Đừng buông tay em - Phần IX - Chương 03 - 04
Chương 3
Lần này anh rời xa em,
Là gió, là mưa,
Là đêm tối,
Em nở nụ cười,
Anh vẫy tay,
Con đường hiu quạnh tách đôi hai đầu.
Lúc tôi đọc được bài thơ Phú Biệt của nhà
thơ Trịnh Sầu Dữ, tôi nhớ đến Khả Liên, mọi thứ giữa hai đứa làm sao tôi có thể
quên được? Nó hát rock rất hay, cũng rất cố chấp, tôi luôn cảm thấy nó
chưa bao giờ rời xa tôi, tuy rằng lâu nay hai đứa mất liên lạc.
Tôi nhớ lúc hai đứa mười sáu tuổi, cùng đọc bài
thơ này, vô cùng cảm khái, chúng tôi đều nói cả đời này sẽ tốt với nhau, bất
luận có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ dựa vào nhau mà sống, phải biết quý
trọng nhau.
Nhưng, chúng tôi không làm được như vậy.
Bây giờ mỗi đứa một nơi.
Có điều trong thâm tâm tôi luôn có nó, không bao
giờ quên, rất nhiều lần tôi còn mơ đến nó, cùng nhau ra sân vận động tâm sự,
hay tán gẫu với nhau bên chiếc xích đu.
Tôi đứng ở dưới nhà nó.
Trong lòng cảm thấy bất an, không biết nó có thèm
nhìn tôi không nữa? Mọi thứ dù sao cũng đã thay đổi rồi. Cả hai đứa không còn
là những đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi nữa, nó trải qua không ít chuyện, còn
tôi, tình yêu của tôi cũng phải trải qua nhiều khúc rẽ.
Tôi không tìm thấy nó.
Tôi đứng trước cửa ký túc của Khả Liên, sợ đối
diện với bộ mặt lạnh nhạt của nó, nhưng tôi muốn nói với nó một câu: “Khả
Liên, lúc nào mày cũng ở trong lòng tao. Từ trước tới nay chưa từng thay đổi,
tình cảm hai đứa lúc thiếu thời tao mãi mãi không bao giờ quên”.
Bạn cùng phòng của Khả Liên nói với tôi, nó rất ít
khi về đây, nó hay bay đến Vũ Hán, phải thi lại mấy lần rồi.
Tôi vui mừng thay cho Khả Liên, vì biết thành phố
tình yêu của nó là Vũ Hán, tôi chưa từng đến đó, nhưng chỉ cần Khả Liên thích
là được rồi.
Mấy ngày sau, tôi lại đến tìm Khả Liên.
Lần này, tôi nhìn thấy nó.
Khả Liên thay đổi rồi, xinh đẹp và kiều diễm hơn
trước, tôi gọi tên khi đang ở sau lưng nó.
Khả Liên quay đầu lại, nhìn tôi, hai đứa nhìn nhau
rất lâu, nhìn đến lặng người, hoa anh đào trong trường đang nở rất đẹp, rất
giống với trường cấp ba trước đây của chúng tôi, Khả Liên vẫn nhìn tôi chăm
chăm mà không nói câu nào.
Có người bán kem đi qua, tôi liền mua hai hộp kem
và kẹo bông.
Đây là loại mà cả hai đứa thích ăn nhất.
Chúng tôi đã từng mỗi người ăn hết bảy hộp kem
trong một buổi chiều, kết quả là đến tối đều bị đau bụng, Khả Liên nói, thành
tích bảy hộp kem có thể ghi vào sử sách được rồi.
Tôi đưa cho nó một hộp kem. Khả Liên thích
ăn kem chocolate.
Nó vẫn đứng nhìn tôi và không
nhận hộp kem.
Ánh mắt nó đầy sự xa cách,
mọi thứ đã thay đổi rồi, tôi không còn là tôi, nó cũng không còn là Khả Liên
trước kia nữa, nhưng, dù sao chúng tôi cũng có quá khứ với nhau.
