Giấc mộng sói vương - Chương 02 - P2

Hắc Tử
là một con sói không pha tạp, dòng máu chảy trong huyết quản của nó là dòng máu
lạnh lùng của loài sói, trái tim đang đập trong lồng ngực của nó là trái tim
băng giá của loài sói, thế nên sự tàn nhẫn và dã man ủ sẵn trong nó từ lâu. Chỉ
có điều, bản tính ấy đã bị tình yêu thương dạt dào quá mức của Tử Lam tạm thời
vùi lấp. Giờ đây, bức màn che của ân tình đã bị xé rách, bản tính vốn có của nó
lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Nhìn
vẻ mặt dữ dằn của con, Tử Lam phải vui mới đúng. Nó đã tốn biết bao công sức để
làm ra như thế, chẳng phải là để khơi dậy bản tính hung tàn của con hay sao? Vậy
mà, lạ thay, tại sao nó không thể nào vui lên được? Nó cảm giác như có một tấm
bông lèn chặt trái tim nó, có một nỗi buồn thương vô hạn không đẩy đi được và một
cảm giác thất bại nặng nề. Đứa con tinh nghịch, đáng yêu luôn khiến trái tim nó
rộn ràng nay không còn nữa, tình cảm tương thân tương ái giữa mẹ và con không
còn nữa, những giây phút mẹ con quấn quýt bên nhau cũng không còn nữa. Tất cả,
tất cả chỉ còn lại trong ký ức và hiện về trong giấc mộng xa xôi. Tình cảm yêu
thương nồng nàn có một ma lực rất lớn, nó chẳng những làm mê đắm loài người mà
làm mê đắm cả loài sói. Tử Lam biết rõ đó là liều thuốc độc với con, nhưng nó vẫn
khó lòng dứt bỏ. Tiếc thay, nó không thể thay đổi phương thức sinh tồn của loài
sói.

Lại
đây con yêu, hãy giơ nanh vuốt của con ra, hãy mở rộng miệng để đoạt lấy những
giọt sữa thơm lành của mẹ. Thực ra, chẳng cần Tử Lam phải gọi hay dạy bảo, Hắc
Tử cũng tự biết nó phải làm gì. Hắc Tử nhe nanh giơ vuốt bổ nhào vào lòng mẹ, vừa
bấu vừa cắn vú mẹ, nuốt ừng ực những giọt sữa trắng trong lẫn trong những giọt
máu đỏ thẫm. Tử Lam đau tới mức chỉ muốn cắn một cái thật mạnh vào tai Hắc Tử.

Lúc
này, Tử Lam mới hướng ánh nhìn về phía Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi đang ngồi
thu lu ở một góc hang. Ánh mắt của chúng trở nên xa lạ và đáng sợ, sắc lạnh như
những chiếc gai nhọn đâm thẳng vào trái tim Tử Lam. Tử Lam đau thấu tâm can.
Không, mình nên vui mới phải, Tử Lam nghĩ.

III

Sói
con đã cai sữa. Do được mẹ yêu thương và ăn uống đầy đủ nên nom Hắc Tử vô cùng
tráng kiệt: cái cổ cứng chắc, đôi vai tròn lẳn, bốn chân thon dài, cao hơn Lam
Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hẳn nửa vai. Bộ lông đen ngày càng óng mượt. Ngoài
sáu tháng tuổi một chút nhưng Hắc Tử đã lớn bằng nửa con sói đực trưởng thành.
Điều khiến Tử Lam vui mừng hơn nữa là sự trưởng thành sớm về mặt tinh thần của
Hắc Tử. Hắc Tử ít khi lăn lộn chơi đùa cùng các em, nét tinh nghịch của sói con
dường như không còn nữa. Mỗi khi Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hào hứng chơi
trò đuổi bắt trong hang thì Hắc Tử lại đứng dẹp sang một bên, tỏ vẻ thờ ơ lãnh
đạm. Biểu hiện ấy tuy có chút cô độc nhưng Tử Lam cho rằng, cô độc trên thực tế
là biểu hiện của sự xuất chúng. Nó là một phẩm chất cao quý. Còn nhớ năm xưa,
trong bầy sói của thảo nguyên Ga Marr, Hắc Tang cũng không hề có lấy một người
bạn nào gắn bó như hình với bóng để cùng nhau vui đùa thỏa thích. Lũ sói không
muốn kéo gần khoảng cách, thậm chí tránh xa Hắc Tang là vì lòng đố kỵ, nỗi sợ
hãi hay sự khiếp nhược. Hắc Tang không thể hòa hợp với bầy đàn là vì nó quá xuất
sắc. Ông trời sinh ra nó là để nó giành được ngôi vị Sói Vương cao quý. Tử Lam
không hề lo lắng về tính cách cô độc của Hắc Tử.

