Thời gian hoa nở - Chương 06 - part 01
Chương 6: Khổ nhục kế
Diệp Thụ Thần bước nhanh
quá, Tiểu Viên không kịp gọi theo, loáng cái đã không nhìn thấy bóng anh ta
đâu. Ngày hôm đó, tâm trí Tiểu Viên cũng bay biến đi đâu mất.
Tới giờ ăn trưa, cô phục
vụ nhìn Tiểu Viên, cười: “Hôm nay chỉ ăn một món này thôi à?”
Tiểu Viên cúi mặt, nhìn
thấy cô gọi tới năm quả trứng muối, cô xấu hổ cúi mặt bước đi. Thế là trong đĩa
cơm, ngoại trừ cơm, còn lại chỏm cao cao như một quả núi nhỏ là năm quả trứng
muối.
Mục Mục ngồi đối diện
với năm quả trứng muối, cười rồi chỉ đĩa cơm của Tiểu Viên nói: “Cái diễn đàn
ấy có chủ đề nào nói trứng muối có thể giảm béo à?”
Tiểu Viên vùi đầu đếm
trứng, hờ hững nói: “Chẳng phải cậu nói sáng nay lúc tớ đi làm mẹ mình mang
trứng và bánh bao đến sao? Có muốn ăn không? Nếu muốn ăn thì khóa miệng lại,
đừng có mà đá xoáy tớ, nghe rõ chưa?”
Mục Mục ngậm miệng: “Được
rồi, được rồi, đây là mình nể mặt bát canh gà mái hầm của mẹ chúng mình đấy
nhé. Phải rồi, mẹ bảo cậu gọi điện về nhà đấy.”
Tiểu Viên gọi điện
thoại, Mục Mục cười cười rồi gắp lấy một quả một quả trứng muối trong đĩa cơm
của bạn, miệng thì thầm: “Tớ sợ cậu ăn không hết!”
Tiểu Viên vừa nghe điện
thoại của mẹ, vừa nghiến răng ken két, giơ nắm đấm với Mục Mục, thì thầm: “Đồ
tham ăn!”
Tiểu Viên vừa dùng ánh
mắt khinh bỉ nhìn Mục Mục, vừa ậm ừ vâng dạ đối phó với mẹ.
“Chu Tiểu Viên, mẹ nói
chuyện với con, nghe thấy không, sao cứ ậm ừ thế?”
“A, gì ạ? Mẹ bảo gì ạ?”
Lúc này Tiểu Viên mới tập trung.
“Mẹ bảo bao giờ có thời
gian thì mang canh gà với bánh bao đến cho Quân Quân.”
“Không cần đâu, mẹ là mẹ
con chứ đâu phải mẹ anh ấy.”
“Cái gì mà không cần, nó
là con nuôi của mẹ, mẹ bảo cần là cần. Nó không còn mẹ, sao con chẳng thông cảm
gì với nó vậy?”
Tiểu Viên ngước nhìn
trời, không có mẹ ư? Anh ta còn khốn khổ hơn cô gấp mấy lần ấy chứ. Top những
người đàn ông hấp dẫn, tuy có thiếu một bà mẹ ruột, nhưng lũ con gái sau lưng
anh ta thì có cả đống, anh ta đâu có khổ sở gì.
“Vâng, con biết rồi, lúc
nào con rảnh hẵng hay.” Tiểu Viên hờ hững đáp. Cô phải nghe điện thoại nên
chẳng thể nào ăn được, Mục Mục chỉ vào mấy quả trứng còn lại trong đĩa cô. Tiểu
Viên lầm bầm: “Biến.”
Mẹ Tiểu Viên như chợt
nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mấy ngày nay Quân Quân có liên lạc gì với con không?”
Tiểu Viên cảnh giác hỏi:
“Ý mẹ là sao?”
“Ừ, kể ra hai đứa mày
cũng hợp nhau gớm đấy, bây giờ nó làm giám đốc rồi đúng không?”
“Mẹ đâu có nghĩ gì, mẹ
bảo là tuổi con và Quân Quân cũng sàn sàn nhau, chắc cũng dễ ăn nói, bảo nó xem
có đứa nhân viên nào phù hợp không thì giới thiệu cho con.”
Tiểu Viên đỏ bừng mặt.
Hóa ra người nghĩ linh tinh lại là chính cô.
“Thế con nghĩ mẹ nghĩ
gì? Con và Quân Quân à?”
Tiểu Viên chẳng biết nói
gì.
“Mẹ mà là Quân Quân thì
cũng chẳng thèm để ý đến con. Con yên tâm, mẹ cũng chẳng tơ tưởng gì đâu, cũng
không cần phải áp lực quá.” Mẹ Tiểu Viên an ủi con gái một cách vô cùng hào
hiệp mà chẳng hề biết trái tim Tiểu Viên như bị bà ném vào trong chiếc máy
nghiền giấy, giờ thì đã bị nghiền thành hàng trăm nghìn mảnh rồi.