Trong quá khứ, khi tôi đau
khổ, giữa đêm cũng có thể tìm nó sẻ chia, còn khi Khả Liên khóc, không cần biết
tôi đã ngủ hay chưa, nhưng kiểu gì cũng đòi tôi đi dạo cùng nó bên bờ Tây Hồ.
Tây Hồ biết rõ về những điều đã qua giữa chúng tôi, cây cầu cũng biết, rồi thì
những cây cối và những hàng ghế bên bờ Tây Hồ đều biết về hai chúng tôi.
Này, tôi vẫn kiên trì.
Nó vẫn không nhận.
Tôi rất ngượng. Tôi nghĩ: Nó
vẫn hận tôi, không hận thì đã nhận hộp kem của tôi rồi.
“Khả Liên”. Tôi gọi nó. Giọng
nói dường như có vẻ van nài.
Đúng vậy, nó chắc cũng nghe hiểu giọng nói đó của tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi đọc
được từ ánh mắt của nó: Có sự ấm ức, có sự oán hận, tha thứ, cũng có sự buồn
bã, sự hồi tưởng và đau lòng… còn tôi thì cũng có hơn gì, bao nhiêu mùi vị của
cảm giác như xộc thẳng lên đầu.
Khả Liên đón lấy hộp kem, nhưng ánh mắt nhìn xuống dưới.
Kẻ đưa, người nhận, còn có
thể nói gì nữa?
Khả Liên vẫn một mực không mở
lời, chúng tôi sánh bước bên nhau, đi đến tận cuối đường thì nó lên tiếng: “Tao
còn có việc, nên không giữ mày ở lại ăn cơm được”.
Đối với tôi, như thế là cảm
kích lắm rồi. Nó không tức giận, không mắng chửi tôi, không coi tôi là kẻ thù,
tôi biết, tất cả là nhờ tình yêu, nó đã có tình yêu nên mới có lòng vị tha như
thế.
Trên đường trở về, tôi nhìn
ra ngoài cửa xe, thấy lá hoa hòe đang chui vào trong xe và rụng xuống sàn, rất
đẹp, trong tôi lúc này ngoài tình yêu, tình bạn còn có mùi thơm nồng nàn của
hoa hòe nữa.
Sở Giang Nam đã đi hơn một
tháng rồi, tôi như người mất hồn vậy. Tôi từng nói, tôi đã bị chàng trai này sở
hữu, không có anh, tôi cảm thấy không còn hơi thở, dường như anh chính là dưỡng
khí của tôi vậy.
Đúng, anh chính là dưỡng khí
của tôi.
Cuối cùng thì mùa hè cũng
đến, chuẩn bị được nghỉ hè rồi, sẽ vui đây. Tôi cũng chuẩn bị bước vào năm thứ
tư, thời gian sao trôi qua nhanh thế, Bí Ngô sắp ra nước ngoài, Sở Giang Nam
sáng tác một bài hát được một vạn tệ, Khả Liên thì đã tha thứ cho tôi hay ít
nhất là không còn hận tôi nữa, mọi thứ đang phát triển một cách tốt đẹp hơn.
Trong thời gian Sở Giang Nam
không có nhà, tôi nhận dạy gia sư mấy nơi, kiếm ít bạc vụn tiêu, tôi có dự định
của riêng mình, tôi muốn đi Hải Khẩu, ra vịnh Á Long, bởi vì Sở Giang Nam từng
nói rằng: “Muốn đi dạo cùng tôi trên bãi biển để ngắm hoàng hôn màu vàng”.
Tôi muốn từ trên trời rơi
xuống đầu Giang Nam.
Rốt cuộc thì kỳ nghỉ hè cũng
đã đến, tôi đã đặt vé từ trước, có ông trời làm chứng, đây là lần đầu tiên tôi
đi máy bay, nói thật là vẫn có cảm giác say. Bởi vì chạy đến với tình yêu, cho
nên nhìn ai trên máy bay cũng thấy đẹp mắt, tiếp viên vừa cao vừa xinh xắn, tôi
đúng là chưa va vấp với cuộc đời.
