Nhất đao khuynh thành, chương 03 cont.
cont.
Đường Duyệt vô cùng lo lắng, nàng đột nhiên nhớ lại cái người xuất hiện trong ngõ lúc sáng sớm nay. Tất cả là lỗi của nàng. Giá như nàng cẩn thận hơn một chút, đều là do nàng không ngờ tới! Nàng nắm chặt tay mình, căng thẳng không nói lên lời.
“Mọi người vốn định thiêu sống cậu thiếu niên đó, nhưng khi lửa đã được đốt lên thì có một vị hòa thượng qua đường đã kiên quyết xin tha và đem thằng bé theo. Ôi, thật là đáng tiếc, mọi người đã phải vất vả một phen”. Vị chủ hiệu buôn vừa cười vừa kể với cái vẻ rất thoải mái như thể cái việc thiêu sống người là một việc quá đỗi bình thường vậy.
“Được rồi, lên xe thôi!” Đường Mạc lại là người kết thúc câu chuyện, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, con người này đưa ra quyết định rất dứt khoát, lạnh lùng mà chính xác.
Bất luận gặp phải việc gì đi chăng nữa, Đường Duyệt cũng chưa bao giờ tranh cãi với ai, trận giằng co hiếm có lần này lại là vì chàng thiếu niên kia, nhưng kết quả lại không khiến nàng yên lòng. Nàng chợt nhớ ra ngay cả tên của người kia nàng cũng không biết, và nàng cũng không biết được là chàng đã bị đưa đi đâu.
Xe ngựa đưa mấy người bọn họ về Đường Gia Bảo. Suốt dọc đường đi Đường Duyệt không nói bất cứ một lời nào. Thương Dung nhìn bộ dạng của nàng mà chỉ biết thở dài. Cô bé này quả thật là một người lặng lẽ, ít nói, lúc này chàng cũng phần nào cảm thông với nỗi khổ của Đường Mạc. Nó giống như cảm giác phiền muộn của người đi mò ngọc trai, khó khăn lắm mới tìm được con trai có ngọc nhưng rồi lại cạy mãi không mở ra được.
Nhưng khi về đến Đường Gia Bảo, đón chào Đường Duyệt không phải là Đường Tứ phu nhân. Người đứng đợi nàng lại là Ngân Tâm, người hầu gái thân cận nhất của mẹ nàng. Trước đây, Đường Duyệt cũng rất ít khi gặp cô ta vì cô ta suốt ngày bên cạnh hầu hạ Đường Tứ phu nhân. Lúc này, Ngân Tâm đang đứng trước cửa Đường Gia Bảo, mặc bộ đồ màu tím nhạt, khuôn mặt trái xoan, dáng vẻ thướt tha, nhìn Đường Mạc và mấy người cung kính cười nói: “Đại thiếu gia, cậu đã về rồi. Trong phòng khách có mấy vị đến tìm cậu đó!”.
Đường Mạc gật đầu, nói với Thương Dung: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Thương huynh! Buổi tối có thiết đãi yến tiệc, huynh hãy về nghỉ ngơi trước đi đã”. Nói xong, chàng dặn dò đám gia nhân đưa khách về phòng nghỉ.
Thương Dung cười với Đường Mạc rồi cũng miễn cưỡng đi theo đám gia nhân. Đường Mạc đang định đi vào trong thì thấy Đường Duyệt bị Ngân Tâm ngăn lại. Đường Mạc nghiêm mặt nhìn cô ta, mấy người đứng sau vội vã thưa: “Thưa đại thiếu gia, tiểu thư đã đi cả một chặng đường dài rồi. Nô tỳ phụng mệnh phu nhân đưa tiểu thư đi tắm rửa thay y phục. Mong cậu hiểu cho!”.
Đường Mạc không nói nữa, nhìn Đường Duyệt một cái rồi bước vào trong Đường Gia Bảo. Tuy Đường Duyệt được chàng tìm về nhưng trong trong chuyện này còn rất nhiều điểm nghi vấn khiến chàng không thể nào hiểu được. Bây giờ chàng rất muốn tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn sự tình.
