Thời gian hoa nở - Chương 03 - part 01

Chương 3: Có hy vọng?
Không có hy vọng? Có hy vọng


Tiểu Viên cúi mặt xuống
đất, miệng cong lên. Chẳng nhẽ, anh nói vậy có nghĩa là, chúng ta vẫn còn cơ
hội?

Một vài nét ửng đỏ dần
hiện lên khuôn mặt trắng trẻo, tươi mới mơn mởn như táo Hồng Phú sĩ. Khi đã trở
về trạng thái bình thường, cô chợt nhớ ra một việc quan trọng hơn hết thảy,
ngượng ngùng, thỏ thẻ nói: “Thang Hi Hàn, ý của anh là… là… anh muốn tôi làm
bạn gái của anh phải không?”

Thang Hi Hàn nghe xong
câu hỏi của cô gái ngốc nghếch này thì như có một tiếng sét đánh ngang qua tai,
bùm một tiếng rồi như một con rô bốt trong Transformer tạt cho một bạt tai, gục
hoàn toàn. Trên trời, từng đám mây lững lờ trôi, hồi ức như một làn khói ùa về
trong tim, bản năng của Thang Hi Hàn khiến anh run rẩy, chợt anh trả lời một
cách quyết đoán: “Không phải.”

Tiểu Viên ngẩn ra,
chuyện quái quỷ gì thế này? Không phải, thế anh lôi tôi đi làm gì? Không phải,
tự nhiên anh chạy đến phá đám tôi hẹn hò với “Dương Tiêu” người Mỹ gốc Hoa làm
gì? Anh thần kinh à?

Vô vọng, những lời mắng
mỏ hết sức trôi chảy này tuy rằng có thể dễ dàng xuất hiện trong đầu Tiểu Viên,
nhưng cô gái thật thà này lại chẳng đủ can đảm để nói ra. Trong lòng muốn bùng
nổ, miệng vẫn ngậm chặt ngậm chặt, đến mức mắt Tiểu Viên cũng chuyển sang màu
đỏ.

Thang Hi Hàn nhìn mắt
Tiểu Viên càng lúc càng đỏ, môi mím chặt nên rất hoảng hốt, anh đứng ngẩn ra ở
đó, không nói được gì.

Hồi sau, Tiểu Viên gườm
gườm nhìn anh, rồi hất tay một cái, thoát khỏi Thang Hi Hàn và quay đầu bước
đi.

Vừa quay mặt đi, đôi mắt
đỏ hoe của Tiểu Viên chẳng thể chịu đựng được nữa, từng giọt nước mắt bắt đầu
rơi xuống.

Do tức tối, Tiểu Viên đã
vung tay thoát đi, hành động này tuy chẳng có gì, nhưng việc bị bỏ lại đằng sau
đã làm Thang Hi Hàn thực sự sụp đổ. Anh đã khiến cho cô phải khóc.

Anh chạy về phía đó, nắm
lấy cổ tay cô, vẫn không nói gì.

Tiểu Viên giật tay thoát
ra khỏi anh, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, túm lấy vạt áo cô.

Cảnh tượng này thực sự
vô cùng quen thuộc. Một người giận dỗi ôm mặt khóc, một người cố gắng không rơi
lệ, nhẹ nhàng an ủi. Chỉ có điều, trong ký ức của một thời đã qua, dường như,
người ôm mặt khóc lại là một người khác!

Do không có kinh nghiệm
nên một lúc lâu sau anh cũng chẳng biết làm thế nào để dỗ dành Chu Tiểu Viên,
người bị anh làm cho tức đến phát khóc. Cuối cùng anh cũng nói được mấy tiếng:
“Chu… Chu…”

Chu Tiểu Viện quệt nước
mắt, trừng mắt nhìn anh: “Anh mới là Trư ấy!”

Mặt Tiểu Viên trắng như
chiếc bánh bao, cộng thêm đôi mắt với cái mũi đỏ ửng, còn cả những giọt nước
mắt vừa rơi, vừa mở mồm mắng anh là đồ con lợn, cái miệng nhỏ nhắn vừa chu lên,
hướng về phía anh.

Thang Hi Hàn đần mặt ra
nhìn cô, rồi trả lời một câu ngốc nghếch đến mức tưởng như nuốt lưỡi của chính
mình cũng không tin được: “Ừ, thì tôi là lợn. Đừng khóc nữa.”

