho cô Dương lau mũi. Nám
Nám cầm tờ khăn giấy dí vào mũi, định thần lại, cúi đầu mới phát hiện tờ khăn
giấy là do cô sinh viên đưa cho. Cô bỗng nổi giận, nghiêm giọng hỏi bằng cái
tiếng khi bịt mũi: “Khó khăn lắm mới leo lên được, sao em lại nhảy xuống rồi?
Tôi đã bị thương thế này rồi, ai đỡ em lên đây?!”
Điều này quả thật rất
thành vấn đề. Đúng là cô giáo bao giờ cũng nhìn xa trông rộng hơn sinh viên…
Thế là sinh viên số mười
tám lại tỏ cái vẻ mặt như thể đang mặc niệm với Nám Nám, cảm thấy vô cùng có
lỗi về hành động tùy tiện, thiếu suy nghĩ của mình.
“Thôi được rồi, Lạn Tư,
em đỡ bạn ấy lên xà đi!”. Nám Nám chọn ủy viên thể dục cao một mét tám mươi
chín, nặng hơn một trăm cân để hoàn thành môn có độ khó cao và đầy thử thách
này.
Nám Nám hiểu rất rõ vẻ
mặt khó xử của Lạn Tư, vì thế, cô tốt bụng nói thêm một câu: “Đỡ được bạn ấy
lên thì em sẽ qua môn xà kép!”
Dù sao dáng vóc của Lạn
Tư cũng là một thử thách lớn đối với chiếc xà kép.
Không đợi Nám Nám nói
hết câu, với tinh thần có vẻ rất phấn chấn, Lạn Tư lập tức khom người xuống,
lùi chân về phía sau, nói to: “Chị hãy giẫm lên vai em mà lên xà đi, coi như là
em cầu xin chị đấy!”
“…”
Khi Lạn Tư đứng trước xà
và ngồi xuống, Nám Nám bỗng nhớ lại hình như có một người cũng từng làm động
tác như thế.
Bóng hình đó vẫn luôn
lưu lại trong kí ức vốn đã ẩn giấu ở đâu đó của Nám Nám.
Đôi vai rộng, đôi chân
khỏe mạnh, lưng thẳng và khóe miệng luôn nở một nụ cười, sao mà giống Ninh Hạo
Nhiên quá đi mất!
Yêu cầu của môn xà kép ở
cấp ba đơn giản hơn bậc đại học nhiều, chẳng qua chỉ là lên xà đu người ra
trước ra sau, thêm hai lần chếch chân vươn người ra, cuối cùng đu người ra
trước ra sau hai lần rồi nhảy xuống là được. Vậy mà Nám Nám chẳng biết làm thế
nào, chống tay để lên xà cũng là cả một vấn đề, thế là Ninh Hạo Nhiên, vốn là
thầy giáo thực tập môn Thể dục liền tiến giúp đỡ.
Lúc đó, anh ta còn chưa
chế giễu thành tích chạy một trăm mét và cái tư thế bơi tàn tạ của cô, vì thế,
trong ánh mắt của mọi người, trong đó có cô, anh ta vẫn cứ là một thầy giáo
thực tập Thể dục đẹp trai mới ra lò.
Không biết bao nhiêu năm
đã qua rồi, Nám Nám vẫn cứ nhớ mãi vẻ mặt ngượng ngùng của mình năm đó. Mặc dù
rất mất mặt nhưng phải thừa nhận rằng khi Ninh Hạo Nhiên ôm cô lên xà, tim cô
đập loạn xạ cả lên, dường như bao nhiêu lông tơ trên người cô đều biến thành
loa khuếch đại âm thanh hết cả, không ngừng tuyên cáo với thế giới bên ngoài về
cái thân hình nhỏ bé, gầy gò của cô.
Nếu lúc đó, cô ngoảnh
đầu lại thì sẽ nhìn thấy gì nhỉ?
Cô mãi mãi không bao giờ
biết, bởi vì cô hkông hề ngoảnh đầu lại, cô không có cái dũng khí đó.