Vẻ mặt tươi cười của Ngân Tâm trong chớp mắt đã có chút thay đổi ngay khi Đường Mạc vừa quay lưng đi, chỉ có người đứng cách cô ta gang tấc là Đường Duyệt mới cảm nhận được. Nàng tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng lại có linh cảm rất nhạy bén. Vẻ tươi cười trên mặt Ngân Tâm tỏ ra rất khách khí, dè dặt, không hẳn là giễu cợt cái bộ dạng nhếch nhác, lấm lem bùn đất của nàng bây giờ mà đơn thuần chỉ là vẻ khách khí thông thường. Những nô tỳ thân cận của mẫu thân, ai cũng là người hiểu phép tắc, lễ nghĩa.
Đường Duyệt không được đưa vào Đường Gia Bảo mà bị đưa đến chái phòng phía sau khu nhà, ở đây không có bồn tắm nước nóng cũng chẳng có y phục để thay, ngay cả xà phòng cũng không. Đường Duyệt nghi ngờ nhìn Ngân Tâm thì cô ta lễ phép nói: “Tiểu thiếu gia mới đầy tháng, người còn yếu, nên tránh để nhiễm bụi bẩn bên ngoài. Tiểu thư lần này đi xa về, tiếp xúc với nhiều người hẳn là đã tiếp xúc phải những thứ không tốt”.
Đường Duyệt cảm thấy trái tim mình đang run lên, muốn mở miệng nói nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng lắp bắp: “Ta… ta không…”.
Ngân Tâm hơi đỏ mặt nhưng khẩu khí vẫn tỏ vẻ lễ phép, có nề nếp: “Ở ngôi làng phía Tây đó mới lan truyền dịch bệnh. Nếu tiểu thư không biết lại tiếp xúc với những người đó sẽ không tốt cho sức khỏe. Phu nhân đã dặn dò, đợi nghỉ ngơi mấy ngày sẽ mời đại phu đến xem. Nếu không sao thì sẽ mời tiểu thư quay về”.
Mặt Đường Duyệt càng trở nên trắng bệch, như thể không còn giọt máu nào. Nàng không ngờ rằng quay lại Đường Gia Bảo, chờ đợi nàng không phải là sự ôm ấp, vỗ về ấm áp của mẫu thân mà lại là sự cự tuyệt, lạnh nhạt, khách khí như thế này.“Ta… ta không có bị bệnh đâu, thật mà, thật sự là ta không bị nhiễm bệnh mà!” Nàng muốn giải thích nhưng người hầu gái kia không hề có ý định nghe, cô ta nhanh chóng ngắt lời: “Tiểu thư thứ tội, phu nhân cũng chỉ là nghĩ cho tiểu thư mà thôi. Khách ở Đường Gia Bảo rất nhiều, gia nhân trong nhà cũng không thể quan tâm, lo liệu hết được, chỉ lo tiểu thư ra ngoài phải chịu nhiều ấm ức nên muốn tiểu thư ở lại đây nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng mấy ngày, hàng ngày sẽ có người mang đồ ăn đến”.
“Ta…” Đường Duyệt chưa kịp bước ra thì cửa đã đóng lại.
Cạch một tiếng, Đường Duyệt vẫn ngạc nhiên đến ngây người, trái tim nàng như bị ai đó thắt lại, ngoài kia cánh cửa đã bị người ta khóa chặt.
Bên ngoài ánh mặt trời rạng rỡ nhưng vẫn không chiếu được vào trong căn phòng. Trong phòng trái ngược hẳn với bên ngoài, chỉ là một màu tối tăm, u ám, không khí bốc lên mùi ẩm mốc. Góc phòng không có giường mà thay vào đó là một chiếc ghế băng dài và một cái bàn. Đường Duyệt không ngồi trên ghế mà ngồi trên nền đất, lưng tựa vào tường. Đi một quãng đường xa như vậy, nàng cảm thấy rất mệt mỏi và chỉ muốn nhắm mắt mà ngủ một giấc, nhưng cứ nhắm mắt là nàng lại cảm thấy nơi đây có cái gì đó lạnh lẽo đến kì lạ.
Nàng chỉ còn biết ngồi lặng lẽ, đầu óc cảm thấy trống rỗng, dường như mọi việc đang lần lượt hiện ra rồi lại nhanh chóng tan biến. Trong phòng chỉ có một chiếc cửa sổ duy nhất, vừa nhỏ vừa cao, mảnh trời ngoài khung cửa sổ kia thì trong xanh đến mê đắm lòng người, thế mà nàng lại phải ngồi bó gối nơi đây, lặng lẽ một mình.