Tiểu Viên ngớ ra. Sao
anh ta không đấu khẩu với mình nữa? Sao không độc mồm nữa vậy?

Một buổi chiều mùa đông
lạnh lẽo, hiếm hoi lắm mới có một vài tia nắng ấm áp xuất hiện, ánh nắng chiếu
rọi khắp muôn nơi, rồi dần dần len lỏi vào trái tim của hai con người.

Thang Hi Hàn thừa nhận
mình là đồ con lợn khiến Tiểu Viên bất chợt muốn cười phá lên, sau đó cô nhớ
ra, không đúng, vấn đề không phải là anh ta tự nói mình là lợn, mà là anh ta
nói mình là lợn là có ý gì?

Tiểu Viên đút tay vào
túi áo, thấp giọng: “Anh nói anh là lợn là có ý gì thế?”

Thang Hi Hàn nghe xong
câu hỏi này của Chu Tiểu Viên, hối hận nghĩ, cô dồn ép tôi tới chân tường bẹp
dí ba ngày sau mới ngóc lên được đã là quá lắm rồi, thật là mất mặt! Sao tôi
lại bị nước mắt của cô làm cho mụ mị, rồi trái tim cũng mụ mị nốt cơ chứ?

Dù là đang mùa đông
nhưng Thang Hi Hàn mồ hôi vã ra như tắm, lấy lại chút tinh thần, anh trả lời:
“Ý của tôi là, cách mạng chưa thành công, thì chúng ta còn phải cố gắng. Còn
nữa, cô có đói không? Tôi đói đến mức đau bụng rồi đây, chúng ta đi ăn gì đó
nhé?”

Mục tiêu ngay lập tức
thay đổi. Mặc dù chưa được nghe câu trả lời cần nghe, nhưng Tiểu Viên bỗng thay
đổi sự chú ý.

“Đói…” Tiểu Viên nói
nhỏ. Vừa hết ca trực đêm về đến nhà đã lăn ra ngủ bù, sau khi dậy lại vội vàng
đắp mặt nạ, thử quần áo để đến chỗ hẹn, lấy đâu ra thời gian mà ăn? Xoa xoa cái
bụng lép kẹp, nghe xong câu hỏi của anh, cô cảm thấy đúng là đói kinh khủng.

“Cho cô đấy, ăn trước
đi, lát nữa đưa cô đi ăn mấy món ngon.” Vừa nói, Thang Hi Hàn vừa như làm ảo
thuật móc từ trong túi ra một củ khoai lang, đặt vào tay Tiểu Viên, nói: “Khoai
nướng trong than quê chính hiệu đấy.”

Tiểu Viên cầm lấy ăn mấy
miếng, cười tít, nói: “Thang Hi Hàn, khoai nướng là món hồi bé tôi thích ăn
nhất, tôi hơi bị có nghề trong việc thẩm định khoai nướng đấy, củ khoai này
đúng là đặc biệt ngon. Anh lấy đâu ra vậy?”

“Trấn Dương Hà.”

“Gì? Anh mua ở tận trấn
Dương Hà à? Hôm nay anh đi từ đó đến đây à?” Tiểu Viên bất chợt nghĩ ra, phải
rồi, sao hôm nay anh lại bắt gặp cô trùng hợp như vậy, sao anh lại mua khoai
nướng ở trấn Dương Hà được chứ? Anh…

Bộ não Tiểu Viên bỗng
dưng phải xử lý quá nhiều thông tin, quay mòng mòng. Vẫn chưa kịp phân tích, đã
nghe Thang Hi Hàn nói: “Gần đây có quán nào ngon không? Tôi đưa cô đi ăn.”

Tiểu Viên ngay lập tức
tiến hành định vị khu vực họ đang đứng, quán nào ngon à, chờ chút, ta sắp đến
đây.

Không thể để kẻ địch có
cơ hội suy nghĩ, Thang Hi Hàn tiếp tục chuyển chủ đề: “Tại sao cô lại tắt máy
suốt tuần vừa rồi?”

Đầu óc ai đó bắt đầu
nghĩ ngợi xa xôi, miệng đáp: “Trực đêm, mở điện thoại sẽ ảnh hưởng đến nghỉ
ngơi”, nhưng thực ra trong lòng đang nghĩ: “Ăn đồ nướng Hàn Quốc có được không
nhỉ? Anh ta nói hơi đau bụng, về lý thuyết thì nên ăn gì đó ít dầu mỡ, nhưng
thịt nướng, mì lạnh, lại có người trả tiền hộ, thật là khó nghĩ quá đi!”