Cô sinh viên số mười tám
cuối cùng cũng đã nhảy từ trên xà xuống rồi, Nám Nám cũng tỉnh lại từ trong hồi
ức, cúi đầu xuống như một cỗ máy và ghi lại thành tích môn xà kép của sinh
viên. Ngòi bút hơi run run trên mặt cuốn sổ ghi điểm. Mắt cô liếc khắp một lượt
qua hàng ngũ lớp ngoằn ngoèo như một con rồng không đầu, tự nhiên cô thấy trong
lòng trống trải, lạnh lẽo vô cùng.
Cô Từ đã luống tuổi, lại
chuẩn bị nghỉ hưu nữa, vì thế nhà trường sắp xếp Nám Nám làm trợ giảng cho cô,
cũng là để sau này tiếp tục sẽ kế nhiệm. Lớp của Ninh Hạo Nhiên chỉ có mỗi một
mình anh ta dạy, lại vừa hay hôm nay, cô Từ ở nhà có việc xin nghỉ phép, Ninh
Hạo Nhiên không đến mà không báo một lời, buộc cô phải trông nom cả hai lớp.
May mà anh ta không đến,
nếu anh ta mà đến thì không biết sẽ còn cười nhạo cô thế nào nữa, cười nhạo cái
vẻ xanh non của cô năm đó trước lúc lên xà.
“Thầy Ninh!”. Tiếng hoan
hô đồng loạt của sinh viên đã kết thúc triệt để cái ý nghĩ viển vông vụng trộm
của Nám Nám. Cô đứng trước xà, hơi ngoảnh đầu nhìn ra, quả nhiên gã oan gia đó
đang đứng đúng chỗ ánh hoàng hôn chiếu rọi. Chiều thu, dưới tán lá cây ngân
hạnh đã ngả sắc vàng, Ninh Hạo Nhiên bộ đồ thể thao màu đen, lại càng làm nổi
lên gương mặt trắng trẻo của anh ta, nụ cười trên khóe môi thật đẹp đến mê hồn.
Trên đời lại có loại
người như vậy đấy, từ nhỏ đến lớn luôn được ông trời hậu đãi. Rõ ràng anh ta
cũng giống cô, đều là giáo viên dạy ngoài trời, nhưng chỉ vài ngày sau, cô đã
bị phơi nắng trông chẳng khác gì một con gà châu Phi, còn người ta thì cứ trắng
trẻo như một anh chàng thư sinh, không có một chút dấu vết gì cho thấy anh ta
từng phải phơi nắng cả. Đây chính là sự khác nhau giữa người với người, một sự
khác nhau đến trần trùi trụi ra đấy!
Nám Nám chào hỏi một
cách dửng dưng: “Thầy Ninh, thầy đến rồi à?”
Tiếng Ninh Hạo Nhiên trả
lời rất trầm, khuôn mặt lại có chút gì không tự nhiên: “Nếu không đến thì không
được yên tâm lắm, có người cứ hay làm những chuyện kì quái ngoài sức tưởng
tượng của tôi, vậy nên đề phòng vẫn là hơn.”
“Thầy Ninh đang nói tôi
sao? Thầy thật biết đùa đấy, hì hì hì hì”. Nám Nám vờ cười vài tiếng, vội vàng
dồn cả ánh mắt vào cuốn sổ ghi điểm, giả bộ như mình chẳng hiểu gì cả.
Ninh Hạo Nhiên im lặng
một lúc, có vẻ như bỗng nhiên nhớ ra một cái gì đó: “Đúng rồi, hôm nay chúng ta
có so tài nữa không?”