Cai sữa
xong, sói con rất phàm ăn. Bốn chú sói con mỗi bữa có thể chén sạch một con dê
rừng. Tử Lam giờ tuy không phải chịu nỗi đau đớn do bầu vú bị day cắn nữa nhưng
lại vất vả hơn lúc trước rất nhiều. Mới sớm tinh sương, nó đã phải vào rừng săn
mồi, không những phải làm mình no bụng mà còn phải tha miếng mồi tươi ngon về
hang cho các con.

Hôm
đó, Tử Lam đang tha một con gà lôi về hang, vừa vòng qua sườn núi, từ xa nhìn lại,
Tử Lam thấy Hắc Tử đang đứng ngoài cửa hang. Hình dáng của Hắc Tử trở nên nổi bật
nhờ được những bông hoa li ti nở trên đám dây leo chằng chịt tô điểm. Trông thấy
con, Tử Lam vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì Hắc Tử không nghe lời dặn dò ân cần của mẹ,
chẳng chịu kiên nhẫn ở trong hang đợi mẹ tha mồi về mà lại chạy ra cửa hang.
Bên ngoài hang là nơi lành ít dữ nhiều, những kẻ săn mồi luôn rình rập, sói con
có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Mừng là vì Hắc Tử quả nhiên có khí chất
phi phàm bởi những sói con mới nửa tuổi, móng vuốt và răng còn non và mềm yếu
nên không dám ra khỏi hang nếu không có sự bảo vệ sát sao của mẹ. Chúng phải rất
dè dặt và cẩn thận, chỉ khi nghe thấy tiếng gọi thân thương của mẹ, ngửi thấy
mùi hơi quen thuộc của mẹ mới dám chạy ra khỏi hang để háo hức tranh giành con
mồi mẹ tha về. Sói con phải hết sức cẩn thận như thế tới khi được hơn một tuổi,
đợi móng vuốt và răng dần trở nên sắc nhọn, kĩ năng cắn mồi dần trở nên hoàn
thiện mới dám ra khỏi hang một mình.

Hắc Tử
quả là can đảm hơn đám sói cùng trang lứa nhiều lắm!

Hắc Tử
nhìn thấy bóng mẹ ở đằng xa bèn tru lên một tiếng vui mừng, chạy vụt ra khỏi
hang, vội vàng giành lấy con gà lôi mẹ đang ngoạm trong miệng.

Tử
Lam chần chừ không biết xử trí ra sao với hành động mạo hiểm vừa rồi của con.
Nó nên trách cứ hay là cổ vũ con? Xuất phát từ trái tim của một người mẹ, chắc
chắn nó phải nghiêm khắc dạy bảo con, cấm con từ này không được mạo hiểm ra khỏi
hang như thế nữa, nó phải bảo con biết rằng, đứng ở ngoài cửa hang như thế tức
là đem sinh mạng chưa đủ khả năng phòng vệ của mình tặng cho loài mãnh thú đói
mồi. Nhưng nếu muốn đào luyện Sói Vương tương lai thì nó chẳng những không nên
trách cứ hành động can đảm khác thường ấy của con mà phải cổ vũ con để có thể bồi
dưỡng nên một Sói Vương kiệt xuất trong tương lai. Tử Lam chợt nhớ tới Hắc
Tang. Từ nhỏ, Hắc Tang cũng đã dũng cảm hơn người như thế. Mới một tuổi, Hắc
Tang đã một mình xông xáo đuổi bắt bầy linh dương, lần theo dấu chân để lại
trên đống phân của bầy linh dương để đuổi bắt và cắn chết một con linh dương.
Như thế có nghĩa là sự can đảm trước tuổi là một tố chất không thể thiếu nếu muốn
đăng quang ngôi vị Sói Vương tương lai.

Nghĩ
đến đây, Tử Lam nhả con gà lôi đang ngoạm trong miệng, để một mình Hắc Tử độc
chiếm. Tử Lam muốn nói với con rằng, Hắc Tử à, mẹ khuyến khích hành động dũng cảm
đứng trước cửa hang đợi mẹ của con, con gà lôi này là phần thưởng dành riêng
cho con, sau này nếu con biết tiếp tục phát huy con sẽ được hưởng nhiều mồi
ngon hơn các em.