Vì tình yêu trong mộng mà con
người ta có thể rất manh động gây ra những chuyện ngốc nghếch, lúc nào cũng
mong ngóng về người mình yêu chứ quản ngại gì chuyện nửa đêm tờ mờ sáng, để
tiết kiệm, tôi mua vé chuyến nửa đêm cho rẻ.
Trong bộ phim Blue,
nhân vật nữ chính Juli nói: “Con người ai cũng có những vật không thể bỏ đi
được”, cô ấy nói với tình yêu của mình những lời như: “Em cũng giống những
người phụ nữ khác, cần hít thở, có lúc ho hắng, có lúc sâu răng…”. Tôi cũng
từng nói với Sở Giang Nam: “Anh yêu, em cũng biết ghen, biết đố kỵ, biết tương
tư và em có răng sâu”.
Trong lúc bay, tôi không được
ngắm bầu trời xanh mây trắng mà chỉ nhìn thấy một mầu đen tĩnh mịch của buổi
đêm, vừa xuống máy bay, cái nóng của Hải Nam liền ập tới, tôi còn ngửi được mùi
tanh của biển.
Lúc này, tôi cách biển rất
gần, càng lúc càng gần.
Cách vịnh Á Long cũng rất
gần.
Tôi theo địa chỉ Sở Giang Nam
ghi lại để tìm, bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, anh đã ngủ chưa nhỉ? Hay là
đang sáng tác nhạc? Hay anh đang nhớ mình nhỉ?
Không, không được gọi cho
anh.
Cần xuất hiện một cách đột
ngột để xem anh thế nào? Ôm chặt lấy tôi và hôn mãnh liệt? Dùng lời của anh nói
là “Hôn cho chết thì thôi?”. Sau đó thì sao? Vừa nghĩ đến chuyện sau đó, mặt
tôi liền đỏ lựng xấu hổ.
Sau đêm đó, anh đi Hải Nam,
đêm đó cứ như một giấc mơ, cảm giác không thật, thậm chí ngay cả sự đau đớn
cũng không thật, tôi chỉ nhớ về mồ hôi của anh, nước mắt của tôi, chỉ nhớ về sự
quấn quít giữa lửa và băng.
Tôi xuất hiện trước cửa nhà
nơi anh ở.
Trước đó, tôi đã vào nhà vệ
sinh nữ ở khách sạn để chỉnh sửa nhan sắc một chút, sợ mấy tiếng bay làm tôi
trông nhếch nhác, đánh lại son môi, thoa thêm ít phấn, sau đó xịt tí nước hoa,
những chiêu này thật là thường, nhưng trong tình yêu thì rõ ràng rất chất phác.
Tôi gõ cửa phòng anh.
Người ra mở cửa không phải
là anh.
Là một cô gái rất xinh đẹp.
Tôi đơ cả người. Tưởng mình
nhầm phòng.
“Là ai?”. Tôi nghe thấy tiếng
Sở Giang Nam, điều đó chứng minh tôi không nhầm, đây có phải là cô ca sĩ đó
không? Tại sao lại rất giống Trần Tuệ Lâm? Vì sao không phải là cô khủng long
như anh nói? Dáng người cao như thế, thân hình đẹp như thế, lại còn là con gái
của CEO nổi tiếng trong ngành bất động sản! Anh có phải đến để sáng tác nhạc gì
đâu, thậm chí là được người ta bao.
Tôi phát ghen, tức giận và đố
kỵ.
Tôi rất tức giận!
Lúc này đã mười hai giờ đêm,
cô nam quả nữ trong căn phòng hướng ra phía biển, dựa vào cái gì chứ? Đây có
phải người tình rất mực kiên trinh của tôi không? Đây có phải Sở Giang Nam mà
tôi theo đuổi từ Hàng Châu đến Bắc Kinh nữa không?
Anh đỡ túi cho tôi: “Em sao
lại đến đây?”.