Nói thật, bây giờ, Nám
Nám đang ở vào thế cưỡi cọp, nhất là sau khi vừa vì Lạn Tư mà liên tưởng đến
Ninh Hạo Nhiên, lúc này, anh ta còn nhìn chăm chú như thế, cô chắc chắn không
thể leo lên xà và thực hiện động tác được, vì như vậy sẽ làm cô nhớ đến việc
tim đập loạn xạ năm đó. (Tác giả nhắc nhở: Nám Nám cô đừng ngang bướng nữa. Xà
kép là môn duy nhất cô chưa từng tập luyện chăm chỉ, biểu hiện của cô bây giờ
chính là kết quả của sự thiếu tự tin! Đừng cố ngụy biện nữa!)
“Như vậy là cô chịu thua
rồi à?”. Khóe miệng Ninh Hạo Nhiên nhếch lên, Nám Nám như con chó hoang ương
ngạnh hiếm khi tỏ ra ngoan ngoãn thế, thi thoảng lại hiền lành, dễ bảo khiến
người ta thấy mà tâm trạng dễ chịu vô cùng. Huống hồ, giờ cô lại biết khó mà
lùi bước, điều này sẽ bớt đi không ít phiền toái cho cả hai người sau này khi
làm việc cùng nhau, thật là một công n việc.
Anh đang mừng thầm trong
bụng, chợt người phụ nữ bên cạnh lại nói một câu thật ngớ ngẩn: “Được…được
thôi, thầy Ninh, mời thầy thi trước!”
Ninh Hạo Nhiên ngây
người ra rồi sầm mặt xuống, nói lại: “Hay là cô Dương cứ thi trước đi!”
Nám Nám nhanh mồm nhanh
miệng, đầu nghĩ gì là nói nấy: “Thầy Ninh không thi trước, liệu có phải là do
tình hình sức khỏe không cho phép chăng? Hôm đó, bơi bị căng cơ hay là bị sao
vậy? Sắc mặt thầy vẫn luôn không được tốt, có phải thầy bị thương ở đâu rồi mà
chưa phát hiện ra không?”
Ninh Hạo Nhiên bị cô
khích bác tức tới nỗi nghiến răng kèn kẹt, điệu cười lộ rõ vẻ âm u, đáng sợ:
“Tôi rất khỏe, người cần chú ý phải là cô Dương mới đúng, cẩn thận đừng để gãy
tay đấy!”
Điều này…rõ ràng là có
kẻ không muốn nhắc đến chuyện được mất trong cuộc thi bơi hôm đó, Nám Nám tự
giác bước đến trước xà, liếc một cái về phía sinh viên số mười tám đang đợi xem
một màn kịch hay. Cô thầm nghĩ, nếu trước mặt sinh viên mà để lộ ra mình ngay
cả việc lên xà cũng không lên được thì muốn mọi người phục mình quả thật hơi bị
khó, thế là Nám Nám vờ lảo đảo, cố ý làm ra vẻ yếu ớt, kiểu như bị ánh mặt trời
chói thẳng vào mắt, tay vừa day day huyệt thái dương vừa nói với Lạn Tư: “Hôm
qua, cô thức đêm để tính điểm môn bơi nên giờ hơi đau đầu, trong người thực sự
chẳng có chút sức lực nào, Lạn Tư, em đến đây đỡ cô một tay nào!”
Lạn Tư ngoảnh lại thấy
nét mặt sa sầm như muốn ăn thịt người ta của thầy Ninh, cúi đầu suy nghĩ cặn kẽ
về tầm quan trọng của thành tích môn thể dục kì sau của mình rồi sợ sệt quay
sang nói với Nám Nám: “Cô Dương…em…em còn phải thi thể dục học kì ba nữa”. Nếu
năm nay đắc tội với thầy Ninh, năm sau chắc chắn sẽ bị treo môn này mất thôi!
Mặt mũi Dương Nám Nám
đột nhiên dữ tợn hẳn lên, lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắt như một con ma cà
rồng: “Vậy năm nay cậu có muốn qua môn này không?”
Muốn chứ! Lạn Tư nước
mắt lưng tròng, không thể không thừa nhận, thành tích thể dục lần này cũng rất
quan trọng.