Cúp máy, Tiểu Viên đùng
đùng tức giận, đẩy đĩa cơm ra: “Cậu ăn hết đi.”
“Sao thế?” Mục Mục ngẩn
tò te.
“Không thích.” Ai mà
thích, ai mà ăn cho nổi, cùng lúc bị đứa bạn thân và mẹ ruột nói không sánh
được với người ta, thì ai mà còn ăn ngon được?
Sau khi tan làm, Mục Mục
kéo Tiểu Viên ra ngoài ăn sủi cảo, lúc thanh toán tiền, nhân viên phục vụ chợt
cười tươi rói, nói: “Đã có người trả tiền cho hai vị rồi ạ.”
Mục Mục và Tiểu Viên bốn
mắt nhìn nhau.
“Tên ngốc nào thế?”
“Không biết, chắc là tớ
chẳng quen tên ngốc nào lại tốt bụng vậy.”
Trong lúc hai người đang
tranh luận, chợt Tiểu Viên trông thấy Lý Phổ đang đi tới: “Này, có khi tớ biết
thật, nhưng mà là một bệnh nhân tớ gặp lúc trực ca, cũng chẳng thân thiết gì.”
“Chào cô, Chu tiểu thư.
Còn đây là…?”
Mục Mục cười nói: “Chào
anh, chào anh, cứ gọi tôi là Mục Mục.” Ánh mắt ném về phía Tiểu Viên: “Này, cái
tên người sao Hỏa này nói tiếng sao Hỏa à? Quê chết đi được, lại còn tiểu thư
chứ!”
Tiểu Viên cũng chẳng
biết làm thế nào: “A, chào anh, trùng hợp thật, lại gặp anh rồi. Xin lỗi, tôi
có điện thoại chút.” Trong lúc Tiểu Viên nghe điện thoại, Mục Mục nhìn khắp Lý
Phổ một lượt, càng nhìn càng thấy anh chàng này chẳng ra sao. Ngoảnh ra nhìn
Tiểu Viên, thấy sắc mặt cô biến đổi hết trạng thái này sang trạng thái khác. Cứ
như là rơi tự do từ độ cao mười nghìn mét xuống vậy.
Ngắt máy, cô ngẩn người
mất ba giây. Mục Mục nghĩ bụng, không biết làm sao thế nhỉ? Chưa kịp hỏi han
gì, Tiểu Viên đã đứng phắt dậy, Lý Phổ và Mục Mục phải cùng lúc đỡ lấy chiếc
bàn suýt thì bị Tiểu Viên xô đổ. Hai người vẫn chưa kịp phản ứng gì đã nghe cô
nói xin lỗi phải đi trước, rồi sau đó bóng cô vụt biến mất trong tầm nhìn của
hai người. Lý Phổ và Mục Mục cùng đỡ chiếc bàn, mặt đối mặt, chẳng hiểu chuyện
gì đang xảy ra.
Đó là cú điện thoại của
Diệp Thụ Thần. Diệp đại soái hối hả nói trong điện thoại: “Cho hỏi một chút,
cấp cứu người bị hôn mê thì nên hô hấp nhân tạo hay ép ngực vậy? À còn nữa, cụ
thể là có những bước gì?”
Câu nói này khiến cho
Tiểu Viên vội vã đến nhà Thang Hi Hàn. Khi đến nơi, cô tức phát khóc.
Bởi vì người ra mở cửa
cho cô chính là Thang Hi Hàn! Đã thế, ngoài sắc mặt không được tốt cho lắm thì
chẳng có bệnh gì nặng cả! Tiểu Viên nghĩ bụng, thề rằng sẽ không tha cho anh
ta. Thang Hi Hàn mở cửa, nhìn thấy Tiểu Viên, theo bản năng liền ngẩn ra một
giây, anh không hề nghĩ cô sẽ đến vào giờ này, vì theo cách nói của ai đó thì
giờ này đang phải chuẩn bị đi làm rồi. Vì thế, phản ứng đầu tiên của Thang Hi
Hàn là hỏi: “Còn có thời gian đến cơ à? Cô không phải đi làm nữa à? Có cần lát
nữa tôi đưa đi không?”
Trong đầu Tiểu Viên
chẳng nghĩ ngợi được gì, nói luôn: “Hả? Bây giờ không đi làm, tôi làm ca sáng,
tan làm từ lâu rồi.”