Thời gian cứ thế trôi, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết ngoài trời đã dần chuyển sang màu tối đen. Mặt trăng chiếu thứ ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo, căn phòng lúc này hoàn toàn bị nhấn chìm bởi bóng tối âm u.
Ngân Tâm nói sẽ có người mang cơm đến, nhưng suốt từ trưa đến giờ chẳng có lấy một bóng người lai vãng đến nơi này. Nàng nhớ hồi nhỏ thường nằm một mình trên sườn đồi, giữa bốn bề là hoa cỏ, xung quanh chim chóc ríu rít, gió hiu hiu thổi, suối chảy róc rách, có khi còn nghe thấy được cả tiếng mài răng của chuột đồng trong lùm cỏ. Nàng nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, tưởng như mình đang được phiêu du giữa không trung, nhưng khi mở mắt ra, nàng lại thấy mình vẫn đang ngồi trên nền đất lạnh lẽo, đối mặt với ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay.
Hồi ấy, nàng chỉ mong phụ thân sẽ không tìm thấy mình, không một ai tìm thấy, để nàng chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cứ nằm như vậy trên bãi cỏ, thảnh thơi tận hưởng, hy vọng mình bị người khác lãng quên. Nhưng giờ đây thì sao, nàng thực sự đã bị mọi người lãng quên rồi. Nàng cảm thấy sợ hãi, hoang mang vô cùng. Nàng nghĩ, đợi đến khi nàng chết vì đói trong căn phòng này chắc cũng chẳng có ai nhớ đến. Thi thể của nàng rồi đây chắc sẽ bị lũ chuột đói trong phòng kéo đến chia nhau gặm nhấm. Nghĩ đến đây, theo phản xạ nàng đưa mắt khắp căn phòng, hình như trong bóng tối quả thật có một cặp mắt sáng lấp loáng đang nhìn nàng. Tay chân bỗng rụng rời, run lên lẩy bẩy, nàng sợ hãi ôm chặt lấy chính mình, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đang xâm chiếm khiến nàng sắp chịu không nổi. Nàng không dám nhắm mắt lại, bóng tối nhập nhoạng trước mặt dường như khiến nàng có thể nhìn thấy rõ cái con vật răng nhọn ấy… đang chằm chằm nhìn nàng.
Quả thật là đáng sợ, đúng ngay lúc Đường Duyệt dường như sắp bị thứ liên tưởng đáng sợ ấy làm cho không thở nổi thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Không, nói chính xác là bị đạp ra. Rõ ràng là người đến không hề có chút kiên nhẫn để đi tìm chìa khóa trước rồi mới mở cửa. Một bóng người cao lớn đứng chắn trước cửa, người ấy lạnh lùng nói: “Mau đứng dậy!”.
Dường như chỉ trong nháy mắt, Đường Duyệt đã từ dưới đất bật dậy, lao như bay vào lòng người đó mà ôm chặt lấy. Người kia hết sức kinh ngạc trước hành động thân thiết bất ngờ này, nhưng cũng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Được tiểu muội ôm nhưng Đường Mạc lại cảm thấy rất xa lạ, vì từ trước đến giờ chàng chưa từng có một tiểu muội muốn nũng nịu, nương tựa vào chàng. Đến khi chứng kiến cái vẻ lặng lẽ, ít nói của Đường Duyệt thì chàng thực sự tin rằng cái ý nghĩ rằng có một tiểu muội ngoan ngoãn, đáng yêu thật là xa xỉ. Bây giờ khi bất ngờ được tiểu muội tính cách kì lạ này ôm chầm lấy, chàng thấy tim mình như đang bị con sâu đục khoét, lớp băng giá bao phủ đã bị phá vỡ, chỉ còn lại sự xúc động và xót thương. “Không sao rồi!” Lời vừa dứt chàng chợt nhận ra giọng mình sao dịu dàng đến thế nên vội thêm một câu lạnh lùng: “Về nhà thôi”.
Đây là lần thứ hai chàng nói với Đường Duyệt rằng về nhà thôi. Có lẽ suốt đời này Đường Duyệt sẽ không thể nào quên được khoảnh khắc này.