“Ừ”. Tôi cười lạnh một tiếng:
“Em không nên đến, em đã làm phiền việc lớn của anh chị, thật sự rất xin lỗi,
hy vọng anh tha thứ cho em, em có thể đi ngay bây giờ”.
“Không, không phải ý đó, ý
của anh là em có thể báo cho anh một tiếng để còn đi đón em”.
“Nói với anh?”. Vậy thì làm
sao tôi có thể chứng kiến vở kịch hay này được.
Đứa con gái kia lên tiếng:
“Cô là ai? Nửa đêm nửa hôm chạy đến đây…”.
“Câm miệng! Cô ấy đang nói
chuyện với tôi, mời cô ra ngoài, ở đây không có việc của cô”.
“Câm miệng!”. Cô ta nói giọng
đanh đá: “Anh tưởng anh là ai? Sở Giang Nam là người mà chúng tôi thuê đến để
sáng tác nhạc, nhưng chúng tôi không mời cô, căn phòng này không hoan nghênh
cô”.
Môi tôi trắng nhợt, lẩm bẩm,
đây quả thực là nỗi nhục lớn nhất của tôi, tôi không đủ tư cách để đến thăm anh
hay sao? Đây là căn phòng người ta thuê cho anh, tôi không đủ tư cách!
Tôi không nói câu nào, xách túi lên và quay người bỏ chạy.
Sở Giang Nam đuổi theo tôi
nhưng không kịp, vì anh đi dép còn tôi đi giày thể thao! Tôi chạy rất nhanh,
càng nhanh càng tốt, tôi cố gắng thoát khỏi nơi này thật nhanh, không muốn ở
đây thêm một phút nào nữa.
Thậm chí tôi còn không kịp
ngắm biển lấy một lần.
Thậm chí tôi còn chưa kịp
nhìn kỹ Sở Giang Nam.
Tất cả đã hỏng hết rồi, tôi
như chết chìm trong biển lớn vậy. Trên thế gian này, cõi lòng tan nát cũng có
đến mấy loại, nhưng không có loại nào tan nát hơn được cõi lòng của cuộc tình
tan vỡ, thực sự muốn được gặp, nhưng thà không gặp còn hơn, có tình nhưng khác
gì vô tình.
Khi người ta có rất nhiều
tình, thì cái tình đó sẽ chuyển biến thành cái khác.
Nhưng mới chỉ có hai tháng
thôi, vì sao mà chuyển biến nhanh vậy?
Tại sao trong phòng anh lúc
nửa đêm lại có cô gái xinh đẹp như thế, vì sao? Mà lúc cô ta trách móc tôi tại
sao anh không ra mặt nói vài câu cho tôi?
Gió thổi tung tóc tôi, thổi
bay cả những giọt nước mắt, tôi chạy rất nhanh làm dây giày tuột cả ra, bị văng
mất một chiếc, tôi chạy lại để tìm, vừa tìm vừa khóc, trong khi điện thoại thì
réo chuông liên hồi, là anh.
Không, tôi không nghe máy.
Tôi cần về nhà, nhanh chóng
về nhà.
Đêm đó, tôi về đến Hàng Châu,
tôi đến nhà cô tôi ở dưới quê, tắt điện thoại, sau đó nói với cô tôi, cháu được
nghỉ hè rồi, muốn về đây nghỉ ngơi.
Tôi phải trừng phạt Sở Giang
Nam, tất cả mọi thứ, tôi bắt anh phải trả bằng mọi giá.
Chương
4
Tôi cứ tưởng rằng anh sẽ đi tìm tôi đến phát điên, sẽ hận bản thân không
thể quỳ xuống mà xin tôi tha thứ, lúc mới đầu tôi tắt điện thoại, nhưng về sau
tôi bật máy trở lại.
Chẳng có tin nhắn nào của anh
cả.
Anh còn chẳng thèm nhắn tin
cho tôi, không xin tôi tha thứ cho anh!
Anh không thèm đi tìm tôi
nữa. Tôi gọi điện về nhà hỏi bố mẹ xem Sở Giang Nam có gọi điện đến nhà tìm tôi
hay không? Bố mẹ tôi nói: “Không có”.