Hắc Tử
quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Tử Lam, ngày càng trở nên can đảm. Mỗi lúc
mẹ ra ngoài săn mồi, Hắc Tử không những chạy ra ngoài cửa hang chơi đùa mà có
lúc còn tìm bắt chuột trong đám cỏ bên ngoài hang. Một lần, bất chợt trông thấy
một con thỏ xám lướt qua hang, Hắc Tử một mình rượt theo nó tới hơn một dặm. Hắc
Tử phải vất vả đuổi theo tới tận bên dòng suối gần khe núi mới bắt được con mồi.
Khi thấy Hắc Tử tha con thỏ về hang với dáng vẻ xiêu vẹo, Tử Lam mừng vui hơn cả
khi cắn vào tĩnh mạch con hươu đực và tận hưởng dòng máu nóng hổi trong ngày
đông giá lạnh bội phần. Phải rồi, khi những con sói non khác đang còn ru rú
trong hang không dám ra ngoài thì Hắc Tử đã có thể một mình vào rừng săn thỏ, vậy
thì tới khi những con sói non có thể vào rừng săn mồi thì con của nó có thể trở
thành một con sói đực trưởng thành đầy đủ về cả thể chất lẫn tinh thần.

Vui mừng
là thế nhưng Tử Lam vẫn lo sợ cho sự an toàn của con đến toát mồ hôi hột. Dù
sao đi nữa, nó vẫn là một người mẹ, vẫn mang trong mình nỗi lo của người mẹ. Tử
Lam lấy hang động làm trục, khảo sát kỹ càng vùng rừng quanh đó vài dặm, thăm
dò cẩn thận tới mức không bỏ sót một hòn đá nào trong các hang động. Khắp nơi,
không có một bãi phân hay một dấu vết nào của những loài mãnh thú có thể uy hiếp
tới tính mạng của con nó như hổ, báo, lợn lòi, rắn độc… Hang động của nó đúng
là một nơi kín đáo và an toàn. Tử Lam thấy yên tâm trở lại.

Nhưng
nó hoàn toàn quên mất nguy cơ từ trên trời cao.

IV

Tai họa
quả nhiên từ trên trời ập xuống. Trên đỉnh núi cao vút tận mây mờ của ngọn núi
Streca cheo leo có một con kim điêu sinh sống. Kim điêu là loài mãnh điểu ăn thịt,
là đấng kiệt xuất của loài đại bàng. Nó sở hữu những chiếc vuốt sắt và một cái
mỏ quặp cứng nhọn như móc sắt, có thể quắp những con vật nặng hơn chúng tới bốn,
năm lần. Buổi sáng hôm ấy, con kim điêu trên đỉnh Streca rời tổ bay vào rừng
tìm thức ăn. Nó thèm khát một con dê rừng non mềm hoặc một con bồ câu núi ngon
ngọt, nhưng hôm nay nó thật xui xẻo quá. Mặt trời đã lên cao rất cao mà nó vẫn
chưa săn được con mồi nào. Đúng vào lúc sắp lả đi vì đói, nó chợt dõi mắt xuống
phía hang động của Tử Lam. Bộ lông màu vàng đẹp đẽ của nó lấp lánh dưới ánh mặt
trời, đôi cánh rộng lớn của nó lúc thì dang rộng quạt theo từng luồng gió mạnh
lúc xòe mở không vỗ để nó yên lặng lắng nghe âm thanh trong gió. Cứ thế, nó tự
do chao liệng trên bầu trời cao rộng.

Đột
nhiên, ánh mắt sắc sảo của nó thấy bụi cây dây leo phía gần cửa hang xào xạc dù
không có gió. Có một bóng đen lờ mờ đang di chuyển trong bụi cây. À, thì ra chốn
này giấu một hang động cho loài thú đi bộ ẩn thân. Con kim điêu nhìn nghiêng xuống
mặt đất, phóng rộng tầm mắt quan sát bốn xung quanh, hai hạt châu màu vàng nhạt
của nó rất tinh nhạy. Nó chớp mắt một cái, thấy rõ ràng bóng đen lờ mờ trong bụi
cây chính là một con sói non. Nỗi vui mừng khấp khởi của nó vơi đi một nửa. Nó
có thể săn thỏ, săn dê hay săn hươu, thậm chí có thể sẵn sàng dùng chiếc mỏ cứng
nhọn như sắt của mình để mổ cả rắn chuông – loài rắn kịch độc, nhưng với loài
sói thì nó quả thực phải dè chừng. Bởi lẽ, sự tinh nhanh giảo hoạt của loài sói
nổi tiếng khắp thảo nguyên Ga Marr này, việc đánh lén từ trên cao xuống như nó
vẫn làm thật khó thành công. Hàm răng sắc nhọn của sói có thể cắn đứt chiếc vuốt
sắt của nó, cắn đứt đôi cánh rộng của nó, biết đâu nó lại trở thành thứ lót dạ
của con sói đói thì sao! Nếu không vì vạn bất đắc dĩ thì kim điêu không bao giờ
mạo hiểm tấn công loài sói. Đương nhiên, hiện ra trước mắt nó lúc này chỉ là một
con sói non chưa đủ khả năng phòng vệ, nhưng chắc chắn nó phải có mẹ bảo vệ mới
dám ra khỏi hang chơi đùa như vậy chứ! Loài sói vốn đã hung tàn, nhưng sói mẹ bảo
vệ con càng đáng sợ hơn thế. Có lẽ, nó chẳng nên động vào thì hơn.