Đường Mạc nắm chặt tay Đường Duyệt rồi bước ra ngoài, trong đầu chàng vẫn quẩn quanh nhiều câu hỏi. Ở nơi được canh giới nghiêm ngặt như Đường Gia Bảo này, việc thừa lúc các quan khách tập trung mà trà trộn lọt vào không phải là dễ dàng, hơn nữa việc đưa một cô gái ra ngoài như thế này thì càng không thể. Ở đây, khắp nơi đều có trạm canh gác và thị vệ đi tuần, làm sao mà Đường Duyệt lại có thể dễ dàng bị người khác bắt đưa đi cơ chứ. Chàng đã nghĩ đến khả năng này, có người không muốn để Đường Duyệt tiếp tục sống ở Đường Gia Bảo. Hoặc cũng có thể nói rằng người này thực sự muốn Đường Duyệt mãi mãi biến mất, hay chí ít là không bao giờ có thể quay trở lại Đường Gia Bảo được nữa.
Đường Mạc rất hiểu phụ thân của mình, ông tuyệt đối không phải là người có thể làm chuyện này. Thường ngày, ông rất bận rộn, việc này chàng cũng không muốn làm phiền đến ông. Vậy người có quyền lực cao không kém ở Đường Gia Bảo này chỉ còn lại một người. Vấn đề là, dựa vào mối quan hệ ruột thịt thân thiết giữa Đường Duyệt và người này thì rốt cuộc làm việc đó vì lý do gì chứ?
Mặt khác, Đường Tứ phu nhân lúc này còn đang thiết tiệc đãi khách.Sảnh đường rộng lớn, đám tì nữ váy áo rực rỡ, không khí nhộn nhịp như ngày lễ. Khắp nơi giăng đèn kết hoa khiến khuôn viên càng thêm lộng lẫy, tráng lệ.
Bậc thềm phía trước được trải thảm đỏ thêu ngũ phụng cát tường, Đường Tứ phu nhân ngồi trên một chiếc ghế gấm ở vị trí cao nhất, chiếc trâm bằng ngọc phỉ thúy tinh xảo cài trên đầu, trên người là bộ y phục tay rộng màu đỏ tươi, làn da trắng trẻo lộ ra dưới ống tay áo khiến người ta phải ngưỡng mộ. Tay bà cầm một cốc rượu bạch ngọc, lưng dựa vào ghế một cách thư thái, tự tại. Phía dưới thềm, hai bên trái phải, mỗi bên đều sắp một bàn ăn dài với vô số bát đũa, cốc chén, bên nào cũng có hai thị nữ hầu cận, một người tiếp rượu, một người bưng đĩa quả.
Chư vị khách quý đến Đường Gia Bảo lần này đều đem theo thân quyến của mình, tất cả tụ họp tại nơi đây, dãy bàn dài trong sảnh đường chật kín người, hương thơm ngào ngạt khắp sảnh, tiếng leng keng dội vang khắp nơi.Người có gương mặt trái xoan dài, thanh tú là Yến Ninh – con gái của trưởng môn phái Không Động, nàng chăm chú nhìn Đường Tứ phu nhân rồi khe khẽ hỏi mẫu thân đang ngồi bên cạnh: “Mẫu thân à, Đường Tứ phu nhân có phải là Ôn Nhã Như không?”
Phu nhân trưởng môn Không Động mỉm cười, nâng chén rượu lên nhấp một chút rồi lấy tay áo che miệng trả lời: “Không sai”.
Yến Ninh lại tiếp tục ghé sát tai mẫu thân nói nhỏ: “Con gái riêng của bà ta… hôm nay sao không thấy đến vậy?”
Người ngồi phía trước hai người bọn họ là u Dương Minh Châu cất tiếng cười. Yến Ninh vội đỏ mặt, biết rằng câu thì thầm vừa rồi của mình đã bị người ta nghe thấy, nàng lo lắng nhìn về phía chủ nhân bữa tiệc – Đường Tứ phu nhân, nàng quan sát thấy mặt bà ta không có chút thay đổi gì, có vẻ như là không nghe thấy lời nàng nói vừa rồi, lúc này nàng mới thấy nhẹ nhõm cả người. Vương Thị – mẫu thân nàng trừng mắt nhìn, Yến Ninh thè lưỡi ra vẻ nũng nịu, mẫu thân nàng thấy vậy không thể tức giận mà chỉ cười nói: “Con nên học theo u Dương tỷ tỷ. Tỷ ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng võ công đã tài giỏi hơn con rất nhiều”.