Vẫn tiện đà, anh đề
nghị: “Ừm, sau này nhắn tin cho tôi lịch làm việc của cô.”

Hay là đi ăn thịt dê
nướng? Có con dê béo này đi cùng, không ăn thịt dê nướng thì hơi phí, bất giác
cô trả lời: “Được thôi.”

Thang Hi Hàn nhìn vẻ mặt
mơ màng của cô, bất giác cười: “Đã nghĩ ra nên ăn gì chưa?”

Bộ não cô không thể cùng
lúc xử lý quá nhiều thông tin, bắt đầu tập trung giới thiệu: “Anh thích ăn gì?
Có lẩu, đồ nướng Hàn Quốc, phía trước còn có một quán đồ hải sản…”

“Hay là đến đó đi, tôi
thấy ổn đấy.” Tay chỉ, ánh mắt anh dịu dàng nhìn về phía trước.

Tiểu Viên nhìn theo
hướng tay anh chỉ: Tiệm bánh bao Tân Tân!

Lúc Tiểu Viên theo anh
bước vào quán, nghĩ bụng, cái mà anh bảo ngon là đây à?

Đổ mồ hôi!

Nhìn một tiệm bánh bao
mà cũng có thể thốt ra những lời hoa mỹ như vậy, quả nhiên không phải người
bình thường. Tiểu Viên nghĩ bụng, con người này hẳn phải cực kì thích ăn bánh
bao, cũng giống như cô hồi bé, không những cực thích ăn bánh bao, mà nhân bánh
bao cũng vô cùng hâm mộ.

Chẳng ngờ khi bánh bao
được mang lên, anh chàng này chỉ ăn lớp vỏ ngoài, còn lại gạt phần nhân bánh
sang chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô một cách nhiệt tình. Cô trợn mắt nhìn anh, hỏi:
“Anh làm gì thế?”

Anh từ từ ăn đống vỏ
bánh bao, ung dung trả lời: “Không thích ăn, cho cô đấy.”

Ồ, không thích ăn à, thế
thì không khách sáo nữa, cái bụng sôi ùng ục đang thúc giục, chẳng chào mời gì,
cô bắt đầu tập trung ăn. Vừa ăn phần nhân bánh mà anh đưa cho, Tiểu Viên vừa
nghĩ, cái này, không phải chứ, chúng ta thân thiết đến vậy sao?

Liếc nhìn anh một cái,
anh chàng này mặt vẫn không đổi sắc, tiếp tục gạt phần nhân bánh sang cho cô,
dịu dàng nói: “Ăn đi chứ, chẳng phải là cô rất thích ăn sao?”

Điểm tốt của tính tình
vô tư đó là rất dễ thích ứng, dòng suy nghĩ của Tiểu Viên bị ngắt một giây, sau
đó tiếp tục ăn.

Bánh bao ở tiệm Tân Tân
quả là rất ngon, lại còn có cả canh mộc nhĩ, bánh lớn bánh nhỏ, sau khi ăn thêm
mỗi loại hai đĩa, Tiểu Viên mãn nguyện, khệnh khạng bước ra khỏi quán.

Thang Hi Hàn ăn cũng
không ít, nhưng không nhiều như Tiểu Viên, có lẽ vì cả ngày Tiểu Viên chưa ăn
gì, bụng dạ lại tốt, khi ăn lại rất tập trung, không nói năng gì, không giống
như Thang Hi Hàn vừa ăn vừa nói, tất nhiên là không thể ăn nhanh, càng không
thể ăn nhiều bằng cô rồi.

Anh ta nói cái gì ấy
nhỉ? Tiểu Viên nghĩ ngợi một lúc, hình như không có gì đặc biệt quan trọng thì
phải.

“Ăn chậm thôi kẻo bỏng”,
còn cả “lần sau không được tắt điện thoại!”, còn nữa “Chu Tiểu Viên, đừng có há
miệng lớn như vậy”, lại cả “xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút”…

Ờ, câu này là vừa nói
xong.

Nghe điện thoại mà cũng
đẹp trai thế này! Tiểu Viên đứng một chỗ, chân di di đất.

Con trai gì mà còn đẹp
hơn một người đường đường là con gái như cô. Hứ, chả có nhẽ!