Lời nói của cô như những
cột pháo hoa rực rõ bay vút vào bầu trời đêm, víu một tiếng, nổ bùm, sau vài
giây rực rỡ thì không thể nào thu lại được. Mặt Thang Hi Hàn sầm lại, như anh
em của Trương Phi, tối đen!
Lúc này Tiểu Viên mới
nhớ ra mình nói với người ta là phải làm ca đêm, bây giờ lại bảo làm ca ngày,
chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Hối hận quá, đã định làm người tốt đến
thăm bệnh, ai ngờ chưa bước vào đến cửa đã bị một câu nói của mình chặn đứng
lại. Lẽo đẽo theo sau Thang Hi Hàn, cô nghĩ ngợi một hồi rồi bổ sung: “Ờ, tôi
đổi ca cho người khác để đến thăm anh.”
Thang Hi Hàn nhìn cô:
“Tôi có phải là lợn đâu mà không nhận ra cô đang nói dối?”
Tiểu Viên ưỡn thẳng
ngực, nói dối thì nói dối, anh làm gì được tôi nào, đằng nào thì cũng chẳng
thèm để ý đến anh, sao nào? Mặt cô cũng sầm lại: “Người anh em của anh nói anh
bệnh đến mức không lết ra được đến cửa, phải hô hấp nhân tạo, tôi lo lắng nên
mới đến đây thăm anh. Nhưng tôi thấy anh vẫn khỏe re, nếu đã vậy tôi về đây.”
Cô chưa kịp quay người,
cánh tay đã bị kéo lại. Hạ thấp giọng, anh nói: “Cô lo lắng sao?”
Vừa mới chạy hớt hải đến
đây, trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ gay, lại thêm câu hỏi ấm áp của
anh, cô càng cảm thấy nóng hơn. Nhìn Tiểu Viên như chiếc bánh bao vừa ra lò,
nóng hôi hổi.
Thang Hi Hàn nhìn vẻ
ngượng ngùng của cô, cảm thấy bản thân mình như vừa vào lò vi sóng quay một
vòng rồi bước ra, từ đầu đến chân đều nóng bừng bừng. Trong lòng thấy vui, nhẹ
nhàng kéo Tiểu Viên, lông mày nhếch lên, nói: “Dạ dày tôi đau, dìu tôi vào nhà
được không?”
“Dạ dày đau chứ chân có
đau đâu mà phải dìu?”
“Ban nãy vội ra mở cửa
nên chân bị trẹo.”
Hồi còn nhỏ rõ ràng là
cao xấp xỉ bằng nhau, sao giờ anh cao hơn cô tới gần hai cái đầu vậy? Cái sinh
vật to lớn thế này bám víu vào cô, khiến cô chỉ có thể ì ạch bước đi. Đặt anh
xuống sofa, Tiểu Viên chợt nhớ ra một vấn đề rất quan trọng: “Này, có thật là
anh không đi được không đấy? Thế thì phải tới bệnh viện khám xem sao.”
“Ăn uống nhiều hơn một
chút, rồi nghỉ ngơi một lúc chắc là không sao đâu.” Anh khẽ trả lời.
“Tối thì anh ăn gì?” Tiểu
Viên kinh ngạc nhìn chiếc tủ lạnh trống không, hỏi.
Thang Hi Hàn nằm trên
sofa, lắc đầu một cách mệt mỏi.
“Thế còn bữa trưa, bữa
sáng thì sao? Trong nhà không có gì ăn thì gọi đồ ăn bên ngoài chứ?” Cái con
người này là loài động vật gì thế không biết? Tiểu Viên đảo mắt quanh phòng
khách, chỉ thấy từng chồng từng chồng toàn là tài liệu, nhưng đến một cốc nước
cũng chẳng có. Trong nhà chỉ có một mình, chẳng lẽ không muốn sống nữa chắc?
Thang Hi Hàn nhìn bộ
dạng lo lắng của cô, trong lòng cảm thấy rất vui.
Tiểu Viên bước về phía
nhà bếp: “Sao chẳng có thứ gì ăn được thế này? Lúc ông anh ở đây chẳng phải có
cô phục vụ sao? Rốt cuộc nhà anh còn thứ gì ăn được không? Tôi làm cho anh ăn.”
Thang Hi Hàn chỉ về phía
tủ bếp: “Ừ, hình như trong cái tủ đó có mì tôm thì phải.”
Tiểu Viên lấy ra mấy gói
mì, thở dài: “Ăn trước đã rồi tới bệnh viện sau.”
“Anh bị đau dạ dày từ
khi nào vậy? Tôi nhớ hồi bé anh ăn tốt lắm mà?” Tiểu Viên do không quen vị trí
của đồ đạc nên bước tới bước lui trong phòng bếp, Thang Hi Hàn đứng bên cạnh
thỉnh thoảng phụ giúp một tay.