Thế là xong, tình yêu tan vỡ
rồi!
Anh đã thay đổi.
Anh đã thay đổi thật rồi! Anh
không thèm đi tìm tôi, không giải thích, không cầu xin! Anh phụ lòng tôi đến
thế là cùng? Nhưng tất cả chưa thể kết thúc được.
Tôi nhận được điện thoại của
Bí Ngô.
Bí Ngô hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi đang tan nát cõi lòng,
còn tâm chí đâu mà nói chuyện với Bí Ngô nữa, tôi nói: “Xin lỗi ấy, Bí Ngô, tớ
không thể tiễn ấy đi được, nếu như ấy đi Mỹ thì đi đi nhé”.
Không phải, Bí Ngô nói: “Tớ cần gặp ấy, có việc muốn nói”.
“Tớ không muốn nói, không
muốn nói gì cả!”. Tự nhiên tất cả sự bực tức trong lòng đều tuôn hết cả vào Bí
Ngô.
“Không phải nói tớ, mà nói về
Sở Giang Nam”.
“Đừng có nhắc đến anh ta
nữa!”.
“Ấy về Hàng Châu đi, tớ gọi
điện cho bố mẹ ấy, biết là ấy chưa về nhà, tớ sẽ về Hàng Châu tìm ấy, bọn
mình cần phải nói chuyện”.
“Thôi được”, tôi trả lời.
Tôi không biết Bí Ngô định
nói gì với tôi, nhưng tôi biết chắc là có chuyện xảy ra rồi, chắc chắn là như
thế. Nếu không cậu ta sẽ không đáp máy bay đến Hàng Châu để tìm tôi như thế.
Ngày hôm sau, chúng tôi gặp
nhau bên bờ Tây Hồ.
“Nói đi”. Tôi rất bình tĩnh
để nghe với Bí Ngô nói.
“Sở Giang Nam đến tìm tớ”.
Tôi quay đầu lại, kinh ngạc:
“Ấy nói cái gì? Sở Giang Nam tìm ấy?”.
“Ừ, hắn đến tìm tớ, và bảo
với tớ rằng hắn không còn yêu ấy nữa, hắn yêu một người con gái giàu có mất
rồi, người con gái này có thể cho hắn tất cả, có thể làm cho hắn nổi danh khắp
Trung Quốc, hắn còn nói nếu ở với ấy thì hắn chẳng có hy vọng gì cả”.
Tay tôi lạnh toát mồ hôi, bắt
đầu lắp bắp: “Anh ấy nói thế thật sao?”.
“Ừ, hắn nói với tớ như vậy”.
Tôi quả thực không dám tin,
nhưng Bí Ngô không bao giờ dối tôi cả.
“Tớ đã đánh hắn, ấy xem, tay
tớ vẫn còn tím đây này, tớ đã đấm gãy một chiếc răng của hắn, còn làm cho mặt
hắn sưng húp, Vu Bắc Bắc, tớ đã nói với ấy rồi, nếu hắn dám làm ấy thất vọng,
tớ sẽ cho hắn biết tay, tớ đã cho hắn một trận rồi. Tớ hận hắn!”.
“Cậu đánh nhau với anh ấy?
Cậu đánh anh ấy?”. Tôi hỏi Bí Ngô như kiểu mất hồn, không diễn tả được thành
lời cảm giác của bản thân lúc này, vừa đau lòng vừa buồn bã, Bí Ngô đánh Sở
Giang Nam, đánh cho anh bay một chiếc răng rồi.
Tôi ngẩn ngơ ngồi nhìn Tây Hồ
về đêm.
“Ấy khóc đi”, Bí Ngô nói với
tôi, “Có thể khóc được cũng sẽ đỡ hơn”.
Tôi không khóc, quả thực là
không hề khóc. Từ sau khi Bí Ngô nói với tôi về việc Sở Giang Nam đã yêu cô gái
giàu có kia là tôi biết rồi, đó chính là cô gái trông rất cao ráo, xinh đẹp và
lẳng lơ kia. Rốt cuộc bọn họ cũng ở bên nhau rồi, cũng có thể đang ở trong căn
phòng hướng ra biển, bọn họ chắc cũng hôn nhau rồi, mà cũng có khi là đã lên
giường với nhau rồi cũng nên.