u Dương phu nhân Lý Hồng cười đáp lời: “Nguyệt Nhi tỷ tỷ chớ nên khen đứa nha đầu này, không thì nó lại sung sướng mà bay lên tận trời xanh mất thôi”. Tuy nói như vậy nhưng trong ánh mắt bà vẫn ngời lên vẻ tự hào, rõ ràng là lời tán dương vừa rồi khiến bà thấy rất vui sướng. Bà và Vương Nguyệt trước đây đều cùng theo học phái Nga Mi do vậy hai người nói chuyện với nhau tỏ ra khá thân mật.
Chuyện nhà Ôn Gia đã sớm không còn là điều bí mật trong giang hồ, trong đó liên quan đến xuất thân của Đường Duyệt, mọi người cũng đều ngại không muốn tìm hiểu thêm về vấn đề này. Nhưng lúc này, thấy vẻ cao quý đoan trang của Đường Tứ phu nhân, lại nghĩ đến buổi yến tiệc long trọng hôm nay không có bất cứ một người nào của Ôn Gia đến chúc mừng thì quả thật càng khiến sự tò mò của những người đến dự tiệc tăng lên.
Lý Hồng nở nụ cười đầy hàm ý với trưởng môn phu nhân phái Không Động rồi hướng lên người ngồi phía trên bậc thềm cao mà nói: “Nhờ thịnh tình của phu nhân, việc sinh hạ tiểu thiếu gia quả là việc đáng mừng nhưng chỉ là trong lòng Lý Hồng vẫn còn lo nghĩ một điều, không thể không nói ra”.Ôn Nhã Như đặt cốc rượu trong tay xuống: “u Dương phu nhân, xin cứ nói”.Vẻ mặt Lý Hồng tỏ ra hơi lo lắng: “Thưa phu nhân, ba ngày trước do chúng tôi bảo vệ không tốt đã hại tới tiểu thư Đường Duyệt bị bọn xấu bắt đi. Tôi quả thực ăn không ngon, ngủ không yên, không rõ hiện nay tiểu thư đã được đưa về nhà an toàn hay chưa?”
Các vị phu nhân, tiểu thư vốn đang ăn uống, trò chuyện rộn ràng khi nghe thấy vấn đề này cuối cùng cũng được nhắc tới thì thoáng chốc yên lặng lạ thường, khắp sảnh đường im lìm, không một tiếng động.
Ôn Nhã Như dửng dưng nhìn bà ta nói: “Đa tạ sự lo lắng của u Dương phu nhân, tiểu thư nhà chúng tôi nay đã bình an vô sự. Hôm đó phải đa tạ phu nhân đã xả thân trợ giúp, không biết vết thương của phu nhân đã đỡ hơn chưa?”.
Lý Hồng mỉm cười: “Giữa đường gặp chuyện bất bình, tất phải ra tay tương trợ, hà tất phải nói lời cảm tạ. Nói đến cảm tạ thì phải là tôi đa tạ phu nhân ban thuốc cho mới phải, bây giờ sức khỏe của tôi đã tốt lên rất nhiều rồi”.
Ôn Nhã Như khẽ cười: “Vậy là tốt rồi”.
Người mặc đồ xanh nhạt, dáng vẻ quý phái là u Dương Minh Châu lên tiếng: “Đường Duyệt muội muội là người ngây thơ, thật thà, tôi cũng rất quý mến”.Ôn Nhã Như thở dài nói: “Tiểu nữ ngờ nghệch, nếu lời lẽ, hành động có gì thất lễ thì mong u Dương coi như con cháu trong nhà mà bỏ quá cho”. Nói rồi bà nhẹ nhàng thay đổi đề tài, không nhắc đến Đường Duyệt thêm một lời nào nữa.
Đêm nay, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.
Về phần Đường Duyệt, đêm nay cũng có thể nói là khá vui vẻ. Nàng đã được đi tắm rửa, thay y phục và đang ngồi dưới gốc cây dùng bữa. Đường Mạc ngồi đối diện với Đường Duyệt, vẻ mặt chàng vẫn tỏ ra trầm mặc, lặng lẽ, có vẻ như là thấy khó hiểu trước vẻ mãn nguyện của tiểu muội tội nghiệp.Bên bàn ăn, Thương Dung vui vẻ rót rượu, uống một hơi rồi nói: “Rượu ngon”.