“Gì cơ? Không sao đâu,
anh sẽ đến ngay. Để anh báo cho Diệp soái là được rồi, em đừng lo lắng quá.
Khiết, nghe anh nói này, tìm chỗ nào đó ngồi đi, tất cả hãy đợi bọn anh đến rồi
nói, được chứ? Yên tâm đi, bọn anh sẽ thu xếp.” Thang Hi Hàn nói chuyện điện
thoại, vẻ mặt nghiêm trọng.

Anh gác máy, nói: “Thật
xin lỗi, đáng lẽ định đưa cô đi chơi nhưng tôi có chút việc phải đi trước.”

Tiểu Viên cười nhẹ, đáp:
“Không sao đâu, tôi cũng có chút việc. Vừa đẹp.”

Trong lòng thầm nghĩ, có
sao đâu, dù sao chúng ta cũng chẳng thân thiết, anh không cần phải ngại, huống
hồ, anh còn đãi tôi một bữa, mặc dù quán ăn thì không được cao cấp lắm. Vả lại,
hôm nay tôi cũng định về nhà, mua hai chiếc giò heo về biếu bố mẹ, xem có thể
xin được ông bà cho tôi đổi tên không. Tôi cũng chẳng có thời gian đi chơi với
anh đâu.

Ra tới cổng, Thang Hi
Hàn cài khuy áo giúp cô, nói: “Trời lạnh đấy, về sớm đi nhé, và nhớ mở điện
thoại đấy.”

Bến xe buýt mà Tiểu Viên
lên là bến đầu, lên xe vẫn có chỗ ngồi. Tiểu Viên ôm hai chiếc giò heo vào
lòng, ngồi xuống, đường về nhà còn dài chán. Vừa ngồi ấm chỗ, Tiểu Viên nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ. Đang lúc ngủ ngon, giấc mơ ùa đến, Thang Hi Hàn cũng
xuất hiện trong mơ, nói như hét với cô: “Chu Tiểu Viên, đừng có mà làm mấy trò
mất mặt này nữa.” Tiểu Viên tức tối, mơ màng rồi bất chợt tỉnh giấc.

Còn chưa định thần lại,
chợt nghe xung quanh có tiếng ồn ào.

“Ông già này, ông đâu
cần phải chạy theo mốt thế! Đang yên đang lành đi nhuộm tóc làm gì chứ? Các em
trẻ đẹp cũng đâu có thích ông. Được thôi, ông nhường chỗ cho người ta đi. Cũng
ngoài sáu mươi rồi chứ ít gì. Nhìn cái đầu nhuộm của ông này!”

Tiểu Viên trông thấy một
bác gái đã lớn tuổi đang lên lớp một ông cũng đã có tuổi, rõ ràng đó là nhân
viên thu vé nhìn thấy một chị phụ nữ bế con nhỏ nên đã bảo người đàn ông nhuộm
tóc, trông cũng không có vẻ gì là nhiều tuổi lắm nhường chỗ. Tiểu Viên đứng
dậy, nói: “Chị và cháu tới đây ngồi đi ạ!”

Bác gái đang lên lớp
người đàn ông, nhìn thấy Tiểu Viên đứng dậy chợt ngại ngùng, vội nói: “Không
cần, không cần đâu, cũng sắp tới nơi rồi, ông ấy nhiều tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh
lắm. Chắc cháu cũng vừa được vài tháng đúng không? Cũng cần phải chú ý. Không
cần nhường đâu, cháu cứ ngồi đi.”

Tiểu Viên ngẩn ra, rồi
giật thót mình, và cuối cùng là đổ mồ hôi!

Cô vội vã lên tiếng giải
thích: “Cháu không có, không có, không có đâu ạ. Mọi người ngồi đi. Cháu sắp
tới nơi rồi.” Nói rồi liền tiến về phía cửa gần chỗ anh lái xe. Cô muốn tránh
khu vực đó càng xa càng tốt.

Tay ôm giò heo, mặt đỏ
bừng, khó khăn lắm Tiểu Viên mới tìm được một chỗ ở gần cửa để đứng, bám lấy
chiếc tay vịn, đung đưa trên xe gần một tiếng đồng hồ. Nhìn ra ngoài thấy sắp
tới nơi, xe rẽ một cái, Tiểu Viên nắm chặt tay vịn, “ối” một tiếng rồi ngã
phịch xuống sàn, cái tay vịn đó cũng theo xuống cùng cô!