Tim tôi như bị từng nhát dao
cứa vào. Nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.
“Cám ơn, Bí Ngô”. Tôi nói:
“Cảm ơn ấy đã thay tớ giải quyết chuyện bất bình”.
“Đi cùng tớ”. Bí Ngô nói với
tôi. “Chúng mình cùng đi Mỹ, rời khỏi nơi đây”.
“Không”. Tôi nói một cách nhỏ
nhẹ: “Tớ không đi, không đi đâu cả”.
“Ấy sẽ tự giày vò bản thân,
tớ biết ấy, rất hiểu ấy, ấy là người con gái kiên cường, ấy sẽ không dễ
dàng bỏ qua cho bản thân ấy đâu, ấy phải đi với tớ”.
“Không, tớ không đi”. Tôi nói
rất nhỏ: “Nước Tây Hồ sâu bao nhiêu?”. Tôi hỏi Bí Ngô.
“Ấy thất tình thành điên
rồi, tớ sợ ấy tự sát, ấy đừng có hỏi tớ nước Tây Hồ sâu bao nhiêu mà ấy nên
hỏi tớ yêu ấy nhiều đến bao nhiêu, không có hắn ta thì vẫn còn có tớ, vẫn còn
người lớn lên với ấy từ hồi mặc quần thủng đít là tớ đây”.
Tôi đột nhiên cười lớn, tiếng
cười vang vọng. “Bí Ngô, tớ có thể ngồi một mình một lát được không? Tớ không
chết đâu, tớ phải sống đến năm bảy, tám mươi tuổi, con cháu đầy nhà, sau đó mới
ra đi một cách hạnh phúc, chết vì anh ấy thật không đáng, nhưng tớ muốn ngồi
một mình một lát được không?”.
“Thôi được”. Bí Ngô đồng ý
rồi sau đó về khách sạn.
Một mình tôi đi dạo bên bờ
Tây Hồ, đêm đã khuya lắm rồi, tôi ngửi thấy mùi vị của sự bi ai trong không
khí, nghe thấy tiếng nước đang dập dềnh, dập dềnh.
Sở Giang Nam, sao anh lại phụ
lòng em như vậy!
Chúng tôi đã từng hẹn với
nhau ở trên cầu rằng: “Đừng bao giờ một đứa là Bạch Tố Trinh, còn một đứa là
Hứa Tiên”. Sao anh lại có thể nhẫn tâm như thế?
Sở Giang Nam, lẽ nào đêm nay
sẽ là đêm từ biệt giữa hai chúng ta? Anh từng nói muốn được nhìn em đến lúc móm
mém không còn răng mà vẫn nói câu em yêu cơ mà? Anh cũng từng nói rằng anh muốn
cả đời được cãi cọ với em, rồi thì anh nói anh sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều
tiền để em phải đếm đến chuột rút cả tay cơ mà.
Không, em không thể bỏ qua, em phải hỏi anh cho ra nhẽ.
Em không thể bỏ cho anh một
cách dễ dàng như thế, em không thể thiếu anh được.
Tôi gọi điện thoại cho anh,
đúng là tôi không còn biết xấu hổ là gì nữa, tôi cần hỏi anh.
Điện thoại reo đến mười mấy
hồi chuông mới có người nghe máy, mà anh từng nói, điện thoại của em gọi, cùng
lắm ba hồi chuông là anh đã nhấc máy rồi, thế bây giờ thì thế nào?
“Là em!”. Tôi nói.
“Chào em”.
Sở Giang Nam, anh còn dám nói hai từ “chào em” như
thế sao. Hai từ này sao mà xa cách đến vậy, sao mà lạnh nhạt đến thế.
“Em không thể thiếu anh”. Tôi nói thẳng: “Sở Giang Nam, anh không thể
vứt bỏ em, em không thể thiếu anh được”.