Cốc rượu trước mặt Đường Mạc vẫn còn nguyên, không hề động đến một giọt. Dưới ánh trăng, rượu trong cốc ánh lên màu hổ phách. “Muốn uống rượu thì ra sảnh trước, rượu ở đó càng ngon”. Đường Mạc lạnh lùng nói.
Thương Dung mỉm cười đáp: “Nghe mọi người thường nói rằng, ngồi uống rượu dưới ánh trăng non hay trong vườn trúc xanh rì đều thú vị. Ta nghĩ chẳng cần phải miễn cưỡng kiểu một đám người cùng tụ họp trong sảnh lớn mới vui được”.
Đường Mạc đằng hắng một tiếng: “Huynh không mời mà đến, lại còn ra vẻ khách khí”.
Thương Dung thở dài, lẩm bẩm nói: “Cái con người này thật là nhỏ nhen, chẳng lẽ một ly rượu cũng tiếc hay sao?”.
Đường Mạc không để ý tới Thương Dung nữa, tiếp tục chăm chú nhìn Đường Duyệt, nàng đang vét nốt hạt cơm cuối cùng trong bát. Chàng thích thú nhìn nàng, tò mò đoán xem không biết ăn xong bát cơm này sẽ định làm gì. Quả nhiên, Đường Duyệt buông bát xuống, lơ đãng nhìn vào đáy bát, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Khóe miệng Đường Mạc hơi mỉm cười, chàng nhẹ nhàng vẫy tay. Đồng tử đứng hầu bên cạnh lập tức mang thêm đến cho Đường Duyệt một bát thật đầy. Hạt cơm trắng tinh, sáng lấp lóa dưới ánh trăng, ngay cả đôi mắt của Đường Duyệt cũng sáng lên lạ thường, nàng lại bắt đầu cầm đũa lên và cúi xuống bát cơm.
Thương Dung uống thêm một ly nữa rồi nói: “Tiểu Duyệt lần này suýt chút nữa là không quay trở về được. Ôi…” Đường Mạc phóng ánh mắt tức giận về phía chàng. Thương Dung nhìn tiểu muội đáng thương Đường Duyệt đang và cơm mà cất tiếng thở dài: “Tiểu Duyệt không biết võ công, không thể tự bảo vệ mình được, cũng khó tránh khỏi. Ôi… không biết lần sau Tiểu Duyệt còn có thể may mắn được như thế này không. Ôi…”
Ba tiếng “ôi” cất lên khiến Đường Mạc phải chau mày: “Rốt cuộc là huynh muốn nói gì?”
“Không… ta chẳng có gì để nói cả”. Thương Dung không nói nữa.
Đường Duyệt cuối cùng cũng rời bát cơm mà ngẩng đầu lên, nhìn Thương Dung một cách khó hiểu. Đối phương nhếch một nụ cười nơi khóe miệng, trong nụ cười ấy dường như có ẩn chứa điều gì đó. Đường Duyệt ngẩn người, chung quy vẫn không hiểu gì, lại tiếp tục cúi xuống bát cơm.
Thương Lục ngồi bên cạnh nói thêm: “Nếu Đường cô nương mà biết võ công thì tốt, như vậy…” Đường Mạc lại quay sang nhìn khiến cậu ta vội im bặt, ánh mắt nhìn ấy khiến Thương Lục hận mình đáng lẽ không nên nói ra những lời ấy. Cậu quả thực thấy rất khâm phục thiếu gia nhà mình khi vẫn có thể tỏ ra thoải mái, tự nhiên được trước ánh mắt nhìn kiểu này của Đường Mạc.
Đường Mạc không để ý tới đôi chủ tớ này nữa mà quay sang nói với Đường Duyệt: “Đưa đao đây, huynh xem”.
Đường Duyệt lấy làm kinh ngạc, vội vã nghe lời, lấy thanh đao ra đặt lên. Đường Mạc nhận lấy đao quan sát, mặt chàng bỗng biến sắc, nghĩ ngợi một hồi rồi bọc thanh đao lại như cũ và đưa trả cho Đường Duyệt: “Giữ cẩn thận”.