“Hồi học ở nước ngoài,
tôi cũng không chú ý ăn uống mấy.”
“Ừ, rất nhiều người do
ăn uống không khoa học nên mới dẫn tới đau dạ dày. Ăn uống đúng giờ rất quan
trọng đấy, biết chưa?”
Không thấy Thang Hi Hàn
nói gì, Tiểu Viên nghĩ rằng anh đang rất đau, liền an ủi: “Lát nữa ăn xong rồi
tới bệnh viện. Mì cũng sắp được rồi, anh ăn đi đã. Mẹ tôi có chuẩn bị cho anh
một ít canh gà và bánh bao bảo tôi mang đến cho anh, nhưng vì vội quá nên tôi
quên mất. Tí nữa tới bệnh viện, tiện đường tôi đưa anh cầm về luôn. Gà mái tơ
xịn đấy, toàn là tự nuôi, bổ lắm.”
Thang Hi Hàn im lặng,
nghe tiếng Tiểu Viên liến thoắng, đứng trong bếp bận tới bận lụi, trong lòng
bỗng cảm thấy ấm áp và yên tâm lạ thường. Cảm giác kỳ lạ này hình như đã lâu lắm
rồi anh mới cảm nhận được.
“Xong rồi, anh ăn đi.”
Cô đặt bát mì tới trước mặt anh, khoanh tay trước ngực, nói. “Anh ăn thử xem có
ngon không.”
Anh ăn được vài miếng,
lông mày nhướn lên, nhìn cô một cách kinh ngạc: “Quả là không nhận ra đấy, món
cô nấu cũng không đến nỗi khó ăn nhỉ!”
“Ăn uống no nê rồi, bây
giờ chúng ta khởi giá được chưa thưa Hoàng thượng?” Rửa bát xong, Tiểu Viên
bước ra.
“Ừ, tôi cũng khỏe hơn
chút rồi, chỉ có chân là bị sái nên hơi đau, đi lại vẫn khó khăn.” Vẻ khổ sở
sầu não của anh có vẻ là thật.
“Thế phải làm sao?”
“Để tôi tự xoa bóp một
chút là được. A!”
“Sao thế?”
“Tôi hơi mạnh tay.”
“Sao anh lại ngố thế cơ
chứ, tự mình xoa mà còn mạnh tay!”
Tiểu Viên lườm Thang Hi
Hàn một cách khinh bỉ: “Nhìn đây này.”
Người bị khinh bỉ răm
rắp nghe theo, duỗi thẳng chân ra cho cô xoa bóp.
Vài phút sau, Tiểu Viên
chợt nhớ ra mình dù sao cũng là một y tá, rồi tự mình cảm thấy khinh bỉ bản
thân một cách sâu sắc. Chẳng phải là trên đời có một loại xe gọi là xe cấp cứu
sao? Không biết sao? Sao mình phải xoa bóp chân cho anh ta chứ? Ngốc quá! Mày
đâu phải là Hạ Vũ Hà, sao phải đi phục vụ Hoàng thượng chứ? Bảo xoa bóp là xoa
bóp. Chu Tiểu Viên, mày ngu đến mức lợn cũng phải thông cảm rồi đấy!
Tiểu Viên dần tỉnh ngộ,
vỗ mạnh vào người Thang Hi Hàn, nói: “Đứng dậy, ra cửa, đi khám bệnh.”
Thang Hi Hàn đang mơ
màng tận hưởng cảm giác gia đình ấm áp, được người khác quan tâm: “Sao nhanh
thế đã thôi rồi à? Tôi vẫn còn cảm thấy hơi…”
“Không đi được chứ gì?”
Cô nhìn anh ngờ vực.
Tiểu Viên nói: “Nếu
không đi được thì gọi 120.”
!!! “Thôi tôi đỡ rồi, đi
nào.”
Nhân viên trực ban quen
Tiểu Viên, ánh mắt tinh nghịch hết nhìn Tiểu Viên lại đảo qua bên Thang Hi Hàn.
“Sinh hoạt không điều độ
rất dễ sinh ra bệnh mãn tính, người trẻ tuổi cần phải chú ý. Không có ai nấu
cơm cho à?” Chị bác sĩ đưa mắt nhìn Tiểu Viên.
Thang Hi Hàn biện hộ:
“Có, có ạ. Tối nay cô ấy có nấu mì tôm cho em.”
Này này, anh không nói
gì thì sẽ chết sao? Tiểu Viên thầm nghĩ, câu nói này rất dễ gây hiểu nhầm, hiểu
nhầm nghiêm trọng đấy!
“Ừ”, chị bác sĩ càng
cười lớn. “Lẽ nào tài nghệ của Tiểu Viên không tốt, nấu không ngon sao?”