Một đứa con gái nói những lời
như vậy thật là hèn mọn quá thể, đúng thế, anh yêu, em không thể thiếu anh,
không có anh, em chết mất, mọi thứ chết hết, tim em ngừng đập, cơ thể ngừng cử
động, vì từ con tim đến thể xác em đều thuộc về anh.
“Nhưng, Vu Bắc Bắc, em cũng
biết là chúng ta hết duyên với nhau rồi”.
“Em không quan tâm!”. Tôi nói như hét lên, em không thể thiếu anh, em cần
được sống cùng anh, phải sống cùng anh.
“Anh không còn yêu em nữa!”. Sở Giang Nam nói như vậy.
“Không, không được”. Tôi như
van nài, nhưng không một giọt nước mắt. Mặt tôi sao lại dày như vậy cơ chứ, đi
van nài người ta.
Sở Giang Nam, anh dập điện
thoại.
Anh dám dập điện thoại
“Khốn nạn!”. Tôi chửi anh,
sau đó gọi lại.
Vẫn mười mấy hồi chuông, anh
không chịu nghe, khốn nạn, tôi chửi, còn nghiến răng kèn kẹt.
Nghe rồi, tôi liền chửi anh,
Sở Giang Nam, anh là thằng khốn nạn, là thằng vô ơn, tôi nguyền cho anh xuống
địa ngục.
Anh vẫn lạnh lùng như thế và
nói: “Vu Bắc Bắc, anh đã không còn yêu em nữa, anh thích tiền, anh phát hiện ra
mình rất thích danh lợi, xin em tha thứ cho một thằng đàn ông hư danh”.
Tôi lẩm bẩm: “Sở Giang Nam,
anh hãy nghĩ lại đi, nếu như em có chỗ nào không tốt, em sẽ sửa, nhưng anh đừng
bỏ em, đừng vứt bỏ em”.
Anh giải thích một cách lạnh lùng: “Anh đã không còn thích em nữa, anh
thích tiền, em lại không có tiền, được chưa?”.
“Không được!”. Tôi gần như
hét lên: “Đồ khốn nạn!”.
Một lần nữa anh dập máy.
Một lần nữa tôi gọi lại như
điên, hết lần này đến lần khác, máy thì sắp hết pin rồi, sắp kết thúc rồi, mọi
thứ sắp kết thúc rồi.
Anh nghe máy một lần nữa.
Nhưng lần này là giọng con
gái, không phải anh.
Đứa con gái đó nói: “Vu Bắc
Bắc, cô nên tự trọng một chút. Người ta đã không cần cô rồi, đừng có mặt dày
theo người ta nữa, đàn ông trong thiên hạ chết hết cả rồi à? Nói cho cô biết,
Sở Giang Nam là của tôi, cô nhanh chóng biến mất trước mặt bọn tôi, đừng làm
phiền bọn tôi nữa”.
Anh không thèm nghe điện
thoại mà để cho đứa con gái kia nghe rồi sỉ nhục tôi.
Tôi lẩm bẩm, nói một câu: “Cô
nói lại với Sở Giang Nam, tôi nguyền rủa anh ta chết không nhắm mắt, nguyền rủa
anh ta xuống địa ngục”.
Cú điện thoại cuối cùng tôi
gọi cho Bí Ngô, tôi bảo với Bí Ngô: “Bí Ngô, tớ đi cùng ấy sang Mỹ, càng nhanh
càng tốt, ngày mai là tốt nhất”.
Gọi xong cuộc điện thoại đó,
tôi ném chiếc điện thoại Sở Giang Nam mua cho xuống Tây Hồ, những lời đường mật
anh gửi cho tôi cũng chìm theo xuống đáy hồ.
Rồi bộ ảnh cưới nữa, tôi sẽ
chẳng bao giờ đến lấy cả, để cho chúng tự biến thành cát bụi.
Tạm biệt nhé tình yêu đầu của
tôi, tạm biệt nhé người từng sống chết bên nhau của tôi.