Thương Dung nhìn thấy thanh đao, thần sắc cũng biến đổi, lẩm bẩm nói: “Đây chẳng lẽ là…” Chàng ngồi lặng lẽ trên ghế, tự rót cho mình thêm một cốc rượu nữa rồi cầm cốc trong tay mà ngơ ngẩn người.
Đường Duyệt ngoan ngoãn nhận lấy thanh đao, cất vào trong.
“Sáng sớm ngày mai hãy đến chỗ huynh”. Đường Mạc nói dứt câu đã vội vã đứng dậy quay người đi.
Thương Dung nhìn theo sau Đường Mạc, bất chợt mỉm cười. Chàng nhìn Đường Duyệt đang ngồi đó với mái tóc ướt đẫm sương nói: “Đại ca của muội muốn dạy võ công cho muội đấy”.
Đường Duyệt thấy trong lòng mình hoang mang vô cùng.
Đồng tử đứng hầu bên cạnh đã đến thu dọn bát đĩa, trên bàn giờ đây đã trống trơn, Đường Duyệt vẫn ngồi ở nguyên chỗ cũ, dường như không có ý định đi ngủ sớm như thế này.
Thương Dung gõ gõ vào đầu nàng, “Muội còn chưa mệt hay sao?”.
Đường Duyệt ngẩng mặt lên, nước mắt lăn dài trên má khiến Thương Dung hơi sợ hãi. Chàng lặng lẽ nhìn nàng một lúc nhưng cũng không mở miệng vặn hỏi rốt cuộc tại sao nàng lại đau buồn như vậy. Chàng quay sang phía Thương Lục nói: “Mang đàn lại đây”.
Khi Thương Lục quay lại, quả nhiên đem theo một cây đàn. Thương Dung đặt đàn lên đầu gối, nhẹ nhàng gảy lên từng nốt nhạc. Đường Duyệt ngẩng mặt ra nhìn chàng, trên mặt vẫn vương những giọt nước mắt. Điệu nhạc cất lên du dương, réo rắt như tiếng suối chảy, tuôn trào không dứt. Lúc này, ngón tay chàng nhẹ nhàng gảy, điệu nhạc cất lên trong veo, thánh thót như chạm được đến tâm trạng u sầu.
Đường Duyệt chăm chú nhìn không chớp mắt, dường như nàng muốn lưu khoảnh khắc ngắn ngủi, khó quên này lại trong lòng. Trước mặt Thương Dung, nàng thường không thể nói hết được một câu. Phong thái, cử chỉ, lời nói, thái độ của chàng khiến nàng luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé, chỉ như hạt bụi trong mắt mà thôi. Chỉ có tận mắt nhìn mới có thể tin được rằng trên thế gian này quả đúng là có những con người như vậy, cả con người họ đều phát ra thứ hào quang rực rỡ, Thương Dung, Đường Mạc, u Dương Minh Châu là như vậy đó, mẫu thân… mẫu thân cũng là như vậy. Chỉ có nàng là không như thế.
Tiếng đàn bỗng ngưng bặt, Đường Duyệt kinh ngạc nhìn Thương Dung, trên mặt chàng vẫn còn giữ lại nét cười dịu dàng: “Muội có muốn học đàn không?”. Đường Duyệt hơi ngỡ ngàng, Thương Dung cúi đầu, tiếp tục gảy đàn rồi nhẹ nhàng nói: “Muốn gì thì cứ nói ra, nếu không suốt cả đời này muội chỉ có thể đứng vậy mà nhìn thôi”.
Đường Duyệt nhắm mắt lại, nàng đang nghĩ đến ẩn ý của câu nói này. Như thể trải qua một cơn mộng vừa dài vừa tăm tối, đột nhiên nhìn thấy một thứ ánh sáng dẫn đường, nàng mở mắt ra, khẽ mỉm cười.
“Muội muốn học”. Nàng muốn học đàn, muốn học võ công, muốn có được sự thừa nhận của mẫu thân, muốn nhận được sự yêu quý của mẫu thân. Sẽ có một ngày, tất cả sẽ trở thành hiện thực, chỉ cần nàng thật sự cố gắng, Đường Duyệt thầm nghĩ.