Kì thực, cậu ta chính là
“chiếc bánh sandwich” trong truyền thuyết bị hai bên kẹp chặt ở giữa.
Lạn Tư đành co đầu, rụt
cổ, nhắm mắt đưa chân, nghe lệnh bước đến trước mặt Nám Nám thì thầm: “Cô
Dương, cô nhất định phải bảo đảm rằng năm nay em sẽ qua môn Thể dục đấy.”
“Yên tâm, cô bảo đảm môn
Thể dục năm nay, em sẽ qua hết”. Dương Nám Nám bất đắc dĩ kí thỏa thuận bán
nước khi lâm trận.
“Xuất sắc!”. Có người
không hài lòng chỉ đủ điểm qua, cố gắng mặc cả thêm.
“Giỏi!”. Dương Nám Nám
dù bị uy hiếp vẫn cắn răng cắn lợi không chịu nhượng bộ.
“Chấp nhận!”. Lạn Tư
miệng đồng ý, lập tức khom người xuống, can tâm tình nguyện làm thân phận của
chiếc thang vượt tường.
Nám Nám thực hiện một
vài động tác làm nền bắt buộc (tức là khởi động khớp chân, nghểnh mặt nhìn trời
thở ngắn than dài, một tư thế như thể tôi vốn không hề muốn nhưng biết làm sao
được, thế sự đã ép buộc phải vậy) rồi chầm chậm bước đến bên Lạn Tư, tay vừa
đặt lên đôi vai mũm mĩm của cậu ta, sức cánh tay vẫn chưa mượn được đà để chống
lên xà mà đã có người không kìm nén được tức giận, thẳng tay giằng bộ móng vuốt
của cô lôi xuống.
Ninh Hạo Nhiên cảm thấy
lỗi lầm lớn nhất mà mình đã mắc phải trong đời chính là năm năm trước đã không
nhân lúc đỡ Dương Nám Nám lên xà mà bóp chết cô ta luôn, để bây giờ hận đến nỗi
ngứa răng ngứa lợi thì trước mặt mọi người cũng không có cánh nào hủy diệt được
người đàn bà cứ men theo cái quỹ đạo suy nghĩ kiểu người ngoài hành tinh này.
Vì vậy, anh chỉ có thể
tức giận thái quá mà thành ra việc gì cũng dám làm, tóm Nám Nám như kiểu tóm
một con gà, hất Lạn Tư sang một bên và tự mình phụ trách những hành động tiếp
theo.
Rơi vào vòng tay của ai
đó, Nám Nám chẳng kịp nghĩ gì nhiều đã bị người ta đẩy mạnh người lên. Hiển
nhiên là Ninh Hạo Nhiên đã ước tính hơi bị quá so với trọng lượng thực của Nám
Nám, Nám Nám thì lại ước tính hơi thấp lực cánh tay khỏe mạnh của Ninh Hạo
Nhiên, và thế là theo lệ thường, cô mượn đà, và “ái chà” một tiếng, cô bị người
ta đẩy lên cao.
Dù có phản ứng nhanh thế
nào thì cũng phải bó tay thôi, chỉ thấy Nám Nám vượt qua xà, bay qua hàng rào
sinh viên, lao thẳng, ngã lăn ra con đường gạch cạnh xà…
Mọi động tác chỉ diễn ra
trong nháy mắt…
Cuối cùng thì Nám Nám
cũng biết vì sao bánh pizza của Ý trước khi làm xong đều phải làm một động tác
cuối cùng là tung lên, bởi vì như vậy thì bề mặt bánh sẽ xốp và mềm hơn. Rất
nhanh, chỉ một tiếng “bịch” đã kết thúc cuộc so tài ngắn ngủi giữa Nám Nám và
Ninh Hạo Nhiên, đồng thời kích thích cho đám học trò tha hồ thỏa sức tưởng
tượng, bay bổng vô tư.
Ừ, căn cứ theo khoảng
cách bay thì thành tích môn nhảy xa của cô Dương chắc chắn cũng không tồi chút
nào đâu…