Lúc xuống xe, Tiểu Viên
lén la lén lút, cố đợi tới khi hành khách xuống hết mới cầm chiếc tay vịn vừa
bị mình kéo đứt đưa cho bác tài: “Anh ơi, lúc nãy em chẳng may kéo đứt, trả lại
cho anh ạ!”

Anh tài xế thấy thế liền
cười, cái tay cầm này không phải người bình thường nào cũng có thể kéo đứt
được. Anh nhìn Tiểu Viên cười: “Không sao đâu. Làm đứt đủ ba cái sẽ được tặng
một bức ảnh có chữ ký của anh.”

Tiểu Viên là thế hệ sinh
ra trong thời kỳ kế hoạch hóa gia đình ở Trung Quốc. Tuy là con gái một nhưng
cô không hề có tính tiểu thư, từ nhỏ đã là đứa trẻ được hàng xóm láng giềng yêu
quý. Ra đường gặp ai cũng chào hỏi, miệng ngọt như mía lùi, vì thế ai ai cũng
muốn giới thiệu bạn trai cho cô, nhiều không đếm xuể.

Tuy vậy, dù Tiểu Viên
được các trưởng bối vô cùng yêu quý, nhưng lại có một “tử huyệt” khiến cô chỉ
nhìn thấy đã sợ chết khiếp. “Tử huyệt” này là nơi mà trên đường về nhà, cô nhất
định phải đi qua, không trốn vào đâu được.

Tiểu Viên đứng ở đằng
sau bức tường trước cổng vào khu nhà trốn một lúc lâu nhưng chẳng có một chiếc
xe nào dừng trước lối rẽ vào nhà cô, đã thế trước cửa hàng tạp hóa Lan Tiếu, dì
Lan Tiếu đang ngồi đó nhàn hạ cắn hạt dưa. Tiểu Viên thút thít trong lòng,
không trốn vào đâu được nữa rồi.

Tiểu Viên ngẩng cao đầu,
ưỡn ngực, hít sâu, thắt bụng lại… bước vội qua, nói: “Chào dì Lan Tiếu ạ.” Do
phải nhịn thở quá lâu, nên câu chào ấy như bật ra, đến Tiểu Viên cũng nghe không
rõ.

Ấy thế mà dì Lan Tiếu
chẳng quan tâm đến điều đó, làm cho nỗ lực cố gắng hít thật sâu để cho thân
hình nhìn gầy đi một chút trở thành vô nghĩa. Nhìn thấy Tiểu Viên, hai mắt dì
lập tức sáng lên, lớn tiếng gọi: “Tiểu Viên, sao đi đâu mà lâu lắm mới nhìn
thấy vậy? Trời ạ, sao lại béo lên rồi? Sao lại béo thế kia chứ? Dì nói với con
này, con gái không được béo quá thế đâu, nếu muốn béo thì sau khi về nhà chồng
hãy béo. May mà chỗ dì có bán thuốc đấy, con mua không? Ờ, nếu con mua thì ra
đây nhé, dì sẽ ưu đãi cho, nhưng hàng dùng rồi thì không đổi lại được nữa đâu.
Con bảo đúng không? Dì nói cho con biết, nhãn hàng mà dì bán này nổi tiếng lắm
đấy, đảm bảo có hiệu quả, con mua về dùng thử đi…”

Tiểu Viên chạy một mạch,
bỏ lại dì Lan Tiếu đang tuôn một tràng dài quảng cáo ở phía sau, vừa chạy vừa
lễ phép nói với dì: “Dì Lan Tiếu à, con đau bụng quá, lần sau nói tiếp nhé!”

Dì Lan Tiếu nhìn Tiểu
Viên chạy nhanh hơn thỏ, nói lớn: “Lần nào cũng đau bụng là sao? Chỗ dì bán cả
thuốc đau bụng nữa đấy.”

Tiểu Viên thở phì phì,
chạy vội về nhà. Mẹ ra mở cửa, thấy cô con gái đưa cho hai chiếc giò heo thì
trong lòng vui lắm, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm nghị: “Sao lần nào về đến nhà cũng
thở không ra hơi thế hả con? Nếu muốn về nhà nhanh thế thì về thường xuyên vào,
không cần mỗi lần về lại phải diễn kịch thế đâu.”

Tiểu Viên vừa thở vừa
nói: “Không phải con diễn kịch đâu, mà là dì Lan Tiếu ấy! Con sắp không chịu
được nữa rồi, sắp bị dì ấy đánh bại rồi…”

 

Báo cáo nội dung xấu