Con
kim điêu nuốt nước bọt đánh ực một tiếng. Nó đã muốn bay đi chỗ khác tìm mồi. Rồi
nó chợt nghĩ và cảm thấy rất lạ. Tại sao bóng dáng của sói mẹ không lọt vào tầm
nhìn của nó nhỉ? Khắp bốn bề xung quanh, bên ngoài cửa hang hay trong đám hoa
muôn hồng nghìn tía chỉ có mỗi một con sói non đang vô tư đuổi bắt một con sóc.
Có khi nào con sói mẹ giảo hoạt đang rình rập đâu đó và sẵn sàng xồ tới cắn đứt
móng vuốt của nó khi nó mạo hiểm lao xuống không? Cảnh tượng này thật không giống
thế chút nào. Sói mẹ sẽ không dám mạo hiểm lấy con mình ra làm mồi nhử. Thêm nữa,
trước cửa hang chỉ có một đám cỏ bằng phẳng và cánh rừng thưa thớt hai bên dòng
suối trong thấu đáy, không tìm đâu ra một nơi nào có thể rình mồi. Nó có thể thấy
rõ cả một con bọ rùa trên lá cỏ, sói mẹ dù có muốn ẩn nấp đi nữa cũng khó thoát
khỏi ánh mắt của nó. Con kim điêu rất tự tin về điều đó. Giờ chỉ còn một khả
năng duy nhất thôi, ấy là sói mẹ đang ẩn mình trong cái hang dưới lớp cây dây
leo kia. Con kim điêu nghiêng đôi cánh, mượn ánh mặt trời chênh chếch, lao mình
xuống đám dây leo bên ngoài cửa hang. Thân mình nó lắc lư trước cửa hang. Nếu
sói mẹ trốn trong hang nhất định sẽ hốt hoảng bởi cái bóng của nó, sẽ vội vàng
lao ra bên ngoài cứu sói con.

Nhưng
cả trong hang và ngoài hang đều yên ắng, không chút động tĩnh. Con kim điêu mừng
lắm, xem ra vận của nó không đến nỗi nào. Sói mẹ không ở gần đây, chắc chắn nó
đang mải miết săn mồi ở thảo nguyên Ga Marr. Từ trước tới nay, nó chưa từng bắt
sói, hôm nay nó rất muốn thưởng thức thịt sói, xem mùi vị của nó ra sao. Từ
trên trời cao, nó thu đôi cánh lại và lao thẳng xuống mặt đất, nhanh như cắt.
Đôi cánh của nó ma sát với không khí, cứa đứt những âm thanh êm nhẹ trong gió.
Giữa bầu trời xanh ngắt vụt lóe sáng một nét nghiêng thật đẹp và trên mặt đất rợp
một bóng hình đáng sợ, chiếc vuốt sắt của con kim điêu bổ thẳng xuống đầu Hắc Tử.

Khi ấy,
Hắc Tử đang say sưa đuổi bắt một con sóc tinh nghịch. Con sóc nhảy tung tăng từ
cành cây này sang cành cây khác, lúc lại vụt qua bãi cỏ, làm Hắc Tử tức tối
trong lòng. Con sóc ngồi trên một chạc cây cao chừng một mét, buông thõng chiếc
đuôi và nhởn nhơ hái quả ăn, như muốn trêu tức Hắc Tử. Hắc Tử cũng thèm ăn lắm,
nó muốn thu hết sức mình nhảy xổ lên trên. Đúng lúc ấy, một cái bóng đen lạ
lùng chợt hiện ra trên bãi cỏ xanh biêng biếc. Cái bóng hơi động đậy. Khoảnh khắc
đó, nếu Hắc Tử mau mắn xoạc rộng bốn cẳng lao vào giữa bụi gai đầy gai nhọn
cách chỗ đứng không xa thì có lẽ nó đã thoát kiếp nạn này. Nhưng nó chỉ là một
con sói non thiếu kinh nghiệm sống nên chẳng thể ý thức được rằng cái bóng đen
lay động đó chính là cái bóng của con kim điêu đáng sợ đang lao thẳng vào nó.
Là trẻ con, nó cảm thấy cái bóng này hay hay. Cái bóng tiến lại gần nó, mỗi lúc
một gần, rồi cuối cùng hoàn toàn che phủ thân hình nó. Lúc đó, Hắc Tử mới giật
mình thấy tình cảnh nguy hiểm, nó bèn vội vàng quay người chạy về hang.

Thương
thay, con sói non làm sao thoát khỏi đôi cánh đang chao liệng của con kim điêu
được! Hắc Tử vừa chạy được vài bước đã cảm thấy cổ và sống lưng của nó như có
những nhát dao chém lên mình. Nó chưa kịp kêu một tiếng đã thấy bốn chân rời khỏi
mặt đất và cả thân mình bay bổng lên không trung. Máu của nó hòa tan trong gió.
Hắc Tử là một chú sói con rất can đảm. Dù đang trong tuyệt cảnh như thế, nó vẫn
không hề sợ hãi. Nó giãy dụa, xoay người và cắn vào bụng con kim điêu một cái
thật dũng mãnh. Tiếc là hàm răng của nó chưa đủ dài và cứng nên đòn tấn công của
nó chỉ làm rụng mấy chiếc lông vàng óng. Lông chim cùng máu sói theo gió rơi xuống
thảm cỏ.

Con
kim điêu kêu lên một tiếng giận dữ. Nó cúi đầu xuống và dùng chiếc mỏ cứng như
sắt mổ vào mắt Hắc Tử. Đột nhiên, mắt Hắc Tử tối om.

Lúc
con gặp nạn, Tử Lam đang đuổi bắt một con cầy hương trên thảo nguyên Ga Marr.

Chiều
tà, Tử Lam tha con cầy hương về động dưới ánh hoàng hôn. Mọi thứ đã kết thúc từ
lâu. Nhìn những chiếc lông chim và những vệt máu khô vương trên bãi cỏ, Tử Lam
hãi hùng biết chuyện gì đã xảy ra. Trái tim người mẹ của nó vụn vỡ. Trên đỉnh
cao tít tắp của ngọn núi Streca vút tận mây mờ có một chấm đen đang chuyển động.
Chấm đen ấy chính là con kim điêu đã tàn hại “siêu sói” mà nó khổ công bồi dưỡng.
Tử Lam chỉ có thể ngửa mặt lên trời cao mà tru lên một tiếng thảm thiết để bật
ra nỗi đau tột cùng trong lòng nó. Tại sao ông trời luôn không công bằng với nó
như thế, tại sao số mệnh lại phũ phàng với nó như thế, tại sao luôn mang tai họa
đến cho nó?

Tử
Lam dằn vặt đã quá sơ suất, đã quá vội vàng muốn bồi dưỡng Sói Vương tương lai.
Chỉ vì như thế mà nó đã để Hắc Tử ra khỏi hang, vào trong rừng vui chơi. Đó là
nơi tàn khốc và đầy ẩn họa. Có lẽ, đây là sự trừng phạt của số mệnh đối với dã
tâm của nó. Một lần nữa, nó lại thua trong cuộc tranh đấu với số mệnh. Thua thê
thảm là đằng khác. Không, nó nhất quyết không chịu khuất phục, một con sói ưu
tú sẽ không bao giờ bị gục ngã trước tai họa.

Tiếng
tru thảm thiết của mẹ khiến Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi trong hang giật mình
kinh hãi. Chúng xếp thành một hàng rất nghiêm chỉnh trước mặt mẹ. Con cầy hương
bị cắn đứt cổ họng chắn giữa Tử Lam và các con.

Khuôn
mặt của con cầy hương co quắp lại, không còn chút sinh khí nào nữa. Ánh tà
dương đỏ ối nhuộm màu lên lớp lông vàng đồng của nó. Đột nhiên, Tử Lam nhảy xô
lên mình con cầy hương đã chết, điên cuồng cắn xé da bụng nó, lôi ra đám nội tạng
be bét máu. Sau đó, nó lạnh lùng nhìn thẳng Lam Hồn Nhi.

Lam Hồn
Nhi, con hãy nhìn những thứ mỹ vị mà trước đây chỉ một mình Hắc Tử được hưởng
này. Tim gan cầy hương đấy. Hắc Tử chết rồi, giờ mẹ giành phần đó cho con, lại
đây, hãy lại đây, hãy ăn hết đám tim gan này của nó đi con! Từ giờ phút này trở
đi, con sẽ là người thay thế Hắc Tử.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3